Cỏ xanh hoa lá tốt tươi, bên trong trúc viên trồng xen kẽ hoa cùng trúc tía, vây xung quanh một đôi nam nữ.
Tư Không Đồ thư thái ngồi dựa trên ghế, trong tay cầm ly rượu Pháp sản xuất năm 1934, rượu ngon cảnh đẹp có mỹ nữ ở bên, thật sự là chuyện vui vẻ của đời người.
Đương nhiên, hắn cũng chỉ dám dùng thái độ thưởng thức đối với người đàn bà trước mặt, hắn biết cô nàng này chỉ có thể ngắm không thể đụng vào, bởi vì cô nàng này lạnh như mùa đông, hơn nữa đã thuộc về một người đàn ông, một người đàn ông mà hắn cần trăm phương ngàn kế mượn lực.
Trầm Mặc Nùng nhìn đống vắn kiện, đây là tư liệu bộ phận công ty mà tập đoàn Viễn Dương vừa chuyển nhượng 7% cổ phần vận tải trên biển cho Trầm thị.
Nàng biết gã ý đồ chuyển nhượng của bọn họ không phải là vì tiền, gia tộc Tư Không còn thiếu tiền sao? Cái bọn họ thiếu chỉ là hạng mục đầu tư.
Lần này chuyển nhượng cổ phần cũng tuyệt đối là mạo hiểm, hàng năm công ty vận tải Viễn Dương mang về lại lợi nhuận khổng lồ, lần thu mua này Trầm Thị chi ra cho tập đoàn Viễn Dương với giá ba tỷ đô la, tin này truyền ra ngoài chỉ sợ oanh động giới doanh nhân.
Mặc dù Diệp Thu với Tư Không Đồ không có kí kết hiệp ước gì, nhưng Trầm Mặc Nùng biết hợp đồng này không có bẫy rập gì cả, nhưng với tư cách là doanh nhân, Trầm Mặc Nùng vẫn đeo chiếc kính xinh xắn vào, chăm chú đọc điều khoản của hợp đồng.
Đến khi lật hết tờ sau cùng, xác định không có vấn đề gì, Trầm Mặc Nùng mới ký tên lên đó: "Xin lỗi, đã để anh đợi lâu." Trầm Mặc Nùng kí tên vào hai phần hợp đồng, một phần đưa cho Tư Không Đồ, áy náy nói.
Tư Không Đồ thật ra không xem hợp đồng, nâng chén rượu nói: "Trầm tiểu thư thật khách khí, nhưng đức tính cẩn thận của cô thật làm tôi kính phục, điểm ấy tôi cần học tập ở cô nhiều, nào, Trầm tiểu thư, vì hợp tác vui vẻ giữa chúng ta mà cụm ly."
Trầm Mặc Nùng giơ chén rượu lên chạm với Trầm Mặc Nùng, nói: "Tư Không tiên sinh khách khí rồi, chuyện ở Hồng Kong còn làm phiền a nhiều."
"Được rồi, chúng ta không cần nói mấy lời khách khí này, Tư Không gia tộc là bạn của Diệp Thu, chuyện của hắn cũng là chuyện của tôi." Tư Không Đồ cười nói, dung mạo hắn thua xa Tây Môn Hướng Đông, nhưng lại là một người đàn ông hấp dẫn nổi danh tại Hồng Kong tự nhiên có chỗ đặc biệt.
Nếu như những người khác thấy biểu hiện bình tĩnh của hắn có lẽ sẽ sinh lòng hoài nghi, nhưng từ miệng hắn nói ra thản nhiên lại khiến người ta không nghi ngờ nội dung hắn nói, hình như hắn với Diệp Thu là bạn tốt của nhau vậy.
Đây là sức hút của đàn ông, không liên quan đến trang phục hay dung mạo, mặc dù Tư Không Đồ mặc trang phục rất bình thường, nhưng khiến người ta chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra hắn.
Trầm Mặc Nùng gật đầu, cái miệng nhỏ nhẹ nhấp một ngụm rượu.
"Diệp Thiểu đâu? Lần này tôi nhất định phải mời anh ấy một bữa." Tư Không Đồ mỉm cười nói.
"Anh ấy có việc trên người, không thể tự mình tới, anh ấy nhờ tôi chuyển lời xin lỗi tới anh." Trầm Mặc Nùng nhẹ giọng nói, tâm tư như bay về nơi xa xôi nào đó.
"Diệp Thu, anh rút cuộc muốn gì? Em là bạn gái anh, vì sao không cho em cùng anh đối mặt với mọi chuyện?" Trầm Mặc Nùng trong lòng thầm than thở, mặc dù là người phụ nữ thông minh, nhưng gặp phải chuyện tình cảm, trong lòng cũng có chút ai oán.
Từ chối lời mời ăn tối của Tư Không Đồ, Trầm Mặc Nùng cùng đoàn xe hộ về của Tây Môn cùng Tư Không gia tộc đi về Thâm Thủy Loan.
Cầm túi công văn đến hậu viện thì nghe được tiếng cười như chuông bạc của mấy cô gái truyền ra.
Trầm Mặc Nùng mở cửa sắt, chỉ thấy Đường Quả Lâm Bảo Nhi, Tây Môn Thiển Ngữ ba người đang chơi trên đống cát, tuy rằng là ban đêm, nhưng đèn cao áp chiếu sáng như ban ngày.
Hiện tại Lâm Bảo Nhi cùng Tây Môn Thiển Ngữ đang đứng hai bên đẩy bao cát, Lâm bảo Nhi đứng chính giữa trở thành bia ngắm sống của bọn họ.
Lâm Bảo Nhi lanh lẹ như một chú thỏ nhảy trái nhảy phải, bộ ngực lớn như hai cục thịt muốn bung khỏi áo, khiến người khác nhìn mà giật mình.
Trầm Mặc Nùng muốn quát bảo ba người dừng lại, nhưng hiển nhiên là không thể giải quyết vấn đề.
Không ngờ ba cô nàng này lại chơi trò từ sơn thôn mà Diệp Thu đã dạy, sợ là Tây Môn Thiển Ngữ từ bé chưa được chơi trò này. nhìn vẻ mặt hưng phấn của nàng là có thể thấy được.
Tức cảnh sinh tình, nàng kìm lòng không được lại nghĩ tới Diệp Thu, Trầm Mặc Nùng nhớ lại, buổi tối trước khi hắn rời đi, hai người lặng lẽ mở cửa phòng, hai người không nói gì, chỉ ôm ấp điên cuồng triền miên. Lúc cao trào Trầm Mặc Nùng lo tiếng mình sẽ bị Lâm Bảo Nhi sát vách nghe thấy, Khi Diệp Thu không nói gì, Trầm Mặc Nùng cũng không cố kỵ gì. Đến khi Diệp Thu lưu lại một tờ giấy rồi rời đi, Trầm Mặc Nùng mới ý thức được Diệp Thu đã đi xa.
"Lẽ nào Diệp Thu gặp nguy hiểm gì?"
Bộp
Tây Môn Thiển Ngữ dùng lực đẩy bao cát treo lơ lửng sang bên kia, Lâm Bảo Nhi né tránh không kịp, đầu bị đập một cú.
"A" Lâm Bảo Nhi thét chói tai, bưng trán ngồi bệt xuống đất.
"Bảo Nhi, em không sao chứ?"
"Bảo Nhi, sao thế?"
Đường Quả cùng Tây Môn Thiển Ngữ chạy tới chỗ Lâm Bảo Nhi, Trầm Mặc Nùng nghe tiếng thét của Lâm Bảo Nhi cũng từ mơ màng tỉnh dậy, chạy tới chỗ Lâm Bảo Nhi.
"Bảo Nhi, đừng làm chị sợ." Đường Quả cầm lấy cánh tay Lâm Bảo Nhi kéo ra, để xem cái trán của nàng có bị thương hay không.
"Hì hì, em không sao." Lâm Bảo Nhi đột nhiên cười hì hì bỏ tay ra, làm mặt quỷ.
"Làm chị sợ muốn chết, còn tưởng rằng đập trúng mắt em." Tây Môn Thiển Ngữ nhéo khuôn mặt nhỏ của Lâm Bảo Nhi nói. Chỉ cần Lâm Bảo Nhi nghịch ngợm là mọi người lại không nhịn được là nhéo khuôn mặt mập mạp của nàng, bởi vì nàng thực sự đáng yêu.
"Chị Thiển Ngữ, không cần lo lắng, chỉ là bao cát thôi, làm sao có thể đả thương người chứ?" Lâm Bảo Nhi nói.
Thấy Trầm Mặc Nùng về, Lâm Bảo Nhi kích động kêu lên: "Chị Mặc Nùng, chị về rồi?"
"Ừm, buổi tối các em không ta ngoài chơi sao?" Trầm Mặc Nùng kéo Lâm Bảo Nhi phủi bụi trên người nàng hỏi.
"Không có, ra ngoài là gì chứ? Diệp Thu cũng không biết chạy đâu, hắn không có ở đây nếu không nhất định bắt hắn vào làm bia ngắm cho bọn họ ném bao cát." Lâm Bảo Nhi u oán nói.
'' Chị Mặc Nùng, Diệp Thu đi đâu vậy?" Đường Quả ngẩng đầu nhìn Trầm Mặc Nùng hỏi, Tây Môn Thiển Ngữ ở một bên cũng nhìn nàng.
Trầm Mặc Nùng nhìn ba khuôn mặt chờ mong, trong lòng chợt dâng lên nhiều cảm xúc, tuy rằng Tây Môn Thiển Ngữ che giấu, nhưng tình cảm nàng dành cho Diệp Thu sao có thể lọt qua mắt Trầm Mặc Nùng?
"Các em không nên lo lắng, Diệp Thu ra ngoài xử lý công chuyện, sẽ mau chóng về thôi." Trầm Mặc Nùng mỉm cười nhìn ba cô gái nói.
Trầm Mặc Nùng quý phái xinh đẹp, khi mỉm cười thật khiến người ta có cảm giác như mẫu nghi thiên hạ.
.......................
Lấy lại vũ khí chính là ý nghĩ thường trực trong đầu Tiểu Bạch, nếu như không phải Diệp Thu ngăn cản chỉ sợ Tiểu Bạch ban đêm mò tới phòng Brahma giết hắn lấy lại vũ khí ngay tức khắc.
Hiện tại Diệp Thu đã bật đèn xanh, sao có thể do dự?
Tay cầm cương xoa, vọt tới Brahma.
Nhìn thấy trong khoang đã hỗn loạn một đoàn, Diệp Thu chạy trái chạy phải, dụ dỗ: "Chấp hành giả thiên giới giết người."
"Hắn muốn giết người diệt khẩu."
"Mọi người đoàn kết lên, phản đối cường thế."
Diệp Thu kêu lớn, những dị năng giả vốn ủng hộ Thụy sĩ lão binh ghét Hùng, rút cuộc không nhịn được, mục tiêu là Hùng đang đánh đuổi Thụy sĩ lão binh đánh tới.
Một mình chấp hành giả thiên giới bị một đám thiên giới dị năng giả vây đánh, những kẻ sớm bị Hùng thu mua thấy Hùng cùng Brahma bị vây đánh cũng lấy ra vũ khí gia nhập. Nguồn truyện:
Hai bên không thể tránh khỏi chiến đâu, tiếng giết rung trời.