Mặt cầu đổ nát, từng khối đá lớn đổ rầm xuống dòng sông, bắn lên bọt nước thật cao. Cây cầu bị nghiêng hẳn sang một bên, dường như có tiếng động cơ “ầm ầm” sập đổ.
Con đường cuối cùng để ra khỏi thành phố này, chính thức bị tiêu hủy.
“Thôi rồi…” Tĩnh Nhân nhìn Bạch, “Không còn cách nào rời đi sao…”
Bạch nắm cổ tay Tĩnh Nhân, rồi lại chuyển sang nắm lấy bàn tay cậu, tình cảm ấm áp từ nơi tiếp xúc truyền đến Tĩnh Nhân, cố gắng hồi phục bất an của cậu. “Không có việc gì.”
Từ đằng sau phát ra động tĩnh rất nhỏ. Bạch lỗ tai khẽ động, nhanh chóng quay đầu.
“Ai ở phía sau? Đi ra ngay.”
Tĩnh Nhân cũng cảm thấy có ai đó đang nhìn trộm từ phía sau.
Bạch vừa dứt lời, liền có một nam sinh trốn phía sau một bức tường đổ nát xuất hiện, hắn giẫm lên một đống gạch đá vụn hướng hai người đi tới.
“Gian Đồng!” Tĩnh Nhân ngạc nhiên hô.
Bạch nhíu mày nhìn nam sinh đang giơ tay phải lên,
“Úi, Tĩnh Nhân!!!”
………………………………..
Phòng khách rất lớn, ít nhất cũng phải lớn gấp đôi phòng khách nhà Tĩnh Nhân. Sàn nhà được trải bằng một tấm thảm nhung có nhiều hoa văn tinh vi, trên trần còn treo một chiếc đèn thủy tinh trong suốt. Tĩnh Nhân chính là lần đầu tiên được đến một nơi thập phần quý phái như vậy, cho nên khi cậu ngồi trên ghế sofa bằng da thật thì cảm thấy không quen. Tuy nhiên cậu vẫn ngồi bên cạnh Bạch, sắc mặt bình tĩnh, không nhìn ra cậu có bất kỳ ảnh hường gì. (fake vch:v)
Gian Đồng bưng hai tách trà nóng lên. Tĩnh Nhân nâng một tách, nhiệt khí phả vào mặt, cậu hớp một ngụm, nhiệt độ cơ thể lại tăng trở lại, cảm giác thoải mái, buông lỏng từng chút lấy lại.
“Hóa ra nhà cậu lại đẹp như vậy a, trước đây tôi cũng không biết.” Nói xong Tĩnh Nhân liền quan sát tách trà dát vàng trong tay.
Gian Đồng ngồi xuống ghế sofa đơn bên tay phải, hơi có chút cười khổ nói, “Này này, sao tôi lại có cảm giác cậu đang nói móc tôi nhỉ. ‘Trong lớp bất ngờ xuất hiện đồng học nguyên lai là con của một trong những gia đình giàu nhất toàn quốc’, nhưng lời như vậy khi tôi còn bé thường bị người ta nói….”
“Tôi không có ý như vậy.”
Tĩnh Nhân đặt tách trà xuống mặt bàn, nhìn hắn, “Nhìn bộ dáng của cậu, chắc nhà cậu sẽ không có sự tình gì đi?”
“Ừ.” Gian Đồng gật đầu, “Tôi về đến nhà thì thấy bọn họ để lại cho tôi một tờ giấy, nói là sau khi nhận được tin tức liền lập tức mang theo tất cả mọi người dời đến nơi an toàn.”
Còn chuyện tại sao toàn bộ người trong nhà hắn đều bỏ đi trước mà không chờ hắn, Gian Đồng không nói gì mà Tĩnh Nhân cũng biết mình không nên hỏi.
“Bất quá mọi người đều bình an vô sự là tốt rồi, cầu mong cô Tuyết Kiến cũng như vậy.”
“Đúng vậy.” Tĩnh Nhân đồng ý nói.
“Tại sao tang thi xung quanh đây lại ít như vậy?” Bạch đột nhiên hỏi.
Chuyện này lúc trước Tĩnh Nhân cũng nghĩ tới, chỉ là chưa kịp mở miệng, mà đây cũng là nguyên nhân vì sao Gian Đồng vẫn có thể an tâm ở nhà.
“Tôi không biết. Sau khi biết mọi người đều an toàn, tôi đã thử ra ngoài tìm các cậu, nhưng hầu hết mọi nơi đều chỉ có tang thi du đãng, không phát hiện tung tích các cậu. Khi đó tôi liền phát hiện nhà tôi và các nơi khác tình trạng bất đồng, chỉ là vì sao thì tôi cũng không rõ.”
“Cái này….” Bạch trầm tư nhìn tách trà của mình.
Gian Đồng vỗ tay một cái: “Được rồi, vừa rồi không phải các cậu muốn qua cầu rời khỏi thành phố này sao, nhưng mà cầu gãy nên không có biện pháp. Nếu thế thì, đi đường thủy có được không?”
Hai người ngẩng đầu nhìn hắn.
“Nhà tôi có du thuyền loại nhỏ.”
“Du thuyền?” Tĩnh Nhân kinh ngạc.
“Đi theo tôi.”
Gian Đồng vừa nói vừa đi ra phòng khách, hai người đi theo phía sau hắn xuống cầu thang xoắn đến nơi trữ hàng. Gian Đồng mở cửa kho hàng, “Chính là cái này.”
Ngay phía trước Bạch và Tĩnh Nhân là một du thuyền loại nhỏ.
“Được rồi, các cậu cũng không có vũ khí hả?” Gian Đồng đi tới một chiếc hòm bằng sắt. “Tuy rằng không bằng đồ quân đội chính thức, bất quá súng săn vẫn dùng được.” Mở hòm ra, bên trong là một loạt đủ kiểu các loại súng săn hoàn mỹ.
Tĩnh Nhân: “…”
Nước sông đập vào hai bên bờ, tảng đá nâu lúc ẩn lúc hiện. Một con qua không biết từ đâu bay đến đang quanh quẩn trên không trung.
…………………………………
Ở bên kia Đại Kiều.
Tĩnh Nhân đứng trước mặt Gian Đồng, “Cậu có muốn đi cùng chúng tôi không?” Tĩnh Nhân nói, “Nếu chưa có kế hoạch, cùng đi với chúng ta đi, có thể cùng chiếu cố nhau.”
Gian Đồng chần chờ: “Có được không?”
Tĩnh Nhân đưa ra tay phải, lòng bàn tay úp xuống, kiên định giữa không trung. Bạch không nói gì, nhưng vẫn đưa tay phải đặt cùng chỗ Tĩnh Nhân.
Gian Đồng do dự một chút, cuối cùng quyết định đặt tay bàn tay mình lên trên tay hai người.
“Hoan nghênh gia nhập.”
Tĩnh Nhân mỉm cười.
Hết phần 3.
Con đường cuối cùng để ra khỏi thành phố này, chính thức bị tiêu hủy.
“Thôi rồi…” Tĩnh Nhân nhìn Bạch, “Không còn cách nào rời đi sao…”
Bạch nắm cổ tay Tĩnh Nhân, rồi lại chuyển sang nắm lấy bàn tay cậu, tình cảm ấm áp từ nơi tiếp xúc truyền đến Tĩnh Nhân, cố gắng hồi phục bất an của cậu. “Không có việc gì.”
Từ đằng sau phát ra động tĩnh rất nhỏ. Bạch lỗ tai khẽ động, nhanh chóng quay đầu.
“Ai ở phía sau? Đi ra ngay.”
Tĩnh Nhân cũng cảm thấy có ai đó đang nhìn trộm từ phía sau.
Bạch vừa dứt lời, liền có một nam sinh trốn phía sau một bức tường đổ nát xuất hiện, hắn giẫm lên một đống gạch đá vụn hướng hai người đi tới.
“Gian Đồng!” Tĩnh Nhân ngạc nhiên hô.
Bạch nhíu mày nhìn nam sinh đang giơ tay phải lên,
“Úi, Tĩnh Nhân!!!”
………………………………..
Phòng khách rất lớn, ít nhất cũng phải lớn gấp đôi phòng khách nhà Tĩnh Nhân. Sàn nhà được trải bằng một tấm thảm nhung có nhiều hoa văn tinh vi, trên trần còn treo một chiếc đèn thủy tinh trong suốt. Tĩnh Nhân chính là lần đầu tiên được đến một nơi thập phần quý phái như vậy, cho nên khi cậu ngồi trên ghế sofa bằng da thật thì cảm thấy không quen. Tuy nhiên cậu vẫn ngồi bên cạnh Bạch, sắc mặt bình tĩnh, không nhìn ra cậu có bất kỳ ảnh hường gì. (fake vch:v)
Gian Đồng bưng hai tách trà nóng lên. Tĩnh Nhân nâng một tách, nhiệt khí phả vào mặt, cậu hớp một ngụm, nhiệt độ cơ thể lại tăng trở lại, cảm giác thoải mái, buông lỏng từng chút lấy lại.
“Hóa ra nhà cậu lại đẹp như vậy a, trước đây tôi cũng không biết.” Nói xong Tĩnh Nhân liền quan sát tách trà dát vàng trong tay.
Gian Đồng ngồi xuống ghế sofa đơn bên tay phải, hơi có chút cười khổ nói, “Này này, sao tôi lại có cảm giác cậu đang nói móc tôi nhỉ. ‘Trong lớp bất ngờ xuất hiện đồng học nguyên lai là con của một trong những gia đình giàu nhất toàn quốc’, nhưng lời như vậy khi tôi còn bé thường bị người ta nói….”
“Tôi không có ý như vậy.”
Tĩnh Nhân đặt tách trà xuống mặt bàn, nhìn hắn, “Nhìn bộ dáng của cậu, chắc nhà cậu sẽ không có sự tình gì đi?”
“Ừ.” Gian Đồng gật đầu, “Tôi về đến nhà thì thấy bọn họ để lại cho tôi một tờ giấy, nói là sau khi nhận được tin tức liền lập tức mang theo tất cả mọi người dời đến nơi an toàn.”
Còn chuyện tại sao toàn bộ người trong nhà hắn đều bỏ đi trước mà không chờ hắn, Gian Đồng không nói gì mà Tĩnh Nhân cũng biết mình không nên hỏi.
“Bất quá mọi người đều bình an vô sự là tốt rồi, cầu mong cô Tuyết Kiến cũng như vậy.”
“Đúng vậy.” Tĩnh Nhân đồng ý nói.
“Tại sao tang thi xung quanh đây lại ít như vậy?” Bạch đột nhiên hỏi.
Chuyện này lúc trước Tĩnh Nhân cũng nghĩ tới, chỉ là chưa kịp mở miệng, mà đây cũng là nguyên nhân vì sao Gian Đồng vẫn có thể an tâm ở nhà.
“Tôi không biết. Sau khi biết mọi người đều an toàn, tôi đã thử ra ngoài tìm các cậu, nhưng hầu hết mọi nơi đều chỉ có tang thi du đãng, không phát hiện tung tích các cậu. Khi đó tôi liền phát hiện nhà tôi và các nơi khác tình trạng bất đồng, chỉ là vì sao thì tôi cũng không rõ.”
“Cái này….” Bạch trầm tư nhìn tách trà của mình.
Gian Đồng vỗ tay một cái: “Được rồi, vừa rồi không phải các cậu muốn qua cầu rời khỏi thành phố này sao, nhưng mà cầu gãy nên không có biện pháp. Nếu thế thì, đi đường thủy có được không?”
Hai người ngẩng đầu nhìn hắn.
“Nhà tôi có du thuyền loại nhỏ.”
“Du thuyền?” Tĩnh Nhân kinh ngạc.
“Đi theo tôi.”
Gian Đồng vừa nói vừa đi ra phòng khách, hai người đi theo phía sau hắn xuống cầu thang xoắn đến nơi trữ hàng. Gian Đồng mở cửa kho hàng, “Chính là cái này.”
Ngay phía trước Bạch và Tĩnh Nhân là một du thuyền loại nhỏ.
“Được rồi, các cậu cũng không có vũ khí hả?” Gian Đồng đi tới một chiếc hòm bằng sắt. “Tuy rằng không bằng đồ quân đội chính thức, bất quá súng săn vẫn dùng được.” Mở hòm ra, bên trong là một loạt đủ kiểu các loại súng săn hoàn mỹ.
Tĩnh Nhân: “…”
Nước sông đập vào hai bên bờ, tảng đá nâu lúc ẩn lúc hiện. Một con qua không biết từ đâu bay đến đang quanh quẩn trên không trung.
…………………………………
Ở bên kia Đại Kiều.
Tĩnh Nhân đứng trước mặt Gian Đồng, “Cậu có muốn đi cùng chúng tôi không?” Tĩnh Nhân nói, “Nếu chưa có kế hoạch, cùng đi với chúng ta đi, có thể cùng chiếu cố nhau.”
Gian Đồng chần chờ: “Có được không?”
Tĩnh Nhân đưa ra tay phải, lòng bàn tay úp xuống, kiên định giữa không trung. Bạch không nói gì, nhưng vẫn đưa tay phải đặt cùng chỗ Tĩnh Nhân.
Gian Đồng do dự một chút, cuối cùng quyết định đặt tay bàn tay mình lên trên tay hai người.
“Hoan nghênh gia nhập.”
Tĩnh Nhân mỉm cười.
Hết phần 3.