Trầm Mặc Nùng dừng hai tay đang gõ bàn phím lại, cầm kính mắt chống bức xạ có vành khung rộng màu tím đặt lên trên mặt bàn, thắt lưng lười biếng duỗi thẳng ra, bộ quần áo chức nghiệp màu đen ôm lấy chỗ lồi chỗ lõm dưới những tư thế lả lướt khiến những đường cong càng thêm hoàn mỹ. Hai vật tròn đầy no đủ ở trước ngực như muốn phá vỡ sự rằng buộc của chiếc áo sơ-mi màu bạch ngân, khiến cho cúc áo bung ra.
Trầm Mặc Nùng đợi đến khi bản thân cảm thấy hít thở không thông, mới ra sức duỗi hai cánh tay về phía sau. Đứng ở trước cửa sổ tầng lầu thứ 21, đôi mắt nhìn về phía bầu trời không xanh thẳm phía xa xa làm vật lý trị liệu. Nàng cứ cách nửa giờ lại làm loại vận động như vậy, chỉ cần là lúc làm việc, thói quen này chưa từng bị gián đoạn.
Gia đình và sự nghiệp là hai việc luôn khiến cho người ta phiền lòng, mà Đường Quả và Lâm Bảo Nhi đột nhiên rời khỏi cũng khiến cho nàng có chút không kịp thích ứng. Sau khi nàng đi đến Yến Kinh, từ trước đến này đều sống với hai cô gái nhỏ là Đường Quả và Lâm Bảo Nhi. Hai thiếu nữ thiên tài này đều đồng thời xuất thân ở những gia đình không tầm thường, nhưng đồng thời lại thiếu đi một số sung sướng mà người thường đều có thể hưởng thụ.
Mình phải gánh vác trách nhiệm vừa là mẹ vừa là chị, hai cô nàng này tuy rằng phi thường nghịch ngợm, nói cách khác, hành vi của các nàng chính là một loại hình thức phóng thích và làm nũng, chuyện ở nhà không thể làm không thể nói bên ngoài không kiêng nể gì mà nói mà làm, nhưng các nàng đối với mình cũng cực kỳ thân mật và tôn kính.
Nhớ tới buổi tối lúc tan tâm trở về, một mình mình ở trong nhà trọ Lam Sắc bình thường vẫn nào nhiệt, Trầm Mặc Nùng lại cảm thấy có một loại cảm giác cô độc.
Còn có Diệp Thu nữa...
Trầm Mặc Nùng vỗ vỗ đầu mình, nghĩ thầm, sao lại đột nhiên nhớ đến hắn?
" Cốc cốc..." Có người nhẹ nhàng gõ cửa.
" Vào đi." Trầm Mặc Nùng không đình chỉ những động tác vật lý trị liệu lại, chỉ là quay cả người lại, mặt hướng về phía cửa văn phòng.
Người phụ trách quan hệ xã hội Lệ Tư thướt tha đi vào, giày cao gót nện xuống mặt nền đá cẩm thạch cứng rắn trơn bóng, phát ra những tiếng cộp cộp thành thúy. Nữ nhân hơn ba mươi tuổi. Như một đóa hoa tươi diễm lệ đang ở trong thời gian nở rộ, toàn thân trên dưới đều đẫy đà, một một bộ vị trên thân thể đều tràn ngập sự thành thục của nữ nhân.
Bộ ngực cao ngất, bắp đùi rắn chắc thon dài, chiếc váy ngắn vừa đủ để che khuất cái mông, chiếc tất chân màu đen bó quay đùi như một sợi dây câu hồn, ánh mắt của nam nhân sẽ không tự chủ được mà chuyển dời đến bộ vị đó. Khuôn mặt mượt mà với nước da trắng như tuyết, tóc xoăn cuộn lên thành nhưng cơn sóng nhỏ, lại cực kỳ hiểu cách phối hợp quần áo với đồ trang sức, là một nữ nhân có đầy đủ mị lực.
Nam nhân ở bên trong công sở này gọi các nàng là bông hoa office, người ở trong công ty cũng liệt các nàng vào tuyệt đại song kiều. Biệt hiệu tuy rằng có chút tục tĩu, nhưng đều là những lời kinh diễm và ca ngợi đối với ngoại mạo của các nàng. Một người tính tình lãnh đamk, một người thành thục quyến rũ, hai người phối hợp hoàn mỹ với nhau, đem nghiệp vụ của công ty phát triển không ngừng.
" Giám đốc Lệ, có chuyện gì sao?" Trầm Mặc Nùng mở miệng hỏi. Đối với nữ nhân này, Trầm Mặc Nùng không muốn đánh giá nàng quá nhiều. Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, nàng lựa chọn dùng chính cơ thể của mình để hiện ra tài năng và hoài bão của mình, đó là sự tự do của mình nàng. Mình không muốn làm như vậy, cũng không có nghĩa là người khác cũng không thể làm như vậy.
Ngược lại. Có rất nhiều khi, nàng còn muốn mượn dương diện tài hoa đặc thù này của nàng. Nhân sinh như thường trường, có người mua, tự nhiên sẽ có người bán. Âm dương điều hòa, mới là định luật tối cao của trời đất.
Nhưng về mặt tình cảm của con người, Trầm Mặc Nùng cũng không xa cách hay chặt chẽ với nàng. Vẫn duy trì mối quan hệ cấp trên cấp tưới đơn giản nhất.
" Giám đốc Trầm, vẫn là chuyện về tên đầu hói kia. Tôi quả thật bị hắn làm phiền đến chết, vô luận tôi cầu xin thế nào, hắn cũng không ký vào bản hợp đồng." Lệ Tư mặt âm trầm ngồi trước bàn vào chiếc ghế chuẩn bị cho nhân viên trước bàn của Trầm Mặc Nùng. Thở phì phì nói.
" Không nói điều kiện ưu đãi của chúng ta cho hắn nghe sao?" Trầm Mặc Nùng nhìn đồng hồ, năm phút nữa mới hết thời gian xoa bóp, lúc này mới kết thúc động tác trị liệu.
" Nói rồi. Nhưng hắn vẫn cắn chặt không buông. Vẫn đang kiền trì..."
" Kiên trì chờ tôi đến?" Trầm Mặc Nùng cười nhạt.
" Đúng vậy. Giám đốc. Tôi cuối cùng cũng đã hiểu, cái tên đầu hói này chính là một tên mê gái. Nếu không thì chúng ta không làm nữa?"
Trầm Mặc Nùng suy nghĩ một chút, nói: " Đây là vụ làm ăn lớn nhất từ trước cho đến bây giờ, nếu như nhận được, doanh thu hàng năm của công ty sẽ tăng gấp bốn lần. Mọi điều kiên hớp tác trước đó đã đều nói hết rồi, cứ như vậy mà bỏ qua thì thực sự là đáng tiếc."
" Vậy, hiện giờ phải làm sao đây? Các hạng mục của bên công ty Hoàn Vũ ủy quyền hoàn toàn cho tên hói đầu phụ trách, chúng ta tìm người khác cũng vô dụng."
" Hắn không phải muốn nói chuyện với tôi sao? Tôi sẽ đi nói chuyện với hắn." Trầm Mặc Nùng trầm ngâm một hồi. Hạ quyết tâm.
" A. Trầm đổng... cô..." Lệ Tư kinh ngạc há to miêng.
Trầm Mặc Nùng vẻ mặt không vui nhìn qua, nói: " Cô đi với tôi."
" A. Ha ha... Xin lỗi Trầm đổng. Tôi hiểu làm ý cô..." Lệ Tư xấu hổ nói.
" Hắn hiện giờ đang ở đâu vậy?"
" Đang ngâm nước nóng ở suối nước nóng Hoàng Cung."
" Liên lạc với hắn, nói tối nay tôi mời hắn ăn cơm."
" Vâng Trầm đổng."
"A..." Đường Quả kêu lên sợ hãi. Hai tay chống xuống giường đã muốn đứng lên, lại bị cánh tay của Diệp Thu đè xuống. " Chưa bắt đầu? Chưa bắt đầu ngươi sờ soạng nửa ngày để làm cái gì?"
" ... là gia nhiệt. Giúp cơ thể ngươi tăng nhiệt độ." Diệp Thu cương trực nói. Khi khơi thông tĩnh mạch quả thật phải tăng nhiệt độ cho tay của mình, nhưng cũng không cần làm nóng cơ thể của đối phương... loại lời nói dối này cũng chỉ dùng để lừa gạt những cô bé như Đường Quả. Mà dù sao đi nữa nàng cũng không hiểu gì về trung y, không biết trình tự ở trong đó.
" Diệp Thu, ta cảnh cáo ngươi. Ngươi đừng có mà cố ý chiếm tiện nghi của ta. Bà đang rất nóng, ngươi khơi thông nhanh lên một chút cho ta. A..." Bàn tay của Diệp Thu ở trên lưng Đường Quả đột nhiên bóp một cái thật mạnh, nàng nhịn không được duyên dáng kêu to một tiếng. Thanh âm kiều mị ngấm cả vào xương tủy, lại khiến trong lòng Diệp Thu có chút hoảng hốt.
Bản thân mình là một nam nhân, khí huyết phương cương các phương diện và cơ năng trên cơ thể vẫn như những xử nam bình thường. Mà xử nam đối với nữ sắc lại cực kỳ không có sức miễn dịch, dễ đi vào, cũng dễ đi ra.
" Kêu nho nhỏ một chút, cẩn thận bị người ta nghe thấy." Diệp Thu không tthể không nhắc nhở nàng, cũng không có ý định tiếp tục ăn đậu hũ của nàng, bắt đầu đứng theo góc độ là một trung chuyên nghiệp bắt đầu bấm lên những dây thần kinh ở lá nách của nàng.
" Ngươi nghĩ rằng ta muốn... kêu... a... ấn nhẹ chút, đau quá..."
Một không gian riêng tư u tĩnh, xử nam, bàn tay hữu lực của nang nhân đang di chuyển trên tấm lưng trần của xử nữ, cứ mỗi ba giây lại ấn một cái thật mạnh, người con gái lại nũng nịu kêu lên đau đớn. Ở nơi tiếp xúc với da thịt, mơ hồ hiện lên những phân đoạn vô biên.
Vừa mới bắt đầu Đường Quả còn không có cảm giác rõ ràng như vậy, đợi đến khi thân thể của mình dưới sự xoa bóp càng ngày càng nóng, thân thể liền không nhịn được xảy ra dị biến. Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, hai chân thẳng tắp thon dài của nàng gắt gao kẹp lại một chỗ, ở giữa hai đùi tràn ngập hơi ẩm, hơn nữa tư thế của có hướng về đằng trước, qua rốn, đến bộ ngực, thẳng cho đến lúc lan tràn ra toàn thân. " A... Diệp Thu... nóng quá... sao lại nóng như vậy..." Đường Quả ghé lên trên giường hô, trên tấm lưng trơn bóng chảy ra một tầng mồ hôi.
" Ta cũng nóng. Diệp Thu lau mồ hôi nói. Hắn đóng toàn bộ cửa sổ và cửa chính của căn phòng lại, không khí trong phòng không được lưu thông, hai người đều cảm thấy có chút oi bức. Nhưng sức nóng đến từ chính cơ thể mình mới làm cho người ta khó có thể cưỡng chế được, một cỗ tòa hỏa không tên nổi lên từ đan điền chạy đi khắp toàn thân, mặc kệ cho Diệp Thu nỗ lực thế nào cũng không thể dập tắt được nó. Trái lại giống như đổ dầu vào lửa, càng đốt càng rực.
Dưới loại trạng thái này, lại nhìn tấm lưng của Đường Quả càng khó có thể chịu nổi. Rất nhiều lần hắn đều hạ thủ lệch bộ vị, chỗ vốn phải ấn thật mình xuống thì đều biến thành vuốt ve. Cái nịt ngực màu tím đáng yêu sản xuất ở Tô Hàng kia cũng biến thành một luồng lửa, cũng giống như nam nhân thấy được tất chân và quần lót của nữ nhân, luôn luôn sinh ra những ý niệm khác trong đầu.
" Diệp Thu... ta nóng quá... nếu không chúng ta dừng lại một lúc..." Đường Quả nũng nịu kêu, chính cô nàng cũng không ý thức được thanh âm của mình càng thêm ngọt ngào. Nguồn truyện:
" Cũng nhanh chóng xong thôi." Diệp Thu nói. Động tác trên tay cũng nhanh hơn, nhanh chóng làm xong sau đó đi tắm nước lạnh một chút, không thì sẽ xảy ra chuyện xấu. Hắn vẫn đánh giá cao năng lực nhẫn nại của chính mình.
" A... vậy ngươi nhanh lên một chút..." Đường Quả cũng có tấm thân xử nữ, càng không chịu nổi tiếp xúc ở trinh độ này, giữa hai bắp đùi đã sớm biến thành một mảng lầy lội. Dưới sự tăng tốc của Diệp Thu, rất nhanh đã đem quy trình cần bốn mươi lăm phút sớm làm cho xong, Diệp Thu cầm lấy khăn mặt ở đầu giường lau đi mồ hôi ở trên trán, vỗ vỗ tấm lưng đã bị mồ hôi làm ướt của Đường Quả, nói: " Làm xong rồi. Có thể ngồi dậy rồi đó."
" Phù..." Đường Quả thở ra một hơi thật sâu, thân thể như là vừa tắm hơi xong toàn thân bủn rủn, rồi lại cảm thấy thoái mái không gì sánh được. Ngồi dậy nói: " Đưa khăn mặt cho ta dùng mau, trên người đều là mồ hôi..."
" Được..." Khi Diệp Thu đang muốn đưa khăn mặt thì cảm thấy choáng váng, Đường Quả kéo không đuọc khăn mặt trong tay của Diệp Thu thì cảm thấy có gì đó không thích hợp, cúi đầu xuống, cũng trợn tròn mặt.
Cái áo ngực đang yêu không vừa của nàng, đang như một cái dây thòng lọng treo trên cổ. Diệp Thu vừa rồi để cho tiện, đã mở cái nút kia ra. Đường Quả vẫn ư hử kêu to, cùng không phát hiện ra bất cứ cái gì. Cứ như vậy mà ngồi dậy, một khói vài vóc và toàn bộ thân thể bị lộ ra, thân trên trần như nhộng của nàng phơi bày ngay trước mặt Diệp Thu.
Diệp Thu nhìn một chút, nghĩ thầm, thực ra cũng không tính là nhỏ.
Trầm Mặc Nùng dừng hai tay đang gõ bàn phím lại, cầm kính mắt chống bức xạ có vành khung rộng màu tím đặt lên trên mặt bàn, thắt lưng lười biếng duỗi thẳng ra, bộ quần áo chức nghiệp màu đen ôm lấy chỗ lồi chỗ lõm dưới những tư thế lả lướt khiến những đường cong càng thêm hoàn mỹ. Hai vật tròn đầy no đủ ở trước ngực như muốn phá vỡ sự rằng buộc của chiếc áo sơ-mi màu bạch ngân, khiến cho cúc áo bung ra.
Trầm Mặc Nùng đợi đến khi bản thân cảm thấy hít thở không thông, mới ra sức duỗi hai cánh tay về phía sau. Đứng ở trước cửa sổ tầng lầu thứ 21, đôi mắt nhìn về phía bầu trời không xanh thẳm phía xa xa làm vật lý trị liệu. Nàng cứ cách nửa giờ lại làm loại vận động như vậy, chỉ cần là lúc làm việc, thói quen này chưa từng bị gián đoạn.
Gia đình và sự nghiệp là hai việc luôn khiến cho người ta phiền lòng, mà Đường Quả và Lâm Bảo Nhi đột nhiên rời khỏi cũng khiến cho nàng có chút không kịp thích ứng. Sau khi nàng đi đến Yến Kinh, từ trước đến này đều sống với hai cô gái nhỏ là Đường Quả và Lâm Bảo Nhi. Hai thiếu nữ thiên tài này đều đồng thời xuất thân ở những gia đình không tầm thường, nhưng đồng thời lại thiếu đi một số sung sướng mà người thường đều có thể hưởng thụ.
Mình phải gánh vác trách nhiệm vừa là mẹ vừa là chị, hai cô nàng này tuy rằng phi thường nghịch ngợm, nói cách khác, hành vi của các nàng chính là một loại hình thức phóng thích và làm nũng, chuyện ở nhà không thể làm không thể nói bên ngoài không kiêng nể gì mà nói mà làm, nhưng các nàng đối với mình cũng cực kỳ thân mật và tôn kính.
Nhớ tới buổi tối lúc tan tâm trở về, một mình mình ở trong nhà trọ Lam Sắc bình thường vẫn nào nhiệt, Trầm Mặc Nùng lại cảm thấy có một loại cảm giác cô độc.
Còn có Diệp Thu nữa...
Trầm Mặc Nùng vỗ vỗ đầu mình, nghĩ thầm, sao lại đột nhiên nhớ đến hắn?
" Cốc cốc..." Có người nhẹ nhàng gõ cửa.
" Vào đi." Trầm Mặc Nùng không đình chỉ những động tác vật lý trị liệu lại, chỉ là quay cả người lại, mặt hướng về phía cửa văn phòng.
Người phụ trách quan hệ xã hội Lệ Tư thướt tha đi vào, giày cao gót nện xuống mặt nền đá cẩm thạch cứng rắn trơn bóng, phát ra những tiếng cộp cộp thành thúy. Nữ nhân hơn ba mươi tuổi. Như một đóa hoa tươi diễm lệ đang ở trong thời gian nở rộ, toàn thân trên dưới đều đẫy đà, một một bộ vị trên thân thể đều tràn ngập sự thành thục của nữ nhân.
Bộ ngực cao ngất, bắp đùi rắn chắc thon dài, chiếc váy ngắn vừa đủ để che khuất cái mông, chiếc tất chân màu đen bó quay đùi như một sợi dây câu hồn, ánh mắt của nam nhân sẽ không tự chủ được mà chuyển dời đến bộ vị đó. Khuôn mặt mượt mà với nước da trắng như tuyết, tóc xoăn cuộn lên thành nhưng cơn sóng nhỏ, lại cực kỳ hiểu cách phối hợp quần áo với đồ trang sức, là một nữ nhân có đầy đủ mị lực.
Nam nhân ở bên trong công sở này gọi các nàng là bông hoa office, người ở trong công ty cũng liệt các nàng vào tuyệt đại song kiều. Biệt hiệu tuy rằng có chút tục tĩu, nhưng đều là những lời kinh diễm và ca ngợi đối với ngoại mạo của các nàng. Một người tính tình lãnh đamk, một người thành thục quyến rũ, hai người phối hợp hoàn mỹ với nhau, đem nghiệp vụ của công ty phát triển không ngừng." Giám đốc Lệ, có chuyện gì sao?" Trầm Mặc Nùng mở miệng hỏi. Đối với nữ nhân này, Trầm Mặc Nùng không muốn đánh giá nàng quá nhiều. Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, nàng lựa chọn dùng chính cơ thể của mình để hiện ra tài năng và hoài bão của mình, đó là sự tự do của mình nàng. Mình không muốn làm như vậy, cũng không có nghĩa là người khác cũng không thể làm như vậy.
Ngược lại. Có rất nhiều khi, nàng còn muốn mượn dương diện tài hoa đặc thù này của nàng. Nhân sinh như thường trường, có người mua, tự nhiên sẽ có người bán. Âm dương điều hòa, mới là định luật tối cao của trời đất.
Nhưng về mặt tình cảm của con người, Trầm Mặc Nùng cũng không xa cách hay chặt chẽ với nàng. Vẫn duy trì mối quan hệ cấp trên cấp tưới đơn giản nhất.
" Giám đốc Trầm, vẫn là chuyện về tên đầu hói kia. Tôi quả thật bị hắn làm phiền đến chết, vô luận tôi cầu xin thế nào, hắn cũng không ký vào bản hợp đồng." Lệ Tư mặt âm trầm ngồi trước bàn vào chiếc ghế chuẩn bị cho nhân viên trước bàn của Trầm Mặc Nùng. Thở phì phì nói.
" Không nói điều kiện ưu đãi của chúng ta cho hắn nghe sao?" Trầm Mặc Nùng nhìn đồng hồ, năm phút nữa mới hết thời gian xoa bóp, lúc này mới kết thúc động tác trị liệu.
" Nói rồi. Nhưng hắn vẫn cắn chặt không buông. Vẫn đang kiền trì..."
" Kiên trì chờ tôi đến?" Trầm Mặc Nùng cười nhạt.
" Đúng vậy. Giám đốc. Tôi cuối cùng cũng đã hiểu, cái tên đầu hói này chính là một tên mê gái. Nếu không thì chúng ta không làm nữa?"
Trầm Mặc Nùng suy nghĩ một chút, nói: " Đây là vụ làm ăn lớn nhất từ trước cho đến bây giờ, nếu như nhận được, doanh thu hàng năm của công ty sẽ tăng gấp bốn lần. Mọi điều kiên hớp tác trước đó đã đều nói hết rồi, cứ như vậy mà bỏ qua thì thực sự là đáng tiếc."
" Vậy, hiện giờ phải làm sao đây? Các hạng mục của bên công ty Hoàn Vũ ủy quyền hoàn toàn cho tên hói đầu phụ trách, chúng ta tìm người khác cũng vô dụng."
" Hắn không phải muốn nói chuyện với tôi sao? Tôi sẽ đi nói chuyện với hắn." Trầm Mặc Nùng trầm ngâm một hồi. Hạ quyết tâm.
" A. Trầm đổng... cô..." Lệ Tư kinh ngạc há to miêng.
Trầm Mặc Nùng vẻ mặt không vui nhìn qua, nói: " Cô đi với tôi."
" A. Ha ha... Xin lỗi Trầm đổng. Tôi hiểu làm ý cô..." Lệ Tư xấu hổ nói.
" Hắn hiện giờ đang ở đâu vậy?"
" Đang ngâm nước nóng ở suối nước nóng Hoàng Cung."
" Liên lạc với hắn, nói tối nay tôi mời hắn ăn cơm."
" Vâng Trầm đổng."
"A..." Đường Quả kêu lên sợ hãi. Hai tay chống xuống giường đã muốn đứng lên, lại bị cánh tay của Diệp Thu đè xuống. " Chưa bắt đầu? Chưa bắt đầu ngươi sờ soạng nửa ngày để làm cái gì?"
" ... là gia nhiệt. Giúp cơ thể ngươi tăng nhiệt độ." Diệp Thu cương trực nói. Khi khơi thông tĩnh mạch quả thật phải tăng nhiệt độ cho tay của mình, nhưng cũng không cần làm nóng cơ thể của đối phương... loại lời nói dối này cũng chỉ dùng để lừa gạt những cô bé như Đường Quả. Mà dù sao đi nữa nàng cũng không hiểu gì về trung y, không biết trình tự ở trong đó.
" Diệp Thu, ta cảnh cáo ngươi. Ngươi đừng có mà cố ý chiếm tiện nghi của ta. Bà đang rất nóng, ngươi khơi thông nhanh lên một chút cho ta. A..." Bàn tay của Diệp Thu ở trên lưng Đường Quả đột nhiên bóp một cái thật mạnh, nàng nhịn không được duyên dáng kêu to một tiếng. Thanh âm kiều mị ngấm cả vào xương tủy, lại khiến trong lòng Diệp Thu có chút hoảng hốt.
Bản thân mình là một nam nhân, khí huyết phương cương các phương diện và cơ năng trên cơ thể vẫn như những xử nam bình thường. Mà xử nam đối với nữ sắc lại cực kỳ không có sức miễn dịch, dễ đi vào, cũng dễ đi ra.
" Kêu nho nhỏ một chút, cẩn thận bị người ta nghe thấy." Diệp Thu không tthể không nhắc nhở nàng, cũng không có ý định tiếp tục ăn đậu hũ của nàng, bắt đầu đứng theo góc độ là một trung chuyên nghiệp bắt đầu bấm lên những dây thần kinh ở lá nách của nàng.
" Ngươi nghĩ rằng ta muốn... kêu... a... ấn nhẹ chút, đau quá..."
Một không gian riêng tư u tĩnh, xử nam, bàn tay hữu lực của nang nhân đang di chuyển trên tấm lưng trần của xử nữ, cứ mỗi ba giây lại ấn một cái thật mạnh, người con gái lại nũng nịu kêu lên đau đớn. Ở nơi tiếp xúc với da thịt, mơ hồ hiện lên những phân đoạn vô biên.
Vừa mới bắt đầu Đường Quả còn không có cảm giác rõ ràng như vậy, đợi đến khi thân thể của mình dưới sự xoa bóp càng ngày càng nóng, thân thể liền không nhịn được xảy ra dị biến. Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, hai chân thẳng tắp thon dài của nàng gắt gao kẹp lại một chỗ, ở giữa hai đùi tràn ngập hơi ẩm, hơn nữa tư thế của có hướng về đằng trước, qua rốn, đến bộ ngực, thẳng cho đến lúc lan tràn ra toàn thân. " A... Diệp Thu... nóng quá... sao lại nóng như vậy..." Đường Quả ghé lên trên giường hô, trên tấm lưng trơn bóng chảy ra một tầng mồ hôi.
" Ta cũng nóng. Diệp Thu lau mồ hôi nói. Hắn đóng toàn bộ cửa sổ và cửa chính của căn phòng lại, không khí trong phòng không được lưu thông, hai người đều cảm thấy có chút oi bức. Nhưng sức nóng đến từ chính cơ thể mình mới làm cho người ta khó có thể cưỡng chế được, một cỗ tòa hỏa không tên nổi lên từ đan điền chạy đi khắp toàn thân, mặc kệ cho Diệp Thu nỗ lực thế nào cũng không thể dập tắt được nó. Trái lại giống như đổ dầu vào lửa, càng đốt càng rực.
Dưới loại trạng thái này, lại nhìn tấm lưng của Đường Quả càng khó có thể chịu nổi. Rất nhiều lần hắn đều hạ thủ lệch bộ vị, chỗ vốn phải ấn thật mình xuống thì đều biến thành vuốt ve. Cái nịt ngực màu tím đáng yêu sản xuất ở Tô Hàng kia cũng biến thành một luồng lửa, cũng giống như nam nhân thấy được tất chân và quần lót của nữ nhân, luôn luôn sinh ra những ý niệm khác trong đầu.
" Diệp Thu... ta nóng quá... nếu không chúng ta dừng lại một lúc..." Đường Quả nũng nịu kêu, chính cô nàng cũng không ý thức được thanh âm của mình càng thêm ngọt ngào. Nguồn truyện: Truyện FULL
" Cũng nhanh chóng xong thôi." Diệp Thu nói. Động tác trên tay cũng nhanh hơn, nhanh chóng làm xong sau đó đi tắm nước lạnh một chút, không thì sẽ xảy ra chuyện xấu. Hắn vẫn đánh giá cao năng lực nhẫn nại của chính mình.
" A... vậy ngươi nhanh lên một chút..." Đường Quả cũng có tấm thân xử nữ, càng không chịu nổi tiếp xúc ở trinh độ này, giữa hai bắp đùi đã sớm biến thành một mảng lầy lội. Dưới sự tăng tốc của Diệp Thu, rất nhanh đã đem quy trình cần bốn mươi lăm phút sớm làm cho xong, Diệp Thu cầm lấy khăn mặt ở đầu giường lau đi mồ hôi ở trên trán, vỗ vỗ tấm lưng đã bị mồ hôi làm ướt của Đường Quả, nói: " Làm xong rồi. Có thể ngồi dậy rồi đó."
" Phù..." Đường Quả thở ra một hơi thật sâu, thân thể như là vừa tắm hơi xong toàn thân bủn rủn, rồi lại cảm thấy thoái mái không gì sánh được. Ngồi dậy nói: " Đưa khăn mặt cho ta dùng mau, trên người đều là mồ hôi..."
" Được..." Khi Diệp Thu đang muốn đưa khăn mặt thì cảm thấy choáng váng, Đường Quả kéo không đuọc khăn mặt trong tay của Diệp Thu thì cảm thấy có gì đó không thích hợp, cúi đầu xuống, cũng trợn tròn mặt.
Cái áo ngực đang yêu không vừa của nàng, đang như một cái dây thòng lọng treo trên cổ. Diệp Thu vừa rồi để cho tiện, đã mở cái nút kia ra. Đường Quả vẫn ư hử kêu to, cùng không phát hiện ra bất cứ cái gì. Cứ như vậy mà ngồi dậy, một khói vài vóc và toàn bộ thân thể bị lộ ra, thân trên trần như nhộng của nàng phơi bày ngay trước mặt Diệp Thu.
Diệp Thu nhìn một chút, nghĩ thầm, thực ra cũng không tính là nhỏ.