Khi bố già tới thì khí thế ào ạt, khi đi thì tinh thần sảng khoái. Ông đi lòng vòng ở sân thi đấu trên lầu hai trước, chỉ thấy A Thành ngồi ở bàn đánh bài xa xa. Ông nhìn về phía A Thành, nhỏ giọng nói với Nguỵ Tông Thao: “Ông nhớ rõ năm đó ở Campuchia, anh tìm người đến phòng của con bé lắp đặt camera theo dõi, sau đó ông muốn xem nhưng anh nói camera theo dõi đã bị huỷ, là bị huỷ thật hay là giả?”
Nguỵ Tông Thao cười nói: “Là giả.”
Dư Y không nghe được bọn họ nói cái gì, bên cạnh là Trần Nhã Ân với sắc mặt không tốt lắm. Âm thanh ở sân thi đấu rất ồn ào, màn hình to lớn ở hai bên đang phát tin về thi đấu thể thao. Cô đột nhiên nghe thấy Trần Nhã Ân nói: “Cô nói xem đội Pháp thắng hay đội Đức thắng?”
Dường như đây là lần đầu tiên Trần Nhã Ân chính thức nói chuyện đàng hoàng với cô. Dư Y nhướng mày, tiện thể nhìn lại hướng màn hình – một đội mặc đồng phục đá banh màu xanh lam, một đội mặc đồng phục màu trắng. Cô phân biệt tỉ mỉ đồ án và điểm số trên màn hình. Cô không hiểu rõ về bóng đá nên chỉ có thể trả lời nước đôi: “Hiện giờ điểm của đội Pháp cao hơn.”
Trần Nhã Ân cười cười: “Từ trước tới nay tôi chỉ nhìn vào kết quả, bây giờ truyền hình chiếu chỉ là thu hình lại, ngày hôm qua đội Đức thắng.”
Dư Y nhíu nhíu mày. Nguỵ Tông Thao ở đầu kia đã hướng về phía cô, nói: “Nhất Nhất, nhanh lên.”
Anh muốn đưa bố già ra xe, không ai kêu Trần Nhã Ân, Dư Y vội vàng chạy đến.
Trên đường đi vào bãi đậu xe, chợt nghe có một giọng nói xa xa truyền đến, có người ở chỗ đó la lên: “Kêu tôi nhỏ giọng làm gì, camera theo dõi ở đây không có thâu âm, anh hạ vách ngăn xuống? Anh không liếc nhìn trộm xem bọn họ đang làm cái gì?”
Đối phương bất đắc dĩ: “Tôi đang lái xe, cô muốn tôi đâm vào cây sao?”
Âm thanh truyền đến từ phía tây, chính là chỗ đậu xe dành riêng cho Nguỵ Tông Thao. Tai Dư Y nóng lên, đã nhận ra được giọng nói thứ nhất đến từ dì Hoa trong truyền thuyết – thật sự rất đặc biệt, cô có muốn quên cũng không quên được.
Bố già chuyển hướng, đi về phía nguồn gốc của giọng nói. Dư Y không dám ngăn lại, trừng mắt nhìn Nguỵ Tông Thao, tiếc là Nguỵ Tông Thao không có để ý đến.
Tìm được hai người kia, dì Hoa còn đang thao thao bất tuyệt, chú Tuyền đã thấm đẫm mồ hôi ở sau lưng. Một tiếng rưỡi trước ông ta vừa dừng xe lại, dì Hoa này không biết từ nơi nào xông ra, chặn ông ta lại suốt cho tới bây giờ, lải nhải khiến cho lổ tai của ông ta phát đau. Đột nhiên hai mắt dì Hoa toả sáng: “Bố già, trò chuyện xong rồi? Cô gái này có phải…”
Bố già cau mày lại, hung tợn nói: “Không phải vừa rồi cô nói muốn đi chợ sao, tại sao còn đứng ở đây?”
Dì Hoa cười ha ha một tiếng: “Tôi nghĩ ở đây đi chợ thật là phiền phức, nếu hôm nay ông muốn đi ra ngoài vậy thì đi tản bộ cùng với tôi đi, nhân tiện kêu tài xế đưa tôi đi chợ luôn!” Dì ta lại chuyển ánh mắt về phía Dư Y: “Cô gái này thật là xinh đẹp, sao không ai giới thiệu với tôi vậy?”
Dư Y hé miệng cười cười: “Chào dì Hoa, tôi tên là Dư Y.”
Cô tự nhiên phóng khoáng, mặt mày dì Hoa hớn hở, tự tiến lên thân thiết nắm lấy tay cô: “Tên này thật dễ nghe, giọng nói thật ngọt ngào, bộ dáng lại xinh đẹp. A Tông thật sự là tinh mắt.”
“Cám ơn dì.” Dư Y không khiêm tốn một chút nào, nhận lấy toàn bộ, ngay cả bố già cũng nở nụ cười.
Bố già đứng lâu hơi có chút mệt mỏi. Dì Hoa và Nguỵ Tông Thao vội vàng đến đỡ ông ta. Nhưng không ngờ Dư Y còn nhanh hơn một bước, cô lặng lẽ đẩy Nguỵ Tông Thao ra, đỡ lấy cánh tay của bố già. Bố già liếc cô một cái, cũng không có phản ứng dư thừa nào, chậm rãi tự nhiên đi về phía chỗ xe của mình. Ông tài xế già đang ngủ gật giật mình một cái, vội vàng mở cửa xe ra.
Bố già trọng tình trọng nghĩa, vẫn dùng người già ở bên cạnh. Tuổi tác của ông tài xế và dì Hoa không khác nhau lắm, thoạt nhìn đã hơn năm sáu mươi tuổi. Nhìn theo xe hơi rời đi, Nguỵ Tông Thao nói: “Hai người bọn họ đã nhìn cha nuôi của anh lớn lên, cũng nhìn anh lớn lên, nên khi ở trước mặt bố già vẫn luôn rất tuỳ tiện.” Anh vuốt vuốt tóc Dư Y: “Hôm nay bố già vốn là muốn khởi binh vấn tội, thế nhưng biểu hiện của em rất tốt, ông ấy không đánh mà thua, muốn anh thưởng em thế nào?”
Dư Y cười nói: “Thưởng cho em? Thật muốn mang em cùng đi Campuchia sao? Trần Nhã Ân cũng phải đi?”
Nói cho cùng cô vẫn còn khúc mắc trong lòng, không thể nào coi nhẹ một người phụ nữ xinh đẹp như vậy.
Nguỵ Tông Thao nhớ tới vừa rồi ở bên ngoài sân thi đấu, bố già cố ý nói với anh: “Cháu thế mà vẫn im hơi lặng tiếng, còn muốn gạt ông, thật là, con bé nửa đường chạy trốn, cháu không còn mặt mũi nào.” Dừng lại một chút, khoé mắt ông nhìn thoáng qua Trần Nhã Ân, nói tiếp: “Nhớ kỹ lời nói vừa rồi của ông, đem Trần Nhã Ân cùng đi Campuchia, đừng khi dễ ông đã già hồ đồ, Nhã Ân quanh co lòng vòng nói cho ông biết những chuyện này, dĩ nhiên là ông biết mưu tính của nó. Nó chẳng qua là không muốn rời khỏi sòng bạc, tuy rằng đã chơi một chút thủ đoạn nhỏ, nhưng mà có thể tha thứ. Con bé đó rất được, âm thầm học tập một cách nghiêm túc, nhưng dù sao thì Nhã Ân vẫn am hiểu tình hình hơn. Cháu đừng hành động theo cảm tính.”
Bố già nhìn thấy rất rõ ràng, một chuyến đi này không phải bị lợi dụng, mà là ông quả thật nổi giận, đáng tiếc đối tượng nổi giận lại là Dư Y, đây là ngoài dự định của ông.
Cặp mắt Nguỵ Tông Thao ánh lên, ngón tay nghoéo lấy lọn tóc của Dư Y, cúi đầu “Ừ” một tiếng.
Ở đầu kia Trần Nhã Ân còn đang nhìn màn hình to lớn, điểm số của đội Pháp và đội Đức ngang hàng, lại qua mấy hiệp, cuối cùng sút vào khung thành một cú, trận đấu chấm dứt, đội Pháp thắng. Cô không cần quá trình chỉ nhìn kết quả, khi ở trước mặt bố già và Nguỵ Tông Thao không cần quá thông minh, có thể giả bộ thông minh thích hợp. Nhưng cô thật không ngờ là Dư Y vậy mà quen biết với bố già, nhưng việc này không sao cả, cuối cùng cô đã đạt được mục đích.”
Cô ta nhìn về bàn đánh bài ở xa xa, ánh mắt giao nhau ở trên không với Lý Tinh Truyền, khoé miệng hơi hơi giương lên.
Hôm nay Dư Y khiến cho Nguỵ Tông Thao ngạc nhiên mừng rỡ, cuối cùng Nguỵ Tông Thao tìm được hai cuốn sách được bao bìa trong va li của cô. Anh cũng nhẹ nhàng lấy ra hoa hồng khô, cắm vào trong bình hoa nhỏ để lên trên tủ đầu giường. Anh thuận tay mở trang sách ra, nhìn thấy còn có chữ viết bằng bút bi xanh ở trên mặt thì không khỏi cong môi lên. Anh mới xem được vài trang thì có một bàn tay thò tới, “bộp” một tiếng đóng quyển sách lại. Dư Y nói: “Không được xem!”
Cô bao bìa sách lại chính là không muốn cho Mã Đế Na nhìn thấy, để tránh cho cô ấy hỏi đông hỏi tây, ai ngờ kết quả hai quyển sách này lại rơi vào tay Nguỵ Tông Thao. Nguỵ Tông Thao chắc chắn rất đắc ý, vốn là từ khi bọn họ còn đang giận dỗi thì cô đã ngầm chăm chỉ học hỏi.
Dư Y hiếm khi xấu hổ và giận dữ. Nguỵ Tông Thao lười biếng dựa vào đầu giường: “Lại đây.”
Dư Y không chịu đi qua, dùng dằng với anh. Nguỵ Tông Thao lại đơn giản đi lấy sách, Dư Y lanh tay lẹ mắt vội vàng thò tay đoạt lấy, cũng không nghĩ là trúng ý Nguỵ Tông Thao. Cánh tay cô bị căng chặt, trong nháy mắt đã bị anh kéo tới trên giường. Lần trước cách đây hơi lâu, lần này Nguỵ Tông Thao khiến cho Dư Y trả lại toàn bộ. Sau khi rung chuyển qua đi, chăn mền đều bị quẳng ở trên sàn nhà, hai người mồ hôi chảy ròng ròng.
Nguỵ Tông Thao vẫn nằm ấp ở trên người Dư Y, vừa hôn vừa nói: “Em đã đoán được suy nghĩ của anh, anh chỉ nói qua với bố già.”
Dư Y nhắm mắt lại, tay chân mệt mỏi, không muốn mở miệng, trên ngực lại truỳên đến cảm giác tê dại. Cô bất đắc dĩ nói: “Anh đã nói ông Robin muốn hợp tác với anh xây dựng sòng bài ở Campuchia, em không có điều tra ra từ trong tin tức, chính anh nói lộ ra hết.”
Nguỵ Tông Thao cười nhẹ, cắn lấy cô. Dư Y kêu lên một tiếng đau đớn: “Anh không có nói lộ ra hết, anh chỉ là không ngờ em lại hiểu biết như thế. Việc này sẽ không là điều bí mật, không lâu sau sẽ công khai. Quách Quảng Huy là con cáo già, nhất định ông ta hiểu rõ trong lòng điểm ấy. Ông ta lại muốn lui vể ở ẩn, nhưng lại muốn làm cho bảng hiệu của ông ta được phát huy rạng rỡ, sao lại có chuyện nào tốt như vậy?”
“Cho nên trước tiên anh đạt được Phnom Penh, ổn định bước chân, thời cơ chín mùi thì liền xây dựng sòng bạc.”
“Ừ.” Nguỵ Tông Thao lại đi vào, bả bai căng thẳng, Dư Y chịu không nổi, nắm chặt anh: “Hiện giờ thời cơ cũng đã chín mùi rồi.” Anh nói một câu hai nghĩa, động tác lại bắt đầu.
Nguỵ Tông Thao rất “bạt mạng”. Dư Y có chút không chịu nổi, cũng không ngờ có người dường như đã tính đến điều đó, ba ngày hai bữa đều chạy đến Thế giới giải trí đưa canh.
Dì Hoa đặc biệt nhiệt tình với Dư Y, mỗi lần đến đều nhìn chằm chằm cô uống canh cho xong, nói: “Dì nấu cho A Tông không giống với của cháu, kiên trì uống mỗi ngày, A Tông lớn hơn cháu đến mười tuổi, bọn cháu ở với nhau lâu như vậy cũng không có nghe thấy tin tức tốt gì, uống nhiều chút, tranh thủ làm cho chúng tôi nghe được tin tốt sớm một chút.”
Dư Y ho khan, suýt nữa là bị sặc nước canh. Dì Hoa vội vàng vỗ cô, cười nói: “Cháu khỏi cần phải thẹn thùng, ngày đầu tiên cháu tới nơi này là dì đã đem quần áo tới cho cháu, cháu còn nhớ hay không? Dì còn nhớ rõ A Tông nói cho dì cỡ ngực của cháu. Ái chà, cái gì dì cũng biết hết, chuyện này dì không có nói cho bố già biết, nếu không thì vì sao cháu cho là bố già sẽ đến đây tìm cháu trễ như vậy?”
Dư Y chịu không nổi nhiệt tình của dì Hoa, đã đỏ mặt tía tai, uống xong toàn bộ canh thì mới được giải cứu. Sau khi cô cất bước trở lại sòng bạc, mặt của cô còn nóng rực, đối diện với Trần Nhã Ân đang đi tới, Dư Y cười nói: “Cô Trần.”
Trần Nhã Ân cũng lộ vẻ tươi cười lễ phép, đi qua sát bên người cô, một câu cũng không có nói.
Dư y nhún vai không quan tâm, đi về phía trước, mới vừa đi được vài bước chợt nghe người ta bàn luận: “Cô Trần thật là lãnh đạm.”
Lý Tinh Truyền ở một bên chậm rãi đi tới, hai tay đút vào túi quần, tươi cười ấm áp: “Đã lâu không gặp, cô Dư.”
“Anh Lý, đã lâu không gặp.”
Lý Tinh Truyền cười cười, lại nói: “Dường như cũng không phải thật lâu, mỗi ngày tôi đều nhìn thấy cô ở bên ngoài sòng bài. Ngày đó sau khi cô đi, tôi vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với cô, sau đó cô như thế nào?”
Dư Y cười nói: “Cám ơn anh Lý quan tâm, tôi không có gì.”
Cô nói vô cùng máy móc, cũng không có bởi vì ơn cứu mạng của Lý Tinh Truyền mà cảm ơn anh ta lần nữa. Dư Y muốn rời đi trước, ai ngờ Lý Tinh Truyền bỗng nhiên nói: “Cô Dư rất đẹp, bầu ngực rất được.”
Dư Y sửng sốt, chỉ thấy Lý Tinh Truyền cười ghé sát vào, có thể nghe thấy hơi thở của hắn ta: “Mềm mại, ấm áp, không có một chút tỳ vết nào, phía trên ngực trái của cô chỉ có một nốt ruồi rất nhỏ màu đen, rất hoàn mỹ. Khó trách Nguỵ Tông Thao quyến luyến cô như vậy, tôi cũng muốn…”
Khi bố già tới thì khí
thế ào ạt, khi đi thì tinh thần sảng khoái. Ông đi lòng vòng ở sân thi
đấu trên lầu hai trước, chỉ thấy A Thành ngồi ở bàn đánh bài xa xa. Ông
nhìn về phía A Thành, nhỏ giọng nói với Nguỵ Tông Thao: “Ông nhớ rõ năm
đó ở Campuchia, anh tìm người đến phòng của con bé lắp đặt camera theo
dõi, sau đó ông muốn xem nhưng anh nói camera theo dõi đã bị huỷ, là bị
huỷ thật hay là giả?”
Nguỵ Tông Thao cười nói: “Là giả.”
Dư Y không nghe được bọn
họ nói cái gì, bên cạnh là Trần Nhã Ân với sắc mặt không tốt lắm. Âm
thanh ở sân thi đấu rất ồn ào, màn hình to lớn ở hai bên đang phát tin
về thi đấu thể thao. Cô đột nhiên nghe thấy Trần Nhã Ân nói: “Cô nói xem đội Pháp thắng hay đội Đức thắng?”
Dường như đây là lần đầu
tiên Trần Nhã Ân chính thức nói chuyện đàng hoàng với cô. Dư Y nhướng
mày, tiện thể nhìn lại hướng màn hình – một đội mặc đồng phục đá banh
màu xanh lam, một đội mặc đồng phục màu trắng. Cô phân biệt tỉ mỉ đồ án
và điểm số trên màn hình. Cô không hiểu rõ về bóng đá nên chỉ có thể trả lời nước đôi: “Hiện giờ điểm của đội Pháp cao hơn.”
Trần Nhã Ân cười cười:
“Từ trước tới nay tôi chỉ nhìn vào kết quả, bây giờ truyền hình chiếu
chỉ là thu hình lại, ngày hôm qua đội Đức thắng.”
Dư Y nhíu nhíu mày. Nguỵ Tông Thao ở đầu kia đã hướng về phía cô, nói: “Nhất Nhất, nhanh lên.”
Anh muốn đưa bố già ra xe, không ai kêu Trần Nhã Ân, Dư Y vội vàng chạy đến.
Trên đường đi vào bãi đậu xe, chợt nghe có một giọng nói xa xa truyền đến, có người ở chỗ đó la
lên: “Kêu tôi nhỏ giọng làm gì, camera theo dõi ở đây không có thâu âm,
anh hạ vách ngăn xuống? Anh không liếc nhìn trộm xem bọn họ đang làm cái gì?”
Đối phương bất đắc dĩ: “Tôi đang lái xe, cô muốn tôi đâm vào cây sao?”
Âm thanh truyền đến từ
phía tây, chính là chỗ đậu xe dành riêng cho Nguỵ Tông Thao. Tai Dư Y
nóng lên, đã nhận ra được giọng nói thứ nhất đến từ dì Hoa trong truyền
thuyết – thật sự rất đặc biệt, cô có muốn quên cũng không quên được.
Bố già chuyển hướng, đi
về phía nguồn gốc của giọng nói. Dư Y không dám ngăn lại, trừng mắt nhìn Nguỵ Tông Thao, tiếc là Nguỵ Tông Thao không có để ý đến.
Tìm được hai người kia,
dì Hoa còn đang thao thao bất tuyệt, chú Tuyền đã thấm đẫm mồ hôi ở sau
lưng. Một tiếng rưỡi trước ông ta vừa dừng xe lại, dì Hoa này không biết từ nơi nào xông ra, chặn ông ta lại suốt cho tới bây giờ, lải nhải
khiến cho lổ tai của ông ta phát đau. Đột nhiên hai mắt dì Hoa toả sáng: “Bố già, trò chuyện xong rồi? Cô gái này có phải…”
Bố già cau mày lại, hung tợn nói: “Không phải vừa rồi cô nói muốn đi chợ sao, tại sao còn đứng ở đây?”
Dì Hoa cười ha ha một
tiếng: “Tôi nghĩ ở đây đi chợ thật là phiền phức, nếu hôm nay ông muốn
đi ra ngoài vậy thì đi tản bộ cùng với tôi đi, nhân tiện kêu tài xế đưa
tôi đi chợ luôn!” Dì ta lại chuyển ánh mắt về phía Dư Y: “Cô gái này
thật là xinh đẹp, sao không ai giới thiệu với tôi vậy?”
Dư Y hé miệng cười cười: “Chào dì Hoa, tôi tên là Dư Y.”
Cô tự nhiên phóng khoáng, mặt mày dì Hoa hớn hở, tự tiến lên thân thiết nắm lấy tay cô: “Tên này
thật dễ nghe, giọng nói thật ngọt ngào, bộ dáng lại xinh đẹp. A Tông
thật sự là tinh mắt.”
“Cám ơn dì.” Dư Y không khiêm tốn một chút nào, nhận lấy toàn bộ, ngay cả bố già cũng nở nụ cười.
Bố già đứng lâu hơi có
chút mệt mỏi. Dì Hoa và Nguỵ Tông Thao vội vàng đến đỡ ông ta. Nhưng
không ngờ Dư Y còn nhanh hơn một bước, cô lặng lẽ đẩy Nguỵ Tông Thao ra, đỡ lấy cánh tay của bố già. Bố già liếc cô một cái, cũng không có phản
ứng dư thừa nào, chậm rãi tự nhiên đi về phía chỗ xe của mình. Ông tài
xế già đang ngủ gật giật mình một cái, vội vàng mở cửa xe ra.
Bố già trọng tình trọng
nghĩa, vẫn dùng người già ở bên cạnh. Tuổi tác của ông tài xế và dì Hoa
không khác nhau lắm, thoạt nhìn đã hơn năm sáu mươi tuổi. Nhìn theo xe
hơi rời đi, Nguỵ Tông Thao nói: “Hai người bọn họ đã nhìn cha nuôi của
anh lớn lên, cũng nhìn anh lớn lên, nên khi ở trước mặt bố già vẫn luôn
rất tuỳ tiện.” Anh vuốt vuốt tóc Dư Y: “Hôm nay bố già vốn là muốn khởi
binh vấn tội, thế nhưng biểu hiện của em rất tốt, ông ấy không đánh mà
thua, muốn anh thưởng em thế nào?”
Dư Y cười nói: “Thưởng cho em? Thật muốn mang em cùng đi Campuchia sao? Trần Nhã Ân cũng phải đi?”
Nói cho cùng cô vẫn còn khúc mắc trong lòng, không thể nào coi nhẹ một người phụ nữ xinh đẹp như vậy.
Nguỵ Tông Thao nhớ tới
vừa rồi ở bên ngoài sân thi đấu, bố già cố ý nói với anh: “Cháu thế mà
vẫn im hơi lặng tiếng, còn muốn gạt ông, thật là, con bé nửa đường chạy
trốn, cháu không còn mặt mũi nào.” Dừng lại một chút, khoé mắt ông nhìn
thoáng qua Trần Nhã Ân, nói tiếp: “Nhớ kỹ lời nói vừa rồi của ông, đem
Trần Nhã Ân cùng đi Campuchia, đừng khi dễ ông đã già hồ đồ, Nhã Ân
quanh co lòng vòng nói cho ông biết những chuyện này, dĩ nhiên là ông
biết mưu tính của nó. Nó chẳng qua là không muốn rời khỏi sòng bạc, tuy
rằng đã chơi một chút thủ đoạn nhỏ, nhưng mà có thể tha thứ. Con bé đó
rất được, âm thầm học tập một cách nghiêm túc, nhưng dù sao thì Nhã Ân
vẫn am hiểu tình hình hơn. Cháu đừng hành động theo cảm tính.”
Bố già nhìn thấy rất rõ
ràng, một chuyến đi này không phải bị lợi dụng, mà là ông quả thật nổi
giận, đáng tiếc đối tượng nổi giận lại là Dư Y, đây là ngoài dự định của ông.
Cặp mắt Nguỵ Tông Thao ánh lên, ngón tay nghoéo lấy lọn tóc của Dư Y, cúi đầu “Ừ” một tiếng.
Ở đầu kia Trần Nhã Ân còn đang nhìn màn hình to lớn, điểm số của đội Pháp và đội Đức ngang hàng,
lại qua mấy hiệp, cuối cùng sút vào khung thành một cú, trận đấu chấm
dứt, đội Pháp thắng. Cô không cần quá trình chỉ nhìn kết quả, khi ở
trước mặt bố già và Nguỵ Tông Thao không cần quá thông minh, có thể giả
bộ thông minh thích hợp. Nhưng cô thật không ngờ là Dư Y vậy mà quen
biết với bố già, nhưng việc này không sao cả, cuối cùng cô đã đạt được
mục đích.”
Cô ta nhìn về bàn đánh bài ở xa xa, ánh mắt giao nhau ở trên không với Lý Tinh Truyền, khoé miệng hơi hơi giương lên.
Hôm nay Dư Y khiến cho
Nguỵ Tông Thao ngạc nhiên mừng rỡ, cuối cùng Nguỵ Tông Thao tìm được hai cuốn sách được bao bìa trong va li của cô. Anh cũng nhẹ nhàng lấy ra
hoa hồng khô, cắm vào trong bình hoa nhỏ để lên trên tủ đầu giường. Anh
thuận tay mở trang sách ra, nhìn thấy còn có chữ viết bằng bút bi xanh ở trên mặt thì không khỏi cong môi lên. Anh mới xem được vài trang thì có một bàn tay thò tới, “bộp” một tiếng đóng quyển sách lại. Dư Y nói:
“Không được xem!”
Cô bao bìa sách lại chính là không muốn cho Mã Đế Na nhìn thấy, để tránh cho cô ấy hỏi đông hỏi
tây, ai ngờ kết quả hai quyển sách này lại rơi vào tay Nguỵ Tông Thao.
Nguỵ Tông Thao chắc chắn rất đắc ý, vốn là từ khi bọn họ còn đang giận
dỗi thì cô đã ngầm chăm chỉ học hỏi.
Dư Y hiếm khi xấu hổ và giận dữ. Nguỵ Tông Thao lười biếng dựa vào đầu giường: “Lại đây.”
Dư Y không chịu đi qua,
dùng dằng với anh. Nguỵ Tông Thao lại đơn giản đi lấy sách, Dư Y lanh
tay lẹ mắt vội vàng thò tay đoạt lấy, cũng không nghĩ là trúng ý Nguỵ
Tông Thao. Cánh tay cô bị căng chặt, trong nháy mắt đã bị anh kéo tới
trên giường. Lần trước cách đây hơi lâu, lần này Nguỵ Tông Thao khiến
cho Dư Y trả lại toàn bộ. Sau khi rung chuyển qua đi, chăn mền đều bị
quẳng ở trên sàn nhà, hai người mồ hôi chảy ròng ròng.
Nguỵ Tông Thao vẫn nằm ấp ở trên người Dư Y, vừa hôn vừa nói: “Em đã đoán được suy nghĩ của anh, anh chỉ nói qua với bố già.”
Dư Y nhắm mắt lại, tay
chân mệt mỏi, không muốn mở miệng, trên ngực lại truỳên đến cảm giác tê
dại. Cô bất đắc dĩ nói: “Anh đã nói ông Robin muốn hợp tác với anh xây
dựng sòng bài ở Campuchia, em không có điều tra ra từ trong tin tức,
chính anh nói lộ ra hết.”
Nguỵ Tông Thao cười nhẹ,
cắn lấy cô. Dư Y kêu lên một tiếng đau đớn: “Anh không có nói lộ ra hết, anh chỉ là không ngờ em lại hiểu biết như thế. Việc này sẽ không là
điều bí mật, không lâu sau sẽ công khai. Quách Quảng Huy là con cáo già, nhất định ông ta hiểu rõ trong lòng điểm ấy. Ông ta lại muốn lui vể ở
ẩn, nhưng lại muốn làm cho bảng hiệu của ông ta được phát huy rạng rỡ,
sao lại có chuyện nào tốt như vậy?”
“Cho nên trước tiên anh đạt được Phnom Penh, ổn định bước chân, thời cơ chín mùi thì liền xây dựng sòng bạc.”
“Ừ.” Nguỵ Tông Thao lại
đi vào, bả bai căng thẳng, Dư Y chịu không nổi, nắm chặt anh: “Hiện giờ
thời cơ cũng đã chín mùi rồi.” Anh nói một câu hai nghĩa, động tác lại
bắt đầu.
Nguỵ Tông Thao rất “bạt
mạng”. Dư Y có chút không chịu nổi, cũng không ngờ có người dường như đã tính đến điều đó, ba ngày hai bữa đều chạy đến Thế giới giải trí đưa
canh.
Dì Hoa đặc biệt nhiệt
tình với Dư Y, mỗi lần đến đều nhìn chằm chằm cô uống canh cho xong,
nói: “Dì nấu cho A Tông không giống với của cháu, kiên trì uống mỗi
ngày, A Tông lớn hơn cháu đến mười tuổi, bọn cháu ở với nhau lâu như vậy cũng không có nghe thấy tin tức tốt gì, uống nhiều chút, tranh thủ làm
cho chúng tôi nghe được tin tốt sớm một chút.”
Dư Y ho khan, suýt nữa là bị sặc nước canh. Dì Hoa vội vàng vỗ cô, cười nói: “Cháu khỏi cần phải
thẹn thùng, ngày đầu tiên cháu tới nơi này là dì đã đem quần áo tới cho
cháu, cháu còn nhớ hay không? Dì còn nhớ rõ A Tông nói cho dì cỡ ngực
của cháu. Ái chà, cái gì dì cũng biết hết, chuyện này dì không có nói
cho bố già biết, nếu không thì vì sao cháu cho là bố già sẽ đến đây tìm
cháu trễ như vậy?”
Dư Y chịu không nổi nhiệt tình của dì Hoa, đã đỏ mặt tía tai, uống xong toàn bộ canh thì mới được giải cứu. Sau khi cô cất bước trở lại sòng bạc, mặt của cô còn nóng
rực, đối diện với Trần Nhã Ân đang đi tới, Dư Y cười nói: “Cô Trần.”
Trần Nhã Ân cũng lộ vẻ tươi cười lễ phép, đi qua sát bên người cô, một câu cũng không có nói.
Dư y nhún vai không quan
tâm, đi về phía trước, mới vừa đi được vài bước chợt nghe người ta bàn
luận: “Cô Trần thật là lãnh đạm.”
Lý Tinh Truyền ở một bên chậm rãi đi tới, hai tay đút vào túi quần, tươi cười ấm áp: “Đã lâu không gặp, cô Dư.”
“Anh Lý, đã lâu không gặp.”
Lý Tinh Truyền cười cười, lại nói: “Dường như cũng không phải thật lâu, mỗi ngày tôi đều nhìn
thấy cô ở bên ngoài sòng bài. Ngày đó sau khi cô đi, tôi vẫn chưa có cơ
hội nói chuyện với cô, sau đó cô như thế nào?”
Dư Y cười nói: “Cám ơn anh Lý quan tâm, tôi không có gì.”
Cô nói vô cùng máy móc,
cũng không có bởi vì ơn cứu mạng của Lý Tinh Truyền mà cảm ơn anh ta lần nữa. Dư Y muốn rời đi trước, ai ngờ Lý Tinh Truyền bỗng nhiên nói: “Cô
Dư rất đẹp, bầu ngực rất được.”
Dư Y sửng sốt, chỉ thấy
Lý Tinh Truyền cười ghé sát vào, có thể nghe thấy hơi thở của hắn ta:
“Mềm mại, ấm áp, không có một chút tỳ vết nào, phía trên ngực trái của
cô chỉ có một nốt ruồi rất nhỏ màu đen, rất hoàn mỹ. Khó trách Nguỵ Tông Thao quyến luyến cô như vậy, tôi cũng muốn…”