Nhìn trụ sở tập đoàn Lan Thị, Cảnh Hiên có chút do dự.
Hồi tưởng lại giai đoạn mẹ trở bệnh nặng chính mình mỗi ngày chỉ có thể dùng hạng mục huấn luyện cực đại để mê hoặc bản thân, thậm chí có lúc đại ca đích thân đến sân huấn luyện đem chính mình toàn thân đau nhức đưa về ký túc xá. Ngày mẹ sắp mất tinh thần đặc biệt rất tốt, bất quá cũng chỉ là hồi quang phản chiếu.
Cánh tay gầy yếu của mẹ nắm chặt lấy tay cậu giao một khối ngọc bội lại nói cho cậu biết ba của cậu tên là Lan Lăng Phong cũng hy vọng cậu có thể về nước nhận lại ba ruột. Cảnh Hiên rưng rưng đáp ứng lời, bàn tay thon dài theo tay cậu rơi xuống khuôn mặt tuyệt mỹ mỉm cười an giấc.
Thu thập di vật của mẹ Cảnh Hiên cũng biết một chút sự tình chỉ là cậu không hiểu mẹ vì cái gì phải rời xa ba, vì cái gì dù biết thân thể không thích hợp mang thai vẫn kiên trì sinh ra mình, vì cái gì từ nhỏ bắt mình huấn luyện võ thuật đối kháng. Cảnh Hiên lần đầu tiên đối với mẹ có ý chống đối liền bị ánh mắt quyết liệt của mẹ mà đánh bại. Cậu thông qua khảo hạch chuẩn B thuận lợi về nước.
Chấm dứt hồi tưởng, Cảnh Hiên đi vào đại sảnh thật là tráng lệ chứng tỏ tài lực không nhỏ. Mấy năm gần đây Lan Lăng Phong chủ trương tẩy trắng Lan Thị, Tập đoàn Lan thị chính là từ gia tộc Lan thị mà hình thành.
Hôm nay Lan Cảnh Hiên tâm trạng đặc biệt tốt, dáng người mảnh khảnh khoát lên người bộ tây trang lịch lãm, gương mặt tinh xảo thu hút được chú ý của hầu hết các nữ nhân viên. Bước đến bàn lễ tân, Cảnh Hiên ho nhẹ một tiếng: “Xin hỏi phòng Chủ Tịch Lan Lăng Phong nằm ở đâu?” Thanh âm trong trẻo nhẹ nhàng làm nữ tiếp tân say đắm.
“Xin lỗi anh, Chủ tịch hôm nay có cuộc họp quan trọng không thể tiếp khách”.
Cảnh Hiên nhíu mày: “Vậy cô không thể nói phòng làm việc của ông ấy ở lầu mấy sao?
“Từ lầu 19 đến 23 đều là phạm vi làm việc của Chủ tịch, có rất nhiều vệ sĩ bảo vệ, không có sự cho phép của ngài ấy tất cả các nhân viên đều không được vào. Anh muốn gặp Chủ tịch thì ngày mai lại đến, tôi sẽ giúp anh thông báo trước một tiếng” nữ nhân viên lễ tân thiện ý nhắc nhở.
Nếu vậy tôi đành phải tự mình đi tìm vậy, Cảnh Hiên nở nụ cười cảm ơn rồi bước đi. Một số nữ nhân viên liền vây quanh bàn lễ tân hỏi thăm tình hình, nữ nhân viên say đắm nói: “Hơi nhỏ tuổi một chút nhưng hiện tại mối tình chị em không phải rất đang thịnh hành sao”.
Quả nhiên thang máy tới tầng 18 thì dừng lại không tiến lên nữa, Cảnh Hiên đi ra ngoài tìm được cầu thang bộ phía sau nhưng chính là có hai tên vệ sĩ lực lưỡng canh giữ. Cậu cũng không quên Lan Lăng Phong là thân phận gì, bảo vệ hết sức nghiêm ngặt, muốn hành sự thật khó. CảnhHiên trực tiếp ra tay chỉ sau vài đòn đã hạ gụt họ và đương nhiên toàn bộ quá trình đều bi camera quay lại.
Có người xâm nhập lên lầu, toàn thể vệ sĩ đều xuất thủ và báo cáo cho Lan Lăng Phong. Hắn bởi vì bị hội nghị khiến cho đầu óc cháng váng chỉ ra lệnh truyền hình ảnh ghi lại từ camera vào.
Trong màn hình là một thanh niên thân thủ nhanh nhẹn, chiêu thức tuy đơn giản, nhưng vô cùng hiệu quả, xem ra khả năng chiến đấu không tồi. Càng ngày càng nhiều vệ sĩ bao vây. Cảnh Hiên dường như bị chế phục giơ tay đầu hàng nhưng hành động này không tránh được con mắt của Lan Lăng Phong, vì thế hắn gọi điện cho đội trưởng vệ sĩ đem cái tên xâm nhập đến phòng làm việc.
Nghe được chỉ thị, đội trưởng vệ sĩ hung tợn nói: “Tên nhóc nhà ngươi đúng là chán sống, ta vốn muốn đem ngươi về bang nghiêm hình tra tấn, tuy nhiên bây giờ Chủ tịch muốn gặp ngươi, nếu muốn giở trò gì đó thì ta khuyên ngươi nên từ bỏ đi, đến lúc đó ta khiến ngươi sống không bằng chết” Cảnh Hiên bỏ ngoài tai, khóe miệng hé cười đắc ý.
Cảnh Hiên bị đưa đến tầng 21, vệ sĩ mở cửa ra, một người đàn ông trung niên khoảng 45 tuổi đang ngồi trên sô pha. Dấu vết năm tháng trên khuôn mặt không làm hắn trở nên già nua mà ngược lại là càng thành thục trải đời.
Cảnh Hiên vung tay thoát khỏi sự khống chế, từ trong túi áo lấy ra một miếng ngọc, hành động này lại bị xem là cậu muốn rút súng, vì thế hơn mười mấy người đồng loạt kèm chặt người cậu. Lan Lăng Phong nhìn đến miếng ngọc kia, có chút run rẩy nói: “A huy (đội trưởng vệ sĩ), cácngươi ra ngoài hết đi”.
A huy còn muốn nói thì Lan Lăng Phong rống lên: “Còn không nghe rõ sao, nếu lổ tai ngươi không tốt thì không cần để ở đó làm gì” A huy dẫn người lui ra ngoài, hắn chưa bao giờ thấy chủ tịch tức giận như vậy.
Lan Lăng Phong đứng lên, chỉ vào ngọc hỏi: “cậu cùng cô ấy có quan hệ gì?”
“Ngài nghĩ sao?” Cảnh Hiên cười lạnh, hỏi một câu.
Hồi tưởng lại giai đoạn mẹ trở bệnh nặng chính mình mỗi ngày chỉ có thể dùng hạng mục huấn luyện cực đại để mê hoặc bản thân, thậm chí có lúc đại ca đích thân đến sân huấn luyện đem chính mình toàn thân đau nhức đưa về ký túc xá. Ngày mẹ sắp mất tinh thần đặc biệt rất tốt, bất quá cũng chỉ là hồi quang phản chiếu.
Cánh tay gầy yếu của mẹ nắm chặt lấy tay cậu giao một khối ngọc bội lại nói cho cậu biết ba của cậu tên là Lan Lăng Phong cũng hy vọng cậu có thể về nước nhận lại ba ruột. Cảnh Hiên rưng rưng đáp ứng lời, bàn tay thon dài theo tay cậu rơi xuống khuôn mặt tuyệt mỹ mỉm cười an giấc.
Thu thập di vật của mẹ Cảnh Hiên cũng biết một chút sự tình chỉ là cậu không hiểu mẹ vì cái gì phải rời xa ba, vì cái gì dù biết thân thể không thích hợp mang thai vẫn kiên trì sinh ra mình, vì cái gì từ nhỏ bắt mình huấn luyện võ thuật đối kháng. Cảnh Hiên lần đầu tiên đối với mẹ có ý chống đối liền bị ánh mắt quyết liệt của mẹ mà đánh bại. Cậu thông qua khảo hạch chuẩn B thuận lợi về nước.
Chấm dứt hồi tưởng, Cảnh Hiên đi vào đại sảnh thật là tráng lệ chứng tỏ tài lực không nhỏ. Mấy năm gần đây Lan Lăng Phong chủ trương tẩy trắng Lan Thị, Tập đoàn Lan thị chính là từ gia tộc Lan thị mà hình thành.
Hôm nay Lan Cảnh Hiên tâm trạng đặc biệt tốt, dáng người mảnh khảnh khoát lên người bộ tây trang lịch lãm, gương mặt tinh xảo thu hút được chú ý của hầu hết các nữ nhân viên. Bước đến bàn lễ tân, Cảnh Hiên ho nhẹ một tiếng: “Xin hỏi phòng Chủ Tịch Lan Lăng Phong nằm ở đâu?” Thanh âm trong trẻo nhẹ nhàng làm nữ tiếp tân say đắm.
“Xin lỗi anh, Chủ tịch hôm nay có cuộc họp quan trọng không thể tiếp khách”.
Cảnh Hiên nhíu mày: “Vậy cô không thể nói phòng làm việc của ông ấy ở lầu mấy sao?
“Từ lầu 19 đến 23 đều là phạm vi làm việc của Chủ tịch, có rất nhiều vệ sĩ bảo vệ, không có sự cho phép của ngài ấy tất cả các nhân viên đều không được vào. Anh muốn gặp Chủ tịch thì ngày mai lại đến, tôi sẽ giúp anh thông báo trước một tiếng” nữ nhân viên lễ tân thiện ý nhắc nhở.
Nếu vậy tôi đành phải tự mình đi tìm vậy, Cảnh Hiên nở nụ cười cảm ơn rồi bước đi. Một số nữ nhân viên liền vây quanh bàn lễ tân hỏi thăm tình hình, nữ nhân viên say đắm nói: “Hơi nhỏ tuổi một chút nhưng hiện tại mối tình chị em không phải rất đang thịnh hành sao”.
Quả nhiên thang máy tới tầng 18 thì dừng lại không tiến lên nữa, Cảnh Hiên đi ra ngoài tìm được cầu thang bộ phía sau nhưng chính là có hai tên vệ sĩ lực lưỡng canh giữ. Cậu cũng không quên Lan Lăng Phong là thân phận gì, bảo vệ hết sức nghiêm ngặt, muốn hành sự thật khó. CảnhHiên trực tiếp ra tay chỉ sau vài đòn đã hạ gụt họ và đương nhiên toàn bộ quá trình đều bi camera quay lại.
Có người xâm nhập lên lầu, toàn thể vệ sĩ đều xuất thủ và báo cáo cho Lan Lăng Phong. Hắn bởi vì bị hội nghị khiến cho đầu óc cháng váng chỉ ra lệnh truyền hình ảnh ghi lại từ camera vào.
Trong màn hình là một thanh niên thân thủ nhanh nhẹn, chiêu thức tuy đơn giản, nhưng vô cùng hiệu quả, xem ra khả năng chiến đấu không tồi. Càng ngày càng nhiều vệ sĩ bao vây. Cảnh Hiên dường như bị chế phục giơ tay đầu hàng nhưng hành động này không tránh được con mắt của Lan Lăng Phong, vì thế hắn gọi điện cho đội trưởng vệ sĩ đem cái tên xâm nhập đến phòng làm việc.
Nghe được chỉ thị, đội trưởng vệ sĩ hung tợn nói: “Tên nhóc nhà ngươi đúng là chán sống, ta vốn muốn đem ngươi về bang nghiêm hình tra tấn, tuy nhiên bây giờ Chủ tịch muốn gặp ngươi, nếu muốn giở trò gì đó thì ta khuyên ngươi nên từ bỏ đi, đến lúc đó ta khiến ngươi sống không bằng chết” Cảnh Hiên bỏ ngoài tai, khóe miệng hé cười đắc ý.
Cảnh Hiên bị đưa đến tầng 21, vệ sĩ mở cửa ra, một người đàn ông trung niên khoảng 45 tuổi đang ngồi trên sô pha. Dấu vết năm tháng trên khuôn mặt không làm hắn trở nên già nua mà ngược lại là càng thành thục trải đời.
Cảnh Hiên vung tay thoát khỏi sự khống chế, từ trong túi áo lấy ra một miếng ngọc, hành động này lại bị xem là cậu muốn rút súng, vì thế hơn mười mấy người đồng loạt kèm chặt người cậu. Lan Lăng Phong nhìn đến miếng ngọc kia, có chút run rẩy nói: “A huy (đội trưởng vệ sĩ), cácngươi ra ngoài hết đi”.
A huy còn muốn nói thì Lan Lăng Phong rống lên: “Còn không nghe rõ sao, nếu lổ tai ngươi không tốt thì không cần để ở đó làm gì” A huy dẫn người lui ra ngoài, hắn chưa bao giờ thấy chủ tịch tức giận như vậy.
Lan Lăng Phong đứng lên, chỉ vào ngọc hỏi: “cậu cùng cô ấy có quan hệ gì?”
“Ngài nghĩ sao?” Cảnh Hiên cười lạnh, hỏi một câu.