Gần đây, công việc của Cảnh Hiên khá dồn dập, ngày nào cậu cũng làm việc đến tám chín giờ tối mới về nhà. Vì thế, Cảnh Hiên không hề phát hiện ra biểu tình khác lạ của ba. Vừa tắm rửa sạch sẽ thoải mái, bên ngoài liền có tiếng gõ cửa.
Cảnh Hiên đi ra mở cửa, đó là Lý quản gia cầm khay thức ăn đứng ngoài cửa.
“Đại thiếu gia, lão mang cho cậu thức ăn khuya. Lão biết gần đây cậu nhiều việc nhưng cũng không thể bỏ lơ sức khoẻ của mình.”
“Ta biết, Lý thúc chớ lo lắng. Chuyện nhỏ này ta tự mình làm được, không thì để người hầu mang lên sao Lý thúc lại tự mình làm thế này.”- Cảnh Hiên nhận khay thức ăn mang vào phòng.
“Đại thiếu gia phải nhớ lời mình nói đấy. Lão biết thức ăn tại công ty không hợp khẩu vị liền dặn nhà bếp nấu vài món cậu thích. Còn nữa, Lão gia đã giao cho lão một nhiệm vụ là phải giám sát cậu ăn uống đầy đủ.”- Lý quản gia cười nói. Ông thật sự rất thích vị Đại thiếu gia tài giỏi nhưng vô cùng khiêm tốn này, hơn nữa thiếu gia từ nhỏ không ở trong nhà lại sinh thêm vài phần thương tiếc.
Ăn khuya xong, Cảnh Hiên xem một ít văn kiện đến gần mười một giờ. Lúc này, Lan Lăng Phong hạ quyết tâm đến phòng gặp Cảnh Hiên phòng. Cảnh Hiên gặp ba đến giờ này có chút giật mình.
“Ba, đã trễ thế này còn tìm con có chuyện gì không?”
“Gần đây con lại bị thương, ăn uống không tốt, bệnh bao tử có tái phát hay không?”
“Không có, con ăn uống rất tốt.”- Cảnh Hiên có điểm chột dạ. Gần đây vì chuyện của đại ca làm tăng khối lượng lớn công việc, Cảnh Hiên muốn nhanh chóng hoàn thành nên gần như bỏ mặc chuyện ăn uống, bệnh bao tử có chút tái phát.
“Còn dám nói dối, lại bắt đầu uống thuốc bao tử rồi phải không?”- Ngữ khí mang theo phẫn nộ, Lan Lăng Phong khẽ thở dài một cái, ánh mắt dừng trên người Cảnh Hiên. Lúc này cậu chỉ mặc áo ngủ mỏng, thấp thoáng bên bụng trái là vết sẹo đã vì Lan gia mà chiến đấu.
Vì thế, Lan Lăng Phong sắc mặt đại biến, hắn thậm chí muốn rút lại những lời muốn nói, còn muốn chuẩn bị cả lí do thoái thác. Nếu bọn họ là một đôi cha con thông thường, Lan Lăng Phong sẽ không làm ra quyết định này. Nhưng là hắn là chủ thượng của Lan gia, vì sinh tồn của gia tộc hắn bắt buộc phải làm rõ thân phận của Cảnh Hiên.
“Đi làm một cái kiểm tra sức khoẻ toàn diện, con gần đây bị thương dồn dập, ta lo lắng sẽ lưu lại bệnh căn, tiện thể kiểm tra bao tử như thế nào rồi?”
Cảnh Hiên mặc dù khó hiểu với ý định của ba nhưng cũng là lo lắng cho mình, vì thế gật gật đầu đáp ứng.
“Ba cứ sắp xếp, con gần đây có chút mệt mới uống thuốc, không đáng ngại.”- Cảnh Hiên cẩn thận địa nói, cậu hiện tại đối gia pháp của ba thật sự có điểm sợ.
Làm cho Cảnh Hiên khó hiểu nhất là ba không có tức giận, chỉ căn dặn vài lời rồi rời đi. Không lại bị đánh là tốt rồi vì thế Cảnh Hiên không nghĩ ngợi nhiều liền nằm xuống ngủ. Trên thực tế, Cảnh Hiên đoán rất đúng, nếu không phải Lan Lăng Phong hiện đang rối rắm chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu.
Ngày hôm sau, Cảnh Hiên theo sự an bài của ba đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ toàn diện, biết bao nhiêu là xét nghiệm khiến cậu mệt phờ người. Bất quá, Cảnh Hiên trăm triệu lần không ngờ tới, lần an bài này còn có một tầng dụng ý khác.
Sau khi kiểm tra sức khoẻ, Cảnh Hiên theo thường lệ về công ty làm việc. Trời luôn yên ắng trước bão táp, nguy cơ rất lớn đang cập kề trước mắt nhưng hiện tại Cảnh Hiên đang chìm đắm trong việc thành công chuyển khoản cho đại ca nào có cảm nhận được sóng gió sắp kéo đến.
Rất nhanh, máu của Cảnh Hiên được đem đi xét nghiệm, dưới mệnh lệnh của Lan Lăng Phong sau hai mươi bốn giờ đã có kết quả. Trong khoảng thời gian này, Lan Lăng Phong không thể diễn tả nỗi tâm trạng của mình, vô luận về công hay tư, hắn đều hy vọng Cảnh Hiên là con ruột của mình. Ngồi trong văn phòng, Lan Lăng Phong cũng không có tâm trạng xem văn kiện, lòng đắn đo suy nghĩ, nếu là mình đa tâm, chuyện này nếu để Hiên nhi biết được… lấy cái kia tính tình cao ngạo kia thì sẽ…
Về đến công ty, Cảnh Hiên bắt gặp nhóc con đang ở phòng làm việc chờ mình. Cảnh Hiên buồn cười không đi đánh thức nhóc con đáng say ngủ mà nhìn chồng cao văn kiện trên bàn ai oán.
“Tự dưng kiểm tra sức khoẻ làm chi, một buổi sáng không đến công ty văn kiện đã chất cao thành cái dạng này.”
Một lát sau, Cảnh Ngôn thức giấc, dụi mắt mơ màn nhìn anh hai đang ngồi xử lý công việc kêu ca.
“Anh về lúc nào thế?”
Lúc này, Cảnh Hiên ngẩng đầu, cười hỏi: “Sao tự dưng lại đến công ty?”
Chợt nghĩ đến điều gì, sắc mặt Cảnh Hiên đại biến.
“Nói thật đi, có phải em lại gây ra chuyện gì chạy tới đây trốn phải không?”
“Anh đừng có suốt ngày nghĩ em toàn gây chuyện?”- Nhóc con bị câu hỏi của Cảnh Hiên chọc tức.
Cảnh Hiên suy nghĩ, kiên định gật đầu: “Thì em vốn là như thế còn gì?”
“…”- Cảnh Ngôn nói không thành lời.
“Anh, em hôm nay là muốn nói chuyện nghiêm chỉnh đấy.”
“Thế a, nói nghe thử xem”- Cảnh Hiên nói xong lại bồi thêm một câu.
“Không phải là lại đi giúp em thu dọn hậu quả?”
“Không phải mà. Anh hai, nhóm nhạc của em ngày mai tham gia một cuộc thi. Anh cũng biết ba không thích… em cũng chỉ lén tham gia nhưng em muốn có người nhà đến cổ vũ, anh đi cùng em được chứ?”
Cảnh Hiên biết nhóc con rất thích âm nhạc, cùng vài bạn học lập thành một ban nhạc nhỏ, nó còn là giọng hát chính. Điều này trong mắt người khác là điều vô cùng tự hào nhưng đối với Lan Lăng Phong chính là làm chuyện vô bổ.
Cảnh Hiên mỉm cười gật đầu, nghiêm túc nói: “Anh sẽ đi, không được trốn học, anh sẽ đến đón em đi thi, sau đó sẽ trở về trường tiếp tục buổi học.”
Tuy rằng bị anh yêu cầu trở về trường vô cùng mất hứng nhưng nghĩ đến có người nhà đến chứng kiến nhóc con liền vui vẻ đáp ứng.
“Cảm ơn anh hai, không làm phiền anh nữa, em về nhà trước đây.”- Cảnh Hiên tự mình đưa Ngôn đi xuống lầu, phân phó lái xe đưa nó về nhà mới yên tâm trở lên làm việc.
Ngày hôm sau, khi còn ngồi trong lớp học, Cảnh Ngôn nhận được tin nhắn của anh hai nói rằng sẽ lập tức đến đón, bảo nó ra trước cổng trường chờ.
Nhìn tin nhắn, nhóc con bĩu môi: “Còn nói không cho mình trốn học, giờ lại là đầu tiêu này.”
Cảnh Ngôn tìm lý do linh tinh xin về trước, chạy ra ngoài cổng trường. Đứng một lúc lâu, Cảnh Ngôn bắt đầu thấy kỳ quái: “Không phải anh nói lập tức đến sao, chẳng thấy mặt mủi đâu.”
Ngay lúc Cảnh Ngôn còn đang bận tâm suy nghĩ thì có một hắc y nhân phóng đến trước mặt, tay cầm chuỷ thủ hướng vào bụng nó, may mà Cảnh Ngôn phản ứng nhanh nhẹn nhảy sang một bên né tránh.
“Ngươi là ai?”
Bị bất ngờ nhưng động tác tránh né linh hoạt của Cảnh Ngôn làm tên hắc y nhân cũng bị bất ngờ. Kỳ thật, động tác vừa rồi là do Cảnh Hiên trực tiếp huấn luyện cho nhóc con trong thời gian qua. Đó là chiêu thức mà Cảnh Hiên đúc kết từ kinh nghiệm nhiều năm thực chiến.
“Ta là ai Nhị thiếu gia cũng không cần phải biết.”- Hắc y nhân hướng Cảnh Ngôn tấn công. Lúc này những vệ sĩ âm thầm đi theo bảo vệ Cảnh Ngôn cũng xuất hiện chắn trước mặt câu.
Hắc y nhân kia rất mạnh, đối mặt Lan gia năm sáu cao thủ cũng không hề lộ vẻ sợ hãi, thậm chí còn muốn chiếm thế thượng phong.
“Các ngươi tốt nhất luôn bên cạnh bảo vệ Nhị thiếu gia của mình, để một mình hắn chạy đi, người của ta còn ở phía sau chờ a.”
Nghe lời hắc y nhân nói, nhóm vệ sĩ nhanh chóng đem Cảnh Ngôn vào giữa, vây thành vòng tròn bảo hộ, cùng hắc y nhân giao đấu. Các vệ sĩ đều là cao thủ nhưng kẻ kia cũng không tầm thường. Cảnh Ngôn tuy được vây quanh bảo vệ nhưng giao đấu kịch liệt, kẻ hở rất nhiều. Vì thế, trong khoảnh khắc, một vài vệ sĩ bị đánh ngã, hắn đã nhìn Cảnh Ngôn bằng ánh mắt thèm thuồng của kẻ săn mồi. Cảnh Ngôn nhìn vệ sĩ nằm dưới đất không biết sống hay chết, nó không biết mình lấy đâu ra dũng khí, cầm lấy dao găm trên mặt đất tựa hồ như muốn chiến đấu. Hắc y nhân bất động, nhìn nó mỉm cười khinh thường.
Cảnh Ngôn chẳng phải loại cao thủ thực chiến, ngay lúc nó cầm dao găm lao tới, hắc y nhân đã nhanh hơn một bước chế trụ cổ tay nó, dao găm rơi xuống đất, đồng thời hắn nâng lên chuỷ thủ của mình đâm thẳng vào Cảnh Ngôn, mỉm cười sắc lạnh.
“Nhị thiếu gia, tái kiến!”
Đau đớn kịch liệt, Cảnh Ngôn cũng cảm nhận được máu đang từ thân thể mình chảy ra, ý thức cũng ngày càng mơ hồ. Nguyên lai đau đớn này chính là như vậy, đáng tiếc mình không thể tham gia cuộc thi nữa rồi. Đó là ý nghĩ cuối cùng trước khi Cảnh Ngôn ngất đi.
Lúc này, một vệ sĩ còn ý thức giãy giụa đứng lên, chạy đến chỗ Cảnh Ngôn, phát hiện Nhị thiếu gia còn chút hơi thở mỏng manh, vì thế lập tức gọi điện cầu cứu. Rất nhanh, xe cấp cứu của Lan gia chạy đến đưa Cảnh Ngôn đến bệnh viện.
Cảnh Hiên đi ra mở cửa, đó là Lý quản gia cầm khay thức ăn đứng ngoài cửa.
“Đại thiếu gia, lão mang cho cậu thức ăn khuya. Lão biết gần đây cậu nhiều việc nhưng cũng không thể bỏ lơ sức khoẻ của mình.”
“Ta biết, Lý thúc chớ lo lắng. Chuyện nhỏ này ta tự mình làm được, không thì để người hầu mang lên sao Lý thúc lại tự mình làm thế này.”- Cảnh Hiên nhận khay thức ăn mang vào phòng.
“Đại thiếu gia phải nhớ lời mình nói đấy. Lão biết thức ăn tại công ty không hợp khẩu vị liền dặn nhà bếp nấu vài món cậu thích. Còn nữa, Lão gia đã giao cho lão một nhiệm vụ là phải giám sát cậu ăn uống đầy đủ.”- Lý quản gia cười nói. Ông thật sự rất thích vị Đại thiếu gia tài giỏi nhưng vô cùng khiêm tốn này, hơn nữa thiếu gia từ nhỏ không ở trong nhà lại sinh thêm vài phần thương tiếc.
Ăn khuya xong, Cảnh Hiên xem một ít văn kiện đến gần mười một giờ. Lúc này, Lan Lăng Phong hạ quyết tâm đến phòng gặp Cảnh Hiên phòng. Cảnh Hiên gặp ba đến giờ này có chút giật mình.
“Ba, đã trễ thế này còn tìm con có chuyện gì không?”
“Gần đây con lại bị thương, ăn uống không tốt, bệnh bao tử có tái phát hay không?”
“Không có, con ăn uống rất tốt.”- Cảnh Hiên có điểm chột dạ. Gần đây vì chuyện của đại ca làm tăng khối lượng lớn công việc, Cảnh Hiên muốn nhanh chóng hoàn thành nên gần như bỏ mặc chuyện ăn uống, bệnh bao tử có chút tái phát.
“Còn dám nói dối, lại bắt đầu uống thuốc bao tử rồi phải không?”- Ngữ khí mang theo phẫn nộ, Lan Lăng Phong khẽ thở dài một cái, ánh mắt dừng trên người Cảnh Hiên. Lúc này cậu chỉ mặc áo ngủ mỏng, thấp thoáng bên bụng trái là vết sẹo đã vì Lan gia mà chiến đấu.
Vì thế, Lan Lăng Phong sắc mặt đại biến, hắn thậm chí muốn rút lại những lời muốn nói, còn muốn chuẩn bị cả lí do thoái thác. Nếu bọn họ là một đôi cha con thông thường, Lan Lăng Phong sẽ không làm ra quyết định này. Nhưng là hắn là chủ thượng của Lan gia, vì sinh tồn của gia tộc hắn bắt buộc phải làm rõ thân phận của Cảnh Hiên.
“Đi làm một cái kiểm tra sức khoẻ toàn diện, con gần đây bị thương dồn dập, ta lo lắng sẽ lưu lại bệnh căn, tiện thể kiểm tra bao tử như thế nào rồi?”
Cảnh Hiên mặc dù khó hiểu với ý định của ba nhưng cũng là lo lắng cho mình, vì thế gật gật đầu đáp ứng.
“Ba cứ sắp xếp, con gần đây có chút mệt mới uống thuốc, không đáng ngại.”- Cảnh Hiên cẩn thận địa nói, cậu hiện tại đối gia pháp của ba thật sự có điểm sợ.
Làm cho Cảnh Hiên khó hiểu nhất là ba không có tức giận, chỉ căn dặn vài lời rồi rời đi. Không lại bị đánh là tốt rồi vì thế Cảnh Hiên không nghĩ ngợi nhiều liền nằm xuống ngủ. Trên thực tế, Cảnh Hiên đoán rất đúng, nếu không phải Lan Lăng Phong hiện đang rối rắm chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu.
Ngày hôm sau, Cảnh Hiên theo sự an bài của ba đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ toàn diện, biết bao nhiêu là xét nghiệm khiến cậu mệt phờ người. Bất quá, Cảnh Hiên trăm triệu lần không ngờ tới, lần an bài này còn có một tầng dụng ý khác.
Sau khi kiểm tra sức khoẻ, Cảnh Hiên theo thường lệ về công ty làm việc. Trời luôn yên ắng trước bão táp, nguy cơ rất lớn đang cập kề trước mắt nhưng hiện tại Cảnh Hiên đang chìm đắm trong việc thành công chuyển khoản cho đại ca nào có cảm nhận được sóng gió sắp kéo đến.
Rất nhanh, máu của Cảnh Hiên được đem đi xét nghiệm, dưới mệnh lệnh của Lan Lăng Phong sau hai mươi bốn giờ đã có kết quả. Trong khoảng thời gian này, Lan Lăng Phong không thể diễn tả nỗi tâm trạng của mình, vô luận về công hay tư, hắn đều hy vọng Cảnh Hiên là con ruột của mình. Ngồi trong văn phòng, Lan Lăng Phong cũng không có tâm trạng xem văn kiện, lòng đắn đo suy nghĩ, nếu là mình đa tâm, chuyện này nếu để Hiên nhi biết được… lấy cái kia tính tình cao ngạo kia thì sẽ…
Về đến công ty, Cảnh Hiên bắt gặp nhóc con đang ở phòng làm việc chờ mình. Cảnh Hiên buồn cười không đi đánh thức nhóc con đáng say ngủ mà nhìn chồng cao văn kiện trên bàn ai oán.
“Tự dưng kiểm tra sức khoẻ làm chi, một buổi sáng không đến công ty văn kiện đã chất cao thành cái dạng này.”
Một lát sau, Cảnh Ngôn thức giấc, dụi mắt mơ màn nhìn anh hai đang ngồi xử lý công việc kêu ca.
“Anh về lúc nào thế?”
Lúc này, Cảnh Hiên ngẩng đầu, cười hỏi: “Sao tự dưng lại đến công ty?”
Chợt nghĩ đến điều gì, sắc mặt Cảnh Hiên đại biến.
“Nói thật đi, có phải em lại gây ra chuyện gì chạy tới đây trốn phải không?”
“Anh đừng có suốt ngày nghĩ em toàn gây chuyện?”- Nhóc con bị câu hỏi của Cảnh Hiên chọc tức.
Cảnh Hiên suy nghĩ, kiên định gật đầu: “Thì em vốn là như thế còn gì?”
“…”- Cảnh Ngôn nói không thành lời.
“Anh, em hôm nay là muốn nói chuyện nghiêm chỉnh đấy.”
“Thế a, nói nghe thử xem”- Cảnh Hiên nói xong lại bồi thêm một câu.
“Không phải là lại đi giúp em thu dọn hậu quả?”
“Không phải mà. Anh hai, nhóm nhạc của em ngày mai tham gia một cuộc thi. Anh cũng biết ba không thích… em cũng chỉ lén tham gia nhưng em muốn có người nhà đến cổ vũ, anh đi cùng em được chứ?”
Cảnh Hiên biết nhóc con rất thích âm nhạc, cùng vài bạn học lập thành một ban nhạc nhỏ, nó còn là giọng hát chính. Điều này trong mắt người khác là điều vô cùng tự hào nhưng đối với Lan Lăng Phong chính là làm chuyện vô bổ.
Cảnh Hiên mỉm cười gật đầu, nghiêm túc nói: “Anh sẽ đi, không được trốn học, anh sẽ đến đón em đi thi, sau đó sẽ trở về trường tiếp tục buổi học.”
Tuy rằng bị anh yêu cầu trở về trường vô cùng mất hứng nhưng nghĩ đến có người nhà đến chứng kiến nhóc con liền vui vẻ đáp ứng.
“Cảm ơn anh hai, không làm phiền anh nữa, em về nhà trước đây.”- Cảnh Hiên tự mình đưa Ngôn đi xuống lầu, phân phó lái xe đưa nó về nhà mới yên tâm trở lên làm việc.
Ngày hôm sau, khi còn ngồi trong lớp học, Cảnh Ngôn nhận được tin nhắn của anh hai nói rằng sẽ lập tức đến đón, bảo nó ra trước cổng trường chờ.
Nhìn tin nhắn, nhóc con bĩu môi: “Còn nói không cho mình trốn học, giờ lại là đầu tiêu này.”
Cảnh Ngôn tìm lý do linh tinh xin về trước, chạy ra ngoài cổng trường. Đứng một lúc lâu, Cảnh Ngôn bắt đầu thấy kỳ quái: “Không phải anh nói lập tức đến sao, chẳng thấy mặt mủi đâu.”
Ngay lúc Cảnh Ngôn còn đang bận tâm suy nghĩ thì có một hắc y nhân phóng đến trước mặt, tay cầm chuỷ thủ hướng vào bụng nó, may mà Cảnh Ngôn phản ứng nhanh nhẹn nhảy sang một bên né tránh.
“Ngươi là ai?”
Bị bất ngờ nhưng động tác tránh né linh hoạt của Cảnh Ngôn làm tên hắc y nhân cũng bị bất ngờ. Kỳ thật, động tác vừa rồi là do Cảnh Hiên trực tiếp huấn luyện cho nhóc con trong thời gian qua. Đó là chiêu thức mà Cảnh Hiên đúc kết từ kinh nghiệm nhiều năm thực chiến.
“Ta là ai Nhị thiếu gia cũng không cần phải biết.”- Hắc y nhân hướng Cảnh Ngôn tấn công. Lúc này những vệ sĩ âm thầm đi theo bảo vệ Cảnh Ngôn cũng xuất hiện chắn trước mặt câu.
Hắc y nhân kia rất mạnh, đối mặt Lan gia năm sáu cao thủ cũng không hề lộ vẻ sợ hãi, thậm chí còn muốn chiếm thế thượng phong.
“Các ngươi tốt nhất luôn bên cạnh bảo vệ Nhị thiếu gia của mình, để một mình hắn chạy đi, người của ta còn ở phía sau chờ a.”
Nghe lời hắc y nhân nói, nhóm vệ sĩ nhanh chóng đem Cảnh Ngôn vào giữa, vây thành vòng tròn bảo hộ, cùng hắc y nhân giao đấu. Các vệ sĩ đều là cao thủ nhưng kẻ kia cũng không tầm thường. Cảnh Ngôn tuy được vây quanh bảo vệ nhưng giao đấu kịch liệt, kẻ hở rất nhiều. Vì thế, trong khoảnh khắc, một vài vệ sĩ bị đánh ngã, hắn đã nhìn Cảnh Ngôn bằng ánh mắt thèm thuồng của kẻ săn mồi. Cảnh Ngôn nhìn vệ sĩ nằm dưới đất không biết sống hay chết, nó không biết mình lấy đâu ra dũng khí, cầm lấy dao găm trên mặt đất tựa hồ như muốn chiến đấu. Hắc y nhân bất động, nhìn nó mỉm cười khinh thường.
Cảnh Ngôn chẳng phải loại cao thủ thực chiến, ngay lúc nó cầm dao găm lao tới, hắc y nhân đã nhanh hơn một bước chế trụ cổ tay nó, dao găm rơi xuống đất, đồng thời hắn nâng lên chuỷ thủ của mình đâm thẳng vào Cảnh Ngôn, mỉm cười sắc lạnh.
“Nhị thiếu gia, tái kiến!”
Đau đớn kịch liệt, Cảnh Ngôn cũng cảm nhận được máu đang từ thân thể mình chảy ra, ý thức cũng ngày càng mơ hồ. Nguyên lai đau đớn này chính là như vậy, đáng tiếc mình không thể tham gia cuộc thi nữa rồi. Đó là ý nghĩ cuối cùng trước khi Cảnh Ngôn ngất đi.
Lúc này, một vệ sĩ còn ý thức giãy giụa đứng lên, chạy đến chỗ Cảnh Ngôn, phát hiện Nhị thiếu gia còn chút hơi thở mỏng manh, vì thế lập tức gọi điện cầu cứu. Rất nhanh, xe cấp cứu của Lan gia chạy đến đưa Cảnh Ngôn đến bệnh viện.