Từ Trạm để tất cả chìa khóa xe trong ngăn kéo của cái tủ ỏ góc phòng khách, Cố Du tùy ý chọn cái của chiếc Audi A6L, thay quần áo xong rồi ra cửa.
Cô đã rất lâu không lái xe, hơi không thạo, bên trong khuôn viên tập quen xe sau đó mới chạy ra đường lớn.
Cố Du không biết tất cả xe trong gara đều có hệ thống định vị từ xa, khi được khởi động, tín hiệu điện tử sẽ tự động gửi vào máy vi tính trong văn phòng của Từ Trạm, đoạn đường xe chạy, mục đích, thấy rất đầy đủ.
Nhưng cô rất may mắn, cách trạm xăng dầu không xa thì có tiệm dược, sau khi cô đổ đầy dầu thì đi đến tiệm thuốc mua thuốc tránh thai khẩn cấp, rồi đi vào siêu thị bên cạnh mua bình nước khoáng. Uống thuốc xong bắt đầu suy nghĩ lo liệu lâu dài, không thể luôn thế này rồi sau đó tránh thai, cơ thể chắc chắn không chịu nổi, cô quay lại tiệm thuốc, mua hai hộp thuốc tránh thai ngắn hạn.
Cô không muốn quay về biệt thự, tuy trên người rất đau nhức, nhưng vẫn chạy xe đến khu buôn bán phồn hoa nhất.
Tháng này, ngoài tham gia dạ tiệc ra, cô không rời khỏi biệt thự. Ngồi trong xe, Cố Du nhìn đoàn người tới lui, từ hình ảnh ngược trong kính chắn gió, bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi. Vào thời gian tinh thần cô sa sút nhất, may có Từ Trạm làm bạn, anh đúng lúc xuất hiện, lại đúng lúc biến mất, tỉ mỉ mà để lại không gian riêng.
Cố Du hiểu được, tối hôm qua là nước chảy thành sông phát triển thuận theo tự nhiên, nhưng còn đứa nhỏ, cô thật sự chưa chuẩn bị tâm lý.
Nghĩ thông rồi cô xuống xe đi vào cửa hàng mua điện thoại di động, trước đấy không biết Từ Trạm để ở đâu, sau khi mua sim xong, chuyện đầu tiên là gọi điện thoại cho Phương Nhàn.
Sau khi bấm xong dãy số thì tính toán chênh lệch thời gian, Cố Du thở dài ném điện thoại trên ghế da tay lái phụ.
Sắc trời xám xịt nổi gió thổi bụi, mưa bụi kéo tới, tạt vào kính chắn gió, rớt xuống như bản năng.
Cố Du cũng bị bản năng sinh tồn lôi kéo, từ lâu đã rơi vào vũng bùn. Nhưng cô không phải hạt giống, không có tư cách nẩy mầm sinh mạng mới, chỉ có thể tiếp tục sống như vậy, dù sao cũng không có gì tổn thất.
Khởi động động cơ, cô đi ô-tô trở về biệt thự.
Cuối tháng năm, vì trời mưa mà bầu không khí đầy kiềm nén. Có lẽ là thuốc tránh thai khẩn cấp kích thích dạ dày đau đớn, Cố Du cảm thấy buồn nôn, thừa dịp đèn đỏ quay cửa kính xe xuống mà bất chấp thời tiết.
Thoải mái hít thở sâu vài cái để xua tan đầu óc choáng váng buồn nôn, đèn đỏ chưa đổi màu xanh, một giọng nói quấy rối hơi thở vừa mới bình tĩnh của cô.
"Học tỷ. . . . . ."
Hà Thiệu Đình mắt nhìn thẳng lái xe, hiếm khi nghiêng đầu, quay cửa sổ xuống liền nhìn thấy bên trong, khuôn mặt khiến tim mình đập thình thịch. Anh gần như là buộc miệng nói ra, nhưng mà sức lực không đủ, không giống như là gọi người, mà giống như đang lẩm bẩm nói mớ.
15 phút sau, ngang ngược kề sát bên chiếc A6L, Cố Du và Hà Thiệu Đình ngồi ở hành lang uốn khúc trong công viên cây xanh ven đường trầm mặc không nói, bên cạnh thường thường truyền đến âm thanh "Bành bạch" khi đánh cờ tướng trên ván gỗ, xen lẫn tiếng kinh hô hay tiếng cười của các người già.
"Cậu không đi làm?" Cố Du mở miệng trước tiên, Hà Thiệu Đình mặc quân phục, bên ngoài mặc áo trắng dài, vừa nhìn dáng vẻ là biết vừa ra khỏi sở nghiên cứu.
"Không vội," Hà Thiệu Đình nhìn cô, muốn cười lại cười không nổi, "Chị và Từ Trạm rốt cuộc là sao thế, hôm qua không tiện nói, bây giờ được chứ?"
Quả nhiên là vấn đề này, Cố Du hơi bất đắc dĩ, Hà Thiệu Đình luôn thông suốt trong cuộc sống nhưng lại cố chấp trong mọi việc.
"Không phải kết hôn sao," cô cúi đầu nhìn chân mình, "Còn có thể xảy ra chuyện gì."
"Anh ta bắt em gái chị để uy hiếp chị?"
"Tôi đã nói là tự nguyện, cậu thấy phiền hay không?" Cố Du không ngờ anh biết chân tướng có liên quan bên trong, huống chi cũng xác định coi như cô tự nguyện.
"Tôi đã biết chuyện chú Phương, nếu không phải Tiểu Nhàn, thì chính là chuyện này đúng không?"
Cố Du từ từ đứng lên, "Cậu có kết thúc không?"
Hà Thiệu Đình đột nhiên đứng lên liền nắm cánh tay cô, "Chị không muốn nói là cảm thấy tôi không giúp được chị?"
"Bây giờ cậu không muốn tin tưởng tôi," Cố Du cố gắng giả bộ bất đắc dĩ, cô nhanh trí, đưa ra điện thoại di động, "Như vậy, cậu lưu lại số điện thoại cho tôi, nếu tôi thực sự cần sự giúp đỡ của cậu sẽ liên lạc, được chứ?"
Hà Thiệu Đình nhìn cô, mím chặt môi, trên gương mặt thanh tú sạch sẽ lộ vẻ phức tạp, cuối cùng anh không nói nữa, nhận di động bấm dãy số vào.
Ngay đêm qua, Cố Du rất ấn tượng với ánh mắt này, Từ Trạm đã từng nhìn mình chằm chằm như vậy, cô rùng mình, hi vọng là mình nhớ sai lầm rồi. Lúc ở trường học, mình quan hệ rất tốt với Hà Thiệu Đình, nhưng chỉ giới hạn ở anh em, nhiều năm sau gặp lại tuy thân thiết, nhưng từ lâu đã không nới chuyện thân thiết như năm đó. Cố Du không phải đứa ngốc, chuyện Hà Thiệu Đình quấn quýt cô còn có ánh mắt khó xử của cô đã nói rõ vấn đề.
"Số của chị?" Hà Thiệu Đình cằm điện thoại di động của mình hỏi.
"Không biết, cậu trực tiếp gọi qua đi." Đương nhiên Cố Du không nhớ được sim số mới.
Trở lại xe, sau khi Cố Du vứt bỏ số đã đưa cho anh thì lái xe trở về biệt thự.
Cuộc sống của mình đã là mớ bòng bong, kéo đông kéo tây nữa cô thật sự không chịu nổi.
Hiện tại cô gặp phải vấn đề rất nghiêm trọng, thuốc tránh thai dấu ở đâu là tốt nhất?
Cuối cùng Cố Du lựa chọn góc khuất ở trên đỉnh tủ quần áo trong phòng cất quần áo, kiểu tủ quần áo cẩn gỗ hồ đào màu đen vào nên không có khả năng ngã, trên lý thuyết tuyệt đối không bị phát hiện.
Tiếng bước chân cắt ngang tâm tình hơi tự đắc của cô.
Từ trạm đã trở về từ lâu?
Cố Du có tật giật mình vội vàng cởi áo giả bộ thay quần áo, đưa lưng về phía cửa phòng cất quần áo, không tới ba giây, tiếng cửa vang lên, cô đang lúc làm động tác mặc áo.
Bởi vì khẩn trương, chóng mặt buồn nôn lại bắt đầu bức bách không thôi.
"Đã về rồi?"
"Uh."
Giọng nói Từ Trạm nghe qua rất bình tĩnh, Cố Du không dám quay đầu, giả bộ như không có việc gì đưa lưng về phía anh, thay xong quần áo ở nhà, "Sao sớm như vậy?"
"Hôm nay em lái xe của anh vượt đèn vàng, đội cảnh sát giao thông gửi phần tin nhắn vào trong điện thoại của anh." Anh nói thản nhiên.
"Tôi đi ra ngoài mua này nọ." Cố Du cố gắng khiến mình không khẩn trương, mới nói ra miệng, cô mới phát hiện không đúng, mình căn bản không có vượt đèn vàng!
Cô đột nhiên quay người lại, tập trung nhìn Từ Trạm, "Anh cứ nói thẳng!"
"Đi đâu?"
"Mua điện thoại di động!" Cố Du bề ngoài tức giận , thầm thở dài, may mắn xóa số điện thoại của Hà Thiệu Đình, nếu không với tính tình thủ đoạn của Từ Trạm, hôm nay cô sợ bị ép hỏi ra chuyện thuốc tránh thai, để càng đúng lý hợp tình, cô cố ý nhíu mày, chất vấn nói : "Sao anh biết tôi đi ra ngoài?"
"Trên xe có lấp định vị để chống trộm." Từ Trạm không có gì mập mờ, anh thản nhiên nhìn Cố Du, giống như việc theo dõi này là đương nhiên.
Mình mua thuốc khi xe đang ở trạm xăng dầu, có để ý tới, nên sẽ không bị hoài nghi, nhưng cẩn thận nghĩ tới lời Từ Trạm, Cố Du đột nhiên thở không ra, "Anh xem tôi là phạm nhân?"
"Em là người phụ nữ của tôi." Vẻ mặt Từ Trạm lạnh nhạt như đang nói ra chuyện hợp lẽ.
Giọng điệu bình tĩnh đột nhiên khiến lòng bàn tay Cố Du đổ đầy mồ hôi. Trong khoảng thời gian cô sống thân mật với Từ Trạm, tới bây giờ anh không có dùng vẻ mặt như vậy nhìn mình, gió êm sóng lặng che dấu cuộn sóng phẫn nộ ở sâu bên trong, càng khiến người khác nơm nớp lo sợ.
Không có khả năng, tuy có định vị theo dõi cũng không thể tìm ra dấu vết chuyện thuốc tránh thai, lẽ nào. . . . . . là gặp mặt Hà Thiệu Đình?
Dường như nhận ra Cố Du bất an, chân dài của Từ Trạm mở ra hai bước đến trước mặt cô, nhặt quần áo phân tán lên, lấy điện thoại di động ra.
"Đây là chuyện riêng của tôi, Từ Trạm, tôi hi vọng anh có thể tôn trọng tôi." Cố Du ngoài mặt không hề yếu thế, động tác nhanh nhẹn bắt được cổ tay rắn chắc của Từ Trạm, hai người đối mặt giằng co, bỗng nhiên, Từ Trạm cong khóe môi, phác họa ra nụ cười không rõ ý tứ.
Cô thấy rành mạch, trong mắt hắn không có ý cười.
Loại cảm giác này thật sự đáng sợ, người đàn ông hôm qua liều chết muốn triền miên với cô giờ khắc này giống như muốn giết cô cho sảng khoái, cô rùng mình, đúng lúc này, trên môi nóng lên, Từ Trạm không biết đã đặt cô trên tủ từ lúc nào, hung hăng hôn lên.
Nụ hôn này không ngọt ngào lưu luyến, mà như là xâm lược, không chừa đường sống, ngoài chiếm giữ ra thì chỉ có cướp đoạt. Cô thở hổn hển, cơ thể bị Từ Trạm áp sát cửa tủ, đầu ngón chân miễn cưỡng chỉa xuống đất, không còn hơi sức.
Hai người đều trợn tròn mắt, một người ảm đạm, một người bối rối, vô cùng lo lắng phải đối diện ánh mắt còn nồng nhiệt hơn cả hôn.
Cố Du trơ mắt nhìn Từ Trạm cằm di động nhẹ nhàng bấm nút, hai lần, phát lại.
Ghi âm cuộc trò chuyện!
Không còn kịp rồi, Từ Trạm đã bấm điện thoại.
Cố Du đứng ngây người, mỗi tấc da thịt bị ánh mắt lạnh như băng của anh xẹt qua đều kích thích rung mình, lời lẽ sớm đã chết lặng.
Điện thoại được kết nối, giọng nói hỗn loạn lo lắng của Hà Thiệu Đình trong di động phát ra, Từ Trạm còn chưa cúi đầu xuống liền cúp, tắt máy, ném điện thoại di động ra phía sau, hai tay nhấc cô lên, bức bách cô rạng chân ra vòng chắc eo anh.
Sau đó, anh rời khỏi môi cô, lẳng lặng nhìn cô, dường như đang đợi cô giải thích.
Cố Du bị hành động ác liệt này kích thích nội tâm dâng lên ngọn lửa, khẽ nhếch hàm dưới, ra oai nhìn thẳng trở lại, "Đây là tự do của."
Nói xong cô lập tức hối hận .
Từ Trạm nhếch môi mỏng, lửa giận trong mắt nóng đến thiêu cháy người, Cố Du biết sai lầm lớn sẽ đúc kết thành công nhưng vẫn không chịu mất bò mới lo làm chuồng, quật cường trừng lại, không cam lòng yếu thế.
Hít từng hơi ngắn, Cố Du đau đến hít sâu, Từ Trạm đột nhiên buông tay, cả người cô ngã trên mặt đất. Ngẩng đầu lên, bóng người cũng chưa nhìn đến, chỉ nghe phanh tiếng vang, phòng giữ quần áo môn bị hung hăng đóng.
Đây được xem là gì? Giam lỏng?
Cô cắn răng đứng dậy, đầu ngày càng choáng váng nghiêm trọng, vịn hồi lâu mới bớt đau. Cố Du không ngờ Từ Trạm không nói đạo lý vậy, vợ chồng bình thường cũng không trách cứ vì gặp bạn bè mà trở mặt? lý do cô chột dạ là vì Hà Thiệu Đình có ý với cô, nhưng Cố Du cô luôn quang minh lỗi lạc, chuyện đã đồng ý với Từ Trạm tuyệt không bằng mặt không bằng lòng, nhưng Từ trạm nghĩ gì cô thật sự mò không được, chẳng lẽ sau này không thể có không gian riêng?
Anh muốn kết hôn là người vợ hay chỉ nghĩ đơn thuần ở nhà chơi đùa giam trong để bồi tình dục?
"Mở cửa!" Cố Du mang đầy phẫn uất gõ cửa, "Từ Trạm! Mở cửa! bạo lực gia đình có được tính đàn ông!"
Rất lâu cũng không có đáp lại.
Cô không hề uổng phí lời lẽ, ngực bộc phát tức giận, hơn nữa chưa ăn cơm, dạ dày quấy nhiễu buồn nôn, đau đớn giống như bị kim đâm , không ngờ sau khi uống thuốc tránh thai có tác dụng phụ quá lớn, Cố Du hơi sợ hãi, quyết định tránh voi chẳng xấu mặt nào dù gì con đường cứu nước còn dài, bỏ qua ăn gì đó trước, qua khỏi một ngày khó khăn này. Mồ hôi lạnh từ thái dương chảy qua hai gò má, cô tiếp tục gõ cửa, sức lực không còn lớn, "Từ Trạm, chúng ta không thể nói chuyện sao?"
Cũng không có đáp lại.
Thảm mềm mại, nhưng cô như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Phòng cất quần áo không có cửa sổ, biệt thự cách âm rất tốt, cô hoàn toàn nghe không được tiếng động bên ngoài, nếu không có người hô to. Dù cô có chủ ý muốn chạy ra, bây giờ cũng không có sức thực hiện.
Thời gian trôi qua, Cố Du cuộn tròn nằm sắp trên thảm, hối hận trước khi uống thuốc mà không ăn gì. Một năm qua cô thỉnh thoảng không có cả tiền ăn cơm, lúc đói lúc no, ăn mì ăn liền như cơm bữa, dạ dày đã không còn khỏe mạnh như ở trường quân sự năm đó, biến động nhỏ cũng khiến cô đau đến chảy mồ hôi lạnh, bây giờ khỏi phải nói sau khi bị thuốc kích thích đau đớn.
Quần áo tơ lụa mỏng manh ở nhà vì mồ hôi lạnh mà dính chặt trên người, cả người cô rét run, nửa quỳ run rẩy thuận tay lấy chiếc áo khoác choàng lên người, là áo khoác tây trang của Từ Trạm, mặt trên còn có hương vị của anh, không biết tại sao, cảm giác giảm bớt khi ngửi mùi vị ghê tởm kia, cô không quan tâm nhiều như vậy, đưa tay nắm áo sơmi Từ Trạm thường mặc ở nhà ôm vào trong ngực, đầu choáng váng nặng nề đã ngủ.
Cô ngủ rất sâu, đến mức nằm mơ cũng vô chân thật.
Cô mơ thấy trước đây Phương Tranh đưa cô và Tiểu Nhàn đi bắn bia, cô là người đàu tiên bắn được mười vòng, Phương Tranh vui mừng. Sau đó, cô và Tiểu Nhàn ở trên cỏ kêu hai con chó quân đội màu đen ra chơi đùa đến đầu đầy mồ hôi, hai con đen phe phẩy đuôi bổ nhào vào ngực cô, mãnh liệt liếm mặt cô, cô bị ngứa cười khanh khách không ngừng, lăn qua lăn lại.
"Đừng làm rộn ! Ngứa chết!" Cô thật sự ngứa chịu không nổi, giơ chân đá hai con đen một cước.
Tiếng kêu rên mơ hồ truyền đến bên tai, Cố Du tỉnh tỉnh mê mê trở mình, hình ảnh trong mơ biến mất không thấy, bốn phía một màu tối đen. Buồn ngủ từ từ mở mắt ra, cảm giác khó chịu lúc trước rõ ràng biến mất, cô ngồi thẳng phát hiện mình đang nằm ở trên giường, cô đang nghĩ Từ Trạm có lòng từ bi tha cho mình một lần nên thở phào thì bên cạnh đột nhiên phát ra tiếng sột soạt, hướng bóng đen trên giường, Cố Du sợ tới mức dựng cả tóc gáy, cô lớn như vậy vẫn không dám xem phim kinh dị, cô hoàn toàn kinh ngạc với cảnh kinh dị này.
"A!"
Sau khi thét chói tai, Cố Du phản xạ có điều kiện đá qua, bóng đen từ trên giường té xuống đất, cô nhảy xuống giường, bỏ chạy đi.
Từ Trạm để tất cả chìa khóa xe trong ngăn kéo của cái tủ ỏ góc phòng khách, Cố Du tùy ý chọn cái của chiếc Audi AL, thay quần áo xong rồi ra cửa.
Cô đã rất lâu không lái xe, hơi không thạo, bên trong khuôn viên tập quen xe sau đó mới chạy ra đường lớn.
Cố Du không biết tất cả xe trong gara đều có hệ thống định vị từ xa, khi được khởi động, tín hiệu điện tử sẽ tự động gửi vào máy vi tính trong văn phòng của Từ Trạm, đoạn đường xe chạy, mục đích, thấy rất đầy đủ.
Nhưng cô rất may mắn, cách trạm xăng dầu không xa thì có tiệm dược, sau khi cô đổ đầy dầu thì đi đến tiệm thuốc mua thuốc tránh thai khẩn cấp, rồi đi vào siêu thị bên cạnh mua bình nước khoáng. Uống thuốc xong bắt đầu suy nghĩ lo liệu lâu dài, không thể luôn thế này rồi sau đó tránh thai, cơ thể chắc chắn không chịu nổi, cô quay lại tiệm thuốc, mua hai hộp thuốc tránh thai ngắn hạn.
Cô không muốn quay về biệt thự, tuy trên người rất đau nhức, nhưng vẫn chạy xe đến khu buôn bán phồn hoa nhất.
Tháng này, ngoài tham gia dạ tiệc ra, cô không rời khỏi biệt thự. Ngồi trong xe, Cố Du nhìn đoàn người tới lui, từ hình ảnh ngược trong kính chắn gió, bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi. Vào thời gian tinh thần cô sa sút nhất, may có Từ Trạm làm bạn, anh đúng lúc xuất hiện, lại đúng lúc biến mất, tỉ mỉ mà để lại không gian riêng.
Cố Du hiểu được, tối hôm qua là nước chảy thành sông phát triển thuận theo tự nhiên, nhưng còn đứa nhỏ, cô thật sự chưa chuẩn bị tâm lý.
Nghĩ thông rồi cô xuống xe đi vào cửa hàng mua điện thoại di động, trước đấy không biết Từ Trạm để ở đâu, sau khi mua sim xong, chuyện đầu tiên là gọi điện thoại cho Phương Nhàn.
Sau khi bấm xong dãy số thì tính toán chênh lệch thời gian, Cố Du thở dài ném điện thoại trên ghế da tay lái phụ.
Sắc trời xám xịt nổi gió thổi bụi, mưa bụi kéo tới, tạt vào kính chắn gió, rớt xuống như bản năng.
Cố Du cũng bị bản năng sinh tồn lôi kéo, từ lâu đã rơi vào vũng bùn. Nhưng cô không phải hạt giống, không có tư cách nẩy mầm sinh mạng mới, chỉ có thể tiếp tục sống như vậy, dù sao cũng không có gì tổn thất.
Khởi động động cơ, cô đi ô-tô trở về biệt thự.
Cuối tháng năm, vì trời mưa mà bầu không khí đầy kiềm nén. Có lẽ là thuốc tránh thai khẩn cấp kích thích dạ dày đau đớn, Cố Du cảm thấy buồn nôn, thừa dịp đèn đỏ quay cửa kính xe xuống mà bất chấp thời tiết.
Thoải mái hít thở sâu vài cái để xua tan đầu óc choáng váng buồn nôn, đèn đỏ chưa đổi màu xanh, một giọng nói quấy rối hơi thở vừa mới bình tĩnh của cô.
"Học tỷ. . . . . ."
Hà Thiệu Đình mắt nhìn thẳng lái xe, hiếm khi nghiêng đầu, quay cửa sổ xuống liền nhìn thấy bên trong, khuôn mặt khiến tim mình đập thình thịch. Anh gần như là buộc miệng nói ra, nhưng mà sức lực không đủ, không giống như là gọi người, mà giống như đang lẩm bẩm nói mớ.
phút sau, ngang ngược kề sát bên chiếc AL, Cố Du và Hà Thiệu Đình ngồi ở hành lang uốn khúc trong công viên cây xanh ven đường trầm mặc không nói, bên cạnh thường thường truyền đến âm thanh "Bành bạch" khi đánh cờ tướng trên ván gỗ, xen lẫn tiếng kinh hô hay tiếng cười của các người già.
"Cậu không đi làm?" Cố Du mở miệng trước tiên, Hà Thiệu Đình mặc quân phục, bên ngoài mặc áo trắng dài, vừa nhìn dáng vẻ là biết vừa ra khỏi sở nghiên cứu.
"Không vội," Hà Thiệu Đình nhìn cô, muốn cười lại cười không nổi, "Chị và Từ Trạm rốt cuộc là sao thế, hôm qua không tiện nói, bây giờ được chứ?"
Quả nhiên là vấn đề này, Cố Du hơi bất đắc dĩ, Hà Thiệu Đình luôn thông suốt trong cuộc sống nhưng lại cố chấp trong mọi việc.
"Không phải kết hôn sao," cô cúi đầu nhìn chân mình, "Còn có thể xảy ra chuyện gì."
"Anh ta bắt em gái chị để uy hiếp chị?"
"Tôi đã nói là tự nguyện, cậu thấy phiền hay không?" Cố Du không ngờ anh biết chân tướng có liên quan bên trong, huống chi cũng xác định coi như cô tự nguyện.
"Tôi đã biết chuyện chú Phương, nếu không phải Tiểu Nhàn, thì chính là chuyện này đúng không?"
Cố Du từ từ đứng lên, "Cậu có kết thúc không?"
Hà Thiệu Đình đột nhiên đứng lên liền nắm cánh tay cô, "Chị không muốn nói là cảm thấy tôi không giúp được chị?"
"Bây giờ cậu không muốn tin tưởng tôi," Cố Du cố gắng giả bộ bất đắc dĩ, cô nhanh trí, đưa ra điện thoại di động, "Như vậy, cậu lưu lại số điện thoại cho tôi, nếu tôi thực sự cần sự giúp đỡ của cậu sẽ liên lạc, được chứ?"
Hà Thiệu Đình nhìn cô, mím chặt môi, trên gương mặt thanh tú sạch sẽ lộ vẻ phức tạp, cuối cùng anh không nói nữa, nhận di động bấm dãy số vào.
Ngay đêm qua, Cố Du rất ấn tượng với ánh mắt này, Từ Trạm đã từng nhìn mình chằm chằm như vậy, cô rùng mình, hi vọng là mình nhớ sai lầm rồi. Lúc ở trường học, mình quan hệ rất tốt với Hà Thiệu Đình, nhưng chỉ giới hạn ở anh em, nhiều năm sau gặp lại tuy thân thiết, nhưng từ lâu đã không nới chuyện thân thiết như năm đó. Cố Du không phải đứa ngốc, chuyện Hà Thiệu Đình quấn quýt cô còn có ánh mắt khó xử của cô đã nói rõ vấn đề.
"Số của chị?" Hà Thiệu Đình cằm điện thoại di động của mình hỏi.
"Không biết, cậu trực tiếp gọi qua đi." Đương nhiên Cố Du không nhớ được sim số mới.
Trở lại xe, sau khi Cố Du vứt bỏ số đã đưa cho anh thì lái xe trở về biệt thự.
Cuộc sống của mình đã là mớ bòng bong, kéo đông kéo tây nữa cô thật sự không chịu nổi.
Hiện tại cô gặp phải vấn đề rất nghiêm trọng, thuốc tránh thai dấu ở đâu là tốt nhất?
Cuối cùng Cố Du lựa chọn góc khuất ở trên đỉnh tủ quần áo trong phòng cất quần áo, kiểu tủ quần áo cẩn gỗ hồ đào màu đen vào nên không có khả năng ngã, trên lý thuyết tuyệt đối không bị phát hiện.
Tiếng bước chân cắt ngang tâm tình hơi tự đắc của cô.
Từ trạm đã trở về từ lâu?
Cố Du có tật giật mình vội vàng cởi áo giả bộ thay quần áo, đưa lưng về phía cửa phòng cất quần áo, không tới ba giây, tiếng cửa vang lên, cô đang lúc làm động tác mặc áo.
Bởi vì khẩn trương, chóng mặt buồn nôn lại bắt đầu bức bách không thôi.
"Đã về rồi?"
"Uh."
Giọng nói Từ Trạm nghe qua rất bình tĩnh, Cố Du không dám quay đầu, giả bộ như không có việc gì đưa lưng về phía anh, thay xong quần áo ở nhà, "Sao sớm như vậy?"
"Hôm nay em lái xe của anh vượt đèn vàng, đội cảnh sát giao thông gửi phần tin nhắn vào trong điện thoại của anh." Anh nói thản nhiên.
"Tôi đi ra ngoài mua này nọ." Cố Du cố gắng khiến mình không khẩn trương, mới nói ra miệng, cô mới phát hiện không đúng, mình căn bản không có vượt đèn vàng!
Cô đột nhiên quay người lại, tập trung nhìn Từ Trạm, "Anh cứ nói thẳng!"
"Đi đâu?"
"Mua điện thoại di động!" Cố Du bề ngoài tức giận , thầm thở dài, may mắn xóa số điện thoại của Hà Thiệu Đình, nếu không với tính tình thủ đoạn của Từ Trạm, hôm nay cô sợ bị ép hỏi ra chuyện thuốc tránh thai, để càng đúng lý hợp tình, cô cố ý nhíu mày, chất vấn nói : "Sao anh biết tôi đi ra ngoài?"
"Trên xe có lấp định vị để chống trộm." Từ Trạm không có gì mập mờ, anh thản nhiên nhìn Cố Du, giống như việc theo dõi này là đương nhiên.
Mình mua thuốc khi xe đang ở trạm xăng dầu, có để ý tới, nên sẽ không bị hoài nghi, nhưng cẩn thận nghĩ tới lời Từ Trạm, Cố Du đột nhiên thở không ra, "Anh xem tôi là phạm nhân?"
"Em là người phụ nữ của tôi." Vẻ mặt Từ Trạm lạnh nhạt như đang nói ra chuyện hợp lẽ.
Giọng điệu bình tĩnh đột nhiên khiến lòng bàn tay Cố Du đổ đầy mồ hôi. Trong khoảng thời gian cô sống thân mật với Từ Trạm, tới bây giờ anh không có dùng vẻ mặt như vậy nhìn mình, gió êm sóng lặng che dấu cuộn sóng phẫn nộ ở sâu bên trong, càng khiến người khác nơm nớp lo sợ.
Không có khả năng, tuy có định vị theo dõi cũng không thể tìm ra dấu vết chuyện thuốc tránh thai, lẽ nào. . . . . . là gặp mặt Hà Thiệu Đình?
Dường như nhận ra Cố Du bất an, chân dài của Từ Trạm mở ra hai bước đến trước mặt cô, nhặt quần áo phân tán lên, lấy điện thoại di động ra.
"Đây là chuyện riêng của tôi, Từ Trạm, tôi hi vọng anh có thể tôn trọng tôi." Cố Du ngoài mặt không hề yếu thế, động tác nhanh nhẹn bắt được cổ tay rắn chắc của Từ Trạm, hai người đối mặt giằng co, bỗng nhiên, Từ Trạm cong khóe môi, phác họa ra nụ cười không rõ ý tứ.
Cô thấy rành mạch, trong mắt hắn không có ý cười.
Loại cảm giác này thật sự đáng sợ, người đàn ông hôm qua liều chết muốn triền miên với cô giờ khắc này giống như muốn giết cô cho sảng khoái, cô rùng mình, đúng lúc này, trên môi nóng lên, Từ Trạm không biết đã đặt cô trên tủ từ lúc nào, hung hăng hôn lên.
Nụ hôn này không ngọt ngào lưu luyến, mà như là xâm lược, không chừa đường sống, ngoài chiếm giữ ra thì chỉ có cướp đoạt. Cô thở hổn hển, cơ thể bị Từ Trạm áp sát cửa tủ, đầu ngón chân miễn cưỡng chỉa xuống đất, không còn hơi sức.
Hai người đều trợn tròn mắt, một người ảm đạm, một người bối rối, vô cùng lo lắng phải đối diện ánh mắt còn nồng nhiệt hơn cả hôn.
Cố Du trơ mắt nhìn Từ Trạm cằm di động nhẹ nhàng bấm nút, hai lần, phát lại.
Ghi âm cuộc trò chuyện!
Không còn kịp rồi, Từ Trạm đã bấm điện thoại.
Cố Du đứng ngây người, mỗi tấc da thịt bị ánh mắt lạnh như băng của anh xẹt qua đều kích thích rung mình, lời lẽ sớm đã chết lặng.
Điện thoại được kết nối, giọng nói hỗn loạn lo lắng của Hà Thiệu Đình trong di động phát ra, Từ Trạm còn chưa cúi đầu xuống liền cúp, tắt máy, ném điện thoại di động ra phía sau, hai tay nhấc cô lên, bức bách cô rạng chân ra vòng chắc eo anh.
Sau đó, anh rời khỏi môi cô, lẳng lặng nhìn cô, dường như đang đợi cô giải thích.
Cố Du bị hành động ác liệt này kích thích nội tâm dâng lên ngọn lửa, khẽ nhếch hàm dưới, ra oai nhìn thẳng trở lại, "Đây là tự do của."
Nói xong cô lập tức hối hận .
Từ Trạm nhếch môi mỏng, lửa giận trong mắt nóng đến thiêu cháy người, Cố Du biết sai lầm lớn sẽ đúc kết thành công nhưng vẫn không chịu mất bò mới lo làm chuồng, quật cường trừng lại, không cam lòng yếu thế.
Hít từng hơi ngắn, Cố Du đau đến hít sâu, Từ Trạm đột nhiên buông tay, cả người cô ngã trên mặt đất. Ngẩng đầu lên, bóng người cũng chưa nhìn đến, chỉ nghe phanh tiếng vang, phòng giữ quần áo môn bị hung hăng đóng.
Đây được xem là gì? Giam lỏng?
Cô cắn răng đứng dậy, đầu ngày càng choáng váng nghiêm trọng, vịn hồi lâu mới bớt đau. Cố Du không ngờ Từ Trạm không nói đạo lý vậy, vợ chồng bình thường cũng không trách cứ vì gặp bạn bè mà trở mặt? lý do cô chột dạ là vì Hà Thiệu Đình có ý với cô, nhưng Cố Du cô luôn quang minh lỗi lạc, chuyện đã đồng ý với Từ Trạm tuyệt không bằng mặt không bằng lòng, nhưng Từ trạm nghĩ gì cô thật sự mò không được, chẳng lẽ sau này không thể có không gian riêng?
Anh muốn kết hôn là người vợ hay chỉ nghĩ đơn thuần ở nhà chơi đùa giam trong để bồi tình dục?
"Mở cửa!" Cố Du mang đầy phẫn uất gõ cửa, "Từ Trạm! Mở cửa! bạo lực gia đình có được tính đàn ông!"
Rất lâu cũng không có đáp lại.
Cô không hề uổng phí lời lẽ, ngực bộc phát tức giận, hơn nữa chưa ăn cơm, dạ dày quấy nhiễu buồn nôn, đau đớn giống như bị kim đâm , không ngờ sau khi uống thuốc tránh thai có tác dụng phụ quá lớn, Cố Du hơi sợ hãi, quyết định tránh voi chẳng xấu mặt nào dù gì con đường cứu nước còn dài, bỏ qua ăn gì đó trước, qua khỏi một ngày khó khăn này. Mồ hôi lạnh từ thái dương chảy qua hai gò má, cô tiếp tục gõ cửa, sức lực không còn lớn, "Từ Trạm, chúng ta không thể nói chuyện sao?"
Cũng không có đáp lại.
Thảm mềm mại, nhưng cô như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Phòng cất quần áo không có cửa sổ, biệt thự cách âm rất tốt, cô hoàn toàn nghe không được tiếng động bên ngoài, nếu không có người hô to. Dù cô có chủ ý muốn chạy ra, bây giờ cũng không có sức thực hiện.
Thời gian trôi qua, Cố Du cuộn tròn nằm sắp trên thảm, hối hận trước khi uống thuốc mà không ăn gì. Một năm qua cô thỉnh thoảng không có cả tiền ăn cơm, lúc đói lúc no, ăn mì ăn liền như cơm bữa, dạ dày đã không còn khỏe mạnh như ở trường quân sự năm đó, biến động nhỏ cũng khiến cô đau đến chảy mồ hôi lạnh, bây giờ khỏi phải nói sau khi bị thuốc kích thích đau đớn.
Quần áo tơ lụa mỏng manh ở nhà vì mồ hôi lạnh mà dính chặt trên người, cả người cô rét run, nửa quỳ run rẩy thuận tay lấy chiếc áo khoác choàng lên người, là áo khoác tây trang của Từ Trạm, mặt trên còn có hương vị của anh, không biết tại sao, cảm giác giảm bớt khi ngửi mùi vị ghê tởm kia, cô không quan tâm nhiều như vậy, đưa tay nắm áo sơmi Từ Trạm thường mặc ở nhà ôm vào trong ngực, đầu choáng váng nặng nề đã ngủ.
Cô ngủ rất sâu, đến mức nằm mơ cũng vô chân thật.
Cô mơ thấy trước đây Phương Tranh đưa cô và Tiểu Nhàn đi bắn bia, cô là người đàu tiên bắn được mười vòng, Phương Tranh vui mừng. Sau đó, cô và Tiểu Nhàn ở trên cỏ kêu hai con chó quân đội màu đen ra chơi đùa đến đầu đầy mồ hôi, hai con đen phe phẩy đuôi bổ nhào vào ngực cô, mãnh liệt liếm mặt cô, cô bị ngứa cười khanh khách không ngừng, lăn qua lăn lại.
"Đừng làm rộn ! Ngứa chết!" Cô thật sự ngứa chịu không nổi, giơ chân đá hai con đen một cước.
Tiếng kêu rên mơ hồ truyền đến bên tai, Cố Du tỉnh tỉnh mê mê trở mình, hình ảnh trong mơ biến mất không thấy, bốn phía một màu tối đen. Buồn ngủ từ từ mở mắt ra, cảm giác khó chịu lúc trước rõ ràng biến mất, cô ngồi thẳng phát hiện mình đang nằm ở trên giường, cô đang nghĩ Từ Trạm có lòng từ bi tha cho mình một lần nên thở phào thì bên cạnh đột nhiên phát ra tiếng sột soạt, hướng bóng đen trên giường, Cố Du sợ tới mức dựng cả tóc gáy, cô lớn như vậy vẫn không dám xem phim kinh dị, cô hoàn toàn kinh ngạc với cảnh kinh dị này.
"A!"
Sau khi thét chói tai, Cố Du phản xạ có điều kiện đá qua, bóng đen từ trên giường té xuống đất, cô nhảy xuống giường, bỏ chạy đi.