Nhất
“Đinh đong” chuông cửa reo lên.
Cảnh Thiên còn đang trong phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, vì thế Trường Khanh đi mở cửa.
Từ phòng khách đến cửa chỉ là một con đường ngắn thật ngắn, nhưng Tịch ở dưới chân anh không ngừng đảo quanh, tựa hồ đang làm nũng.
Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện đồng tử màu lam của nó đã thâm hơn.
Không còn là màu băng lam xinh đẹp vốn có, mà mang thêm mấy phần thâm thúy.
Tựa hồ màu sắc của biển sâu, bi thương bao dung cả thế gian.
Nhị
Cửa mở.
Một cô gái áo đỏ đứng trước cửa, sau lưng cô còn có một cô gái áo lam.
Với Trường Khanh mà nói, hai vị này anh đều thập phần quen thuộc.
Tuyết Kiến, và Long Quỳ.
Anh không biểu hiện ra một tia kinh ngạc, sau khi gặp Trọng Lâu, anh đã không còn kinh ngạc khi xung quanh Cảnh Thiên xuất hiện những người này.
Tất cả, đều là việc đã định trước thật tốt, không phải sao?
Tam
Tuyết Kiến thấy người mở cửa không phải Cảnh Thiên, lập tức che miệng, lùi về sau vài bước nhìn chằm chằm biển số nhà.
Long Quỳ đứng phía sau cô sợ hãi nói: “Chị Tuyết Kiến, đây là nhà của anh mà…”
Cảnh Thiên nghe tiếng chuông cửa, trong miệng còn ngậm bàn chải đánh răng đã chạy ra ngoài. Thấy Tuyết Kiến đứng ngoài cửa, cậu xém chút phun luôn bàn chải ra ngoài: “Trư… Trư Bà?”
Tuyết Kiến thấy cậu đi ra, lập tức chỉ hướng Trường Khanh: “Thái Nha! Người này là ai? Sao ở chung với cậu?”
Trường Khanh mỉm cười tiếp lời cô: “Tôi chỉ là mấy ngày trước thấy quảng cáo cho thuê phòng của cậu ấy thì có hứng thú, vì vậy xin thuê phòng kế bên của cậu ấy thôi.”
Cảnh Thiên còn ngậm bàn chải liên tục gật đầu.
Tuyết Kiến còn chút hồ nghi nói: “Là như vậy sao?’
“Ừ” Cảnh Thiên để tình trạng quẫn bách khi nãy không xảy ra nữa, lấy bàn chải ra khỏi miệng.
Tứ
“Em tên Đường Tuyết Kiến, anh gọi em Tuyết Kiến được rồi! Cô ấy là Long Quỳ, là em gái của Cảnh Thiên! Sao nào, rất đẹp đúng không?” Tuyết Kiến vừa sửa xong thái độ dữ dằn lúc nãy, đã trở nên cực kỳ hoạt bát.
“Xin chào, tôi là Từ Trường Khanh” Tuyết Kiến nói rất nhiều, Trường Khanh chỉ đáp lại một câu.
Một lúc sau, không khí trong phòng khách có chút cứng ngắc.
Cảnh Thiên chỉ ngồi im bên cạnh cười ha ha: “Ha… ha ha, Trư Bà cậu đừng tức giận, Bạch đậu phụ là người như vậy đó.”
“Bạch đậu phụ?” Tuyết Kiến thoáng nhướng mày.
Nhưng thấy Trường Khanh ôm Tịch đứng lên: “Mọi người từ từ nói chuyện, Trường Khanh phải đi làm rồi.” Nói xong, cũng không thả Tịch xuống mà rời khỏi chỗ này.
Ngũ
Sau khi Trường Khanh đi, Tuyết Kiến nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ai tin chứ? Có người nào đi làm mà mang mèo theo không?”
Cảnh Thiên có chút không đồng ý: “Người ta có việc của người ta, cậu quản nhiều làm gì?”
“Hừ!” Tuyết Kiến xoay đầu không thèm quan tâm đến cậu.
Long Quỳ nhỏ giọng nói: “Anh… anh không cần như thế, chị Tuyết Kiến đến tìm anh là để giải hòa…”
“Cái gì?!” Cảnh Thiên vừa lúc đang uống nước sặc một ngụm nước trong cổ họng.
Lục
Tuyết Kiến đi rồi.
Cảnh Thiên cảm thấy rất loạn, cậu không biết nên lựa chọn thế nào.
Cậu biết mình đã động tâm với Trường Khanh rồi, nhưng cậu không bỏ xuống Tuyết Kiến được.
Cậu cuối cùng thừa nhận, cậu là yêu cô. Thái độ không chút khó chịu ẩn hiện trong tim khi đó, kì thực chỉ là cậu đang tự lừa dối mình.
Tiếng mèo kêu quen thuộc truyền đến, Tịch không biết từ khi nào đã xuất hiện, động tác nhẹ nhàng nhảy lên bàn nhìn cậu.
Cảnh Thiên nghĩ, nó đến tột cùng là làm cách nào mà vào đây?
Hay là, từ cửa sổ?
Cảnh Thiên bị suy nghĩ của mình chọc cười.
Nhưng cậu không dám nhìn vào mắt Tịch, đôi mắt ấy quá tinh thuần, tinh thuần đến mức khiến cậu không dám nhìn thẳng.
Ánh mắt của Tịch, phảng phất như có thể nhìn xuyên tất cả.
Bao gồm cả bóng tối trong nội tâm cậu.
Cậu rất sợ.
Một người một mèo cứ thế giằng co thật lâu, Cảnh Thiên đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Vì sao, cậu muốn giằng co cùng một con mèo chứ?
Tịch chỉ là mèo, không có gì hơn.
Cậu cười rồi quay về phòng mình, đóng cửa lại.
Tịch ngồi trước cửa phòng cậu, ngồi thật lâu thật lâu.
Thất
Cảnh Thiên nghe thấy, tiếng Trường Khanh quay về.
Âm thanh rất nhẹ, tựa hồ sợ đánh thức cậu.
Cậu còn nghe thấy, tiếng mèo kêu thật khẽ.
Sau đó, tiếng bước chân vang lên.
Tiếng bước chân ấy dừng lại trước cửa phòng cậu, sau đó cậu nghe thấy thanh âm dễ nghe của Trường Khanh, mang theo chút tịch mịch.
“Hôm nay, là ngày thứ tư.”
“Đinh đong” chuông cửa reo lên.
Cảnh Thiên còn đang trong phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, vì thế Trường Khanh đi mở cửa.
Từ phòng khách đến cửa chỉ là một con đường ngắn thật ngắn, nhưng Tịch ở dưới chân anh không ngừng đảo quanh, tựa hồ đang làm nũng.
Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện đồng tử màu lam của nó đã thâm hơn.
Không còn là màu băng lam xinh đẹp vốn có, mà mang thêm mấy phần thâm thúy.
Tựa hồ màu sắc của biển sâu, bi thương bao dung cả thế gian.
Nhị
Cửa mở.
Một cô gái áo đỏ đứng trước cửa, sau lưng cô còn có một cô gái áo lam.
Với Trường Khanh mà nói, hai vị này anh đều thập phần quen thuộc.
Tuyết Kiến, và Long Quỳ.
Anh không biểu hiện ra một tia kinh ngạc, sau khi gặp Trọng Lâu, anh đã không còn kinh ngạc khi xung quanh Cảnh Thiên xuất hiện những người này.
Tất cả, đều là việc đã định trước thật tốt, không phải sao?
Tam
Tuyết Kiến thấy người mở cửa không phải Cảnh Thiên, lập tức che miệng, lùi về sau vài bước nhìn chằm chằm biển số nhà.
Long Quỳ đứng phía sau cô sợ hãi nói: “Chị Tuyết Kiến, đây là nhà của anh mà…”
Cảnh Thiên nghe tiếng chuông cửa, trong miệng còn ngậm bàn chải đánh răng đã chạy ra ngoài. Thấy Tuyết Kiến đứng ngoài cửa, cậu xém chút phun luôn bàn chải ra ngoài: “Trư… Trư Bà?”
Tuyết Kiến thấy cậu đi ra, lập tức chỉ hướng Trường Khanh: “Thái Nha! Người này là ai? Sao ở chung với cậu?”
Trường Khanh mỉm cười tiếp lời cô: “Tôi chỉ là mấy ngày trước thấy quảng cáo cho thuê phòng của cậu ấy thì có hứng thú, vì vậy xin thuê phòng kế bên của cậu ấy thôi.”
Cảnh Thiên còn ngậm bàn chải liên tục gật đầu.
Tuyết Kiến còn chút hồ nghi nói: “Là như vậy sao?’
“Ừ” Cảnh Thiên để tình trạng quẫn bách khi nãy không xảy ra nữa, lấy bàn chải ra khỏi miệng.
Tứ
“Em tên Đường Tuyết Kiến, anh gọi em Tuyết Kiến được rồi! Cô ấy là Long Quỳ, là em gái của Cảnh Thiên! Sao nào, rất đẹp đúng không?” Tuyết Kiến vừa sửa xong thái độ dữ dằn lúc nãy, đã trở nên cực kỳ hoạt bát.
“Xin chào, tôi là Từ Trường Khanh” Tuyết Kiến nói rất nhiều, Trường Khanh chỉ đáp lại một câu.
Một lúc sau, không khí trong phòng khách có chút cứng ngắc.
Cảnh Thiên chỉ ngồi im bên cạnh cười ha ha: “Ha… ha ha, Trư Bà cậu đừng tức giận, Bạch đậu phụ là người như vậy đó.”
“Bạch đậu phụ?” Tuyết Kiến thoáng nhướng mày.
Nhưng thấy Trường Khanh ôm Tịch đứng lên: “Mọi người từ từ nói chuyện, Trường Khanh phải đi làm rồi.” Nói xong, cũng không thả Tịch xuống mà rời khỏi chỗ này.
Ngũ
Sau khi Trường Khanh đi, Tuyết Kiến nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ai tin chứ? Có người nào đi làm mà mang mèo theo không?”
Cảnh Thiên có chút không đồng ý: “Người ta có việc của người ta, cậu quản nhiều làm gì?”
“Hừ!” Tuyết Kiến xoay đầu không thèm quan tâm đến cậu.
Long Quỳ nhỏ giọng nói: “Anh… anh không cần như thế, chị Tuyết Kiến đến tìm anh là để giải hòa…”
“Cái gì?!” Cảnh Thiên vừa lúc đang uống nước sặc một ngụm nước trong cổ họng.
Lục
Tuyết Kiến đi rồi.
Cảnh Thiên cảm thấy rất loạn, cậu không biết nên lựa chọn thế nào.
Cậu biết mình đã động tâm với Trường Khanh rồi, nhưng cậu không bỏ xuống Tuyết Kiến được.
Cậu cuối cùng thừa nhận, cậu là yêu cô. Thái độ không chút khó chịu ẩn hiện trong tim khi đó, kì thực chỉ là cậu đang tự lừa dối mình.
Tiếng mèo kêu quen thuộc truyền đến, Tịch không biết từ khi nào đã xuất hiện, động tác nhẹ nhàng nhảy lên bàn nhìn cậu.
Cảnh Thiên nghĩ, nó đến tột cùng là làm cách nào mà vào đây?
Hay là, từ cửa sổ?
Cảnh Thiên bị suy nghĩ của mình chọc cười.
Nhưng cậu không dám nhìn vào mắt Tịch, đôi mắt ấy quá tinh thuần, tinh thuần đến mức khiến cậu không dám nhìn thẳng.
Ánh mắt của Tịch, phảng phất như có thể nhìn xuyên tất cả.
Bao gồm cả bóng tối trong nội tâm cậu.
Cậu rất sợ.
Một người một mèo cứ thế giằng co thật lâu, Cảnh Thiên đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Vì sao, cậu muốn giằng co cùng một con mèo chứ?
Tịch chỉ là mèo, không có gì hơn.
Cậu cười rồi quay về phòng mình, đóng cửa lại.
Tịch ngồi trước cửa phòng cậu, ngồi thật lâu thật lâu.
Thất
Cảnh Thiên nghe thấy, tiếng Trường Khanh quay về.
Âm thanh rất nhẹ, tựa hồ sợ đánh thức cậu.
Cậu còn nghe thấy, tiếng mèo kêu thật khẽ.
Sau đó, tiếng bước chân vang lên.
Tiếng bước chân ấy dừng lại trước cửa phòng cậu, sau đó cậu nghe thấy thanh âm dễ nghe của Trường Khanh, mang theo chút tịch mịch.
“Hôm nay, là ngày thứ tư.”