Càng nghĩ càng khó hiểu, gia đình Quỳnh cũng không phải thuộc loại khá giả gì. Mà vì sao lại có bức tranh này chứ?
- Mà bộ tranh về bốn mỹ nhân thời Minh đó... - Dung tặc lưỡi.
- Sao?
- Mày có nghĩ có người ''nhái'' lại được bộ này không?
- Ơ hay, bố tao biết được à?
- Nhưng... - Dung chỉ vào nét chữ kia. - 王順, chữ đó là Vương Thuấn...
- Ừ, thì sao?
- Bố tao bảo, người đời thường kể ông ta là một Âm Dương sư...
Âm Dương sư? Tôi không hiểu, nghĩ mãi cũng không hiểu, tôi bèn hỏi:
- Âm Dương sư là nghề gì?
- Tao nghe bố tao bảo là, đó là một nghề liên quan đến Âm Dương ấy, nói chung là mấy người dùng yêu thuật để giết người, dùng thịt người để nuôi ma quỷ...
- Hả??? Trên đời còn có nghề đáng sợ như vậy sao? - Tôi nhăn mày.
- Có thể, nhưng hầu như chả có ''Âm Dương sư'' nào hoạt động công khai cả. Thời gian trước người ta đồn ầm lên nào là có Âm Dương sư, nào là có quỷ ăn thịt người. Rồi một thời gian lại lắng xuống... - Dung nhún vai.
Hầu như tôi không quan tâm tới những việc lặt vặt như vậy nên khi nói về một vài nghề liên quan tới tâm linh, tôi như một con gà tây.
- Mày có nghĩ Vi Quỳnh là hậu duệ của Vương Thuấn không?
- Chịu... Nó họ Phan cơ mà?
- Không, mày nhớ lại xem, khi nãy thằng nhóc gọi Vi Quỳnh bằng một cái tên hoàn toàn khác... Là tên gì tao quên mất rồi, mày có nhớ không?
Mỹ Dung chắp hai tay ra phía sau, đi đi lại lại như kiểu suy nghĩ mông lung lắm ấy. Đúng là hồi nãy thằng nhóc gọi Quỳnh bằng cái tên khác thật... Nhưng tên đó tôi cũng quên rồi. Để xem nào... nó gọi là Vấn tỷ tỷ,...Tiêu Vấn tỷ tỷ? Minh Vấn tỷ tỷ?
- Tiêu Vấn tỷ tỷ chăng? - Tôi nói.
- Chuẩn cơm mẹ nấu rồi! - Dung vỗ tay một cái "đét" nghe rất chói tai. - Tiêu Vấn... Vương Tiêu Vấn chăng?
- Mày có nghĩ rằng chúng ta nên hỏi thẳng Quỳnh không?
- Mày không có não à? Nếu hỏi thẳng chắc gì nó đã trả lời ngay? - Dung đanh mặt gắt.
- Mà này... - Tôi túm lấy vai áo Mỹ Dung.
- Gì?
- Mày đừng đi đi lại lại nữa được không? Tao chóng hết cả mặt...
- Ừ...
Dung kéo chiếc ghế nhựa gần bức tranh rồi ngồi xuống, nó vẫn nhấp nhổm không yên.
- Có một người chúng ta có thể hỏi...
Tôi buột miệng nói khi nhớ tới thằng nhóc kì lạ vừa nãy. Tôi có thể hỏi nó để rõ ngọn ngành. Nhưng không được,... rốt cục là không được; linh cảm mách bảo tôi như vậy. Thằng nhóc có thể gặp nguy hiểm...
- Ai?
- Mà thôi,... Tiêu Vấn... một cái tên Trung Quốc... - Tôi vội đổi chủ đề, phòng việc Mỹ Dung nổi khùng lên rồi bóp cổ tôi thì chết.
Y như theo dự tính, Mỹ Dung hỏi ngay:
- Thì sao?
- Có cái gì đó lạ lạ... Nhằng nhóc vừa nãy gọi Vi Quỳnh là Tiêu Vấn tỷ tỷ. Cô gái trong tranh kia. - Vừa nói tôi vừa chỉ về phía bức tranh được treo trên tường. - được gọi là Tịch Dương Ân, hay còn được gọi là Tịch Dương Ân Thi, một mỹ nhân nổi tiếng và... - Tôi ngập ngừng - và... rất giống tao.
- Ừ, thì sao? - Mỹ Dung nhún vai.
Bây giờ tôi hầu như không nghĩ được cái gì. Trong đầu tôi bị lấp đầy bởi rất nhiều vấn đề, chúng đan xen với nhau, ý này mâu thuẫn với ý kia khiến tôi không biết nên nói gì trước. Tôi đành nói từ cái đơn giản nhất:
- Mày nghĩ trên đời này có luân hồi chuyển kiếp không?
- Tùy tâm linh của từng người... Người nói có, người nói không... Mà sao à? - Mỹ Dung nhăn trán.
Tôi gật đầu rồi nói tiếp:
- Có thể... là Vi Quỳnh kiếp trước tên là Tiêu Vấn. Sau khi đầu thai, cậu ấy có thể nhớ được tất cả những gì từ kiếp trước. Và nữ nhân kia...
Nói đến đây tôi bỗng ngập ngừng, thực chất thì đây chỉ là giả thuyết, nói ra thì rất ngại. Nhưng ánh mắt thúc giục của Dung khiến tôi đành phải nói tiếp:
- Có thể nữ nhân đó là kiếp trước của tao - Tịch Dương Ân Thi và Phan Ngọc Mai là một. Sau khi Tịch Dương Ân Thi và đứa con của cô ấy chết, cô ấy đã đầu thai thành tao...
Tôi lén liếc sang Mỹ Dung, mặt nó không chút biểu cảm nào. Ơ, rốt cục biểu cảm là sao?! là nó đã hiểu rồi?!
- Tao... không nghĩ như vậy. Người đầu thai chỉ có mày thôi. Còn Vi Quỳnh, mẹ Quỳnh và thằng nhóc kia thì không...
- Ý mày là sao?
Vậy là giả thiết của tôi không đúng. Mỹ Dung nói:
- Vi Quỳnh đã xuyên không...
- Xuyên không?! - Tôi ngạc nhiên. - Ý mày là sao?
- Lời sao ý vậy... Vi Quỳnh đã xuyên không, mày có hiểu chứ? Thằng nhóc đó có vẻ rất kinh hãi khi chỉ nhìn thấy cái quạt điện. Là sao? Tức là nó đã xuyên không, từ thời Minh khoảng thế kỉ 17 về đây. Vậy nên nó mới có thái độ ngạc nhiên như một thằng từ dưới đất chui lên như vậy. Đó là bằng chứng thứ nhất. Bằng chứng thứ hai? Chính là bức tranh kia... - Rồi mắt Dung hướng về phía bức tranh. - Mày biết tại sao không? Nữ nhân trong tranh và Vi Quỳnh, à không, phải nói là Tiêu Vấn có dây mơ rễ má với nhau. Tịch Dương Tiêu Vấn... Tiêu Vấn họ Tịch Dương chứ không phải họ Vương.
- Sao mày biết?
- Vương Thuấn có đúng hai thằng con trai: Vương Thuần Phong và Vương Thuần Minh. Ông ta không có con gái. Vương Thuần Minh đã có hôn sự, nhưng vì yêu Tịch Dương Ân Thi nên...
- Sao nữa? - Tôi hỏi.
- Từ từ để tao kể đã... Vương Thuần Minh vì cứu Ân Thi đã chết, vì thế Vương Thuấn rất tức giận, giết Tịch Dương Ân Thi... Cái chết của Ân Thi rất thê thảm... Thê thảm thế nào tao không rõ...
Càng nghĩ càng khó hiểu, gia đình Quỳnh cũng không phải thuộc loại khá giả gì. Mà vì sao lại có bức tranh này chứ?
- Mà bộ tranh về bốn mỹ nhân thời Minh đó... - Dung tặc lưỡi.
- Sao?
- Mày có nghĩ có người ''nhái'' lại được bộ này không?
- Ơ hay, bố tao biết được à?
- Nhưng... - Dung chỉ vào nét chữ kia. - 王順, chữ đó là Vương Thuấn...
- Ừ, thì sao?
- Bố tao bảo, người đời thường kể ông ta là một Âm Dương sư...
Âm Dương sư? Tôi không hiểu, nghĩ mãi cũng không hiểu, tôi bèn hỏi:
- Âm Dương sư là nghề gì?
- Tao nghe bố tao bảo là, đó là một nghề liên quan đến Âm Dương ấy, nói chung là mấy người dùng yêu thuật để giết người, dùng thịt người để nuôi ma quỷ...
- Hả??? Trên đời còn có nghề đáng sợ như vậy sao? - Tôi nhăn mày.
- Có thể, nhưng hầu như chả có ''Âm Dương sư'' nào hoạt động công khai cả. Thời gian trước người ta đồn ầm lên nào là có Âm Dương sư, nào là có quỷ ăn thịt người. Rồi một thời gian lại lắng xuống... - Dung nhún vai.
Hầu như tôi không quan tâm tới những việc lặt vặt như vậy nên khi nói về một vài nghề liên quan tới tâm linh, tôi như một con gà tây.
- Mày có nghĩ Vi Quỳnh là hậu duệ của Vương Thuấn không?
- Chịu... Nó họ Phan cơ mà?
- Không, mày nhớ lại xem, khi nãy thằng nhóc gọi Vi Quỳnh bằng một cái tên hoàn toàn khác... Là tên gì tao quên mất rồi, mày có nhớ không?
Mỹ Dung chắp hai tay ra phía sau, đi đi lại lại như kiểu suy nghĩ mông lung lắm ấy. Đúng là hồi nãy thằng nhóc gọi Quỳnh bằng cái tên khác thật... Nhưng tên đó tôi cũng quên rồi. Để xem nào... nó gọi là Vấn tỷ tỷ,...Tiêu Vấn tỷ tỷ? Minh Vấn tỷ tỷ?
- Tiêu Vấn tỷ tỷ chăng? - Tôi nói.
- Chuẩn cơm mẹ nấu rồi! - Dung vỗ tay một cái "đét" nghe rất chói tai. - Tiêu Vấn... Vương Tiêu Vấn chăng?
- Mày có nghĩ rằng chúng ta nên hỏi thẳng Quỳnh không?
- Mày không có não à? Nếu hỏi thẳng chắc gì nó đã trả lời ngay? - Dung đanh mặt gắt.
- Mà này... - Tôi túm lấy vai áo Mỹ Dung.
- Gì?
- Mày đừng đi đi lại lại nữa được không? Tao chóng hết cả mặt...
- Ừ...
Dung kéo chiếc ghế nhựa gần bức tranh rồi ngồi xuống, nó vẫn nhấp nhổm không yên.
- Có một người chúng ta có thể hỏi...
Tôi buột miệng nói khi nhớ tới thằng nhóc kì lạ vừa nãy. Tôi có thể hỏi nó để rõ ngọn ngành. Nhưng không được,... rốt cục là không được; linh cảm mách bảo tôi như vậy. Thằng nhóc có thể gặp nguy hiểm...
- Ai?
- Mà thôi,... Tiêu Vấn... một cái tên Trung Quốc... - Tôi vội đổi chủ đề, phòng việc Mỹ Dung nổi khùng lên rồi bóp cổ tôi thì chết.
Y như theo dự tính, Mỹ Dung hỏi ngay:
- Thì sao?
- Có cái gì đó lạ lạ... Nhằng nhóc vừa nãy gọi Vi Quỳnh là Tiêu Vấn tỷ tỷ. Cô gái trong tranh kia. - Vừa nói tôi vừa chỉ về phía bức tranh được treo trên tường. - được gọi là Tịch Dương Ân, hay còn được gọi là Tịch Dương Ân Thi, một mỹ nhân nổi tiếng và... - Tôi ngập ngừng - và... rất giống tao.
- Ừ, thì sao? - Mỹ Dung nhún vai.
Bây giờ tôi hầu như không nghĩ được cái gì. Trong đầu tôi bị lấp đầy bởi rất nhiều vấn đề, chúng đan xen với nhau, ý này mâu thuẫn với ý kia khiến tôi không biết nên nói gì trước. Tôi đành nói từ cái đơn giản nhất:
- Mày nghĩ trên đời này có luân hồi chuyển kiếp không?
- Tùy tâm linh của từng người... Người nói có, người nói không... Mà sao à? - Mỹ Dung nhăn trán.
Tôi gật đầu rồi nói tiếp:
- Có thể... là Vi Quỳnh kiếp trước tên là Tiêu Vấn. Sau khi đầu thai, cậu ấy có thể nhớ được tất cả những gì từ kiếp trước. Và nữ nhân kia...
Nói đến đây tôi bỗng ngập ngừng, thực chất thì đây chỉ là giả thuyết, nói ra thì rất ngại. Nhưng ánh mắt thúc giục của Dung khiến tôi đành phải nói tiếp:
- Có thể nữ nhân đó là kiếp trước của tao - Tịch Dương Ân Thi và Phan Ngọc Mai là một. Sau khi Tịch Dương Ân Thi và đứa con của cô ấy chết, cô ấy đã đầu thai thành tao...
Tôi lén liếc sang Mỹ Dung, mặt nó không chút biểu cảm nào. Ơ, rốt cục biểu cảm là sao?! là nó đã hiểu rồi?!
- Tao... không nghĩ như vậy. Người đầu thai chỉ có mày thôi. Còn Vi Quỳnh, mẹ Quỳnh và thằng nhóc kia thì không...
- Ý mày là sao?
Vậy là giả thiết của tôi không đúng. Mỹ Dung nói:
- Vi Quỳnh đã xuyên không...
- Xuyên không?! - Tôi ngạc nhiên. - Ý mày là sao?
- Lời sao ý vậy... Vi Quỳnh đã xuyên không, mày có hiểu chứ? Thằng nhóc đó có vẻ rất kinh hãi khi chỉ nhìn thấy cái quạt điện. Là sao? Tức là nó đã xuyên không, từ thời Minh khoảng thế kỉ về đây. Vậy nên nó mới có thái độ ngạc nhiên như một thằng từ dưới đất chui lên như vậy. Đó là bằng chứng thứ nhất. Bằng chứng thứ hai? Chính là bức tranh kia... - Rồi mắt Dung hướng về phía bức tranh. - Mày biết tại sao không? Nữ nhân trong tranh và Vi Quỳnh, à không, phải nói là Tiêu Vấn có dây mơ rễ má với nhau. Tịch Dương Tiêu Vấn... Tiêu Vấn họ Tịch Dương chứ không phải họ Vương.
- Sao mày biết?
- Vương Thuấn có đúng hai thằng con trai: Vương Thuần Phong và Vương Thuần Minh. Ông ta không có con gái. Vương Thuần Minh đã có hôn sự, nhưng vì yêu Tịch Dương Ân Thi nên...
- Sao nữa? - Tôi hỏi.
- Từ từ để tao kể đã... Vương Thuần Minh vì cứu Ân Thi đã chết, vì thế Vương Thuấn rất tức giận, giết Tịch Dương Ân Thi... Cái chết của Ân Thi rất thê thảm... Thê thảm thế nào tao không rõ...