Lâm Phong không tin nhưng hắn không nói lời nào. Hắn đi theo Lan Lăng Phong bao lâu nay, hắn cũng chứng kiến Cảnh Hiên từ ngày trở về Lan gia. Cảnh Hiên thái độ làm người chính trực, lấy đại cục làm trọng…
“Haizzz… đây là chuyện nhà của Lão Đại vẫn để ngài ấy tự giải quyết, mình càng không thể nhiều lời.”
Trong phòng bệnh phát ra âm thanh, Lan Lăng Phong chạy vọt vào phát hiện Ngôn nhi đã muốn tỉnh lại.
“Ngôn nhi, con cảm thấy thế nào rồi?”
“Con còn sống sao?”- Cảnh Ngôn đảo mắt nhìn quanh. Lan Lăng Phong vuốt nhẹ đầu đứa con, cưng chiều nói: “Đứa con ngốc, con tất nhiên còn sống.”
“Ba, con đau lắm, con chảy rất nhiều máu.”
Cảnh Ngôn nức nở nắm chặt tay Lan Lăng Phong.
“Anh bảo con đi ra ngoài, lập tức có có một hắc y nhân cầm dao xông thẳng vào con, vệ sĩ đều chết, con chảy rất nhiều máu cũng cảm giác như mình sẽ chết…”
Lúc này bác sĩ Diệp bước vào, tiêm cho Ngôn nhi một liều thuốc an thần để nó say ngủ.
“Nhị thiếu gia có điểm kích động, làm cho cậu ấy ngủ say tránh làm động vết thương. Ngài cũng nên đi nghỉ ngơi một chút, Nhị thiếu gia tỉnh lại nhưng còn phải trải qua giai đoạn theo dõi vết thương tránh nhiễm trùng, phòng bệnh càng ít người càng tốt.”
Lan Lăng Phong gật đầu: “Ta còn có chút sự phải xử lý, Ngôn nhi có chuyện gì lập tức cho ta biết, buổi tối ta lại đến.”
————-
Ngay cả áo khoác đều không cởi, liền lập tức lên lầu ba. Lan Lăng Phong thật muốn hỏi rõ ràng đứa nhỏ mà hắn vô cùng kỳ vọng này đối với hắn có mục đích gì? Phẫn nộ cùng nghi hoặc đã lắp đầy tâm trí hắn.
Mở cửa ra liền nhìn thấy Cảnh Hiên ngồi trên ghế, hai tay ôm trán như đang suy nghĩ cái gì đó, Lan Lăng Phong đi đến, thản nhiên hỏi:
“Đang suy nghĩ gì? Nghĩ làm sao chứng minh mình trong sạch, sau đó hoàn thành mục đích không thể cho ai biết?”- Lời nói mang ngữ khí châm chọc.
“Ba nói thế là có ý gì, con nào có mục đích không thể cho ai biết?”
“Đỉnh đỉnh đại danh Gavin cũng có chuyện không dám làm sao?”- Lan Lăng Phong hừ lạnh.
“Con không hiểu ba đang muốn nói cái gì?
“Không hiểu sao? Ta cũng không vòng vo nữa, ta hỏi ngươi, vì sao tổn thương Ngôn nhi, nó vẫn còn là một đứa nhỏ, vì cái gì ngay cả nó cũng không buông tha?”- Lan Lăng Phong thanh âm càng lúc càng lớn thậm chí như thét lên.
“Súc sinh, Ngôn nhi đã làm gì có lỗi với ngươi mà ngươi phải tàn độc muốn lấy mạng nó?”
“Không có, con không có.”- Cảnh Hiên lắc đầu, hốc mắt có điểm đỏ.
“Ba vì sao lại nghĩ như vậy?”
“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Ta cho ngươi biết… Theo điều tra, sát thủ kia rất thành thạo sử dụng chủy thủ, mà chủy thủ chính là vật tuỳ thân của ngươi. Còn có ngươi vai trái vì sao bị thương, tên sát thủ kia cũng là bị thương ở vai trái. Chính Ngôn nhi đã nói là ngươi kêu nó đi ra ngoài liền có người tập kích nó… Tất cả đều là trùng hợp sao?”
Lan Lăng Phong lúc này thậm chí đã cầm lấy một cây roi, hung hăng đánh vào người Cảnh Hiên, trong nháy mắt áo sơ mi bị xé rách thấm ướt máu tươi. Cảnh Hiên chịu đựng đau đớn, cắn răng giải thích: “Vai trái bị thương là vì con nhận được một cuộc điện thoại gọi đến kho hàng, kết quả lọt vào tập kích. Con tuyệt đối không có kêu Ngôn nhi ra ngoài, chờ con thoát khỏi tập kích chạy đến trường học chỉ còn lại những vết máu.”
Tạm dừng một chút, Cảnh Hiên nói tiếp: “Ngôn nhi là em trai của con, con làm sao có thể tổn thương nó…”- Lời của Cảnh Hiên bị cắt đứt bởi một roi hung hăng mang theo vết máu.
“Em trai… ngươi có xem Ngôn nhi là em trai sao? Nói cách khác Ngôn nhi căn bản không phải là em trai của ngươi.”- Lan Lăng Phong đem văn kiện ném trên người Cảnh Hiên.
“Chính ngươi xem đi.”
Cảnh Hiên cầm lấy văn kiện, trang đầu tiên chính là kết quả xét nghiệm.
Thanh âm run rẫy, ngước nhìn Lan Lăng Phong.
“Buổi khám sức khoẻ ngày hôm đó chính là vì ngài muốn làm cái này? Ta không đáng cho ngài tín nhiệm? Ngay cả thân phận của ta cũng hoài nghi?”
“May mắn là ta hoài nghi. Ta thật sự bị mù mắt mới đem một con lang sói dưỡng bên người lâu như vậy.”
Cảnh Hiên tiếp tục nhìn xuống, trước mắt như tối sầm, Cảnh Hiên liên tục thì thào: “Không đúng, không có khả năng, nhất định có sai sót chỗ nào đó, ta làm sao không phải là con của ngài?”
“Haizzz… đây là chuyện nhà của Lão Đại vẫn để ngài ấy tự giải quyết, mình càng không thể nhiều lời.”
Trong phòng bệnh phát ra âm thanh, Lan Lăng Phong chạy vọt vào phát hiện Ngôn nhi đã muốn tỉnh lại.
“Ngôn nhi, con cảm thấy thế nào rồi?”
“Con còn sống sao?”- Cảnh Ngôn đảo mắt nhìn quanh. Lan Lăng Phong vuốt nhẹ đầu đứa con, cưng chiều nói: “Đứa con ngốc, con tất nhiên còn sống.”
“Ba, con đau lắm, con chảy rất nhiều máu.”
Cảnh Ngôn nức nở nắm chặt tay Lan Lăng Phong.
“Anh bảo con đi ra ngoài, lập tức có có một hắc y nhân cầm dao xông thẳng vào con, vệ sĩ đều chết, con chảy rất nhiều máu cũng cảm giác như mình sẽ chết…”
Lúc này bác sĩ Diệp bước vào, tiêm cho Ngôn nhi một liều thuốc an thần để nó say ngủ.
“Nhị thiếu gia có điểm kích động, làm cho cậu ấy ngủ say tránh làm động vết thương. Ngài cũng nên đi nghỉ ngơi một chút, Nhị thiếu gia tỉnh lại nhưng còn phải trải qua giai đoạn theo dõi vết thương tránh nhiễm trùng, phòng bệnh càng ít người càng tốt.”
Lan Lăng Phong gật đầu: “Ta còn có chút sự phải xử lý, Ngôn nhi có chuyện gì lập tức cho ta biết, buổi tối ta lại đến.”
————-
Ngay cả áo khoác đều không cởi, liền lập tức lên lầu ba. Lan Lăng Phong thật muốn hỏi rõ ràng đứa nhỏ mà hắn vô cùng kỳ vọng này đối với hắn có mục đích gì? Phẫn nộ cùng nghi hoặc đã lắp đầy tâm trí hắn.
Mở cửa ra liền nhìn thấy Cảnh Hiên ngồi trên ghế, hai tay ôm trán như đang suy nghĩ cái gì đó, Lan Lăng Phong đi đến, thản nhiên hỏi:
“Đang suy nghĩ gì? Nghĩ làm sao chứng minh mình trong sạch, sau đó hoàn thành mục đích không thể cho ai biết?”- Lời nói mang ngữ khí châm chọc.
“Ba nói thế là có ý gì, con nào có mục đích không thể cho ai biết?”
“Đỉnh đỉnh đại danh Gavin cũng có chuyện không dám làm sao?”- Lan Lăng Phong hừ lạnh.
“Con không hiểu ba đang muốn nói cái gì?
“Không hiểu sao? Ta cũng không vòng vo nữa, ta hỏi ngươi, vì sao tổn thương Ngôn nhi, nó vẫn còn là một đứa nhỏ, vì cái gì ngay cả nó cũng không buông tha?”- Lan Lăng Phong thanh âm càng lúc càng lớn thậm chí như thét lên.
“Súc sinh, Ngôn nhi đã làm gì có lỗi với ngươi mà ngươi phải tàn độc muốn lấy mạng nó?”
“Không có, con không có.”- Cảnh Hiên lắc đầu, hốc mắt có điểm đỏ.
“Ba vì sao lại nghĩ như vậy?”
“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Ta cho ngươi biết… Theo điều tra, sát thủ kia rất thành thạo sử dụng chủy thủ, mà chủy thủ chính là vật tuỳ thân của ngươi. Còn có ngươi vai trái vì sao bị thương, tên sát thủ kia cũng là bị thương ở vai trái. Chính Ngôn nhi đã nói là ngươi kêu nó đi ra ngoài liền có người tập kích nó… Tất cả đều là trùng hợp sao?”
Lan Lăng Phong lúc này thậm chí đã cầm lấy một cây roi, hung hăng đánh vào người Cảnh Hiên, trong nháy mắt áo sơ mi bị xé rách thấm ướt máu tươi. Cảnh Hiên chịu đựng đau đớn, cắn răng giải thích: “Vai trái bị thương là vì con nhận được một cuộc điện thoại gọi đến kho hàng, kết quả lọt vào tập kích. Con tuyệt đối không có kêu Ngôn nhi ra ngoài, chờ con thoát khỏi tập kích chạy đến trường học chỉ còn lại những vết máu.”
Tạm dừng một chút, Cảnh Hiên nói tiếp: “Ngôn nhi là em trai của con, con làm sao có thể tổn thương nó…”- Lời của Cảnh Hiên bị cắt đứt bởi một roi hung hăng mang theo vết máu.
“Em trai… ngươi có xem Ngôn nhi là em trai sao? Nói cách khác Ngôn nhi căn bản không phải là em trai của ngươi.”- Lan Lăng Phong đem văn kiện ném trên người Cảnh Hiên.
“Chính ngươi xem đi.”
Cảnh Hiên cầm lấy văn kiện, trang đầu tiên chính là kết quả xét nghiệm.
Thanh âm run rẫy, ngước nhìn Lan Lăng Phong.
“Buổi khám sức khoẻ ngày hôm đó chính là vì ngài muốn làm cái này? Ta không đáng cho ngài tín nhiệm? Ngay cả thân phận của ta cũng hoài nghi?”
“May mắn là ta hoài nghi. Ta thật sự bị mù mắt mới đem một con lang sói dưỡng bên người lâu như vậy.”
Cảnh Hiên tiếp tục nhìn xuống, trước mắt như tối sầm, Cảnh Hiên liên tục thì thào: “Không đúng, không có khả năng, nhất định có sai sót chỗ nào đó, ta làm sao không phải là con của ngài?”