"Nói xong chưa?" Ngân Nhãn giơ súng trong tay, cảm giác cầm chặt súng trong tay khiến nàng có cảm giác an toàn.
Nhìn khẩu súng trong tay nàng, Diệp Thu cười nói: "Trước tiên không nên vội động thủ, tôi còn có chuyện muốn hỏi cô."
"Anh muốn biết cái gì?" Ngân Nhãn cảnh giác nhìn Diệp Thu, tên thanh niên này càng bình tĩnh, nàng lại càng bất an.
"Lẽ nào mình có sơ hở gì?" Ngân Nhãn không khỏi suy đoán.
"Cô là ai? Vì sao tới giết tôi?" Diệp Thu hỏi, từ công viên Walt Disney đã phát hiện cô ả này không tầm thường, Diệp Thu sai người điều tra tư liệu của nàng, Sophia hai mươi tuổi, người trong nước, nghề nghiệp thương nhân tự do, đến Hồng Công để du ngoạn giải sầu.
Nhìn tư liệu Tây Môn gia tộc mang về, không cần suy đoán, cũng biết tất cả chỉ là giả tạo, thế nhưng khiến hắn phiền muộn nhất là, tư liệu của nàng vô cùng chân thật, nói cách khác, tất cả tư liệu đều được chứng thực.
Cứ vậy mà đoán ra, tổ chức sau lưng nàng thực lực rất mạnh.
Ngân Nhãn nở nụ cười, khuôn mặt thuần khiết trắng nõn không ngờ dưới ánh trăng lại gây ra mị lực mê người.
Nhìn gã thanh niên trước mặt, nàng nói: "Anh nghĩ tôi là ai?"
"Không phải bạn." Diệp Thu nói, không thể phủ nhận cô nàng này vô cùng xinh đẹp, không trang điểm, động tác tùy ý nhưng lại khiến ánh mắt hắn không dời khỏi nàng được.
"Vì sao chúng ta không phải bạn bè?" Ngân Nhãn cố ý vờ hỏi, trong đầu lại hiện lên tư liệu của Diệp Thu, thực lực hắn vô cùng cường địa, đặc biệt là biết sử dụng Tam trọng kình, được tổ chực đưa vào hàng ngũ kẻ thù cực kì nguy hiểm.
Nhưng mình tự tin nhất là thuật bắn súng, lúc trước lại không giết nổi hắn, hiện tại cận chiến, sao có thể là đối thủ của hắn.
Diệp Thu lắc đầu, nói: "Người ngoài các cô không hiểu nghĩa của từ bạn, ở Hoa Hạ chữ bạn chính là biểu trưng cho đồng sinh cộng tử, trên chiến trường, có thể yên tâm giao phía sau cho đồi động....... đó là bạn."
"Một người ở sau lưng bắn lén tôi, nhưng lại muốn làm bạn, cho dù nàng là một cô gái cực kì xinh đẹp, vẫn phải nói tiếng rất xin lỗi, đây là chuyện không có khả năng, tôi không có nhiều thời gian, trả lời vấn đề của tôi, nếu không...... giết."
Ngân Nhãn bộ dạng tiếc nuối, nói: ''Thì ra không thể làm bạn của anh, tôi cũng thật tiếc nuối, nhìn biểu hiện đặc sắc của anh trong phương diện đua xe, tôi đúng là mong có một người bạn như thế."
"Nếu không thể trở thành bạn của anh, vậy chúng ta là đối thủ sinh tử, như vậy có phải càng khó quên hơn?" Khi nói, Ngân Nhãn giơ súng, nhắm chuẩn Diệp Thu bóp cò, ba phát súng liên tiếp, nổ súng xong không có dừng lại, tiếp tục ba viên đạn bay đến nơi Diệp Thu vừa nhảy qua, có thể phản ứng mạnh khi đua xe như vậy, sao có thể bị ba phát đầu bắn trúng chứ?
Gã thanh niên này là một cao thủ là tổ chức muốn giết nhất, những người này tổ chức đều tránh không đụng chạm vào, nhưng hiện tại không có lựa chọn nào khác, bọn họ chỉ có thể toàn lực chấp hành.
Đoàng.
Đoàng.
Chiếc xe thể thao của Ngân Nhãn bị bắn ba lỗ, nhưng Diệp Thu không thấy thân ảnh đâu.
Ngãn Nhãn do dự một chút, một lần nữa bắn về phía trước. Nguồn truyện:
Nàng bắn đạn phía trước, đã thấy tên thanh niên kia di động, đến khi bàn tay lựa theo chiều hắn di động mà bóp cò thì đã chậm một chút, hắn đã nắm sấp xuống tránh đạn, như là huấn luyện trong bộ đội đặc chủng, hai tay chống đất, thân thể vọt qua.
Một động tác đơn giản nhưng lại khó phòng bị, khiến Ngân Nhãn không thể tin nổi.
Thời cơ, quan trọng nhất là hắn chọn thời cơ chuẩn xác, vô luận là một giây, hắn cũng làm ra điều chỉnh thích hợp.
Nhưng mà trong nháy mắt nàng giơ súng lên hắn đã dự đoán đúng để làm động tác tiếp theo, sau đó tập kích đột ngột, khiến nàng không thể làm gì.
"Hắn ngửi thấy mùi súng."
Kìm lòng không được, Ngân Nhãn nghĩ đến câu nói kia của Diệp Thu.
Có thể hắn nói đúng, hắn thực sự hiểu về súng.
Đoàng!
Ngân Nhãn nổ súng về phía Diệp Thu, sau đó tay kia nhanh chóng móc từ trong túi áo gió ra...
súng lục.
Tên thanh niên kia làm ra động tác quá nhanh, nàng không có thời gian thay đạn, nên chuẩn bị tốt khẩu súng thứ hai, bởi vậy có thể bảo trì tính liên tục.
Bốp!
Ngân Nhãn chỉ cảm thấy tay trái mình đang rút súng lục bị một vật màu đen đánh văng.
Diệp Thu sùng một viên đá ném văng khẩu súng lục của Ngân Nhãn, tam giác chiết xạ sử ra né tránh viên đạn cuối cùng vừa bắn ra, thân thể đột nhiên căng ra, bắn thẳng đến chỗ Ngân Nhãn, như diều hâu vồ gà con, khiế cho đối thủ có cảm giác cực kì áp lực.
Bốp!
Ngân Nhãn không tránh kịp, khuôn mặt xinh đẹp có chút kinh hoảng, nàng nhấc gót giày mau chóng đá qua thân thể Diệp Thu.
Có lẽ nói, Diệp Thu chủ động lao vào gót giày cao gót của nàng.
"Thấy hết rồi." Diệp Thu cười nói.
Kỳ thực hắn không thấy cô ả này nhấc chân lên lúc nào, nhưng vẫn kịp nhìn thấy phía dưới nàng mặc quần màu hoa, cùng với tất chân màu đen .
Đến khi Diệp Thu hô lên thấy hết rồi, nàng mới ý thức được mình bị hắn nhìn trộm, không kìm được thu chân lại a lên một tiếng.
Nói nói Diệp Thu vẫn không dừng lại, sử ra tam giác chiết xạ, tránh gót giày sắc bén của Ngân Nhãn, thoáng cái vọt đến bên đùi trái nàng.
Tay vươn ra bắt lấy cổ chân nhỏ nhắn của nàng, không cho nàng nhúc nhích, sợ ném chuột vỡ đồ.
Biến cố phát sinh, không biết từ lúc nào đột nhiên xuất hiện một thành châm dài, khoảng mười cm, như là một chiếc kim màu đen, đam qua lòng bàn tay Diệp Thu.
Diệp Thu lùi về sau, thân thể mau chóng kéo dãn khoảng cách hai người.
Hắn dự đoán không sai, cổ ả này còn hậu chiêu, không cẩn thận là đã chết dưới tay nàng rồi.
Ngẫn Nhãn một kích chiếm lại quyển chủ động, hai chân như mưa đá về phía Diệp Thu.
Dọt giày của nàng chính là hung khí, gót nhọn như kim châm, Diệp Thu không có biện pháp trực tiếp đón đỡ, chỉ có thể né tránh, cuối cùng nhanh chóng bị bức lui về phía chiếc xe thể thao.
Diệp Thu làm bộ miễn cưỡng đón đỡ chiêu của Ngân Nhãn, vừa "mạo hiểm" nấp ra sau chiếc xe thể thao.
Cước pháp của Ngân Nhãn học được từ một vị tiền bối người Nga, không chỉ là cao thủ đứng đầu trong cước pháp, thậm chí còn là cao thủ khiêu vũ. Hắn đã từng tham dự giải khiêu vũ quốc tế, còn đoạt quán quân.
Tiếc nuối nhất chính là vị tiền bối kia là một cao thủ nhưng đã sớm đi về cõi tiền, nàng cũng không dám xưng tên của ông ấy, nhỡ làm ô danh của người thì sao?
Diệp Thu ra quyền, gần đến mắt cá chân Ngân Nhãn liền rất nhanh rụt lại.
Chân hắn đã cảm giác được vị trí của chiếc xe thể thao, chỉ cần lui về sau một chút, là sẽ chạm tới thân xe.
Mắt thấy thắng thắng lợi đang đến gần, Ngân Nhãn công kích càng mãnh liệt, tốc độ lúc này, thực sự là khiến người ta nhìn không rõ.
"Hô." Diệp Thu nhẹ hô lên một tiếng, bởi vì mũi giày của Ngân Nhãn vừa xẹt qua trán hắn, vóc người Diệp Thu cũng không thấp, nhưng chân của cô ả này thực sự dài, mỗi lần tấn công đều nhằm vào vị trí quan trọng lại khó lòng phòng thủ.
Diệp Thu kêu gào rất thảm thiết, nhưng trên mặt ngày càng quỷ dị, thậm chí còn kèm theo một tia mỉm cười.
Một đạo ánh sáng bạc xẹt qua phía chân trời, Diệp Thu đột nhiên chém gãy một đế giày, khi nàng chưa kịp phản ứng vươn trảo, tóm lấy chân phải quái ác của Ngân Nhãn.
Ngân Nhãn cố sức giãy dụa, lại bị tay Diệp Thu nắm chặt, muốn mượn tay Diệp Thu làm điểm tựa vung chân trái lên quét lên thía dương Diệp Thu, nhưng Diệp Thù dùng lực một chút, chân phải đau đớn vô cùng, khiến nàng không thể dùng lực.
"Cô quá kiêu ngạo." Diệp Thu nhìn đôi mắt kinh hoàng của Ngân Nhãn, cười nói.
"Phải không?" Ngân Nhãn cười híp mắt, nói: "Anh quá sơ suất."
"Cái gì?" Diệp Thu đột nhiên có một loại cảm giác nguy hiểm, trong lòng nghi hoặc, rõ ràng đã tóm được chân này, nàng sao có thể phản kích?
Vải quấn trên mắt cá chân phải Ngân Nhãn đột nhiên tung ra, lộ ra chút bạch quang.
Đoàng!
Một viên đạn nhanh như chớp bay qua mặt Diệp Thu
Cự li quá gần, căn bản là không thể tránh được.
"Nói xong chưa?" Ngân Nhãn giơ súng trong tay, cảm giác cầm chặt súng trong tay khiến nàng có cảm giác an toàn.
Nhìn khẩu súng trong tay nàng, Diệp Thu cười nói: "Trước tiên không nên vội động thủ, tôi còn có chuyện muốn hỏi cô."
"Anh muốn biết cái gì?" Ngân Nhãn cảnh giác nhìn Diệp Thu, tên thanh niên này càng bình tĩnh, nàng lại càng bất an.
"Lẽ nào mình có sơ hở gì?" Ngân Nhãn không khỏi suy đoán.
"Cô là ai? Vì sao tới giết tôi?" Diệp Thu hỏi, từ công viên Walt Disney đã phát hiện cô ả này không tầm thường, Diệp Thu sai người điều tra tư liệu của nàng, Sophia hai mươi tuổi, người trong nước, nghề nghiệp thương nhân tự do, đến Hồng Công để du ngoạn giải sầu.
Nhìn tư liệu Tây Môn gia tộc mang về, không cần suy đoán, cũng biết tất cả chỉ là giả tạo, thế nhưng khiến hắn phiền muộn nhất là, tư liệu của nàng vô cùng chân thật, nói cách khác, tất cả tư liệu đều được chứng thực.
Cứ vậy mà đoán ra, tổ chức sau lưng nàng thực lực rất mạnh.
Ngân Nhãn nở nụ cười, khuôn mặt thuần khiết trắng nõn không ngờ dưới ánh trăng lại gây ra mị lực mê người.
Nhìn gã thanh niên trước mặt, nàng nói: "Anh nghĩ tôi là ai?"
"Không phải bạn." Diệp Thu nói, không thể phủ nhận cô nàng này vô cùng xinh đẹp, không trang điểm, động tác tùy ý nhưng lại khiến ánh mắt hắn không dời khỏi nàng được.
"Vì sao chúng ta không phải bạn bè?" Ngân Nhãn cố ý vờ hỏi, trong đầu lại hiện lên tư liệu của Diệp Thu, thực lực hắn vô cùng cường địa, đặc biệt là biết sử dụng Tam trọng kình, được tổ chực đưa vào hàng ngũ kẻ thù cực kì nguy hiểm.
Nhưng mình tự tin nhất là thuật bắn súng, lúc trước lại không giết nổi hắn, hiện tại cận chiến, sao có thể là đối thủ của hắn.
Diệp Thu lắc đầu, nói: "Người ngoài các cô không hiểu nghĩa của từ bạn, ở Hoa Hạ chữ bạn chính là biểu trưng cho đồng sinh cộng tử, trên chiến trường, có thể yên tâm giao phía sau cho đồi động....... đó là bạn."
"Một người ở sau lưng bắn lén tôi, nhưng lại muốn làm bạn, cho dù nàng là một cô gái cực kì xinh đẹp, vẫn phải nói tiếng rất xin lỗi, đây là chuyện không có khả năng, tôi không có nhiều thời gian, trả lời vấn đề của tôi, nếu không...... giết."
Ngân Nhãn bộ dạng tiếc nuối, nói: ''Thì ra không thể làm bạn của anh, tôi cũng thật tiếc nuối, nhìn biểu hiện đặc sắc của anh trong phương diện đua xe, tôi đúng là mong có một người bạn như thế."
"Nếu không thể trở thành bạn của anh, vậy chúng ta là đối thủ sinh tử, như vậy có phải càng khó quên hơn?" Khi nói, Ngân Nhãn giơ súng, nhắm chuẩn Diệp Thu bóp cò, ba phát súng liên tiếp, nổ súng xong không có dừng lại, tiếp tục ba viên đạn bay đến nơi Diệp Thu vừa nhảy qua, có thể phản ứng mạnh khi đua xe như vậy, sao có thể bị ba phát đầu bắn trúng chứ?
Gã thanh niên này là một cao thủ là tổ chức muốn giết nhất, những người này tổ chức đều tránh không đụng chạm vào, nhưng hiện tại không có lựa chọn nào khác, bọn họ chỉ có thể toàn lực chấp hành.Đoàng.
Đoàng.
Chiếc xe thể thao của Ngân Nhãn bị bắn ba lỗ, nhưng Diệp Thu không thấy thân ảnh đâu.
Ngãn Nhãn do dự một chút, một lần nữa bắn về phía trước. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nàng bắn đạn phía trước, đã thấy tên thanh niên kia di động, đến khi bàn tay lựa theo chiều hắn di động mà bóp cò thì đã chậm một chút, hắn đã nắm sấp xuống tránh đạn, như là huấn luyện trong bộ đội đặc chủng, hai tay chống đất, thân thể vọt qua.
Một động tác đơn giản nhưng lại khó phòng bị, khiến Ngân Nhãn không thể tin nổi.
Thời cơ, quan trọng nhất là hắn chọn thời cơ chuẩn xác, vô luận là một giây, hắn cũng làm ra điều chỉnh thích hợp.
Nhưng mà trong nháy mắt nàng giơ súng lên hắn đã dự đoán đúng để làm động tác tiếp theo, sau đó tập kích đột ngột, khiến nàng không thể làm gì.
"Hắn ngửi thấy mùi súng."
Kìm lòng không được, Ngân Nhãn nghĩ đến câu nói kia của Diệp Thu.
Có thể hắn nói đúng, hắn thực sự hiểu về súng.
Đoàng!
Ngân Nhãn nổ súng về phía Diệp Thu, sau đó tay kia nhanh chóng móc từ trong túi áo gió ra...
súng lục.
Tên thanh niên kia làm ra động tác quá nhanh, nàng không có thời gian thay đạn, nên chuẩn bị tốt khẩu súng thứ hai, bởi vậy có thể bảo trì tính liên tục.
Bốp!
Ngân Nhãn chỉ cảm thấy tay trái mình đang rút súng lục bị một vật màu đen đánh văng.
Diệp Thu sùng một viên đá ném văng khẩu súng lục của Ngân Nhãn, tam giác chiết xạ sử ra né tránh viên đạn cuối cùng vừa bắn ra, thân thể đột nhiên căng ra, bắn thẳng đến chỗ Ngân Nhãn, như diều hâu vồ gà con, khiế cho đối thủ có cảm giác cực kì áp lực.
Bốp!
Ngân Nhãn không tránh kịp, khuôn mặt xinh đẹp có chút kinh hoảng, nàng nhấc gót giày mau chóng đá qua thân thể Diệp Thu.
Có lẽ nói, Diệp Thu chủ động lao vào gót giày cao gót của nàng.
"Thấy hết rồi." Diệp Thu cười nói.
Kỳ thực hắn không thấy cô ả này nhấc chân lên lúc nào, nhưng vẫn kịp nhìn thấy phía dưới nàng mặc quần màu hoa, cùng với tất chân màu đen .
Đến khi Diệp Thu hô lên thấy hết rồi, nàng mới ý thức được mình bị hắn nhìn trộm, không kìm được thu chân lại a lên một tiếng.
Nói nói Diệp Thu vẫn không dừng lại, sử ra tam giác chiết xạ, tránh gót giày sắc bén của Ngân Nhãn, thoáng cái vọt đến bên đùi trái nàng.
Tay vươn ra bắt lấy cổ chân nhỏ nhắn của nàng, không cho nàng nhúc nhích, sợ ném chuột vỡ đồ.
Biến cố phát sinh, không biết từ lúc nào đột nhiên xuất hiện một thành châm dài, khoảng mười cm, như là một chiếc kim màu đen, đam qua lòng bàn tay Diệp Thu.
Diệp Thu lùi về sau, thân thể mau chóng kéo dãn khoảng cách hai người.
Hắn dự đoán không sai, cổ ả này còn hậu chiêu, không cẩn thận là đã chết dưới tay nàng rồi.
Ngẫn Nhãn một kích chiếm lại quyển chủ động, hai chân như mưa đá về phía Diệp Thu.
Dọt giày của nàng chính là hung khí, gót nhọn như kim châm, Diệp Thu không có biện pháp trực tiếp đón đỡ, chỉ có thể né tránh, cuối cùng nhanh chóng bị bức lui về phía chiếc xe thể thao.
Diệp Thu làm bộ miễn cưỡng đón đỡ chiêu của Ngân Nhãn, vừa "mạo hiểm" nấp ra sau chiếc xe thể thao.
Cước pháp của Ngân Nhãn học được từ một vị tiền bối người Nga, không chỉ là cao thủ đứng đầu trong cước pháp, thậm chí còn là cao thủ khiêu vũ. Hắn đã từng tham dự giải khiêu vũ quốc tế, còn đoạt quán quân.
Tiếc nuối nhất chính là vị tiền bối kia là một cao thủ nhưng đã sớm đi về cõi tiền, nàng cũng không dám xưng tên của ông ấy, nhỡ làm ô danh của người thì sao?
Diệp Thu ra quyền, gần đến mắt cá chân Ngân Nhãn liền rất nhanh rụt lại.
Chân hắn đã cảm giác được vị trí của chiếc xe thể thao, chỉ cần lui về sau một chút, là sẽ chạm tới thân xe.
Mắt thấy thắng thắng lợi đang đến gần, Ngân Nhãn công kích càng mãnh liệt, tốc độ lúc này, thực sự là khiến người ta nhìn không rõ.
"Hô." Diệp Thu nhẹ hô lên một tiếng, bởi vì mũi giày của Ngân Nhãn vừa xẹt qua trán hắn, vóc người Diệp Thu cũng không thấp, nhưng chân của cô ả này thực sự dài, mỗi lần tấn công đều nhằm vào vị trí quan trọng lại khó lòng phòng thủ.
Diệp Thu kêu gào rất thảm thiết, nhưng trên mặt ngày càng quỷ dị, thậm chí còn kèm theo một tia mỉm cười.
Một đạo ánh sáng bạc xẹt qua phía chân trời, Diệp Thu đột nhiên chém gãy một đế giày, khi nàng chưa kịp phản ứng vươn trảo, tóm lấy chân phải quái ác của Ngân Nhãn.
Ngân Nhãn cố sức giãy dụa, lại bị tay Diệp Thu nắm chặt, muốn mượn tay Diệp Thu làm điểm tựa vung chân trái lên quét lên thía dương Diệp Thu, nhưng Diệp Thù dùng lực một chút, chân phải đau đớn vô cùng, khiến nàng không thể dùng lực.
"Cô quá kiêu ngạo." Diệp Thu nhìn đôi mắt kinh hoàng của Ngân Nhãn, cười nói.
"Phải không?" Ngân Nhãn cười híp mắt, nói: "Anh quá sơ suất."
"Cái gì?" Diệp Thu đột nhiên có một loại cảm giác nguy hiểm, trong lòng nghi hoặc, rõ ràng đã tóm được chân này, nàng sao có thể phản kích?
Vải quấn trên mắt cá chân phải Ngân Nhãn đột nhiên tung ra, lộ ra chút bạch quang.
Đoàng!
Một viên đạn nhanh như chớp bay qua mặt Diệp Thu
Cự li quá gần, căn bản là không thể tránh được.