“Cậu là con trai của cô ấy? Cho dù là như vậy cũng cùng ta cũng không có quan hệ, năm đó cô ta bởi vì thích người khác mà rời bỏ ta, từ ngày đó chúng ta liền không quan hệ” Lan Lăng Phong khôi phục bình tĩnh, thanh âm lãnh khốc lại mang mang một chút đau lòng.
Cảnh Hiên nhìn hắn, ánh mắt khinh thường: “Xem ra ông cái gì cũng không biết, nếu thế thì chúng ta chẳng có gì để nói” Cảnh Hiên xoay người đi ra ngoài.
“Đây là thái độ gì, mẹ cậu chính là dạy cậu như vậy?” Lan Lăng Phong tức giận quát.
“Mẹ tôi như thế nào dạy tôi cùng ông không có quan hệ, ông dựa vào cái gì mà phê phán tôi”.
Những lời này thật sự chọc giận Lan Lăng Phong, đưa tay muốn đánh nhưng là một âm thanh cũng chẳng có, chỉ thấy bàn tay Cảnh Hiên nắm cổ tay mình đau buốt. Lan Lăng Phong giật mình, không nghĩ tới đứa nhỏ này phản ứng nhanh như vậy.
“Xin hỏi Lan tiên sinh dựa vào cái gì đánh tôi? Lại lấy thân phận gì đánh tôi?” khẽ cười Cảnh Hiên dần buông tay Lan Lăng Phong.
“Thực xin lỗi” những lời này nếu người ngoài nghe được nhất định sẽ sửng sốt, cao ngạo như Lan Lăng Phong làm sao có thể hạ mình. Về điểm cao ngạo này hai cha con quả thật là rất giống nhau.
“Mẹ cậu có khỏe không?” Lan Lăng Phong hỏi.
“Mẹ tôi đã qua đời, cơ thể của mẹ không thích hợp để mang thai nhưng lại kiên trì sinh ra tôi, kết quả sau khi sinh để lại hậu quả nặng nề, sức khỏe vô cùng yếu kém. Tất cả là tại ông, bởi vì tôi là con của ông nên mẹ mới không nỡ bỏ” đôi mắt Cảnh Hiên có chút hồng hồng.
“Năm đó bang phái của ông gặp phải nguy khốn, vừa lúc có một Đại tiểu thư vô cùng yêu ông còn có thể giúp ông giải quyết nguy cơ. Mẹ biết nếu tiếp tục ở bên cạnh, ông nhất định sẽ không đồng ý tiếp nhận cô gái kia chi bằng tự mình rời đi, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn. Kỳ thật Cảnh Hiên còn có một câu chưa nói, sở dĩ mẹ khổ tâm huấn luyện mình hoàn toàn là vì muốn bồi thường cho ông ta. Năm đó bà ấy không có khả năng trợ giúp ông ta nên hy vọng đứa con trai sau này có thể thay mình đảm trách xem như một cái bồi thường. Một giọt nước mắt rơi dài xuống má không kịp lưu lại dấu vết.
“Nếu Lan tiên sinh cho rằng tôi và ngài không có quan hệ gì, tôi chỉ có thể nói mẹ tôi thật sự mù mắt rồi mới đi yêu ngài”.
“Cậu tên là gì?”
“Lan Cảnh Hiên, bất quá nên đổi thành họ mẹ” Cảnh Hiên trả lời.
“Cảnh Hiên, nó tên là Cảnh Hiên, chữ Cảnh chính là theo đúng theo chiết tự con cháu Lan gia. A Tĩnh, em vẫn còn nhớ rõ thế sao? Thật xin lỗi nhưng em cứ yên tâm, đứa con này anh nhất định sẽ bảo hộ thật tốt” Lan Lăng Phong thề với lòng.
“Ta xin lỗi mẹ con hai người, con theo ta về nhà có được không?” Hãy để cho lão đại hắc bang trở nên yếu đuối một ngày vậy.
“Với thực lực bây giờ ta tuyệt đối không để bất kể người thân nào rời khỏi mình”.
Cảnh Hiên có chút sửng sờ dù là chính mình muốn đi nhận lại cha nhưng đơn giản như vậy thực có chút chưa tiếp nhận kịp. Lan Lăng Phong nhìn ra Cảnh Hiên có chút thả lỏng liền kéo cậu đi ra ngoài. Các vệ sĩ thấy lão đại của họ lôi kéo kẻ gây rối ra ngoài có chút sửng sờ, liền nghe thấy Lan Lăng Phong uy nghiêm nói: “Về sau, cậu ấy chính là Đại thiếu gia của các người, không được vô lễ”.
Tất cả đều không dám chậm trễ cúi đầu gọi một tiếng: “Đại thiếu gia” mặt Cảnh Hiên có chút nóng lên
“Con à, ba mang con về nhà”
“Dạ, thưa ba” Tiếng gọi the thé cũng không lọt khỏi tai Lan Lăng Phong.
Lan Gia
Trang viên rộng lớn và vô cùng hoành tráng, người hầu kẻ hạ khuôn phép chỉnh tề. Lan Lăng Phong dẫn Cảnh Hiên đi vào nhà, quản gia cung kính tiếp đón, nhận lấy áo khoác, nhìn đến Cảnh Hiên có chút giật mình, khuôn mặt cực kỳ giống Tĩnh tiểu thư, đó là người mà lão gia yêu một đời cũng hận một đời, buột miệng hỏi: “đây có phải là con của Tĩnh tiểu thư”.
“Đúng vậy, về sau Cảnh Hiên chính là Lan gia đại thiếu gia. Lão Lý, ông đưa nó lên phòng nghỉ ngơi, công ty còn có việc ta đi trước”.
“Đại thiếu gia, đi theo lối này” Lão Lý dẫn Cảnh Hiên bước lên lầu
“Lý quản gia, ông biết mẹ tôi sao?”
“Tĩnh tiểu thư là ta cô gái tốt nhất mà tôi từng gặp, chỉ là chỉ để lại một bức thư không nói tiếng nào đã rời đi, bất quá đại thiếu gia, cậu trở về thì tốt quá rồi” Quản gia đối với mẹ Cảnh Hiên ấn tượng rất tốt, dọc theo đường đi không ngừng kể về chuyện của mẹ cậu, Cảnh Hiên cũng không đáp lời, chính là lẳng lặng nghe. Quản gia dẫn Cảnh Hiên dẫn vào phòng cười nói “Đại thiếu gia cứ gọi ta là Lý thúc đi, Nhị thiếu gia cũng gọi ta như vậy”.
“Đại thiếu gia cứ nghỉ ngơi, ta đi ra ngoài trước” Lý quản gia đóng cửa lui ra ngoài. Trong mắt ông, vị đại thiếu gia này khí chất xuất chúng, cử chỉ tao nhã, nhưng là hơi trầm lặng một chút so với nhị thiếu gia hoạt bát có chút bất đồng.
Cơm chiều qua đi, Lý quản gia nói cho Cảnh Hiên biết lúc 8 giờ lão gia chờ cậu ở thư phòng. Cảnh Hiên đúng giờ xuất hiện ở cửa, nhiều năm sống kiếp lính đánh thuê hơn nữa còn huấn luyện trong trường quân đội khiến cho cậu quan niệm về thời gian hết sức chuẩn sát.
“Vào đi” Cảnh Hiên đi vào thư phòng, Lan Lăng Phong ngồi ở trên ghế sô pha, trong tay nhịp nhịp một cây roi mây.
“Có biết ba vì cái gì gọi con đến không?” Lan Lăng Phong hỏi. Cảnh Hiên không trả lời.
“Đưa tay ra” Lan lăng Phong quát
Cảnh Hiên do dự một chút nhưng vẫn làm theo. Nếu chính mình đã nhận thức ông ta thì vẫn là nên nghe lời đi. Lan Lăng Phong quất xuốngmột roi, một vệt đỏ chói mắt liền xuất hiện ngay lòng bàn tay.
“Vì cái gì đánh con?”
“Bởi vì con hôm nay vô lễ với ba” Cảnh Hiên đáp. Thì ra là gọi cậu đến để lập lại uy nghiêm của người làm ba đây mà, cười giễu cợt, bàn tay cũng duỗi thẳng ra. Lan Lăng Phong đánh mạnh một lúc 10 roi, lòng bàn tay sưng đỏ một mảnh. Cảnh Hiên biểu tình cũng có gì thay đổi lắm, khả năng chịu đựng rất tốt. Ở chiến trường vết thương lớn nhỏ vô số kẻ, đối với đau đớn cũng không quá mẫn cảm, hơn nữa ở trường quân đội cũng chịu rất nhiều nghiêm khắc huấn luyện cho nên mười roi đối với cậu chẳng đáng gì chỉ là trong lòng tưởng chừng có chút nhói đau.
Nhìn lòng bàn tay sưng đỏ, Lan Lăng Phong buông roi xuống: “ba đánh con không phải vì thái độ ngày hôm nay, xa cách nhiều năm như vậy, con có oán hận ba có thể hiểu được. Sai lầm của con chính là không nên nông nổi xông vào phòng làm việc của ba, nhiều vệ sĩ như vậy cho dù thân thủ tốt bao nhiêu cũng có thể bị thương, còn có hôm nay là con cố ý bị bọn họ bắt lấy ” Không phải một câu hỏi mà là một câu khẳng định.
“Ba hôm nay không tiếp khách, hơn nữa hoạt động phạm vi lớn như vậy, con làm sao tìm thấy cho nên chỉ có thể làm cho bọn họ đưa con đi gặp ba mà thôi” giọng điệu có chút nũng nịu, là bởi vì sợ mình bị thương mới đánh mình, loại trách đánh này so với tra khảo rất khác biệt, cũng là biểu hiện một sự quan tâm. Lần đầu tiên Cảnh Hiên cảm nhận được đau cũng có hạnh phúc của nó.
Lan Lăng Phong mở ngăn kéo, lấy ra một lọ thuốc giảm sưng, nắm lấy tay Cảnh Hiên thoa lên.
“A…đau” Cảnh Hiên kêu lên.
“Đau là được rồi, về sau ít làm những chuyện hoang đường đi, thân thủ của con rất tốt, đã đạt đến cấp bậc nào?”
Cảnh Hiên mỉm cười: “Mới vừa thông qua khảo hạch cấp B đạt được13 cái TOP” Nói đến thành tích cũng không tỏ vẻ kiêu ngạo, Lan Lăng Phong cảm thấy không thể xem thường đứa con này.
Phàm là trường quân đội đặc biệt, hàng năm chỉ tuyển 300 người huấn luyện trong 4 năm, mỗi năm có một lần sát hạch với 4 cấp độ A, B, C,D.Hoc viên tốt nghiệp đạt cấp A hàng năm không vượt quá mười người cho nên dù chỉ đạt cấp D cũng được xem là “nhân trung long phụng”
Mà TOP là một loại phương thức khảo hạch độc đáo: bắn súng, đánh nhau đối kháng, quỷ lôi, dã ngoại sinh tồn, kinh tế, pháp luật…hai mươi mấy hạng nội dung, đạt vị trí thứ nhất ở một hạng mục sẽ được một cái TOP.
Thoa thuốc xong, Cảnh Hiên về phòng, thông qua quản gia biết được cô đại tiểu thư năm đó bị ám sát đã qua đời, để lại một đứa con đã 17 tuổi tên là Lan Cảnh Ngôn, nó hiện tại đi tham gia trại hè, phải mấy ngày nữa mới về. Ba bởi vì đã trải qua một lần hôn nhân, cũng không có tái hôn, chỉ có một đứa con trai nối dõi có vẻ hơi đơn độc. Nhưng hiện giờ Lý quản gia vô cùng cao hứng vì Lan gia đã có thêm một vị đại thiếu gia.
Cảnh Hiên nhìn hắn, ánh mắt khinh thường: “Xem ra ông cái gì cũng không biết, nếu thế thì chúng ta chẳng có gì để nói” Cảnh Hiên xoay người đi ra ngoài.
“Đây là thái độ gì, mẹ cậu chính là dạy cậu như vậy?” Lan Lăng Phong tức giận quát.
“Mẹ tôi như thế nào dạy tôi cùng ông không có quan hệ, ông dựa vào cái gì mà phê phán tôi”.
Những lời này thật sự chọc giận Lan Lăng Phong, đưa tay muốn đánh nhưng là một âm thanh cũng chẳng có, chỉ thấy bàn tay Cảnh Hiên nắm cổ tay mình đau buốt. Lan Lăng Phong giật mình, không nghĩ tới đứa nhỏ này phản ứng nhanh như vậy.
“Xin hỏi Lan tiên sinh dựa vào cái gì đánh tôi? Lại lấy thân phận gì đánh tôi?” khẽ cười Cảnh Hiên dần buông tay Lan Lăng Phong.
“Thực xin lỗi” những lời này nếu người ngoài nghe được nhất định sẽ sửng sốt, cao ngạo như Lan Lăng Phong làm sao có thể hạ mình. Về điểm cao ngạo này hai cha con quả thật là rất giống nhau.
“Mẹ cậu có khỏe không?” Lan Lăng Phong hỏi.
“Mẹ tôi đã qua đời, cơ thể của mẹ không thích hợp để mang thai nhưng lại kiên trì sinh ra tôi, kết quả sau khi sinh để lại hậu quả nặng nề, sức khỏe vô cùng yếu kém. Tất cả là tại ông, bởi vì tôi là con của ông nên mẹ mới không nỡ bỏ” đôi mắt Cảnh Hiên có chút hồng hồng.
“Năm đó bang phái của ông gặp phải nguy khốn, vừa lúc có một Đại tiểu thư vô cùng yêu ông còn có thể giúp ông giải quyết nguy cơ. Mẹ biết nếu tiếp tục ở bên cạnh, ông nhất định sẽ không đồng ý tiếp nhận cô gái kia chi bằng tự mình rời đi, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn. Kỳ thật Cảnh Hiên còn có một câu chưa nói, sở dĩ mẹ khổ tâm huấn luyện mình hoàn toàn là vì muốn bồi thường cho ông ta. Năm đó bà ấy không có khả năng trợ giúp ông ta nên hy vọng đứa con trai sau này có thể thay mình đảm trách xem như một cái bồi thường. Một giọt nước mắt rơi dài xuống má không kịp lưu lại dấu vết.
“Nếu Lan tiên sinh cho rằng tôi và ngài không có quan hệ gì, tôi chỉ có thể nói mẹ tôi thật sự mù mắt rồi mới đi yêu ngài”.
“Cậu tên là gì?”
“Lan Cảnh Hiên, bất quá nên đổi thành họ mẹ” Cảnh Hiên trả lời.
“Cảnh Hiên, nó tên là Cảnh Hiên, chữ Cảnh chính là theo đúng theo chiết tự con cháu Lan gia. A Tĩnh, em vẫn còn nhớ rõ thế sao? Thật xin lỗi nhưng em cứ yên tâm, đứa con này anh nhất định sẽ bảo hộ thật tốt” Lan Lăng Phong thề với lòng.
“Ta xin lỗi mẹ con hai người, con theo ta về nhà có được không?” Hãy để cho lão đại hắc bang trở nên yếu đuối một ngày vậy.
“Với thực lực bây giờ ta tuyệt đối không để bất kể người thân nào rời khỏi mình”.
Cảnh Hiên có chút sửng sờ dù là chính mình muốn đi nhận lại cha nhưng đơn giản như vậy thực có chút chưa tiếp nhận kịp. Lan Lăng Phong nhìn ra Cảnh Hiên có chút thả lỏng liền kéo cậu đi ra ngoài. Các vệ sĩ thấy lão đại của họ lôi kéo kẻ gây rối ra ngoài có chút sửng sờ, liền nghe thấy Lan Lăng Phong uy nghiêm nói: “Về sau, cậu ấy chính là Đại thiếu gia của các người, không được vô lễ”.
Tất cả đều không dám chậm trễ cúi đầu gọi một tiếng: “Đại thiếu gia” mặt Cảnh Hiên có chút nóng lên
“Con à, ba mang con về nhà”
“Dạ, thưa ba” Tiếng gọi the thé cũng không lọt khỏi tai Lan Lăng Phong.
Lan Gia
Trang viên rộng lớn và vô cùng hoành tráng, người hầu kẻ hạ khuôn phép chỉnh tề. Lan Lăng Phong dẫn Cảnh Hiên đi vào nhà, quản gia cung kính tiếp đón, nhận lấy áo khoác, nhìn đến Cảnh Hiên có chút giật mình, khuôn mặt cực kỳ giống Tĩnh tiểu thư, đó là người mà lão gia yêu một đời cũng hận một đời, buột miệng hỏi: “đây có phải là con của Tĩnh tiểu thư”.
“Đúng vậy, về sau Cảnh Hiên chính là Lan gia đại thiếu gia. Lão Lý, ông đưa nó lên phòng nghỉ ngơi, công ty còn có việc ta đi trước”.
“Đại thiếu gia, đi theo lối này” Lão Lý dẫn Cảnh Hiên bước lên lầu
“Lý quản gia, ông biết mẹ tôi sao?”
“Tĩnh tiểu thư là ta cô gái tốt nhất mà tôi từng gặp, chỉ là chỉ để lại một bức thư không nói tiếng nào đã rời đi, bất quá đại thiếu gia, cậu trở về thì tốt quá rồi” Quản gia đối với mẹ Cảnh Hiên ấn tượng rất tốt, dọc theo đường đi không ngừng kể về chuyện của mẹ cậu, Cảnh Hiên cũng không đáp lời, chính là lẳng lặng nghe. Quản gia dẫn Cảnh Hiên dẫn vào phòng cười nói “Đại thiếu gia cứ gọi ta là Lý thúc đi, Nhị thiếu gia cũng gọi ta như vậy”.
“Đại thiếu gia cứ nghỉ ngơi, ta đi ra ngoài trước” Lý quản gia đóng cửa lui ra ngoài. Trong mắt ông, vị đại thiếu gia này khí chất xuất chúng, cử chỉ tao nhã, nhưng là hơi trầm lặng một chút so với nhị thiếu gia hoạt bát có chút bất đồng.
Cơm chiều qua đi, Lý quản gia nói cho Cảnh Hiên biết lúc 8 giờ lão gia chờ cậu ở thư phòng. Cảnh Hiên đúng giờ xuất hiện ở cửa, nhiều năm sống kiếp lính đánh thuê hơn nữa còn huấn luyện trong trường quân đội khiến cho cậu quan niệm về thời gian hết sức chuẩn sát.
“Vào đi” Cảnh Hiên đi vào thư phòng, Lan Lăng Phong ngồi ở trên ghế sô pha, trong tay nhịp nhịp một cây roi mây.
“Có biết ba vì cái gì gọi con đến không?” Lan Lăng Phong hỏi. Cảnh Hiên không trả lời.
“Đưa tay ra” Lan lăng Phong quát
Cảnh Hiên do dự một chút nhưng vẫn làm theo. Nếu chính mình đã nhận thức ông ta thì vẫn là nên nghe lời đi. Lan Lăng Phong quất xuốngmột roi, một vệt đỏ chói mắt liền xuất hiện ngay lòng bàn tay.
“Vì cái gì đánh con?”
“Bởi vì con hôm nay vô lễ với ba” Cảnh Hiên đáp. Thì ra là gọi cậu đến để lập lại uy nghiêm của người làm ba đây mà, cười giễu cợt, bàn tay cũng duỗi thẳng ra. Lan Lăng Phong đánh mạnh một lúc 10 roi, lòng bàn tay sưng đỏ một mảnh. Cảnh Hiên biểu tình cũng có gì thay đổi lắm, khả năng chịu đựng rất tốt. Ở chiến trường vết thương lớn nhỏ vô số kẻ, đối với đau đớn cũng không quá mẫn cảm, hơn nữa ở trường quân đội cũng chịu rất nhiều nghiêm khắc huấn luyện cho nên mười roi đối với cậu chẳng đáng gì chỉ là trong lòng tưởng chừng có chút nhói đau.
Nhìn lòng bàn tay sưng đỏ, Lan Lăng Phong buông roi xuống: “ba đánh con không phải vì thái độ ngày hôm nay, xa cách nhiều năm như vậy, con có oán hận ba có thể hiểu được. Sai lầm của con chính là không nên nông nổi xông vào phòng làm việc của ba, nhiều vệ sĩ như vậy cho dù thân thủ tốt bao nhiêu cũng có thể bị thương, còn có hôm nay là con cố ý bị bọn họ bắt lấy ” Không phải một câu hỏi mà là một câu khẳng định.
“Ba hôm nay không tiếp khách, hơn nữa hoạt động phạm vi lớn như vậy, con làm sao tìm thấy cho nên chỉ có thể làm cho bọn họ đưa con đi gặp ba mà thôi” giọng điệu có chút nũng nịu, là bởi vì sợ mình bị thương mới đánh mình, loại trách đánh này so với tra khảo rất khác biệt, cũng là biểu hiện một sự quan tâm. Lần đầu tiên Cảnh Hiên cảm nhận được đau cũng có hạnh phúc của nó.
Lan Lăng Phong mở ngăn kéo, lấy ra một lọ thuốc giảm sưng, nắm lấy tay Cảnh Hiên thoa lên.
“A…đau” Cảnh Hiên kêu lên.
“Đau là được rồi, về sau ít làm những chuyện hoang đường đi, thân thủ của con rất tốt, đã đạt đến cấp bậc nào?”
Cảnh Hiên mỉm cười: “Mới vừa thông qua khảo hạch cấp B đạt được13 cái TOP” Nói đến thành tích cũng không tỏ vẻ kiêu ngạo, Lan Lăng Phong cảm thấy không thể xem thường đứa con này.
Phàm là trường quân đội đặc biệt, hàng năm chỉ tuyển 300 người huấn luyện trong 4 năm, mỗi năm có một lần sát hạch với 4 cấp độ A, B, C,D.Hoc viên tốt nghiệp đạt cấp A hàng năm không vượt quá mười người cho nên dù chỉ đạt cấp D cũng được xem là “nhân trung long phụng”
Mà TOP là một loại phương thức khảo hạch độc đáo: bắn súng, đánh nhau đối kháng, quỷ lôi, dã ngoại sinh tồn, kinh tế, pháp luật…hai mươi mấy hạng nội dung, đạt vị trí thứ nhất ở một hạng mục sẽ được một cái TOP.
Thoa thuốc xong, Cảnh Hiên về phòng, thông qua quản gia biết được cô đại tiểu thư năm đó bị ám sát đã qua đời, để lại một đứa con đã 17 tuổi tên là Lan Cảnh Ngôn, nó hiện tại đi tham gia trại hè, phải mấy ngày nữa mới về. Ba bởi vì đã trải qua một lần hôn nhân, cũng không có tái hôn, chỉ có một đứa con trai nối dõi có vẻ hơi đơn độc. Nhưng hiện giờ Lý quản gia vô cùng cao hứng vì Lan gia đã có thêm một vị đại thiếu gia.