Trầm Mặc Nùng quả thực đã nghe Đường Quả nói qua Diệp Thu biết chút chút vê y thuật, vụ ngộ độc thức ăn lần trước cũng chính là hắn chưa cho. Nhưng lại còn đưa ra lời đề nghị hoang đường bảo hắn làm to ngực, nhưng giữa đường đã bị mình cắt đứt. Hiện giờ hắn nói là muốn đến để giúp ông nội chữa bệnh, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Ông nội không thích tây y, từ trước cho tới bây giờ đều mời những lao trung ý nổi tiếng ở Tô Hàng đến điều trị thân thể. Lúc này ông nội bị bệnh rất nặng, khẳng định vị trung y kia đã qua đây kê đơn thuốc. Diệp Thu bên người chỉ có một chút y thuật, chẳng lẽ còn có thể thắng được vị lão trung y kia?
Nhưng, nếu hắn có thể chữa trị tốt cho ông nội. Quả thực có thể chiếm được sự tôn trong của người trong Trầm gia, nhị thúc nhị thẩm có ghét hắn, cũng không dám minh mục trương đảm đối phó với hắn.
Nghe thấy Diệp Thu nói, Trầm Nhi Lập cười nhạt: " Biết chút y thuật? Trầm gia chúng ta cần dùng một tài xế đến đây để chữa bệnh cho lão thái gia sao? Nếu như mà truyền ra ngoài, người của Trầm gia chúng ta còn có mặt mũi nào gặp người?"
" Không thử sao biết ta không trị được chứ?" Diệp Thu vừa cười vừa nói.
" Thử xem? Thân thể cha ta rất quý giá, không thể để người khác muốn thử là có thể thử được." Trầm Nhi Lập hoàn toàn cự tuyệt.
" Nhị thúc, Diệp Thu quả thực biết chút y thuật, có thẻ để hắn trước tiên xem xem ông nội cuối cùng là có bệnh gì, nếu như nói sau, chúng ta sẽ không dùng đơn thuốc của hắn là được chứ gì?" Trầm Mặc Nùng nhìn thấy nhị thúc muốn gây sự, trong lòng có chút tức giận, cũng có suy nghĩ về thân phận của hai người và làm thế nà để người khác không suy đoán về quan hệ giữa hai người bọn họ, đứng ra nói giúp cho hắn. " Mặc Nùng nói rất đúng, có thể để hắn thử một chút. Nói không chừng đơn thuốc của hắn có thể trị được bệnh cho cha." Người trung niên đứng ở bên cạnh Trần Nhi Lập nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Nam nhân này và Trầm Nhi Lập tướng mạo có chút tương tự nhau, đặc biệt là con mắt và cái miệng, dường như là từ một mẫu mà khắc ra. Chỉ là thịt ở gò má đầy ắp hơn một chút, không lmà cho người khác cảm thấy âm trầm không tốt. Diệp Thu nghĩ, nam nhân này có khả năng là phụ thân của Trầm Mặc Nùng. Thảo nào có nữ nhi xinh đẹp như vậy, thật đúng như nhất biểu nhân tài. Hơn nữa lão bà lại xinh đẹp như thế... thảo nào Cát Vưu ở trong " Em là duy nhất" nói muốn tìm một mỹ nữ để kết hôn, có thể cải thiện được gien lặn. Hơn nữa sau khi kết hôn cả ngày chỉ nghĩ đến vượt ngục.
" Ha ha. Để anh bạn trẻ này xem thử. Cái khớp xương già này của ta, còn có gì quý giá nữa chứ." Trầm lão gia tử vừa cười vừa nói. Quan sát trên dưới Diệp Thu một phen, nói: " Xin làm phiền."
" Lão gia tử khách khí rồi." Diệp Thu nhàn nhạt cười. Đi tới trước mặt lão gia tử, nói: " Lão gia tử, ta trước tiên giúp ông bắt mạch."
" Ha ha. Được. Rất ít thấy có người trẻ tuổi nào hiểu được bắt mạch." Lão gia tử rời khỏi cánh tay Trầm Mặc Nùng, đưa cho Diệp Thu để hắn bắt mạch.
Sauk hi Diệp Thu trước sau bắt mạch hai tay lão gia tử, liền hỏi hắn xem tình huống bệnh trạng. Cười hỏi: " Lão gia tử, đầu của ông có bị từng bị thương hay không?"
" Đầu của ngươi bị nước vào à. Cha ta cả ngày ở nhà có người hầu chăm sóc, sao có khả năng bị thương chứ?" Sau khi Trầm Nhi Lập nghe Diệp Thu hỏi như vậy, ở bên cạnh chửi ầm lên.
" Ngươi rốt cuộc có thể chữa được bệnh hay không? Không hiểu gì thì đừng có mở miệng nói lung tung. Cha. Chúng ta đừng để cho hắn chữa. Ngày mai con tự thân lái xe đưa cha đến chỗ bác sĩ Bách bắt mạch lấy thuốc." Vẻ mặt Tào Tuyết Cầm quan tâm nói.
Trầm lão gia tử không ngờ con trai và con dâu lại phản ứng như vậy, thế nhưng tỉ mỉ ngẫm lại, mình quả thật chưa từng bị thường. Liền lắc đầu nói: " Đầu của ta không có bị thương. Làm phiền anh bạn rồi."
" Lão gia tử, ông cứ nhĩ cẩn thận đi. E rằng bị thương cũng không nghiêm trọng, thế nên bị lão gia tử quên mất đó thôi." Diệp Thu cũng không tức giận, lại nhắc nhở một lần nữa.
" Được rồi được rồi. Cha ta đã nói không có ngươi còn dây dưa ở đây làm gì? Vương tẩu dẫn hắn đi nghỉ ngơi." Trầm Nhi Lập vốn định đi đến kéo Diệp Thu, thế nhưng nhớ tới lần trước hắn tát vợ mình một cái không chút lưu tình, không dám kinh cử vọng động. Liền chuẩn bị bảo Vương tẩu đuổi hắn.
Vương tẩu vẫn đứng ở phía sau cửa. Nghe thấy Trầm Nhi Lập nói. Khi đang muốn tiến lên cản người. Đột nhiên Trầm lão gia tử vỗ chắn nói: " A... Ta nhớ ra rồi. Khoảng chừng hơn một tháng trước, khi ta rời giường thì hai tay vô lực, đầu đập vào chiếc tủ đầu giường, chẳng lẽ bệnh căn là từ lần đó sao?"
" Đúng vậy." Diệp Thu gật đầu nói. " Bệnh của Trầm lão gia tử là sưng tấy mãn tính, bệnh này đa phần là do đầu bị ngoại thương rất nhỏ. Lão nhân gia có thể là do va chạm vào cái gì đó, lại cũng không coi trọng lắm, cho nên mới từ từ chuyển biến xấu đi, đợi đến 1 2 tháng hoặc một thời gian dài nữa mới cảm thấy đau đầu, ở bên sườn dần dần không có cảm giả, triệu chứng co quắp."
" Đúng vậy. Ta không chỉ có đau đầu, hai tay cũng cảm thấy vô lực. Ngày hôm qua khi ăn cầm chiếc đũa mà không có chút sức lực nào. Ta còn tưởng nguyên nhân là do tuổi già sức yếu. Thì ra vấn đề là ở chỗ này. Anh bạn trẻ, bệnh của ta có thể chưa được không?"
" Diệp Thu gật đầu. Nói: " Hôm nay bác sĩ tới nhất định chuẩn đoán bệnh này là bệnh phong hàn?"
" Chính xác. Bác sĩ Bách nói đây là mầm bệnh." Lão nhân nhìn ánh mặt của Diệp Thu không giống với người thường, lời nói cũng trở nên khách khí. Cũng không có bởi vì hắn tuổi còn trẻ mà sinh ra ý khinh thị.
" Vừa vào đến nhà ta đã ngửi qua, phương thuốc hắn kê chỉ có thể hỗ trợ xua tan độc khí và bổ bổ huyết bổ khí cho lão gia tử. Chỉ cần bỏ thêm hai vị thuốc ở trong phương thuốc của hắn đi là được."
Lập tức có người đem phương thuốc của bác sĩ Bách Qua. Diệp Thu cầm bút ghi thêm hai vị thuốc, nói: " Hôm nay lão gia tử đã dùng thuốc rồi, không cần phải dùng nữa. Ngày mai dựa theo thang thuốc này mà bốc thuốc, sau đó đun nửa giờ rồi cho lão gia tử dùn. Ba ngày sau, bệnh tình tự nhiên sẽ tiêu thất."
" Anh bạn trẻ. Cám ơn ngươi. Thực sự là người không kể tướng mạo, anh hùng xuất thiếu niên." Trầm lão gia tử nắm lấy ta Diệp Thu, vẻ mặt cảm kích nói.
" Lão gia tử quá khen rồi."
Phụ thân của Trầm Mặc Nùng và các thành viên khác trong Trầm gia đều đi đến bên cạnh Diệp Thu biểu thị sự cảm kích. Trầm Nhi Lập thực sự là không muốn. Cũng chỉ đành đi đến nói vài câu cám ơn Diệp Thu. Dù sao Diệp Thu vừa rồi đã cứu phụ thân hắn. Lẽ nào hắn muốn ở trước mặt người khác biểu hiện bộ dáng con cháu bất hiếu? Gia sản của Trầm Gia hắn không muốn nữa sao?
Tào Tuyết Cầm cả đêm ngủ không ngon, nhớ đến tên bảo tiêu thấp hèn dám bạt tai mình ở chung trong một nhà, thì có chút muốn điên lên. Trầm Nhi Lập cũng một bụng đầy cơn tức, ở trên người nàng lăn đi lăn lại hơn nửa buổi mới lăn xuống phía dưới.
Trong khi đang hưởng thụ sự khoái lạc, Tào Tuyết Cầm thậm chí đã nghĩ, nếu như mỗi ngày có người trêu tức Trầm Nhi Lập, không phải hắn sẽ dũng mãnh như thế sao? Nếu như là vào những lúc khác, chưa đến ba phút đồng hồ đã đánh trống thu thương rồi.
Ngày hôm nay mới sáng sớm, Tào Tuyết cầm đã ăn mặc chỉnh tề, cũng không chào hỏi ông chồng đang ngủ say, mở cửa xe Mercedes-Benz của mình đi đến Bối gia.
Tào Tuyết Cầm ngưỡng mộ Bối gia ở tiền tài và quyền thế, cho nên bình thường không có việc gì cũng thường xuyên đến đó ngồi. Mẫu thân của Bối Khắc Tùng là bà con với nàng, nàng đến đây cũng tính là danh chính ngôn thuận.
Được người hầu của Bối gia dẫn đến phòng khách, nhìn thấy mẫu thân của Bối Khắc Tùng đang ngồi ở bàn trà ăn điểm tâm sáng. Nhìn thấy nàng đi đến, cũng không đừng dậy chào đón. Chỉ nhàn nhạt nói: " Tuyết cầm đến đấy à."
Nhìn thấy thái độ của đối phương đối với mình, Tào Tuyết cầm lại nguyền rủa Trầm Mặc Nùng một trận. Nếu không vì nữ nhân này trốn nhà trốn tránh hôn sự với Bối gia, người ta sẽ không cấp mặt mũi cho mình sao?
Tào Tuyết Cầm vẻ mặt tiếu ý nói: " Đúng vậy biểu di. Biết điểm tâm sáng của dì ở bên này ăn rất ngon, ta đến xin một chén."
Chu Ngọc Thanh cười cười, bảo người mau đi làm thêm một bát chè, Tào Tuyết Cầm nhận lấy chén chè Phổ Nhĩ. Cố ý đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh một chút, hỏi: " Biểu đệ Khắc Tùng còn chưa rời giường sao?"
" Nó mỗi tối đều cùng đám hồ bằng cẩu hữu ở bên ngoài làm loạn, buổi tối nghi ngơi muộn, sao có thể rời giường sớm như vậy?"
" Biểu di, dì không biết biểu đệ Khắc Tùng rồi. Dì tùy tiện tìm một người Tô Hàng mà hỏi, bạn bè của Bối Khắc Tùng trong bốn đại thiếu gia Tô Hàng có cái gì loạn thất bát tao sao? Danh tiếng của hắn rất tốt đó." Vẻ mặt Tào Tuyết Cầm cười lấy lòng nói.
Nghe thấy người khác khen nhi tử của mình, Chu Ngọc Thanh vẻ mặt cũng tốt lên không ít. Vừa cười vừa nói: " Cái gì bốn đại thiếu gia Tô Hàng, một đám người nhàn chán thích làm loạn. Được rồi, Tuyết Cầm, tiểu thư của nhà cháu còn chưa về sao?"
" Biẻu di, cháu đến đây là để nói với dì điều này đó. Mặc Nùng đã về rồi, trở về lúc đêm qua." Tào Tuyết Cầm vừa cười vừa nói, đối phương cuối cùng cũng đưa trọng tâm câu chuyện đến Trầm Mặc Nùng. Không phải là chính có ta mượn cớ mà nhắc đến.
" Thật sao? Mặc Nùng đã trở về rồi? Phía sau có một giọng nam nồng đậm truyền đến, Bối Khắc tùng một thân Âu phục màu trắng tuấn khí bức người đi đến.
" Ôi, biểu đệ Khắc Tùng rời giường rồi à." Tào Tuyết Cầm nhanh chóng đứng lên. Nhìn Bối Khắc Tùng từ trên xuống dưới, tấm tắc tán dương: " Thảo nào vô số tiêu thư khuê các ở Tô Hàng đều nói phải lấy Bối Khắc Tùng làm chồng bằng được."
Bối Khắc Tùng đối với lời ca ngợi của Tào Tuyết Cầm chỉ đạm nhiên cười, hỏi: " Vì sao Mặc Nùng lại trở về?"
" Thân thể lão thái gia hôm qua không được tốt lắm, nàng cả đêm nhanh chóng trở về."
" A, thân thể Trầm gia gia không tốt sao? Ta nhanh chóng qua đó thăm một chút." Vẻ mặt Bối Khắc Tùng đầy tiếu ý nói.
Trầm Mặc Nùng quả thực đã nghe Đường Quả nói qua Diệp Thu biết chút chút vê y thuật, vụ ngộ độc thức ăn lần trước cũng chính là hắn chưa cho. Nhưng lại còn đưa ra lời đề nghị hoang đường bảo hắn làm to ngực, nhưng giữa đường đã bị mình cắt đứt. Hiện giờ hắn nói là muốn đến để giúp ông nội chữa bệnh, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Ông nội không thích tây y, từ trước cho tới bây giờ đều mời những lao trung ý nổi tiếng ở Tô Hàng đến điều trị thân thể. Lúc này ông nội bị bệnh rất nặng, khẳng định vị trung y kia đã qua đây kê đơn thuốc. Diệp Thu bên người chỉ có một chút y thuật, chẳng lẽ còn có thể thắng được vị lão trung y kia?
Nhưng, nếu hắn có thể chữa trị tốt cho ông nội. Quả thực có thể chiếm được sự tôn trong của người trong Trầm gia, nhị thúc nhị thẩm có ghét hắn, cũng không dám minh mục trương đảm đối phó với hắn.
Nghe thấy Diệp Thu nói, Trầm Nhi Lập cười nhạt: " Biết chút y thuật? Trầm gia chúng ta cần dùng một tài xế đến đây để chữa bệnh cho lão thái gia sao? Nếu như mà truyền ra ngoài, người của Trầm gia chúng ta còn có mặt mũi nào gặp người?"
" Không thử sao biết ta không trị được chứ?" Diệp Thu vừa cười vừa nói.
" Thử xem? Thân thể cha ta rất quý giá, không thể để người khác muốn thử là có thể thử được." Trầm Nhi Lập hoàn toàn cự tuyệt.
" Nhị thúc, Diệp Thu quả thực biết chút y thuật, có thẻ để hắn trước tiên xem xem ông nội cuối cùng là có bệnh gì, nếu như nói sau, chúng ta sẽ không dùng đơn thuốc của hắn là được chứ gì?" Trầm Mặc Nùng nhìn thấy nhị thúc muốn gây sự, trong lòng có chút tức giận, cũng có suy nghĩ về thân phận của hai người và làm thế nà để người khác không suy đoán về quan hệ giữa hai người bọn họ, đứng ra nói giúp cho hắn. " Mặc Nùng nói rất đúng, có thể để hắn thử một chút. Nói không chừng đơn thuốc của hắn có thể trị được bệnh cho cha." Người trung niên đứng ở bên cạnh Trần Nhi Lập nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nam nhân này và Trầm Nhi Lập tướng mạo có chút tương tự nhau, đặc biệt là con mắt và cái miệng, dường như là từ một mẫu mà khắc ra. Chỉ là thịt ở gò má đầy ắp hơn một chút, không lmà cho người khác cảm thấy âm trầm không tốt. Diệp Thu nghĩ, nam nhân này có khả năng là phụ thân của Trầm Mặc Nùng. Thảo nào có nữ nhi xinh đẹp như vậy, thật đúng như nhất biểu nhân tài. Hơn nữa lão bà lại xinh đẹp như thế... thảo nào Cát Vưu ở trong " Em là duy nhất" nói muốn tìm một mỹ nữ để kết hôn, có thể cải thiện được gien lặn. Hơn nữa sau khi kết hôn cả ngày chỉ nghĩ đến vượt ngục.
" Ha ha. Để anh bạn trẻ này xem thử. Cái khớp xương già này của ta, còn có gì quý giá nữa chứ." Trầm lão gia tử vừa cười vừa nói. Quan sát trên dưới Diệp Thu một phen, nói: " Xin làm phiền."
" Lão gia tử khách khí rồi." Diệp Thu nhàn nhạt cười. Đi tới trước mặt lão gia tử, nói: " Lão gia tử, ta trước tiên giúp ông bắt mạch."
" Ha ha. Được. Rất ít thấy có người trẻ tuổi nào hiểu được bắt mạch." Lão gia tử rời khỏi cánh tay Trầm Mặc Nùng, đưa cho Diệp Thu để hắn bắt mạch.
Sauk hi Diệp Thu trước sau bắt mạch hai tay lão gia tử, liền hỏi hắn xem tình huống bệnh trạng. Cười hỏi: " Lão gia tử, đầu của ông có bị từng bị thương hay không?"" Đầu của ngươi bị nước vào à. Cha ta cả ngày ở nhà có người hầu chăm sóc, sao có khả năng bị thương chứ?" Sau khi Trầm Nhi Lập nghe Diệp Thu hỏi như vậy, ở bên cạnh chửi ầm lên.
" Ngươi rốt cuộc có thể chữa được bệnh hay không? Không hiểu gì thì đừng có mở miệng nói lung tung. Cha. Chúng ta đừng để cho hắn chữa. Ngày mai con tự thân lái xe đưa cha đến chỗ bác sĩ Bách bắt mạch lấy thuốc." Vẻ mặt Tào Tuyết Cầm quan tâm nói.
Trầm lão gia tử không ngờ con trai và con dâu lại phản ứng như vậy, thế nhưng tỉ mỉ ngẫm lại, mình quả thật chưa từng bị thường. Liền lắc đầu nói: " Đầu của ta không có bị thương. Làm phiền anh bạn rồi."
" Lão gia tử, ông cứ nhĩ cẩn thận đi. E rằng bị thương cũng không nghiêm trọng, thế nên bị lão gia tử quên mất đó thôi." Diệp Thu cũng không tức giận, lại nhắc nhở một lần nữa.
" Được rồi được rồi. Cha ta đã nói không có ngươi còn dây dưa ở đây làm gì? Vương tẩu dẫn hắn đi nghỉ ngơi." Trầm Nhi Lập vốn định đi đến kéo Diệp Thu, thế nhưng nhớ tới lần trước hắn tát vợ mình một cái không chút lưu tình, không dám kinh cử vọng động. Liền chuẩn bị bảo Vương tẩu đuổi hắn.
Vương tẩu vẫn đứng ở phía sau cửa. Nghe thấy Trầm Nhi Lập nói. Khi đang muốn tiến lên cản người. Đột nhiên Trầm lão gia tử vỗ chắn nói: " A... Ta nhớ ra rồi. Khoảng chừng hơn một tháng trước, khi ta rời giường thì hai tay vô lực, đầu đập vào chiếc tủ đầu giường, chẳng lẽ bệnh căn là từ lần đó sao?"
" Đúng vậy." Diệp Thu gật đầu nói. " Bệnh của Trầm lão gia tử là sưng tấy mãn tính, bệnh này đa phần là do đầu bị ngoại thương rất nhỏ. Lão nhân gia có thể là do va chạm vào cái gì đó, lại cũng không coi trọng lắm, cho nên mới từ từ chuyển biến xấu đi, đợi đến 1 2 tháng hoặc một thời gian dài nữa mới cảm thấy đau đầu, ở bên sườn dần dần không có cảm giả, triệu chứng co quắp."
" Đúng vậy. Ta không chỉ có đau đầu, hai tay cũng cảm thấy vô lực. Ngày hôm qua khi ăn cầm chiếc đũa mà không có chút sức lực nào. Ta còn tưởng nguyên nhân là do tuổi già sức yếu. Thì ra vấn đề là ở chỗ này. Anh bạn trẻ, bệnh của ta có thể chưa được không?"
" Diệp Thu gật đầu. Nói: " Hôm nay bác sĩ tới nhất định chuẩn đoán bệnh này là bệnh phong hàn?"
" Chính xác. Bác sĩ Bách nói đây là mầm bệnh." Lão nhân nhìn ánh mặt của Diệp Thu không giống với người thường, lời nói cũng trở nên khách khí. Cũng không có bởi vì hắn tuổi còn trẻ mà sinh ra ý khinh thị.
" Vừa vào đến nhà ta đã ngửi qua, phương thuốc hắn kê chỉ có thể hỗ trợ xua tan độc khí và bổ bổ huyết bổ khí cho lão gia tử. Chỉ cần bỏ thêm hai vị thuốc ở trong phương thuốc của hắn đi là được."
Lập tức có người đem phương thuốc của bác sĩ Bách Qua. Diệp Thu cầm bút ghi thêm hai vị thuốc, nói: " Hôm nay lão gia tử đã dùng thuốc rồi, không cần phải dùng nữa. Ngày mai dựa theo thang thuốc này mà bốc thuốc, sau đó đun nửa giờ rồi cho lão gia tử dùn. Ba ngày sau, bệnh tình tự nhiên sẽ tiêu thất."
" Anh bạn trẻ. Cám ơn ngươi. Thực sự là người không kể tướng mạo, anh hùng xuất thiếu niên." Trầm lão gia tử nắm lấy ta Diệp Thu, vẻ mặt cảm kích nói.
" Lão gia tử quá khen rồi."
Phụ thân của Trầm Mặc Nùng và các thành viên khác trong Trầm gia đều đi đến bên cạnh Diệp Thu biểu thị sự cảm kích. Trầm Nhi Lập thực sự là không muốn. Cũng chỉ đành đi đến nói vài câu cám ơn Diệp Thu. Dù sao Diệp Thu vừa rồi đã cứu phụ thân hắn. Lẽ nào hắn muốn ở trước mặt người khác biểu hiện bộ dáng con cháu bất hiếu? Gia sản của Trầm Gia hắn không muốn nữa sao?
Tào Tuyết Cầm cả đêm ngủ không ngon, nhớ đến tên bảo tiêu thấp hèn dám bạt tai mình ở chung trong một nhà, thì có chút muốn điên lên. Trầm Nhi Lập cũng một bụng đầy cơn tức, ở trên người nàng lăn đi lăn lại hơn nửa buổi mới lăn xuống phía dưới.
Trong khi đang hưởng thụ sự khoái lạc, Tào Tuyết Cầm thậm chí đã nghĩ, nếu như mỗi ngày có người trêu tức Trầm Nhi Lập, không phải hắn sẽ dũng mãnh như thế sao? Nếu như là vào những lúc khác, chưa đến ba phút đồng hồ đã đánh trống thu thương rồi.
Ngày hôm nay mới sáng sớm, Tào Tuyết cầm đã ăn mặc chỉnh tề, cũng không chào hỏi ông chồng đang ngủ say, mở cửa xe Mercedes-Benz của mình đi đến Bối gia.
Tào Tuyết Cầm ngưỡng mộ Bối gia ở tiền tài và quyền thế, cho nên bình thường không có việc gì cũng thường xuyên đến đó ngồi. Mẫu thân của Bối Khắc Tùng là bà con với nàng, nàng đến đây cũng tính là danh chính ngôn thuận.
Được người hầu của Bối gia dẫn đến phòng khách, nhìn thấy mẫu thân của Bối Khắc Tùng đang ngồi ở bàn trà ăn điểm tâm sáng. Nhìn thấy nàng đi đến, cũng không đừng dậy chào đón. Chỉ nhàn nhạt nói: " Tuyết cầm đến đấy à."
Nhìn thấy thái độ của đối phương đối với mình, Tào Tuyết cầm lại nguyền rủa Trầm Mặc Nùng một trận. Nếu không vì nữ nhân này trốn nhà trốn tránh hôn sự với Bối gia, người ta sẽ không cấp mặt mũi cho mình sao?
Tào Tuyết Cầm vẻ mặt tiếu ý nói: " Đúng vậy biểu di. Biết điểm tâm sáng của dì ở bên này ăn rất ngon, ta đến xin một chén."
Chu Ngọc Thanh cười cười, bảo người mau đi làm thêm một bát chè, Tào Tuyết Cầm nhận lấy chén chè Phổ Nhĩ. Cố ý đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh một chút, hỏi: " Biểu đệ Khắc Tùng còn chưa rời giường sao?"
" Nó mỗi tối đều cùng đám hồ bằng cẩu hữu ở bên ngoài làm loạn, buổi tối nghi ngơi muộn, sao có thể rời giường sớm như vậy?"
" Biểu di, dì không biết biểu đệ Khắc Tùng rồi. Dì tùy tiện tìm một người Tô Hàng mà hỏi, bạn bè của Bối Khắc Tùng trong bốn đại thiếu gia Tô Hàng có cái gì loạn thất bát tao sao? Danh tiếng của hắn rất tốt đó." Vẻ mặt Tào Tuyết Cầm cười lấy lòng nói.
Nghe thấy người khác khen nhi tử của mình, Chu Ngọc Thanh vẻ mặt cũng tốt lên không ít. Vừa cười vừa nói: " Cái gì bốn đại thiếu gia Tô Hàng, một đám người nhàn chán thích làm loạn. Được rồi, Tuyết Cầm, tiểu thư của nhà cháu còn chưa về sao?"
" Biẻu di, cháu đến đây là để nói với dì điều này đó. Mặc Nùng đã về rồi, trở về lúc đêm qua." Tào Tuyết Cầm vừa cười vừa nói, đối phương cuối cùng cũng đưa trọng tâm câu chuyện đến Trầm Mặc Nùng. Không phải là chính có ta mượn cớ mà nhắc đến.
" Thật sao? Mặc Nùng đã trở về rồi? Phía sau có một giọng nam nồng đậm truyền đến, Bối Khắc tùng một thân Âu phục màu trắng tuấn khí bức người đi đến.
" Ôi, biểu đệ Khắc Tùng rời giường rồi à." Tào Tuyết Cầm nhanh chóng đứng lên. Nhìn Bối Khắc Tùng từ trên xuống dưới, tấm tắc tán dương: " Thảo nào vô số tiêu thư khuê các ở Tô Hàng đều nói phải lấy Bối Khắc Tùng làm chồng bằng được."
Bối Khắc Tùng đối với lời ca ngợi của Tào Tuyết Cầm chỉ đạm nhiên cười, hỏi: " Vì sao Mặc Nùng lại trở về?"
" Thân thể lão thái gia hôm qua không được tốt lắm, nàng cả đêm nhanh chóng trở về."
" A, thân thể Trầm gia gia không tốt sao? Ta nhanh chóng qua đó thăm một chút." Vẻ mặt Bối Khắc Tùng đầy tiếu ý nói.