Cảnh Hiên trở về phòng mình, khóa chặt cửa, đến tủ rượu rót đầy một ly Whiskey, ngồi tựa trên ghế so pha uống cạn một hơi, chất lỏng nóng rát chảy tràn từ cổ họng xuống dạ dày.
Lần này trở về, Cảnh Hiên dường như đã dùng hết toàn bộ sự do dự trong đời mình, cậu không dám xưng lãnh huyết vô tình nhưng cũng là một người khá kiên quyết. Nhưng vì sao khi đối mặt người nam nhân này, là người làm cho mình tổn thương sâu sắc, khi ông ấy bị uy hiếp, chính mình không thể khoanh tay đứng nhìn. Chưa kể đến cậu còn một đứa em trai còn trẻ con như vậy, nhớ đến Ngôn nhi lòng lại nhói đau.
Lại rót thêm ly rượu, căn phòng tối om, ánh trăng soi rọi vào phòng cũng đồng thời chiếu rõ lòng cậu. Đau thương hình thành bản năng phòng ngự trốn tránh những thứ liên quan đến Lan Lăng Phong, chưa từng chuẩn bị tiếp nhận sự quan ái, dung tung mà ông ấy đang dành cho cậu. Thứ Cảnh Hiên cần có lẽ chính là thời gian để xoa dịu vết thương lòng.
“Hiên, có việc gì sao?”- Cảnh Hiên tâm tình rối loạn, theo bản năng gọi điện thoại cho Tắc Lý Kỳ.
“Không có gì… đột nhiên muốn nói chuyện với Đại ca, anh đang rất bận nhỉ?”- Cảnh Hiên nghĩ phải cúp điện thoại.
“Mệt mỏi… Cần ta hỗ trợ cái gì sao?”- Câu nói không rõ ràng nhưng Tắc Lý Kỳ vẫn cảm nhận sự mệt mỏi của Cảnh Hiên.
“A Hiên, nếu mệt mỏi hãy trở về, phòng của đệ Đại ca vẫn cho người quét dọn mỗi ngày.”
“Đệ thật sự không có việc gì. Đại ca, cám ơn ngươi.”- Sự quan tâm của Đại ca làm lòng Cảnh Hiên phần nào thả lỏng hơn.
“Vậy thì tốt, đệ nên ngủ sớm đi.”- Tắc Lý Ký cười nhẹ, so sánh với lúc mới trở về, tâm trạng A Hiên có vẻ tốt hơn, xem ra Lan Lăng Phong đối với nó không tệ
Hai ngày nữa là đại hội cổ đông, Cảnh Hiên biết mấy lão già kia không dễ dàng để cậu kế vị. Trong đại hội lần này nếu có thể thành công lôi kéo các nhóm cổ đông, nắm vững ưu thế thì chuyện kế vị sau này sẽ dễ dàng hơn, mấy lão già ấy cũng không hề có toàn quyền quyết định.
Quy mô kinh doanh tại công ty ngày càng lớn, càng phát triển về mặt công nghệ cần có người trẻ tuổi giàu sức sáng tạo. Bọn họ căn bản chỉ quan tâm đến lợi ích sẽ không quản cậu sử dụng người thế nào.
Cảnh Hiên chưa từng thân thiết với Lan Cảnh Thuỵ cũng chưa gặp qua vị Đại bá đã mất. Nhưng qua những việc phát sinh, Lan Cảnh Thuỵ xem ra không có mấy năng lực ngoài thân phận đặc thù. Trưởng lão hội chính là nhắm vào điểm này, đứng sau điều khiển một con rối nhằm thu tóm quyền lực.
Điều hành công ty là xét năng lực, dù không phải chuyên môn nhưng trải qua nửa năm rèn luyện cùng tự mình học hỏi, Cảnh Hiên tự tin đủ tư cách. Xét về bang phái, năng lực bản thân, cách nhìn người không hề thua kém nhưng tính truyền thống lại là điểm mấu chốt. Cậu cho dù là con trưởng đương nhiệm Gia chủ vẫn kém hơn Lan Cảnh Thuỵ một bậc. Suy nghĩ mông lung rối loạn, đồng hồ điểm gần ba giờ sáng, Cảnh Hiên mệt mỏi thiếp đi.
Hai ngày đến rất nhanh, đại hội cổ đông cuối năm Lan Thị cũng đến. Cảnh Hiên đi theo sau Lan Lăng Phong, một thân tây trang màu xám, cổ áo điểm cài áo lông chim bằng bạc lấp lánh, ánh mắt băng lãnh cũng thản nhiên, toát ra khí thế bức người.
Càng bước gần đến phòng họp, Cảnh Hiên nhìn Lan Lăng Phong đang bất an, mà phần bất an này hoàn toàn vì ái náy với chính mình. Tâm tình Cảnh Hiên vì vậy dần mềm mại hơn, cậu bước nhanh đến gần phụ thân, tựa sát bên tai kiên định nói.
“Phụ thân đừng quá lo lắng, mặc kệ hôm nay phát sinh chuyện gì, phần thắng đều nghiêng về chúng ta, vị trí Gia chủ lan gia cũng sẽ thuộc về ta.”
Lan Lăng Phong gật đầu, trong lòng thì thầm: “Hiên nhi, cám ơn con.”
Bước vào phòng họp, tất cả những người có mặt đều đã ngồi đúng vị trí, Lan Lăng Phong đương nhiên ngồi ở chủ vị, vững vàng như núi Thái Sơn còn Cảnh Hiên ngồi xuống bên phải hắn, im lặng mang theo cường thế.
Lan Cảnh Thuỵ ngồi đối diện với Cảnh Hiên thái độ đầy khiêu khích, Cảnh Hiên dùng ánh mắt lành lùng đáp lễ, khoé môi cong cong khẩu hình hiện lên hai chữ “Chờ đó” rồi lập tức ngó lơ người nào đó tức giận, động tác nhẹ nhàng chỉnh sửa cổ tay như một vương tử đầy tôn quý, tao nhã.
———-
Giống như những đại hội cổ đông bình thường khác là ban Tổng giám đốc sẽ báo cáo tình hình kết quả kinh doanh đạt được, kế hoạch phát triển trong tương lai. Đại hội lần này có khác biệt hơn chính là sớm có thông tin lan truyền về việc tuyển chọn người thừa kế, vì thế mọi sự chú ý đều dồn vào hai vị thiếu gia có tư cách kế vị.
Lan thị là một công ty gia tộc, người thừa kế bắt buộc phải có thực lực vững mạnh mới có thể đương đầu, điều hành toàn bộ gia tộc.
Lan gia phồn thịnh trừ bỏ thực lực bản thân còn có bang phái đứng phía sau trợ lực. Dù bang hội đôi lúc dùng công ty để rửa tiền nhưng đó là ràng buộc có lợi giữa hai bên. Người thừa kế bang phái trực tiếp ảnh hưởng đến chọn người thừa kế công ty, bang hội chưa có quyết định nơi này cũng khó lòng có quyết định. Cho nên, phần kết cục của đại hội cổ đông chỉ tuyên bố ứng cử viên thừa kế gồm có hai người rồi kết thúc.
Buổi chiều hôm sau, Cảnh Hiên và Lan Lăng Phong đi lên tầng cao nhất toà tháp Lan thị, là phòng họp của bang hội. Cảnh Hiên biết quyết định trong lòng cậu, lấy thái độ hiện tại phụ thân đối với mình sẽ tuyệt đối không đồng ý. Vì thế, Cảnh Hiên ánh mắt kiên định nhìn Lan Lăng Phong.
“Phụ thân, có thể hay không đáp ứng ta một chuyện.”
“Hiên nhi, con nói đi.”- Lan Lăng Phong hơi nghi hoặc.
“Kế tiếp, mặc kệ ta nói gì mong ngài cũng không phản đối, đây là ta lần đầu tiên cầu xin ngài, hy vọng ngài có thể đáp ứng.”
Nhìn Cảnh Hiên biểu tình trang trọng, Lan Lăng Phong gật đầu đáp ứng.
Đi vào phòng họp, Lan Lăng Phong trang trọng nói: “Ngồi tại đây đều là các trưởng lão đã sinh tử cùng Lan gia, ta nói thẳng vào đề, mục đích buổi họp hôm nay là quyết định chọn người thừa kế vị trí gia chủ.”
“Con trưởng sẽ là người thừa kế, đây là quy tắc bao đời nay của Lan thị, vậy hãy để Lan Cảnh Thuỵ bắt đầu học tập xử lý sự vụ trong bang.”- Người nói là Lưu Ngạn, dù sao đã cùng Lan Lăng Phong trở mặt, vị trí thừa kế tuyệt đối không để Cảnh Hiên có cơ hội.
“Đại trưởng lão nói vậy là không đúng rồi, thời đại tiên tiến, quy tắc cũng phải thay đổi. Xét thực lực, xét tài trí Hiên thiếu gia cũng đủ đáp ứng, hơn nữa hạng mục kinh doanh vừa rồi Hiên thiếu gia không những thành công còn gia tăng lợi tức thêm mười phần trăm.”
Trong bang hội, thuộc hạ của Lan Lăng Phong sẽ gọi Cảnh Hiên là Đại thiếu gia nhưng trong trường hợp trọng yếu sẽ gọi là Hiên thiếu gia để phòng ngừa những kẻ bắt bẻ cách xưng hô.
Đường chủ Lâm Phong mở miệng ủng hộ Cảnh Hiên, hai bên ăn miếng trả miếng nổi lên tranh luận. Cảnh Hiên thản nhiên lắng nghe tựa hồ cùng cậu không liên quan, một lát sau ho nhẹ một tiếng. Trong nháy mắt, toàn phòng họp im lặng. Trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, Cảnh Hiên cũng xây dựng được uy tín không nhỏ, vì thế chỉ một động tác nhỏ cũng gây sự chú ý lớn.
“Mọi người không cần tranh luận nữa, ta biết vấn đề chính là thân phận của ta không phù hợp để kế vị theo quy tắc của Lan gia. Nhưng ta cũng là con trưởng của Gia chủ đương nhiệm, nói sao cũng có chút tư cách đi. Mấy ngày qua ta đã xem qua lịch sử của Lan gia, cũng có vài trường hợp tương tự.”
“Hiên thiếu gia là nói đến thời điểm Lão thái gia thượng vị?”
Lúc này, phòng họp râm ran tiếng thảo luận, khung cảnh ngày đó như hiện về trước mắt.
Lan Tín Uyên- Gia chủ đời thứ nhất của Lan gia muốn thoái vị quy ẩn nên muốn đem vị trí gia chủ truyền cho em trai mình chính là ông nội của Cảnh Hiên.
Vị trí gia chủ là cha truyền con nói không thể phá vỡ, cho dù Lan Tín Uyên cảm thấy đệ đệ mình về trí tuệ thực lực đều thật xứng đáng. Vì thế, ông nội Cảnh Hiên ngay tại Lan gia hình đường tự phạt năm mươi roi, lấy lí do vì thân phận không đủ mà dám ngồi lên thượng vị. Ngày sau thông qua khảo hạch danh chính ngôn thuận tiếp nhận vị trí Gia chủ.
“Ta lớn lên mới trở về nhà chưa từng gặp qua ông nội nhưng tình huống bây giờ với năm đó khá tương tự. Đại bá mất đi nên phụ thân ta kế vị, ta cũng là con trưởng của Gia chủ, thân phận so với đường ca có chút thiếu xót nhưng nếu noi gương ông nội thì có thể bù đắp được.”
Tiếng râm ran hoàn toàn biến mất, mọi người đều bị những câu nói của Cảnh Hiên làm kinh ngạc. Thuộc hạ dưới trướng phụ tử Lan Lăng phong hết thảy vui mừng, bọn họ luôn băn khoăn làm sao để bù đắp thiếu xót này, hiện tại thật là một biện pháp hoàn hảo.
Lan Lăng Phong nghĩ muốn lên tiếng nhưng ánh mắt cương quyết của Cảnh Hiên ngăn cản hắn.
“Ngài đã đáp ứng ta, ngài không thể ngăn cản ta.”
Trầm mặc qua đi, cũng không có ai dị nghị liền định ra ba ngày sau hành hình, nửa tháng sau tiến hành khảo hạch. Sau khi các Đường chủ báo cáo tình hình, cuộc họp liền tan.
Ngồi trên xe về nhà, Lan Lăng Phong ngơ ngác, lòng rối loạn.
“Hắn là hạng người gì mà có được một đứa con trai như vậy.”
“Hiên nhi…”
Nghe Lan Lăng Phong gọi mình, Cảnh Hiên phục hồi tinh thần, nhìn phụ thân trong mắt đầy ái náy, cõi lòng từng chút mềm mại.
“Ngài không cần ái náy, đây là ta tự nguyện, tuy chúng ta có thể dùng phương pháp kịch liệt để đạt được nhưng sẽ lưu tiếng xấu về sau, biện pháp này vẫn hoàn mỹ đi. Năm mươi roi mà thôi, nhẫn một chút sẽ qua, huống chi ta xuất thân từ trường huấn luyện đặc biệt, đã trãi qua ngao hình huấn luyện. Ngài không cần phải lo lắng cái gì, đừng ngăn cản ta là được.”
Kế tiếp phụ tử hai người đều không nói gì.
Thời gian rất nhanh đến ba ngày sau.
Lần này trở về, Cảnh Hiên dường như đã dùng hết toàn bộ sự do dự trong đời mình, cậu không dám xưng lãnh huyết vô tình nhưng cũng là một người khá kiên quyết. Nhưng vì sao khi đối mặt người nam nhân này, là người làm cho mình tổn thương sâu sắc, khi ông ấy bị uy hiếp, chính mình không thể khoanh tay đứng nhìn. Chưa kể đến cậu còn một đứa em trai còn trẻ con như vậy, nhớ đến Ngôn nhi lòng lại nhói đau.
Lại rót thêm ly rượu, căn phòng tối om, ánh trăng soi rọi vào phòng cũng đồng thời chiếu rõ lòng cậu. Đau thương hình thành bản năng phòng ngự trốn tránh những thứ liên quan đến Lan Lăng Phong, chưa từng chuẩn bị tiếp nhận sự quan ái, dung tung mà ông ấy đang dành cho cậu. Thứ Cảnh Hiên cần có lẽ chính là thời gian để xoa dịu vết thương lòng.
“Hiên, có việc gì sao?”- Cảnh Hiên tâm tình rối loạn, theo bản năng gọi điện thoại cho Tắc Lý Kỳ.
“Không có gì… đột nhiên muốn nói chuyện với Đại ca, anh đang rất bận nhỉ?”- Cảnh Hiên nghĩ phải cúp điện thoại.
“Mệt mỏi… Cần ta hỗ trợ cái gì sao?”- Câu nói không rõ ràng nhưng Tắc Lý Kỳ vẫn cảm nhận sự mệt mỏi của Cảnh Hiên.
“A Hiên, nếu mệt mỏi hãy trở về, phòng của đệ Đại ca vẫn cho người quét dọn mỗi ngày.”
“Đệ thật sự không có việc gì. Đại ca, cám ơn ngươi.”- Sự quan tâm của Đại ca làm lòng Cảnh Hiên phần nào thả lỏng hơn.
“Vậy thì tốt, đệ nên ngủ sớm đi.”- Tắc Lý Ký cười nhẹ, so sánh với lúc mới trở về, tâm trạng A Hiên có vẻ tốt hơn, xem ra Lan Lăng Phong đối với nó không tệ
Hai ngày nữa là đại hội cổ đông, Cảnh Hiên biết mấy lão già kia không dễ dàng để cậu kế vị. Trong đại hội lần này nếu có thể thành công lôi kéo các nhóm cổ đông, nắm vững ưu thế thì chuyện kế vị sau này sẽ dễ dàng hơn, mấy lão già ấy cũng không hề có toàn quyền quyết định.
Quy mô kinh doanh tại công ty ngày càng lớn, càng phát triển về mặt công nghệ cần có người trẻ tuổi giàu sức sáng tạo. Bọn họ căn bản chỉ quan tâm đến lợi ích sẽ không quản cậu sử dụng người thế nào.
Cảnh Hiên chưa từng thân thiết với Lan Cảnh Thuỵ cũng chưa gặp qua vị Đại bá đã mất. Nhưng qua những việc phát sinh, Lan Cảnh Thuỵ xem ra không có mấy năng lực ngoài thân phận đặc thù. Trưởng lão hội chính là nhắm vào điểm này, đứng sau điều khiển một con rối nhằm thu tóm quyền lực.
Điều hành công ty là xét năng lực, dù không phải chuyên môn nhưng trải qua nửa năm rèn luyện cùng tự mình học hỏi, Cảnh Hiên tự tin đủ tư cách. Xét về bang phái, năng lực bản thân, cách nhìn người không hề thua kém nhưng tính truyền thống lại là điểm mấu chốt. Cậu cho dù là con trưởng đương nhiệm Gia chủ vẫn kém hơn Lan Cảnh Thuỵ một bậc. Suy nghĩ mông lung rối loạn, đồng hồ điểm gần ba giờ sáng, Cảnh Hiên mệt mỏi thiếp đi.
Hai ngày đến rất nhanh, đại hội cổ đông cuối năm Lan Thị cũng đến. Cảnh Hiên đi theo sau Lan Lăng Phong, một thân tây trang màu xám, cổ áo điểm cài áo lông chim bằng bạc lấp lánh, ánh mắt băng lãnh cũng thản nhiên, toát ra khí thế bức người.
Càng bước gần đến phòng họp, Cảnh Hiên nhìn Lan Lăng Phong đang bất an, mà phần bất an này hoàn toàn vì ái náy với chính mình. Tâm tình Cảnh Hiên vì vậy dần mềm mại hơn, cậu bước nhanh đến gần phụ thân, tựa sát bên tai kiên định nói.
“Phụ thân đừng quá lo lắng, mặc kệ hôm nay phát sinh chuyện gì, phần thắng đều nghiêng về chúng ta, vị trí Gia chủ lan gia cũng sẽ thuộc về ta.”
Lan Lăng Phong gật đầu, trong lòng thì thầm: “Hiên nhi, cám ơn con.”
Bước vào phòng họp, tất cả những người có mặt đều đã ngồi đúng vị trí, Lan Lăng Phong đương nhiên ngồi ở chủ vị, vững vàng như núi Thái Sơn còn Cảnh Hiên ngồi xuống bên phải hắn, im lặng mang theo cường thế.
Lan Cảnh Thuỵ ngồi đối diện với Cảnh Hiên thái độ đầy khiêu khích, Cảnh Hiên dùng ánh mắt lành lùng đáp lễ, khoé môi cong cong khẩu hình hiện lên hai chữ “Chờ đó” rồi lập tức ngó lơ người nào đó tức giận, động tác nhẹ nhàng chỉnh sửa cổ tay như một vương tử đầy tôn quý, tao nhã.
———-
Giống như những đại hội cổ đông bình thường khác là ban Tổng giám đốc sẽ báo cáo tình hình kết quả kinh doanh đạt được, kế hoạch phát triển trong tương lai. Đại hội lần này có khác biệt hơn chính là sớm có thông tin lan truyền về việc tuyển chọn người thừa kế, vì thế mọi sự chú ý đều dồn vào hai vị thiếu gia có tư cách kế vị.
Lan thị là một công ty gia tộc, người thừa kế bắt buộc phải có thực lực vững mạnh mới có thể đương đầu, điều hành toàn bộ gia tộc.
Lan gia phồn thịnh trừ bỏ thực lực bản thân còn có bang phái đứng phía sau trợ lực. Dù bang hội đôi lúc dùng công ty để rửa tiền nhưng đó là ràng buộc có lợi giữa hai bên. Người thừa kế bang phái trực tiếp ảnh hưởng đến chọn người thừa kế công ty, bang hội chưa có quyết định nơi này cũng khó lòng có quyết định. Cho nên, phần kết cục của đại hội cổ đông chỉ tuyên bố ứng cử viên thừa kế gồm có hai người rồi kết thúc.
Buổi chiều hôm sau, Cảnh Hiên và Lan Lăng Phong đi lên tầng cao nhất toà tháp Lan thị, là phòng họp của bang hội. Cảnh Hiên biết quyết định trong lòng cậu, lấy thái độ hiện tại phụ thân đối với mình sẽ tuyệt đối không đồng ý. Vì thế, Cảnh Hiên ánh mắt kiên định nhìn Lan Lăng Phong.
“Phụ thân, có thể hay không đáp ứng ta một chuyện.”
“Hiên nhi, con nói đi.”- Lan Lăng Phong hơi nghi hoặc.
“Kế tiếp, mặc kệ ta nói gì mong ngài cũng không phản đối, đây là ta lần đầu tiên cầu xin ngài, hy vọng ngài có thể đáp ứng.”
Nhìn Cảnh Hiên biểu tình trang trọng, Lan Lăng Phong gật đầu đáp ứng.
Đi vào phòng họp, Lan Lăng Phong trang trọng nói: “Ngồi tại đây đều là các trưởng lão đã sinh tử cùng Lan gia, ta nói thẳng vào đề, mục đích buổi họp hôm nay là quyết định chọn người thừa kế vị trí gia chủ.”
“Con trưởng sẽ là người thừa kế, đây là quy tắc bao đời nay của Lan thị, vậy hãy để Lan Cảnh Thuỵ bắt đầu học tập xử lý sự vụ trong bang.”- Người nói là Lưu Ngạn, dù sao đã cùng Lan Lăng Phong trở mặt, vị trí thừa kế tuyệt đối không để Cảnh Hiên có cơ hội.
“Đại trưởng lão nói vậy là không đúng rồi, thời đại tiên tiến, quy tắc cũng phải thay đổi. Xét thực lực, xét tài trí Hiên thiếu gia cũng đủ đáp ứng, hơn nữa hạng mục kinh doanh vừa rồi Hiên thiếu gia không những thành công còn gia tăng lợi tức thêm mười phần trăm.”
Trong bang hội, thuộc hạ của Lan Lăng Phong sẽ gọi Cảnh Hiên là Đại thiếu gia nhưng trong trường hợp trọng yếu sẽ gọi là Hiên thiếu gia để phòng ngừa những kẻ bắt bẻ cách xưng hô.
Đường chủ Lâm Phong mở miệng ủng hộ Cảnh Hiên, hai bên ăn miếng trả miếng nổi lên tranh luận. Cảnh Hiên thản nhiên lắng nghe tựa hồ cùng cậu không liên quan, một lát sau ho nhẹ một tiếng. Trong nháy mắt, toàn phòng họp im lặng. Trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, Cảnh Hiên cũng xây dựng được uy tín không nhỏ, vì thế chỉ một động tác nhỏ cũng gây sự chú ý lớn.
“Mọi người không cần tranh luận nữa, ta biết vấn đề chính là thân phận của ta không phù hợp để kế vị theo quy tắc của Lan gia. Nhưng ta cũng là con trưởng của Gia chủ đương nhiệm, nói sao cũng có chút tư cách đi. Mấy ngày qua ta đã xem qua lịch sử của Lan gia, cũng có vài trường hợp tương tự.”
“Hiên thiếu gia là nói đến thời điểm Lão thái gia thượng vị?”
Lúc này, phòng họp râm ran tiếng thảo luận, khung cảnh ngày đó như hiện về trước mắt.
Lan Tín Uyên- Gia chủ đời thứ nhất của Lan gia muốn thoái vị quy ẩn nên muốn đem vị trí gia chủ truyền cho em trai mình chính là ông nội của Cảnh Hiên.
Vị trí gia chủ là cha truyền con nói không thể phá vỡ, cho dù Lan Tín Uyên cảm thấy đệ đệ mình về trí tuệ thực lực đều thật xứng đáng. Vì thế, ông nội Cảnh Hiên ngay tại Lan gia hình đường tự phạt năm mươi roi, lấy lí do vì thân phận không đủ mà dám ngồi lên thượng vị. Ngày sau thông qua khảo hạch danh chính ngôn thuận tiếp nhận vị trí Gia chủ.
“Ta lớn lên mới trở về nhà chưa từng gặp qua ông nội nhưng tình huống bây giờ với năm đó khá tương tự. Đại bá mất đi nên phụ thân ta kế vị, ta cũng là con trưởng của Gia chủ, thân phận so với đường ca có chút thiếu xót nhưng nếu noi gương ông nội thì có thể bù đắp được.”
Tiếng râm ran hoàn toàn biến mất, mọi người đều bị những câu nói của Cảnh Hiên làm kinh ngạc. Thuộc hạ dưới trướng phụ tử Lan Lăng phong hết thảy vui mừng, bọn họ luôn băn khoăn làm sao để bù đắp thiếu xót này, hiện tại thật là một biện pháp hoàn hảo.
Lan Lăng Phong nghĩ muốn lên tiếng nhưng ánh mắt cương quyết của Cảnh Hiên ngăn cản hắn.
“Ngài đã đáp ứng ta, ngài không thể ngăn cản ta.”
Trầm mặc qua đi, cũng không có ai dị nghị liền định ra ba ngày sau hành hình, nửa tháng sau tiến hành khảo hạch. Sau khi các Đường chủ báo cáo tình hình, cuộc họp liền tan.
Ngồi trên xe về nhà, Lan Lăng Phong ngơ ngác, lòng rối loạn.
“Hắn là hạng người gì mà có được một đứa con trai như vậy.”
“Hiên nhi…”
Nghe Lan Lăng Phong gọi mình, Cảnh Hiên phục hồi tinh thần, nhìn phụ thân trong mắt đầy ái náy, cõi lòng từng chút mềm mại.
“Ngài không cần ái náy, đây là ta tự nguyện, tuy chúng ta có thể dùng phương pháp kịch liệt để đạt được nhưng sẽ lưu tiếng xấu về sau, biện pháp này vẫn hoàn mỹ đi. Năm mươi roi mà thôi, nhẫn một chút sẽ qua, huống chi ta xuất thân từ trường huấn luyện đặc biệt, đã trãi qua ngao hình huấn luyện. Ngài không cần phải lo lắng cái gì, đừng ngăn cản ta là được.”
Kế tiếp phụ tử hai người đều không nói gì.
Thời gian rất nhanh đến ba ngày sau.