Sau khi Cảnh Hiên bị mang đi, Lan Lăng Phong cứ ngồi thẩn thờ trong phòng bệnh của Cảnh Hiên. Lão đại như vậy, Lâm Phong lo lắng cũng chỉ đứng ngoài cửa.
Biết ngoài cửa có người, Lan Lăng Phong thở dài, quay đầu hướng ra cửa nói: “Lâm Phong, đừng đứng bên ngoài nữa.”
Nghe Lão đại gọi, Lâm Phong xấu hổ bước vào. Lão đại vẫn thẩn thờ, miễn cưỡng tươi cười, Lâm Phong thở dài, theo ý tứ của Lão đại ngồi xuống ghế tựa đối diện.
“Khó hiểu ta dù luyến tiếc Hiên nhi vẫn để nó rời đi sao?”
Lâm Phong gật gật đầu, nói ra nghi vấn của mình.
“Lão Đại, những người đưa Đại thiếu gia đi là người của ai? Ta xem họ đều là cao thủ, không hề thua kém ám bộ của chúng ta.”- Thân thế của Đại thiếu gia quá bí ẩn làm Lâm Phong rất thắc mắc.
Ám bộ là thế lực ngầm do Lan Lăng Phong thành lập, toàn bộ đều là lính đánh thuê được đào tạo bài bản, bình thường họ sẽ làm việc cho các tổ chức lính đánh thuê, khi có mệnh lệnh của hắn sẽ tập hợp. Đó là con bài tẩy cuối cùng Lan Lăng Phong còn chưa ngửa bài.
“Ta vẫn luôn nhớ đến biểu tình thất vọng của Hiên nhi, chỉ là ta luôn trốn tránh. Đều tại ta không quan tâm đến cảm thụ của nó, thậm chí vọng tưởng quan hệ phụ tử sẽ trở về như trước.”- Lan Lăng Phong cười khổ.
“Hiên nhi có kiêu ngạo của nó, nó không hề quan tâm tiền tài, địa vị gì đó, chỉ cần nó muốn những thứ này so ra không là gì cả. Cho nên, trừ lo lắng dành cho Ngôn nhi thì không có lý do gì để nó lưu lại.”- Lan Lăng Phong nói với Lâm Phong cũng như đang tự nói với chính mình.
Nghĩ đến mạng lưới quan hệ của Cảnh Hiên, Lan Lăng Phong hít sâu một hơi tự cười giễu.
“Những người ngoại quốc đó đều là thủ hạ của Tắc Lý Kỳ mà hắn ta chính là huynh đệ kết nghĩa với Đại thiếu gia nhà chúng ta.”
Lâm Phong thật ngỡ ngàng. Tắc Lý Kỳ Bố Lý Nặc chính là mafia giáo phụ tương lai. Cho dù Lan gia ở Châu Á xưng bá nhưng vì tình hình áp chế trong nước mà không thể vươn cao trên trường quốc tế.
“Lão Đại, khảo hạch nửa tháng sau làm sao bây giờ?”
“Không quan hệ, ngươi ra ngoài trước, ta muốn yên lặng một mình.”
Lâm Phong tuân lệnh lui ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại. Hắn bất ngờ thấy một thân ảnh từ xa đi tới, dù có chút lay động nhưng từng bước đều kiên định. Hắn bước nhanh đến muốn xác nhận ánh mắt của mình.
“Đại thiếu gia, ngài cuối cùng đã trở lại.”
“Lâm thúc, thực xin lỗi, làm cho ngài lo lắng.”- Sắc mặt Cảnh Hiên tái nhợt nhưng tinh thần nhìn khá tốt.
“Không sao, không sao… Đại thiếu gia trở về thì tốt rồi. Lão đại hiện đang ở bên trong, cậu vào nói chuyện với ngài ấy đi.”
Cảnh Hiên gật đầu đáp ứng.
……………………
Bởi vì Cảnh Hiên không lên tiếng nên Lan Lăng Phong không phát hiện cậu đã trở lại, tầm mắt hắn vẫn hướng về khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Bóng dáng Lan Lăng Phong thoạt nhìn thực cô độc, hoàn toàn không có khí thế lẫm liệt của một Lão đại hô mưa gọi gió. Trong nháy mắt, lòng Cảnh Hiên chùn xuống, đâu đó đau lòng từng chút len lỏi dâng lên cao.
Nói thật, Cảnh Hiên đã nghĩ rời đi, đến bên Đại ca trợ giúp hắn thượng vị, muốn trở về bên cạnh Ly Á làm một đôi tình nhân hạnh phúc. Về sau Lan gia không gặp hiểm nguy gì cũng sẽ không trở về nữa. Nhưng cố tình cậu lại có nhiều thứ lo lắng, không thể buông bỏ.
Chậm rãi đi tới, Cảnh Hiên giống như một đứa con bình thường khác nhẹ nhàng ôm lấy Lan Lăng Phong từ phía sau. Cái ôm này thật ấm áp, hơn nữa lực cánh tay của người trẻ tuổi đặc biệt mạnh mẽ.
“Hiên nhi? Con trở lại sao?”- Lan Lăng Phong kinh ngạc tột độ, cho đến khi Cảnh Hiên xoay người đứng trước mặt hắn mới tin là sự thật.
Đúng vậy phụ thân, ta đã trở về.”- Cảnh Hiên mỉm cười.
“Ta vẫn chưa hoàn thành lời hứa của mình trở thành Gia chủ Lan gia, cũng chưa làm cho Ngôn nhi trở nên cường thế thì sao có thể đi.”
Lúc này, Cảnh Hiên hơi choáng, thân thể lay động, Lan Lăng Phong nhanh chóng đỡ lấy đứa con.
“Còn đứng làm gì? Mau lên giường nghỉ ngơi.”
“Phụ thân…”- Cảnh Hiên mặc Lan Lăng Phong đỡ mình nằm xuống. Sự chân thành của phụ thân khiến cậu không thể cự tuyệt, có lẽ chính cậu cũng không phát giác bản thân đã không còn bài xích Lan Lăng Phong như lúc mới trở về.
Lan Lăng Phong cẩn thận đắp chăn, ngồi xuống giường chăm chú nhìn đứa con cẩn trọng từng lời.
“Nếu không được, khảo hạch không cần phải tham gia, chẳng qua chỉ để bịt miệng những kẻ nhàn rỗi. Sức khoẻ của con trọng yếu hơn tất cả, ta không nghĩ lại làm con bị thương.”
“Ta đã biết.”- Cảnh Hiên ngây người, gật gật đầu, trong lòng đã không còn bình tĩnh.
“Ta trọng yếu hơn tất cả, đây không phải đáp án mà mình luôn mong muốn sao?”
Nhìn ánh mắt đau lòng cùng ái náy của phụ thân, Cảnh Hiên đưa tay kéo góc áo Lan Lăng Phong, tươi cười an ủi.
“Khả năng khôi phục của ta tốt lắm, lần này cũng không ngoại lệ, ngài không cần lo lắng.”- Lúc này, nét quyết tuyệt hiện lên trong mắt Cảnh Hiên.
“Khảo hạch ta nhất định phải tham gia, còn phải làm cho bọn họ biết cái gì là tổn thất.”
Lan Lăng Phong có thể cảm giác được sát ý trong mắt Cảnh Hiên hoàn toàn đối lập với nét ôn nhu thường ngày. Cho nên hắn đột nhiên nghĩ đến vài điều.
“Hiên nhi, chẳng lẽ con muốn…”
Cảnh Hiên gật gật đầu: “Đúng vậy, đánh nhau đối kháng nhất định là một trong những hạng mục khảo hạch, đối thủ của ta cũng chắc chắn không phải hàng tầm thường. Chỉ cần ngài tin tưởng ta, ta nhất định có thể vượt qua, kỹ xảo đối kháng là biệt tài của ta.
“Ta đã hiểu…. Hiên nhi, không quấy rầy con nữa, nghỉ ngơi cho tốt.”
………….
Thời gian rất nhanh trôi qua, cách ngày khảo hạch chỉ còn năm ngày, vì lo lắng mà Lan Lăng Phong vẫn không cho phép Cảnh Hiên xuất viện. Cảnh Hiên đã bắt đầu khôi phục huấn luyện, trong bệnh viện có xây dựng hẳn một phòng huấn luyện đặc biệt dùng cho thủ hạ sau khi bị thương phục hồi huấn luyện.
Tại phòng huấn luyện, Cảnh Hiên ngồi chồm hổm trên mặt đất, miệng thở phì phò, mồ hôi chảy dài thắm ướt quần áo, các hạng mục tập luyện đều không đạt yêu cầu của cậu. Lâm Phong xuống tay có chừng mực, chỉ tổn thương ngoài da không ảnh hưởng đến xương cốt, cho nên vết thương hiện tại đã tốt bảy tám phần, không ảnh hưởng đến vận động.
Nhưng vết thương cũ hình như đã tái phát, ngực luôn ẩn ẩn đau. Cảnh Hiên dừng tập luyện, tắm rửa sạch sẽ trở về phòng bệnh của mình. Cậu ngồi bần thần trên ghế sô pha, cảm giác thất vọng tràn trề, tình trạng hiện tại đừng nói phế bỏ bọn chúng, phần thắng còn gần như không có.
Chỉ còn năm ngày, Cảnh Hiên không biết mình có thể khôi phục đến trạng thái bình thường không? Lúc này, trong đầu cậu hiện ra khuôn mặt Ngôn nhi hồn nhiên tươi cười, còn có phụ thân hiện tại đối với mình muôn phần sủng ái. Tất cả làm cho Cảnh Hiên thêm phần quyết tâm, cậu phải chiến thắng, phải khiến cho người cậu quan tâm được hạnh phúc.
Suy nghĩ một lúc lâu, Cảnh Hiên gọi điện thoại cho Ngôn nhi, nội dung là bảo nó mang hòm thuốc trong phòng cậu đến bệnh viện. Ngôn nhi không suy nghĩ nhiều nhanh chóng mang đi, nó nghĩ anh hai chắc muốn dùng loại thuốc trị thương đặc biệt của anh ấy.
Chờ Ngôn nhi rời khỏi, trong phòng cũng không có ai, Cảnh Hiên mở ra hòm thuốc, tầng trên cùng là đủ loại thuốc trị thương, cầm máu, tiêu sưng, giảm đau còn có cả huyết thanh giải độc. Lấy tầng thứ nhất ra, bên dưới là băng gạc, dao phẫu thuật cùng các công cụ trị thương linh tinh khác. Cảnh Hiên bật một chốt nhỏ liền kéo ra một ngăn bí mật, bên trong là vài loại thuốc chích.
Cảnh Hiên do dự một lúc lâu cuối cùng cũng lấy một ống thuốc nhỏ, dùng kim tiêm tiêm vào tĩnh mạch của mình.
Thuốc chảy vào tĩnh mạch, nháy mắt một trận mơ hồ, không quá hai phút sau, Cảnh Hiên cảm thấy thể lực toàn thân như khôi phục về ban đầu. Cảnh Hiên thu dọn ống thuốc, kim tiêm bỏ vào hòm thuốc, dù biết hậu quả khi dùng loại thuốc này nhưng cậu vẫn quyết tâm phải dùng. Xem ra mấy ống thuốc này vẫn để ở đây không hề lãng phí đi.
Bốn ngày tiếp theo, mỗi ngày tiêm một ống thuốc, tốc độ khôi phục thân thể vô cùng tốt bất kể là sức chịu đựng hay phản ứng, có thể nói là trạng thái đỉnh cao. Bác sĩ Diệp mỗi ngày đều đến kiểm tra, hắn cảm thấy tốc độ khôi phục mấy ngày qua của Cảnh Hiên thật đáng kinh ngạc. Dù căn cơ thân thể rất tốt, tốc độ khôi phục cũng nhanh hơn người bình thường nhưng tốc này thật quái lạ.
Hôm nay là ngày cuối cùng trước khi khảo hạch cho nên Diệp đặc biệt kiểm tra một lần. Vết thương sau lưng đã khép lại, mọi phương diện khác đều hoàn hảo đến không ngờ. Diệp không phải ngày đầu làm bác sĩ ngoại khoa, có thể trở thành người đứng đầu bệnh viện tư nhân Lan gia thì năng lực không phải hạng tầm thường, mà hiện tại hắn không tài nào hiểu được nguyên nhân.
Cảnh Hiên tự biết có thể khôi phục đến trình độ này không phải do huấn luyện tạo thành được, cậu tin tưởng vô luận dùng phương pháp gì đều không có kiểm tra ra cậu đã giờ trò. Có lẽ chỉ khi tác dụng phụ của loại thuốc này xuất hiện, cậu mới có thể bị lộ mà thôi.
Biết ngoài cửa có người, Lan Lăng Phong thở dài, quay đầu hướng ra cửa nói: “Lâm Phong, đừng đứng bên ngoài nữa.”
Nghe Lão đại gọi, Lâm Phong xấu hổ bước vào. Lão đại vẫn thẩn thờ, miễn cưỡng tươi cười, Lâm Phong thở dài, theo ý tứ của Lão đại ngồi xuống ghế tựa đối diện.
“Khó hiểu ta dù luyến tiếc Hiên nhi vẫn để nó rời đi sao?”
Lâm Phong gật gật đầu, nói ra nghi vấn của mình.
“Lão Đại, những người đưa Đại thiếu gia đi là người của ai? Ta xem họ đều là cao thủ, không hề thua kém ám bộ của chúng ta.”- Thân thế của Đại thiếu gia quá bí ẩn làm Lâm Phong rất thắc mắc.
Ám bộ là thế lực ngầm do Lan Lăng Phong thành lập, toàn bộ đều là lính đánh thuê được đào tạo bài bản, bình thường họ sẽ làm việc cho các tổ chức lính đánh thuê, khi có mệnh lệnh của hắn sẽ tập hợp. Đó là con bài tẩy cuối cùng Lan Lăng Phong còn chưa ngửa bài.
“Ta vẫn luôn nhớ đến biểu tình thất vọng của Hiên nhi, chỉ là ta luôn trốn tránh. Đều tại ta không quan tâm đến cảm thụ của nó, thậm chí vọng tưởng quan hệ phụ tử sẽ trở về như trước.”- Lan Lăng Phong cười khổ.
“Hiên nhi có kiêu ngạo của nó, nó không hề quan tâm tiền tài, địa vị gì đó, chỉ cần nó muốn những thứ này so ra không là gì cả. Cho nên, trừ lo lắng dành cho Ngôn nhi thì không có lý do gì để nó lưu lại.”- Lan Lăng Phong nói với Lâm Phong cũng như đang tự nói với chính mình.
Nghĩ đến mạng lưới quan hệ của Cảnh Hiên, Lan Lăng Phong hít sâu một hơi tự cười giễu.
“Những người ngoại quốc đó đều là thủ hạ của Tắc Lý Kỳ mà hắn ta chính là huynh đệ kết nghĩa với Đại thiếu gia nhà chúng ta.”
Lâm Phong thật ngỡ ngàng. Tắc Lý Kỳ Bố Lý Nặc chính là mafia giáo phụ tương lai. Cho dù Lan gia ở Châu Á xưng bá nhưng vì tình hình áp chế trong nước mà không thể vươn cao trên trường quốc tế.
“Lão Đại, khảo hạch nửa tháng sau làm sao bây giờ?”
“Không quan hệ, ngươi ra ngoài trước, ta muốn yên lặng một mình.”
Lâm Phong tuân lệnh lui ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại. Hắn bất ngờ thấy một thân ảnh từ xa đi tới, dù có chút lay động nhưng từng bước đều kiên định. Hắn bước nhanh đến muốn xác nhận ánh mắt của mình.
“Đại thiếu gia, ngài cuối cùng đã trở lại.”
“Lâm thúc, thực xin lỗi, làm cho ngài lo lắng.”- Sắc mặt Cảnh Hiên tái nhợt nhưng tinh thần nhìn khá tốt.
“Không sao, không sao… Đại thiếu gia trở về thì tốt rồi. Lão đại hiện đang ở bên trong, cậu vào nói chuyện với ngài ấy đi.”
Cảnh Hiên gật đầu đáp ứng.
……………………
Bởi vì Cảnh Hiên không lên tiếng nên Lan Lăng Phong không phát hiện cậu đã trở lại, tầm mắt hắn vẫn hướng về khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Bóng dáng Lan Lăng Phong thoạt nhìn thực cô độc, hoàn toàn không có khí thế lẫm liệt của một Lão đại hô mưa gọi gió. Trong nháy mắt, lòng Cảnh Hiên chùn xuống, đâu đó đau lòng từng chút len lỏi dâng lên cao.
Nói thật, Cảnh Hiên đã nghĩ rời đi, đến bên Đại ca trợ giúp hắn thượng vị, muốn trở về bên cạnh Ly Á làm một đôi tình nhân hạnh phúc. Về sau Lan gia không gặp hiểm nguy gì cũng sẽ không trở về nữa. Nhưng cố tình cậu lại có nhiều thứ lo lắng, không thể buông bỏ.
Chậm rãi đi tới, Cảnh Hiên giống như một đứa con bình thường khác nhẹ nhàng ôm lấy Lan Lăng Phong từ phía sau. Cái ôm này thật ấm áp, hơn nữa lực cánh tay của người trẻ tuổi đặc biệt mạnh mẽ.
“Hiên nhi? Con trở lại sao?”- Lan Lăng Phong kinh ngạc tột độ, cho đến khi Cảnh Hiên xoay người đứng trước mặt hắn mới tin là sự thật.
Đúng vậy phụ thân, ta đã trở về.”- Cảnh Hiên mỉm cười.
“Ta vẫn chưa hoàn thành lời hứa của mình trở thành Gia chủ Lan gia, cũng chưa làm cho Ngôn nhi trở nên cường thế thì sao có thể đi.”
Lúc này, Cảnh Hiên hơi choáng, thân thể lay động, Lan Lăng Phong nhanh chóng đỡ lấy đứa con.
“Còn đứng làm gì? Mau lên giường nghỉ ngơi.”
“Phụ thân…”- Cảnh Hiên mặc Lan Lăng Phong đỡ mình nằm xuống. Sự chân thành của phụ thân khiến cậu không thể cự tuyệt, có lẽ chính cậu cũng không phát giác bản thân đã không còn bài xích Lan Lăng Phong như lúc mới trở về.
Lan Lăng Phong cẩn thận đắp chăn, ngồi xuống giường chăm chú nhìn đứa con cẩn trọng từng lời.
“Nếu không được, khảo hạch không cần phải tham gia, chẳng qua chỉ để bịt miệng những kẻ nhàn rỗi. Sức khoẻ của con trọng yếu hơn tất cả, ta không nghĩ lại làm con bị thương.”
“Ta đã biết.”- Cảnh Hiên ngây người, gật gật đầu, trong lòng đã không còn bình tĩnh.
“Ta trọng yếu hơn tất cả, đây không phải đáp án mà mình luôn mong muốn sao?”
Nhìn ánh mắt đau lòng cùng ái náy của phụ thân, Cảnh Hiên đưa tay kéo góc áo Lan Lăng Phong, tươi cười an ủi.
“Khả năng khôi phục của ta tốt lắm, lần này cũng không ngoại lệ, ngài không cần lo lắng.”- Lúc này, nét quyết tuyệt hiện lên trong mắt Cảnh Hiên.
“Khảo hạch ta nhất định phải tham gia, còn phải làm cho bọn họ biết cái gì là tổn thất.”
Lan Lăng Phong có thể cảm giác được sát ý trong mắt Cảnh Hiên hoàn toàn đối lập với nét ôn nhu thường ngày. Cho nên hắn đột nhiên nghĩ đến vài điều.
“Hiên nhi, chẳng lẽ con muốn…”
Cảnh Hiên gật gật đầu: “Đúng vậy, đánh nhau đối kháng nhất định là một trong những hạng mục khảo hạch, đối thủ của ta cũng chắc chắn không phải hàng tầm thường. Chỉ cần ngài tin tưởng ta, ta nhất định có thể vượt qua, kỹ xảo đối kháng là biệt tài của ta.
“Ta đã hiểu…. Hiên nhi, không quấy rầy con nữa, nghỉ ngơi cho tốt.”
………….
Thời gian rất nhanh trôi qua, cách ngày khảo hạch chỉ còn năm ngày, vì lo lắng mà Lan Lăng Phong vẫn không cho phép Cảnh Hiên xuất viện. Cảnh Hiên đã bắt đầu khôi phục huấn luyện, trong bệnh viện có xây dựng hẳn một phòng huấn luyện đặc biệt dùng cho thủ hạ sau khi bị thương phục hồi huấn luyện.
Tại phòng huấn luyện, Cảnh Hiên ngồi chồm hổm trên mặt đất, miệng thở phì phò, mồ hôi chảy dài thắm ướt quần áo, các hạng mục tập luyện đều không đạt yêu cầu của cậu. Lâm Phong xuống tay có chừng mực, chỉ tổn thương ngoài da không ảnh hưởng đến xương cốt, cho nên vết thương hiện tại đã tốt bảy tám phần, không ảnh hưởng đến vận động.
Nhưng vết thương cũ hình như đã tái phát, ngực luôn ẩn ẩn đau. Cảnh Hiên dừng tập luyện, tắm rửa sạch sẽ trở về phòng bệnh của mình. Cậu ngồi bần thần trên ghế sô pha, cảm giác thất vọng tràn trề, tình trạng hiện tại đừng nói phế bỏ bọn chúng, phần thắng còn gần như không có.
Chỉ còn năm ngày, Cảnh Hiên không biết mình có thể khôi phục đến trạng thái bình thường không? Lúc này, trong đầu cậu hiện ra khuôn mặt Ngôn nhi hồn nhiên tươi cười, còn có phụ thân hiện tại đối với mình muôn phần sủng ái. Tất cả làm cho Cảnh Hiên thêm phần quyết tâm, cậu phải chiến thắng, phải khiến cho người cậu quan tâm được hạnh phúc.
Suy nghĩ một lúc lâu, Cảnh Hiên gọi điện thoại cho Ngôn nhi, nội dung là bảo nó mang hòm thuốc trong phòng cậu đến bệnh viện. Ngôn nhi không suy nghĩ nhiều nhanh chóng mang đi, nó nghĩ anh hai chắc muốn dùng loại thuốc trị thương đặc biệt của anh ấy.
Chờ Ngôn nhi rời khỏi, trong phòng cũng không có ai, Cảnh Hiên mở ra hòm thuốc, tầng trên cùng là đủ loại thuốc trị thương, cầm máu, tiêu sưng, giảm đau còn có cả huyết thanh giải độc. Lấy tầng thứ nhất ra, bên dưới là băng gạc, dao phẫu thuật cùng các công cụ trị thương linh tinh khác. Cảnh Hiên bật một chốt nhỏ liền kéo ra một ngăn bí mật, bên trong là vài loại thuốc chích.
Cảnh Hiên do dự một lúc lâu cuối cùng cũng lấy một ống thuốc nhỏ, dùng kim tiêm tiêm vào tĩnh mạch của mình.
Thuốc chảy vào tĩnh mạch, nháy mắt một trận mơ hồ, không quá hai phút sau, Cảnh Hiên cảm thấy thể lực toàn thân như khôi phục về ban đầu. Cảnh Hiên thu dọn ống thuốc, kim tiêm bỏ vào hòm thuốc, dù biết hậu quả khi dùng loại thuốc này nhưng cậu vẫn quyết tâm phải dùng. Xem ra mấy ống thuốc này vẫn để ở đây không hề lãng phí đi.
Bốn ngày tiếp theo, mỗi ngày tiêm một ống thuốc, tốc độ khôi phục thân thể vô cùng tốt bất kể là sức chịu đựng hay phản ứng, có thể nói là trạng thái đỉnh cao. Bác sĩ Diệp mỗi ngày đều đến kiểm tra, hắn cảm thấy tốc độ khôi phục mấy ngày qua của Cảnh Hiên thật đáng kinh ngạc. Dù căn cơ thân thể rất tốt, tốc độ khôi phục cũng nhanh hơn người bình thường nhưng tốc này thật quái lạ.
Hôm nay là ngày cuối cùng trước khi khảo hạch cho nên Diệp đặc biệt kiểm tra một lần. Vết thương sau lưng đã khép lại, mọi phương diện khác đều hoàn hảo đến không ngờ. Diệp không phải ngày đầu làm bác sĩ ngoại khoa, có thể trở thành người đứng đầu bệnh viện tư nhân Lan gia thì năng lực không phải hạng tầm thường, mà hiện tại hắn không tài nào hiểu được nguyên nhân.
Cảnh Hiên tự biết có thể khôi phục đến trình độ này không phải do huấn luyện tạo thành được, cậu tin tưởng vô luận dùng phương pháp gì đều không có kiểm tra ra cậu đã giờ trò. Có lẽ chỉ khi tác dụng phụ của loại thuốc này xuất hiện, cậu mới có thể bị lộ mà thôi.