.
George gõ cửa phòng Chris, hỏi: “Đêm nay Lâm ở lại đây sao? Có cần chuẩn bị áo ngủ không.”
Chris ngồi trên ghế xem sách, không ngẩng đầu, “Không cần đâu, lát nữa ông hãy đưa cậu ấy về nhà đi.”
George ngừng một chút, “Thiếu gia?”
Lâm Dật Phi đã rất lâu rồi chưa ghé chơi nhà Ozbourn, mà Chris rõ ràng rất nhớ Lâm Dật Phi.
“Tôi sợ… mình nhịn không được.” Chris cúi đầu, khóe miệng nở một nụ cười miễn cưỡng, biểu hiện này trong mắt George lại trở nên rất đáng yêu.
Buổi chiều, George đưa Lâm Dật Phi về phố người Hoa, Trần Mạn Mạn đứng ở cửa sổ thấy Lâm Dật Phi khập khiễng xuống xe, liền chạy nhanh đến dìu cậu.
Tuần này Lâm Dật Phi phải ở nhà dưỡng thương, bởi vì cuối tuần cậu còn một trận tứ kết.
Tối đến, Chris vẫn ngồi bên giường, trong tay là một quyển album. Đó chính là những tấm ảnh chụp lúc bọn họ đi ăn Mc Donald với bọn Mark, chỉ có hai tấm mà thôi, từ trước đến giờ, Chris đã lật xem rất nhiều lần. Tấm đầu tiên là ảnh mà Lâm Dật Phi đang nhìn mình. Thời điểm đó tất cả đều trở nên đơn giản, Lâm Dật Phi nhìn mình như thế khiến mình cảm thấy khoảnh khắc đó thật trân quý. Còn tấm thứ hai là khi cậu đứng phía sau mình, hai tay choàng qua vai mình nở nụ cười thật tươi.
“Tớ biết, bây giờ không nên có những tưởng tượng càng thêm xa vời càng thêm kịch liệt với cậu.”
Cuộc thi đấu đoàn thể vào cuối tuần đã đến, đội của Lâm Dật Phi lấy ưu thế thắng đối thủ ba kiếm mà tiến vào tứ cường. Mà lúc này, biểu hiện của Mark đã khá hơn, phát huy cũng tốt hơn nhiều so với lúc trước. Ngược lại đối thủ của Ivy có chút khó đối phó, thua điểm chủ yếu cũng ở trận này. Lâm Dật Phi thân là vương bài thì không cần phải nói, việc tìm thêm điểm số đều phụ thuộc vào cậu.
Nhưng trận phấn khích nhất không phải là thi đấu đoàn thể, mà là trận bát cường của thi đấu cá nhân dành cho bội kiếm đơn nam. Đối thủ của Chris là người cao to kia. Thật ra cũng không quá ngạc nhiên, trận bát cường thông thường đều là các học sinh trường danh giá đấu với nhau, một người không có huấn luyện viên riêng như Lâm Dật Phi mà có thể vào được trận này đã là thật hiếm thấy.
Về phương diện kiếm đạo, trường Griffith và Frensham Heights tuyệt đối là tử địch, nhưng hiện giờ khi đang đấu trận này, cả người Chris toát ra đầy mùi thuốc súng.
Hiệp đấu đầu tiên, anh liền bước lướt lên đâm vào cổ họng đối phương, một kiếm kia không dùng quá nhiều sức, nhưng lại rất có hiệu quả đe dọa, người cao to suýt chút nữa ngồi bệch xuống đất không đứng dậy được. Một kiếm này không được phán định đạt điểm. Nhưng khí thế của người cao to đã hoàn toàn bị chèn ép. Bước chân linh hoạt, những đường kiếm nguy hiểm như chỉ mành treo chuông, cho dù đây là một trận đấu đã đoán trước thắng thua, nhưng vẫn khiến cho tinh thần người xem trở nên khẩn trương.
Lúc này, bọn Lâm Dật Phi vừa đấu xong trận đoàn thể, đi tới ngồi bên cạnh Katherine.
“Sao tớ cảm thấy Chris tựa như đang thay cậu báo thù vậy.” Katherine che miệng nhỏ giọng nói với Lâm Dật Phi.
“Hả?” Lâm Dật Phi còn đang sững sờ, người xem đột nhiên phát ra tiếng thổn thức, Chris đã tiến lên một bước lớn, nhìn tốc độ và độ mạnh yếu kia, quả thực như muốn giết cái người cao to vậy.
“Xem kìa, lại tới nữa.” Katherine liếc nhìn Lâm Dật Phi.
Trận đấu này Lâm Dật Phi chỉ có thể xem hiệp cuối cùng, nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút sợ hãi, đối mặt với một Chris tràn ngập sát khí, Lâm Dật Phi không biết mình có thể ứng phó hay không. Mà cuối cùng số điểm chênh lệch cũng rất lớn, 15 với 8. Tuy Chris là người đứng đầu của khu Washington, nhưng người cao to bị đánh thành như vậy, thật đúng là mất mặt.
Lúc anh tháo mặt nạ xuống, cả người đều phát ra khí lạnh, Lâm Dật Phi bỗng cảm thấy thật đồng tình với người cao to kia.
“Cậu biết không, tớ chưa từng yêu Chris tới như vậy.” Katherine nhỏ giọng nói, “Tớ muốn đánh chết cái người cao to kia, và cậu ấy đã làm được. Tớ muốn trên sân đấu gây sự kinh ngạc cho người xem, nhưng bản thân tớ là nữ, và Chris đã làm được. Nói tóm lại những việc tớ muốn làm cho cậu, Chris đều đã làm. Các cậu hòa với nhau từ khi nào thế?”
Lâm Dật Phi cười nhẹ, “Giữa chúng tớ không tồn tại vấn đề mang tên ‘làm hòa’”.
Trận đấu chấm dứt, mọi người nối đuôi nhau ra khỏi thính phòng. Lâm Dật Phi nhìn Trần Mạn Mạn, nhỏ giọng nói: “Lát nữa đi đâu chơi đây.”
Mạn Mạn đỏ mặt, “Không biết.”
“Sao lại không biết? Sinh nhật cậu mà cậu không biết đi đâu chơi?” Lâm Dật Phi cố tình áp sát vào tai nàng nói chuyện, Mạn Mạn bị đùa đến cả hai lỗ tai đều ửng đỏ.
“Nếu các cậu muốn tình chàng ý thiếp thì cút sang một bên.” Katherine lấy tay huých huých cậu.
“Cái gì mà tình chàng ý thiếp chứ!” Lâm Dật Phi khoa trương nhướng mày, “Tớ cùng Mạn Mạn là quan hệ anh em thuần khiết đến không thể thuần khiết hơn nữa! Mạn Mạn đã thích người khác.”
“”Người khác?”Katherine hưng phấn, “Ai thế? Mark? Philip? Hai người này chắc chắn không phải, vẫn là Ivy tốt một chút.”
Ivy cách đó không xa nghe vậy, ngại ngùng cười.
“Chuyện này… đó chính là –” Thật ra Lâm Dật Phi biết Mạn Mạn luôn có ấn tượng tốt với Chris, căn cứ việc nàng thường xuyên nhìn lén Chris sẽ biết, mà Mạn Mạn cũng vì thế vội vàng bịt miệng Lâm Dật Phi lại.
Trước kia Lâm Dật Phi còn tưởng tượng nếu mình ghép Chris và Mạn Mạn lại, vậy thì mình có thể an toàn đứng ở vị trí bạn tốt. Nhưng bây giờ, Lâm Dật Phi chỉ có thể âm thầm nói câu “thật xin lỗi” với Mạn Mạn.
Hai người vừa đi vừa đùa giỡn, các học sinh thuộc đội đấu kiếm của trường Griffith đi ngang qua họ, có người đụng nhẹ vào Lâm Dật Phi, lúc Lâm Dật Phi ngẩng đầu thì phát hiện đó là một nam sinh khoảng mười lăm mười sáu tuổi, đối phương nhẹ giọng nói một tiếng “thực xin lỗi”, không hổ là học sinh trường Griffith, tuy rất kiêu ngạo, nhưng vẫn không mất đi lễ nghĩa.
“A… Không sao.” Mình đùa giỡn trên đường đi mới là người không đúng.
“Chờ mong ngày gặp mặt của chúng ta trên đấu trường.” Đối phương vươn tay với Lâm Dật Phi, “Biểu hiện của cậu khiến người khác rất hưng phấn, tớ tên là Andrew Patrick học sinh trường Griffith.”
“… Chào cậu…” Lâm Dật Phi bắt tay với đối phương, cậu chú ý thấy đối phương có đôi mắt màu ngọc bích rất đẹp.
“Tớ là người Italia, ba tớ sang công tác tại đại sứ quán, nên cả nhà tớ đều dọn tới Washington.” Andrew nho nhã nói, có vẻ hắn được giáo dục rất tốt, phát âm tiếng Anh cũng rất chuẩn.
“Nga.”
“Nếu các cậu đánh thắng hết và vào trận chung kết, tớ mong chờ được quyết đấu cùng các cậu.” Nói xong, Andrew xoay người rời đi.
Katherine tới gần, “Là Andrew Patrick đó, lúc Chris chưa nhập học Griffith, thì cậu ấy đều ngồi trên ngôi nhất. Còn trong thi đấu đoàn thể, thì Andrew lại là người đấu cuối cùng.”
“Ừm.” Lâm Dật Phi gật đầu, trình độ của Andrew thật sự rất mạnh, nhưng năm trước bởi vì bị thương mà không tham gia trận đấu, còn năm nay cậu ta tham gia thi đấu cá nhân, có người nói hai người lọt vào trận chung kết của cuộc thi đấu bội kiếm dành cho nam của Washington chắc chắn sẽ là cậu ta và Chris. Nếu mình có tham gia thi cá nhân thì sao đây? Tình hình sẽ đi đến đâu? Lâm Dật Phi lần đầu tiên bởi vì không tham gia thi đấu cá nhân mà cảm thấy có chút tiếc nuối.
“Dật Phi ca ca?” Mạn Mạn đi tới kéo kéo tay cậu.
“Nga, Mạn Mạn. Đã nghĩ xong là muốn đi đâu chưa? Nếu cậu còn muốn đến công viên trò chơi, thì tớ sẽ mời cậu.”
“Không cần đâu, chúng ta đi xem phim đi.” Mạn Mạn nở một nụ cười ngọt ngào, “Tớ luôn muốn xem phim <Hai đứa trẻ vô tư>.”
Nghe tên bộ phim kia, Katherine lại ồn ào, “Đúng thế, <Hai đứa trẻ vô tư> hay chết đi được!”
Lâm Dật Phi trừng mắt nàng, “Đi thôi, <Hai đứa trẻ vô tư> thì <Hai đứa trẻ vô tư>. Tớ mời cậu ăn bắp rang.”
Nói xong, Lâm Dật Phi liền kéo Trần Mạn Mạn đi.
Hai người đón xe bus đến “Fun city”, lầu một là khu trò chơi, lầu hai là rạp chiếu phim. (Cái từ Fun city này ta không chắc có đúng không nữa =.=)
Khi bọn họ đến trước cửa Fun city, thì xe của Chris vừa lúc chạy ngang qua. Elizabeth bởi vì biểu ca không nói chuyện với nàng nên buồn chán, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ liền hô to “Dừng xe, George! Dừng xe!”
George ngừng xe lại, Elizabeth đưa đầu ra ngoài gọi: “Lâm!”
Một tiếng này khiến cho Chris quay đầu.
Lâm Dật Phi thấy bọn họ, mà Mạn Mạn cũng thấy Chris đang ngồi trong xe, nàng không ngờ sinh nhật mình lại có thể gặp cậu ấy.
Thật ra Elizabeth không quá để ý tới Lâm Dật Phi, nhưng nàng biết Chris để ý. Nếu mình có quan hệ tốt với Lâm Dật Phi, còn hơn việc nói chuyện nhiều với Chris, chỉ cần nhiệt tình với bạn thân của anh, thì rất có lợi cho việc thiết lập mối quan hệ của mình và Chris.
“Các cậu muốn đi ‘Fun city’ chơi ư?” Elizabeth tỏ ra vẻ hưng phấn.
“A, không phải. Hôm nay Mạn Mạn sinh nhật, tớ dẫn cậu ấy đi xem phim.” Lâm Dật Phi rất ít thấy Elizabeth tỏ ra nhiệt tình với mình, hôm nay sao lại như quen biết đã lâu mà dừng xe lại chào hỏi thế nhỉ.
Elizabeth quay đầu nhìn Chris, “Sao anh không hỏi xem mắt cá chân cậu ấy thế nào rồi?”
“Cậu ấy có thể dẫn một cô gái đi xem phim, mắt cá chân nhất định không có vấn đề gì.” Chris liếc mắt nhìn qua Lâm Dật Phi, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong nháy mắt, Lâm Dật Phi cảm thấy lạnh sống lưng.
“Hôm nay là sinh nhật của Mạn Mạn à!” Elizabeth nhìn về phía Mạn Mạn, “Sinh nhật vui vẻ! Các cậu xem phim gì thế?”
“A… <Hai đứa trẻ vô tư>.” Mạn Mạn vừa nói vừa nhịn không được liếc nhìn Chris đang ngồi trong xe. Đã lâu không gặp, khuôn mặt anh càng có thêm góc cạnh làm tăng sự thành thục, lại đẹp trai hơn.
“Có muốn cùng xem không?” Lâm Dật Phi hỏi, cậu biết tâm tư của Trần Mạn Mạn, hôm nay nếu Chris đồng ý, Mạn Mạn sẽ rất vui.
Lâm Dật Phi cũng có chút mong chờ, lúc còn ở New York cậu chỉ cùng Chris ngồi dưới đất xem phim hoạt hình trên ti vi, lúc ấy Lâm Dật Phi tự mình ha ha cười to, vốn không quan tâm đến cảm nhận của Chris.
Hình dáng miệng của Chris rõ ràng là muốn nói “thực xin lỗi”, nhưng còn chưa chờ anh nói ra, Elizabeth đã giành trước, “Được, cùng xem nào! Tớ nghe nói bộ phim đó rất cảm động!”
Thật ra nàng mới không thích loại phim diễn biến tình tiết chậm như vậy, nó rất không hợp với cá tính nàng. Nhưng nàng biết, nếu Lâm Dật Phi đã mời, Chris sẽ rất ít khi từ chối. Người có quan hệ với Chris rất ít, mà Lâm Dật Phi lại là người cuối cùng bên trong mối quan hệ đó, bởi vì cậu là người bạn duy nhất của Chris khi anh còn nghèo khổ.
“Đi thôi, Chris!” Elizabeth kéo tay Chris ra khỏi xe, Chris cũng không có phản kháng.
Bốn người đến chỗ rạp chiếu phim mua bốn vé, bắp rang và nước ngọt. Còn năm phút nữa mới chiếu, bọn họ ngồi xuống chỗ đã được ghi trên vé. Rạp chiếu phim của ‘Fun city’ không lớn, chỗ ngồi cũng không rộng như các rạp chiếu phim khác. Elizabeth xoay qua xoay lại trên ghế ngồi, “Âm thanh ở đây có tốt không.”
“Không sao, chúng ta xem phim tình cảm chứ không phải phim hành động, âm thanh như vậy là tốt rồi.” Lâm Dật Phi an ủi nàng, “Ăn bắp rang đi! Bắp rang bọc đường, là thứ yêu thích nhất của tớ.”
Sau đó không cẩn thận, khuỷu tay đụng phải Chris đang ngồi bên cạnh, đối phương liền nâng tay cầm khuỷu tay cậu.
George gõ cửa phòng Chris, hỏi: “Đêm nay Lâm ở lại đây sao? Có cần chuẩn bị áo ngủ không.”
Chris ngồi trên ghế xem sách, không ngẩng đầu, “Không cần đâu, lát nữa ông hãy đưa cậu ấy về nhà đi.”
George ngừng một chút, “Thiếu gia?”
Lâm Dật Phi đã rất lâu rồi chưa ghé chơi nhà Ozbourn, mà Chris rõ ràng rất nhớ Lâm Dật Phi.
“Tôi sợ… mình nhịn không được.” Chris cúi đầu, khóe miệng nở một nụ cười miễn cưỡng, biểu hiện này trong mắt George lại trở nên rất đáng yêu.
Buổi chiều, George đưa Lâm Dật Phi về phố người Hoa, Trần Mạn Mạn đứng ở cửa sổ thấy Lâm Dật Phi khập khiễng xuống xe, liền chạy nhanh đến dìu cậu.
Tuần này Lâm Dật Phi phải ở nhà dưỡng thương, bởi vì cuối tuần cậu còn một trận tứ kết.
Tối đến, Chris vẫn ngồi bên giường, trong tay là một quyển album. Đó chính là những tấm ảnh chụp lúc bọn họ đi ăn Mc Donald với bọn Mark, chỉ có hai tấm mà thôi, từ trước đến giờ, Chris đã lật xem rất nhiều lần. Tấm đầu tiên là ảnh mà Lâm Dật Phi đang nhìn mình. Thời điểm đó tất cả đều trở nên đơn giản, Lâm Dật Phi nhìn mình như thế khiến mình cảm thấy khoảnh khắc đó thật trân quý. Còn tấm thứ hai là khi cậu đứng phía sau mình, hai tay choàng qua vai mình nở nụ cười thật tươi.
“Tớ biết, bây giờ không nên có những tưởng tượng càng thêm xa vời càng thêm kịch liệt với cậu.”
Cuộc thi đấu đoàn thể vào cuối tuần đã đến, đội của Lâm Dật Phi lấy ưu thế thắng đối thủ ba kiếm mà tiến vào tứ cường. Mà lúc này, biểu hiện của Mark đã khá hơn, phát huy cũng tốt hơn nhiều so với lúc trước. Ngược lại đối thủ của Ivy có chút khó đối phó, thua điểm chủ yếu cũng ở trận này. Lâm Dật Phi thân là vương bài thì không cần phải nói, việc tìm thêm điểm số đều phụ thuộc vào cậu.
Nhưng trận phấn khích nhất không phải là thi đấu đoàn thể, mà là trận bát cường của thi đấu cá nhân dành cho bội kiếm đơn nam. Đối thủ của Chris là người cao to kia. Thật ra cũng không quá ngạc nhiên, trận bát cường thông thường đều là các học sinh trường danh giá đấu với nhau, một người không có huấn luyện viên riêng như Lâm Dật Phi mà có thể vào được trận này đã là thật hiếm thấy.
Về phương diện kiếm đạo, trường Griffith và Frensham Heights tuyệt đối là tử địch, nhưng hiện giờ khi đang đấu trận này, cả người Chris toát ra đầy mùi thuốc súng.
Hiệp đấu đầu tiên, anh liền bước lướt lên đâm vào cổ họng đối phương, một kiếm kia không dùng quá nhiều sức, nhưng lại rất có hiệu quả đe dọa, người cao to suýt chút nữa ngồi bệch xuống đất không đứng dậy được. Một kiếm này không được phán định đạt điểm. Nhưng khí thế của người cao to đã hoàn toàn bị chèn ép. Bước chân linh hoạt, những đường kiếm nguy hiểm như chỉ mành treo chuông, cho dù đây là một trận đấu đã đoán trước thắng thua, nhưng vẫn khiến cho tinh thần người xem trở nên khẩn trương.
Lúc này, bọn Lâm Dật Phi vừa đấu xong trận đoàn thể, đi tới ngồi bên cạnh Katherine.
“Sao tớ cảm thấy Chris tựa như đang thay cậu báo thù vậy.” Katherine che miệng nhỏ giọng nói với Lâm Dật Phi.
“Hả?” Lâm Dật Phi còn đang sững sờ, người xem đột nhiên phát ra tiếng thổn thức, Chris đã tiến lên một bước lớn, nhìn tốc độ và độ mạnh yếu kia, quả thực như muốn giết cái người cao to vậy.
“Xem kìa, lại tới nữa.” Katherine liếc nhìn Lâm Dật Phi.
Trận đấu này Lâm Dật Phi chỉ có thể xem hiệp cuối cùng, nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút sợ hãi, đối mặt với một Chris tràn ngập sát khí, Lâm Dật Phi không biết mình có thể ứng phó hay không. Mà cuối cùng số điểm chênh lệch cũng rất lớn, 15 với 8. Tuy Chris là người đứng đầu của khu Washington, nhưng người cao to bị đánh thành như vậy, thật đúng là mất mặt.
Lúc anh tháo mặt nạ xuống, cả người đều phát ra khí lạnh, Lâm Dật Phi bỗng cảm thấy thật đồng tình với người cao to kia.
“Cậu biết không, tớ chưa từng yêu Chris tới như vậy.” Katherine nhỏ giọng nói, “Tớ muốn đánh chết cái người cao to kia, và cậu ấy đã làm được. Tớ muốn trên sân đấu gây sự kinh ngạc cho người xem, nhưng bản thân tớ là nữ, và Chris đã làm được. Nói tóm lại những việc tớ muốn làm cho cậu, Chris đều đã làm. Các cậu hòa với nhau từ khi nào thế?”
Lâm Dật Phi cười nhẹ, “Giữa chúng tớ không tồn tại vấn đề mang tên ‘làm hòa’”.
Trận đấu chấm dứt, mọi người nối đuôi nhau ra khỏi thính phòng. Lâm Dật Phi nhìn Trần Mạn Mạn, nhỏ giọng nói: “Lát nữa đi đâu chơi đây.”
Mạn Mạn đỏ mặt, “Không biết.”
“Sao lại không biết? Sinh nhật cậu mà cậu không biết đi đâu chơi?” Lâm Dật Phi cố tình áp sát vào tai nàng nói chuyện, Mạn Mạn bị đùa đến cả hai lỗ tai đều ửng đỏ.
“Nếu các cậu muốn tình chàng ý thiếp thì cút sang một bên.” Katherine lấy tay huých huých cậu.
“Cái gì mà tình chàng ý thiếp chứ!” Lâm Dật Phi khoa trương nhướng mày, “Tớ cùng Mạn Mạn là quan hệ anh em thuần khiết đến không thể thuần khiết hơn nữa! Mạn Mạn đã thích người khác.”
“”Người khác?”Katherine hưng phấn, “Ai thế? Mark? Philip? Hai người này chắc chắn không phải, vẫn là Ivy tốt một chút.”
Ivy cách đó không xa nghe vậy, ngại ngùng cười.
“Chuyện này… đó chính là –” Thật ra Lâm Dật Phi biết Mạn Mạn luôn có ấn tượng tốt với Chris, căn cứ việc nàng thường xuyên nhìn lén Chris sẽ biết, mà Mạn Mạn cũng vì thế vội vàng bịt miệng Lâm Dật Phi lại.
Trước kia Lâm Dật Phi còn tưởng tượng nếu mình ghép Chris và Mạn Mạn lại, vậy thì mình có thể an toàn đứng ở vị trí bạn tốt. Nhưng bây giờ, Lâm Dật Phi chỉ có thể âm thầm nói câu “thật xin lỗi” với Mạn Mạn.
Hai người vừa đi vừa đùa giỡn, các học sinh thuộc đội đấu kiếm của trường Griffith đi ngang qua họ, có người đụng nhẹ vào Lâm Dật Phi, lúc Lâm Dật Phi ngẩng đầu thì phát hiện đó là một nam sinh khoảng mười lăm mười sáu tuổi, đối phương nhẹ giọng nói một tiếng “thực xin lỗi”, không hổ là học sinh trường Griffith, tuy rất kiêu ngạo, nhưng vẫn không mất đi lễ nghĩa.
“A… Không sao.” Mình đùa giỡn trên đường đi mới là người không đúng.
“Chờ mong ngày gặp mặt của chúng ta trên đấu trường.” Đối phương vươn tay với Lâm Dật Phi, “Biểu hiện của cậu khiến người khác rất hưng phấn, tớ tên là Andrew Patrick học sinh trường Griffith.”
“… Chào cậu…” Lâm Dật Phi bắt tay với đối phương, cậu chú ý thấy đối phương có đôi mắt màu ngọc bích rất đẹp.
“Tớ là người Italia, ba tớ sang công tác tại đại sứ quán, nên cả nhà tớ đều dọn tới Washington.” Andrew nho nhã nói, có vẻ hắn được giáo dục rất tốt, phát âm tiếng Anh cũng rất chuẩn.
“Nga.”
“Nếu các cậu đánh thắng hết và vào trận chung kết, tớ mong chờ được quyết đấu cùng các cậu.” Nói xong, Andrew xoay người rời đi.
Katherine tới gần, “Là Andrew Patrick đó, lúc Chris chưa nhập học Griffith, thì cậu ấy đều ngồi trên ngôi nhất. Còn trong thi đấu đoàn thể, thì Andrew lại là người đấu cuối cùng.”
“Ừm.” Lâm Dật Phi gật đầu, trình độ của Andrew thật sự rất mạnh, nhưng năm trước bởi vì bị thương mà không tham gia trận đấu, còn năm nay cậu ta tham gia thi đấu cá nhân, có người nói hai người lọt vào trận chung kết của cuộc thi đấu bội kiếm dành cho nam của Washington chắc chắn sẽ là cậu ta và Chris. Nếu mình có tham gia thi cá nhân thì sao đây? Tình hình sẽ đi đến đâu? Lâm Dật Phi lần đầu tiên bởi vì không tham gia thi đấu cá nhân mà cảm thấy có chút tiếc nuối.
“Dật Phi ca ca?” Mạn Mạn đi tới kéo kéo tay cậu.
“Nga, Mạn Mạn. Đã nghĩ xong là muốn đi đâu chưa? Nếu cậu còn muốn đến công viên trò chơi, thì tớ sẽ mời cậu.”
“Không cần đâu, chúng ta đi xem phim đi.” Mạn Mạn nở một nụ cười ngọt ngào, “Tớ luôn muốn xem phim <Hai đứa trẻ vô tư>.”
Nghe tên bộ phim kia, Katherine lại ồn ào, “Đúng thế, <Hai đứa trẻ vô tư> hay chết đi được!”
Lâm Dật Phi trừng mắt nàng, “Đi thôi, <Hai đứa trẻ vô tư> thì <Hai đứa trẻ vô tư>. Tớ mời cậu ăn bắp rang.”
Nói xong, Lâm Dật Phi liền kéo Trần Mạn Mạn đi.
Hai người đón xe bus đến “Fun city”, lầu một là khu trò chơi, lầu hai là rạp chiếu phim. (Cái từ Fun city này ta không chắc có đúng không nữa =.=)
Khi bọn họ đến trước cửa Fun city, thì xe của Chris vừa lúc chạy ngang qua. Elizabeth bởi vì biểu ca không nói chuyện với nàng nên buồn chán, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ liền hô to “Dừng xe, George! Dừng xe!”
George ngừng xe lại, Elizabeth đưa đầu ra ngoài gọi: “Lâm!”
Một tiếng này khiến cho Chris quay đầu.
Lâm Dật Phi thấy bọn họ, mà Mạn Mạn cũng thấy Chris đang ngồi trong xe, nàng không ngờ sinh nhật mình lại có thể gặp cậu ấy.
Thật ra Elizabeth không quá để ý tới Lâm Dật Phi, nhưng nàng biết Chris để ý. Nếu mình có quan hệ tốt với Lâm Dật Phi, còn hơn việc nói chuyện nhiều với Chris, chỉ cần nhiệt tình với bạn thân của anh, thì rất có lợi cho việc thiết lập mối quan hệ của mình và Chris.
“Các cậu muốn đi ‘Fun city’ chơi ư?” Elizabeth tỏ ra vẻ hưng phấn.
“A, không phải. Hôm nay Mạn Mạn sinh nhật, tớ dẫn cậu ấy đi xem phim.” Lâm Dật Phi rất ít thấy Elizabeth tỏ ra nhiệt tình với mình, hôm nay sao lại như quen biết đã lâu mà dừng xe lại chào hỏi thế nhỉ.
Elizabeth quay đầu nhìn Chris, “Sao anh không hỏi xem mắt cá chân cậu ấy thế nào rồi?”
“Cậu ấy có thể dẫn một cô gái đi xem phim, mắt cá chân nhất định không có vấn đề gì.” Chris liếc mắt nhìn qua Lâm Dật Phi, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong nháy mắt, Lâm Dật Phi cảm thấy lạnh sống lưng.
“Hôm nay là sinh nhật của Mạn Mạn à!” Elizabeth nhìn về phía Mạn Mạn, “Sinh nhật vui vẻ! Các cậu xem phim gì thế?”
“A… <Hai đứa trẻ vô tư>.” Mạn Mạn vừa nói vừa nhịn không được liếc nhìn Chris đang ngồi trong xe. Đã lâu không gặp, khuôn mặt anh càng có thêm góc cạnh làm tăng sự thành thục, lại đẹp trai hơn.
“Có muốn cùng xem không?” Lâm Dật Phi hỏi, cậu biết tâm tư của Trần Mạn Mạn, hôm nay nếu Chris đồng ý, Mạn Mạn sẽ rất vui.
Lâm Dật Phi cũng có chút mong chờ, lúc còn ở New York cậu chỉ cùng Chris ngồi dưới đất xem phim hoạt hình trên ti vi, lúc ấy Lâm Dật Phi tự mình ha ha cười to, vốn không quan tâm đến cảm nhận của Chris.
Hình dáng miệng của Chris rõ ràng là muốn nói “thực xin lỗi”, nhưng còn chưa chờ anh nói ra, Elizabeth đã giành trước, “Được, cùng xem nào! Tớ nghe nói bộ phim đó rất cảm động!”
Thật ra nàng mới không thích loại phim diễn biến tình tiết chậm như vậy, nó rất không hợp với cá tính nàng. Nhưng nàng biết, nếu Lâm Dật Phi đã mời, Chris sẽ rất ít khi từ chối. Người có quan hệ với Chris rất ít, mà Lâm Dật Phi lại là người cuối cùng bên trong mối quan hệ đó, bởi vì cậu là người bạn duy nhất của Chris khi anh còn nghèo khổ.
“Đi thôi, Chris!” Elizabeth kéo tay Chris ra khỏi xe, Chris cũng không có phản kháng.
Bốn người đến chỗ rạp chiếu phim mua bốn vé, bắp rang và nước ngọt. Còn năm phút nữa mới chiếu, bọn họ ngồi xuống chỗ đã được ghi trên vé. Rạp chiếu phim của ‘Fun city’ không lớn, chỗ ngồi cũng không rộng như các rạp chiếu phim khác. Elizabeth xoay qua xoay lại trên ghế ngồi, “Âm thanh ở đây có tốt không.”
“Không sao, chúng ta xem phim tình cảm chứ không phải phim hành động, âm thanh như vậy là tốt rồi.” Lâm Dật Phi an ủi nàng, “Ăn bắp rang đi! Bắp rang bọc đường, là thứ yêu thích nhất của tớ.”
Sau đó không cẩn thận, khuỷu tay đụng phải Chris đang ngồi bên cạnh, đối phương liền nâng tay cầm khuỷu tay cậu.