Tôi không suy nghĩ nhiều, chia tay Trần Mặc rồi đi thẳng tới nhà ga, đi máy bay phải có giấy tờ tùy thân, tôi không ngốc như thế đâu. Đi xe lửa ai có thể tra xét tôi đây?
Tới khi tàu lăn bánh, lòng tôi vẫn lo lắng như trước, vì tôi còn chưa suy nghĩ rõ ràng, rốt cục tôi phải làm sao đây, đứa bé trong bụng tôi phải làm sao đây, tôi chỉ đơn giản không muốn ở lại nơi này, ở lại rồi phải đối mặt với Lục Dữ Giang, đối mặt tất cả, đối mặt với cả lựa chọn bắt buộc kia, vì thế tôi trốn chạy. Nhưng khối u đen nhỏ trong đầu tôi, nó đang từng phút từng giây uy hiếp sinh mệnh.
Trốn chạy thật xa thì tôi không làm được, nhưng tôi có thể tìm một thành phố khác để trốn tránh, vì vậy đích tới của tôi là thành phố lớn bậc nhất Trung Hoa – Thượng Hải. Ở một nơi có mấy ngàn dân mà muốn tìm người, tôi đoán dù Trì Phi Phàm có quyền thế, cũng không có nổi năng lực này. Vé tàu tôi mua là giường tầng. Trước đây tôi có thể tùy ý leo lên, nhưng bây giờ trong bụng tôi còn có đứa bé, trong đầu còn có một quả bom hẹn giờ, tôi suy nhược đứng đấy, do dự trong chốc lát, không biết phải thế nào mới an toàn.
Cũng may giường dưới là một bác gái năm mươi tuổi, bà thấy tôi sững sờ đứng đó, vì vậy hỏi tôi: “Cô gái, sao thế?”
Tôi nghiêm mặt nói với bà: “Cháu có tiểu báo bối, nên phải suy nghĩ leo lên sao cho an toàn ạ.”
“Ôi trời! Cô như thế sao có thể leo lên trên được!” Bác gái cực kì nhiệt tình: “Nhìn cô như vậy, chưa tới ba tháng đúng không? Hiện giờ không được động nhiều, hay là vậy, tôi lên giường trên, cô ngủ ở giường dưới của tôi đi.”
Tôi vội vã cảm ơn, thân hình bác gái đã nhẹ như chim yến, leo lên rồi, bà còn quay đầu cười với tôi: “Hai người các cô là hai cái bụng lớn, vừa hay còn ngủ chung nữa chứ.”
Giường đối diện là một phụ nữ có thai, nhưng mình bụng cô ấy, chắc là đã mang thai bảy, tám tháng rồi. Cô ấy nằm bên kia dịu dàng cười với tôi, cô cười lên thật xinh đẹp, có lẽ đó chính là ánh sáng của người mẹ. Tôi cười với cô ấy, sau đó nằm xuống. Lần này tàu đi một đường không dừng lại ở trạm khác, sáng sớm mai là có thể tới Thượng Hải. Nửa đêm tôi đang ngủ say, bỗng bị tiếng rên đánh thức. Tôi mơ màng nhíu mày, bác gái cũng bị đánh thức, nhô đầu ra hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Người phụ nữ mang thai nằm đối diện ngay cả nói cũng yếu mềm: “Bụng tôi đau quá.”
Tôi hoảng sợ, tỉnh cả ngủ. trước đây có tin về tình huống phụ nữ có thai sinh trên tàu, nằm mơ cũng không ngờ được, chuyện cẩu huyết như thế có thể xảy ra. Bác gái: “Ôi trời” một tiếng, tôi lật mình lập tức đi giày vào, chạy đi tìm nhân viên tàu. Tới khi tôi đưa nhân viên tàu đến, bác gái đã cầm cốc nước cho cô gái kia uống. Nhưng cô ấy đau đớn đầu đầy mồ hơi, ngay cả nước cũng không uống được. Bác gái rốt cuộc cũng có kinh nghiệm sinh đẻ, nói: “Nước ối cũng ra rồi, chắc là sắp sinh đó?”
Nhân viên vừa thấy tình huống này cũng luống cuống tay chân, trước tiên chạy ra ngoài, sau đó đưa xa trưởng tới. Xa trưởng cũng nóng nảy: “Chúng tôi là tàu tốc hành, không dừng ở các trạm giữa, bây giờ phải chờ tới trạm tiếp theo, chỉ sợ không kịp nữa.” Anh ta thông báo loa tìm bác sĩ, tất cả mọi người bị đánh thức, nghe nói xảy ra việc này, đều rất nhiệt tình, có người tìm sữa, có người tìm bông băng, nhưng quan trọng nhất là trên tàu không có bác sĩ. Loa thông báo vài lần, cuối cùng cũng có một hành khách nam tới đây. Chúng tôi đều nghĩ anh ta là bác sĩ, kết quả anh ta vô cùng áy náy nói: “Tôi là bác sĩ thú y…”
Xa trưởng gấp gáp tới mắt trợn tròn, người nọ nói: “Tôi vốn là bác sĩ thú y thuộc chuyên nghành gấu trúc, chuyên phụ trách đỡ đẻ cho gấu trúc, tôi đã từng đỡ đẻ cho rất nhiều gấu trúc rồi, chỉ là chưa từng đỡ đẻ cho người thôi…” Chuyện lạ người Hoa đúng là “dạt dào” thật… Cũng khiến mọi người xúc động “dạt dào” theo luôn… Hóa ra anh ta chính là bác sĩ gấu trúc trong truyền thuyết. Tôi vô cùng sùng bái vị bác sĩ này. Nghề nghiệp của anh ta là ước mơ từ bé của tôi đó, không ngờ còn có thể gặp người làm việc này.
“Lửa sắp cháy tới nơi rồi! Cũng không có bác sĩ khác!” Xa trưởng hoảng loạn đi loanh quanh: “Dù sao người và gấu trúc cũng không khác nhau nhiều lắm, đều mà động vật có vú mà!”
Nếu không phải đang trong tình huống khẩn cấp, có lẽ mọi người sẽ cười vui vẻ trước những lời nói này của xa trưởng. Nhưng lúc này ai cũng chẳng cười nổi, ngay cả người vô tâm vô phế như tôi cũng lo lắng cùng mọi người. Bác sĩ gấu trúc bất chấp khó khăn, sai mọi người đi tìm bông băng, dựng thẳng ghế nằm lên. Sau đó nhân viên trên tàu đi lấy nước sôi, có nhiều hành khách nhiệt tình cũng trợ giúp trải ga giường, tôi và bác gái được bác sĩ gấu trúc giữ lại để hỗ trợ. Tôi nhũn cả chân: “Tôi chẳng biết gì hết!”
”Không sao, cô ở đây giúp đưa đồ vật, tôi nói muốn thứ gì thì cô đưa thứ đó tới.” Bác sĩ quay mặt ra chỉ đạo: “Bác gái, trước tiên bác giúp tôi ghì chặt cô ấy, đừng để cô ấy rối loạn…”
Từ trước tới nay tôi chưa thấy người ta sinh con bao giờ, chắc là rất nhiều người cũng giống tôi, chỉ nhìn thấy trên TV. Trong TV diễn rất khoa trương, toàn kêu gào tới tê tâm liệt phế. Nhưng hôm nay tôi mới biết thực ra diễn viên trên TV không làm quá chút nào, mà là thực sự kêu gào đau đớn. Lúc mới lên tàu, người phụ nữ kia là một cô gái nhã nhặn dịu dàng mà, tôi còn nhớ rõ nụ cười của cô ấy, vừa nhẹ nhàng lại ngại ngùng. Bây giờ đầu tóc cô ấy rốt bù, cả người thay đổi, mặt mũi cơ thể đều vặn vẹo, toàn thân đều là mồ hôi. Bác gái kiên trì an ủi cô ấy, khích lệ cô ấy dùng sức. nhưng cô chỉ kêu thảm thiết. Càng kêu khóc chân tôi càng run rẩy. Tôi nhìn bác sĩ gấu trúc đầu đầy mồ hôi, tôi đoán anh ta so với sản phụ càng lo lắng hơn. Nhân viên tàu đưa tới dây hai thùng nước sôi, còn mang tới một chiếc khăn mặt mới và bồn nhựa. Mỗi lần xem trẻ sơ sinh phải tắm bằng nước ấm trên TV, tôi cũng không hiểu tại sao, dù sao bác sĩ nói “khăn mặt”, tôi đưa cho anh ta khăn, bác sĩ nói “cồn” không có cồn, tôi gào gọi nhân viên tàu, cuối cùng nhân viên tìm được rượu, cũng đành dùng tạm.
Tôi cũng không biết sinh đứa bé mất bao nhiêu thời gian, dù sao chúng tôi đều đổ mồ hôi toàn thân, ngay cả nhân viên tàu, xa trưởng, thậm chí cả hành khách xát vách, đều nghiêm mặt, tâm tình lo âu. Cuối cùng nghe được tiếng khóc của đứa bé, tôi đã choáng váng. Bác sĩ bảo tôi lấy chăn, tôi không phản ứng, cuối cùng anh ta nói thêm lần nữa, tôi mới đưa chăn mới cho anh ta. Không đợi tôi kịp phản ứng, anh ta đã thuần thục cầm chăn, bỗng nhiên đặt một thứ gì đó mềm mềm vào trong lòng tôi: “Cô chăm đứa bé đi.”
Tôi ngắm khuân mặt nhỏ bé như trái lê kia, rất bé, ngay cả mắt cũng chưa mở. Đầu đứa bé không lớn hơn nắm tay tôi bao nhiêu, lại là một đầu tóc đen lớt phớt. Trước giờ tôi chưa thấy trẻ nhỏ như vậy bao giờ, nằm trong chăn, như một em búp bê tinh xảo. Trong cửa hàng tạm hóa chắc có nhiều búp bê giống nó lắm đấy, nhưng người nó nóng hổi, mềm nhũn, ở trên tay tôi khóc oe oe, giọng vang lại, thật không giống trong suy nghĩ của tôi về trẻ sơ sinh.
Sản phụ trên giường khản giọng, lại dùng hết sức mà ngồi dậy kêu: “Đứa bé…”
Tôi ôm đưa cho cô ấy: “Cô xem này. Nó đang khóc đấy.”
Bác gái cực kì vui vẻ: “Là một bé trai mập mạp, tay nhỏ chân nhỏ đều có lực! Cô nghe giọng nó đi, khóc rất lớn!”
Người mẹ mới sinh, trăm ngàn cảm xúc khóc òa. Đừng nói cô ấy, tôi và bác gái đều vui vẻ muốn khóc. Nhân viên tàu cũng vui vẻ, vô cùng hứng thú đi toa ăn luộc trứng gà, mang sữa về cho đứa bé. Xa trưởng nghe nói mẹ tròn con vuông, cười đến híp mắt: “Đã thu xếp xong rồi, trạm kế tiếp có hộ lý chờ ở đó, như vậy vừa đến trạm, đứa bé có thể đưa đi bệnh viện, không thể sai sót.”
Tôi cảm thấy mình thật giống vai khách mời trong bộ phim điện ảnh kinh dị, vừa mệt lại mất sức. Bác sĩ còn mệt mỏi hơn tôi, anh ta là nam chính đó, tuy là đứa bé không liên quan đến anh ta, nhưng chính anh ta là anh hùng cứu hai mạng người.
Lúc này tôi mới có thời gian đi nhà vệ sinh, dọc đường đi đều có hành khách không ngủ mà hỏi tôi: “Sinh chưa cô?”
Tôi mặt mày rạng rỡ, vui vẻ trả lời: “Đã sinh rồi ạ.”
Còn có người nhiệt tình nhoài người ra hỏi tôi: “Là bé trai hay bé gái vậy?”
“Là bé trai mập ú.”
“Ôi chao! Chúc mừng chúc mừng!”
“Cảm ơn cảm ơn!” Tôi hạnh phúc như chính mình là người sinh đứa bé. Cả tàu đều vui mừng, còn có một dì đặc biệt đứng dậy, ôm theo một túi trứng gà đưa cho tôi: “Mệt lắm rồi, cô gái, ăn chút điểm tâm đi.” Tôi sống chết từ chối, dì ấy vẫn kiên quyết nhét cả gói to cho tôi: “Cô không ăn hết thì đưa cho vị bác sĩ kia giúp tôi nhé. Vất vả cả đêm rồi, không dễ dàng gì.”
Ai nói xã hội hiện đại lạnh lùng, mọi người trên tàu này không quen nhau, nhưng tất cả bọn họ đều nhiệt tình như nhau. Chờ tôi đi vệ sinh về, nhân sinh tàu tìm tôi, kéo tôi đến toa ăn: “Mệt mỏi như thế chắc chắn đã đói rồi, đi ăn bát mì đi, mọi người vất vả quá.”
“Đứa bé kia…”
“Có người khác sẽ chăm sóc, cô đừng lo.”
Đầu bếp trong toa ăn làm cho chúng tôi bát mì to, ben dưới còn có vài quả trứng gà. Sau khi mang thai tôi ăn uống cực kì tốt, ăn vô cùng ngon. Vị bác sĩ ấy cũng ăn. Tôi đưa túi trứng gà cho anh ta: “Là của một vị hành khách đưa, nói anh vất vả rồi, bảo tôi nhất định phải đưa cho anh.”
Vị bác sĩ rất cảm động, cố gắng ăn một quả trứng gà nữa, còn lại đều đưa cho xa trưởng, nói chia cho mọi người.
Anh ta nói: “Ở quê nhà tôi, sinh con rồi phải ăn trứng gà.” Một giọng nói Tứ Xuyên lúc này mới phát ra. Tôi nghĩ đến việc anh ta là bác sĩ thú y chuyên môn gấu trúc, đây chính là nghề nghiệp đời này tôi mong muốn nhất, vì vậy tôi nắm chặt cơ hội hỏi anh ta: “Nuôi gấu trúc có vui không anh?”
“Vui chứ, nó sẽ làm nũng, sẽ nghe lời, cô bảo nó lại gần, nó sẽ tiến tới. Đôi khi nó cũng xấu lắm, như một đứa trẻ vậy.”
Lúc này tôi mới chú ý anh ta đã ngoài bốn mươi tuổi, tôi hỏi anh ta: “Anh có con rồi ạ?”
“Học cấp ba rồi, thành tích tốt lắm.” Anh ta so sánh một lúc: “Nó cao tới lông mi tôi.” Giọng nói tràn đầy kiêu hãnh của người ba, anh ta hơi ngừng, lại nói: “Tháng năm năm nay, động đất, nó và mẹ nó đều mất rồi.”
Tôi hoàn toàn sững sờ, chỉ biết ngơ ngác nhìn anh ta, không biết phải an ủi thế nào. Tay anh ta vô thức vuốt nhẹ cái bát: “Ngày mười hai hôm ấy tôi làm trong viện nghiên cứu, nó và mẹ nó ở thị trấn, động đất tới, không chạy thoát.”
Tôi biết lần động đất ấy đã cướp đi hàng ngàn vạn mạng người, tôi biết lần động đất ấy, có rất nhiều gia đình mãi mãi chia cắt. Tôi từng xem truyền hình trực tiếp mà rơi lệ, tôi từng vì tình thâm máu mủ mà quyên góp tiền, nhưng tôi chưa từng tiếp xúc với nạn nhân đợt động đất ấy, chưa từng nghĩ rằng ở trên tàu, nhìn thấy một bác sĩ mất con, mất vợ.
“Sự việc vừa xảy ra chúng tôi phải cấp tốc kiểm kê gấu trúc, đưa chúng đến nơi an toàn, sau lại sắp xếp chỗ ở cho gấu trúc thật chu đáo, mới có thể về nhà. Tắc đường, tôi cố gắng trở về, chỉ biết đi tới đầu thị trấn, nhà đã mất rồi. Tất cả nhà xưởng đều xụp đổ, nhất là trường học. Tôi còn ôm một phần vạn hy vọng, con trai tôi thể lực rất tốt, đạt rất nhiều giải thưởng trong các cuộc thi chạy, nhưng nó không chạy thoát, ngay cả hài cốt của nó cũng chưa tìm thấy…”
Tôi ngây ngốc không biết phải nói gì, nhưng anh ta lại cười cười, như muốn che dấu giọt lệ trong ánh mắt: “Không sao đâu, cả đời này, dù có dài cũng chỉ có vài thập niên, vì điều gì đây? Chính là vì phải sống tốt. Con tôi và vợ tôi nếu biết tôi sống không tốt, họ ở trên trời cũng không được vui vẻ. Cô xem, buổi tối nay không phải chúng ta vừa đón một đứa bé sao? Tuy rằng sinh trên tàu, nhưng đứa bé này rất khỏe mạnh! Nhìn thấy một đứa trẻ sinh ra, là chuyện vô cùng vui vẻ.’’
Tay tôi dừng tại bụng. Sinh mệnh chỉ ý nghĩa khi ta còn tồn tại, trên cõi đời này, thứ kiên cường nhất chính là sinh mệnh. Khi xảy ra động đất, có những người kiên trì hơn trăm giờ để cứu những người sống sót, có những học sinh trung học lạc quan trên “Chú ơi con muốn uống coca’’ cứu được hai bạn cùng học chín tuổi… Bọn họ chưa từng từ bỏ, bọn họ vẫn giữ vững hi vọng, ngay cả vị bác sĩ bình thường tới nỗi không thể bình thường hơn đây, đã từng trải qua khổ đau nhất, lại có thể thẳng lưng đứng dậy.
Chuyện nhỏ của tôi đâu có tính là gì.
Nếu không phải trong đầu có khối u, lẽ nào tôi nỡ bỏ đi đứa bé trong bụng sao? Nó là một sinh mệnh do tôi gây dựng nên, là cốt nhục máu mủ lớn lên trong bụng tôi. Ông trời cho tôi lễ vật như này, bất luận ra sao, tôi không thể bỏ rơi nó.
Lúc biết mình và chị mắc bệnh giống nhau, tôi cũng đã hoang mang rối rắm, tôi không muốn đối mặt với lựa chọn khó khăn như thế, cho nên tôi chạy trốn. Giống như lúc trước, mỗi khi gặp phải việc khó khăn, tôi lại quay đầu bỏ chạy, trốn tránh sự thật. Tôi yếu đuối, tôi lo sợ, cuối cùng thứ tôi sợ nhất là tôi không thể có được, dù cho đã cố gắng, tôi sợ đến phút cuối cũng chỉ là công dã tràng. Nhưng lần này khác, lần này ông trời đã tặng lễ vật trân quý nhất cho tôi. Người cho tôi một đứa trẻ, một phôi thai nho nhỏ, ngay trong cơ thể tôi, lớn lên từng ngày.
Nếu có thể sinh đứa bé… Lòng chợt dao động, chỉ cần có thể sinh đứa bé, tất cả phía trước đều hạnh phúc, thật khó tưởng tượng được. Tôi sẽ có con, một đứa nhỏ gọi tôi là mẹ, dường như tôi không thể tưởng tượng được hình dáng đứa bé, tôi dùng máu mủ cơ thể từng ngày chăm sóc cho con…. Tôi muốn tận mắt nhìn thấy nó lớn lên, tôi phải sống hạnh phúc với con tôi.
Tôi có đứa bé, lại khó khăn lại khổ sở, vì con tôi muốn thử một lần. Tôi sẽ không trốn tránh, vì con, quyết không bỏ rơi.
Bởi vì tôi cũng là một người mẹ, con tôi chỉ có tôi, tôi dù phải liều mạng cũng muốn sinh nó. Khi mẹ tôi mất, để tôi cô độc trên đời, nỗi khổ đau ấy tôi sẽ không để con tôi phải chịu đựng, tôi vĩnh viễn không rời xa con. Chẳng quản gặp phải khó khăn gì, tôi vĩnh viễn không rời xa con.
Xuống tàu tôi gọi một xe taxi, đi đại lí bất động sản tìm phòng trọ.
Yêu cầu của tôi rất đơn giản, hoàn cảnh tốt, ở gần bệnh viện nổi danh nhất cả nước.
Có lẽ bất cứ lúc nào tôi cũng có thể phát bệnh, quả bom hẹn giờ trong đầu kia không biết bao giờ thì lớn lên, hoặc là nứt mạch máu, hoặc là đè lên dây thần kinh, vì vậy tôi phải ở gần bệnh viện.
Sau khi giải quyết vấn đề phòng trọ, tôi phải tới bệnh viện, tìm một chuyên gia tốt, cố vấn uy tín nhất ở khoa não.
không thể không nói, ý định của tôi khiến vị giáo sư già kia hoảng sợ, ông ta liên tục lắc đầu, khuyên bảo tôi: “Vô cùng nguy hiểm, bởi vì trong tiến trình mang thai, cơ thể cô có các phần kích thích, trong thời gian mang thai não thường sẽ biến đổi… Tất cả điều trên có thể kích thích tới khối u, không thể mạo hiểm như vậy!”
Tôi hỏi ông ta: “Nếu tôi kiên trì sinh đứa bé, tỷ lệ phát bệnh đại khái ra sao?”
Ông ta suy nghĩ, nói cho tôi biết: “Bảy phần là phát bệnh…” Qua hai giây lại sửa: “Tám tới chín phần cơ đấy! Tóm lại vô cùng nguy hiểm. Cô không thể lấy chính sinh mạng mình ra đùa giỡn. Nếu cô muốn có con, có thể nhận đứa trẻ khác.”
Nếu không có đứa bé này, nhất định tôi nguyện lòng nhận một đứa trẻ khác. Nhưng đã có con rồi, nó còn đang nảy mầm trong cơ thể tôi, chậm rãi sinh trưởng, cùng chung mạch máu với tôi, cùng tôi hô hấp, sao tôi có thể không cần nó, bắt nó chết đi.”
Chỉ cần có một phần vạn hi vọng tôi đều bằng lòng, huống chi hiện tại có tới 10% cơ hội.
Nếu chị còn sống, chắc chắn sẽ mắng tôi ngốc nghếch.
Trên thế giới này, mọi điều tôi đều không bằng chị, nhưng tôi may mắn hơn chị, tuy rằng tôi và chị đều có mầm bệnh giống nhau, nhưng tôi không phát bệnh. Tôi hi vọng mình cũng sẽ kiên cường như chị, tôi muốn sinh đứa bé, mặc kệ có bao nhiêu nguy hiểm. Tôi biết chị có rất nhiều điều nuối tiếc, chị chưa kết hôn, cũng chưa từng làm mẹ, đã vội vàng tạm biệt thế giới. Tất cả những gì chị cảm thấy tiếc nuối, tất cả những gì chị chưa kịp trải qua, tôi đều phải làm thay chị. Tôi muốn sống thật tốt, không những phải sinh con, tôi còn muốn sống thật tốt.
Giáo sư già không biết làm sao với tôi, chỉ có thể khuyên bảo: “Đúng hạn cô nhớ tới kiểm tra, nếu có gì không thoải mái, lập tức tới bệnh viện.”
Tôi không biết cái không thoải mái ấy có tính cả phản ứng khi mang thai không.
Có lẽ do không hợp khí hậu, tôi ở Thượng Hải không được bao lâu, mỗi buổi sáng đều nôn ọe, còn chưa tới trưa đã đói đến nỗi ngực dán vào lưng. Tôi vô cùng nhớ món thịt kho tàu của Trì Phi Phàm, tôi vô cùng nhớ bánh sữa cuộn mai ở Bắc Kinh[1], tôi nhớ tới những món ăn ở đó, rồi nhìn đến bàn ăn hiện giờ cũng chẳng muốn ăn uống nữa.
[1]Bánh sữa cuộn mai:
Cho dù ra sao, cũng phải ăn, nếu không sẽ không đủ dinh dưỡng. Tôi nhìn thực đơn trên mạng, thử tự làm thịt kho tàu, thử vài lần cũng không thành công. Cuối cùng cháy sạch tới nỗi không cắn được, tôi thực sự không thể thất vọng thừa nhận, việc nấu cơm phải có thiên phú. Còn cả bánh sữa cuộn mai nữa, mỗi khi tan tầm, Lục Dữ Giang thỉnh thoảng sẽ mang về cho tôi một hộp. Trước đây tôi cảm thấy bánh ấy chỉ có hương vị ngọt ngào, không có gì đặc biệt. Bây giờ tôi dù năm mơ cũng muốn ăn, mỗi lần tỉnh dậy, nước miếng đều chảy ướt gối.
Vì bánh sữa cuộn mai, tôi cũng nhớ tới Lục Dữ Giang. Tuy tôi vẫn nghĩ rằng hắn là một thằng khốn, nhưng phụ nữ có thai thường suy nghĩ kì lạ, ngay cả tên khốn như vậy tôi cũng nhớ nhung vô vàn.
Vừa tỉnh giấc chiều, tôi đã buồn bã nghĩ tới tối nay ăn gì. Tuy rằng ói rất nhiều, nhưng việc đó không thể ngăn cản cân nặng của tôi tăng lên. Tôi càng ngày càng béo, vừa ăn đã ói, ói xong lại ăn tiếp. nghe thì rất ghê tởm, vậy mà tôi còn béo hết thuốc chữa, tôi có cảm giác phụ nữ có thai mỗi bước đi đều khổ sở.
Tôi đi siêu thị mua sữa chua, thịt bò, cà rốt, thịt dê, cà chua còn cả vỏ bánh sủi cảo, định làm sủi cảo cho mình. Đừng nhìn tôi mua một núi đồ ăn này mà đánh giá, phải biết phụ nữ có thai sức ăn rất dọa người. Tôi không dám ăn sủi cảo tươi đông lạnh ở siêu thị, đành phải tự mình mua nguyên liệu về làm. Tuy là tôi chưa làm sủi cảo bao giờ, nhưng đã làm mẹ rồi, nhất định phải học nấu cơm, nếu không tương lai làm sao nuôi con được?
Tôi ôm một túi đồ ăn về, vừa lên tháng máy, thật vất vả tới nơi, cửa thang máy vừa mở, đập vào mắt là… Ôi? Người đứng trước cửa nhà tôi sao trông quen thế? Một người đàn ông to lớn còn ôm một con gấu bông siêu bự, nhìn qua thật buồn cười.
Tôi bỗng nhiên nhận ra con gấu bông ấy, đó chẳng phải là con gấu tôi đã ôm bao năm nay sao?
Lục Dữ Giang!
Lông tơ toàn thân tôi dựng ngược cả lên, tay tôi ấn nút đóng cửa, nhưng tôi là phụ nữ có thai, tay chân chậm chạm, hắn đã chạy lại đây đẩy cửa thang máy.
Khá lắm!
Hắn ngắm tôi từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở bụng đã hơi nhô ra của tôi. Hắn biến sắc, rống lên với tôi: “Sao em có thể một mình ôm nhiều đồ như thế chứ?”
Liên quan đến anh à!
Giờ phút này còn dám quát tôi, cũng không nghĩ tới tôi đang là phụ nữ có thai sao?
Nếu đã không chạy được, tôi nhét hết túi hàng hóa trong tay mình vào lòng hắn, tức giận nói: “Vậy anh ôm hết đi.”
Hắn ôm tất cả trong tay, vất vả ôm theo cả con gấu bông kia, sau đó theo tôi vào nhà.
Tôi vừa vào nhà đã nằm co trên ghế sô pha, nói: “Tôi muốn ăn sủi cảo.”
Lục Dữ Giang đặt con gấu ôm xuống, rửa sạch tay, đi vào bếp làm sủi cảo.
Nghe lời thế. tôi còn chưa biết Lục Dữ Giang cũng biết nấu cơm đấy, càng không nói tới là làm sủi cảo. Vì sao đàn ông đều có năng lực như vậy, mà phụ nữ như tôi dây, ngay tới ngũ cốc cũng chẳng phân biệt được, tay chân thừa thãi?
Ăn xong một bát sủi cảo cà chua thịt bò, lại ăn thêm một nồi sủi cảo cà rốt thịt dê, bụng tôi vừa đủ no căng, bắt đầu ăn sữa chua.
Hiển nhiên Lục Dữ Giang bị sức ăn của tôi dọa sợ hãi, nhưng hắn chưa nói gì, trái lại còn quan tâm đến việc khác: “So với thịt kho tàu của Trì Phi Phàm ngon hơn đúng không?”
Tên khốn này, chạy đến đây rồi còn không quên tình địch. Tôi nghênh ngang: “Vẫn là thịt kho tàu của anh rể ăn ngon hơn. Sủi cảo của anh cũng chỉ đạt tới tiêu chuẩn bình thường, đồ ăn của anh rể tôi làm đã đạt đến trình độ giáo sư rồi đấy.’’
Không biết vì sao, tâm trạng hắn tốt hơn nhiều, hừ một tiếng nói với tôi: “Tôi cũng không phải đầu bếp, dù anh ta làm thịt kho tàu ngon đi nữa thì cũng có làm sao?”
Tôi hiểu ra rồi, hóa ra tôi đã làm lộ hết, gọi Trì Phi Phàm là “anh rể” nữa, thảo não tên khốn này tâm trạng tốt hẳn, cuối cùng hắn cũng nhận ra tôi và Trì Phi Phàm trong sạch.
Tôi có ý chọc giận hắn: “Nhưng mà kể ra anh mới là “anh rể” chân chính của tôi, chẳng qua chị tôi chưa kết hôn với anh, nếu không chỉ cần Trì Phi Phàm hằng ngày đều làm thịt kho tàu cho chị tôi ăn, sớm hay muộn chị cũng hối hận vì đã lấy anh.”
Cuối cùng hắn cũng bị tôi chọc tức: “Không phải chỉ là thịt kho tàu hay sao? Em không tin tôi sẽ học được à?”
Tốt quá tốt quá, không chừng ngày mai tôi sẽ có thịt kho tàu ăn.
Nhưng tên khốn này thật không yên ổn, hắn lại muốn khuyên tôi bỏ đứa bé: “Cảnh Tri, tôi biết em đang nghĩ gì, nhưng em đừng mạo hiểm mù quáng.”
Tôi đổi sang vẻ mặt nghiêm nghị trượng nghĩa, cắt ngang lời hắn: “Đầu có thể rơi, máu có thể chảy! Muốn tôi bỏ đứa bé, nằm mơ đi!”
“Nhưng mà cơ thể em…”
”Cơ thể là của tôi, đứa bé cũng là của tôi!” Tôi chỉ thiếu điều vẽ ra ba vạch, nghiêm cấm hắn vượt Lôi Trì nửa bước: “Nếu anh còn dám tự đưa ra quyết định với mẹ con tôi, tôi sẽ đánh chết anh.”
Hắn sờ đầu theo bản năng, vết sẹo do gạt tàn thuốc lần trước chắc chắn rất xấu, hắn cười khổ một tiếng.
Hắn không thuyết phục được tôi, tôi cũng chẳng thuyết phục nổi hắn, nhưng tôi có tuyệt chiêu. Từ khi chạy trốn tôi đã biết cuối cùng sẽ có ngày bị túm vê, đến Lúc đó Lục Dữ Giang nhất định sẽ thuyết phục tôi, vì vậy tôi phải suy nghĩ nên nói với hắn thế nào.
Suy nghĩ thật là mệt mỏi đó!
Ngày mai lại phải đến bệnh viện kiểm tra, cuối cùng tôi nghĩ ra một chiêu.
Hôm nay tôi sẽ giở trò.
Tôi nói với Lục Dữ Giang: “Ngày mai cùng tôi đi bệnh viện khám sức khỏe đi, khám xong chúng ta sẽ quyết định có nên giữ lại đứa bé hay không.”
Đương nhiên hắn sẽ không cự tuyệt.
Tôi không suy nghĩ nhiều, chia tay Trần Mặc rồi đi thẳng tới nhà ga, đi máy bay phải có giấy tờ tùy thân, tôi không ngốc như thế đâu. Đi xe lửa ai có thể tra xét tôi đây?
Tới khi tàu lăn bánh, lòng tôi vẫn lo lắng như trước, vì tôi còn chưa suy nghĩ rõ ràng, rốt cục tôi phải làm sao đây, đứa bé trong bụng tôi phải làm sao đây, tôi chỉ đơn giản không muốn ở lại nơi này, ở lại rồi phải đối mặt với Lục Dữ Giang, đối mặt tất cả, đối mặt với cả lựa chọn bắt buộc kia, vì thế tôi trốn chạy. Nhưng khối u đen nhỏ trong đầu tôi, nó đang từng phút từng giây uy hiếp sinh mệnh.
Trốn chạy thật xa thì tôi không làm được, nhưng tôi có thể tìm một thành phố khác để trốn tránh, vì vậy đích tới của tôi là thành phố lớn bậc nhất Trung Hoa – Thượng Hải. Ở một nơi có mấy ngàn dân mà muốn tìm người, tôi đoán dù Trì Phi Phàm có quyền thế, cũng không có nổi năng lực này. Vé tàu tôi mua là giường tầng. Trước đây tôi có thể tùy ý leo lên, nhưng bây giờ trong bụng tôi còn có đứa bé, trong đầu còn có một quả bom hẹn giờ, tôi suy nhược đứng đấy, do dự trong chốc lát, không biết phải thế nào mới an toàn.
Cũng may giường dưới là một bác gái năm mươi tuổi, bà thấy tôi sững sờ đứng đó, vì vậy hỏi tôi: “Cô gái, sao thế?”
Tôi nghiêm mặt nói với bà: “Cháu có tiểu báo bối, nên phải suy nghĩ leo lên sao cho an toàn ạ.”
“Ôi trời! Cô như thế sao có thể leo lên trên được!” Bác gái cực kì nhiệt tình: “Nhìn cô như vậy, chưa tới ba tháng đúng không? Hiện giờ không được động nhiều, hay là vậy, tôi lên giường trên, cô ngủ ở giường dưới của tôi đi.”
Tôi vội vã cảm ơn, thân hình bác gái đã nhẹ như chim yến, leo lên rồi, bà còn quay đầu cười với tôi: “Hai người các cô là hai cái bụng lớn, vừa hay còn ngủ chung nữa chứ.”
Giường đối diện là một phụ nữ có thai, nhưng mình bụng cô ấy, chắc là đã mang thai bảy, tám tháng rồi. Cô ấy nằm bên kia dịu dàng cười với tôi, cô cười lên thật xinh đẹp, có lẽ đó chính là ánh sáng của người mẹ. Tôi cười với cô ấy, sau đó nằm xuống. Lần này tàu đi một đường không dừng lại ở trạm khác, sáng sớm mai là có thể tới Thượng Hải. Nửa đêm tôi đang ngủ say, bỗng bị tiếng rên đánh thức. Tôi mơ màng nhíu mày, bác gái cũng bị đánh thức, nhô đầu ra hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Người phụ nữ mang thai nằm đối diện ngay cả nói cũng yếu mềm: “Bụng tôi đau quá.”
Tôi hoảng sợ, tỉnh cả ngủ. trước đây có tin về tình huống phụ nữ có thai sinh trên tàu, nằm mơ cũng không ngờ được, chuyện cẩu huyết như thế có thể xảy ra. Bác gái: “Ôi trời” một tiếng, tôi lật mình lập tức đi giày vào, chạy đi tìm nhân viên tàu. Tới khi tôi đưa nhân viên tàu đến, bác gái đã cầm cốc nước cho cô gái kia uống. Nhưng cô ấy đau đớn đầu đầy mồ hơi, ngay cả nước cũng không uống được. Bác gái rốt cuộc cũng có kinh nghiệm sinh đẻ, nói: “Nước ối cũng ra rồi, chắc là sắp sinh đó?”
Nhân viên vừa thấy tình huống này cũng luống cuống tay chân, trước tiên chạy ra ngoài, sau đó đưa xa trưởng tới. Xa trưởng cũng nóng nảy: “Chúng tôi là tàu tốc hành, không dừng ở các trạm giữa, bây giờ phải chờ tới trạm tiếp theo, chỉ sợ không kịp nữa.” Anh ta thông báo loa tìm bác sĩ, tất cả mọi người bị đánh thức, nghe nói xảy ra việc này, đều rất nhiệt tình, có người tìm sữa, có người tìm bông băng, nhưng quan trọng nhất là trên tàu không có bác sĩ. Loa thông báo vài lần, cuối cùng cũng có một hành khách nam tới đây. Chúng tôi đều nghĩ anh ta là bác sĩ, kết quả anh ta vô cùng áy náy nói: “Tôi là bác sĩ thú y…”
Xa trưởng gấp gáp tới mắt trợn tròn, người nọ nói: “Tôi vốn là bác sĩ thú y thuộc chuyên nghành gấu trúc, chuyên phụ trách đỡ đẻ cho gấu trúc, tôi đã từng đỡ đẻ cho rất nhiều gấu trúc rồi, chỉ là chưa từng đỡ đẻ cho người thôi…” Chuyện lạ người Hoa đúng là “dạt dào” thật… Cũng khiến mọi người xúc động “dạt dào” theo luôn… Hóa ra anh ta chính là bác sĩ gấu trúc trong truyền thuyết. Tôi vô cùng sùng bái vị bác sĩ này. Nghề nghiệp của anh ta là ước mơ từ bé của tôi đó, không ngờ còn có thể gặp người làm việc này.
“Lửa sắp cháy tới nơi rồi! Cũng không có bác sĩ khác!” Xa trưởng hoảng loạn đi loanh quanh: “Dù sao người và gấu trúc cũng không khác nhau nhiều lắm, đều mà động vật có vú mà!”
Nếu không phải đang trong tình huống khẩn cấp, có lẽ mọi người sẽ cười vui vẻ trước những lời nói này của xa trưởng. Nhưng lúc này ai cũng chẳng cười nổi, ngay cả người vô tâm vô phế như tôi cũng lo lắng cùng mọi người. Bác sĩ gấu trúc bất chấp khó khăn, sai mọi người đi tìm bông băng, dựng thẳng ghế nằm lên. Sau đó nhân viên trên tàu đi lấy nước sôi, có nhiều hành khách nhiệt tình cũng trợ giúp trải ga giường, tôi và bác gái được bác sĩ gấu trúc giữ lại để hỗ trợ. Tôi nhũn cả chân: “Tôi chẳng biết gì hết!”
”Không sao, cô ở đây giúp đưa đồ vật, tôi nói muốn thứ gì thì cô đưa thứ đó tới.” Bác sĩ quay mặt ra chỉ đạo: “Bác gái, trước tiên bác giúp tôi ghì chặt cô ấy, đừng để cô ấy rối loạn…”
Từ trước tới nay tôi chưa thấy người ta sinh con bao giờ, chắc là rất nhiều người cũng giống tôi, chỉ nhìn thấy trên TV. Trong TV diễn rất khoa trương, toàn kêu gào tới tê tâm liệt phế. Nhưng hôm nay tôi mới biết thực ra diễn viên trên TV không làm quá chút nào, mà là thực sự kêu gào đau đớn. Lúc mới lên tàu, người phụ nữ kia là một cô gái nhã nhặn dịu dàng mà, tôi còn nhớ rõ nụ cười của cô ấy, vừa nhẹ nhàng lại ngại ngùng. Bây giờ đầu tóc cô ấy rốt bù, cả người thay đổi, mặt mũi cơ thể đều vặn vẹo, toàn thân đều là mồ hôi. Bác gái kiên trì an ủi cô ấy, khích lệ cô ấy dùng sức. nhưng cô chỉ kêu thảm thiết. Càng kêu khóc chân tôi càng run rẩy. Tôi nhìn bác sĩ gấu trúc đầu đầy mồ hôi, tôi đoán anh ta so với sản phụ càng lo lắng hơn. Nhân viên tàu đưa tới dây hai thùng nước sôi, còn mang tới một chiếc khăn mặt mới và bồn nhựa. Mỗi lần xem trẻ sơ sinh phải tắm bằng nước ấm trên TV, tôi cũng không hiểu tại sao, dù sao bác sĩ nói “khăn mặt”, tôi đưa cho anh ta khăn, bác sĩ nói “cồn” không có cồn, tôi gào gọi nhân viên tàu, cuối cùng nhân viên tìm được rượu, cũng đành dùng tạm.
Tôi cũng không biết sinh đứa bé mất bao nhiêu thời gian, dù sao chúng tôi đều đổ mồ hôi toàn thân, ngay cả nhân viên tàu, xa trưởng, thậm chí cả hành khách xát vách, đều nghiêm mặt, tâm tình lo âu. Cuối cùng nghe được tiếng khóc của đứa bé, tôi đã choáng váng. Bác sĩ bảo tôi lấy chăn, tôi không phản ứng, cuối cùng anh ta nói thêm lần nữa, tôi mới đưa chăn mới cho anh ta. Không đợi tôi kịp phản ứng, anh ta đã thuần thục cầm chăn, bỗng nhiên đặt một thứ gì đó mềm mềm vào trong lòng tôi: “Cô chăm đứa bé đi.”
Tôi ngắm khuân mặt nhỏ bé như trái lê kia, rất bé, ngay cả mắt cũng chưa mở. Đầu đứa bé không lớn hơn nắm tay tôi bao nhiêu, lại là một đầu tóc đen lớt phớt. Trước giờ tôi chưa thấy trẻ nhỏ như vậy bao giờ, nằm trong chăn, như một em búp bê tinh xảo. Trong cửa hàng tạm hóa chắc có nhiều búp bê giống nó lắm đấy, nhưng người nó nóng hổi, mềm nhũn, ở trên tay tôi khóc oe oe, giọng vang lại, thật không giống trong suy nghĩ của tôi về trẻ sơ sinh.
Sản phụ trên giường khản giọng, lại dùng hết sức mà ngồi dậy kêu: “Đứa bé…”
Tôi ôm đưa cho cô ấy: “Cô xem này. Nó đang khóc đấy.”
Bác gái cực kì vui vẻ: “Là một bé trai mập mạp, tay nhỏ chân nhỏ đều có lực! Cô nghe giọng nó đi, khóc rất lớn!”
Người mẹ mới sinh, trăm ngàn cảm xúc khóc òa. Đừng nói cô ấy, tôi và bác gái đều vui vẻ muốn khóc. Nhân viên tàu cũng vui vẻ, vô cùng hứng thú đi toa ăn luộc trứng gà, mang sữa về cho đứa bé. Xa trưởng nghe nói mẹ tròn con vuông, cười đến híp mắt: “Đã thu xếp xong rồi, trạm kế tiếp có hộ lý chờ ở đó, như vậy vừa đến trạm, đứa bé có thể đưa đi bệnh viện, không thể sai sót.”
Tôi cảm thấy mình thật giống vai khách mời trong bộ phim điện ảnh kinh dị, vừa mệt lại mất sức. Bác sĩ còn mệt mỏi hơn tôi, anh ta là nam chính đó, tuy là đứa bé không liên quan đến anh ta, nhưng chính anh ta là anh hùng cứu hai mạng người.
Lúc này tôi mới có thời gian đi nhà vệ sinh, dọc đường đi đều có hành khách không ngủ mà hỏi tôi: “Sinh chưa cô?”
Tôi mặt mày rạng rỡ, vui vẻ trả lời: “Đã sinh rồi ạ.”
Còn có người nhiệt tình nhoài người ra hỏi tôi: “Là bé trai hay bé gái vậy?”
“Là bé trai mập ú.”
“Ôi chao! Chúc mừng chúc mừng!”
“Cảm ơn cảm ơn!” Tôi hạnh phúc như chính mình là người sinh đứa bé. Cả tàu đều vui mừng, còn có một dì đặc biệt đứng dậy, ôm theo một túi trứng gà đưa cho tôi: “Mệt lắm rồi, cô gái, ăn chút điểm tâm đi.” Tôi sống chết từ chối, dì ấy vẫn kiên quyết nhét cả gói to cho tôi: “Cô không ăn hết thì đưa cho vị bác sĩ kia giúp tôi nhé. Vất vả cả đêm rồi, không dễ dàng gì.”
Ai nói xã hội hiện đại lạnh lùng, mọi người trên tàu này không quen nhau, nhưng tất cả bọn họ đều nhiệt tình như nhau. Chờ tôi đi vệ sinh về, nhân sinh tàu tìm tôi, kéo tôi đến toa ăn: “Mệt mỏi như thế chắc chắn đã đói rồi, đi ăn bát mì đi, mọi người vất vả quá.”
“Đứa bé kia…”
“Có người khác sẽ chăm sóc, cô đừng lo.”
Đầu bếp trong toa ăn làm cho chúng tôi bát mì to, ben dưới còn có vài quả trứng gà. Sau khi mang thai tôi ăn uống cực kì tốt, ăn vô cùng ngon. Vị bác sĩ ấy cũng ăn. Tôi đưa túi trứng gà cho anh ta: “Là của một vị hành khách đưa, nói anh vất vả rồi, bảo tôi nhất định phải đưa cho anh.”
Vị bác sĩ rất cảm động, cố gắng ăn một quả trứng gà nữa, còn lại đều đưa cho xa trưởng, nói chia cho mọi người.
Anh ta nói: “Ở quê nhà tôi, sinh con rồi phải ăn trứng gà.” Một giọng nói Tứ Xuyên lúc này mới phát ra. Tôi nghĩ đến việc anh ta là bác sĩ thú y chuyên môn gấu trúc, đây chính là nghề nghiệp đời này tôi mong muốn nhất, vì vậy tôi nắm chặt cơ hội hỏi anh ta: “Nuôi gấu trúc có vui không anh?”
“Vui chứ, nó sẽ làm nũng, sẽ nghe lời, cô bảo nó lại gần, nó sẽ tiến tới. Đôi khi nó cũng xấu lắm, như một đứa trẻ vậy.”
Lúc này tôi mới chú ý anh ta đã ngoài bốn mươi tuổi, tôi hỏi anh ta: “Anh có con rồi ạ?”
“Học cấp ba rồi, thành tích tốt lắm.” Anh ta so sánh một lúc: “Nó cao tới lông mi tôi.” Giọng nói tràn đầy kiêu hãnh của người ba, anh ta hơi ngừng, lại nói: “Tháng năm năm nay, động đất, nó và mẹ nó đều mất rồi.”
Tôi hoàn toàn sững sờ, chỉ biết ngơ ngác nhìn anh ta, không biết phải an ủi thế nào. Tay anh ta vô thức vuốt nhẹ cái bát: “Ngày mười hai hôm ấy tôi làm trong viện nghiên cứu, nó và mẹ nó ở thị trấn, động đất tới, không chạy thoát.”
Tôi biết lần động đất ấy đã cướp đi hàng ngàn vạn mạng người, tôi biết lần động đất ấy, có rất nhiều gia đình mãi mãi chia cắt. Tôi từng xem truyền hình trực tiếp mà rơi lệ, tôi từng vì tình thâm máu mủ mà quyên góp tiền, nhưng tôi chưa từng tiếp xúc với nạn nhân đợt động đất ấy, chưa từng nghĩ rằng ở trên tàu, nhìn thấy một bác sĩ mất con, mất vợ.
“Sự việc vừa xảy ra chúng tôi phải cấp tốc kiểm kê gấu trúc, đưa chúng đến nơi an toàn, sau lại sắp xếp chỗ ở cho gấu trúc thật chu đáo, mới có thể về nhà. Tắc đường, tôi cố gắng trở về, chỉ biết đi tới đầu thị trấn, nhà đã mất rồi. Tất cả nhà xưởng đều xụp đổ, nhất là trường học. Tôi còn ôm một phần vạn hy vọng, con trai tôi thể lực rất tốt, đạt rất nhiều giải thưởng trong các cuộc thi chạy, nhưng nó không chạy thoát, ngay cả hài cốt của nó cũng chưa tìm thấy…”
Tôi ngây ngốc không biết phải nói gì, nhưng anh ta lại cười cười, như muốn che dấu giọt lệ trong ánh mắt: “Không sao đâu, cả đời này, dù có dài cũng chỉ có vài thập niên, vì điều gì đây? Chính là vì phải sống tốt. Con tôi và vợ tôi nếu biết tôi sống không tốt, họ ở trên trời cũng không được vui vẻ. Cô xem, buổi tối nay không phải chúng ta vừa đón một đứa bé sao? Tuy rằng sinh trên tàu, nhưng đứa bé này rất khỏe mạnh! Nhìn thấy một đứa trẻ sinh ra, là chuyện vô cùng vui vẻ.’’
Tay tôi dừng tại bụng. Sinh mệnh chỉ ý nghĩa khi ta còn tồn tại, trên cõi đời này, thứ kiên cường nhất chính là sinh mệnh. Khi xảy ra động đất, có những người kiên trì hơn trăm giờ để cứu những người sống sót, có những học sinh trung học lạc quan trên “Chú ơi con muốn uống coca’’ cứu được hai bạn cùng học chín tuổi… Bọn họ chưa từng từ bỏ, bọn họ vẫn giữ vững hi vọng, ngay cả vị bác sĩ bình thường tới nỗi không thể bình thường hơn đây, đã từng trải qua khổ đau nhất, lại có thể thẳng lưng đứng dậy.
Chuyện nhỏ của tôi đâu có tính là gì.
Nếu không phải trong đầu có khối u, lẽ nào tôi nỡ bỏ đi đứa bé trong bụng sao? Nó là một sinh mệnh do tôi gây dựng nên, là cốt nhục máu mủ lớn lên trong bụng tôi. Ông trời cho tôi lễ vật như này, bất luận ra sao, tôi không thể bỏ rơi nó.
Lúc biết mình và chị mắc bệnh giống nhau, tôi cũng đã hoang mang rối rắm, tôi không muốn đối mặt với lựa chọn khó khăn như thế, cho nên tôi chạy trốn. Giống như lúc trước, mỗi khi gặp phải việc khó khăn, tôi lại quay đầu bỏ chạy, trốn tránh sự thật. Tôi yếu đuối, tôi lo sợ, cuối cùng thứ tôi sợ nhất là tôi không thể có được, dù cho đã cố gắng, tôi sợ đến phút cuối cũng chỉ là công dã tràng. Nhưng lần này khác, lần này ông trời đã tặng lễ vật trân quý nhất cho tôi. Người cho tôi một đứa trẻ, một phôi thai nho nhỏ, ngay trong cơ thể tôi, lớn lên từng ngày.
Nếu có thể sinh đứa bé… Lòng chợt dao động, chỉ cần có thể sinh đứa bé, tất cả phía trước đều hạnh phúc, thật khó tưởng tượng được. Tôi sẽ có con, một đứa nhỏ gọi tôi là mẹ, dường như tôi không thể tưởng tượng được hình dáng đứa bé, tôi dùng máu mủ cơ thể từng ngày chăm sóc cho con…. Tôi muốn tận mắt nhìn thấy nó lớn lên, tôi phải sống hạnh phúc với con tôi.
Tôi có đứa bé, lại khó khăn lại khổ sở, vì con tôi muốn thử một lần. Tôi sẽ không trốn tránh, vì con, quyết không bỏ rơi.
Bởi vì tôi cũng là một người mẹ, con tôi chỉ có tôi, tôi dù phải liều mạng cũng muốn sinh nó. Khi mẹ tôi mất, để tôi cô độc trên đời, nỗi khổ đau ấy tôi sẽ không để con tôi phải chịu đựng, tôi vĩnh viễn không rời xa con. Chẳng quản gặp phải khó khăn gì, tôi vĩnh viễn không rời xa con.
Xuống tàu tôi gọi một xe taxi, đi đại lí bất động sản tìm phòng trọ.
Yêu cầu của tôi rất đơn giản, hoàn cảnh tốt, ở gần bệnh viện nổi danh nhất cả nước.
Có lẽ bất cứ lúc nào tôi cũng có thể phát bệnh, quả bom hẹn giờ trong đầu kia không biết bao giờ thì lớn lên, hoặc là nứt mạch máu, hoặc là đè lên dây thần kinh, vì vậy tôi phải ở gần bệnh viện.
Sau khi giải quyết vấn đề phòng trọ, tôi phải tới bệnh viện, tìm một chuyên gia tốt, cố vấn uy tín nhất ở khoa não.
không thể không nói, ý định của tôi khiến vị giáo sư già kia hoảng sợ, ông ta liên tục lắc đầu, khuyên bảo tôi: “Vô cùng nguy hiểm, bởi vì trong tiến trình mang thai, cơ thể cô có các phần kích thích, trong thời gian mang thai não thường sẽ biến đổi… Tất cả điều trên có thể kích thích tới khối u, không thể mạo hiểm như vậy!”
Tôi hỏi ông ta: “Nếu tôi kiên trì sinh đứa bé, tỷ lệ phát bệnh đại khái ra sao?”
Ông ta suy nghĩ, nói cho tôi biết: “Bảy phần là phát bệnh…” Qua hai giây lại sửa: “Tám tới chín phần cơ đấy! Tóm lại vô cùng nguy hiểm. Cô không thể lấy chính sinh mạng mình ra đùa giỡn. Nếu cô muốn có con, có thể nhận đứa trẻ khác.”
Nếu không có đứa bé này, nhất định tôi nguyện lòng nhận một đứa trẻ khác. Nhưng đã có con rồi, nó còn đang nảy mầm trong cơ thể tôi, chậm rãi sinh trưởng, cùng chung mạch máu với tôi, cùng tôi hô hấp, sao tôi có thể không cần nó, bắt nó chết đi.”
Chỉ cần có một phần vạn hi vọng tôi đều bằng lòng, huống chi hiện tại có tới % cơ hội.
Nếu chị còn sống, chắc chắn sẽ mắng tôi ngốc nghếch.
Trên thế giới này, mọi điều tôi đều không bằng chị, nhưng tôi may mắn hơn chị, tuy rằng tôi và chị đều có mầm bệnh giống nhau, nhưng tôi không phát bệnh. Tôi hi vọng mình cũng sẽ kiên cường như chị, tôi muốn sinh đứa bé, mặc kệ có bao nhiêu nguy hiểm. Tôi biết chị có rất nhiều điều nuối tiếc, chị chưa kết hôn, cũng chưa từng làm mẹ, đã vội vàng tạm biệt thế giới. Tất cả những gì chị cảm thấy tiếc nuối, tất cả những gì chị chưa kịp trải qua, tôi đều phải làm thay chị. Tôi muốn sống thật tốt, không những phải sinh con, tôi còn muốn sống thật tốt.
Giáo sư già không biết làm sao với tôi, chỉ có thể khuyên bảo: “Đúng hạn cô nhớ tới kiểm tra, nếu có gì không thoải mái, lập tức tới bệnh viện.”
Tôi không biết cái không thoải mái ấy có tính cả phản ứng khi mang thai không.
Có lẽ do không hợp khí hậu, tôi ở Thượng Hải không được bao lâu, mỗi buổi sáng đều nôn ọe, còn chưa tới trưa đã đói đến nỗi ngực dán vào lưng. Tôi vô cùng nhớ món thịt kho tàu của Trì Phi Phàm, tôi vô cùng nhớ bánh sữa cuộn mai ở Bắc Kinh[], tôi nhớ tới những món ăn ở đó, rồi nhìn đến bàn ăn hiện giờ cũng chẳng muốn ăn uống nữa.
[]Bánh sữa cuộn mai:
Cho dù ra sao, cũng phải ăn, nếu không sẽ không đủ dinh dưỡng. Tôi nhìn thực đơn trên mạng, thử tự làm thịt kho tàu, thử vài lần cũng không thành công. Cuối cùng cháy sạch tới nỗi không cắn được, tôi thực sự không thể thất vọng thừa nhận, việc nấu cơm phải có thiên phú. Còn cả bánh sữa cuộn mai nữa, mỗi khi tan tầm, Lục Dữ Giang thỉnh thoảng sẽ mang về cho tôi một hộp. Trước đây tôi cảm thấy bánh ấy chỉ có hương vị ngọt ngào, không có gì đặc biệt. Bây giờ tôi dù năm mơ cũng muốn ăn, mỗi lần tỉnh dậy, nước miếng đều chảy ướt gối.
Vì bánh sữa cuộn mai, tôi cũng nhớ tới Lục Dữ Giang. Tuy tôi vẫn nghĩ rằng hắn là một thằng khốn, nhưng phụ nữ có thai thường suy nghĩ kì lạ, ngay cả tên khốn như vậy tôi cũng nhớ nhung vô vàn.
Vừa tỉnh giấc chiều, tôi đã buồn bã nghĩ tới tối nay ăn gì. Tuy rằng ói rất nhiều, nhưng việc đó không thể ngăn cản cân nặng của tôi tăng lên. Tôi càng ngày càng béo, vừa ăn đã ói, ói xong lại ăn tiếp. nghe thì rất ghê tởm, vậy mà tôi còn béo hết thuốc chữa, tôi có cảm giác phụ nữ có thai mỗi bước đi đều khổ sở.
Tôi đi siêu thị mua sữa chua, thịt bò, cà rốt, thịt dê, cà chua còn cả vỏ bánh sủi cảo, định làm sủi cảo cho mình. Đừng nhìn tôi mua một núi đồ ăn này mà đánh giá, phải biết phụ nữ có thai sức ăn rất dọa người. Tôi không dám ăn sủi cảo tươi đông lạnh ở siêu thị, đành phải tự mình mua nguyên liệu về làm. Tuy là tôi chưa làm sủi cảo bao giờ, nhưng đã làm mẹ rồi, nhất định phải học nấu cơm, nếu không tương lai làm sao nuôi con được?
Tôi ôm một túi đồ ăn về, vừa lên tháng máy, thật vất vả tới nơi, cửa thang máy vừa mở, đập vào mắt là… Ôi? Người đứng trước cửa nhà tôi sao trông quen thế? Một người đàn ông to lớn còn ôm một con gấu bông siêu bự, nhìn qua thật buồn cười.
Tôi bỗng nhiên nhận ra con gấu bông ấy, đó chẳng phải là con gấu tôi đã ôm bao năm nay sao?
Lục Dữ Giang!
Lông tơ toàn thân tôi dựng ngược cả lên, tay tôi ấn nút đóng cửa, nhưng tôi là phụ nữ có thai, tay chân chậm chạm, hắn đã chạy lại đây đẩy cửa thang máy.
Khá lắm!
Hắn ngắm tôi từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở bụng đã hơi nhô ra của tôi. Hắn biến sắc, rống lên với tôi: “Sao em có thể một mình ôm nhiều đồ như thế chứ?”
Liên quan đến anh à!
Giờ phút này còn dám quát tôi, cũng không nghĩ tới tôi đang là phụ nữ có thai sao?
Nếu đã không chạy được, tôi nhét hết túi hàng hóa trong tay mình vào lòng hắn, tức giận nói: “Vậy anh ôm hết đi.”
Hắn ôm tất cả trong tay, vất vả ôm theo cả con gấu bông kia, sau đó theo tôi vào nhà.
Tôi vừa vào nhà đã nằm co trên ghế sô pha, nói: “Tôi muốn ăn sủi cảo.”
Lục Dữ Giang đặt con gấu ôm xuống, rửa sạch tay, đi vào bếp làm sủi cảo.
Nghe lời thế. tôi còn chưa biết Lục Dữ Giang cũng biết nấu cơm đấy, càng không nói tới là làm sủi cảo. Vì sao đàn ông đều có năng lực như vậy, mà phụ nữ như tôi dây, ngay tới ngũ cốc cũng chẳng phân biệt được, tay chân thừa thãi?
Ăn xong một bát sủi cảo cà chua thịt bò, lại ăn thêm một nồi sủi cảo cà rốt thịt dê, bụng tôi vừa đủ no căng, bắt đầu ăn sữa chua.
Hiển nhiên Lục Dữ Giang bị sức ăn của tôi dọa sợ hãi, nhưng hắn chưa nói gì, trái lại còn quan tâm đến việc khác: “So với thịt kho tàu của Trì Phi Phàm ngon hơn đúng không?”
Tên khốn này, chạy đến đây rồi còn không quên tình địch. Tôi nghênh ngang: “Vẫn là thịt kho tàu của anh rể ăn ngon hơn. Sủi cảo của anh cũng chỉ đạt tới tiêu chuẩn bình thường, đồ ăn của anh rể tôi làm đã đạt đến trình độ giáo sư rồi đấy.’’
Không biết vì sao, tâm trạng hắn tốt hơn nhiều, hừ một tiếng nói với tôi: “Tôi cũng không phải đầu bếp, dù anh ta làm thịt kho tàu ngon đi nữa thì cũng có làm sao?”
Tôi hiểu ra rồi, hóa ra tôi đã làm lộ hết, gọi Trì Phi Phàm là “anh rể” nữa, thảo não tên khốn này tâm trạng tốt hẳn, cuối cùng hắn cũng nhận ra tôi và Trì Phi Phàm trong sạch.
Tôi có ý chọc giận hắn: “Nhưng mà kể ra anh mới là “anh rể” chân chính của tôi, chẳng qua chị tôi chưa kết hôn với anh, nếu không chỉ cần Trì Phi Phàm hằng ngày đều làm thịt kho tàu cho chị tôi ăn, sớm hay muộn chị cũng hối hận vì đã lấy anh.”
Cuối cùng hắn cũng bị tôi chọc tức: “Không phải chỉ là thịt kho tàu hay sao? Em không tin tôi sẽ học được à?”
Tốt quá tốt quá, không chừng ngày mai tôi sẽ có thịt kho tàu ăn.
Nhưng tên khốn này thật không yên ổn, hắn lại muốn khuyên tôi bỏ đứa bé: “Cảnh Tri, tôi biết em đang nghĩ gì, nhưng em đừng mạo hiểm mù quáng.”
Tôi đổi sang vẻ mặt nghiêm nghị trượng nghĩa, cắt ngang lời hắn: “Đầu có thể rơi, máu có thể chảy! Muốn tôi bỏ đứa bé, nằm mơ đi!”
“Nhưng mà cơ thể em…”
”Cơ thể là của tôi, đứa bé cũng là của tôi!” Tôi chỉ thiếu điều vẽ ra ba vạch, nghiêm cấm hắn vượt Lôi Trì nửa bước: “Nếu anh còn dám tự đưa ra quyết định với mẹ con tôi, tôi sẽ đánh chết anh.”
Hắn sờ đầu theo bản năng, vết sẹo do gạt tàn thuốc lần trước chắc chắn rất xấu, hắn cười khổ một tiếng.
Hắn không thuyết phục được tôi, tôi cũng chẳng thuyết phục nổi hắn, nhưng tôi có tuyệt chiêu. Từ khi chạy trốn tôi đã biết cuối cùng sẽ có ngày bị túm vê, đến Lúc đó Lục Dữ Giang nhất định sẽ thuyết phục tôi, vì vậy tôi phải suy nghĩ nên nói với hắn thế nào.
Suy nghĩ thật là mệt mỏi đó!
Ngày mai lại phải đến bệnh viện kiểm tra, cuối cùng tôi nghĩ ra một chiêu.
Hôm nay tôi sẽ giở trò.
Tôi nói với Lục Dữ Giang: “Ngày mai cùng tôi đi bệnh viện khám sức khỏe đi, khám xong chúng ta sẽ quyết định có nên giữ lại đứa bé hay không.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tôi không suy nghĩ nhiều, chia tay Trần Mặc rồi đi thẳng tới nhà ga, đi máy bay phải có giấy tờ tùy thân, tôi không ngốc như thế đâu. Đi xe lửa ai có thể tra xét tôi đây?
Tới khi tàu lăn bánh, lòng tôi vẫn lo lắng như trước, vì tôi còn chưa suy nghĩ rõ ràng, rốt cục tôi phải làm sao đây, đứa bé trong bụng tôi phải làm sao đây, tôi chỉ đơn giản không muốn ở lại nơi này, ở lại rồi phải đối mặt với Lục Dữ Giang, đối mặt tất cả, đối mặt với cả lựa chọn bắt buộc kia, vì thế tôi trốn chạy. Nhưng khối u đen nhỏ trong đầu tôi, nó đang từng phút từng giây uy hiếp sinh mệnh.
Trốn chạy thật xa thì tôi không làm được, nhưng tôi có thể tìm một thành phố khác để trốn tránh, vì vậy đích tới của tôi là thành phố lớn bậc nhất Trung Hoa – Thượng Hải. Ở một nơi có mấy ngàn dân mà muốn tìm người, tôi đoán dù Trì Phi Phàm có quyền thế, cũng không có nổi năng lực này. Vé tàu tôi mua là giường tầng. Trước đây tôi có thể tùy ý leo lên, nhưng bây giờ trong bụng tôi còn có đứa bé, trong đầu còn có một quả bom hẹn giờ, tôi suy nhược đứng đấy, do dự trong chốc lát, không biết phải thế nào mới an toàn.
Cũng may giường dưới là một bác gái năm mươi tuổi, bà thấy tôi sững sờ đứng đó, vì vậy hỏi tôi: “Cô gái, sao thế?”
Tôi nghiêm mặt nói với bà: “Cháu có tiểu báo bối, nên phải suy nghĩ leo lên sao cho an toàn ạ.”
“Ôi trời! Cô như thế sao có thể leo lên trên được!” Bác gái cực kì nhiệt tình: “Nhìn cô như vậy, chưa tới ba tháng đúng không? Hiện giờ không được động nhiều, hay là vậy, tôi lên giường trên, cô ngủ ở giường dưới của tôi đi.”
Tôi vội vã cảm ơn, thân hình bác gái đã nhẹ như chim yến, leo lên rồi, bà còn quay đầu cười với tôi: “Hai người các cô là hai cái bụng lớn, vừa hay còn ngủ chung nữa chứ.”
Giường đối diện là một phụ nữ có thai, nhưng mình bụng cô ấy, chắc là đã mang thai bảy, tám tháng rồi. Cô ấy nằm bên kia dịu dàng cười với tôi, cô cười lên thật xinh đẹp, có lẽ đó chính là ánh sáng của người mẹ. Tôi cười với cô ấy, sau đó nằm xuống. Lần này tàu đi một đường không dừng lại ở trạm khác, sáng sớm mai là có thể tới Thượng Hải. Nửa đêm tôi đang ngủ say, bỗng bị tiếng rên đánh thức. Tôi mơ màng nhíu mày, bác gái cũng bị đánh thức, nhô đầu ra hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Người phụ nữ mang thai nằm đối diện ngay cả nói cũng yếu mềm: “Bụng tôi đau quá.”
Tôi hoảng sợ, tỉnh cả ngủ. trước đây có tin về tình huống phụ nữ có thai sinh trên tàu, nằm mơ cũng không ngờ được, chuyện cẩu huyết như thế có thể xảy ra. Bác gái: “Ôi trời” một tiếng, tôi lật mình lập tức đi giày vào, chạy đi tìm nhân viên tàu. Tới khi tôi đưa nhân viên tàu đến, bác gái đã cầm cốc nước cho cô gái kia uống. Nhưng cô ấy đau đớn đầu đầy mồ hơi, ngay cả nước cũng không uống được. Bác gái rốt cuộc cũng có kinh nghiệm sinh đẻ, nói: “Nước ối cũng ra rồi, chắc là sắp sinh đó?”
Nhân viên vừa thấy tình huống này cũng luống cuống tay chân, trước tiên chạy ra ngoài, sau đó đưa xa trưởng tới. Xa trưởng cũng nóng nảy: “Chúng tôi là tàu tốc hành, không dừng ở các trạm giữa, bây giờ phải chờ tới trạm tiếp theo, chỉ sợ không kịp nữa.” Anh ta thông báo loa tìm bác sĩ, tất cả mọi người bị đánh thức, nghe nói xảy ra việc này, đều rất nhiệt tình, có người tìm sữa, có người tìm bông băng, nhưng quan trọng nhất là trên tàu không có bác sĩ. Loa thông báo vài lần, cuối cùng cũng có một hành khách nam tới đây. Chúng tôi đều nghĩ anh ta là bác sĩ, kết quả anh ta vô cùng áy náy nói: “Tôi là bác sĩ thú y…”
Xa trưởng gấp gáp tới mắt trợn tròn, người nọ nói: “Tôi vốn là bác sĩ thú y thuộc chuyên nghành gấu trúc, chuyên phụ trách đỡ đẻ cho gấu trúc, tôi đã từng đỡ đẻ cho rất nhiều gấu trúc rồi, chỉ là chưa từng đỡ đẻ cho người thôi…” Chuyện lạ người Hoa đúng là “dạt dào” thật… Cũng khiến mọi người xúc động “dạt dào” theo luôn… Hóa ra anh ta chính là bác sĩ gấu trúc trong truyền thuyết. Tôi vô cùng sùng bái vị bác sĩ này. Nghề nghiệp của anh ta là ước mơ từ bé của tôi đó, không ngờ còn có thể gặp người làm việc này.
“Lửa sắp cháy tới nơi rồi! Cũng không có bác sĩ khác!” Xa trưởng hoảng loạn đi loanh quanh: “Dù sao người và gấu trúc cũng không khác nhau nhiều lắm, đều mà động vật có vú mà!”
Nếu không phải đang trong tình huống khẩn cấp, có lẽ mọi người sẽ cười vui vẻ trước những lời nói này của xa trưởng. Nhưng lúc này ai cũng chẳng cười nổi, ngay cả người vô tâm vô phế như tôi cũng lo lắng cùng mọi người. Bác sĩ gấu trúc bất chấp khó khăn, sai mọi người đi tìm bông băng, dựng thẳng ghế nằm lên. Sau đó nhân viên trên tàu đi lấy nước sôi, có nhiều hành khách nhiệt tình cũng trợ giúp trải ga giường, tôi và bác gái được bác sĩ gấu trúc giữ lại để hỗ trợ. Tôi nhũn cả chân: “Tôi chẳng biết gì hết!”
”Không sao, cô ở đây giúp đưa đồ vật, tôi nói muốn thứ gì thì cô đưa thứ đó tới.” Bác sĩ quay mặt ra chỉ đạo: “Bác gái, trước tiên bác giúp tôi ghì chặt cô ấy, đừng để cô ấy rối loạn…”
Từ trước tới nay tôi chưa thấy người ta sinh con bao giờ, chắc là rất nhiều người cũng giống tôi, chỉ nhìn thấy trên TV. Trong TV diễn rất khoa trương, toàn kêu gào tới tê tâm liệt phế. Nhưng hôm nay tôi mới biết thực ra diễn viên trên TV không làm quá chút nào, mà là thực sự kêu gào đau đớn. Lúc mới lên tàu, người phụ nữ kia là một cô gái nhã nhặn dịu dàng mà, tôi còn nhớ rõ nụ cười của cô ấy, vừa nhẹ nhàng lại ngại ngùng. Bây giờ đầu tóc cô ấy rốt bù, cả người thay đổi, mặt mũi cơ thể đều vặn vẹo, toàn thân đều là mồ hôi. Bác gái kiên trì an ủi cô ấy, khích lệ cô ấy dùng sức. nhưng cô chỉ kêu thảm thiết. Càng kêu khóc chân tôi càng run rẩy. Tôi nhìn bác sĩ gấu trúc đầu đầy mồ hôi, tôi đoán anh ta so với sản phụ càng lo lắng hơn. Nhân viên tàu đưa tới dây hai thùng nước sôi, còn mang tới một chiếc khăn mặt mới và bồn nhựa. Mỗi lần xem trẻ sơ sinh phải tắm bằng nước ấm trên TV, tôi cũng không hiểu tại sao, dù sao bác sĩ nói “khăn mặt”, tôi đưa cho anh ta khăn, bác sĩ nói “cồn” không có cồn, tôi gào gọi nhân viên tàu, cuối cùng nhân viên tìm được rượu, cũng đành dùng tạm.
Tôi cũng không biết sinh đứa bé mất bao nhiêu thời gian, dù sao chúng tôi đều đổ mồ hôi toàn thân, ngay cả nhân viên tàu, xa trưởng, thậm chí cả hành khách xát vách, đều nghiêm mặt, tâm tình lo âu. Cuối cùng nghe được tiếng khóc của đứa bé, tôi đã choáng váng. Bác sĩ bảo tôi lấy chăn, tôi không phản ứng, cuối cùng anh ta nói thêm lần nữa, tôi mới đưa chăn mới cho anh ta. Không đợi tôi kịp phản ứng, anh ta đã thuần thục cầm chăn, bỗng nhiên đặt một thứ gì đó mềm mềm vào trong lòng tôi: “Cô chăm đứa bé đi.”
Tôi ngắm khuân mặt nhỏ bé như trái lê kia, rất bé, ngay cả mắt cũng chưa mở. Đầu đứa bé không lớn hơn nắm tay tôi bao nhiêu, lại là một đầu tóc đen lớt phớt. Trước giờ tôi chưa thấy trẻ nhỏ như vậy bao giờ, nằm trong chăn, như một em búp bê tinh xảo. Trong cửa hàng tạm hóa chắc có nhiều búp bê giống nó lắm đấy, nhưng người nó nóng hổi, mềm nhũn, ở trên tay tôi khóc oe oe, giọng vang lại, thật không giống trong suy nghĩ của tôi về trẻ sơ sinh.
Sản phụ trên giường khản giọng, lại dùng hết sức mà ngồi dậy kêu: “Đứa bé…”
Tôi ôm đưa cho cô ấy: “Cô xem này. Nó đang khóc đấy.”
Bác gái cực kì vui vẻ: “Là một bé trai mập mạp, tay nhỏ chân nhỏ đều có lực! Cô nghe giọng nó đi, khóc rất lớn!”
Người mẹ mới sinh, trăm ngàn cảm xúc khóc òa. Đừng nói cô ấy, tôi và bác gái đều vui vẻ muốn khóc. Nhân viên tàu cũng vui vẻ, vô cùng hứng thú đi toa ăn luộc trứng gà, mang sữa về cho đứa bé. Xa trưởng nghe nói mẹ tròn con vuông, cười đến híp mắt: “Đã thu xếp xong rồi, trạm kế tiếp có hộ lý chờ ở đó, như vậy vừa đến trạm, đứa bé có thể đưa đi bệnh viện, không thể sai sót.”
Tôi cảm thấy mình thật giống vai khách mời trong bộ phim điện ảnh kinh dị, vừa mệt lại mất sức. Bác sĩ còn mệt mỏi hơn tôi, anh ta là nam chính đó, tuy là đứa bé không liên quan đến anh ta, nhưng chính anh ta là anh hùng cứu hai mạng người.
Lúc này tôi mới có thời gian đi nhà vệ sinh, dọc đường đi đều có hành khách không ngủ mà hỏi tôi: “Sinh chưa cô?”
Tôi mặt mày rạng rỡ, vui vẻ trả lời: “Đã sinh rồi ạ.”
Còn có người nhiệt tình nhoài người ra hỏi tôi: “Là bé trai hay bé gái vậy?”
“Là bé trai mập ú.”
“Ôi chao! Chúc mừng chúc mừng!”
“Cảm ơn cảm ơn!” Tôi hạnh phúc như chính mình là người sinh đứa bé. Cả tàu đều vui mừng, còn có một dì đặc biệt đứng dậy, ôm theo một túi trứng gà đưa cho tôi: “Mệt lắm rồi, cô gái, ăn chút điểm tâm đi.” Tôi sống chết từ chối, dì ấy vẫn kiên quyết nhét cả gói to cho tôi: “Cô không ăn hết thì đưa cho vị bác sĩ kia giúp tôi nhé. Vất vả cả đêm rồi, không dễ dàng gì.”
Ai nói xã hội hiện đại lạnh lùng, mọi người trên tàu này không quen nhau, nhưng tất cả bọn họ đều nhiệt tình như nhau. Chờ tôi đi vệ sinh về, nhân sinh tàu tìm tôi, kéo tôi đến toa ăn: “Mệt mỏi như thế chắc chắn đã đói rồi, đi ăn bát mì đi, mọi người vất vả quá.”
“Đứa bé kia…”
“Có người khác sẽ chăm sóc, cô đừng lo.”
Đầu bếp trong toa ăn làm cho chúng tôi bát mì to, ben dưới còn có vài quả trứng gà. Sau khi mang thai tôi ăn uống cực kì tốt, ăn vô cùng ngon. Vị bác sĩ ấy cũng ăn. Tôi đưa túi trứng gà cho anh ta: “Là của một vị hành khách đưa, nói anh vất vả rồi, bảo tôi nhất định phải đưa cho anh.”
Vị bác sĩ rất cảm động, cố gắng ăn một quả trứng gà nữa, còn lại đều đưa cho xa trưởng, nói chia cho mọi người.
Anh ta nói: “Ở quê nhà tôi, sinh con rồi phải ăn trứng gà.” Một giọng nói Tứ Xuyên lúc này mới phát ra. Tôi nghĩ đến việc anh ta là bác sĩ thú y chuyên môn gấu trúc, đây chính là nghề nghiệp đời này tôi mong muốn nhất, vì vậy tôi nắm chặt cơ hội hỏi anh ta: “Nuôi gấu trúc có vui không anh?”
“Vui chứ, nó sẽ làm nũng, sẽ nghe lời, cô bảo nó lại gần, nó sẽ tiến tới. Đôi khi nó cũng xấu lắm, như một đứa trẻ vậy.”
Lúc này tôi mới chú ý anh ta đã ngoài bốn mươi tuổi, tôi hỏi anh ta: “Anh có con rồi ạ?”
“Học cấp ba rồi, thành tích tốt lắm.” Anh ta so sánh một lúc: “Nó cao tới lông mi tôi.” Giọng nói tràn đầy kiêu hãnh của người ba, anh ta hơi ngừng, lại nói: “Tháng năm năm nay, động đất, nó và mẹ nó đều mất rồi.”
Tôi hoàn toàn sững sờ, chỉ biết ngơ ngác nhìn anh ta, không biết phải an ủi thế nào. Tay anh ta vô thức vuốt nhẹ cái bát: “Ngày mười hai hôm ấy tôi làm trong viện nghiên cứu, nó và mẹ nó ở thị trấn, động đất tới, không chạy thoát.”
Tôi biết lần động đất ấy đã cướp đi hàng ngàn vạn mạng người, tôi biết lần động đất ấy, có rất nhiều gia đình mãi mãi chia cắt. Tôi từng xem truyền hình trực tiếp mà rơi lệ, tôi từng vì tình thâm máu mủ mà quyên góp tiền, nhưng tôi chưa từng tiếp xúc với nạn nhân đợt động đất ấy, chưa từng nghĩ rằng ở trên tàu, nhìn thấy một bác sĩ mất con, mất vợ.
“Sự việc vừa xảy ra chúng tôi phải cấp tốc kiểm kê gấu trúc, đưa chúng đến nơi an toàn, sau lại sắp xếp chỗ ở cho gấu trúc thật chu đáo, mới có thể về nhà. Tắc đường, tôi cố gắng trở về, chỉ biết đi tới đầu thị trấn, nhà đã mất rồi. Tất cả nhà xưởng đều xụp đổ, nhất là trường học. Tôi còn ôm một phần vạn hy vọng, con trai tôi thể lực rất tốt, đạt rất nhiều giải thưởng trong các cuộc thi chạy, nhưng nó không chạy thoát, ngay cả hài cốt của nó cũng chưa tìm thấy…”
Tôi ngây ngốc không biết phải nói gì, nhưng anh ta lại cười cười, như muốn che dấu giọt lệ trong ánh mắt: “Không sao đâu, cả đời này, dù có dài cũng chỉ có vài thập niên, vì điều gì đây? Chính là vì phải sống tốt. Con tôi và vợ tôi nếu biết tôi sống không tốt, họ ở trên trời cũng không được vui vẻ. Cô xem, buổi tối nay không phải chúng ta vừa đón một đứa bé sao? Tuy rằng sinh trên tàu, nhưng đứa bé này rất khỏe mạnh! Nhìn thấy một đứa trẻ sinh ra, là chuyện vô cùng vui vẻ.’’
Tay tôi dừng tại bụng. Sinh mệnh chỉ ý nghĩa khi ta còn tồn tại, trên cõi đời này, thứ kiên cường nhất chính là sinh mệnh. Khi xảy ra động đất, có những người kiên trì hơn trăm giờ để cứu những người sống sót, có những học sinh trung học lạc quan trên “Chú ơi con muốn uống coca’’ cứu được hai bạn cùng học chín tuổi… Bọn họ chưa từng từ bỏ, bọn họ vẫn giữ vững hi vọng, ngay cả vị bác sĩ bình thường tới nỗi không thể bình thường hơn đây, đã từng trải qua khổ đau nhất, lại có thể thẳng lưng đứng dậy.
Chuyện nhỏ của tôi đâu có tính là gì.
Nếu không phải trong đầu có khối u, lẽ nào tôi nỡ bỏ đi đứa bé trong bụng sao? Nó là một sinh mệnh do tôi gây dựng nên, là cốt nhục máu mủ lớn lên trong bụng tôi. Ông trời cho tôi lễ vật như này, bất luận ra sao, tôi không thể bỏ rơi nó.
Lúc biết mình và chị mắc bệnh giống nhau, tôi cũng đã hoang mang rối rắm, tôi không muốn đối mặt với lựa chọn khó khăn như thế, cho nên tôi chạy trốn. Giống như lúc trước, mỗi khi gặp phải việc khó khăn, tôi lại quay đầu bỏ chạy, trốn tránh sự thật. Tôi yếu đuối, tôi lo sợ, cuối cùng thứ tôi sợ nhất là tôi không thể có được, dù cho đã cố gắng, tôi sợ đến phút cuối cũng chỉ là công dã tràng. Nhưng lần này khác, lần này ông trời đã tặng lễ vật trân quý nhất cho tôi. Người cho tôi một đứa trẻ, một phôi thai nho nhỏ, ngay trong cơ thể tôi, lớn lên từng ngày.
Nếu có thể sinh đứa bé… Lòng chợt dao động, chỉ cần có thể sinh đứa bé, tất cả phía trước đều hạnh phúc, thật khó tưởng tượng được. Tôi sẽ có con, một đứa nhỏ gọi tôi là mẹ, dường như tôi không thể tưởng tượng được hình dáng đứa bé, tôi dùng máu mủ cơ thể từng ngày chăm sóc cho con…. Tôi muốn tận mắt nhìn thấy nó lớn lên, tôi phải sống hạnh phúc với con tôi.
Tôi có đứa bé, lại khó khăn lại khổ sở, vì con tôi muốn thử một lần. Tôi sẽ không trốn tránh, vì con, quyết không bỏ rơi.
Bởi vì tôi cũng là một người mẹ, con tôi chỉ có tôi, tôi dù phải liều mạng cũng muốn sinh nó. Khi mẹ tôi mất, để tôi cô độc trên đời, nỗi khổ đau ấy tôi sẽ không để con tôi phải chịu đựng, tôi vĩnh viễn không rời xa con. Chẳng quản gặp phải khó khăn gì, tôi vĩnh viễn không rời xa con.
Xuống tàu tôi gọi một xe taxi, đi đại lí bất động sản tìm phòng trọ.
Yêu cầu của tôi rất đơn giản, hoàn cảnh tốt, ở gần bệnh viện nổi danh nhất cả nước.
Có lẽ bất cứ lúc nào tôi cũng có thể phát bệnh, quả bom hẹn giờ trong đầu kia không biết bao giờ thì lớn lên, hoặc là nứt mạch máu, hoặc là đè lên dây thần kinh, vì vậy tôi phải ở gần bệnh viện.
Sau khi giải quyết vấn đề phòng trọ, tôi phải tới bệnh viện, tìm một chuyên gia tốt, cố vấn uy tín nhất ở khoa não.
không thể không nói, ý định của tôi khiến vị giáo sư già kia hoảng sợ, ông ta liên tục lắc đầu, khuyên bảo tôi: “Vô cùng nguy hiểm, bởi vì trong tiến trình mang thai, cơ thể cô có các phần kích thích, trong thời gian mang thai não thường sẽ biến đổi… Tất cả điều trên có thể kích thích tới khối u, không thể mạo hiểm như vậy!”
Tôi hỏi ông ta: “Nếu tôi kiên trì sinh đứa bé, tỷ lệ phát bệnh đại khái ra sao?”
Ông ta suy nghĩ, nói cho tôi biết: “Bảy phần là phát bệnh…” Qua hai giây lại sửa: “Tám tới chín phần cơ đấy! Tóm lại vô cùng nguy hiểm. Cô không thể lấy chính sinh mạng mình ra đùa giỡn. Nếu cô muốn có con, có thể nhận đứa trẻ khác.”
Nếu không có đứa bé này, nhất định tôi nguyện lòng nhận một đứa trẻ khác. Nhưng đã có con rồi, nó còn đang nảy mầm trong cơ thể tôi, chậm rãi sinh trưởng, cùng chung mạch máu với tôi, cùng tôi hô hấp, sao tôi có thể không cần nó, bắt nó chết đi.”
Chỉ cần có một phần vạn hi vọng tôi đều bằng lòng, huống chi hiện tại có tới 10% cơ hội.
Nếu chị còn sống, chắc chắn sẽ mắng tôi ngốc nghếch.
Trên thế giới này, mọi điều tôi đều không bằng chị, nhưng tôi may mắn hơn chị, tuy rằng tôi và chị đều có mầm bệnh giống nhau, nhưng tôi không phát bệnh. Tôi hi vọng mình cũng sẽ kiên cường như chị, tôi muốn sinh đứa bé, mặc kệ có bao nhiêu nguy hiểm. Tôi biết chị có rất nhiều điều nuối tiếc, chị chưa kết hôn, cũng chưa từng làm mẹ, đã vội vàng tạm biệt thế giới. Tất cả những gì chị cảm thấy tiếc nuối, tất cả những gì chị chưa kịp trải qua, tôi đều phải làm thay chị. Tôi muốn sống thật tốt, không những phải sinh con, tôi còn muốn sống thật tốt.
Giáo sư già không biết làm sao với tôi, chỉ có thể khuyên bảo: “Đúng hạn cô nhớ tới kiểm tra, nếu có gì không thoải mái, lập tức tới bệnh viện.”
Tôi không biết cái không thoải mái ấy có tính cả phản ứng khi mang thai không.
Có lẽ do không hợp khí hậu, tôi ở Thượng Hải không được bao lâu, mỗi buổi sáng đều nôn ọe, còn chưa tới trưa đã đói đến nỗi ngực dán vào lưng. Tôi vô cùng nhớ món thịt kho tàu của Trì Phi Phàm, tôi vô cùng nhớ bánh sữa cuộn mai ở Bắc Kinh[1], tôi nhớ tới những món ăn ở đó, rồi nhìn đến bàn ăn hiện giờ cũng chẳng muốn ăn uống nữa.
[1]Bánh sữa cuộn mai:
Cho dù ra sao, cũng phải ăn, nếu không sẽ không đủ dinh dưỡng. Tôi nhìn thực đơn trên mạng, thử tự làm thịt kho tàu, thử vài lần cũng không thành công. Cuối cùng cháy sạch tới nỗi không cắn được, tôi thực sự không thể thất vọng thừa nhận, việc nấu cơm phải có thiên phú. Còn cả bánh sữa cuộn mai nữa, mỗi khi tan tầm, Lục Dữ Giang thỉnh thoảng sẽ mang về cho tôi một hộp. Trước đây tôi cảm thấy bánh ấy chỉ có hương vị ngọt ngào, không có gì đặc biệt. Bây giờ tôi dù năm mơ cũng muốn ăn, mỗi lần tỉnh dậy, nước miếng đều chảy ướt gối.
Vì bánh sữa cuộn mai, tôi cũng nhớ tới Lục Dữ Giang. Tuy tôi vẫn nghĩ rằng hắn là một thằng khốn, nhưng phụ nữ có thai thường suy nghĩ kì lạ, ngay cả tên khốn như vậy tôi cũng nhớ nhung vô vàn.
Vừa tỉnh giấc chiều, tôi đã buồn bã nghĩ tới tối nay ăn gì. Tuy rằng ói rất nhiều, nhưng việc đó không thể ngăn cản cân nặng của tôi tăng lên. Tôi càng ngày càng béo, vừa ăn đã ói, ói xong lại ăn tiếp. nghe thì rất ghê tởm, vậy mà tôi còn béo hết thuốc chữa, tôi có cảm giác phụ nữ có thai mỗi bước đi đều khổ sở.
Tôi đi siêu thị mua sữa chua, thịt bò, cà rốt, thịt dê, cà chua còn cả vỏ bánh sủi cảo, định làm sủi cảo cho mình. Đừng nhìn tôi mua một núi đồ ăn này mà đánh giá, phải biết phụ nữ có thai sức ăn rất dọa người. Tôi không dám ăn sủi cảo tươi đông lạnh ở siêu thị, đành phải tự mình mua nguyên liệu về làm. Tuy là tôi chưa làm sủi cảo bao giờ, nhưng đã làm mẹ rồi, nhất định phải học nấu cơm, nếu không tương lai làm sao nuôi con được?
Tôi ôm một túi đồ ăn về, vừa lên tháng máy, thật vất vả tới nơi, cửa thang máy vừa mở, đập vào mắt là… Ôi? Người đứng trước cửa nhà tôi sao trông quen thế? Một người đàn ông to lớn còn ôm một con gấu bông siêu bự, nhìn qua thật buồn cười.
Tôi bỗng nhiên nhận ra con gấu bông ấy, đó chẳng phải là con gấu tôi đã ôm bao năm nay sao?
Lục Dữ Giang!
Lông tơ toàn thân tôi dựng ngược cả lên, tay tôi ấn nút đóng cửa, nhưng tôi là phụ nữ có thai, tay chân chậm chạm, hắn đã chạy lại đây đẩy cửa thang máy.
Khá lắm!
Hắn ngắm tôi từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở bụng đã hơi nhô ra của tôi. Hắn biến sắc, rống lên với tôi: “Sao em có thể một mình ôm nhiều đồ như thế chứ?”
Liên quan đến anh à!
Giờ phút này còn dám quát tôi, cũng không nghĩ tới tôi đang là phụ nữ có thai sao?
Nếu đã không chạy được, tôi nhét hết túi hàng hóa trong tay mình vào lòng hắn, tức giận nói: “Vậy anh ôm hết đi.”
Hắn ôm tất cả trong tay, vất vả ôm theo cả con gấu bông kia, sau đó theo tôi vào nhà.
Tôi vừa vào nhà đã nằm co trên ghế sô pha, nói: “Tôi muốn ăn sủi cảo.”
Lục Dữ Giang đặt con gấu ôm xuống, rửa sạch tay, đi vào bếp làm sủi cảo.
Nghe lời thế. tôi còn chưa biết Lục Dữ Giang cũng biết nấu cơm đấy, càng không nói tới là làm sủi cảo. Vì sao đàn ông đều có năng lực như vậy, mà phụ nữ như tôi dây, ngay tới ngũ cốc cũng chẳng phân biệt được, tay chân thừa thãi?
Ăn xong một bát sủi cảo cà chua thịt bò, lại ăn thêm một nồi sủi cảo cà rốt thịt dê, bụng tôi vừa đủ no căng, bắt đầu ăn sữa chua.
Hiển nhiên Lục Dữ Giang bị sức ăn của tôi dọa sợ hãi, nhưng hắn chưa nói gì, trái lại còn quan tâm đến việc khác: “So với thịt kho tàu của Trì Phi Phàm ngon hơn đúng không?”
Tên khốn này, chạy đến đây rồi còn không quên tình địch. Tôi nghênh ngang: “Vẫn là thịt kho tàu của anh rể ăn ngon hơn. Sủi cảo của anh cũng chỉ đạt tới tiêu chuẩn bình thường, đồ ăn của anh rể tôi làm đã đạt đến trình độ giáo sư rồi đấy.’’
Không biết vì sao, tâm trạng hắn tốt hơn nhiều, hừ một tiếng nói với tôi: “Tôi cũng không phải đầu bếp, dù anh ta làm thịt kho tàu ngon đi nữa thì cũng có làm sao?”
Tôi hiểu ra rồi, hóa ra tôi đã làm lộ hết, gọi Trì Phi Phàm là “anh rể” nữa, thảo não tên khốn này tâm trạng tốt hẳn, cuối cùng hắn cũng nhận ra tôi và Trì Phi Phàm trong sạch.
Tôi có ý chọc giận hắn: “Nhưng mà kể ra anh mới là “anh rể” chân chính của tôi, chẳng qua chị tôi chưa kết hôn với anh, nếu không chỉ cần Trì Phi Phàm hằng ngày đều làm thịt kho tàu cho chị tôi ăn, sớm hay muộn chị cũng hối hận vì đã lấy anh.”
Cuối cùng hắn cũng bị tôi chọc tức: “Không phải chỉ là thịt kho tàu hay sao? Em không tin tôi sẽ học được à?”
Tốt quá tốt quá, không chừng ngày mai tôi sẽ có thịt kho tàu ăn.
Nhưng tên khốn này thật không yên ổn, hắn lại muốn khuyên tôi bỏ đứa bé: “Cảnh Tri, tôi biết em đang nghĩ gì, nhưng em đừng mạo hiểm mù quáng.”
Tôi đổi sang vẻ mặt nghiêm nghị trượng nghĩa, cắt ngang lời hắn: “Đầu có thể rơi, máu có thể chảy! Muốn tôi bỏ đứa bé, nằm mơ đi!”
“Nhưng mà cơ thể em…”
”Cơ thể là của tôi, đứa bé cũng là của tôi!” Tôi chỉ thiếu điều vẽ ra ba vạch, nghiêm cấm hắn vượt Lôi Trì nửa bước: “Nếu anh còn dám tự đưa ra quyết định với mẹ con tôi, tôi sẽ đánh chết anh.”
Hắn sờ đầu theo bản năng, vết sẹo do gạt tàn thuốc lần trước chắc chắn rất xấu, hắn cười khổ một tiếng.
Hắn không thuyết phục được tôi, tôi cũng chẳng thuyết phục nổi hắn, nhưng tôi có tuyệt chiêu. Từ khi chạy trốn tôi đã biết cuối cùng sẽ có ngày bị túm vê, đến Lúc đó Lục Dữ Giang nhất định sẽ thuyết phục tôi, vì vậy tôi phải suy nghĩ nên nói với hắn thế nào.
Suy nghĩ thật là mệt mỏi đó!
Ngày mai lại phải đến bệnh viện kiểm tra, cuối cùng tôi nghĩ ra một chiêu.
Hôm nay tôi sẽ giở trò.
Tôi nói với Lục Dữ Giang: “Ngày mai cùng tôi đi bệnh viện khám sức khỏe đi, khám xong chúng ta sẽ quyết định có nên giữ lại đứa bé hay không.”