Hình ảnh Cảnh Hiên nhìn thấy là Ngôn nhi đang cố gắng tập luyện những chiêu thức cậu đã dạy, bước chân vững vàng, ra đòn dứt khoát, xuất chiêu linh hoạt, không phải một sớm một chiều có thể luyện ra được.
Năng lực Ngôn nhi thế nào, Cảnh Hiên nắm rõ trong lòng bàn tay. Thân thủ tốt, đối phó với mấy tên côn đồ bình thường không quá năm chiêu sẽ thắng nhưng gặp phải cao thủ, sức chiến đấu còn yếu, căn bản không thể bảo toàn tính mạng. Đó là nguyên nhân chính khiến Cảnh Hiên bức bách Ngôn nhi phải đề cao thực lực bản thân.
Biểu hiện bây giờ và những ngày qua khác biệt một trời một vực. Cảnh Hiên không nghĩ nhiều nữa, tháo khăn choàng cổ che mặt lại, xông vào sân huấn luyện.
Cảnh Hiên hướng về Ngôn nhi công kích, Cảnh Ngôn thuận thế cùng cậu đánh nhau. Cảnh Ngôn cảm thấy người trước mặt có điểm quen mắt nhưng không có thời gian để nó nghĩ ra được là ai. Bất quá, nếu suy nghĩ kỹ càng, đây là sân huấn luyện ngầm trong tư viên Lan gia, người được bước vào chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cảnh Ngôn không thể ngờ tới bởi vì Cảnh Hiên tấn công tới tấp, không cho Ngôn nhi thời gian suy nghĩ.
Cảnh Ngôn tận lực nghĩ phương pháp thoát thân, giao đấu một lúc Cảnh Ngôn đã nhận ra thực lực của người này tuyệt đối vượt qua chính mình, phần thắng không hề lớn, chỉ có thể áp dụng phương thức tấn công bất ngờ để cầu may.
Cảnh Hiên vì không muốn Ngôn nhi nhận ra mình cho nên không hề sử dụng những chiêu thức đã dạy cho nó cũng như thu liễm thực lực của mình. Cảnh Hiên cảm thấy phải nhìn Ngôn nhi với cặp mắt khác xưa. Ngôn nhi đã bắt đầu xuất hiện sơ hở lớn, Cảnh Hiên biết đã đến lúc chấm dứt trận đấu.
Sơ hở là Ngôn nhi cố ý để lộ, trong lúc đối phương không chú ý, từ bên hông phải rút ra một phen chuỷ thủ hướng đến ngực trái của hắn đâm thẳng.
Hành động đột ngột nằm ngoài dự đoán của Cảnh Hiên, cậu nhanh nhẹn lách người thoát được một dao. Khi kéo dài được khoảng cách của hai người, Cảnh Ngôn bình tĩnh hỏi.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Cảnh Hiên tháo xuống khăn choàng, Ngôn nhi thật ngỡ ngàng.
“Tại sao lại là anh.”
“Vì sao phải giả bộ không tiến bộ gì đó dối gạt ta.”- Cảnh Hiên thật sự thất vọng.
Nghe anh hỏi, nhóc con có điểm chột dạ cúi đầu, bây giờ không thể nói, nhất định không thể nói.
“Ngẩng đầu, nhìn ta!”- Cảnh Hiên hét lớn
“Lan Cảnh Ngôn, ngươi cảm thấy đùa giỡn với ta là chuyện rất vui vẻ?”
Cảnh Ngôn ngước đầu lên, đôi mắt có điểm đỏ, thanh âm cũng nghẹn ngào.
“Em không có, thật không có.”
“Không có! Ngươi còn dám nói không có, hành động của ngươi những ngày qua đều quên? Tốt lắm, ta cho ngươi biết, về sau ngươi không cần tập luyện gì nữa, ta cũng không muốn dạy.”- Nếu ở bình thường Cảnh Hiên sẽ không nói ra những lời này nhưng hiện tại bị đứa em chọc tức, nói năng hồ đồ.
Cảnh Hiên xoay người muốn đi, Cảnh Ngôn hớt hải kéo áo cậu lại, nước mắt không kiềm được chảy dài.
“Anh hai đừng đi, em xin anh đừng đi mà.”
Cảnh Hiên muốn bỏ tay Ngôn nhi ra nhưng mãi vẫn không được.
“Ta cần một lời giải thích, ngươi không muốn nói, ta cũng không muốn nghe nữa.”
Lúc này, Ngôn nhi không nhịn được nữa, nó không chịu nỗi anh hai lạnh lùng, vô tình vì thế hét thật lớn.
“Bởi vì em không muốn anh rời đi.”
“Lời này là sao?”- Cảnh Hiên xoay người, nhìn đứa em đang khóc nức nỡ mà lòng đau như thắt.
Bởi vì đây là Ngôn nhi, đây là người mà Cảnh Hiên nguyện thề phải bảo hộ thật tốt cũng là đứa em trai quý giá nhất.
Rốt cuộc thấy anh xoay người lại, Cảnh Ngôn đưa tay gạt nước mắt nhỏ giọng thút thít.
“Anh muốn Ngôn nhi đề cao thực lực, Ngôn nhi muốn cho anh cao hứng nên thật sự rất cố gắng, hy vọng làm anh cao hứng sẽ không rời đi nữa. Nhưng mấy hôm trước, những lời anh nói làm em cảm thấy khi em cường đại lên, anh có thể yên tâm rời đi.”
Cảnh Hiên im lặng bởi những lời Ngôn nhi nói đều là thật, cậu đích thực nghĩ rằng sẽ hoàn thành mọi chuyện ở đây như trả nợ một đoạn nhân tình, rồi thanh thản rời đi không chút vướng bận.
“Em không muốn anh đi.”- Nói đến đây, Cảnh Ngôn cảm thấy thật ủy khuất, đưa tay lau đi nước mắt.
“Em chỉ nghĩ nếu mình học mãi vẫn không đạt được yêu cầu của anh, anh sẽ không thể rời đi nữa.”
“Cho nên em liền cố ý làm không tốt, mặc dù là bị anh mắng, bị anh đánh cũng không giải thích. Sau đó ở trong này trộm luyện tập những gì anh đã dạy.”
Cảnh Ngôn gật gật đầu, nước mắt lắm lem đáng thương. Những câu nói kia không chỉ làm Ngôn nhi cảm thấy bản thân ủy khuất mà cũng làm lòng Cảnh Hiên quặng thắt. Cảnh Hiên kéo Ngôn nhi ôm chặt vào lòng, Ngôn nhi càng khóc lớn hơn.
“Ngôn nhi, đứa em ngốc này… bao giờ mới lớn lên đây hả?”- Cảnh Hiên vỗ vỗ lưng Ngôn nhi thầm than vãn.
“Anh hai.”
Nghe được anh nói chuyện, nhóc con ngẩng đầu rồi lại cúi đầu.
“Sao lại cúi đầu rồi?”- Cảnh Hiên dùng hai tay nâng lên khuôn mặt tèm lem nước mắt kia.
“Anh còn giận phải không? Vậy… cứ đánh Ngôn nhi đi… Anh đừng đi, đáp ứng suốt đời làm anh trai của em được không?”
“Xin lỗi Ngôn nhi, đều là lỗi của anh, không liên quan đến em, không cần khóc nữa.”- Cảnh Hiên dịu dàng an ủi.
“Cho anh xem vết thương của em đi.”
“Anh sẽ ở lại chứ?”
“Không cần lo lắng đến chuyện này, anh là anh trai em, chuyện này vĩnh viễn không thể thay đổi được.”
“Ý của anh là sẽ ở lại phải không?”- Ngôn nhi vừa sốt ruột vừa vui mừng.
“Đúng vậy, anh thua rồi. Ngôn nhi, em cho anh cảm giác ấm áp, anh không nghĩ mất nó nên anh sẽ ở lại.”- Cảnh Hiên khẽ thở dài, những lời còn lại chỉ thì thầm trong lòng.
“Nhưng anh không biết sẽ ở lại bao lâu, có lẽ ngày sau cũng sẽ rời đi, bởi vì ở nơi này có những chuyện phát sinh đã khắc sâu vào tâm trí anh, vô cùng đau đớn.”
Cảnh Hiên gõ đầu em trai cười mắng: “Không ngờ em hiện tại lợi hại thế, xém chút anh đã bại trận, cố gắng không ít a.”
“Em biết anh luyến tiếc em mà, em thật sự rất cố gắng đó.”
“Tốt lắm, anh biết Ngôn nhi rất cố gắng.”
“Vết thương còn đau không? Buổi tối cũng chưa ăn gì, anh gọi nhà bếp i nấu chè hạt sen, một lát nữa giúp em xử lý vết thương.”
Trong nháy mắt mặt Cảnh Ngôn đỏ bừng.
“Không cần, đã không sao rồi.”
Cho dù nhóc con nhất mực từ chối, Cảnh Hiên cảm thấy phải tận mắt nhìn qua mới yên tâm được. Cho nên dưới khuyên nhủ rồi uy hiếp cũng lột trần nó ra. Vết thương bôi thuốc đặc hiệu hồi phục tốt lắm nhưng vẫn rươm rướm máu, Cảnh Hiên xót cả ruột gan.
Nhẹ nhàng đắp lại chăn, thu dọn băng gạc rồi rời đi, trước đó Ngôn nhi nắm chặt tay cậu nói một câu kiên quyết.
“Ngôn nhi biết rõ mình không thích hợp làm Gia chủ gì đó, so với anh kém nhiều lắm, cho nên…”
“Anh đã biết, không cần lo lắng nữa. Ngôn nhi ngủ sớm đi.”
Năng lực Ngôn nhi thế nào, Cảnh Hiên nắm rõ trong lòng bàn tay. Thân thủ tốt, đối phó với mấy tên côn đồ bình thường không quá năm chiêu sẽ thắng nhưng gặp phải cao thủ, sức chiến đấu còn yếu, căn bản không thể bảo toàn tính mạng. Đó là nguyên nhân chính khiến Cảnh Hiên bức bách Ngôn nhi phải đề cao thực lực bản thân.
Biểu hiện bây giờ và những ngày qua khác biệt một trời một vực. Cảnh Hiên không nghĩ nhiều nữa, tháo khăn choàng cổ che mặt lại, xông vào sân huấn luyện.
Cảnh Hiên hướng về Ngôn nhi công kích, Cảnh Ngôn thuận thế cùng cậu đánh nhau. Cảnh Ngôn cảm thấy người trước mặt có điểm quen mắt nhưng không có thời gian để nó nghĩ ra được là ai. Bất quá, nếu suy nghĩ kỹ càng, đây là sân huấn luyện ngầm trong tư viên Lan gia, người được bước vào chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cảnh Ngôn không thể ngờ tới bởi vì Cảnh Hiên tấn công tới tấp, không cho Ngôn nhi thời gian suy nghĩ.
Cảnh Ngôn tận lực nghĩ phương pháp thoát thân, giao đấu một lúc Cảnh Ngôn đã nhận ra thực lực của người này tuyệt đối vượt qua chính mình, phần thắng không hề lớn, chỉ có thể áp dụng phương thức tấn công bất ngờ để cầu may.
Cảnh Hiên vì không muốn Ngôn nhi nhận ra mình cho nên không hề sử dụng những chiêu thức đã dạy cho nó cũng như thu liễm thực lực của mình. Cảnh Hiên cảm thấy phải nhìn Ngôn nhi với cặp mắt khác xưa. Ngôn nhi đã bắt đầu xuất hiện sơ hở lớn, Cảnh Hiên biết đã đến lúc chấm dứt trận đấu.
Sơ hở là Ngôn nhi cố ý để lộ, trong lúc đối phương không chú ý, từ bên hông phải rút ra một phen chuỷ thủ hướng đến ngực trái của hắn đâm thẳng.
Hành động đột ngột nằm ngoài dự đoán của Cảnh Hiên, cậu nhanh nhẹn lách người thoát được một dao. Khi kéo dài được khoảng cách của hai người, Cảnh Ngôn bình tĩnh hỏi.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Cảnh Hiên tháo xuống khăn choàng, Ngôn nhi thật ngỡ ngàng.
“Tại sao lại là anh.”
“Vì sao phải giả bộ không tiến bộ gì đó dối gạt ta.”- Cảnh Hiên thật sự thất vọng.
Nghe anh hỏi, nhóc con có điểm chột dạ cúi đầu, bây giờ không thể nói, nhất định không thể nói.
“Ngẩng đầu, nhìn ta!”- Cảnh Hiên hét lớn
“Lan Cảnh Ngôn, ngươi cảm thấy đùa giỡn với ta là chuyện rất vui vẻ?”
Cảnh Ngôn ngước đầu lên, đôi mắt có điểm đỏ, thanh âm cũng nghẹn ngào.
“Em không có, thật không có.”
“Không có! Ngươi còn dám nói không có, hành động của ngươi những ngày qua đều quên? Tốt lắm, ta cho ngươi biết, về sau ngươi không cần tập luyện gì nữa, ta cũng không muốn dạy.”- Nếu ở bình thường Cảnh Hiên sẽ không nói ra những lời này nhưng hiện tại bị đứa em chọc tức, nói năng hồ đồ.
Cảnh Hiên xoay người muốn đi, Cảnh Ngôn hớt hải kéo áo cậu lại, nước mắt không kiềm được chảy dài.
“Anh hai đừng đi, em xin anh đừng đi mà.”
Cảnh Hiên muốn bỏ tay Ngôn nhi ra nhưng mãi vẫn không được.
“Ta cần một lời giải thích, ngươi không muốn nói, ta cũng không muốn nghe nữa.”
Lúc này, Ngôn nhi không nhịn được nữa, nó không chịu nỗi anh hai lạnh lùng, vô tình vì thế hét thật lớn.
“Bởi vì em không muốn anh rời đi.”
“Lời này là sao?”- Cảnh Hiên xoay người, nhìn đứa em đang khóc nức nỡ mà lòng đau như thắt.
Bởi vì đây là Ngôn nhi, đây là người mà Cảnh Hiên nguyện thề phải bảo hộ thật tốt cũng là đứa em trai quý giá nhất.
Rốt cuộc thấy anh xoay người lại, Cảnh Ngôn đưa tay gạt nước mắt nhỏ giọng thút thít.
“Anh muốn Ngôn nhi đề cao thực lực, Ngôn nhi muốn cho anh cao hứng nên thật sự rất cố gắng, hy vọng làm anh cao hứng sẽ không rời đi nữa. Nhưng mấy hôm trước, những lời anh nói làm em cảm thấy khi em cường đại lên, anh có thể yên tâm rời đi.”
Cảnh Hiên im lặng bởi những lời Ngôn nhi nói đều là thật, cậu đích thực nghĩ rằng sẽ hoàn thành mọi chuyện ở đây như trả nợ một đoạn nhân tình, rồi thanh thản rời đi không chút vướng bận.
“Em không muốn anh đi.”- Nói đến đây, Cảnh Ngôn cảm thấy thật ủy khuất, đưa tay lau đi nước mắt.
“Em chỉ nghĩ nếu mình học mãi vẫn không đạt được yêu cầu của anh, anh sẽ không thể rời đi nữa.”
“Cho nên em liền cố ý làm không tốt, mặc dù là bị anh mắng, bị anh đánh cũng không giải thích. Sau đó ở trong này trộm luyện tập những gì anh đã dạy.”
Cảnh Ngôn gật gật đầu, nước mắt lắm lem đáng thương. Những câu nói kia không chỉ làm Ngôn nhi cảm thấy bản thân ủy khuất mà cũng làm lòng Cảnh Hiên quặng thắt. Cảnh Hiên kéo Ngôn nhi ôm chặt vào lòng, Ngôn nhi càng khóc lớn hơn.
“Ngôn nhi, đứa em ngốc này… bao giờ mới lớn lên đây hả?”- Cảnh Hiên vỗ vỗ lưng Ngôn nhi thầm than vãn.
“Anh hai.”
Nghe được anh nói chuyện, nhóc con ngẩng đầu rồi lại cúi đầu.
“Sao lại cúi đầu rồi?”- Cảnh Hiên dùng hai tay nâng lên khuôn mặt tèm lem nước mắt kia.
“Anh còn giận phải không? Vậy… cứ đánh Ngôn nhi đi… Anh đừng đi, đáp ứng suốt đời làm anh trai của em được không?”
“Xin lỗi Ngôn nhi, đều là lỗi của anh, không liên quan đến em, không cần khóc nữa.”- Cảnh Hiên dịu dàng an ủi.
“Cho anh xem vết thương của em đi.”
“Anh sẽ ở lại chứ?”
“Không cần lo lắng đến chuyện này, anh là anh trai em, chuyện này vĩnh viễn không thể thay đổi được.”
“Ý của anh là sẽ ở lại phải không?”- Ngôn nhi vừa sốt ruột vừa vui mừng.
“Đúng vậy, anh thua rồi. Ngôn nhi, em cho anh cảm giác ấm áp, anh không nghĩ mất nó nên anh sẽ ở lại.”- Cảnh Hiên khẽ thở dài, những lời còn lại chỉ thì thầm trong lòng.
“Nhưng anh không biết sẽ ở lại bao lâu, có lẽ ngày sau cũng sẽ rời đi, bởi vì ở nơi này có những chuyện phát sinh đã khắc sâu vào tâm trí anh, vô cùng đau đớn.”
Cảnh Hiên gõ đầu em trai cười mắng: “Không ngờ em hiện tại lợi hại thế, xém chút anh đã bại trận, cố gắng không ít a.”
“Em biết anh luyến tiếc em mà, em thật sự rất cố gắng đó.”
“Tốt lắm, anh biết Ngôn nhi rất cố gắng.”
“Vết thương còn đau không? Buổi tối cũng chưa ăn gì, anh gọi nhà bếp i nấu chè hạt sen, một lát nữa giúp em xử lý vết thương.”
Trong nháy mắt mặt Cảnh Ngôn đỏ bừng.
“Không cần, đã không sao rồi.”
Cho dù nhóc con nhất mực từ chối, Cảnh Hiên cảm thấy phải tận mắt nhìn qua mới yên tâm được. Cho nên dưới khuyên nhủ rồi uy hiếp cũng lột trần nó ra. Vết thương bôi thuốc đặc hiệu hồi phục tốt lắm nhưng vẫn rươm rướm máu, Cảnh Hiên xót cả ruột gan.
Nhẹ nhàng đắp lại chăn, thu dọn băng gạc rồi rời đi, trước đó Ngôn nhi nắm chặt tay cậu nói một câu kiên quyết.
“Ngôn nhi biết rõ mình không thích hợp làm Gia chủ gì đó, so với anh kém nhiều lắm, cho nên…”
“Anh đã biết, không cần lo lắng nữa. Ngôn nhi ngủ sớm đi.”