Cục Trưởng vội vàng tiếp đón Cảnh Hiên từ ngoài cửa.
“Xin chào Lan đại thiếu gia, ta chính là cậu của Diệu Nhiên, không biết nó có chỗ nào đắc tội với cậu, nó chỉ là đứa trẻ nhỏ chưa hiểu chuyện mong cậu bỏ qua cho.”
“Tiếng Đại thiếu gia này ta không dám nhận a. Cháu của ngài nói sẽ đưa anh em nhà chúng ta vào nhà tù ngồi cùng nhau. Ngài có từng nghe qua phạm nhân nào được gọi là Đại thiếu gia sao?”- Lời nói của Cảnh Hiên đầy hàm ý trào phúng châm chọc, bình thường cậu ít khi nói như vậy nhưng hôm này là cần thiết.
Cảnh Hiên quay đầu sang hỏi Lý Thanh: “Thế nào, đã xảy ra chuyện gì?”
“Xin lỗi Đại thiếu gia, tôi đã phái người đi ra ngoài điều tra nhưng vẫn chưa có kết quả.”
Nghe Lý Thanh nói, Hà cục trưởng thoáng thở phào, vậy là không có lý do động thủ của hai đứa nhỏ a. Biểu tình kia của cục trưởng lọt vào tầm mắt Cảnh Hiên, cậu cười lạnh đi thẳng vào trong cảnh cục.
Hà cục trưởng chỉ có thể lập tức đi theo, lòng thầm mắng nhóc con Diệu Nhiên mấy trăm lần, nó thế nào lại đi đắc tội với vị Đại thiếu gia này a?’
Phía bên trong, Diệu Nhiên nhu thuận đứng bên cạnh một nam nhân đứng tuổi mặc tây trang.
“Xin chào Lan đại thiếu gia, ta là ba của Diệu Nhiên cũng là chủ tịch Xí nghiệp Hà thị. Chuyện lần này chỉ là trẻ con đánh nhau, con ta cũng đã bị thương, bất luận là trách nhiệm của ai, chúng ta đều bỏ qua hết đi.”
Cảnh Hiên thong thả ngồi xuống nói: “Ta chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra, kêu con của ngài nói rõ ràng mọi sự. Nếu đúng là lỗi của Ngôn nhi, nhà chúng ta sẽ bồi thường thoả đáng, tuyệt không lấy thế ép người. Nếu không phải thì…”
Nghe qua Diệu Nhiên giải thích, Cảnh Hiên có nghi vấn cũng chưa tìm được lý do phản bác. Theo đó chỉ do hai đứa tranh cãi quá khích, nổi giận đánh nhau mà Ngôn nhi không ở cũng không thể đối chứng. Vì thế, Cảnh Hiên nói ngắn gọn một cậu: “Hà tiên sinh, chuyện lần này cứ vậy cho qua, tiền thuốc men của con trai ngài ta sẽ chi trả.
“Sao có thể a, về sau chúng tôi còn nhờ cậu giúp đỡ nhiều.”- Hà chủ tịch muốn bắt tay Cảnh Hiên nhưng cậu chẳng màn đáp lễ. Cảnh Hiên mang theo Lý Thanh rời khỏi cảnh cục, dặn dò cậu tiếp tục điều tra rồi lái xe thẳng về nhà.
“Không ngờ Cảnh Ngôn lại có thân phận như vậy.”
“Sau này tốt nhất đừng đi trêu chọc hắn, Lan gia là loại người chúng ta không nên đụng đến. Ta không nghĩ tới Lan nhị thiếu gia có thể học ở một trường trung học bình thường thế này. Lan gia ngoạ hổ tàng long đúng là không sai.”- Hà chủ tịch cảnh cáo đứa con.
“Con biết rồi.”
Rất lâu mới có một cực phẩm như vậy, chưa kịp tới miệng đã bay mất. Hà Diệu Nhiên vô cùng tiếc nuối.
Về đến nhà còn chưa cởi áo khoác, Cảnh Hiên đã đi thẳng đến phòng Ngôn nhi. Gặp Cảnh Hiên đi vào, nhóc con nhỏ giọng gọi một tiếng.
“Hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì cả.”- Cảnh Ngôn không biết trả lời thế nào, nói qua loa thoái thát.
Cảnh Hiên nhìn chằm chằm Ngôn nhi lại hỏi một lần nữa:
“Thật sự không có gì?”
“Đúng vậy.” – Bất quá bị anh hai nhìn chằm chằm, Cảnh Ngôn có điểm chột dạ cúi đầu.
Lời của Ngôn nhi khiến Cảnh Hiên thêm buồn bực, cậu cởi áo khoác, cởi cà vạt, hít sâu một hơi mà nói.
“Lan Cảnh Ngôn, có phải hay không cảm thấy anh dung túng em quá mức nên muốn làm gì thì làm?”- Tuy đã cố gắng khắc chế nhưng câu nói vẫn mang theo ngữ khí đầu tức giận.
Cảnh Ngôn chưa từng thấy qua anh hai như vậy. Trong lòng của nó, anh hai từ trước đến nay vô cùng dịu dàng hoà nhã, số lần tức giận cũng rất ít, cho nên nó thật sự bị doạ, nhỏ giọng nói
“Em không có.”
Cảnh Hiên ngồi xuống sô pha, hỏi lại một lần.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Chỉ là hai chúng ta cãi nhau rồi đánh nhau thôi.”
“Cãi nhau rồi lại đánh nhau, Lan Cảnh Ngôn, em vẫn còn là trẻ con? Còn muốn dùng phương thức trẻ con đó để giải quyết vấn đề?”- Lúc này, Cảnh Hiên đã quên mất biểu hiện bất thường của Ngôn nhi mà chính nó cũng ngượng ngùng nói rằng mình bị người khác trêu chọc mới đánh nhau. Vì thế, Cảnh Ngôn chỉ đơn giản nhận sai.
“Em biết sai rồi, anh đừng tức giận.”
“Em cảm thấy anh có thể không tức giận? Em nói xem anh đã giúp em thu dọn bao nhiêu chuyện rắc rối, che giấu ba bao nhiêu lần? Anh nghĩ em vẫn còn nhỏ, không muốn phải nghiêm khắc bó buộc em, anh nghĩ em sẽ nghe lời anh nói nhưng cuối cùng em vẫn thích làm theo ý mình…”- Cảnh Hiên gần như nói không thành lời nữa, cảm thấy bản thân mình vô cùng thất bại.
“Không phải, em…em…”- Không đợi Ngôn nhi giải thích, Cảnh Hiên ôm lấy nó ném đến tay vịn sô pha, cầm lấy thước đo trên bàn học đánh mạnh xuống, tức giận mắng:
“Nếu nói nhỏ nhẹ không nghe thì chúng ta sẽ đổi một phương thức khác.”
Đau đớn đột ngột khiến Cảnh Ngôn không ngừng giãy giụa nhưng Cảnh Hiên dùng sức kẹp chặt. Cảnh Ngôn thật chất là một tiểu thiếu gia sống an nhàn làm sao chống nổi Cảnh Hiên.
Đánh liên tiếp mười roi, Cảnh Hiên mới dừng lại hỏi:
“Hiện tại nguyện ý nói hay chưa?”
Nhóc con mang giọng điệu bất mãn: “Tất cả những gì em nói điều là thật chỉ tại anh không chịu tin mà thôi.”- Lời Cảnh Ngôn đều là thật chỉ có lượt bớt một số quá trình.
Câu trả lời của Ngôn nhi càng làm cho Cảnh Hiên buồn bực, vì thế rất tự nhiên đem toàn bộ nguyên nhân của chuyện này đổ hết lên người nó. Thường nói quan tâm tất loạn, nếu như là người khác, Cảnh Hiên cũng sẽ không như vậy bất thông tình lý.
“Tốt lắm Lan Cảnh Ngôn, xem ra em cảm thấy anh luyến tiếc đánh em có phải không?”
“Đánh đi, tất cả mọi người đều muốn khi dễ em.”- Nhóc con bật khóc đầy uỷ khuất, chuyện ngày hôm nay không phải lỗi của nó vì cái gì còn muốn đánh nó.
“Tốt… Đây là chính miệng em nói, có gan thì đừng động đậy.”- Cảnh Hiên buông tay khỏi người Cảnh Ngôn, giơ cao thước tiếp tục đánh. Tuy Cảnh Hiên đã thu bớt khí lực nhưng vẫn khiến Cảnh Ngôn đau đến toát mồ hôi lạnh. Bất quá nghĩ đến lời anh nói, vì sĩ diện mà bám chặt tay vịn sô pha chịu đựng.
“Anh có nói hay không khi gặp chuyện phải bình tĩnh giải quyết, không được hở chút là đánh nhau. Lời anh nói như gió thoảng bên tai?”
“Em không có, em không phải muốn đánh nhau.”- Cảnh Ngôn ngẩng mặt đầy nước mắt nhỏ giọng nói.
“Vậy là vì cái gì?”
Cảnh Hiên dừng tay nghiêm mặt hỏi làm Cảnh Ngôn nhất thời nói không thành lời.
“Vẫn không muốn nói? Là em tự chọn lấy…”- Cảnh Hiên cảm thấy hoàn toàn thất vọng vì những thứ mình đã dạy dỗ Ngôn nhi xem ra đều vô dụng.
Đánh thêm vài roi, Cảnh Hiên quăng thước xuống đất, bực dọc ngồi xuống sô pha. Cảnh Ngôn nhìn anh như vậy, lòng nhói đau, cúi đầu đứng một bên.
Lúc này, điện thoại của Cảnh Hiên vang lên, là Lý Thanh gọi tới.
“Đại thiếu gia, ta đã tra ra được nguyên nhân. Nhóc con Diệu Nhiên có hứng thú với người đồng giới. Căn cứ theo Camera giám sát, thì nhóc con đó bất ngờ ôm lấy Nhị thiếu gia từ phía sau, Nhị thiếu gia chống cự rồi cùng nó đánh nhau…”- Cảnh Hiên không còn nghe những gì Lý Thanh nói tiếp theo nữa, trong lòng chỉ còn niềm hối hận không ngừng dâng trào.
“Xin chào Lan đại thiếu gia, ta chính là cậu của Diệu Nhiên, không biết nó có chỗ nào đắc tội với cậu, nó chỉ là đứa trẻ nhỏ chưa hiểu chuyện mong cậu bỏ qua cho.”
“Tiếng Đại thiếu gia này ta không dám nhận a. Cháu của ngài nói sẽ đưa anh em nhà chúng ta vào nhà tù ngồi cùng nhau. Ngài có từng nghe qua phạm nhân nào được gọi là Đại thiếu gia sao?”- Lời nói của Cảnh Hiên đầy hàm ý trào phúng châm chọc, bình thường cậu ít khi nói như vậy nhưng hôm này là cần thiết.
Cảnh Hiên quay đầu sang hỏi Lý Thanh: “Thế nào, đã xảy ra chuyện gì?”
“Xin lỗi Đại thiếu gia, tôi đã phái người đi ra ngoài điều tra nhưng vẫn chưa có kết quả.”
Nghe Lý Thanh nói, Hà cục trưởng thoáng thở phào, vậy là không có lý do động thủ của hai đứa nhỏ a. Biểu tình kia của cục trưởng lọt vào tầm mắt Cảnh Hiên, cậu cười lạnh đi thẳng vào trong cảnh cục.
Hà cục trưởng chỉ có thể lập tức đi theo, lòng thầm mắng nhóc con Diệu Nhiên mấy trăm lần, nó thế nào lại đi đắc tội với vị Đại thiếu gia này a?’
Phía bên trong, Diệu Nhiên nhu thuận đứng bên cạnh một nam nhân đứng tuổi mặc tây trang.
“Xin chào Lan đại thiếu gia, ta là ba của Diệu Nhiên cũng là chủ tịch Xí nghiệp Hà thị. Chuyện lần này chỉ là trẻ con đánh nhau, con ta cũng đã bị thương, bất luận là trách nhiệm của ai, chúng ta đều bỏ qua hết đi.”
Cảnh Hiên thong thả ngồi xuống nói: “Ta chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra, kêu con của ngài nói rõ ràng mọi sự. Nếu đúng là lỗi của Ngôn nhi, nhà chúng ta sẽ bồi thường thoả đáng, tuyệt không lấy thế ép người. Nếu không phải thì…”
Nghe qua Diệu Nhiên giải thích, Cảnh Hiên có nghi vấn cũng chưa tìm được lý do phản bác. Theo đó chỉ do hai đứa tranh cãi quá khích, nổi giận đánh nhau mà Ngôn nhi không ở cũng không thể đối chứng. Vì thế, Cảnh Hiên nói ngắn gọn một cậu: “Hà tiên sinh, chuyện lần này cứ vậy cho qua, tiền thuốc men của con trai ngài ta sẽ chi trả.
“Sao có thể a, về sau chúng tôi còn nhờ cậu giúp đỡ nhiều.”- Hà chủ tịch muốn bắt tay Cảnh Hiên nhưng cậu chẳng màn đáp lễ. Cảnh Hiên mang theo Lý Thanh rời khỏi cảnh cục, dặn dò cậu tiếp tục điều tra rồi lái xe thẳng về nhà.
“Không ngờ Cảnh Ngôn lại có thân phận như vậy.”
“Sau này tốt nhất đừng đi trêu chọc hắn, Lan gia là loại người chúng ta không nên đụng đến. Ta không nghĩ tới Lan nhị thiếu gia có thể học ở một trường trung học bình thường thế này. Lan gia ngoạ hổ tàng long đúng là không sai.”- Hà chủ tịch cảnh cáo đứa con.
“Con biết rồi.”
Rất lâu mới có một cực phẩm như vậy, chưa kịp tới miệng đã bay mất. Hà Diệu Nhiên vô cùng tiếc nuối.
Về đến nhà còn chưa cởi áo khoác, Cảnh Hiên đã đi thẳng đến phòng Ngôn nhi. Gặp Cảnh Hiên đi vào, nhóc con nhỏ giọng gọi một tiếng.
“Hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì cả.”- Cảnh Ngôn không biết trả lời thế nào, nói qua loa thoái thát.
Cảnh Hiên nhìn chằm chằm Ngôn nhi lại hỏi một lần nữa:
“Thật sự không có gì?”
“Đúng vậy.” – Bất quá bị anh hai nhìn chằm chằm, Cảnh Ngôn có điểm chột dạ cúi đầu.
Lời của Ngôn nhi khiến Cảnh Hiên thêm buồn bực, cậu cởi áo khoác, cởi cà vạt, hít sâu một hơi mà nói.
“Lan Cảnh Ngôn, có phải hay không cảm thấy anh dung túng em quá mức nên muốn làm gì thì làm?”- Tuy đã cố gắng khắc chế nhưng câu nói vẫn mang theo ngữ khí đầu tức giận.
Cảnh Ngôn chưa từng thấy qua anh hai như vậy. Trong lòng của nó, anh hai từ trước đến nay vô cùng dịu dàng hoà nhã, số lần tức giận cũng rất ít, cho nên nó thật sự bị doạ, nhỏ giọng nói
“Em không có.”
Cảnh Hiên ngồi xuống sô pha, hỏi lại một lần.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Chỉ là hai chúng ta cãi nhau rồi đánh nhau thôi.”
“Cãi nhau rồi lại đánh nhau, Lan Cảnh Ngôn, em vẫn còn là trẻ con? Còn muốn dùng phương thức trẻ con đó để giải quyết vấn đề?”- Lúc này, Cảnh Hiên đã quên mất biểu hiện bất thường của Ngôn nhi mà chính nó cũng ngượng ngùng nói rằng mình bị người khác trêu chọc mới đánh nhau. Vì thế, Cảnh Ngôn chỉ đơn giản nhận sai.
“Em biết sai rồi, anh đừng tức giận.”
“Em cảm thấy anh có thể không tức giận? Em nói xem anh đã giúp em thu dọn bao nhiêu chuyện rắc rối, che giấu ba bao nhiêu lần? Anh nghĩ em vẫn còn nhỏ, không muốn phải nghiêm khắc bó buộc em, anh nghĩ em sẽ nghe lời anh nói nhưng cuối cùng em vẫn thích làm theo ý mình…”- Cảnh Hiên gần như nói không thành lời nữa, cảm thấy bản thân mình vô cùng thất bại.
“Không phải, em…em…”- Không đợi Ngôn nhi giải thích, Cảnh Hiên ôm lấy nó ném đến tay vịn sô pha, cầm lấy thước đo trên bàn học đánh mạnh xuống, tức giận mắng:
“Nếu nói nhỏ nhẹ không nghe thì chúng ta sẽ đổi một phương thức khác.”
Đau đớn đột ngột khiến Cảnh Ngôn không ngừng giãy giụa nhưng Cảnh Hiên dùng sức kẹp chặt. Cảnh Ngôn thật chất là một tiểu thiếu gia sống an nhàn làm sao chống nổi Cảnh Hiên.
Đánh liên tiếp mười roi, Cảnh Hiên mới dừng lại hỏi:
“Hiện tại nguyện ý nói hay chưa?”
Nhóc con mang giọng điệu bất mãn: “Tất cả những gì em nói điều là thật chỉ tại anh không chịu tin mà thôi.”- Lời Cảnh Ngôn đều là thật chỉ có lượt bớt một số quá trình.
Câu trả lời của Ngôn nhi càng làm cho Cảnh Hiên buồn bực, vì thế rất tự nhiên đem toàn bộ nguyên nhân của chuyện này đổ hết lên người nó. Thường nói quan tâm tất loạn, nếu như là người khác, Cảnh Hiên cũng sẽ không như vậy bất thông tình lý.
“Tốt lắm Lan Cảnh Ngôn, xem ra em cảm thấy anh luyến tiếc đánh em có phải không?”
“Đánh đi, tất cả mọi người đều muốn khi dễ em.”- Nhóc con bật khóc đầy uỷ khuất, chuyện ngày hôm nay không phải lỗi của nó vì cái gì còn muốn đánh nó.
“Tốt… Đây là chính miệng em nói, có gan thì đừng động đậy.”- Cảnh Hiên buông tay khỏi người Cảnh Ngôn, giơ cao thước tiếp tục đánh. Tuy Cảnh Hiên đã thu bớt khí lực nhưng vẫn khiến Cảnh Ngôn đau đến toát mồ hôi lạnh. Bất quá nghĩ đến lời anh nói, vì sĩ diện mà bám chặt tay vịn sô pha chịu đựng.
“Anh có nói hay không khi gặp chuyện phải bình tĩnh giải quyết, không được hở chút là đánh nhau. Lời anh nói như gió thoảng bên tai?”
“Em không có, em không phải muốn đánh nhau.”- Cảnh Ngôn ngẩng mặt đầy nước mắt nhỏ giọng nói.
“Vậy là vì cái gì?”
Cảnh Hiên dừng tay nghiêm mặt hỏi làm Cảnh Ngôn nhất thời nói không thành lời.
“Vẫn không muốn nói? Là em tự chọn lấy…”- Cảnh Hiên cảm thấy hoàn toàn thất vọng vì những thứ mình đã dạy dỗ Ngôn nhi xem ra đều vô dụng.
Đánh thêm vài roi, Cảnh Hiên quăng thước xuống đất, bực dọc ngồi xuống sô pha. Cảnh Ngôn nhìn anh như vậy, lòng nhói đau, cúi đầu đứng một bên.
Lúc này, điện thoại của Cảnh Hiên vang lên, là Lý Thanh gọi tới.
“Đại thiếu gia, ta đã tra ra được nguyên nhân. Nhóc con Diệu Nhiên có hứng thú với người đồng giới. Căn cứ theo Camera giám sát, thì nhóc con đó bất ngờ ôm lấy Nhị thiếu gia từ phía sau, Nhị thiếu gia chống cự rồi cùng nó đánh nhau…”- Cảnh Hiên không còn nghe những gì Lý Thanh nói tiếp theo nữa, trong lòng chỉ còn niềm hối hận không ngừng dâng trào.