Sự đau nhức của cơ thể đang biến mất dần, cánh tay sưng tê giờ đã hồi phục lại tri giác. Điều rõ ràng nhất phải kể tới chính là đầu gối chân trái đã trở lại khớp. Vừa nãy khi ngã, chỗ đầu gối đó bị va đập mạnh vào chiếc ghế.
Lúc nãy khi Yến Thanh Phong mới đứng lên, đôi chân như thể không chịu nổi sức nặng của cơ thể, nhưng bây giờ cảm giác vô lực đó đã không còn, thay vào đó là sự vững chắc rất có lực.
"Chẳng trách được gọi là thuốc gen đi trước trình độ thế giới. Hiệu quả của thuốc quả nhiên thần kì." Yến Thanh Phong trong lòng thầm mừng vui.
Từ trước tới giờ chưa từng thử nghiệm qua, trước đây cũng không có loại gen cụ thể để phối hợp làm chứng cứ. Lại cũng chưa từng nghĩ rằng cơ thể mình lại thích hợp có thể thích ứng tốt với hiệu quả của thuốc như vậy. Có thể nói đây là sự may mắn. Ai lại có thể nói vận khí không phải là một loại thực lực chứ?
Nắm chặt bàn tay vào nhau, cảm nhận được thể lực đang dâng trào trong người, cái cảm giác tự tin mãnh liệt đã quay trở lại.
Yến Thanh Phong ngẩng đầu nhìn lên đài. Hình như Diệp Thu - Trung tâm của thế giới, đang nở một nụ cười quỷ dị.
"Diệp Thu. Cậu tưởng rằng ngươi thắng rồi sao? Trận đấu bây giờ mới thật sự bắt đầu." Yến Thanh Phong bước từng bước nặng nề tới, không hề sợ hãi bước lên vũ đài.
Sân khấu chỉ thuộc về chính mình, luôn là như vậy. Ai cũng đừng hòng thay thế mình trở thành nhân vật chính của thế giới. Đến rồi sao? Diệp Thu đã cảm nhận được chiến ý điên cuồng của Yến Thanh Phong, tuy nhiên trên mặt hắn vẫn bình tĩnh như cũ.
Diệp Thu không phải là lần đầu tiên tiếp xúc với thuốc gen, thậm chí có lần buồn chán hắn cũng đã thử qua sản phẩm mới của La Tú. Đại khái mà nói hiệu quả của thuốc gen rất mạnh, sẽ tạo ra một số biểu hiện kì quái ở bên ngoài.
Đây cũng chính là biểu hiện hình thái của thuốc gen.
Nhưng, rất rõ ràng. Thuốc gen mà Yến Thanh Phong uống có rất nhiều khác biệt với tham lang bạch hổ uống. Bên ngoài không có thay đổi gì, nhưng khí chất lại có chút không giống. Sợ là cả hội trường chỉ có người thật sự đối mặt với Yến Thanh Phong là Diệp Thu mới có thể cảm nhận rõ sự thay đổi đó.
Yến Thanh Phong không còn giống như lần đầu tiên, tiến tới với khoảng cách gần rồi xông lên quyền kích, hắn cũng học theo dáng vẻ quy củ của Diệp Thu, bước dần lên đài.
Hắn cần thời gian. Cần thời gian để loại thuốc này phân giải và thích ứng với cơ thể.
Nếu như vừa mới lên đài mà cơ thể lại bắt đầu bài xích thuốc thì sao có thể ứng phó được với cục diện này.
Yến Thanh Phong trong lòng còn có chút lo lắng.
Diệp Thu nhìn Yến Thanh Phong cất từng bước chân đi tới phía mình, mỗi bước tiến lên thì sự tự tin lại tăng thêm một phần.
Trong nháy mắt, Diệp Thu thậm chí nghĩ rằng lập tức phải công kích. Như vậy cơ hội chiến thắng của hắn mới tăng thêm một phần.
Nhưng Diệp Thu đã nhẫn nhịn lại. Hắn cần phải đánh bại Yến Thanh Phong mạnh mẽ nhất. Vì hắn tin rằng mình mới là người mạnh nhất ở Yến Kinh. Có cách nghĩ này đối với một người theo chủ nghĩa "thiết thực" như Diệp Thu mà nói thì đây là một chuyện rất ngu ngốc. Nhưng bây giờ hắn lại muốn làm như vậy.
Đây là sự theo đuổi và cố chấp của người học võ.
"Anh tưởng rằng uống một chút thuốc thì có thể thay đổi được sao?" Diệp Thu bĩu môi nói. Tuy lúc này trong lòng hắn cũng đã đoán ra được tên và công hiệu của loại thuốc này, nhưng trên miệng vẫn hoàn toàn không động sắc. Nhưng những người bạn đại biểu cho chính nghĩa và công bằng của Diệp Thu rất phản cảm với những tên dùng thuốc làm bậy. Trước khi loại thuốc gen của tiểu đội Tử La Lan được nghiên cứu chế tạo ra, họ đều tỏ ra vô cùng kì thị đối với bất kẻ nào dùng thuốc.
"Cậu vẫn chưa thắng đâu. Tôi cũng chưa thua."
Yến Thanh Phong nở nụ cười khinh bạc. "Tôi thừa nhận cậu bây giờ rất mạnh, mạnh đến mức tôi đành phải dùng cách này để đối phó lại cậu. Bản thân tôi cũng cảm thấy xem thường với cách này, nhưng tôi cần có một cơ hội, một cơ hội để chiến đầu và cơ hội để giành thắng lợi." "Vậy bắt đầu lại nào. Tôi cho anh cái cơ hội này, giống như lúc tôi mới đến Yến Kinh anh không giết tôi, cho tôi một cơ hội sống." Diệp Thu nhún vai nói.
Sau khi học được tứ trọng kinh, sự tự tin của Diệp Thu đã đạt tới mức độ khủng khiếp. Từ trong xương cốt hắn đã có một sự khinh thường đối với Yến Thanh Phong.
Cũng giống thái độ của Yến Thanh Phong cao cao tại thượng đối với mình khi mình vừa đến Yến Kinh, trong tay không có gì cả. Chỉ là bây giờ vai diễn của hai người đã đổi lại cho nhau mà thôi.
"Vậy tôi không cần phải nói cảm ơn nữa." Yến Thanh Phong đột nhiên nắm quyền xông tới Diệp Thu.
Không có một dấu hiệu báo trước nào. Nhanh như sấm chớp, âm thành chưa rơi xuống thì người đã tới.
Vù!
Đầu quyền xé toạc làn gió, mang theo một luồng khí mạnh mẽ cuồn cuộn nổi lên, đấm mạnh như sấm vang chớp giật về phía ngực Diệp Thu.
Vẫn là một đòn đánh trực tiếp, không có bất kì thay đổi gì đáng nói.
Hơn nữa, đường quyền này hắn vừa nãy cũng đã sử dụng.
Cho nên, có một số khán giả trung thành với hắn vẫn lên hò hét, còn có một số người nhắm mắt lại.
Mặc dù bọn họ không hiểu công phu cao thâm, cũng biết được chiêu thức trùng lặp trong chiến đấu có nghĩa là gì.
Nhưng, Diệp Thu đứng đối diện lại không dám xem thường khinh suất.
Ngược lại hắn nghiêm mặt đợi quyền đó tới gần.
Đường công kích không thay đổi, chiêu thức công kích cũng không thay đổi.
Điều thay đổi là tốc độ và lực.
Tốc độ nhanh như ánh sáng, lực như không thể địch nổi.
Trong đầu quyền của Yến Thanh Phong đầy ắp bá khí và cương khí. Quyền chưa tới mà quyền phong đã thổi tới làm cho người ta phát lạnh. Da thịt trên mặt tiếp xúc với luồng gió mãnh liệt đó sẽ có cảm giác đau rát như bị dao cứa vào.
Đến gần rồi.
Gần hơn rồi.
Đột nhiên, Diệp Thu nắm chặt tay lại, giơ về phía trước.
Bịch!
Âm thanh vang ầm cả hội trường. Không ai hiểu được tại sao va chạm máu thịt với nhau lại có thể tạo ra âm thanh lớn đến như vậy. Đầu quyền của hai người vừa tiếp xúc nhau đã cảm nhận được lực đạo của đối phương.
Nó giống như ngôi sao đại hải không thể chạm vào nhưng lại có thể cảm nhận được lực đạo mạnh kinh hồn.
Cơ thể Diệp Thu bị đẩy lùi ra sau. Tuy hắn đã dùng rất nhiều lần Thiên Cân Trụy nhưng vẫn không thể trì hoãn trạng thái lùi ra sau của cơ thể.
Hắn làm thế nào cũng không thể hiểu được tại sao mình đã xuất tứ trọng kinh ra rồi mà vẫn bị đối phương đánh lùi lại.
Đây chẳng lẽ là do hiệu quả của thuốc gen sao?
Người càng bị kinh ngạc hơn chính là Yến Thanh Phong.
Không chỉ là chấn động mà còn có dự cảm mãnh liệt về một thất bại sắp tới.
Hắn biết sau khi đã uống thuốc, máu nóng lên, vết thương trong cơ thể cũng đã căn bản hồi phục. Cho dù vẫn còn bị đau ở một số chỗ trên da thịt, cần một khoảng thời gian mới có thể khôi phục, nhưng cũng hoàn toàn không ảnh hưởng tới sức chiến đấu của hắn.
Hơn nữa với kinh nghiệm chiến đấu của hắn, sau khi thuốc phát huy tác dụng thì sức lực và tốc độ đều có sự tăng vọt lớn, thậm trí tốc độ sẽ còn tăng hơn hai lần.
Tốc độ cực tốc không phải chỉ mang lại độ nhanh mà còn có tác dụng phụ trợ thêm cho lực đạo. Nhưng tại sao vẫn bị một quyền của đối phương đánh bay?
Lúc này, Yến Thanh Phong không nhịn được mà muốn chửi cả mẹ hắn.
Tên khốn này không phải là người mà? Hắn đã nghi ngờ Diệp Thu là biến thân của superhero.
Bộp!
Cơ thể hai người cùng lúc va đập vào hàng rào bảo vệ, lực đạo phản xung kích đã đẩy hai người ra xa nhau, cơ thể hai người bọn họ đã rời xa khỏi chỗ quyền kích lúc nãy, hai chân giơ lơ lửng trên không trung.
Sau đó, khi hai người sắp tiêu biến sức lực liền cùng mượn lực tiền xung để quay trở lại quyền trận.
Khán giả trong hội trường lo lắng hồi hộp quan sát, lại thấy hai người bình yên vô sự quay trở về chỗ cũ.
Mọi người đều đứng dậy hô vang, tiếng vỗ tay như sấm.
Kích thích.
Quá kích thích.
Sống bao nhiêu năm như vậy rồi giờ mới biết cái gì gọi là công phu, cái gì gọi là công phu Hoa Hạ đích thực.
"Không thể không nói rằng từ thực lực mà hai người họ thể hiện ra có thể là nhất thời tuấn kiệt." Trên mặt Thái Kinh vẫn còn chút kinh ngạc, mỉm cười nói với Bối Khắc Tùng ngồi bên cạnh. Nếu như trong trận đấu của mình mà có hai cao thủ như thế này thì không biết sẽ có một trận bạo chiến như thế nào?
Đương nhiên, hắn cũng hiểu rất rõ, cao thủ như thế này không thể bị hắn lợi dụng.
Bối Khắc Tùng cũng luôn chú ý quan sát trận đấu, nghe Thái Kinh nói vậy cũng gật gật đầu tán thành.
Yến Thanh Phong quả thực cũng được coi là tài tuấn của Yến Kinh, khi Diệp Thu vẫn chưa xuất hiện thì đã có biết bao thanh niên ưu tú Yến Kinh bị tài năng của hắn và Lâm Thương Giải che lấp.
Nhưng khi Diệp Thu yên lặng xuất hiện, từng bước đi đến vị trí như ngày hôm nay thì tình hinh đột nhiên đã có sự biến hóa.
Nếu như hắn không phải là đối thủ của Diệp Thu thì sẽ thế nào?
Trong lòng Bối Khắc Tùng đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ hoang đường.
Nhưng rất nhanh, hắn biết điều này là không thể. Cho dù hai người họ không có thù hận thì cũng sẽ chuyển hóa thành quan hệ cạnh tranh trực tiếp.
Người đã từng là nhân vật chính giờ đã hoàn toàn trở thành nhân vật phụ. Yến Thanh Phong sao có thể cam tâm?
Phụt!
Yến Thanh Phong cảm thấy một vị ngọt ở cổ, máu tươi trào ra.
Hắn không cam tâm.
"Anh thua rồi." Diệp Thu nói. Nhìn hắn mắt của hắn không thấy một chút thương xót nào.
Nhưng hắn biết ánh mắt như thế đối với Yến Thanh Phong mà nói chính là một nỗi nhục. Người như hắn sao có thể chấp nhận sự thương hại và đồng cảm của người khác?
"Đúng vậy. Tôi thua rồi. Đây là công phu gì vậy?" Yến Thanh Phong lấy từ trong túi áo ra một chiếc khăn, đưa lên lau máu trên miệng.
Cao thủ chân chính quyết đấu chỉ cần một chiêu.
Cũng có thể một chiêu không thể định đoạt phần thắng nhưng lại có thể biết được nông sâu.
Hắn biết, từ thực lực mà cả hai người thể hiện ra thì mình quả thật không bằng Diệp Thu.
Trong lòng biết là không thể nhưng vẫn không cam tâm.
"Tứ trọng kinh." Diệp Thu thẳng thắn nói. Những việc như thế này vốn cũng không cần phải giấu diếm.
Rất nhanh, vẻ mặt lại trở nên buồn bã, cười khổ nói: "Chẳng trách, chẳng trách. Nhất trọng đánh chết trâu, nhị trọng đập tan núi, tam trọng tứ trọng thần khó tránh. Thần tiên còn không tránh được thì sao tôi có thể tránh được?"
"Tôi thích anh nhưng tôi nhất định phải đánh ngã anh, đánh triệt để." Diệp Thu nói.
Phản kích hôm nay chỉ là tiền tốc. Sự việc không phải kết thúc như thế này, tiếp theo đó hắn sẽ không để cho Yến gia thêm bất kì cơ hội nào.
"Tôi hiểu rồi. Cậu là một kẻ kiêu hùng." Yến Thanh Phong nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Diệp Thu gật gật đầu, xoay người bước đi.
"Đợi đã." Yến Thanh Phong đột nhiên lớn tiếng gọi. Diệp Thu nghi hoặc quay đầu lại, không biết Yến Thanh Phong còn muốn làm gì.
"Cho dù là thất bại cũng cần phàn triệt để thêm một chút. Như vậy mới có thể chứng minh đàn ông Yến gia không nhát gan." Yến Thanh Phong nói.
Đột nhiên Yến Thanh Phong lại một lần nữa nắm quyền xông về phía Diệp Thu, một đòn xung kích theo thế tự sát.
Rõ ràng biết không thể địch lại nhưng vẫn không bỏ cuộc. Đó chỉ là để chứng minh mình đã cố gắng.
Sự đau nhức của cơ thể đang biến mất dần, cánh tay sưng tê giờ đã hồi phục lại tri giác. Điều rõ ràng nhất phải kể tới chính là đầu gối chân trái đã trở lại khớp. Vừa nãy khi ngã, chỗ đầu gối đó bị va đập mạnh vào chiếc ghế.
Lúc nãy khi Yến Thanh Phong mới đứng lên, đôi chân như thể không chịu nổi sức nặng của cơ thể, nhưng bây giờ cảm giác vô lực đó đã không còn, thay vào đó là sự vững chắc rất có lực.
"Chẳng trách được gọi là thuốc gen đi trước trình độ thế giới. Hiệu quả của thuốc quả nhiên thần kì." Yến Thanh Phong trong lòng thầm mừng vui.
Từ trước tới giờ chưa từng thử nghiệm qua, trước đây cũng không có loại gen cụ thể để phối hợp làm chứng cứ. Lại cũng chưa từng nghĩ rằng cơ thể mình lại thích hợp có thể thích ứng tốt với hiệu quả của thuốc như vậy. Có thể nói đây là sự may mắn. Ai lại có thể nói vận khí không phải là một loại thực lực chứ?
Nắm chặt bàn tay vào nhau, cảm nhận được thể lực đang dâng trào trong người, cái cảm giác tự tin mãnh liệt đã quay trở lại.
Yến Thanh Phong ngẩng đầu nhìn lên đài. Hình như Diệp Thu - Trung tâm của thế giới, đang nở một nụ cười quỷ dị.
"Diệp Thu. Cậu tưởng rằng ngươi thắng rồi sao? Trận đấu bây giờ mới thật sự bắt đầu." Yến Thanh Phong bước từng bước nặng nề tới, không hề sợ hãi bước lên vũ đài.
Sân khấu chỉ thuộc về chính mình, luôn là như vậy. Ai cũng đừng hòng thay thế mình trở thành nhân vật chính của thế giới. Đến rồi sao? Diệp Thu đã cảm nhận được chiến ý điên cuồng của Yến Thanh Phong, tuy nhiên trên mặt hắn vẫn bình tĩnh như cũ.
Diệp Thu không phải là lần đầu tiên tiếp xúc với thuốc gen, thậm chí có lần buồn chán hắn cũng đã thử qua sản phẩm mới của La Tú. Đại khái mà nói hiệu quả của thuốc gen rất mạnh, sẽ tạo ra một số biểu hiện kì quái ở bên ngoài.
Đây cũng chính là biểu hiện hình thái của thuốc gen.
Nhưng, rất rõ ràng. Thuốc gen mà Yến Thanh Phong uống có rất nhiều khác biệt với tham lang bạch hổ uống. Bên ngoài không có thay đổi gì, nhưng khí chất lại có chút không giống. Sợ là cả hội trường chỉ có người thật sự đối mặt với Yến Thanh Phong là Diệp Thu mới có thể cảm nhận rõ sự thay đổi đó.
Yến Thanh Phong không còn giống như lần đầu tiên, tiến tới với khoảng cách gần rồi xông lên quyền kích, hắn cũng học theo dáng vẻ quy củ của Diệp Thu, bước dần lên đài.
Hắn cần thời gian. Cần thời gian để loại thuốc này phân giải và thích ứng với cơ thể.
Nếu như vừa mới lên đài mà cơ thể lại bắt đầu bài xích thuốc thì sao có thể ứng phó được với cục diện này.
Yến Thanh Phong trong lòng còn có chút lo lắng.
Diệp Thu nhìn Yến Thanh Phong cất từng bước chân đi tới phía mình, mỗi bước tiến lên thì sự tự tin lại tăng thêm một phần.
Trong nháy mắt, Diệp Thu thậm chí nghĩ rằng lập tức phải công kích. Như vậy cơ hội chiến thắng của hắn mới tăng thêm một phần.
Nhưng Diệp Thu đã nhẫn nhịn lại. Hắn cần phải đánh bại Yến Thanh Phong mạnh mẽ nhất. Vì hắn tin rằng mình mới là người mạnh nhất ở Yến Kinh. Có cách nghĩ này đối với một người theo chủ nghĩa "thiết thực" như Diệp Thu mà nói thì đây là một chuyện rất ngu ngốc. Nhưng bây giờ hắn lại muốn làm như vậy.
Đây là sự theo đuổi và cố chấp của người học võ.
"Anh tưởng rằng uống một chút thuốc thì có thể thay đổi được sao?" Diệp Thu bĩu môi nói. Tuy lúc này trong lòng hắn cũng đã đoán ra được tên và công hiệu của loại thuốc này, nhưng trên miệng vẫn hoàn toàn không động sắc. Nhưng những người bạn đại biểu cho chính nghĩa và công bằng của Diệp Thu rất phản cảm với những tên dùng thuốc làm bậy. Trước khi loại thuốc gen của tiểu đội Tử La Lan được nghiên cứu chế tạo ra, họ đều tỏ ra vô cùng kì thị đối với bất kẻ nào dùng thuốc.
"Cậu vẫn chưa thắng đâu. Tôi cũng chưa thua."
Yến Thanh Phong nở nụ cười khinh bạc. "Tôi thừa nhận cậu bây giờ rất mạnh, mạnh đến mức tôi đành phải dùng cách này để đối phó lại cậu. Bản thân tôi cũng cảm thấy xem thường với cách này, nhưng tôi cần có một cơ hội, một cơ hội để chiến đầu và cơ hội để giành thắng lợi." "Vậy bắt đầu lại nào. Tôi cho anh cái cơ hội này, giống như lúc tôi mới đến Yến Kinh anh không giết tôi, cho tôi một cơ hội sống." Diệp Thu nhún vai nói.
Sau khi học được tứ trọng kinh, sự tự tin của Diệp Thu đã đạt tới mức độ khủng khiếp. Từ trong xương cốt hắn đã có một sự khinh thường đối với Yến Thanh Phong.Cũng giống thái độ của Yến Thanh Phong cao cao tại thượng đối với mình khi mình vừa đến Yến Kinh, trong tay không có gì cả. Chỉ là bây giờ vai diễn của hai người đã đổi lại cho nhau mà thôi.
"Vậy tôi không cần phải nói cảm ơn nữa." Yến Thanh Phong đột nhiên nắm quyền xông tới Diệp Thu.
Không có một dấu hiệu báo trước nào. Nhanh như sấm chớp, âm thành chưa rơi xuống thì người đã tới.
Vù!
Đầu quyền xé toạc làn gió, mang theo một luồng khí mạnh mẽ cuồn cuộn nổi lên, đấm mạnh như sấm vang chớp giật về phía ngực Diệp Thu.
Vẫn là một đòn đánh trực tiếp, không có bất kì thay đổi gì đáng nói.
Hơn nữa, đường quyền này hắn vừa nãy cũng đã sử dụng.
Cho nên, có một số khán giả trung thành với hắn vẫn lên hò hét, còn có một số người nhắm mắt lại.
Mặc dù bọn họ không hiểu công phu cao thâm, cũng biết được chiêu thức trùng lặp trong chiến đấu có nghĩa là gì.
Nhưng, Diệp Thu đứng đối diện lại không dám xem thường khinh suất.
Ngược lại hắn nghiêm mặt đợi quyền đó tới gần.
Đường công kích không thay đổi, chiêu thức công kích cũng không thay đổi.
Điều thay đổi là tốc độ và lực.
Tốc độ nhanh như ánh sáng, lực như không thể địch nổi.
Trong đầu quyền của Yến Thanh Phong đầy ắp bá khí và cương khí. Quyền chưa tới mà quyền phong đã thổi tới làm cho người ta phát lạnh. Da thịt trên mặt tiếp xúc với luồng gió mãnh liệt đó sẽ có cảm giác đau rát như bị dao cứa vào.
Đến gần rồi.
Gần hơn rồi.
Đột nhiên, Diệp Thu nắm chặt tay lại, giơ về phía trước.
Bịch!
Âm thanh vang ầm cả hội trường. Không ai hiểu được tại sao va chạm máu thịt với nhau lại có thể tạo ra âm thanh lớn đến như vậy. Đầu quyền của hai người vừa tiếp xúc nhau đã cảm nhận được lực đạo của đối phương.
Nó giống như ngôi sao đại hải không thể chạm vào nhưng lại có thể cảm nhận được lực đạo mạnh kinh hồn.
Cơ thể Diệp Thu bị đẩy lùi ra sau. Tuy hắn đã dùng rất nhiều lần Thiên Cân Trụy nhưng vẫn không thể trì hoãn trạng thái lùi ra sau của cơ thể.
Hắn làm thế nào cũng không thể hiểu được tại sao mình đã xuất tứ trọng kinh ra rồi mà vẫn bị đối phương đánh lùi lại.
Đây chẳng lẽ là do hiệu quả của thuốc gen sao?
Người càng bị kinh ngạc hơn chính là Yến Thanh Phong.
Không chỉ là chấn động mà còn có dự cảm mãnh liệt về một thất bại sắp tới.
Hắn biết sau khi đã uống thuốc, máu nóng lên, vết thương trong cơ thể cũng đã căn bản hồi phục. Cho dù vẫn còn bị đau ở một số chỗ trên da thịt, cần một khoảng thời gian mới có thể khôi phục, nhưng cũng hoàn toàn không ảnh hưởng tới sức chiến đấu của hắn.
Hơn nữa với kinh nghiệm chiến đấu của hắn, sau khi thuốc phát huy tác dụng thì sức lực và tốc độ đều có sự tăng vọt lớn, thậm trí tốc độ sẽ còn tăng hơn hai lần.
Tốc độ cực tốc không phải chỉ mang lại độ nhanh mà còn có tác dụng phụ trợ thêm cho lực đạo. Nhưng tại sao vẫn bị một quyền của đối phương đánh bay?
Lúc này, Yến Thanh Phong không nhịn được mà muốn chửi cả mẹ hắn.
Tên khốn này không phải là người mà? Hắn đã nghi ngờ Diệp Thu là biến thân của superhero.
Bộp!
Cơ thể hai người cùng lúc va đập vào hàng rào bảo vệ, lực đạo phản xung kích đã đẩy hai người ra xa nhau, cơ thể hai người bọn họ đã rời xa khỏi chỗ quyền kích lúc nãy, hai chân giơ lơ lửng trên không trung.
Sau đó, khi hai người sắp tiêu biến sức lực liền cùng mượn lực tiền xung để quay trở lại quyền trận.
Khán giả trong hội trường lo lắng hồi hộp quan sát, lại thấy hai người bình yên vô sự quay trở về chỗ cũ.
Mọi người đều đứng dậy hô vang, tiếng vỗ tay như sấm.
Kích thích.
Quá kích thích.
Sống bao nhiêu năm như vậy rồi giờ mới biết cái gì gọi là công phu, cái gì gọi là công phu Hoa Hạ đích thực.
"Không thể không nói rằng từ thực lực mà hai người họ thể hiện ra có thể là nhất thời tuấn kiệt." Trên mặt Thái Kinh vẫn còn chút kinh ngạc, mỉm cười nói với Bối Khắc Tùng ngồi bên cạnh. Nếu như trong trận đấu của mình mà có hai cao thủ như thế này thì không biết sẽ có một trận bạo chiến như thế nào?
Đương nhiên, hắn cũng hiểu rất rõ, cao thủ như thế này không thể bị hắn lợi dụng.
Bối Khắc Tùng cũng luôn chú ý quan sát trận đấu, nghe Thái Kinh nói vậy cũng gật gật đầu tán thành.
Yến Thanh Phong quả thực cũng được coi là tài tuấn của Yến Kinh, khi Diệp Thu vẫn chưa xuất hiện thì đã có biết bao thanh niên ưu tú Yến Kinh bị tài năng của hắn và Lâm Thương Giải che lấp.
Nhưng khi Diệp Thu yên lặng xuất hiện, từng bước đi đến vị trí như ngày hôm nay thì tình hinh đột nhiên đã có sự biến hóa.
Nếu như hắn không phải là đối thủ của Diệp Thu thì sẽ thế nào?
Trong lòng Bối Khắc Tùng đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ hoang đường.
Nhưng rất nhanh, hắn biết điều này là không thể. Cho dù hai người họ không có thù hận thì cũng sẽ chuyển hóa thành quan hệ cạnh tranh trực tiếp.
Người đã từng là nhân vật chính giờ đã hoàn toàn trở thành nhân vật phụ. Yến Thanh Phong sao có thể cam tâm?
Phụt!
Yến Thanh Phong cảm thấy một vị ngọt ở cổ, máu tươi trào ra.
Hắn không cam tâm.
"Anh thua rồi." Diệp Thu nói. Nhìn hắn mắt của hắn không thấy một chút thương xót nào.
Nhưng hắn biết ánh mắt như thế đối với Yến Thanh Phong mà nói chính là một nỗi nhục. Người như hắn sao có thể chấp nhận sự thương hại và đồng cảm của người khác?
"Đúng vậy. Tôi thua rồi. Đây là công phu gì vậy?" Yến Thanh Phong lấy từ trong túi áo ra một chiếc khăn, đưa lên lau máu trên miệng.
Cao thủ chân chính quyết đấu chỉ cần một chiêu.
Cũng có thể một chiêu không thể định đoạt phần thắng nhưng lại có thể biết được nông sâu.
Hắn biết, từ thực lực mà cả hai người thể hiện ra thì mình quả thật không bằng Diệp Thu.
Trong lòng biết là không thể nhưng vẫn không cam tâm.
"Tứ trọng kinh." Diệp Thu thẳng thắn nói. Những việc như thế này vốn cũng không cần phải giấu diếm.
Rất nhanh, vẻ mặt lại trở nên buồn bã, cười khổ nói: "Chẳng trách, chẳng trách. Nhất trọng đánh chết trâu, nhị trọng đập tan núi, tam trọng tứ trọng thần khó tránh. Thần tiên còn không tránh được thì sao tôi có thể tránh được?"
"Tôi thích anh nhưng tôi nhất định phải đánh ngã anh, đánh triệt để." Diệp Thu nói.
Phản kích hôm nay chỉ là tiền tốc. Sự việc không phải kết thúc như thế này, tiếp theo đó hắn sẽ không để cho Yến gia thêm bất kì cơ hội nào.
"Tôi hiểu rồi. Cậu là một kẻ kiêu hùng." Yến Thanh Phong nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Diệp Thu gật gật đầu, xoay người bước đi.
"Đợi đã." Yến Thanh Phong đột nhiên lớn tiếng gọi. Diệp Thu nghi hoặc quay đầu lại, không biết Yến Thanh Phong còn muốn làm gì.
"Cho dù là thất bại cũng cần phàn triệt để thêm một chút. Như vậy mới có thể chứng minh đàn ông Yến gia không nhát gan." Yến Thanh Phong nói.
Đột nhiên Yến Thanh Phong lại một lần nữa nắm quyền xông về phía Diệp Thu, một đòn xung kích theo thế tự sát.
Rõ ràng biết không thể địch lại nhưng vẫn không bỏ cuộc. Đó chỉ là để chứng minh mình đã cố gắng.