Đánh ngã được kẻ thù trong cuộc đời vốn phải một chuyện vui, nhưng tâm tình của Diệp Thu lại sa sút, một chút vui mừng cũng không có.
Chiếc BMW màu bạc của Yến Thanh Phong dựng trước cửa hội quán Vương Lực tính năng ưu việt, đời thứ bảy có vẻ ngoài mĩ quan, khi đến đã đua với Diệp Thu, không phân thắng bại. Đáng tiếc chủ nhân của nó e là vĩnh viễn sẽ không có cơ hội dùng lại nó.
Lần này, hắn đã tạo lên một cơn sóng động trời ở Yến Kinh.
Thế thì có sao chứ, đây chỉ là phản kích bình thường của Diệp gia mà thôi.
Cổ nhân nói: Có thù không báo không phải quân tử.
Diệp Thu tuy không dám nói mình là quân tử gì, nhưng cũng tuyệt đối không muốn làm một người đàn ông không có trách nhiệm.
Khi mở cửa xe, chuẩn bị khởi động rời khỏi thì nghe thấy phía sau có tiếng bước chân dồn dập tới.
"Diệp thiếu. Diệp thiếu." Bối Khắc Tùng thấy Diệp Thu chuẩn bị đi, vội vàng lên tiếng gọi.
Nếu như đến muộn một bước, đợi khi hắn đi rồi thì mình muốn đuổi cũng đuổi không được. Hắn biết xe kĩ của Diệp Thu, thậm chí ngay cả xe vương Lưu Dịch Tư được người ta gọi là "cực tốc Á châu" cũng không phải là đối thủ của hắn.
Diệp Thu dừng động cơ lại, mở cửa sổ ra nhìn thấy Bối Khắc Tùng đang chạy tới, và đi theo sau hắn có một nam một nữ.
"Bối Khắc Tùng, lâu rồi không gặp." Diệp Thu kéo cửa xe bước ra. Tuy lúc này hắn không muốn nói chuyện với ai cả, nhưng Bối Khắc Tùng là người hắn thấy khá được, hai người cũng được coi là bạn rất tốt.
Hơn nữa, Bối Khắc Tùng nếu như nắm giữ Đằng gia, thì sẽ là một trợ lực lớn khác cho hắn ở Yến Kinh.
Bất luận như thế nào Diệp Thu cũng phải tỏ ra đủ kính trọng đối với hắn. Đặc biệt là khi có mặt người ngoài.
"Đúng vậy. Biết Diệp thiếu đang thuận gió thuận nước ở Hongkong, cũng không muốn gọi điện làm phiền. Vừa may đang uống trà với Thái tổng của hội Lực Vương và tiểu thư Ninh Ninh, không ngờ lại gặp Diệp thiếu đến đấu quyền. Thấy Diệp thiếu đánh thắng muốn chạy đến chúc mừng một chút." Bối Khắc Tùng cười nói.
Một người am hiểu tâm lý của con người như hắn biết lúc này Diệp Thu chưa chắc đã có tâm trạng để hàn huyên mấy lời chán ngán với mình. Nhưng Thái Kinh lại khẩn cầu nhiều, bất luận thế nào cũng phải đưa hắn đi gặp Diệp Thu một lần.
Diệp Thu đã làm cho Yến Thanh Phong khuất phục, giờ hôn mê bất tỉnh hiện không biết đối phương sống chết ra sao.
Giờ có thể không có cách nào truy cứu trách nhiệm của Diệp Thu, nhưng nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm của hội Lực Vương.
Ai bảo hắn dám tổ chức loại đấu hắc quyền này.
Nếu như không phải có một nơi mang tính chất như thế này thì sao có thể xảy ra chuyện này?
Nghe ra có một chút vô lý. Nhưng đây là tình hình trong nước của nước Hoa Hạ.
Những người bị đẩy ra chịu hình luôn không phải là kẻ đầu têu thật sự. Tuy Yến gia thế lực suy yếu, nhưng bề ngoài thì cũng không phải không có người nào thay thế họ nói chuyện.
Lúc này lại xảy ra chuyện này, cần phải có lời với Yến gia.
"Đúng thế. Mở rộng tầm mắt. Quả thật là được mở rộng tầm mắt. Sớm đã nghe nói Diệp thiếu là đệ nhất cao thủ Yến Kinh, bây giờ vừa gặp, quả nhiên không giả." Thái Kinh mặt mày tươi cười nói.
Trong mắt những người ở Yến Kinh thì đệ nhất cao thủ Yến Kinh là Yến Thanh Phong. Rõ ràng là đang muốn lấy lòng người khác, nhưng ngữ khí và thần thái lại không có tỏ ra thái độ nịnh nọt, cũng không làm cho người ta phản cảm. Đúng là một nhà ngoại giao giỏi.
Có điều, bây giờ hắn phải thật sự đem cái danh hiệu cao thủ đệ nhất Yến Kinh này đặt lên người Diệp Thu, cũng không có gì là quá đáng. Dù sao Diệp Thu vừa mới đánh bại được Yến Thanh Phong.
Diệp Thu cười gật đầu, đưa tay ra bắt tay với Thái Kinh, nói: "Thái tổng à? Làm phiền rồi." "Diệp thiếu khách sáo rồi. Sao lại nói thế? Tôi là Thái tổng của hội Lực Vương. Lực Vương có thể đón tiếp một cao thủ như Diệp thiếu, chúng tôi quả thật cảm thấy rất vinh hạnh." Lời của Thái Kinh một nửa là thật một nửa là giả.
Có thể đón tiếp một cao thủ có cấp bậc như Diệp Thu hắn quả thật rất vui, đối với danh tiếng của Lực Vương cũng có lợi.
Nhưng, trách nhiệm mà hắn phải gánh lại làm cho hắn rất đau đầu.
Đây không phải là chuyện nhỏ, thậm chí ngay cả một tân quý kinh đô như Bối Khắc Tùng cũng chưa chắc có thể dẹp yên được. Hắn chỉ có thể đến cầu cứu Diệp Thu.
Diệp Thu nhìn hắn, thành thật nói: "Thật sự là đã làm phiền anh rồi. Yên tâm đi. Tôi sẽ giải thích lên trên chuyện này."
"Cám ơn Diệp thiếu."
Đây là lần đầu tiên Thái Kinh tiếp xúc với Diệp Thu, trước đây chỉ nghe thấy tiếng hắn rất giảo hoạt, lại không ngờ hôm nay hắn lại ngay thẳng phóng khoáng như vậy.
"Vừa nãy nhìn thấy trận đấu của Diệp thiếu, đến tận bây giờ vẫn không dám tin. Công phu Hoa Hạ bác đại tinh thông lại bị một số thế khoa chân múa tay che lấp, thật sự là võ thuật suy tàn. Không dám mời Diệp thiếu chỉ điểm cho tuyển thủ của Lực vương, Diệp thiếu có thời gian xin mời đến uống trà. Chúng tôi luôn hoan nghênh." Ninh Ninh đứng bên cạnh nói.
Tuy Bối Khắc Tùng vẫn chưa giới thiệu đến mình, nhưng cô ta vẫn chủ động đứng ra chào hỏi.
Phụ nữ vốn đã có quyền lực không tuân theo quy tắc, đặc biệt là mĩ nữ.
"Sẽ đến." Diệp Thu gật đầu. Đối phương là mĩ nữ, nhưng hắn lại không hề có tâm trạng để ý tới.
Thái Kinh kịp thời nhận ra vẻ mặt không vui của Diệp Thu, cười nói: "Được rồi, chúng ta không làm phiền Diệp thiếu nữa. Mọi người đi làm việc đi, bên trong còn có một số chuyện cần giải quyết." Thái Kinh ra hiệu bằng ánh mắt với Ninh Ninh, Ninh Ninh hiểu ý. Hai người họ vui vẻ cáo từ Diệp Thu, rồi rời đi.
"Diệp thiếu, hút điếu thuốc chứ... Bối Khắc Tùng đợi hai người họ đi khỏi, liền lấy từ trong túi ra một điếu thuốc đưa cho Diệp Thu."
Diệp Thu gật đầu nói, nhận lấy điếu thuốc, rồi Bối Khắc Tùng châm thuốc cho hắn rồi châm luôn một điếu cho mình. Thao tác rất thành thục.
"Anh cũng hút thuốc à." Diệp Thu nghi hoặc hỏi. Hắn biết trước đây Bối Khắc Tùng không hút thuốc.
"Thỉnh thoảng. Có lúc cảm thấy thuốc và rượu thật sự là thứ tốt. Một ra một vào, một số thứ trong cơ thể hình như cũng tiêu tan ra ngoài." Bối Khắc Tùng lẩm bẩm nói.
Theo sự gia tăng của tuổi tác mà trách nhiệm cũng đè nặng hơn, có một số việc không thể thẳng thắn đối mặt.
Âm mưu, quỷ kế, còn có sự tàn sát của người thân huyết mạch tương thân.
"Không nên có áp lực lớn như vậy." Diệp Thu vỗ vỗ vai Bối Khắc Tùng. "Anh và Đằng Di bao giờ kết hôn? Thời gian lại bị trì hoãn à?"
"Lúc đầu định là tổ chức vào ngày mười tám tháng trước. Nhưng bệnh tình của Đằng Ngọc trầm trọng hơn, cũng đã bỏ lỡ thời gian rồi." Bối Khắc Tùng nói.
"Ừ." Diệp Thu gật đầu. "Kết hôn là chuyện vui, không chừng còn có thể xung hỉ ý chứ."
"Khi trở về tôi sẽ nói với ông chủ đích thân đề cập tới chuyện này." Bối Khắc Tùng nói.
Hắn biết Diệp Thu đang sợ đêm dài lắm mộng.
Chuẩn bị đã lâu như vậy rồi lại không thể mặc được áo cưới vì người ta.
Một sự thành công phải bỏ biết bao nhiêu công sức.
Những người đàn ông có lòng muốn trèo lên cao như họ, hai tay sao có thể không nhuốm máu?
Đây là số mệnh, những việc trời đã định ai cũng không thể phản kháng lại được.
Khi Uông Kiếm Hàn kéo tay người con gái mặc áo trắng chạy ra thì Diệp Thu đã phóng xe đi xa rồi.
"Ôi trời, anh hai sao đi nhanh thế. Đều tại tôi đã liên lụy đến anh." Người con gái mặc áo trắng áy náy nói. Nếu không phải tại cô ấy đi giày cao gót chạy rất chậm thì đã có thể đuổi kịp Diệp Thu rồi.
"Không sao. Không gặp mặt cũng là chuyện tốt." Uông Kiếm Hàn an ủi nói. Anh hai nếu như thất bại, chúng ta xuất hiện là chuyện đương nhiên. Nhưng anh hai thắng rồi, chúng ta mà gặp mặt anh ấy thì đó là một quyết định sai lầm.
"Ừ. Rồi sẽ có cơ hội gặp mặt." Cô gái áo trắng cười nói.
"Uông thiếu à." Bối Khắc Tùng quay người lại mỉm cười chào hỏi Uông Kiếm Hàn. Những người bên cạnh Diệp Thu, hắn đượng nhiên đều đã tìm hiểu một lượt.
"Anh là?" Uông Kiếm Hàn luôn định cư ở phía nam, chưa từng qua lại với Bối Khắc Tùng.
"Tôi là Bối Khắc Tùng. Bạn của Diệp Thu." Bối Khắc Tùng cười tự giới thiệu. Những còn người ở tầng lớp như họ sẽ không bỏ qua bất cứ một cơ hội giao hữu nào.
Mạch người cũng là mạch của sự sống.
Ở cái mảnh đất Hoa Hạ thần kì này, có người là có tất cả.
"Ồ. Tôi đã từng nghe nói đến anh. Xin chào. Tôi là Uông Kiếm Hàn." Uông Kiếm Hàn đã từng nghe nói tới đại danh của Bối Khắc Tùng, nhưng chưa từng được gặp mặt.
"Gặp được nhau cũng là duyên phận. Hội Lực vương đúng là nơi để chúng ta kết bạn. Hồng nhan của tôi đã pha một bình trà rất ngon. Nếu như Uông thiếu không chê thì chúng ta cùng vào ngồi thưởng thức một chút?" Bối Khắc Tùng tươi cười, mời khách. Có thể kết bạn được với một trong tam thiếu danh môn thì con đường sau này của hắn càng dễ đi hơn.
"Không vấn đề gì." Uông Kiếm Hàn cười nói. Hắn đương nhiên cũng muốn tạo được quan hệ hữu hảo với người thân cận của anh hai.
Xe của Diệp Thu cứ chạy không mục đích trên con đường hướng về phía nam, càng chạy càng nhanh.
Bất giác, đã chạy đến đập nước Nam Loan.
Lần đầu tiên hẹn hò với Giang Yến Tử cũng chính là tại đập nước Nam Loan này.
Đương nhiên lúc đó cũng chưa thể gọi là hẹn hò. Chỉ gọi là gặp mặt. Chủ đề của buổi gặp mặt cũng là vì nhận được tin tức của một người đàn ông khác.
Diệp Thu lấy điện thoại ra, bấm số. Đợi sau khi điện thoại thông, hắn nói: "Anh muốn gặp em." Bên kia điện thoại im lặng một hồi rồi hỏi: "Anh đang ở đâu?" "Đập nước Nam Loan." "Được. Nửa giờ sau gặp." Giang Yến Tử chần chừ một lúc rồi nói.
Trong ấn tượng của Diệp Thu, Giang Yến Tử từ trước đến này chưa từng đến muộn. Quả nhiên, sau nửa giờ, từ phía xa đã xuất hiện bóng dáng của chiếc SUV. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Cho dù bây giờ cô ấy đã không còn là đội trưởng của tiểu đội Violet, đã trở thành quân nhân dân sự, nhưng vẫn không thay đổi thói quen lái SUV.
Giang Yến Tử xuống xe, mặt không chút cảm xúc, đi về phía Diệp Thu.
"Em nhất định là có mang theo thuốc lá?" Diệp Thu cười hỏi. Hắn bình thường không hút thuốc, cũng không có thói quen mang theo thuốc bên mình. Nhưng không biết tại sao hôm nay hắn lại rất muốn hút thuốc.
"Không có." Giang Yến Tử lạnh nhạt trả lời. Biết Diệp Thu muốn hút thuốc cho nên cô ấy mới không mang theo.
"Em quả thật không mang thuốc." Diệp Thu cười khổ. "Chuyện của chúng tôi em biết rồi chứ." "Biết. Cả Yến Kinh này đều đã bị kinh động rồi." Giang Yến Tử nhìn Diệp Thu, nói.
"Em nghĩ thế nào?" Diệp Thu nhìn thẳng vào mắt Giang Yến Tử, hỏi.
"Câu hỏi này đáng ra phải do em hỏi anh mới đúng. Anh nghĩ thế nào?" Giang Yến Tử hỏi lại.
"Anh không nghĩ gì cả. Anh chỉ muốn báo thù. Cha của anh hàm oan mà chết, Diệp gia trầm luân trăm năm. Bất luận như thế nào, anh cũng phải báo thù. Anh cảm thấy anh làm thế này không có một chút gì là quá đáng." Diệp Thu lên tiếng nói.
Chết là cách giải thoát tốt nhất. Yến Thanh Phong chỉ là đã thông minh chọn lựa được con đường chính xác mà thôi.
Đánh ngã được kẻ thù trong cuộc đời vốn phải một chuyện vui, nhưng tâm tình của Diệp Thu lại sa sút, một chút vui mừng cũng không có.
Chiếc BMW màu bạc của Yến Thanh Phong dựng trước cửa hội quán Vương Lực tính năng ưu việt, đời thứ bảy có vẻ ngoài mĩ quan, khi đến đã đua với Diệp Thu, không phân thắng bại. Đáng tiếc chủ nhân của nó e là vĩnh viễn sẽ không có cơ hội dùng lại nó.
Lần này, hắn đã tạo lên một cơn sóng động trời ở Yến Kinh.
Thế thì có sao chứ, đây chỉ là phản kích bình thường của Diệp gia mà thôi.
Cổ nhân nói: Có thù không báo không phải quân tử.
Diệp Thu tuy không dám nói mình là quân tử gì, nhưng cũng tuyệt đối không muốn làm một người đàn ông không có trách nhiệm.
Khi mở cửa xe, chuẩn bị khởi động rời khỏi thì nghe thấy phía sau có tiếng bước chân dồn dập tới.
"Diệp thiếu. Diệp thiếu." Bối Khắc Tùng thấy Diệp Thu chuẩn bị đi, vội vàng lên tiếng gọi.
Nếu như đến muộn một bước, đợi khi hắn đi rồi thì mình muốn đuổi cũng đuổi không được. Hắn biết xe kĩ của Diệp Thu, thậm chí ngay cả xe vương Lưu Dịch Tư được người ta gọi là "cực tốc Á châu" cũng không phải là đối thủ của hắn.
Diệp Thu dừng động cơ lại, mở cửa sổ ra nhìn thấy Bối Khắc Tùng đang chạy tới, và đi theo sau hắn có một nam một nữ.
"Bối Khắc Tùng, lâu rồi không gặp." Diệp Thu kéo cửa xe bước ra. Tuy lúc này hắn không muốn nói chuyện với ai cả, nhưng Bối Khắc Tùng là người hắn thấy khá được, hai người cũng được coi là bạn rất tốt.
Hơn nữa, Bối Khắc Tùng nếu như nắm giữ Đằng gia, thì sẽ là một trợ lực lớn khác cho hắn ở Yến Kinh.
Bất luận như thế nào Diệp Thu cũng phải tỏ ra đủ kính trọng đối với hắn. Đặc biệt là khi có mặt người ngoài.
"Đúng vậy. Biết Diệp thiếu đang thuận gió thuận nước ở Hongkong, cũng không muốn gọi điện làm phiền. Vừa may đang uống trà với Thái tổng của hội Lực Vương và tiểu thư Ninh Ninh, không ngờ lại gặp Diệp thiếu đến đấu quyền. Thấy Diệp thiếu đánh thắng muốn chạy đến chúc mừng một chút." Bối Khắc Tùng cười nói.
Một người am hiểu tâm lý của con người như hắn biết lúc này Diệp Thu chưa chắc đã có tâm trạng để hàn huyên mấy lời chán ngán với mình. Nhưng Thái Kinh lại khẩn cầu nhiều, bất luận thế nào cũng phải đưa hắn đi gặp Diệp Thu một lần.
Diệp Thu đã làm cho Yến Thanh Phong khuất phục, giờ hôn mê bất tỉnh hiện không biết đối phương sống chết ra sao.
Giờ có thể không có cách nào truy cứu trách nhiệm của Diệp Thu, nhưng nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm của hội Lực Vương.
Ai bảo hắn dám tổ chức loại đấu hắc quyền này.
Nếu như không phải có một nơi mang tính chất như thế này thì sao có thể xảy ra chuyện này?
Nghe ra có một chút vô lý. Nhưng đây là tình hình trong nước của nước Hoa Hạ.Những người bị đẩy ra chịu hình luôn không phải là kẻ đầu têu thật sự. Tuy Yến gia thế lực suy yếu, nhưng bề ngoài thì cũng không phải không có người nào thay thế họ nói chuyện.
Lúc này lại xảy ra chuyện này, cần phải có lời với Yến gia.
"Đúng thế. Mở rộng tầm mắt. Quả thật là được mở rộng tầm mắt. Sớm đã nghe nói Diệp thiếu là đệ nhất cao thủ Yến Kinh, bây giờ vừa gặp, quả nhiên không giả." Thái Kinh mặt mày tươi cười nói.
Trong mắt những người ở Yến Kinh thì đệ nhất cao thủ Yến Kinh là Yến Thanh Phong. Rõ ràng là đang muốn lấy lòng người khác, nhưng ngữ khí và thần thái lại không có tỏ ra thái độ nịnh nọt, cũng không làm cho người ta phản cảm. Đúng là một nhà ngoại giao giỏi.
Có điều, bây giờ hắn phải thật sự đem cái danh hiệu cao thủ đệ nhất Yến Kinh này đặt lên người Diệp Thu, cũng không có gì là quá đáng. Dù sao Diệp Thu vừa mới đánh bại được Yến Thanh Phong.
Diệp Thu cười gật đầu, đưa tay ra bắt tay với Thái Kinh, nói: "Thái tổng à? Làm phiền rồi." "Diệp thiếu khách sáo rồi. Sao lại nói thế? Tôi là Thái tổng của hội Lực Vương. Lực Vương có thể đón tiếp một cao thủ như Diệp thiếu, chúng tôi quả thật cảm thấy rất vinh hạnh." Lời của Thái Kinh một nửa là thật một nửa là giả.
Có thể đón tiếp một cao thủ có cấp bậc như Diệp Thu hắn quả thật rất vui, đối với danh tiếng của Lực Vương cũng có lợi.
Nhưng, trách nhiệm mà hắn phải gánh lại làm cho hắn rất đau đầu.
Đây không phải là chuyện nhỏ, thậm chí ngay cả một tân quý kinh đô như Bối Khắc Tùng cũng chưa chắc có thể dẹp yên được. Hắn chỉ có thể đến cầu cứu Diệp Thu.
Diệp Thu nhìn hắn, thành thật nói: "Thật sự là đã làm phiền anh rồi. Yên tâm đi. Tôi sẽ giải thích lên trên chuyện này."
"Cám ơn Diệp thiếu."
Đây là lần đầu tiên Thái Kinh tiếp xúc với Diệp Thu, trước đây chỉ nghe thấy tiếng hắn rất giảo hoạt, lại không ngờ hôm nay hắn lại ngay thẳng phóng khoáng như vậy.
"Vừa nãy nhìn thấy trận đấu của Diệp thiếu, đến tận bây giờ vẫn không dám tin. Công phu Hoa Hạ bác đại tinh thông lại bị một số thế khoa chân múa tay che lấp, thật sự là võ thuật suy tàn. Không dám mời Diệp thiếu chỉ điểm cho tuyển thủ của Lực vương, Diệp thiếu có thời gian xin mời đến uống trà. Chúng tôi luôn hoan nghênh." Ninh Ninh đứng bên cạnh nói.
Tuy Bối Khắc Tùng vẫn chưa giới thiệu đến mình, nhưng cô ta vẫn chủ động đứng ra chào hỏi.
Phụ nữ vốn đã có quyền lực không tuân theo quy tắc, đặc biệt là mĩ nữ.
"Sẽ đến." Diệp Thu gật đầu. Đối phương là mĩ nữ, nhưng hắn lại không hề có tâm trạng để ý tới.
Thái Kinh kịp thời nhận ra vẻ mặt không vui của Diệp Thu, cười nói: "Được rồi, chúng ta không làm phiền Diệp thiếu nữa. Mọi người đi làm việc đi, bên trong còn có một số chuyện cần giải quyết." Thái Kinh ra hiệu bằng ánh mắt với Ninh Ninh, Ninh Ninh hiểu ý. Hai người họ vui vẻ cáo từ Diệp Thu, rồi rời đi.
"Diệp thiếu, hút điếu thuốc chứ... Bối Khắc Tùng đợi hai người họ đi khỏi, liền lấy từ trong túi ra một điếu thuốc đưa cho Diệp Thu."
Diệp Thu gật đầu nói, nhận lấy điếu thuốc, rồi Bối Khắc Tùng châm thuốc cho hắn rồi châm luôn một điếu cho mình. Thao tác rất thành thục.
"Anh cũng hút thuốc à." Diệp Thu nghi hoặc hỏi. Hắn biết trước đây Bối Khắc Tùng không hút thuốc.
"Thỉnh thoảng. Có lúc cảm thấy thuốc và rượu thật sự là thứ tốt. Một ra một vào, một số thứ trong cơ thể hình như cũng tiêu tan ra ngoài." Bối Khắc Tùng lẩm bẩm nói.
Theo sự gia tăng của tuổi tác mà trách nhiệm cũng đè nặng hơn, có một số việc không thể thẳng thắn đối mặt.
Âm mưu, quỷ kế, còn có sự tàn sát của người thân huyết mạch tương thân.
"Không nên có áp lực lớn như vậy." Diệp Thu vỗ vỗ vai Bối Khắc Tùng. "Anh và Đằng Di bao giờ kết hôn? Thời gian lại bị trì hoãn à?"
"Lúc đầu định là tổ chức vào ngày mười tám tháng trước. Nhưng bệnh tình của Đằng Ngọc trầm trọng hơn, cũng đã bỏ lỡ thời gian rồi." Bối Khắc Tùng nói.
"Ừ." Diệp Thu gật đầu. "Kết hôn là chuyện vui, không chừng còn có thể xung hỉ ý chứ."
"Khi trở về tôi sẽ nói với ông chủ đích thân đề cập tới chuyện này." Bối Khắc Tùng nói.
Hắn biết Diệp Thu đang sợ đêm dài lắm mộng.
Chuẩn bị đã lâu như vậy rồi lại không thể mặc được áo cưới vì người ta.
Một sự thành công phải bỏ biết bao nhiêu công sức.
Những người đàn ông có lòng muốn trèo lên cao như họ, hai tay sao có thể không nhuốm máu?
Đây là số mệnh, những việc trời đã định ai cũng không thể phản kháng lại được.
Khi Uông Kiếm Hàn kéo tay người con gái mặc áo trắng chạy ra thì Diệp Thu đã phóng xe đi xa rồi.
"Ôi trời, anh hai sao đi nhanh thế. Đều tại tôi đã liên lụy đến anh." Người con gái mặc áo trắng áy náy nói. Nếu không phải tại cô ấy đi giày cao gót chạy rất chậm thì đã có thể đuổi kịp Diệp Thu rồi.
"Không sao. Không gặp mặt cũng là chuyện tốt." Uông Kiếm Hàn an ủi nói. Anh hai nếu như thất bại, chúng ta xuất hiện là chuyện đương nhiên. Nhưng anh hai thắng rồi, chúng ta mà gặp mặt anh ấy thì đó là một quyết định sai lầm.
"Ừ. Rồi sẽ có cơ hội gặp mặt." Cô gái áo trắng cười nói.
"Uông thiếu à." Bối Khắc Tùng quay người lại mỉm cười chào hỏi Uông Kiếm Hàn. Những người bên cạnh Diệp Thu, hắn đượng nhiên đều đã tìm hiểu một lượt.
"Anh là?" Uông Kiếm Hàn luôn định cư ở phía nam, chưa từng qua lại với Bối Khắc Tùng.
"Tôi là Bối Khắc Tùng. Bạn của Diệp Thu." Bối Khắc Tùng cười tự giới thiệu. Những còn người ở tầng lớp như họ sẽ không bỏ qua bất cứ một cơ hội giao hữu nào.
Mạch người cũng là mạch của sự sống.
Ở cái mảnh đất Hoa Hạ thần kì này, có người là có tất cả.
"Ồ. Tôi đã từng nghe nói đến anh. Xin chào. Tôi là Uông Kiếm Hàn." Uông Kiếm Hàn đã từng nghe nói tới đại danh của Bối Khắc Tùng, nhưng chưa từng được gặp mặt.
"Gặp được nhau cũng là duyên phận. Hội Lực vương đúng là nơi để chúng ta kết bạn. Hồng nhan của tôi đã pha một bình trà rất ngon. Nếu như Uông thiếu không chê thì chúng ta cùng vào ngồi thưởng thức một chút?" Bối Khắc Tùng tươi cười, mời khách. Có thể kết bạn được với một trong tam thiếu danh môn thì con đường sau này của hắn càng dễ đi hơn.
"Không vấn đề gì." Uông Kiếm Hàn cười nói. Hắn đương nhiên cũng muốn tạo được quan hệ hữu hảo với người thân cận của anh hai.
Xe của Diệp Thu cứ chạy không mục đích trên con đường hướng về phía nam, càng chạy càng nhanh.
Bất giác, đã chạy đến đập nước Nam Loan.
Lần đầu tiên hẹn hò với Giang Yến Tử cũng chính là tại đập nước Nam Loan này.
Đương nhiên lúc đó cũng chưa thể gọi là hẹn hò. Chỉ gọi là gặp mặt. Chủ đề của buổi gặp mặt cũng là vì nhận được tin tức của một người đàn ông khác.
Diệp Thu lấy điện thoại ra, bấm số. Đợi sau khi điện thoại thông, hắn nói: "Anh muốn gặp em." Bên kia điện thoại im lặng một hồi rồi hỏi: "Anh đang ở đâu?" "Đập nước Nam Loan." "Được. Nửa giờ sau gặp." Giang Yến Tử chần chừ một lúc rồi nói.
Trong ấn tượng của Diệp Thu, Giang Yến Tử từ trước đến này chưa từng đến muộn. Quả nhiên, sau nửa giờ, từ phía xa đã xuất hiện bóng dáng của chiếc SUV. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Cho dù bây giờ cô ấy đã không còn là đội trưởng của tiểu đội Violet, đã trở thành quân nhân dân sự, nhưng vẫn không thay đổi thói quen lái SUV.
Giang Yến Tử xuống xe, mặt không chút cảm xúc, đi về phía Diệp Thu.
"Em nhất định là có mang theo thuốc lá?" Diệp Thu cười hỏi. Hắn bình thường không hút thuốc, cũng không có thói quen mang theo thuốc bên mình. Nhưng không biết tại sao hôm nay hắn lại rất muốn hút thuốc.
"Không có." Giang Yến Tử lạnh nhạt trả lời. Biết Diệp Thu muốn hút thuốc cho nên cô ấy mới không mang theo.
"Em quả thật không mang thuốc." Diệp Thu cười khổ. "Chuyện của chúng tôi em biết rồi chứ." "Biết. Cả Yến Kinh này đều đã bị kinh động rồi." Giang Yến Tử nhìn Diệp Thu, nói.
"Em nghĩ thế nào?" Diệp Thu nhìn thẳng vào mắt Giang Yến Tử, hỏi.
"Câu hỏi này đáng ra phải do em hỏi anh mới đúng. Anh nghĩ thế nào?" Giang Yến Tử hỏi lại.
"Anh không nghĩ gì cả. Anh chỉ muốn báo thù. Cha của anh hàm oan mà chết, Diệp gia trầm luân trăm năm. Bất luận như thế nào, anh cũng phải báo thù. Anh cảm thấy anh làm thế này không có một chút gì là quá đáng." Diệp Thu lên tiếng nói.
Chết là cách giải thoát tốt nhất. Yến Thanh Phong chỉ là đã thông minh chọn lựa được con đường chính xác mà thôi.