Ngừơi nam chia bài tên là A Lực, tướng mạo không tầm thường, thân hình khá cao. Anh ta làm việc ở Thế giới giải trí được hai năm, nghe nói trước kia từng theo đuổi vài người đồng nghiệp nữ, từng cùng với một nữ đồng nghiệp làm trong sòng bạc ở chung ba năm. Những tin tức nhiều chuyện này đều truyền ra từ trong miệng của Ngô Văn Ngọc – cô chỉ là một người mới mẻ, cho đến khi sòng bài thông báo tuyển dụng nữ nhân viên mới thì Dư Y cũng sẽ trở nên không là gì trong mắt của anh ta.
Lúc này A Lực đang nhíu chặt mày, nhìn thoáng qua bó hoa hồng rất lớn ở trong tay Dư Y, nói: “Là ai đang theo đuổi cô vậy? Trong sòng bài có rất nhiều khách có tiền, nhưng mà một người thích cờ bạc không có một ai là người tốt. Cô phải coi chừng!”
Gần đây A Lực mỗi ngày đều cùng Dư Y lên xuống xe buýt với nhau, có khi đi nhà ăn ăn cơm còn có thể gặp phải. Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Dư Y thì đã thích cô. Ở trong sòng bài bẩn thỉu xấu xa thì bộ dáng của Dư Y là sạch sẽ nhất. Các đồng nghiệp nam cũng thường xuyên bàn luận về Dư Y, đều muốn theo đuổi được cô. A Lực có nhiều dịp gần gũi Dư Y nên đương nhiên là sẽ không bỏ qua mọi cơ hội.
Anh ta muốn tan ca cùng với Dư Y. Dư Y dứt không ra anh ta, chỉ có thể nói: “Tôi có hẹn với người khác, không có về nhà bây giờ.”
A Lực ngạc nhiên: “Với ai?” Anh ta lập tức nghĩ tới là khách có tiền theo đuổi Dư Y nên tận tình khuyên bảo cô, kêu cô cẩn thận khi quen biết người khác. Anh ta chạy thẳng theo tới bãi đỗ xe dưới tầng hầm, Dư Y giơ bó hoa hồng lên ngăn anh ta lại: “A Lực, anh đừng đi theo tôi, nhanh chóng trở về đi.”
A Lực không nghe, giữ một khoảng cách với Dư Y. Chỉ chốc lát sau phía trước có một chiếc xe hơi sang trọng phát ra ánh đèn, người lái xe xuống xe mở cửa sau ra cho Dư Y. Thân xe ngăn chặn tầm mắt của A Lực, A Lực cũng không thấy được bộ dáng của người lái xe, anh ta hô một tiếng: “Dư Y, vậy buổi tối mấy giờ cô mới về nhà?”
“Không biết.” Dư Y ngồi vào trong xe, rốt cuộc không nhìn thấy A Lực nữa, cô thở phào nhẹ nhõm.
Hoa hồng rất vướng víu. Dư Y đưa hoa cho chú Tuyền, kêu ông ta để vào chỗ phó lái. Nguỵ Tông Thao ở bên cạnh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, cho đến khi xe hơi rẽ sang hướng khác thì anh mới thu hồi ánh mắt, liếc Dư Y vẫn đang mặc áo thun và quần sóoc như cũ, mày nhíu lại, hỏi: “Mỗi ngày cô Dư đề ăn mặc như vậy à? Không có mua quần áo khác sao?”
Dư Y muốn cười, nhịn xuống mới lên tiếng: “Tiền lương ở Thế giới giải trí cũng không đến nỗi quá tệ, hay là nên cần nhắc đến cung cấp một khoản tiền trợ cấp trang phục, đợi khi ăn cơm chúng ta lại bàn tiếp.”
Nhà hàng nổi tiếng nhất Singapore ở ngay trong nội thành. Dư Y không biết cô sẽ bị mang tới nơi nào, nghĩ tới cô ăn mặc như thế này cũng không thích hợp đến chỗ sang trọng, nhưng cách ăn mặc của Nguỵ Tông Thao cũng không thích hợp với nơi bình dân.
Hôm nay Nguỵ Tông Thao cố tình để cho cô nhìn với cặp mắt khác, thế nên mang cô đi tới Chinatown.
Chinatown chính là phố người Hoa của Singapore, nơi nơi đều là gương mặt người Hoa. Phong cách kiến trúc nhà cửa hoàn toàn khác biệt với khu phố giải trí. Nơi này lạc hậu hơn rất nhiều, nhưng mà nơi này lại khiến cho Dư Y cảm thấy thân thiết.
Đến bây giờ cô còn chưa có tới Chinatown, sau khi xuống xe nhìn ở đâu cũng đều mới mẻ. Dòng người rộn ràng nhốn nháo, cô tựa như đang ở trong nước, thậm chí thấy được miến chua cay của Trùng Khánh và bánh bao của Đông Bắc. Dư Y kềm lòng không đậu nuốt nuốt nước miếng, đã gần bốn tháng nay cô không có được ăn đồ ăn Trung Quốc chính thống.
Nguỵ Tông Thao rất ít khi tới nơi này, thật ra cũng không rành nơi này lắm. Anh dẫn Dư Y đi vào trong, thấy cô nhìn áo lạnh da vài lần, muốn đi mua một cái áo lạnh da. Bàn kế bên có người đang ăn cá viên, canh suông thoạt nhìn cực kỳ ngon miệng. Nguỵ Tông Thao lại đi mua về một phần cá viên, không bao lâu trên bàn đã bày đầy đồ ăn, tất cả đều là hương vị Dư Y quen thuộc. Dư Y vùi đầu ăn, cũng không để ý đến Nguỵ Tông Thao mặc âu phục phẳng phiu ngồi ở đối diện khiến người ta liếc mắt.
Nguỵ Tông Thao tán gẫu với cô về công việc ở Thế giới giải trí, hỏi cô có thích ứng hay không, quầy bar có đầy đủ nhân viên hay không, những đãi ngộ phúc lợi có vừa lòng hay không? Dư Y vừa ăn vừa trả lời, nghiêm chỉnh như là một người nhân viên bình thường. Cuối cùng ăn uống no nê, khi rời đi thì đám người càng ngày càng chen lấn xô đẩy. Dư Y bị người khác xô đẩy, bước chân chậm lại, ngẩng đầu nhìn về phía Nguỵ Tông Thao, đối phương đã nhanh hơn cô vài bước. Người chung quanh tự động né tránh, đối xử này chênh lệch quá lớn, Dư Y hơi nhíu mày một chút.
Trên tay đột nhiên nóng lên, bàn tay màu lúa mạch lớn chừng gấp hai ba lần bàn tay cô, thoáng cái đã bao lấy tay của cô, nóng hổi giống như là canh cá viên.
Chỉ là bàn tay này hơi cứng rắn, hơi thô ráp, còn có chút tình tứ, ngón tay càng không ngừng vuốt ve ngón cái của cô. Tiếng ồn ào càng ngày càng vang, chung quanh hai người lại giống như bị mở ra một khoảng yên tĩnh. Dư Y được anh dẫn dắt, đi thẳng về phía trước, không bị ngăn trở nữa, thuận lợi suông sẻ đi ra khỏi đám đông xô đẩy.
Đây là lần đầu tiên bọn họ dắt tay, chưa từng có bao giờ. Bắt đầu từ Chinatown ở Singapore, đi trong bóng đêm được mười phút, hai tay từ khô mát trở nên ẩm ướt. Lần đầu tiên cô phát hiện tay của mình lại nhỏ như vậy, ngoại trừ cha, thì ra còn có người có thể hoàn toàn bao bọc được bàn tay của cô, bao lại thật chặt như vậy, từ đầu tới cuối cũng không buông ra một chút nào.
Dư Y ngay ngắn chỉnh tề trở về nhà tổ, quần áo đầy đủ, môi cũng không có bị người nào đó hôn. Nhưng mà lần này nhịp tim đập có chút khác thường, tốc độ đập cũng không có mau hơn so với trước kia, thậm chí còn có chút thong thả, nhưng cô cảm thấy tê tê, thì ra là trái tim cũng có thể tê dại? Dư Y che ngực, ngổn ngang trăm mối không thể giải thích được.
Cô đem loại cảm nhận này nói với nữ bác sĩ. Nữ bác sĩ cười đến mức có phần kỳ dị. Dư Y nhíu mày, đợi hồi lâu mới nghe thấy nữ bác sĩ nói: “Khi tôi hai mươi lăm tuổi thì đã yêu đương được bốn lần rồi. Cô lại vừa mới bắt đầu, hiện giờ có phải cảm thấy rất hạnh phúc hay không?”
Dư Y không nói lời nào, nữ bác sĩ lại nói: “Đời người sẽ không ngừng đi về phía trước, cho dù là quá khứ tốt hay là xấu, đều không nên ngoảnh đầu lại. Chuyện xấu không thể cứu chữa, chuyện tốt không thể làm lại. Mỗi ngày đều là một ngày mới, chúng ta không thể cưỡng cầu quá khứ, chỉ có thể cố gắng sáng tạo ra tương lai mà bản thân muốn. Cái đáng quý là chúng ta có khả năng làm ra chuyện tốt đẹp nhất. Cô muốn quý trọng cái gì?”
Đã thật lâu rồi Dư Y chưa có nghe được hai chữ “quý trọng”. Cô nghĩ tới bản thân mình năm năm trước cũng đã hai bàn tay trắng.
Nữ bác sĩ thấy vẻ mặt của cô thừ ra, không khỏi cười cười, uống hết một ngụm cà phê cuối cùng, nói: “Không làm trễ cô đi làm, tôi có hẹn với người khác, phải đi trước đây.”
Cuộc trò chuyện hôm nay không thu phí. Nữ bác sĩ chẳng qua là đi tới khu giải trí dạo phố mua sắm. Dư Y cảm thấy rằng mình đã được lời, khi trở về tinh thần sảng khoái.
Tâm tình của cô không tệ, có người bị cự tuyệt từ tối hôm qua vẫn còn bộ mặt âm u.
Trong văn phòng ở lầu bốn, Trang Hữu Bách đưa tư liệu của nhân viên tới trước mặt Nguỵ Tông Thao, nói: “A Lực năm nay hai mươi ba tuổi, làm việc ở sòng bạc hai năm lẻ ba tháng, nhân duyên rất tốt, nhất là quan hệ rất tốt với rất nhiều đồng nghiệp nữ.”
Nguỵ Tông Thao liếc nhìn tấm ảnh trên tư liệu một cái. Khuôn mặt của A Lực quả thật hơi có tính lường gạt đối với phụ nữ. Trang Hưũ Bách nhìn mặt gửi lời, cẩn thận hỏi: “Có cần báo cho bộ nhân sự hay không…”
“Không cần.” Nguỵ Tông Thao vò tư liệu lại thành một cục, ném vào thùng rác, nói: “Đại hội vua bài sẽ nhanh chóng bắt đầu, đào tạo một người chia bài cần ít nhất là ba tháng, nhân viên sòng bài một người cũng không thể ít đi.”
Anh lại cười lạnh: “Rất chướng mắt, an bài tất cả ca làm của cậu ta tới nửa đêm.”
Trang Hữu Bách ngầm hiểu: “Tôi sẽ đi thông báo với nhân viên chủ quản của cô Dư, an bài tất cả các ca làm của cô ấy ở ban ngày?”
Nguỵ Tông Thao nói: “Không cần, công và tư phải rõ ràng.”
Trang Hữu Bách duy trì trầm mặc đối với việc này.
Nguỵ Tông Thao cũng không để vào mắt nhân viên chia bài A Lực này, nhưng vẫn cảm thấy bất mãn sâu sắc đối với Dư Y trêu hoa ghẹo nguyệt, kềm chế hơn nửa ngày mới không có biểu hiện ra ngoài ở trước mặt Dư Y.
Dư Y vô cùng vừa lòng đối với tình trạng cuộc sống hiện giờ. Cô đi gặp nữ bác sĩ định kỳ, ăn cơm ở nhà ăn, khi rảnh rỗi thì nghiên cứu chính sách sử dụng công nhân của Singapore, khi đi làm thì thường xuyên bị gọi đến văn phòng.
Nguỵ Tông Thao đối với cô rất lịch sự lễ phép, tất cả đều bắt đầu từ dắt tay, thỉnh thoảng thì hôn hai má cô. Dư Y đối với biểu hiện của anh thì vô cùng bất ngờ. Cô thật sự hưởng thụ cảm giác được theo đuổi này, thấy anh thật cẩn thận, thấy anh cố gắng kiên nhẫn, thấy anh tặng hoa, tặng những món quà nhỏ, nắm tay cô đi phố mỹ thực. Cô đang nằm mơ cũng phải cười đến tỉnh lại, nhớ tới bài “Bài ca nông nô vùng lên”. Ngừơi đàn ông này lúc trước còn vừa đe doạ vừa ép buộc cô, nháy mắt giờ thế sự xoay vần. Dư Y cười cười, khe khẽ thở dài.
Hôm nay cô có ca làm sớm, sau khi rời giường thì đuổi theo xe buýt. Khi cô tới Thế giới giải trí thì thấy trong sòng bài vô cùng náo nhiệt. Cô thò đầu ra nhìn cả nửa ngày mới phát hiện những cô nàng tiếp viên của sòng đã đến, ngay cả bên cạnh bàn đánh bài cũng có phụ nữ xinh đẹp.
Các đồng nghiệp bàn luận sôi nổi. Vài ngày gần đây đã có những người dự thi Đại hội vua bài lục tục kéo tới. Cuộc thi đấu kéo dài ba tháng, chi phí ghi danh cao nhất là năm mươi ngàn Mỹ kim. Còn chưa bắt đầu thi đấu nhưng khu giải trí cũng đã kiếm ăn no nê. Mặt khác, còn chưa có tính chi phí ăn ở, đến lúc đó Singapore nhất định sẽ đông nghịt người.
Dư Y chỉ biết lờ mờ đối với loại thi đấu này, khi nghỉ ngơi thì cố ý tra xét tin tức giải thi đấu vua cờ bạc bao năm qua. Tiền thưởng cho quán quân năm năm trước là tám triệu Mỹ kim, năm nay tiền thưởng đã cao tới mười triệu Mỹ kim. Người dự thi đến từ các nơi trên thế giới, thậm chí bao gồm một số ngôi sao vô giúp vui. Tuyển thủ đứng đầu năm nay là một người Hoa từ Las Vegas, nghe nói ông ta kinh doanh sòng bài ở Las Vegas, có gốc gác sâu xa từ Singapore.
Có người khách đánh bài lại đây uống rượu. Dư Y còn chưa có xem xong tin tức, chỉ có thể tạm thời để xuống.
Cô rót một ly rượu cho khách, người khách đánh bài nhìn cô chằm chằm, nói: “Cô còn xinh đẹp hơn so với mấy cô nàng tiếp viên kia.”
Dư Y cười: “Cám ơn.”
Người khách đánh bài tạm thời không có rời đi, nghe như là thua nhiều lắm. Tinh thần của ông ta cũng không được tốt lắm, vừa vặn ngồi ở đây nghỉ ngơi. Ông ta tán gẫu với Dư Y về chuyện trong sòng bài, nói ông ta đã thua hết gia sản, chỉ còn lại tiền vé máy bay trở về.
Đang trò chuyện, điện thoại của quầy bar bỗng nhiên vang lên, lại là Nguỵ Tông Thao muốn uống rượu.
Mỗi ngày Nguỵ Tông Thao đều muốn uống rượu. Quầy rượu của văn phòng lại chậm chạp không có kêu người sắp xếp. Mỗi lần đều chỉ kêu Dư Y đưa đến một chai rượu, Dư Y trở thành chuyên viên đưa rượu của anh. Các đồng nghiệp vừa ganh tị vừa oán giận.
Dư Y cầm một chai rượu đi vào văn phòng. Quầy rượu được góp nhặt từng tí một bảy chai rượu quý. Cô theo thường lệ giới thiệu một hồi nơi sản xuất cùng năm của chai rượu. Nguỵ Tông Thao nói: “Rót một ly.”
Dư Y rót ra một ly, đưa cho Nguỵ Tông Thao. Màu rượu tinh khiết, khô mát ngon miệng, Nguỵ Tông Thao uống một ngụm, gật gật đầu khen ngợi, nâng ly lên nói với Dư Y: “Uống một chút thử xem.”
Dư Y bất động. Nguỵ Tông Thao lại quơ quơ ly rượu trong tay: “Đến đây.”
Dư Y đành phải đi qua, lấy ly rượu của anh uống một ngụm. Vị rượu rất kích thích, cổ họng có chút không thích ứng, cô ho khan. Nguỵ Tông Thao giữ chặt tay cô, nhìn cô cười: “Tôi sợ miệng em khô, vừa rồi nói chuyện với khách lâu như vậy, xem ra lần sau chỉ có thể cho em uống nước.”
Dư Y sửng sốt: “Làm sao anh biết?”
“Tôi có cái gì là không biết?” Nguỵ Tông Thao hôn hôn tay cô: “Thời gian làm việc nghiêm cấm nói chuyện phiếm với khách, lần sau phải chú ý.”
Dư Y liếc trắng cặp mắt, muốn rút tay về. Nguỵ Tông Thao lại chỉ chỉ môi của cô, nói: “Còn có rượu.” Tay dùng sức, kéo cô ngồi xuống trên đùi, thuận tay lau môi của cô, điềm nhiên như không có việc gì, hỏi: “Buổi tối đi đâu ăn cơm?”
Bọn đã đã lâu rồi không có thân mật như vậy. Dư Y hơi mặc kệ, hai má nóng lên, nói: “Tuỳ ý.”
Nguỵ Tông Thao lau rượu trên môi cô xong, ngậm lấy ngón tay của mình, lại nói: “Công việc ở quầy bar không thích hợp với em, không bằng điều đến văn phòng, tôi thiếu thư ký.”
Anh càng ôm càng chặt. Thắt lưng của Dư Y bị anh ghìm đến khó chịu, chống vào ngực anh, nói: “Được rồi. Anh buông ra trước đi. Bây giờ là giờ làm việc.”
“Lúc tan ca thì được?” Nguỵ Tông Thao hôn lên hai má của cô. Dư Y trốn tránh, anh lại đuổi theo, đúng lúc hôn lên khoé miệng của cô. Giống như chạm vào công tắc điện, càng không thể vãn hồi, anh ôm lấy mặt của cô liền hôn xuống.
Tràn đầy mùi vị rượu kéo tới, Dư Y đẩy anh một chút, hít thở lập tức bị chận lại, trong miệng bị người nào đó càn quét, giống như là muốn thu hồi toàn bộ rượu cô đã uống trước đó. Cô khẽ run, nhắm mắt lại tuỳ ý anh tiếp tục. Dị vật ở dưới mông đã dần dần chọc vào cô, nút áo trước ngực cũng bị cởi ra.
Dư Y đè lại bàn tay ở trên ngực, nhưng ngăn cản không được sức lực của anh. Cô mở mắt ra, nhìn thấy đám mây vàng dưới lầu, trong đầu tỉnh táo một chút, buồn bực than thở đẩy anh ra. Nguỵ Tông Thao cũng không thả ra, hít thở ngày càng dồn dập, ước gì có thể một ngụm nuốt hết cô, bàn tay dùng sức vuốt ve, hại Dư Y bị đau đến nhíu mày. Váy ngắn càng cọ sát càng cao, hai người đều có chút khó có thể khống chế.
Nguỵ Tông Thao nói giọng khàn khàn: “Ngồi lên trên.”
Đầu Dư Y “ầm” một tiếng, vội vàng đẩy anh ra: “Đừng, anh điên rồi!”
Giãy dụa không ra, bàn tay đã lén tới bụng của cô, cô đang thở dốc. Nguỵ Tông Thao cười nhẹ: “Em cũng muốn mà, tôi giúp em..”
Dư Y run rẩy, hai má càng nóng. Rõ ràng cái gì cũng không có xảy ra, làm sao nháy mắt liền biến thành cục diện như thế này? Cô nhớ là Nguỵ Tông Thao nắm tay cô, giờ phút này đang chạy tới lui trong áo của cô, nóng bỏng giống như canh cá viên, cảm giác tê dại ở tim đã xoắn lấy toàn thân. Cô còn chưa có hưởng thụ xong cảm giác được theo đuổi, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho anh?
Thế nhưng không chấp nhận được cô suy nghĩ lại, cô cắn môi, nắm lấy bả vai Nguỵ Tông Thao, áo sơ mi đã mở ra hoàn toàn. Nguỵ Tông Thao đang vùi đầu, Dư Y run rẩy càng dữ dội hơn so với lúc trước kia. Cô cúi đầu kêu tên của anh. Nguỵ Tông Thao rốt cuộc không khống chế được, ôm cô tới trên bàn làm việc, đã để cô lên trên. Dư Y buồn bực kêu lên. Đúng lúc này bên ngoài văn phòng đột nhiên truyền đến giọng nói: “Nguỵ Tông Thao còn ở trong văn phòng? Tôi tìm anh ấy.”
Có người trả lời: “Xin chờ, cô Trần.”
Ngừơi nam chia bài tên là A Lực, tướng mạo không tầm thường, thân hình khá cao. Anh ta làm việc ở Thế giới giải trí được hai năm, nghe nói trước kia từng theo đuổi vài
người đồng nghiệp nữ, từng cùng với một nữ đồng nghiệp làm trong sòng
bạc ở chung ba năm. Những tin tức nhiều chuyện này đều truyền ra từ
trong miệng của Ngô Văn Ngọc – cô chỉ là một người mới mẻ, cho đến khi
sòng bài thông báo tuyển dụng nữ nhân viên mới thì Dư Y cũng sẽ trở nên
không là gì trong mắt của anh ta.
Lúc này A Lực đang nhíu
chặt mày, nhìn thoáng qua bó hoa hồng rất lớn ở trong tay Dư Y, nói: “Là ai đang theo đuổi cô vậy? Trong sòng bài có rất nhiều khách có tiền,
nhưng mà một người thích cờ bạc không có một ai là người tốt. Cô phải
coi chừng!”
Gần đây A Lực mỗi ngày
đều cùng Dư Y lên xuống xe buýt với nhau, có khi đi nhà ăn ăn cơm còn có thể gặp phải. Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Dư Y thì đã thích cô. Ở
trong sòng bài bẩn thỉu xấu xa thì bộ dáng của Dư Y là sạch sẽ nhất. Các đồng nghiệp nam cũng thường xuyên bàn luận về Dư Y, đều muốn theo đuổi
được cô. A Lực có nhiều dịp gần gũi Dư Y nên đương nhiên là sẽ không bỏ
qua mọi cơ hội.
Anh ta muốn tan ca cùng
với Dư Y. Dư Y dứt không ra anh ta, chỉ có thể nói: “Tôi có hẹn với
người khác, không có về nhà bây giờ.”
A Lực ngạc nhiên: “Với
ai?” Anh ta lập tức nghĩ tới là khách có tiền theo đuổi Dư Y nên tận
tình khuyên bảo cô, kêu cô cẩn thận khi quen biết người khác. Anh ta
chạy thẳng theo tới bãi đỗ xe dưới tầng hầm, Dư Y giơ bó hoa hồng lên
ngăn anh ta lại: “A Lực, anh đừng đi theo tôi, nhanh chóng trở về đi.”
A Lực không nghe, giữ một khoảng cách với Dư Y. Chỉ chốc lát sau phía trước có một chiếc xe hơi
sang trọng phát ra ánh đèn, người lái xe xuống xe mở cửa sau ra cho Dư
Y. Thân xe ngăn chặn tầm mắt của A Lực, A Lực cũng không thấy được bộ
dáng của người lái xe, anh ta hô một tiếng: “Dư Y, vậy buổi tối mấy giờ
cô mới về nhà?”
“Không biết.” Dư Y ngồi vào trong xe, rốt cuộc không nhìn thấy A Lực nữa, cô thở phào nhẹ nhõm.
Hoa hồng rất vướng víu.
Dư Y đưa hoa cho chú Tuyền, kêu ông ta để vào chỗ phó lái. Nguỵ Tông
Thao ở bên cạnh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, cho đến khi xe hơi rẽ sang
hướng khác thì anh mới thu hồi ánh mắt, liếc Dư Y vẫn đang mặc áo thun
và quần sóoc như cũ, mày nhíu lại, hỏi: “Mỗi ngày cô Dư đề ăn mặc như
vậy à? Không có mua quần áo khác sao?”
Dư Y muốn cười, nhịn
xuống mới lên tiếng: “Tiền lương ở Thế giới giải trí cũng không đến nỗi
quá tệ, hay là nên cần nhắc đến cung cấp một khoản tiền trợ cấp trang
phục, đợi khi ăn cơm chúng ta lại bàn tiếp.”
Nhà hàng nổi tiếng nhất
Singapore ở ngay trong nội thành. Dư Y không biết cô sẽ bị mang tới nơi
nào, nghĩ tới cô ăn mặc như thế này cũng không thích hợp đến chỗ sang
trọng, nhưng cách ăn mặc của Nguỵ Tông Thao cũng không thích hợp với nơi bình dân.
Hôm nay Nguỵ Tông Thao cố tình để cho cô nhìn với cặp mắt khác, thế nên mang cô đi tới Chinatown.
Chinatown chính là phố
người Hoa của Singapore, nơi nơi đều là gương mặt người Hoa. Phong cách
kiến trúc nhà cửa hoàn toàn khác biệt với khu phố giải trí. Nơi này lạc
hậu hơn rất nhiều, nhưng mà nơi này lại khiến cho Dư Y cảm thấy thân
thiết.
Đến bây giờ cô còn chưa
có tới Chinatown, sau khi xuống xe nhìn ở đâu cũng đều mới mẻ. Dòng
người rộn ràng nhốn nháo, cô tựa như đang ở trong nước, thậm chí thấy
được miến chua cay của Trùng Khánh và bánh bao của Đông Bắc. Dư Y kềm
lòng không đậu nuốt nuốt nước miếng, đã gần bốn tháng nay cô không có
được ăn đồ ăn Trung Quốc chính thống.
Nguỵ Tông Thao rất ít khi tới nơi này, thật ra cũng không rành nơi này lắm. Anh dẫn Dư Y đi vào
trong, thấy cô nhìn áo lạnh da vài lần, muốn đi mua một cái áo lạnh da.
Bàn kế bên có người đang ăn cá viên, canh suông thoạt nhìn cực kỳ ngon
miệng. Nguỵ Tông Thao lại đi mua về một phần cá viên, không bao lâu trên bàn đã bày đầy đồ ăn, tất cả đều là hương vị Dư Y quen thuộc. Dư Y vùi
đầu ăn, cũng không để ý đến Nguỵ Tông Thao mặc âu phục phẳng phiu ngồi ở đối diện khiến người ta liếc mắt.
Nguỵ Tông Thao tán gẫu
với cô về công việc ở Thế giới giải trí, hỏi cô có thích ứng hay không,
quầy bar có đầy đủ nhân viên hay không, những đãi ngộ phúc lợi có vừa
lòng hay không? Dư Y vừa ăn vừa trả lời, nghiêm chỉnh như là một người
nhân viên bình thường. Cuối cùng ăn uống no nê, khi rời đi thì đám người càng ngày càng chen lấn xô đẩy. Dư Y bị người khác xô đẩy, bước chân
chậm lại, ngẩng đầu nhìn về phía Nguỵ Tông Thao, đối phương đã nhanh hơn cô vài bước. Người chung quanh tự động né tránh, đối xử này chênh lệch
quá lớn, Dư Y hơi nhíu mày một chút.
Trên tay đột nhiên nóng
lên, bàn tay màu lúa mạch lớn chừng gấp hai ba lần bàn tay cô, thoáng
cái đã bao lấy tay của cô, nóng hổi giống như là canh cá viên.
Chỉ là bàn tay này hơi
cứng rắn, hơi thô ráp, còn có chút tình tứ, ngón tay càng không ngừng
vuốt ve ngón cái của cô. Tiếng ồn ào càng ngày càng vang, chung quanh
hai người lại giống như bị mở ra một khoảng yên tĩnh. Dư Y được anh dẫn
dắt, đi thẳng về phía trước, không bị ngăn trở nữa, thuận lợi suông sẻ
đi ra khỏi đám đông xô đẩy.
Đây là lần đầu tiên bọn
họ dắt tay, chưa từng có bao giờ. Bắt đầu từ Chinatown ở Singapore, đi
trong bóng đêm được mười phút, hai tay từ khô mát trở nên ẩm ướt. Lần
đầu tiên cô phát hiện tay của mình lại nhỏ như vậy, ngoại trừ cha, thì
ra còn có người có thể hoàn toàn bao bọc được bàn tay của cô, bao lại
thật chặt như vậy, từ đầu tới cuối cũng không buông ra một chút nào.
Dư Y ngay ngắn chỉnh tề
trở về nhà tổ, quần áo đầy đủ, môi cũng không có bị người nào đó hôn.
Nhưng mà lần này nhịp tim đập có chút khác thường, tốc độ đập cũng không có mau hơn so với trước kia, thậm chí còn có chút thong thả, nhưng cô
cảm thấy tê tê, thì ra là trái tim cũng có thể tê dại? Dư Y che ngực,
ngổn ngang trăm mối không thể giải thích được.
Cô đem loại cảm nhận này
nói với nữ bác sĩ. Nữ bác sĩ cười đến mức có phần kỳ dị. Dư Y nhíu mày,
đợi hồi lâu mới nghe thấy nữ bác sĩ nói: “Khi tôi hai mươi lăm tuổi thì
đã yêu đương được bốn lần rồi. Cô lại vừa mới bắt đầu, hiện giờ có phải
cảm thấy rất hạnh phúc hay không?”
Dư Y không nói lời nào,
nữ bác sĩ lại nói: “Đời người sẽ không ngừng đi về phía trước, cho dù là quá khứ tốt hay là xấu, đều không nên ngoảnh đầu lại. Chuyện xấu không
thể cứu chữa, chuyện tốt không thể làm lại. Mỗi ngày đều là một ngày
mới, chúng ta không thể cưỡng cầu quá khứ, chỉ có thể cố gắng sáng tạo
ra tương lai mà bản thân muốn. Cái đáng quý là chúng ta có khả năng làm
ra chuyện tốt đẹp nhất. Cô muốn quý trọng cái gì?”
Đã thật lâu rồi Dư Y chưa có nghe được hai chữ “quý trọng”. Cô nghĩ tới bản thân mình năm năm trước cũng đã hai bàn tay trắng.
Nữ bác sĩ thấy vẻ mặt của cô thừ ra, không khỏi cười cười, uống hết một ngụm cà phê cuối cùng,
nói: “Không làm trễ cô đi làm, tôi có hẹn với người khác, phải đi trước
đây.”
Cuộc trò chuyện hôm nay
không thu phí. Nữ bác sĩ chẳng qua là đi tới khu giải trí dạo phố mua
sắm. Dư Y cảm thấy rằng mình đã được lời, khi trở về tinh thần sảng
khoái.
Tâm tình của cô không tệ, có người bị cự tuyệt từ tối hôm qua vẫn còn bộ mặt âm u.
Trong văn phòng ở lầu
bốn, Trang Hữu Bách đưa tư liệu của nhân viên tới trước mặt Nguỵ Tông
Thao, nói: “A Lực năm nay hai mươi ba tuổi, làm việc ở sòng bạc hai năm
lẻ ba tháng, nhân duyên rất tốt, nhất là quan hệ rất tốt với rất nhiều
đồng nghiệp nữ.”
Nguỵ Tông Thao liếc nhìn
tấm ảnh trên tư liệu một cái. Khuôn mặt của A Lực quả thật hơi có tính
lường gạt đối với phụ nữ. Trang Hưũ Bách nhìn mặt gửi lời, cẩn thận hỏi: “Có cần báo cho bộ nhân sự hay không…”
“Không cần.” Nguỵ Tông
Thao vò tư liệu lại thành một cục, ném vào thùng rác, nói: “Đại hội vua
bài sẽ nhanh chóng bắt đầu, đào tạo một người chia bài cần ít nhất là ba tháng, nhân viên sòng bài một người cũng không thể ít đi.”
Anh lại cười lạnh: “Rất chướng mắt, an bài tất cả ca làm của cậu ta tới nửa đêm.”
Trang Hữu Bách ngầm hiểu: “Tôi sẽ đi thông báo với nhân viên chủ quản của cô Dư, an bài tất cả các ca làm của cô ấy ở ban ngày?”
Nguỵ Tông Thao nói: “Không cần, công và tư phải rõ ràng.”
Trang Hữu Bách duy trì trầm mặc đối với việc này.
Nguỵ Tông Thao cũng không để vào mắt nhân viên chia bài A Lực này, nhưng vẫn cảm thấy bất mãn sâu sắc đối với Dư Y trêu hoa ghẹo nguyệt, kềm chế hơn nửa ngày mới không
có biểu hiện ra ngoài ở trước mặt Dư Y.
Dư Y vô cùng vừa lòng đối với tình trạng cuộc sống hiện giờ. Cô đi gặp nữ bác sĩ định kỳ, ăn cơm ở nhà ăn, khi rảnh rỗi thì nghiên cứu chính sách sử dụng công nhân của
Singapore, khi đi làm thì thường xuyên bị gọi đến văn phòng.
Nguỵ Tông Thao đối với cô rất lịch sự lễ phép, tất cả đều bắt đầu từ dắt tay, thỉnh thoảng thì
hôn hai má cô. Dư Y đối với biểu hiện của anh thì vô cùng bất ngờ. Cô
thật sự hưởng thụ cảm giác được theo đuổi này, thấy anh thật cẩn thận,
thấy anh cố gắng kiên nhẫn, thấy anh tặng hoa, tặng những món quà nhỏ,
nắm tay cô đi phố mỹ thực. Cô đang nằm mơ cũng phải cười đến tỉnh lại,
nhớ tới bài “Bài ca nông nô vùng lên”. Ngừơi đàn ông này lúc trước còn
vừa đe doạ vừa ép buộc cô, nháy mắt giờ thế sự xoay vần. Dư Y cười cười, khe khẽ thở dài.
Hôm nay cô có ca làm sớm, sau khi rời giường thì đuổi theo xe buýt. Khi cô tới Thế giới giải trí
thì thấy trong sòng bài vô cùng náo nhiệt. Cô thò đầu ra nhìn cả nửa
ngày mới phát hiện những cô nàng tiếp viên của sòng đã đến, ngay cả bên
cạnh bàn đánh bài cũng có phụ nữ xinh đẹp.
Các đồng nghiệp bàn luận
sôi nổi. Vài ngày gần đây đã có những người dự thi Đại hội vua bài lục
tục kéo tới. Cuộc thi đấu kéo dài ba tháng, chi phí ghi danh cao nhất là năm mươi ngàn Mỹ kim. Còn chưa bắt đầu thi đấu nhưng khu giải trí cũng
đã kiếm ăn no nê. Mặt khác, còn chưa có tính chi phí ăn ở, đến lúc đó
Singapore nhất định sẽ đông nghịt người.
Dư Y chỉ biết lờ mờ đối
với loại thi đấu này, khi nghỉ ngơi thì cố ý tra xét tin tức giải thi
đấu vua cờ bạc bao năm qua. Tiền thưởng cho quán quân năm năm trước là
tám triệu Mỹ kim, năm nay tiền thưởng đã cao tới mười triệu Mỹ kim.
Người dự thi đến từ các nơi trên thế giới, thậm chí bao gồm một số ngôi
sao vô giúp vui. Tuyển thủ đứng đầu năm nay là một người Hoa từ Las
Vegas, nghe nói ông ta kinh doanh sòng bài ở Las Vegas, có gốc gác sâu
xa từ Singapore.
Có người khách đánh bài lại đây uống rượu. Dư Y còn chưa có xem xong tin tức, chỉ có thể tạm thời để xuống.
Cô rót một ly rượu cho
khách, người khách đánh bài nhìn cô chằm chằm, nói: “Cô còn xinh đẹp hơn so với mấy cô nàng tiếp viên kia.”
Dư Y cười: “Cám ơn.”
Người khách đánh bài tạm
thời không có rời đi, nghe như là thua nhiều lắm. Tinh thần của ông ta
cũng không được tốt lắm, vừa vặn ngồi ở đây nghỉ ngơi. Ông ta tán gẫu
với Dư Y về chuyện trong sòng bài, nói ông ta đã thua hết gia sản, chỉ
còn lại tiền vé máy bay trở về.
Đang trò chuyện, điện thoại của quầy bar bỗng nhiên vang lên, lại là Nguỵ Tông Thao muốn uống rượu.
Mỗi ngày Nguỵ Tông Thao
đều muốn uống rượu. Quầy rượu của văn phòng lại chậm chạp không có kêu
người sắp xếp. Mỗi lần đều chỉ kêu Dư Y đưa đến một chai rượu, Dư Y trở
thành chuyên viên đưa rượu của anh. Các đồng nghiệp vừa ganh tị vừa oán
giận.
Dư Y cầm một chai rượu đi vào văn phòng. Quầy rượu được góp nhặt từng tí một bảy chai rượu quý.
Cô theo thường lệ giới thiệu một hồi nơi sản xuất cùng năm của chai
rượu. Nguỵ Tông Thao nói: “Rót một ly.”
Dư Y rót ra một ly, đưa
cho Nguỵ Tông Thao. Màu rượu tinh khiết, khô mát ngon miệng, Nguỵ Tông
Thao uống một ngụm, gật gật đầu khen ngợi, nâng ly lên nói với Dư Y:
“Uống một chút thử xem.”
Dư Y bất động. Nguỵ Tông Thao lại quơ quơ ly rượu trong tay: “Đến đây.”
Dư Y đành phải đi qua,
lấy ly rượu của anh uống một ngụm. Vị rượu rất kích thích, cổ họng có
chút không thích ứng, cô ho khan. Nguỵ Tông Thao giữ chặt tay cô, nhìn
cô cười: “Tôi sợ miệng em khô, vừa rồi nói chuyện với khách lâu như vậy, xem ra lần sau chỉ có thể cho em uống nước.”
Dư Y sửng sốt: “Làm sao anh biết?”
“Tôi có cái gì là không
biết?” Nguỵ Tông Thao hôn hôn tay cô: “Thời gian làm việc nghiêm cấm nói chuyện phiếm với khách, lần sau phải chú ý.”
Dư Y liếc trắng cặp mắt,
muốn rút tay về. Nguỵ Tông Thao lại chỉ chỉ môi của cô, nói: “Còn có
rượu.” Tay dùng sức, kéo cô ngồi xuống trên đùi, thuận tay lau môi của
cô, điềm nhiên như không có việc gì, hỏi: “Buổi tối đi đâu ăn cơm?”
Bọn đã đã lâu rồi không có thân mật như vậy. Dư Y hơi mặc kệ, hai má nóng lên, nói: “Tuỳ ý.”
Nguỵ Tông Thao lau rượu
trên môi cô xong, ngậm lấy ngón tay của mình, lại nói: “Công việc ở quầy bar không thích hợp với em, không bằng điều đến văn phòng, tôi thiếu
thư ký.”
Anh càng ôm càng chặt.
Thắt lưng của Dư Y bị anh ghìm đến khó chịu, chống vào ngực anh, nói:
“Được rồi. Anh buông ra trước đi. Bây giờ là giờ làm việc.”
“Lúc tan ca thì được?”
Nguỵ Tông Thao hôn lên hai má của cô. Dư Y trốn tránh, anh lại đuổi
theo, đúng lúc hôn lên khoé miệng của cô. Giống như chạm vào công tắc
điện, càng không thể vãn hồi, anh ôm lấy mặt của cô liền hôn xuống.
Tràn đầy mùi vị rượu kéo
tới, Dư Y đẩy anh một chút, hít thở lập tức bị chận lại, trong miệng bị
người nào đó càn quét, giống như là muốn thu hồi toàn bộ rượu cô đã uống trước đó. Cô khẽ run, nhắm mắt lại tuỳ ý anh tiếp tục. Dị vật ở dưới
mông đã dần dần chọc vào cô, nút áo trước ngực cũng bị cởi ra.
Dư Y đè lại bàn tay ở
trên ngực, nhưng ngăn cản không được sức lực của anh. Cô mở mắt ra, nhìn thấy đám mây vàng dưới lầu, trong đầu tỉnh táo một chút, buồn bực than
thở đẩy anh ra. Nguỵ Tông Thao cũng không thả ra, hít thở ngày càng dồn
dập, ước gì có thể một ngụm nuốt hết cô, bàn tay dùng sức vuốt ve, hại
Dư Y bị đau đến nhíu mày. Váy ngắn càng cọ sát càng cao, hai người đều
có chút khó có thể khống chế.
Nguỵ Tông Thao nói giọng khàn khàn: “Ngồi lên trên.”
Đầu Dư Y “ầm” một tiếng, vội vàng đẩy anh ra: “Đừng, anh điên rồi!”
Giãy dụa không ra, bàn tay đã lén tới bụng của cô, cô đang thở dốc. Nguỵ Tông Thao cười nhẹ: “Em cũng muốn mà, tôi giúp em..”
Dư Y run rẩy, hai má càng nóng. Rõ ràng cái gì cũng không có xảy ra, làm sao nháy mắt liền biến
thành cục diện như thế này? Cô nhớ là Nguỵ Tông Thao nắm tay cô, giờ
phút này đang chạy tới lui trong áo của cô, nóng bỏng giống như canh cá
viên, cảm giác tê dại ở tim đã xoắn lấy toàn thân. Cô còn chưa có hưởng
thụ xong cảm giác được theo đuổi, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho anh?
Thế nhưng không chấp nhận được cô suy nghĩ lại, cô cắn môi, nắm lấy bả vai Nguỵ Tông Thao, áo sơ
mi đã mở ra hoàn toàn. Nguỵ Tông Thao đang vùi đầu, Dư Y run rẩy càng dữ dội hơn so với lúc trước kia. Cô cúi đầu kêu tên của anh. Nguỵ Tông
Thao rốt cuộc không khống chế được, ôm cô tới trên bàn làm việc, đã để
cô lên trên. Dư Y buồn bực kêu lên. Đúng lúc này bên ngoài văn phòng đột nhiên truyền đến giọng nói: “Nguỵ Tông Thao còn ở trong văn phòng? Tôi
tìm anh ấy.”
Có người trả lời: “Xin chờ, cô Trần.”