Thấy Diệp Thu đáp ứng, Thái bá lộ vẻ vui mừng, nói: "Chúng ta tìm một nơi yên tĩnh đi."
Diệp Thu quét mắt bốn phía, thấy một góc đường cách đó không xa có một quán trà cũ nát, nói: "Chúng ta vào quán trà ngồi."
Thái bá tự nhiên không có ý kiến, hai người cùng nhau đi tới quán trà, Diệp Hổ vẻ mặt cảnh giác theo phía sau, không phải đề phòng lão già áo xanh này đột nhiên động thủ với Diệp Thu, mà đề phòng những người khác có mưu đồ gây rối.
Quán trà thoạt nhìn đã lâu năm, nhỏ hẹp cũ nát, tên là Tố Cảng Long trà quán, hiện tại chính là giờ cơm, trong quán không có khách, thanh tĩnh vắng vẻ, một cô bé xinh đẹp đứng ở cửa, thấy có khách tiến vào, hài lòng gọi vào bên trong: "Gia gia, gia gia, có khách tới."
Lão nhân đi ra đón khách, mang Diệp Thu đến một gian ghế u tĩnh, sau đó vội đi pha trà, Diệp Hổ không tiến vào ghế lô, mà ở bên ngoài tìm bừa một bàn ngồi xuống, hắn biết Diệp Thu có chuyện cần nói riêng với lão già.
Hai người cùng ngồi xuống, giật màn trúc che lại, cho dù là có người ngồi bên ngoài, cũng không thể thấy cảnh ở bên trong này.
"Chuyện xưa của lão đã bao lâu?" Diệp Thu hỏi, chuyện hai mươi năm trước với hắn như một dấu hỏi lơn, mọi người không hề đề cập cho hắn, lúc đó hắn sinh ra chưa lâu, không hề có chút ấn tượng nào, muốn biết chuyện năm đó, chỉ có thể biết được từ miệng người khác.
Thái bá dùng ngón tay dài nhăn nheo của mình vuốt ve chén trà trong tay, như là lâm vào hồi ức chuyện cũ, nhập thần nói: "Hơn hai mươi năm trước, tôi là vệ sĩ của Tư Không gia, lúc đó Tư Không tiểu thư gia nhập Tạ gia, Tư Không lão gia yêu thương cô con gái này nhất mực cho nên cử tôi đi theo bảo vệ nàng."
Thái bá liếc mắt nhìn Diệp Thu nói: "Tiểu thư thất tán bên ngoài nhiều năm, tôi không rõ chuyện trước kia của nàng, nàng bị gia tộc bắt về, mặt mũi sầu khổ, tinh thần hoảng hốt, không ăn không uống, như xác không hồn."
"Vì vậy, trong Tạ gia bắt đầu đồn đại về tiểu thư, có người nói tiểu thư trí óc bị hoảng loạn, có người nói ở bên ngoài nàng đã lập gia đình, đồng thời làm mẹ, chỉ có điều con nàng bị bệnh chết non, chồng bỏ đi. Có người còn nói chồng nàng chết sớm cho nên bi thương trở thành bệnh hoạn. Đồn đại nhiều, cũng không có ai chứng thực, cuối cùng chẳng giải quyết được gì."
"Thế nhưng, có một ngày tiểu thư đột nhiên chạy tới phòng của Tạ lão gia tử quỳ xuống, vô luận ai khuyên can cũng không đứng lên, cũng không nói một câu, khi đó tôi là vệ sĩ cạnh thân của Tạ lão gia tử thấy lão gia cũng rất hổ thẹn với cô con gái lưu lạc lâu năm này, nhưng lão gia nhìn cô gái quỳ ở đó cũng không có chấp nhận bất cứ yêu cầu gì của nàng."
"Đến lúc tiểu thư quỳ được bốn ngày ba đêm, mệt quá mà hôn mê bất tỉnh, lão gia đến thăm bệnh tình con gái, sau đó nắm tay nàng lệ rơi như mưa: "đối phương quá mạnh, chúng ta sao có khả năng cứu hắn? Con không thể kéo Tạ gia chôn cùng a." Cũng từ câu nói này mà tôi suy đoán, chồng tiểu thư bị người ta hãm hại, tiểu thư xin cha báo thù, nhưng bởi lão gia lo lắng cho an nguy của gia tộc mà khước từ."
Giọng nói của thái bá ngày càng nhỏ nhẹ, ngắn gọn, chỉ là giảng giải đại khái ra, nhưng trong đầu Diệp Thu lại hiện ra một loạt hình ảnh sống động, có một người vợ mất chồng cả người như một cái xác không hồn, nàng quỳ xin gia tộc trợ giúp, đến khi nàng ngã ra đất hôn mê, gia tộc vậy không trợ giúp nàng, không ít người ở phía sau thương tiếc nàng.
Nhớ tới tình cảnh mình vừa rời đi, nàng khóc tê tâm liệt phế, Diệp Thu trong lòng cũng đau đớn lên, mẫu tử tương liên, nàng đau, hắn cũng đau, ai có thể làm người chân chính tuyệt tình chứ?
Không muốn biểu hiện yếu đuối trước mặt người khác, mượn chén trà giấu đi tâm tình bi thương, nhưng giọng nói đã có chút khàn khàn: "Sau này thế nào?"
"Sau vô số lần chết đi sống lại, tiểu thư bênh nặng một thời gian, nằm giường hơn một năm, trung ý tây y mời đến vô số, nhưng đều không chữa khỏi, ai cũng nói đó là tâm bệnh, hai năm sau, thân thể tiểu thư như đèn dầu sắp cạn, tiểu thư cũng chuẩn bị ra đi, thì lúc đó có một người đến bái phỏng Tạ gia, tiểu thư gặp qua người kia thì bệnh tình tiến triển tốt hẳn lên."
"Chờ một chút." Diệp Thu cắt lời của Thái bá, hỏi: "Nàng gặp ai?"
"Một người trẻ tuổi, lúc đó tôi không nhận ra, nhưng hiện tại tôi biết thân phận hắn."
"Là ai?"
"Chủ tịch Đường thị, Đường Bố Y."Thái bá nói.
Diệp Thu hiểu rõ, vài vấn đề trong lòng cũng được giải đáp.
Hắn vậy kì quái tại sao chú Đường lại biết lão già, thì ra hắn còn một đoạn quan hệ sâu xa với Diệp gia, như vậy chuyện Đường Đại thúc bái phỏng chính là được lão già bày mưu tính kế, tuy rằng không biết họ nói chuyện gì, nhưng có thể suy đoán, bởi vì một tồn tại nào đó cho nên nàng mới có tinh thần sống tiếp, và chờ đợi.
Mà lão già nhận một phần nhân tình của Đường Bố Y, tất nhiên sẽ giúp đỡ hắn. Diệp Thu biết Đường Bố Y sinh ra trong một gia đình thương nhân, hơn nữa sự nghiệp cũng sớm suy tàn, trong thời điểm không có bối cảnh thâm hậu, không biết nhân duyên thế nào lại gặp lão gia, sau đó nhờ có lão giúp mới có sự nghiệp ngày hôm nay.
Lão già mặc dù xa Yến Kinh, nhưng dư uy còn nhiều, hơn nữa Diệp gia lúc đó cũng không yên tĩnh như ngày nay, dưới sự chiếu cố của Diệp gia, Đường Thì ở một nơi long xà hỗn tạp mà lên như diều gặp gió, thương trường không bao giờ có một loại kì tích như vậy.
Nhưng cũng có thể giải thích tịa sao con gái Đường Bố Ý bị bắt cóc, gửi cho lão già một phong thư, lão liền tập tức phái mình ra, cũng bởi lần nhiệm vù này mà mình gặp Mặc Nùng, Đường Quả, Lâm Bảo Nhi, còn dây dưa với mấy hông nhan tri kỷ.
Thấy Diệp Thu không có tiếp tục hỏi, Thái Bá nói tiếp.
"Bệnh khỏi là lúc tiểu thư yêu cầu với Tạ gia chuẩn bị cho mình một khu viện, Tạ lão gia lo lắng cho con gái tự nhiên phái người hầu hạ chu đáo, Tạ lão gia bởi vì hổ thẹn với con gái, cho nên di ngôn tài sản của lão ba người còn chia đều, nhưng tiểu thư một lòng hướng phật, sớm đã không tư tưởng chuyện gia sản, nhưng năm gần đây ngoại trừ Tạ gia cũng cấp phí sinh hoạt hàng năm, còn hoa hồng thì không chia."
Nhớ tới thái độ người của Tạ gia, Thái bá nóng giận: "Thiếu gia, tôi cả đời hầu hạ người, ngày hôm nay đã vượt quá tuổi cậu, cậu nhất định phải cứng rắn, coi như là chích một chén máu từ bọn chúng, cũng phải cướp về phần gia sản mà cậu đáng được hưởng. Cậu không biết đâu, bọn họ bắt nạt người quá đáng."
"Bọn họ làm gì?'' Diệp thu híp mắt hỏi, với sự hiểu biết của Diệp Thu , Thái bá làm ra biểu tình thế này, sẽ có người gặp chuyện không may.
"Chạy tới nói những lời khó nghe về quan hệ của cậu với tiểu thư, bọn họ không ngẫm lại, nếu tiểu thư không mặc kệ tài sản, bọn họ sao có thành tựu ngày hôm nay, cái gì cũng không được quên gốc a." Thái bá thở dài nói.
Thấy Diệp Thu không phản ứng, Thái bá tưởng Diệp Thu không muốn đáp ứng, vẻ mặt thành khẩn nói: "Thiếu gia không phải mẹ cậu không quan tâm cậu, sơm ngày nàng tụng kinh niệm phật, mong cậu có thể bình an, nào có cha mẹ nào không muốn đoàn tụ với con cái? Nàng mỗi năm phí sinh hoạt hầu như đều không dùng gì, toàn bộ đều dùng để tìm hiểu tin tức của cậu."
"Cậu ngẫm lại xem, nàng chỉ là một người thường, không biết công phu, không có gia tộc bảo vệ, làm sao có thể chống lại đối thủ cường đại? Nàng có thể làm gì? Càng đáng trách hơn là Tạ gia lo lắng nàng liên lụy bọn họ, cho nên mọi giấy tờ liên quan đến thân thế tiểu thư đều tiêu hủy, cầm nàng vào nội địa, mỗi lần nàng đi thuyền vào lục địa, lại bị cảnh sát truy tìm. Thế lực Tạ gia cùng Tư Không gia quá cường đại, người bình thương căn bản không dám chọc vào."
Diệp Thu cười lạnh: "Thật đúng là khinh người quá đáng, cái đó có khác gì giam lỏng?"
"Sau lại biết cậu tới Hồng Kong, tiểu thu như bị điên, cả đêm ngày đều tụng kinh, thế như không dám gặp cậu, nàng sợ nhiều năm không gặp cậu, cậu không chấp nhận một người mẹ như nàng. Tiểu thư cũng hổ thẹn với cậu, trong lòng nàng áy náy nhiều,"
Diệp Thu trầm mặc uống trà, trong lòng suy nghĩ, trong lúc trầm mặc, chén trà đã uống hết.
Diệp Thu nói với Thái bá: "Cảm ơn ông."
"Không cần cảm ơn, tiểu thư nhất định cao hứng, nàng đã chờ lâu lắm rồi."
Diệp Thu gật đầu nói: "Tôi đi trước."
"Thiếu gia không tới gặp tiểu thư?" Thái bá chờ mong nhìn Diệp Thu.
"Không được, tôi còn có chút chuyện muốn làm." Diệp Thu cũng chấp nhận thân phận thiếu gia mà Thái bá vẫn gọi.
"Ai." Thái bá buông chén trà thở dài.
Diệp Thu thấy bộ dạng lão nhân này, cũng hiểu trong lòng lão nghĩ gì.
Thiên giới đại hội sắp tới, đây là thịnh hội của một đám biến thái, trực giác nói cho Diệp Thu biết, lần này đại hội sát khí tứ phía, trời mới biết tình huống xảy ra thế nào, hơn nữa Phượng Vương truyền tới tin tức chứng minh một đám người có âm mưu mà tới.
Diệp Thu không muốn đứa con trai mà nàng ngày đêm mong chờ lại rất nhanh đi mất.
Có thể duy trì cục diện hiện tại, mới là hay nhất.
Thấy Diệp Thu đáp ứng, Thái bá lộ vẻ vui mừng, nói: "Chúng ta tìm một nơi yên tĩnh đi."
Diệp Thu quét mắt bốn phía, thấy một góc đường cách đó không xa có một quán trà cũ nát, nói: "Chúng ta vào quán trà ngồi."
Thái bá tự nhiên không có ý kiến, hai người cùng nhau đi tới quán trà, Diệp Hổ vẻ mặt cảnh giác theo phía sau, không phải đề phòng lão già áo xanh này đột nhiên động thủ với Diệp Thu, mà đề phòng những người khác có mưu đồ gây rối.
Quán trà thoạt nhìn đã lâu năm, nhỏ hẹp cũ nát, tên là Tố Cảng Long trà quán, hiện tại chính là giờ cơm, trong quán không có khách, thanh tĩnh vắng vẻ, một cô bé xinh đẹp đứng ở cửa, thấy có khách tiến vào, hài lòng gọi vào bên trong: "Gia gia, gia gia, có khách tới."
Lão nhân đi ra đón khách, mang Diệp Thu đến một gian ghế u tĩnh, sau đó vội đi pha trà, Diệp Hổ không tiến vào ghế lô, mà ở bên ngoài tìm bừa một bàn ngồi xuống, hắn biết Diệp Thu có chuyện cần nói riêng với lão già.
Hai người cùng ngồi xuống, giật màn trúc che lại, cho dù là có người ngồi bên ngoài, cũng không thể thấy cảnh ở bên trong này. Nguồn:
"Chuyện xưa của lão đã bao lâu?" Diệp Thu hỏi, chuyện hai mươi năm trước với hắn như một dấu hỏi lơn, mọi người không hề đề cập cho hắn, lúc đó hắn sinh ra chưa lâu, không hề có chút ấn tượng nào, muốn biết chuyện năm đó, chỉ có thể biết được từ miệng người khác.
Thái bá dùng ngón tay dài nhăn nheo của mình vuốt ve chén trà trong tay, như là lâm vào hồi ức chuyện cũ, nhập thần nói: "Hơn hai mươi năm trước, tôi là vệ sĩ của Tư Không gia, lúc đó Tư Không tiểu thư gia nhập Tạ gia, Tư Không lão gia yêu thương cô con gái này nhất mực cho nên cử tôi đi theo bảo vệ nàng."
Thái bá liếc mắt nhìn Diệp Thu nói: "Tiểu thư thất tán bên ngoài nhiều năm, tôi không rõ chuyện trước kia của nàng, nàng bị gia tộc bắt về, mặt mũi sầu khổ, tinh thần hoảng hốt, không ăn không uống, như xác không hồn."
"Vì vậy, trong Tạ gia bắt đầu đồn đại về tiểu thư, có người nói tiểu thư trí óc bị hoảng loạn, có người nói ở bên ngoài nàng đã lập gia đình, đồng thời làm mẹ, chỉ có điều con nàng bị bệnh chết non, chồng bỏ đi. Có người còn nói chồng nàng chết sớm cho nên bi thương trở thành bệnh hoạn. Đồn đại nhiều, cũng không có ai chứng thực, cuối cùng chẳng giải quyết được gì."
"Thế nhưng, có một ngày tiểu thư đột nhiên chạy tới phòng của Tạ lão gia tử quỳ xuống, vô luận ai khuyên can cũng không đứng lên, cũng không nói một câu, khi đó tôi là vệ sĩ cạnh thân của Tạ lão gia tử thấy lão gia cũng rất hổ thẹn với cô con gái lưu lạc lâu năm này, nhưng lão gia nhìn cô gái quỳ ở đó cũng không có chấp nhận bất cứ yêu cầu gì của nàng."
"Đến lúc tiểu thư quỳ được bốn ngày ba đêm, mệt quá mà hôn mê bất tỉnh, lão gia đến thăm bệnh tình con gái, sau đó nắm tay nàng lệ rơi như mưa: "đối phương quá mạnh, chúng ta sao có khả năng cứu hắn? Con không thể kéo Tạ gia chôn cùng a." Cũng từ câu nói này mà tôi suy đoán, chồng tiểu thư bị người ta hãm hại, tiểu thư xin cha báo thù, nhưng bởi lão gia lo lắng cho an nguy của gia tộc mà khước từ."Giọng nói của thái bá ngày càng nhỏ nhẹ, ngắn gọn, chỉ là giảng giải đại khái ra, nhưng trong đầu Diệp Thu lại hiện ra một loạt hình ảnh sống động, có một người vợ mất chồng cả người như một cái xác không hồn, nàng quỳ xin gia tộc trợ giúp, đến khi nàng ngã ra đất hôn mê, gia tộc vậy không trợ giúp nàng, không ít người ở phía sau thương tiếc nàng.
Nhớ tới tình cảnh mình vừa rời đi, nàng khóc tê tâm liệt phế, Diệp Thu trong lòng cũng đau đớn lên, mẫu tử tương liên, nàng đau, hắn cũng đau, ai có thể làm người chân chính tuyệt tình chứ?
Không muốn biểu hiện yếu đuối trước mặt người khác, mượn chén trà giấu đi tâm tình bi thương, nhưng giọng nói đã có chút khàn khàn: "Sau này thế nào?"
"Sau vô số lần chết đi sống lại, tiểu thư bênh nặng một thời gian, nằm giường hơn một năm, trung ý tây y mời đến vô số, nhưng đều không chữa khỏi, ai cũng nói đó là tâm bệnh, hai năm sau, thân thể tiểu thư như đèn dầu sắp cạn, tiểu thư cũng chuẩn bị ra đi, thì lúc đó có một người đến bái phỏng Tạ gia, tiểu thư gặp qua người kia thì bệnh tình tiến triển tốt hẳn lên."
"Chờ một chút." Diệp Thu cắt lời của Thái bá, hỏi: "Nàng gặp ai?"
"Một người trẻ tuổi, lúc đó tôi không nhận ra, nhưng hiện tại tôi biết thân phận hắn."
"Là ai?"
"Chủ tịch Đường thị, Đường Bố Y."Thái bá nói.
Diệp Thu hiểu rõ, vài vấn đề trong lòng cũng được giải đáp.
Hắn vậy kì quái tại sao chú Đường lại biết lão già, thì ra hắn còn một đoạn quan hệ sâu xa với Diệp gia, như vậy chuyện Đường Đại thúc bái phỏng chính là được lão già bày mưu tính kế, tuy rằng không biết họ nói chuyện gì, nhưng có thể suy đoán, bởi vì một tồn tại nào đó cho nên nàng mới có tinh thần sống tiếp, và chờ đợi.
Mà lão già nhận một phần nhân tình của Đường Bố Y, tất nhiên sẽ giúp đỡ hắn. Diệp Thu biết Đường Bố Y sinh ra trong một gia đình thương nhân, hơn nữa sự nghiệp cũng sớm suy tàn, trong thời điểm không có bối cảnh thâm hậu, không biết nhân duyên thế nào lại gặp lão gia, sau đó nhờ có lão giúp mới có sự nghiệp ngày hôm nay.
Lão già mặc dù xa Yến Kinh, nhưng dư uy còn nhiều, hơn nữa Diệp gia lúc đó cũng không yên tĩnh như ngày nay, dưới sự chiếu cố của Diệp gia, Đường Thì ở một nơi long xà hỗn tạp mà lên như diều gặp gió, thương trường không bao giờ có một loại kì tích như vậy.
Nhưng cũng có thể giải thích tịa sao con gái Đường Bố Ý bị bắt cóc, gửi cho lão già một phong thư, lão liền tập tức phái mình ra, cũng bởi lần nhiệm vù này mà mình gặp Mặc Nùng, Đường Quả, Lâm Bảo Nhi, còn dây dưa với mấy hông nhan tri kỷ.
Thấy Diệp Thu không có tiếp tục hỏi, Thái Bá nói tiếp.
"Bệnh khỏi là lúc tiểu thư yêu cầu với Tạ gia chuẩn bị cho mình một khu viện, Tạ lão gia lo lắng cho con gái tự nhiên phái người hầu hạ chu đáo, Tạ lão gia bởi vì hổ thẹn với con gái, cho nên di ngôn tài sản của lão ba người còn chia đều, nhưng tiểu thư một lòng hướng phật, sớm đã không tư tưởng chuyện gia sản, nhưng năm gần đây ngoại trừ Tạ gia cũng cấp phí sinh hoạt hàng năm, còn hoa hồng thì không chia."
Nhớ tới thái độ người của Tạ gia, Thái bá nóng giận: "Thiếu gia, tôi cả đời hầu hạ người, ngày hôm nay đã vượt quá tuổi cậu, cậu nhất định phải cứng rắn, coi như là chích một chén máu từ bọn chúng, cũng phải cướp về phần gia sản mà cậu đáng được hưởng. Cậu không biết đâu, bọn họ bắt nạt người quá đáng."
"Bọn họ làm gì?'' Diệp thu híp mắt hỏi, với sự hiểu biết của Diệp Thu , Thái bá làm ra biểu tình thế này, sẽ có người gặp chuyện không may.
"Chạy tới nói những lời khó nghe về quan hệ của cậu với tiểu thư, bọn họ không ngẫm lại, nếu tiểu thư không mặc kệ tài sản, bọn họ sao có thành tựu ngày hôm nay, cái gì cũng không được quên gốc a." Thái bá thở dài nói.
Thấy Diệp Thu không phản ứng, Thái bá tưởng Diệp Thu không muốn đáp ứng, vẻ mặt thành khẩn nói: "Thiếu gia không phải mẹ cậu không quan tâm cậu, sơm ngày nàng tụng kinh niệm phật, mong cậu có thể bình an, nào có cha mẹ nào không muốn đoàn tụ với con cái? Nàng mỗi năm phí sinh hoạt hầu như đều không dùng gì, toàn bộ đều dùng để tìm hiểu tin tức của cậu."
"Cậu ngẫm lại xem, nàng chỉ là một người thường, không biết công phu, không có gia tộc bảo vệ, làm sao có thể chống lại đối thủ cường đại? Nàng có thể làm gì? Càng đáng trách hơn là Tạ gia lo lắng nàng liên lụy bọn họ, cho nên mọi giấy tờ liên quan đến thân thế tiểu thư đều tiêu hủy, cầm nàng vào nội địa, mỗi lần nàng đi thuyền vào lục địa, lại bị cảnh sát truy tìm. Thế lực Tạ gia cùng Tư Không gia quá cường đại, người bình thương căn bản không dám chọc vào."
Diệp Thu cười lạnh: "Thật đúng là khinh người quá đáng, cái đó có khác gì giam lỏng?"
"Sau lại biết cậu tới Hồng Kong, tiểu thu như bị điên, cả đêm ngày đều tụng kinh, thế như không dám gặp cậu, nàng sợ nhiều năm không gặp cậu, cậu không chấp nhận một người mẹ như nàng. Tiểu thư cũng hổ thẹn với cậu, trong lòng nàng áy náy nhiều,"
Diệp Thu trầm mặc uống trà, trong lòng suy nghĩ, trong lúc trầm mặc, chén trà đã uống hết.
Diệp Thu nói với Thái bá: "Cảm ơn ông."
"Không cần cảm ơn, tiểu thư nhất định cao hứng, nàng đã chờ lâu lắm rồi."
Diệp Thu gật đầu nói: "Tôi đi trước."
"Thiếu gia không tới gặp tiểu thư?" Thái bá chờ mong nhìn Diệp Thu.
"Không được, tôi còn có chút chuyện muốn làm." Diệp Thu cũng chấp nhận thân phận thiếu gia mà Thái bá vẫn gọi.
"Ai." Thái bá buông chén trà thở dài.
Diệp Thu thấy bộ dạng lão nhân này, cũng hiểu trong lòng lão nghĩ gì.
Thiên giới đại hội sắp tới, đây là thịnh hội của một đám biến thái, trực giác nói cho Diệp Thu biết, lần này đại hội sát khí tứ phía, trời mới biết tình huống xảy ra thế nào, hơn nữa Phượng Vương truyền tới tin tức chứng minh một đám người có âm mưu mà tới.
Diệp Thu không muốn đứa con trai mà nàng ngày đêm mong chờ lại rất nhanh đi mất.
Có thể duy trì cục diện hiện tại, mới là hay nhất.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thấy Diệp Thu đáp ứng, Thái bá lộ vẻ vui mừng, nói: "Chúng ta tìm một nơi yên tĩnh đi."
Diệp Thu quét mắt bốn phía, thấy một góc đường cách đó không xa có một quán trà cũ nát, nói: "Chúng ta vào quán trà ngồi."
Thái bá tự nhiên không có ý kiến, hai người cùng nhau đi tới quán trà, Diệp Hổ vẻ mặt cảnh giác theo phía sau, không phải đề phòng lão già áo xanh này đột nhiên động thủ với Diệp Thu, mà đề phòng những người khác có mưu đồ gây rối.
Quán trà thoạt nhìn đã lâu năm, nhỏ hẹp cũ nát, tên là Tố Cảng Long trà quán, hiện tại chính là giờ cơm, trong quán không có khách, thanh tĩnh vắng vẻ, một cô bé xinh đẹp đứng ở cửa, thấy có khách tiến vào, hài lòng gọi vào bên trong: "Gia gia, gia gia, có khách tới."
Lão nhân đi ra đón khách, mang Diệp Thu đến một gian ghế u tĩnh, sau đó vội đi pha trà, Diệp Hổ không tiến vào ghế lô, mà ở bên ngoài tìm bừa một bàn ngồi xuống, hắn biết Diệp Thu có chuyện cần nói riêng với lão già.
Hai người cùng ngồi xuống, giật màn trúc che lại, cho dù là có người ngồi bên ngoài, cũng không thể thấy cảnh ở bên trong này.
"Chuyện xưa của lão đã bao lâu?" Diệp Thu hỏi, chuyện hai mươi năm trước với hắn như một dấu hỏi lơn, mọi người không hề đề cập cho hắn, lúc đó hắn sinh ra chưa lâu, không hề có chút ấn tượng nào, muốn biết chuyện năm đó, chỉ có thể biết được từ miệng người khác.
Thái bá dùng ngón tay dài nhăn nheo của mình vuốt ve chén trà trong tay, như là lâm vào hồi ức chuyện cũ, nhập thần nói: "Hơn hai mươi năm trước, tôi là vệ sĩ của Tư Không gia, lúc đó Tư Không tiểu thư gia nhập Tạ gia, Tư Không lão gia yêu thương cô con gái này nhất mực cho nên cử tôi đi theo bảo vệ nàng."
Thái bá liếc mắt nhìn Diệp Thu nói: "Tiểu thư thất tán bên ngoài nhiều năm, tôi không rõ chuyện trước kia của nàng, nàng bị gia tộc bắt về, mặt mũi sầu khổ, tinh thần hoảng hốt, không ăn không uống, như xác không hồn."
"Vì vậy, trong Tạ gia bắt đầu đồn đại về tiểu thư, có người nói tiểu thư trí óc bị hoảng loạn, có người nói ở bên ngoài nàng đã lập gia đình, đồng thời làm mẹ, chỉ có điều con nàng bị bệnh chết non, chồng bỏ đi. Có người còn nói chồng nàng chết sớm cho nên bi thương trở thành bệnh hoạn. Đồn đại nhiều, cũng không có ai chứng thực, cuối cùng chẳng giải quyết được gì."
"Thế nhưng, có một ngày tiểu thư đột nhiên chạy tới phòng của Tạ lão gia tử quỳ xuống, vô luận ai khuyên can cũng không đứng lên, cũng không nói một câu, khi đó tôi là vệ sĩ cạnh thân của Tạ lão gia tử thấy lão gia cũng rất hổ thẹn với cô con gái lưu lạc lâu năm này, nhưng lão gia nhìn cô gái quỳ ở đó cũng không có chấp nhận bất cứ yêu cầu gì của nàng."
"Đến lúc tiểu thư quỳ được bốn ngày ba đêm, mệt quá mà hôn mê bất tỉnh, lão gia đến thăm bệnh tình con gái, sau đó nắm tay nàng lệ rơi như mưa: "đối phương quá mạnh, chúng ta sao có khả năng cứu hắn? Con không thể kéo Tạ gia chôn cùng a." Cũng từ câu nói này mà tôi suy đoán, chồng tiểu thư bị người ta hãm hại, tiểu thư xin cha báo thù, nhưng bởi lão gia lo lắng cho an nguy của gia tộc mà khước từ."
Giọng nói của thái bá ngày càng nhỏ nhẹ, ngắn gọn, chỉ là giảng giải đại khái ra, nhưng trong đầu Diệp Thu lại hiện ra một loạt hình ảnh sống động, có một người vợ mất chồng cả người như một cái xác không hồn, nàng quỳ xin gia tộc trợ giúp, đến khi nàng ngã ra đất hôn mê, gia tộc vậy không trợ giúp nàng, không ít người ở phía sau thương tiếc nàng.
Nhớ tới tình cảnh mình vừa rời đi, nàng khóc tê tâm liệt phế, Diệp Thu trong lòng cũng đau đớn lên, mẫu tử tương liên, nàng đau, hắn cũng đau, ai có thể làm người chân chính tuyệt tình chứ?
Không muốn biểu hiện yếu đuối trước mặt người khác, mượn chén trà giấu đi tâm tình bi thương, nhưng giọng nói đã có chút khàn khàn: "Sau này thế nào?"
"Sau vô số lần chết đi sống lại, tiểu thư bênh nặng một thời gian, nằm giường hơn một năm, trung ý tây y mời đến vô số, nhưng đều không chữa khỏi, ai cũng nói đó là tâm bệnh, hai năm sau, thân thể tiểu thư như đèn dầu sắp cạn, tiểu thư cũng chuẩn bị ra đi, thì lúc đó có một người đến bái phỏng Tạ gia, tiểu thư gặp qua người kia thì bệnh tình tiến triển tốt hẳn lên."
"Chờ một chút." Diệp Thu cắt lời của Thái bá, hỏi: "Nàng gặp ai?"
"Một người trẻ tuổi, lúc đó tôi không nhận ra, nhưng hiện tại tôi biết thân phận hắn."
"Là ai?"
"Chủ tịch Đường thị, Đường Bố Y."Thái bá nói.
Diệp Thu hiểu rõ, vài vấn đề trong lòng cũng được giải đáp.
Hắn vậy kì quái tại sao chú Đường lại biết lão già, thì ra hắn còn một đoạn quan hệ sâu xa với Diệp gia, như vậy chuyện Đường Đại thúc bái phỏng chính là được lão già bày mưu tính kế, tuy rằng không biết họ nói chuyện gì, nhưng có thể suy đoán, bởi vì một tồn tại nào đó cho nên nàng mới có tinh thần sống tiếp, và chờ đợi.
Mà lão già nhận một phần nhân tình của Đường Bố Y, tất nhiên sẽ giúp đỡ hắn. Diệp Thu biết Đường Bố Y sinh ra trong một gia đình thương nhân, hơn nữa sự nghiệp cũng sớm suy tàn, trong thời điểm không có bối cảnh thâm hậu, không biết nhân duyên thế nào lại gặp lão gia, sau đó nhờ có lão giúp mới có sự nghiệp ngày hôm nay.
Lão già mặc dù xa Yến Kinh, nhưng dư uy còn nhiều, hơn nữa Diệp gia lúc đó cũng không yên tĩnh như ngày nay, dưới sự chiếu cố của Diệp gia, Đường Thì ở một nơi long xà hỗn tạp mà lên như diều gặp gió, thương trường không bao giờ có một loại kì tích như vậy.
Nhưng cũng có thể giải thích tịa sao con gái Đường Bố Ý bị bắt cóc, gửi cho lão già một phong thư, lão liền tập tức phái mình ra, cũng bởi lần nhiệm vù này mà mình gặp Mặc Nùng, Đường Quả, Lâm Bảo Nhi, còn dây dưa với mấy hông nhan tri kỷ.
Thấy Diệp Thu không có tiếp tục hỏi, Thái Bá nói tiếp.
"Bệnh khỏi là lúc tiểu thư yêu cầu với Tạ gia chuẩn bị cho mình một khu viện, Tạ lão gia lo lắng cho con gái tự nhiên phái người hầu hạ chu đáo, Tạ lão gia bởi vì hổ thẹn với con gái, cho nên di ngôn tài sản của lão ba người còn chia đều, nhưng tiểu thư một lòng hướng phật, sớm đã không tư tưởng chuyện gia sản, nhưng năm gần đây ngoại trừ Tạ gia cũng cấp phí sinh hoạt hàng năm, còn hoa hồng thì không chia."
Nhớ tới thái độ người của Tạ gia, Thái bá nóng giận: "Thiếu gia, tôi cả đời hầu hạ người, ngày hôm nay đã vượt quá tuổi cậu, cậu nhất định phải cứng rắn, coi như là chích một chén máu từ bọn chúng, cũng phải cướp về phần gia sản mà cậu đáng được hưởng. Cậu không biết đâu, bọn họ bắt nạt người quá đáng."
"Bọn họ làm gì?'' Diệp thu híp mắt hỏi, với sự hiểu biết của Diệp Thu , Thái bá làm ra biểu tình thế này, sẽ có người gặp chuyện không may.
"Chạy tới nói những lời khó nghe về quan hệ của cậu với tiểu thư, bọn họ không ngẫm lại, nếu tiểu thư không mặc kệ tài sản, bọn họ sao có thành tựu ngày hôm nay, cái gì cũng không được quên gốc a." Thái bá thở dài nói.
Thấy Diệp Thu không phản ứng, Thái bá tưởng Diệp Thu không muốn đáp ứng, vẻ mặt thành khẩn nói: "Thiếu gia không phải mẹ cậu không quan tâm cậu, sơm ngày nàng tụng kinh niệm phật, mong cậu có thể bình an, nào có cha mẹ nào không muốn đoàn tụ với con cái? Nàng mỗi năm phí sinh hoạt hầu như đều không dùng gì, toàn bộ đều dùng để tìm hiểu tin tức của cậu."
"Cậu ngẫm lại xem, nàng chỉ là một người thường, không biết công phu, không có gia tộc bảo vệ, làm sao có thể chống lại đối thủ cường đại? Nàng có thể làm gì? Càng đáng trách hơn là Tạ gia lo lắng nàng liên lụy bọn họ, cho nên mọi giấy tờ liên quan đến thân thế tiểu thư đều tiêu hủy, cầm nàng vào nội địa, mỗi lần nàng đi thuyền vào lục địa, lại bị cảnh sát truy tìm. Thế lực Tạ gia cùng Tư Không gia quá cường đại, người bình thương căn bản không dám chọc vào."
Diệp Thu cười lạnh: "Thật đúng là khinh người quá đáng, cái đó có khác gì giam lỏng?"
"Sau lại biết cậu tới Hồng Kong, tiểu thu như bị điên, cả đêm ngày đều tụng kinh, thế như không dám gặp cậu, nàng sợ nhiều năm không gặp cậu, cậu không chấp nhận một người mẹ như nàng. Tiểu thư cũng hổ thẹn với cậu, trong lòng nàng áy náy nhiều,"
Diệp Thu trầm mặc uống trà, trong lòng suy nghĩ, trong lúc trầm mặc, chén trà đã uống hết.
Diệp Thu nói với Thái bá: "Cảm ơn ông."
"Không cần cảm ơn, tiểu thư nhất định cao hứng, nàng đã chờ lâu lắm rồi."
Diệp Thu gật đầu nói: "Tôi đi trước."
"Thiếu gia không tới gặp tiểu thư?" Thái bá chờ mong nhìn Diệp Thu.
"Không được, tôi còn có chút chuyện muốn làm." Diệp Thu cũng chấp nhận thân phận thiếu gia mà Thái bá vẫn gọi.
"Ai." Thái bá buông chén trà thở dài.
Diệp Thu thấy bộ dạng lão nhân này, cũng hiểu trong lòng lão nghĩ gì.
Thiên giới đại hội sắp tới, đây là thịnh hội của một đám biến thái, trực giác nói cho Diệp Thu biết, lần này đại hội sát khí tứ phía, trời mới biết tình huống xảy ra thế nào, hơn nữa Phượng Vương truyền tới tin tức chứng minh một đám người có âm mưu mà tới.
Diệp Thu không muốn đứa con trai mà nàng ngày đêm mong chờ lại rất nhanh đi mất.
Có thể duy trì cục diện hiện tại, mới là hay nhất.