Diệp Thu biết Tứ đại thần sứ của Alantis vẫn luôn bảo hộ quanh Christina, hơn nữa với thực lực của Christina, người bình thường sẽ không dám trêu chọc bọn họ.
Diệp Thu cũng không cưỡng cầu, nói: "Được rồi. Vậy chúng ta liền tạm biệt ở đây. Nếu lần sau lúc em còn muốn xem gì, có thể tới tìm anh".
Christina nhìn Diệp Thu, con ngươi xinh đẹp phảng phất như nước sâu.
Mặc dù vẻ mặt vẫn hờ hững, nhưng lại không khiến người khác có cảm giác xa cách, nói: "Diệp Thu, cảm ơn anh".
"Ha ha, khách khí cái gì". Diệp Thu xua tay nói.
Hắn cũng nghĩ thầm nếu có quan hệ tốt với Christina, có một gia tộc siêu cấp như vậy làm hậu thuẫn, vậy sau này cho dù là lúc đối mặt với người của hai gia tộc Thiên giới khác, bên mình cũng không lộ vẻ thế lực đơn bạc.
Dù sao, bây giờ hầu như toàn bộ dị năng giả Thiên giới đều nợ mình một nhân tình. Không khó tin, nếu Diệp Thu hô hào một tiếng, tất khiến mọi người tập hợp lại.
Đợi đến khi bóng lưng Christina biến mất trong đám người, lúc Diệp Thu đang định đi lấy xe về, đột nhiên có một loại cảm giác nguy hiểm lan tỏa khắp toàn thân.
Sát khí!
Một loại sát khí mạnh mẽ vô cùng!
Diệp Thu không dám xoay người lại, bởi vì hắn biết, chỉ cần hắn hơi cử động, sẽ gặp phải công kích mạnh mẽ như mưa rào của đối thủ.
"Cao thủ. Người mình sắp đối mặt là một cao thủ tuyệt đỉnh". Trong lòng Diệp Thu thầm đoán thân phận của gã.
Chẳng lẽ là Thiên Diệp Huân? Gã không phải tới Nhật rồi sao? Mình đã bảo Tây Môn Hướng Đông chú ý hành tung của gã gấp, chỉ cần gã lộ diện ở Hồng Kông, mình liền có thể có được tin tức của gã.
Gã quản gia Quỷ Tô như hình với bóng của gã cũng có thực lực như vậy, chẳng lẽ là gã lén quay lại giết mình sao?
Vừa mới tạm biệt với Christina, chẳng lẽ gã cho là mình thiếu đi một trợ thủ, gã liền chắc có thể giết được mình sao?
"Hừ. Thắng bại còn chưa định đâu". Diệp Thu cười lạnh thầm nghĩ. Kiếm trong tay áo vô thanh vô tức mà giữ ở trong lòng bàn tay.
"Ơ, kỳ lạ thật. Sát khí không còn nữa". Diệp Thu lộ vẻ kinh ngạc.
Hắn cảm giác được khi người kia tới gần mình, sát khí trên người không còn mãnh liệt như trước nữa, giống như sát khí vừa rồi gã đột nhiên phóng thích ra là cố ý dẫn dụ sự chú ý của mình vậy.
"Diệp Thu". Người kia gọi. Là thanh âm của một người đàn ông. Giọng nói rất cổ quái. Diệp Thu cảm thấy hơi quen quen, nhưng lại nhất thời không nghĩ ra. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Diệp Thu xoay người lại, đập vào mắt là một công tử nho nhã đẹp trai.
Ngũ quan được điêu khắc tinh tế, mũi cao thẳng tắp, tóc dài màu vàng xõa trên vai. Còn có một đôi mắt màu lam nhạt.
Mặc trang phục hoàng gia giống Christina, chỉ có điều bộ Christina mặc là màu xanh đậm, còn bộ gã mặc là màu trắng. Gã mang giày khảm đá quý, bên hông đeo một thanh trường kiếm màu đồng đen, thật giống như một nhân vật từ trong tranh bước ra.
"Anh là?" Diệp Thu nghi ngờ hỏi.
Hắn rốt cuộc đã biết vì sao giọng của người đàn ông này có chút quen tai rồi, bởi vì lúc hắn mới quen Christina, khi nàng nói tiếng Trung cũng chính là giọng điệu cổ quái này. Mà từ cách ăn mặc của người đàn ông này có thể thấy được, lại là một quái vật của gia tộc Alantis đi ra.
"Elias". Anh chàng đẹp trai nói.
"Anh tìm tôi có việc gì à?" Diệp Thu cảnh giác hỏi. Alantis sẽ không bá đạo như vậy chứ? Chỉ vì mình đi xem phim với Christina, bọn họ đã muốn giết người diệt khẩu à?
"Ừ". Anh chàng đẹp trai gật đầu nói. "Tôi muốn nói cho anh biết, Christina là em họ của tôi".
"Vậy thì sao?" Diệp thu khó hiểu hỏi.
"Đồng thời, nàng cũng sẽ là vợ của tôi". Elias mặt không chút thay đổi nói.
"Cái gì?" Diệp Thu mặt đầy kinh ngạc. "Em họ của anh? Không phải là có họ hàng à?"
"Nàng tương lai là vợ của tôi. Mà tôi, không hy vọng thấy những người khác quan hệ thân thiết với nàng". Elias vừa cười vừa nói. Bộ dạng mỉm cười này nếu để con gái nhìn thấy, sợ là cả đời khó mà quên nổi.
"Đây cũng vì muốn tốt cho anh". Elias nhìn vẻ mặt Diệp Thu khó chịu, thanh âm ôn hòa giải thích. "Anh phải biết rằng, nếu anh chiếm thân thể của nàng, anh sẽ bị Alantis đuổi giết vĩnh viễn".
"Chẳng lẽ các người không biết... họ hàng gần là không thể kết hôn sao?" Diệp Thu vẫn chưa có cách gì tiêu hóa được sự thật trước mắt, những người này sao có thể loạn luân như vậy chứ? Nếu sinh ra em bé là một đứa trẻ bị thiểu năng hoặc dị dạng thì sao?
"Cảm ơn sự quan tâm của anh. Anh nói cũng không sai, nhưng mà, quan điểm này không có hiệu quả với Alantis. Có lẽ, cách sắp xếp nhiễm sắc thể gen của chúng tôi có chỗ khác với người thường. Mặc dù tôi cũng không quá thích Christina, nhưng đây là quyết định trong gia tộc, cho nên tôi chỉ có thể tuân theo". Elias nói.
Diệp Thu nhún vai, khuyên: "Tôi chỉ là bạn với Christina, anh cũng không cần lo tôi đoạt bạn gái của anh. Nhưng tôi thấy anh nên tranh thủ một chút, phá bỏ loại chế độ phong kiến bề trên ép duyên nàv. Họ hàng gần kết hôn, là bị pháp luật cấm. Đương nhiên, anh lại không thích Christina... đây không phải là hủy hoại người ta sao?"
Elias cười khổ nói: "Điều này hình như cũng rất khó. Không ai có thể phản kháng gia tộc, cho tới bây giờ vẫn chưa có".
Hội sở Hương Sơn - một câu lạc bộ hội viên xa xỉ kín đáo nhất Hồng Kông.
Nghe nói xét tư cách hội viên được mời vào trong hội sở này cực kỳ nghiêm khắc, so với hội viện được mời vào câu lạc bộ Kinh An ở nội địa Trung Quốc, câu lạc bộ báo Châu Mỹ còn khó hơn.
Mặc dù tên của anh có thể đứng trên bảng xếp hạng nhà giàu số một Forbes, nhưng không chắc có thể trở thành hội viên hội sở này.
Người sáng lập hội sở Hương Sơn này cực kỳ thần bí. Hầu như chưa ai từng gặp qua. Mà Tây Môn Hướng Đông sau khi nhận lời mời, cũng chỉ là một hội viên bình thường trong đó.
Ở quốc gia như vậy, anh vĩnh viễn cũng đừng nghĩ rằng mình đã đứng trên đỉnh cao. Bởi vì lúc anh ngẩng đầu mới có thể phát hiện, hóa ra phía trên còn có người đang đứng nhìn xuống mình.
Hương thơm thoang thoảng, cảnh sắc mới lạ.
Diệp Thu và Tây Môn Hướng Đông ngồi trên ghế trúc uống trà. Bên cạnh có một người đẹp mặc cổ trang nhẹ nhàng gảy đàn tỳ bà.
Ở nơi yên tĩnh u nhã như thế này, phiền não hồng trần gì toàn bộ đều biến mất, chỉ muốn ngồi ở đó, nghe nhạc cả ngày, có lẽ không làm gì cả, chỉ ngồi yên ở đó, nói không chừng cũng đạt đến cảnh giới tinh thần cao nhất trong truyền thuyết.
Cửa phòng có người gõ cộc cộc, sau đó chính là Tư Không Đồ bước nhanh tới, mặt đầy áy náy nói: "Thật có lỗi, thật có lỗi. Phải mở một cuộc hội nghị khẩn cấp cho nên đã để hai vị đợi lâu".
Diệp Thu và Tây Môn Hướng Đông đều đứng dậy đón, vừa cười vừa nói: "Biết các người bận việc, là tôi gọi điện giục quá gấp. Ngược lại phải là tôi nói xin lỗi với Tư Không mới đúng".
Diệp Thu phất tay ý bảo cô gái gảy tỳ bà kia rời đi, đợi sau khi cửa phòng đóng lại, lúc này mới mời Tư Không ngồi xuống, nói: "Anh Tư Không, tìm anh tới là có một số việc muốn bàn bạc với anh".
"Diệp thiếu gia đừng khách khí. Anh ở xa tới là khách. Có việc cứ dặn". Tư Không Đồ sảng khoái nói. Gã làm việc hào phòng nhiệt tình, mà vẻ mặt lộ rõ sự chân thành, cực dễ chiếm được hảo cảm của người khác.
"Là như vậy, tôi muốn thu hồi một ít thứ của tôi. Mà thứ này lại có chút liên quan tới nhà Tư Không". Diệp Thu dùng ngón tay miết nhẹ hoa văn trên ly, mắt nhìn Tư Không Đồ nói.
"Thứ gì vậy?" Trong lòng Tư Không Đồ cả kinh, hỏi.
"Tài sản. Một phần ba tài sản Tạ gia". Diệp Thu nói.
Tư Không Đồ nở nụ cười, nói: "Diệp thiếu gia, anh thật khiến tôi hồ đồ. Gần đây luôn bận chuyện chuyển nhượng cổ phần và trùng tu lại. Chẳng lẽ tôi đã bỏ qua cái gì sao?"
Diệp Thu than nhẹ một tiếng, liền nói ra thân thế mình cùng chuyện Tạ lão gia tử lúc lâm chung để lại cho mẹ Tạ Ý Như một phần ba tài sản.
Diệp Thu biết, Tạ gia sở dĩ phát triển nhanh như vậy, cũng do có liên quan mật thiết với gia tộc Tư Không. Mà trong sản nghiệp Tạ gia, nhất định cũng có bóng dáng của Tư Không gia tộc, nếu mình chưa nói tiếng nào mà đã bắt đấu tranh đoạt, vậy chắc chắn sẽ khiến gia tộc Tư Không hiểu lầm.
Cho nên, mới có lần hội tụ tam hùng ngày hôm nay.
Ánh mắt Tư Không Đồ sáng lên, mặt đầy kinh hỉ nói: "Hóa ra là như vậy. Nếu là vậy, tôi và Diệp thiếu gia cũng tính là thân thích rồi. Ha ha, không ngờ lại là người một nhà".
Diệp Thu lắc đầu cười khổ, nói: "Tôi cũng không có phúc phận này. Người của Tạ gia căn bản không muốn nhận người ngoài như tôi".
"Sao lại thế? Chuyện huyết thống này còn có thể phủ nhận sao? Lại nói, một phần ba tài sản kia không phải giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng sao? Bọn họ đáng ra không có cách từ chối mới đúng chứ". Tư Không Đồ nghi ngờ nói.
"Đáng tiếc là, mấy tờ di chúc đều mất tăm". Diệp Thu bất đắc dĩ nói.
"Hả. Vậy thì khó làm rồi". Chân mày của Tư Không Đồ cũng nhíu lại, nói: "Mặc dù sự phát triển của Tạ gia có sự giúp đỡ của gia tộc Tư Không. Nhưng tình hình bây giờ anh cũng biết. Lời tôi nói không chắc có tác dụng".
Diệp Thu khoát tay, nói: "Anh Tư Không hiểu lầm rồi, tôi cũng không có ý nhờ anh đi ra nói chuyện, đương nhiên, nếu quả thật có lúc cần, vẫn phải nhờ anh giúp chuyện nhỏ này. Tôi chỉ là để anh khua chiêng gióng trống trước, sau đó tôi đi tìm phần di chúc kia. Nếu quả thật có di chúc, vậy chắc Tạ gia cũng không dám thoái thác nữa. Lần này, tôi chỉ muốn cầm lại thứ vốn thuộc về tôi một cách quang minh chính đại mà thôi".
"Ha ha. Vậy tôi liền lấy trà thay rượu, chúc Diệp thiếu gia mã đáo thành công". Tư Không Đồ nâng chén trà trước mặt lên nói.
"Cảm ơn". Diệp Thu cười nói.
"Diệp thiếu gia định làm sao làm? Có cần chúng tôi hỗ trợ không?" Tư Không Đồ hỏi, ngay cả Tây Môn Hướng Đông vẫn luôn đứng bên cạnh không nói chen vào cũng nhìn chằm chằm vào Diệp Thu chờ đợi.
"Không cần đâu. Ngày mai, tôi sẽ tự mình đi Malay một chuyến". Diệp Thu nói.
Diệp Thu biết Tứ đại thần sứ của Alantis vẫn luôn bảo hộ quanh Christina, hơn nữa với thực lực của Christina, người bình thường sẽ không dám trêu chọc bọn họ.
Diệp Thu cũng không cưỡng cầu, nói: "Được rồi. Vậy chúng ta liền tạm biệt ở đây. Nếu lần sau lúc em còn muốn xem gì, có thể tới tìm anh".
Christina nhìn Diệp Thu, con ngươi xinh đẹp phảng phất như nước sâu.
Mặc dù vẻ mặt vẫn hờ hững, nhưng lại không khiến người khác có cảm giác xa cách, nói: "Diệp Thu, cảm ơn anh".
"Ha ha, khách khí cái gì". Diệp Thu xua tay nói.
Hắn cũng nghĩ thầm nếu có quan hệ tốt với Christina, có một gia tộc siêu cấp như vậy làm hậu thuẫn, vậy sau này cho dù là lúc đối mặt với người của hai gia tộc Thiên giới khác, bên mình cũng không lộ vẻ thế lực đơn bạc.
Dù sao, bây giờ hầu như toàn bộ dị năng giả Thiên giới đều nợ mình một nhân tình. Không khó tin, nếu Diệp Thu hô hào một tiếng, tất khiến mọi người tập hợp lại.
Đợi đến khi bóng lưng Christina biến mất trong đám người, lúc Diệp Thu đang định đi lấy xe về, đột nhiên có một loại cảm giác nguy hiểm lan tỏa khắp toàn thân.
Sát khí!
Một loại sát khí mạnh mẽ vô cùng!
Diệp Thu không dám xoay người lại, bởi vì hắn biết, chỉ cần hắn hơi cử động, sẽ gặp phải công kích mạnh mẽ như mưa rào của đối thủ.
"Cao thủ. Người mình sắp đối mặt là một cao thủ tuyệt đỉnh". Trong lòng Diệp Thu thầm đoán thân phận của gã.
Chẳng lẽ là Thiên Diệp Huân? Gã không phải tới Nhật rồi sao? Mình đã bảo Tây Môn Hướng Đông chú ý hành tung của gã gấp, chỉ cần gã lộ diện ở Hồng Kông, mình liền có thể có được tin tức của gã.
Gã quản gia Quỷ Tô như hình với bóng của gã cũng có thực lực như vậy, chẳng lẽ là gã lén quay lại giết mình sao?
Vừa mới tạm biệt với Christina, chẳng lẽ gã cho là mình thiếu đi một trợ thủ, gã liền chắc có thể giết được mình sao?
"Hừ. Thắng bại còn chưa định đâu". Diệp Thu cười lạnh thầm nghĩ. Kiếm trong tay áo vô thanh vô tức mà giữ ở trong lòng bàn tay.
"Ơ, kỳ lạ thật. Sát khí không còn nữa". Diệp Thu lộ vẻ kinh ngạc.Hắn cảm giác được khi người kia tới gần mình, sát khí trên người không còn mãnh liệt như trước nữa, giống như sát khí vừa rồi gã đột nhiên phóng thích ra là cố ý dẫn dụ sự chú ý của mình vậy.
"Diệp Thu". Người kia gọi. Là thanh âm của một người đàn ông. Giọng nói rất cổ quái. Diệp Thu cảm thấy hơi quen quen, nhưng lại nhất thời không nghĩ ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Diệp Thu xoay người lại, đập vào mắt là một công tử nho nhã đẹp trai.
Ngũ quan được điêu khắc tinh tế, mũi cao thẳng tắp, tóc dài màu vàng xõa trên vai. Còn có một đôi mắt màu lam nhạt.
Mặc trang phục hoàng gia giống Christina, chỉ có điều bộ Christina mặc là màu xanh đậm, còn bộ gã mặc là màu trắng. Gã mang giày khảm đá quý, bên hông đeo một thanh trường kiếm màu đồng đen, thật giống như một nhân vật từ trong tranh bước ra.
"Anh là?" Diệp Thu nghi ngờ hỏi.
Hắn rốt cuộc đã biết vì sao giọng của người đàn ông này có chút quen tai rồi, bởi vì lúc hắn mới quen Christina, khi nàng nói tiếng Trung cũng chính là giọng điệu cổ quái này. Mà từ cách ăn mặc của người đàn ông này có thể thấy được, lại là một quái vật của gia tộc Alantis đi ra.
"Elias". Anh chàng đẹp trai nói.
"Anh tìm tôi có việc gì à?" Diệp Thu cảnh giác hỏi. Alantis sẽ không bá đạo như vậy chứ? Chỉ vì mình đi xem phim với Christina, bọn họ đã muốn giết người diệt khẩu à?
"Ừ". Anh chàng đẹp trai gật đầu nói. "Tôi muốn nói cho anh biết, Christina là em họ của tôi".
"Vậy thì sao?" Diệp thu khó hiểu hỏi.
"Đồng thời, nàng cũng sẽ là vợ của tôi". Elias mặt không chút thay đổi nói.
"Cái gì?" Diệp Thu mặt đầy kinh ngạc. "Em họ của anh? Không phải là có họ hàng à?"
"Nàng tương lai là vợ của tôi. Mà tôi, không hy vọng thấy những người khác quan hệ thân thiết với nàng". Elias vừa cười vừa nói. Bộ dạng mỉm cười này nếu để con gái nhìn thấy, sợ là cả đời khó mà quên nổi.
"Đây cũng vì muốn tốt cho anh". Elias nhìn vẻ mặt Diệp Thu khó chịu, thanh âm ôn hòa giải thích. "Anh phải biết rằng, nếu anh chiếm thân thể của nàng, anh sẽ bị Alantis đuổi giết vĩnh viễn".
"Chẳng lẽ các người không biết... họ hàng gần là không thể kết hôn sao?" Diệp Thu vẫn chưa có cách gì tiêu hóa được sự thật trước mắt, những người này sao có thể loạn luân như vậy chứ? Nếu sinh ra em bé là một đứa trẻ bị thiểu năng hoặc dị dạng thì sao?
"Cảm ơn sự quan tâm của anh. Anh nói cũng không sai, nhưng mà, quan điểm này không có hiệu quả với Alantis. Có lẽ, cách sắp xếp nhiễm sắc thể gen của chúng tôi có chỗ khác với người thường. Mặc dù tôi cũng không quá thích Christina, nhưng đây là quyết định trong gia tộc, cho nên tôi chỉ có thể tuân theo". Elias nói.
Diệp Thu nhún vai, khuyên: "Tôi chỉ là bạn với Christina, anh cũng không cần lo tôi đoạt bạn gái của anh. Nhưng tôi thấy anh nên tranh thủ một chút, phá bỏ loại chế độ phong kiến bề trên ép duyên nàv. Họ hàng gần kết hôn, là bị pháp luật cấm. Đương nhiên, anh lại không thích Christina... đây không phải là hủy hoại người ta sao?"
Elias cười khổ nói: "Điều này hình như cũng rất khó. Không ai có thể phản kháng gia tộc, cho tới bây giờ vẫn chưa có".
Hội sở Hương Sơn - một câu lạc bộ hội viên xa xỉ kín đáo nhất Hồng Kông.
Nghe nói xét tư cách hội viên được mời vào trong hội sở này cực kỳ nghiêm khắc, so với hội viện được mời vào câu lạc bộ Kinh An ở nội địa Trung Quốc, câu lạc bộ báo Châu Mỹ còn khó hơn.
Mặc dù tên của anh có thể đứng trên bảng xếp hạng nhà giàu số một Forbes, nhưng không chắc có thể trở thành hội viên hội sở này.
Người sáng lập hội sở Hương Sơn này cực kỳ thần bí. Hầu như chưa ai từng gặp qua. Mà Tây Môn Hướng Đông sau khi nhận lời mời, cũng chỉ là một hội viên bình thường trong đó.
Ở quốc gia như vậy, anh vĩnh viễn cũng đừng nghĩ rằng mình đã đứng trên đỉnh cao. Bởi vì lúc anh ngẩng đầu mới có thể phát hiện, hóa ra phía trên còn có người đang đứng nhìn xuống mình.
Hương thơm thoang thoảng, cảnh sắc mới lạ.
Diệp Thu và Tây Môn Hướng Đông ngồi trên ghế trúc uống trà. Bên cạnh có một người đẹp mặc cổ trang nhẹ nhàng gảy đàn tỳ bà.
Ở nơi yên tĩnh u nhã như thế này, phiền não hồng trần gì toàn bộ đều biến mất, chỉ muốn ngồi ở đó, nghe nhạc cả ngày, có lẽ không làm gì cả, chỉ ngồi yên ở đó, nói không chừng cũng đạt đến cảnh giới tinh thần cao nhất trong truyền thuyết.
Cửa phòng có người gõ cộc cộc, sau đó chính là Tư Không Đồ bước nhanh tới, mặt đầy áy náy nói: "Thật có lỗi, thật có lỗi. Phải mở một cuộc hội nghị khẩn cấp cho nên đã để hai vị đợi lâu".
Diệp Thu và Tây Môn Hướng Đông đều đứng dậy đón, vừa cười vừa nói: "Biết các người bận việc, là tôi gọi điện giục quá gấp. Ngược lại phải là tôi nói xin lỗi với Tư Không mới đúng".
Diệp Thu phất tay ý bảo cô gái gảy tỳ bà kia rời đi, đợi sau khi cửa phòng đóng lại, lúc này mới mời Tư Không ngồi xuống, nói: "Anh Tư Không, tìm anh tới là có một số việc muốn bàn bạc với anh".
"Diệp thiếu gia đừng khách khí. Anh ở xa tới là khách. Có việc cứ dặn". Tư Không Đồ sảng khoái nói. Gã làm việc hào phòng nhiệt tình, mà vẻ mặt lộ rõ sự chân thành, cực dễ chiếm được hảo cảm của người khác.
"Là như vậy, tôi muốn thu hồi một ít thứ của tôi. Mà thứ này lại có chút liên quan tới nhà Tư Không". Diệp Thu dùng ngón tay miết nhẹ hoa văn trên ly, mắt nhìn Tư Không Đồ nói.
"Thứ gì vậy?" Trong lòng Tư Không Đồ cả kinh, hỏi.
"Tài sản. Một phần ba tài sản Tạ gia". Diệp Thu nói.
Tư Không Đồ nở nụ cười, nói: "Diệp thiếu gia, anh thật khiến tôi hồ đồ. Gần đây luôn bận chuyện chuyển nhượng cổ phần và trùng tu lại. Chẳng lẽ tôi đã bỏ qua cái gì sao?"
Diệp Thu than nhẹ một tiếng, liền nói ra thân thế mình cùng chuyện Tạ lão gia tử lúc lâm chung để lại cho mẹ Tạ Ý Như một phần ba tài sản.
Diệp Thu biết, Tạ gia sở dĩ phát triển nhanh như vậy, cũng do có liên quan mật thiết với gia tộc Tư Không. Mà trong sản nghiệp Tạ gia, nhất định cũng có bóng dáng của Tư Không gia tộc, nếu mình chưa nói tiếng nào mà đã bắt đấu tranh đoạt, vậy chắc chắn sẽ khiến gia tộc Tư Không hiểu lầm.
Cho nên, mới có lần hội tụ tam hùng ngày hôm nay.
Ánh mắt Tư Không Đồ sáng lên, mặt đầy kinh hỉ nói: "Hóa ra là như vậy. Nếu là vậy, tôi và Diệp thiếu gia cũng tính là thân thích rồi. Ha ha, không ngờ lại là người một nhà".
Diệp Thu lắc đầu cười khổ, nói: "Tôi cũng không có phúc phận này. Người của Tạ gia căn bản không muốn nhận người ngoài như tôi".
"Sao lại thế? Chuyện huyết thống này còn có thể phủ nhận sao? Lại nói, một phần ba tài sản kia không phải giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng sao? Bọn họ đáng ra không có cách từ chối mới đúng chứ". Tư Không Đồ nghi ngờ nói.
"Đáng tiếc là, mấy tờ di chúc đều mất tăm". Diệp Thu bất đắc dĩ nói.
"Hả. Vậy thì khó làm rồi". Chân mày của Tư Không Đồ cũng nhíu lại, nói: "Mặc dù sự phát triển của Tạ gia có sự giúp đỡ của gia tộc Tư Không. Nhưng tình hình bây giờ anh cũng biết. Lời tôi nói không chắc có tác dụng".
Diệp Thu khoát tay, nói: "Anh Tư Không hiểu lầm rồi, tôi cũng không có ý nhờ anh đi ra nói chuyện, đương nhiên, nếu quả thật có lúc cần, vẫn phải nhờ anh giúp chuyện nhỏ này. Tôi chỉ là để anh khua chiêng gióng trống trước, sau đó tôi đi tìm phần di chúc kia. Nếu quả thật có di chúc, vậy chắc Tạ gia cũng không dám thoái thác nữa. Lần này, tôi chỉ muốn cầm lại thứ vốn thuộc về tôi một cách quang minh chính đại mà thôi".
"Ha ha. Vậy tôi liền lấy trà thay rượu, chúc Diệp thiếu gia mã đáo thành công". Tư Không Đồ nâng chén trà trước mặt lên nói.
"Cảm ơn". Diệp Thu cười nói.
"Diệp thiếu gia định làm sao làm? Có cần chúng tôi hỗ trợ không?" Tư Không Đồ hỏi, ngay cả Tây Môn Hướng Đông vẫn luôn đứng bên cạnh không nói chen vào cũng nhìn chằm chằm vào Diệp Thu chờ đợi.
"Không cần đâu. Ngày mai, tôi sẽ tự mình đi Malay một chuyến". Diệp Thu nói.