Hai thủ hạ Tắc Lý Kỳ phái theo bảo hộ Cảnh Hiên đều thân thủ cao cường, phối hợp cực kỳ ăn ý, rất được hắn trọng dụng. Tắc Lý Kỳ đối bọn họ từng có đại ân nên nhiệm vụ bảo vệ Cảnh Hiên không hề dám khinh suất.
Bọn họ tường thuật tỉ mỉ những chuyện phát sinh đến từng mốc thời gian. Tiếp theo lấy ra một danh sách dựa theo thân thủ của tên sát thủ đó mà phân loại. Đương nhiên, nếu là người của Lan gia trực tiếp ra tay bọn họ không có khả năng điều tra ra, phạm vi danh sách này dựa vào danh sách sát thủ nổi danh hiện thời.
Lan Lăng Phong bên ngoài duy trì điềm tĩnh, trong lòng đã gợn sóng, thanh âm có chút run rẩy: “Ta cần chứng cớ.”
“Ngôn nhi chính là chứng cớ.”- Cảnh Hiên kiên định nói.
“Nếu như nó cũng hoài nghi ta thì ta từ nay về sau sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây nữa.”- Cảnh Hiên không hiểu vì lý do gì có cảm giác mãnh liệt Ngôn nhi sẽ tin tưởng mình.
Lý do duy nhất để Cảnh Hiên trở về là vì an toàn của Ngôn nhi. Thời gian nửa năm không dài nhưng đủ để Cảnh Hiên quyết tâm phải bảo hộ an toàn cho đứa em trai đáng yêu, thiện lượng, vô lo vô nghĩ này. Đôi khi ngẫm nghĩ hắn đối với Ngôn nhi cũng có chút ganh tỵ, Ngôn nhi có được thứ mà hắn đến tận bây giờ vẫn chưa chân chính có được. Đó là sự sủng ái của một người ba. Lan Lăng Phong trước kia đối với hắn cũng rất tốt nhưng cuối cùng vẫn không hoàn toàn tín nhiệm. Điều này làm Cảnh Hiên cảm thấy tất cả đều là giả dối.
Lan Lăng Phong không ngờ Cảnh Hiên sẽ trả lời như thế, sắc mặt có chút biến hóa. Chứng kiến cảnh đó, Cảnh Hiên biết mình đã thành công. Nguyên nhân chỉ có mình Cảnh Hiên biết, cậu bởi vì rất để ý đến Lan Lăng Phong, gần như dưỡng thành thói quen, một điểm nhỏ thôi cũng dễ dàng nhận ra. Ngẫm lại, Cảnh Hiên cười giễu chính mình.
——————–
Điều chỉnh ngược dòng thời gian, chúng ta trở về phòng bệnh Cảnh Ngôn ở thời điểm ba ngày trước.
Vì là bệnh viên tư nhân của Lan gia nên phòng bệnh không hề đơn điệu một màu trắng lạnh lẽo mà là điểm chỉ vách tường màu xanh da trời dịu mắt. Lan Lăng Phong ngồi trong phòng bệnh Ngôn nhi xem văn kiện, ánh mắt quyết tuyệt lúc Cảnh Hiên rời đi mãi ám ảnh khiến hắn tâm phiền ý loạn. Nửa năm sống chung, Cảnh Hiên đột nhiên rời đi, Lan Lăng Phong ít nhiều có chút không thích ứng vô luận nguyên nhân, bất kể đúng sai. Đột nhiên vang lên tiếng giấy xé rách, Lan Lăng Phong bừng tỉnh nhìn lại, đầu bút máy cấm sâu trên trang giấy, mực thấm ướt một lỗ lớn đến vài trang, phần văn kiện này xem như bỏ đi.
Lan Lăng Phong bỏ văn kiện qua một bên, ngồi bên giường bệnh lẳng lặng chờ Cảnh Ngôn thức tỉnh. Thuốc an thần dần hết tác dụng, Cảnh Ngôn mơ màng tỉnh lại, ánh sáng trong phòng có điểm chói mắt. Sau vài lần, Cảnh Ngôn mới có thể mở to mắt, người đầu tiên nó nhìn thấy chính là ba ba. Ngôn nhi tỉnh, Lan Lăng Phong thật vui mừng, lo lắng hỏi.
“Ngôn nhi, con cảm thấy trong người thế nào?”
Lan Lăng Phong xưa nay vẫn luyến tiếc không để Ngôn nhi tiếp xúc với hắc đạo, luôn cẩn thận bảo hộ đứa con có được một cuộc sống bình thường nhất. Nhưng tình thế hiện tại, hắn dù không đành lòng cũng phải ra quyết định, nếu không chỉ hội làm đứa nhỏ sau này càng chịu thêm nhiều thương tổn.
“Con không sao, ba không cần lo lắng.”
Sắc mặt ba rất tiều tụy, mắt đầy tơ máu, Cảnh Ngôn hơi mỉm cười nói lời an ủi, không đành lòng để ba thấy được sự sợ hãi của mình.
Vuốt nhẹ mái tóc Ngôn nhi, Lan Lăng Phong thở dài, lời nói tràn đầy lo lắng.
“Ngôn nhi, nếu sau này ba mất đi, con có thể tự bảo vệ chính mình sao?”
Ba nói ra lời như vậy, Ngôn nhi còn vô tâm vô phế nói.
“Không phải còn có anh hai sao?”
Có Cảnh Hiên ở phía trước, nhóc con không hề lo lắng điều gì. Lan Lăng Phong bận rộn việc Lan thị không có nhiều thời gian quan tâm đến Ngôn nhi, từ sau chuyện bắt cóc ngày đó, nhóc con ngày một ỷ lại vào Cảnh Hiên hơn bất cứ ai.
Lan Lăng Phong không đáp lời, cái tên Cảnh Hiên giống như cây đinh ghim chặt vào lòng hắn, ẩn ẩn đau đớn. Lan Lăng Phong muốn lãng tránh liền hỏi.
“Con có nhớ mặt những kẻ đó.”
Cảnh Ngôn suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu.
“Hắn che mặt, con lại rất lo lắng nên không chú ý mấy.”
Nhóc con hoàn toàn không biết bên ngoài đã trời long đất lở. Lan Lăng Phong hoài nghi, Cảnh Hiên bỏ đi, những thứ đó Ngôn nhi vừa tỉnh lại nên sẽ không ai nói với nó.
Nhóc con lại nhìn ba nói như vui đùa.
“Ba nhất định phải mắng anh hai một trận. Anh lúc nào cũng dạy con phải giữ chữ tín mà anh thì lại không. Anh bảo con đi ra sớm nhưng anh lại không đến, có anh ở đó, những tên sát thủ kia sớm chết chắc.”
Cảnh Ngôn dường như phát hiện ra điều bất thường. Từ lúc nó nằm ở bệnh viện đến, Cảnh Hiên chưa từng xuất hiện, giọng điệu có chút oán trách.
“Anh đã chạy đi đâu, đến bây giờ cũng không chịu đến thăm con?”
————–
Cảnh Hiên đứng lên muốn rời đi. Thời điểm tay đặt ở nắm cửa có do dự, ánh mắt mông lung, tựa hồ chỉ vài giây nữa nước mắt sẽ rơi nhưng cậu nhất quyết đi thẳng không hề quay đầu lại.
Lan Lăng Phong nhìn Cảnh Hiên đứng dậy rời đi, muốn nói rất nhiều nhưng không hề phát ra tiếng, miệng mấp mái, nếu như Cảnh Hiên quay đầu lại sẽ thấy khẩu hình chính là hai tiếng…
“Hiên nhi”
Không có nhiều chữ nếu như như vậy, kết quả cuối cùng là cha con hai người vẫn không chịu bắt lấy một cơ hội giải thích. Cảnh Hiên thẳng thừng rời đi mà Lan Lăng Phong cũng không hề mở miệng giữ nó lại.
…….
Bước ra khỏi phòng, Cảnh hiên gần như đã dùng toàn bộ khí lực để chống đỡ. Có lẽ là người của Lan gia làm việc hiệu suất rất cao hay chính Lan Lăng Phong cũng không muốn dây dưa thêm. Cảnh Hiên vừa trở về, ngày hôm sau Lan Lăng Phong liền an bài xét nghiệm huyết thống một lần nữa, hắn thậm chí không hiểu chính mình vì sao lại đáp ứng yêu cầu này của Cảnh Hiên.
Có bao nhiêu lần vừa nhớ đến ánh mắt quyết tuyệt của Cảnh Hiên ngày đó, Lan Lăng Phong lại cảm thấy đau lòng. Hắn nghĩ muốn giải quyết xong những chuyện này sẽ đi tìm Cảnh Hiên nói chuyện rõ ràng nhưng không ngờ Cảnh Hiên đã tìm đến trước. Thời gian nửa năm, hắn có nghiêm khắc cũng chỉ vì đối với Cảnh Hiên kỳ vọng quá lớn, sự tình xảy ra thất vọng càng lớn, cuối cùng đem quan hệ cha con của hai người đi đến tình cảnh không thể vãn hồi nữa.
Nhìn những giọt máu chảy vào ống tiêm, lòng Cảnh Hiên bình thản lạ thường, bất kể kết quả thế nào, cậu đã không còn cảm giác mất mác nữa rồi.
Kết quả lần này có rất nhanh, chỉ khoảng bảy tám tiếng sau. Cảnh Hiên trực tiếp đi lấy kết quả, phóng nhanh như bay, thời gian lộ trình giảm đến một nữa. Cảnh Hiên đến văn phòng, Lan Lăng Phong dường như đã chờ cậu từ lâu.
Cảnh Hiên mở ra văn kiện, từng chữ ghi trên đó làm thời gian như ngừng lại, ánh mắt gợn sóng, bất quá rất nhanh khôi phục. Cảnh Hiên đem văn kiện giao cho Lan Lăng Phong tay thoáng chút run rẩy.
“Kế tiếp phải làm thế nào? Cảnh Hiên ở trong lòng tự hỏi.”
Đột nhiên, tiếng vang truyền đến chính là văn kiện rơi xuống đất. Biểu tình của Lan Lăng Phong rất khó hình dung, có hoảng hốt, có khiếp sợ, phần nhiều là hối hận. Lúc trước, Cảnh Hiên muốn giải thích lại bị chính mình cương quyết cự tuyệt, lúc trước Cảnh Hiên quỳ suốt một đêm khẩn cầu cũng bị chính mình đá một cước đuổi đi.
“Hiên nhi”
Lan Lăng Phong thoạt nhìn như già đi vài tuổi, từng chữ khắc sâu trong tâm trí hắn. Cảnh Hiên đích xác là đứa con ruột thịt của hắn, kết quả trước kia hết thảy đều phủ định. Lần xét nghiệm này tuyệt đối cẩn mật, không có khả năng bị đánh tráo kết quả.
Hôm nay giấy trắng mực đen xác định Cảnh Hiên là con hắn nhưng Lan Lăng Phong hiểu rõ hắn đã vĩnh viễn mất đi đứa con trai này. Bàn tay không tự chủ giơ lên muốn nắm lấy Cảnh Hiên nhưng Cảnh Hiên đã nhẹ nhàng bước qua một bên tránh đi, bàn tay Lan Lăng Phong lạnh băng giơ cao giữa không trung một lúc lâu mới thả xuống.
Trầm mặc vẫn là trầm mặc.
“Phụ thân”
Cảnh Hiên phát ra hai tiếng phá vỡ cục diện bế tắc nhưng hai tiếng này không mang theo một chút cảm xúc, như xưng hô với người xa lạ. Chẳng qua, Lan Lăng Phong tự động xem nhẹ.
“Hiên nhi… ta còn có thể gọi con như thế không?”
“Đương nhiên có thể. Ngài là phụ thân ta, đừng nói là gọi ta một tiếng Hiên nhi, cho dù đánh chết ta cũng tùy ngài định đoạt.”- Cảnh Hiên không hề che dấu ý tứ châm chọc ý, cũng không hề bận tâm đến biểu tình của Lan Lăng Phong, nói tiếp.
“Phụ thân, ngài có nguyện ý đón ta về nhà không?”
Lan Lăng Phong hoảng hốt không ngờ rằng Cảnh Hiên sẽ chủ động đưa ra đề nghị về nhà, nhất thời không biết làm sao trả lời. Trong khi Lan Lăng Phong còn ngây người, Cảnh Hiên cười lạnh.
“Còn hoài nghi ta trở lại Lan gia là có âm mưu gì đó không thể cho ai biết hay sợ rằng ta sẽ tổn thương đứa con của ngài?”
Trước kia lòng đầy khát cầu nhưng hiện tại Cảnh Hiên không muốn lấy lòng nam nhân ở trước mắt này nữa. Cố gắng thật nhiều vẫn không đổi được nửa điểm tình thân, vậy cần gì phải tiếp tục ủy khuất chính mình? Chỉ cần đem mọi nguy hiểm bên người Ngôn nhi giải quyết triệt để, cậu có thể an tâm rời khỏi.
Trong lòng Cảnh Hiên vẫn luôn duy trì một loại cân bằng khiến cậu không thể dứt khoát rời đi. Ngoài trừ lý do bảo hộ Ngôn nhi còn có một thứ rất mãnh liệt nhưng có phần mơ hồ khác gọi là phụ tử thiên tính.
Lời nói sắc bén,tựa hồ đem quan hệ phụ tử một đao cắt đứt. Cảnh Hiên lạnh lùng, Cảnh Hiên kiệt ngao càng làm cho Lan Lăng Phong cảm thấy chính mình dần thu lại một mặt lãnh khốc, tâm tư ngày một mềm mại.
“Tính cách của nó, nội tâm của nó, chính mình thật sự hiểu biết sao?”–Lan Lăng Phong tự hỏi.
“Sau khi ngươi rời khỏi, ta đã suy nghĩ rất nhiều. Đứa nhỏ, nếu ta chỉ là một người bình thường, ngươi dù không phải con ta, ta cũng sẽ không cho ngươi rời đi, chính là ta không phải một phụ thân bình thường.”- Lan Lăng Phong dừng một chút, nói tiếp.
“Thực lực của ngươi làm ta cảm thấy kinh ngạc cũng đồng thời cảm thấy nguy hiểm, bởi vì ta không cho phép bất cứ kẻ nào xúc phạm tới trân bảo của mình. Ta biết mình không cách nào làm cho ngươi tha thứ nhưng nếu ngươi nghĩ muốn trả thù, liền hướng về ta. Ngôn nhi luôn luôn xem ngươi là anh trai, mong ngươi đừng tức giận với nó.
Trong văn phòng chỉ có cha con hai người, Cảnh Hiên tầm mắt mông lung hướng bên ngoài của sổ không rõ biểu tình.
“Chuyện đã xảy ra thì đã xảy ra, cho dù là thần cũng không thay đổi được nữa. Ta trở về là muốn rửa sạch hàm oan của mình, Ngôn nhi là em trai ta, ta tự nhiên sẽ vì hắn suy nghĩ, ngài có thể yên tâm.”
“Ta gọi người đưa ngươi về Lan gia, ngươi có kế hoạch gì thì cứ làm.”
“Không cần, Ngôn nhi hẳn sắp tan học, ta muốn đi đón nó. Ngài không cần lo lắng, vị trí chủ thượng Lan gia cuối cùng vẫn thuộc về Ngôn nhi.”
Cảnh Hiên cứ thế cao ngạo rời khỏi văn phòng, Lan Lăng Phong tâm niệm trong lòng.
“Hiên nhi, ta sẽ tận lực bù đắp cho con, nếu con vẫn nhất quyết phải rời đi, ta vẫn sẽ tôn trọng.”
————————–
Cảnh Hiên lái xe đến trường Ngôn nhi, trong đầu thực loạn.
“Ngươi dao động sao?”
“Lan Cảnh Hiên… ngươi bây giờ còn nguyện ý xưng chính mình là Lan Cảnh Hiên sao?
“Không nên tin tưởng lời hắn nói, mỗi lần đều là đánh vài cái sau đó cho viên kẹo ngọt.”
“Đem chuyện ở đây giải quyết tốt rồi rời đi, vô luận là hạnh phúc, là chua xót vẫn là ủy khuất, đều không cần nhớ đến nữa.”
Đèn đỏ, Cảnh Hiên thắng gấp dừng xe, tựa đầu vào cửa xe hồi tưởng những lời Lan Lăng Phong nói, tay bấu chặt vô lăng.
“Nguyên lai Ngôn nhi là của ngài trân bảo… vậy ta đến tột là cái gì?”
“Bip… bip…”
Xe phía sau bóp kèn thúc giục, Cảnh Hiên xoa trán, đạp ga chạy đi.
Tới trường Ngôn nhi, nhìn đồng hồ, còn khoảng năm phút nữa Ngôn nhi sẽ tan học. Cảnh Hiên nhíu mài thở dài.
“Ngôn nhi, em chừng nào mới có thể lớn lên a?”
Chuông tan học vang lên, Cảnh Hiên thu hồi nét mặt u sầu, giống như những bậc cha mẹ khác tươi cười chào đón đứa con của mình tan học về nhà.
Cảnh Hiên không mặc trang phục quá sang trọng nhưng loại khí chất độc đáo toát ra thu hút rất nhiều ánh nhìn. Nhìn thấy Ngôn nhi, Cảnh Hiên nhanh bước đến, lúc này Cảnh Ngôn nhìn thấy người trước mặt, ngây ngẩn cả người.
“Anh… anh hai”
Cảnh Hiên vươn tay vuốt tóc nhóc con, dịu dàng hỏi: “Ngôn nhi có khỏe không?”
Cảnh Ngôn nghẹn ngào nói không thành lời, sau đó tựa như một đứa trẻ nhỏ cáu kỉnh đẩy Cảnh Hiên ra
“Anh vì sao không nói một tiếng đã bỏ đi?- Cảnh Ngôn giận dỗi rống lên.
“Anh không phải đã nói sẽ vĩnh viễn làm anh hai của ta sao? Vì cái gì phải bỏ đi?”
Cảnh Hiên không biết làm sao giải thích cũng không biết Ngôn nhi đã biết được bao nhiêu, chỉ có thể kéo Ngôn nhi đến gần mình dịu giọng hối lỗi.
“Ngôn nhi, xin lỗi… thực xin lỗi. Anh chỉ có thể nói trước đó xảy ra rất nhiều chuyện, anh bỏ đi vì muốn tìm một nơi yên tỉnh để suy nghĩ. Về sau có thời gian sẽ giải thích rõ ràng cho em hiểu.”
Dọc đường trở về, cả hai đều trầm mặc không nói gì. Cảnh Ngôn do dự rất lâu nhỏ giọng hỏi.
“Anh hai… anh chính là anh ruột của em phải không?”
Cảnh Hiên rung động, không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Em cảm thấy thế nào?”
“Em… em gần đây nghe được rất nhiều chuyện này nọ, em tự nói với mình không nên tin, chính là…”
Đèn đỏ, Cảnh Hiên ngừng xe lại, nhìn mắt Ngôn nhi có điểm đỏ.
“Lan Cảnh Ngôn, kiên cường đứng lên, ngươi cái dạng này sao có thể chống lại những người đang dòm ngó mình. Ngươi phải biết rằng ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình.”
“Ngôn nhi hiểu… nhất định không để anh thất vọng.”
“Chỉ có thể dựa vào chính mình, anh vẫn quyết định bỏ đi sao?”
“Sắp tới anh sẽ dạy em vài thứ, khối lượng tương đối nặng, em phải chuẩn bị sẵn sàng.- Cảnh Hiên tập trung lái xe chỉ để che dấu trong lòng ưu thương.
“Em sẽ cố gắng.”- Cảnh Ngôn kiên định.
“Mình nhất định phải cố gắng, phải nghĩ ra phương pháp gì đó để anh hai ở lại.”- Cảnh Ngôn tự nhủ trong lòng.
Lại nhìn Ngôn nhi, Cảnh Hiên cũng âm thầm thề trong lòng.
“Ngôn nhi, anh sẽ giúp em trải ra một con đường bình an đi đến ngôi vị cao nhất, hy vọng em tha thứ cho sự ích kỷ của anh.”
Về đến Lan gia, trong lòng Cảnh Hiên trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Đây là nơi cậu đã sinh sống nửa năm, chỉ rời đi một đoạn thời gian mà ngỡ như đã vài năm. Lý quản gia đứng ở cửa lớn chào đón, Cảnh Hiên hít sâu một hơi đi tới. Từ ngày đầu tiên cậu bước vào nhà, Lý thúc luôn tận tâm chiếu cố. Cảnh Hiên là một người trọng tình nghĩa, người khác đối tốt với cậu, cậu sẽ khắc sâu trong lòng.
“Lý thúc, phía trước đi vội vàng không cùng thúc nói một tiếng, vẫn là hy vọng thúc nhận lấy.”- Cảnh Hiên lấy ra một cái phong thư giao cho Lý quản gia.
Lý quản gia hơi kinh ngạc vội vàng đẩy tay lại.
“Đại thiếu gia, ta cái gì cũng không cần, cậu trở về là tốt rồi. Cậu và Nhị thiếu gia lên phòng nghỉ trước, lão dặn nhà bếp chuẩn bị vài món cậu thích ăn.”
Tuy Cảnh Hiên, cảnh Ngôn kêu Lý quản gia là Lý thúc nhưng thật ra ông ấy đã ngoài sáu mươi, ông không muốn hai vị thiếu gia gọi mình là Lý bá, như vậy có cảm giác già cả vô dụng không làm được gì.
Nhìn Lý thúc vì tuổi cao dáng người đã hơi cong cong, lòng Cảnh Hiên nhoi nhói. Trước kia cậu rất khó động lòng trắc ẩn nhưng hiện tại lại dễ dàng bị tác động… Cảnh Hiên khó lòng lý giải.
Bọn họ tường thuật tỉ mỉ những chuyện phát sinh đến từng mốc thời gian. Tiếp theo lấy ra một danh sách dựa theo thân thủ của tên sát thủ đó mà phân loại. Đương nhiên, nếu là người của Lan gia trực tiếp ra tay bọn họ không có khả năng điều tra ra, phạm vi danh sách này dựa vào danh sách sát thủ nổi danh hiện thời.
Lan Lăng Phong bên ngoài duy trì điềm tĩnh, trong lòng đã gợn sóng, thanh âm có chút run rẩy: “Ta cần chứng cớ.”
“Ngôn nhi chính là chứng cớ.”- Cảnh Hiên kiên định nói.
“Nếu như nó cũng hoài nghi ta thì ta từ nay về sau sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây nữa.”- Cảnh Hiên không hiểu vì lý do gì có cảm giác mãnh liệt Ngôn nhi sẽ tin tưởng mình.
Lý do duy nhất để Cảnh Hiên trở về là vì an toàn của Ngôn nhi. Thời gian nửa năm không dài nhưng đủ để Cảnh Hiên quyết tâm phải bảo hộ an toàn cho đứa em trai đáng yêu, thiện lượng, vô lo vô nghĩ này. Đôi khi ngẫm nghĩ hắn đối với Ngôn nhi cũng có chút ganh tỵ, Ngôn nhi có được thứ mà hắn đến tận bây giờ vẫn chưa chân chính có được. Đó là sự sủng ái của một người ba. Lan Lăng Phong trước kia đối với hắn cũng rất tốt nhưng cuối cùng vẫn không hoàn toàn tín nhiệm. Điều này làm Cảnh Hiên cảm thấy tất cả đều là giả dối.
Lan Lăng Phong không ngờ Cảnh Hiên sẽ trả lời như thế, sắc mặt có chút biến hóa. Chứng kiến cảnh đó, Cảnh Hiên biết mình đã thành công. Nguyên nhân chỉ có mình Cảnh Hiên biết, cậu bởi vì rất để ý đến Lan Lăng Phong, gần như dưỡng thành thói quen, một điểm nhỏ thôi cũng dễ dàng nhận ra. Ngẫm lại, Cảnh Hiên cười giễu chính mình.
——————–
Điều chỉnh ngược dòng thời gian, chúng ta trở về phòng bệnh Cảnh Ngôn ở thời điểm ba ngày trước.
Vì là bệnh viên tư nhân của Lan gia nên phòng bệnh không hề đơn điệu một màu trắng lạnh lẽo mà là điểm chỉ vách tường màu xanh da trời dịu mắt. Lan Lăng Phong ngồi trong phòng bệnh Ngôn nhi xem văn kiện, ánh mắt quyết tuyệt lúc Cảnh Hiên rời đi mãi ám ảnh khiến hắn tâm phiền ý loạn. Nửa năm sống chung, Cảnh Hiên đột nhiên rời đi, Lan Lăng Phong ít nhiều có chút không thích ứng vô luận nguyên nhân, bất kể đúng sai. Đột nhiên vang lên tiếng giấy xé rách, Lan Lăng Phong bừng tỉnh nhìn lại, đầu bút máy cấm sâu trên trang giấy, mực thấm ướt một lỗ lớn đến vài trang, phần văn kiện này xem như bỏ đi.
Lan Lăng Phong bỏ văn kiện qua một bên, ngồi bên giường bệnh lẳng lặng chờ Cảnh Ngôn thức tỉnh. Thuốc an thần dần hết tác dụng, Cảnh Ngôn mơ màng tỉnh lại, ánh sáng trong phòng có điểm chói mắt. Sau vài lần, Cảnh Ngôn mới có thể mở to mắt, người đầu tiên nó nhìn thấy chính là ba ba. Ngôn nhi tỉnh, Lan Lăng Phong thật vui mừng, lo lắng hỏi.
“Ngôn nhi, con cảm thấy trong người thế nào?”
Lan Lăng Phong xưa nay vẫn luyến tiếc không để Ngôn nhi tiếp xúc với hắc đạo, luôn cẩn thận bảo hộ đứa con có được một cuộc sống bình thường nhất. Nhưng tình thế hiện tại, hắn dù không đành lòng cũng phải ra quyết định, nếu không chỉ hội làm đứa nhỏ sau này càng chịu thêm nhiều thương tổn.
“Con không sao, ba không cần lo lắng.”
Sắc mặt ba rất tiều tụy, mắt đầy tơ máu, Cảnh Ngôn hơi mỉm cười nói lời an ủi, không đành lòng để ba thấy được sự sợ hãi của mình.
Vuốt nhẹ mái tóc Ngôn nhi, Lan Lăng Phong thở dài, lời nói tràn đầy lo lắng.
“Ngôn nhi, nếu sau này ba mất đi, con có thể tự bảo vệ chính mình sao?”
Ba nói ra lời như vậy, Ngôn nhi còn vô tâm vô phế nói.
“Không phải còn có anh hai sao?”
Có Cảnh Hiên ở phía trước, nhóc con không hề lo lắng điều gì. Lan Lăng Phong bận rộn việc Lan thị không có nhiều thời gian quan tâm đến Ngôn nhi, từ sau chuyện bắt cóc ngày đó, nhóc con ngày một ỷ lại vào Cảnh Hiên hơn bất cứ ai.
Lan Lăng Phong không đáp lời, cái tên Cảnh Hiên giống như cây đinh ghim chặt vào lòng hắn, ẩn ẩn đau đớn. Lan Lăng Phong muốn lãng tránh liền hỏi.
“Con có nhớ mặt những kẻ đó.”
Cảnh Ngôn suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu.
“Hắn che mặt, con lại rất lo lắng nên không chú ý mấy.”
Nhóc con hoàn toàn không biết bên ngoài đã trời long đất lở. Lan Lăng Phong hoài nghi, Cảnh Hiên bỏ đi, những thứ đó Ngôn nhi vừa tỉnh lại nên sẽ không ai nói với nó.
Nhóc con lại nhìn ba nói như vui đùa.
“Ba nhất định phải mắng anh hai một trận. Anh lúc nào cũng dạy con phải giữ chữ tín mà anh thì lại không. Anh bảo con đi ra sớm nhưng anh lại không đến, có anh ở đó, những tên sát thủ kia sớm chết chắc.”
Cảnh Ngôn dường như phát hiện ra điều bất thường. Từ lúc nó nằm ở bệnh viện đến, Cảnh Hiên chưa từng xuất hiện, giọng điệu có chút oán trách.
“Anh đã chạy đi đâu, đến bây giờ cũng không chịu đến thăm con?”
————–
Cảnh Hiên đứng lên muốn rời đi. Thời điểm tay đặt ở nắm cửa có do dự, ánh mắt mông lung, tựa hồ chỉ vài giây nữa nước mắt sẽ rơi nhưng cậu nhất quyết đi thẳng không hề quay đầu lại.
Lan Lăng Phong nhìn Cảnh Hiên đứng dậy rời đi, muốn nói rất nhiều nhưng không hề phát ra tiếng, miệng mấp mái, nếu như Cảnh Hiên quay đầu lại sẽ thấy khẩu hình chính là hai tiếng…
“Hiên nhi”
Không có nhiều chữ nếu như như vậy, kết quả cuối cùng là cha con hai người vẫn không chịu bắt lấy một cơ hội giải thích. Cảnh Hiên thẳng thừng rời đi mà Lan Lăng Phong cũng không hề mở miệng giữ nó lại.
…….
Bước ra khỏi phòng, Cảnh hiên gần như đã dùng toàn bộ khí lực để chống đỡ. Có lẽ là người của Lan gia làm việc hiệu suất rất cao hay chính Lan Lăng Phong cũng không muốn dây dưa thêm. Cảnh Hiên vừa trở về, ngày hôm sau Lan Lăng Phong liền an bài xét nghiệm huyết thống một lần nữa, hắn thậm chí không hiểu chính mình vì sao lại đáp ứng yêu cầu này của Cảnh Hiên.
Có bao nhiêu lần vừa nhớ đến ánh mắt quyết tuyệt của Cảnh Hiên ngày đó, Lan Lăng Phong lại cảm thấy đau lòng. Hắn nghĩ muốn giải quyết xong những chuyện này sẽ đi tìm Cảnh Hiên nói chuyện rõ ràng nhưng không ngờ Cảnh Hiên đã tìm đến trước. Thời gian nửa năm, hắn có nghiêm khắc cũng chỉ vì đối với Cảnh Hiên kỳ vọng quá lớn, sự tình xảy ra thất vọng càng lớn, cuối cùng đem quan hệ cha con của hai người đi đến tình cảnh không thể vãn hồi nữa.
Nhìn những giọt máu chảy vào ống tiêm, lòng Cảnh Hiên bình thản lạ thường, bất kể kết quả thế nào, cậu đã không còn cảm giác mất mác nữa rồi.
Kết quả lần này có rất nhanh, chỉ khoảng bảy tám tiếng sau. Cảnh Hiên trực tiếp đi lấy kết quả, phóng nhanh như bay, thời gian lộ trình giảm đến một nữa. Cảnh Hiên đến văn phòng, Lan Lăng Phong dường như đã chờ cậu từ lâu.
Cảnh Hiên mở ra văn kiện, từng chữ ghi trên đó làm thời gian như ngừng lại, ánh mắt gợn sóng, bất quá rất nhanh khôi phục. Cảnh Hiên đem văn kiện giao cho Lan Lăng Phong tay thoáng chút run rẩy.
“Kế tiếp phải làm thế nào? Cảnh Hiên ở trong lòng tự hỏi.”
Đột nhiên, tiếng vang truyền đến chính là văn kiện rơi xuống đất. Biểu tình của Lan Lăng Phong rất khó hình dung, có hoảng hốt, có khiếp sợ, phần nhiều là hối hận. Lúc trước, Cảnh Hiên muốn giải thích lại bị chính mình cương quyết cự tuyệt, lúc trước Cảnh Hiên quỳ suốt một đêm khẩn cầu cũng bị chính mình đá một cước đuổi đi.
“Hiên nhi”
Lan Lăng Phong thoạt nhìn như già đi vài tuổi, từng chữ khắc sâu trong tâm trí hắn. Cảnh Hiên đích xác là đứa con ruột thịt của hắn, kết quả trước kia hết thảy đều phủ định. Lần xét nghiệm này tuyệt đối cẩn mật, không có khả năng bị đánh tráo kết quả.
Hôm nay giấy trắng mực đen xác định Cảnh Hiên là con hắn nhưng Lan Lăng Phong hiểu rõ hắn đã vĩnh viễn mất đi đứa con trai này. Bàn tay không tự chủ giơ lên muốn nắm lấy Cảnh Hiên nhưng Cảnh Hiên đã nhẹ nhàng bước qua một bên tránh đi, bàn tay Lan Lăng Phong lạnh băng giơ cao giữa không trung một lúc lâu mới thả xuống.
Trầm mặc vẫn là trầm mặc.
“Phụ thân”
Cảnh Hiên phát ra hai tiếng phá vỡ cục diện bế tắc nhưng hai tiếng này không mang theo một chút cảm xúc, như xưng hô với người xa lạ. Chẳng qua, Lan Lăng Phong tự động xem nhẹ.
“Hiên nhi… ta còn có thể gọi con như thế không?”
“Đương nhiên có thể. Ngài là phụ thân ta, đừng nói là gọi ta một tiếng Hiên nhi, cho dù đánh chết ta cũng tùy ngài định đoạt.”- Cảnh Hiên không hề che dấu ý tứ châm chọc ý, cũng không hề bận tâm đến biểu tình của Lan Lăng Phong, nói tiếp.
“Phụ thân, ngài có nguyện ý đón ta về nhà không?”
Lan Lăng Phong hoảng hốt không ngờ rằng Cảnh Hiên sẽ chủ động đưa ra đề nghị về nhà, nhất thời không biết làm sao trả lời. Trong khi Lan Lăng Phong còn ngây người, Cảnh Hiên cười lạnh.
“Còn hoài nghi ta trở lại Lan gia là có âm mưu gì đó không thể cho ai biết hay sợ rằng ta sẽ tổn thương đứa con của ngài?”
Trước kia lòng đầy khát cầu nhưng hiện tại Cảnh Hiên không muốn lấy lòng nam nhân ở trước mắt này nữa. Cố gắng thật nhiều vẫn không đổi được nửa điểm tình thân, vậy cần gì phải tiếp tục ủy khuất chính mình? Chỉ cần đem mọi nguy hiểm bên người Ngôn nhi giải quyết triệt để, cậu có thể an tâm rời khỏi.
Trong lòng Cảnh Hiên vẫn luôn duy trì một loại cân bằng khiến cậu không thể dứt khoát rời đi. Ngoài trừ lý do bảo hộ Ngôn nhi còn có một thứ rất mãnh liệt nhưng có phần mơ hồ khác gọi là phụ tử thiên tính.
Lời nói sắc bén,tựa hồ đem quan hệ phụ tử một đao cắt đứt. Cảnh Hiên lạnh lùng, Cảnh Hiên kiệt ngao càng làm cho Lan Lăng Phong cảm thấy chính mình dần thu lại một mặt lãnh khốc, tâm tư ngày một mềm mại.
“Tính cách của nó, nội tâm của nó, chính mình thật sự hiểu biết sao?”–Lan Lăng Phong tự hỏi.
“Sau khi ngươi rời khỏi, ta đã suy nghĩ rất nhiều. Đứa nhỏ, nếu ta chỉ là một người bình thường, ngươi dù không phải con ta, ta cũng sẽ không cho ngươi rời đi, chính là ta không phải một phụ thân bình thường.”- Lan Lăng Phong dừng một chút, nói tiếp.
“Thực lực của ngươi làm ta cảm thấy kinh ngạc cũng đồng thời cảm thấy nguy hiểm, bởi vì ta không cho phép bất cứ kẻ nào xúc phạm tới trân bảo của mình. Ta biết mình không cách nào làm cho ngươi tha thứ nhưng nếu ngươi nghĩ muốn trả thù, liền hướng về ta. Ngôn nhi luôn luôn xem ngươi là anh trai, mong ngươi đừng tức giận với nó.
Trong văn phòng chỉ có cha con hai người, Cảnh Hiên tầm mắt mông lung hướng bên ngoài của sổ không rõ biểu tình.
“Chuyện đã xảy ra thì đã xảy ra, cho dù là thần cũng không thay đổi được nữa. Ta trở về là muốn rửa sạch hàm oan của mình, Ngôn nhi là em trai ta, ta tự nhiên sẽ vì hắn suy nghĩ, ngài có thể yên tâm.”
“Ta gọi người đưa ngươi về Lan gia, ngươi có kế hoạch gì thì cứ làm.”
“Không cần, Ngôn nhi hẳn sắp tan học, ta muốn đi đón nó. Ngài không cần lo lắng, vị trí chủ thượng Lan gia cuối cùng vẫn thuộc về Ngôn nhi.”
Cảnh Hiên cứ thế cao ngạo rời khỏi văn phòng, Lan Lăng Phong tâm niệm trong lòng.
“Hiên nhi, ta sẽ tận lực bù đắp cho con, nếu con vẫn nhất quyết phải rời đi, ta vẫn sẽ tôn trọng.”
————————–
Cảnh Hiên lái xe đến trường Ngôn nhi, trong đầu thực loạn.
“Ngươi dao động sao?”
“Lan Cảnh Hiên… ngươi bây giờ còn nguyện ý xưng chính mình là Lan Cảnh Hiên sao?
“Không nên tin tưởng lời hắn nói, mỗi lần đều là đánh vài cái sau đó cho viên kẹo ngọt.”
“Đem chuyện ở đây giải quyết tốt rồi rời đi, vô luận là hạnh phúc, là chua xót vẫn là ủy khuất, đều không cần nhớ đến nữa.”
Đèn đỏ, Cảnh Hiên thắng gấp dừng xe, tựa đầu vào cửa xe hồi tưởng những lời Lan Lăng Phong nói, tay bấu chặt vô lăng.
“Nguyên lai Ngôn nhi là của ngài trân bảo… vậy ta đến tột là cái gì?”
“Bip… bip…”
Xe phía sau bóp kèn thúc giục, Cảnh Hiên xoa trán, đạp ga chạy đi.
Tới trường Ngôn nhi, nhìn đồng hồ, còn khoảng năm phút nữa Ngôn nhi sẽ tan học. Cảnh Hiên nhíu mài thở dài.
“Ngôn nhi, em chừng nào mới có thể lớn lên a?”
Chuông tan học vang lên, Cảnh Hiên thu hồi nét mặt u sầu, giống như những bậc cha mẹ khác tươi cười chào đón đứa con của mình tan học về nhà.
Cảnh Hiên không mặc trang phục quá sang trọng nhưng loại khí chất độc đáo toát ra thu hút rất nhiều ánh nhìn. Nhìn thấy Ngôn nhi, Cảnh Hiên nhanh bước đến, lúc này Cảnh Ngôn nhìn thấy người trước mặt, ngây ngẩn cả người.
“Anh… anh hai”
Cảnh Hiên vươn tay vuốt tóc nhóc con, dịu dàng hỏi: “Ngôn nhi có khỏe không?”
Cảnh Ngôn nghẹn ngào nói không thành lời, sau đó tựa như một đứa trẻ nhỏ cáu kỉnh đẩy Cảnh Hiên ra
“Anh vì sao không nói một tiếng đã bỏ đi?- Cảnh Ngôn giận dỗi rống lên.
“Anh không phải đã nói sẽ vĩnh viễn làm anh hai của ta sao? Vì cái gì phải bỏ đi?”
Cảnh Hiên không biết làm sao giải thích cũng không biết Ngôn nhi đã biết được bao nhiêu, chỉ có thể kéo Ngôn nhi đến gần mình dịu giọng hối lỗi.
“Ngôn nhi, xin lỗi… thực xin lỗi. Anh chỉ có thể nói trước đó xảy ra rất nhiều chuyện, anh bỏ đi vì muốn tìm một nơi yên tỉnh để suy nghĩ. Về sau có thời gian sẽ giải thích rõ ràng cho em hiểu.”
Dọc đường trở về, cả hai đều trầm mặc không nói gì. Cảnh Ngôn do dự rất lâu nhỏ giọng hỏi.
“Anh hai… anh chính là anh ruột của em phải không?”
Cảnh Hiên rung động, không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Em cảm thấy thế nào?”
“Em… em gần đây nghe được rất nhiều chuyện này nọ, em tự nói với mình không nên tin, chính là…”
Đèn đỏ, Cảnh Hiên ngừng xe lại, nhìn mắt Ngôn nhi có điểm đỏ.
“Lan Cảnh Ngôn, kiên cường đứng lên, ngươi cái dạng này sao có thể chống lại những người đang dòm ngó mình. Ngươi phải biết rằng ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình.”
“Ngôn nhi hiểu… nhất định không để anh thất vọng.”
“Chỉ có thể dựa vào chính mình, anh vẫn quyết định bỏ đi sao?”
“Sắp tới anh sẽ dạy em vài thứ, khối lượng tương đối nặng, em phải chuẩn bị sẵn sàng.- Cảnh Hiên tập trung lái xe chỉ để che dấu trong lòng ưu thương.
“Em sẽ cố gắng.”- Cảnh Ngôn kiên định.
“Mình nhất định phải cố gắng, phải nghĩ ra phương pháp gì đó để anh hai ở lại.”- Cảnh Ngôn tự nhủ trong lòng.
Lại nhìn Ngôn nhi, Cảnh Hiên cũng âm thầm thề trong lòng.
“Ngôn nhi, anh sẽ giúp em trải ra một con đường bình an đi đến ngôi vị cao nhất, hy vọng em tha thứ cho sự ích kỷ của anh.”
Về đến Lan gia, trong lòng Cảnh Hiên trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Đây là nơi cậu đã sinh sống nửa năm, chỉ rời đi một đoạn thời gian mà ngỡ như đã vài năm. Lý quản gia đứng ở cửa lớn chào đón, Cảnh Hiên hít sâu một hơi đi tới. Từ ngày đầu tiên cậu bước vào nhà, Lý thúc luôn tận tâm chiếu cố. Cảnh Hiên là một người trọng tình nghĩa, người khác đối tốt với cậu, cậu sẽ khắc sâu trong lòng.
“Lý thúc, phía trước đi vội vàng không cùng thúc nói một tiếng, vẫn là hy vọng thúc nhận lấy.”- Cảnh Hiên lấy ra một cái phong thư giao cho Lý quản gia.
Lý quản gia hơi kinh ngạc vội vàng đẩy tay lại.
“Đại thiếu gia, ta cái gì cũng không cần, cậu trở về là tốt rồi. Cậu và Nhị thiếu gia lên phòng nghỉ trước, lão dặn nhà bếp chuẩn bị vài món cậu thích ăn.”
Tuy Cảnh Hiên, cảnh Ngôn kêu Lý quản gia là Lý thúc nhưng thật ra ông ấy đã ngoài sáu mươi, ông không muốn hai vị thiếu gia gọi mình là Lý bá, như vậy có cảm giác già cả vô dụng không làm được gì.
Nhìn Lý thúc vì tuổi cao dáng người đã hơi cong cong, lòng Cảnh Hiên nhoi nhói. Trước kia cậu rất khó động lòng trắc ẩn nhưng hiện tại lại dễ dàng bị tác động… Cảnh Hiên khó lòng lý giải.