Mùa hè đã đi qua, phượng hồng bắt đầu rơi tihắm đỏ sân, những chiếc lá non nẩy mầm xen trong màu hoa máu ấy. Marie và Paul, con của bác sĩ Thiện cũng chuẩn bị trở về Pháp học năm thứ hai đại học Y khoa tại Paris. Marie vui vẻ mở tiệc tạm biệt Thư Thư và ba mình. Hẹn năm sau, anh em cô sẽ về Việt Nam sống bên ba suốt mùa hè nóng bức ấy. Paul chụp nhiều tấm ảnh với Thư Thư để tỏ lòng kính mến cô giáo nhỏ của mình.
Chẳng biết sao những tấm ảnh xem là "tình tứ " ấy lại đến tay ba mẹ Huy. Đêm ấy, Huybuồn lắm. Không phải vì hình ảnh Thư ngả đầu sang vai Paul, hay nghiêng mặt hôn, ôm cổ, choàng vai người con gái anh yêu quý, mà là những lời phê phán của mẹ đã chạm đến lòng tự trọng, tự ái trong anh. Đồng thời, bà treo ảnh của Nhã Chi, ngay phòng khách lẫn phòng của riêng Huy.
- M ẹ à! Con biết mẹ không thích Thư Thư và muốn con cưới Nhã Chi. Nhưng con yêu Thư thật sự, mẹ ạ. Yêu một người, cưới một người, khổ lắm.
- Vậy con bé ấy có đồng tình, đồng tâm nghĩ đến con không?
- Dĩ nhiên rồi. Nếu không biết con là bác sĩ, chắc tình cảm của con và Thư Thư đẹp hơn nhiều. Từ ngày biết con là gả xe ôm g iả, Thư giận con vì cho con là giả dối. Từ đó tránh mặt, con tìm biết bao ngày. Đến khi biết Nhã Chi được ba mẹ chọn, Thư Thư đau khổ mới lộ tình cảm dành cho con. Thư Thư tự ái, tự trọng không nhỏ.
- Nhưng gia tài này, ông bác sĩ tài giỏi này khiến cô có thể bỏ đi tính khí đó, để cùng bà mẹ điên ấy sống suốt đời bên con. Huy à! Con tỉnh lại và suy xét về Thư Thư của con một cách trung thực đi.
- Từ lâu, tụi con yêu và hiểu nhau lắm, mẹ à. Đừng chia xa tội nghiệp. Con xin mẹ. Thư đã khổ nhiều rồi, nếu con gây chuyện tan vỡ nữa, sợ Thư không chịu nổi. Cô ấy còn lo cho người mẹ đang điều trị trên ấy.
- Con sợ Thư Thư và bà mẹ điên đó buồn. Còn bà mẹ này thì mặc kệ phải không? Nuôi con bao năm qua, giờ con lớn khôn đi lo cho người ta. Càng nghĩ về thân phận bị bỏ quên, mẹ càng buồn cho mình hơn.
Huy cuối thấp, xoa tay lại, phân bua:
- Mẹ à! Cho con xin lỗi. Không phải con xem trọng mẹ của Thư, mà là bà ấy sống trong hoàn cảnh đáng thương, tất cả thiếu thốn lại bị điên dại, không biết mình là ai nữa. Thư Thư phải lo cho cuộc sống của mình và cả gia đình. Nếu xét Nhã Chi và Thư, quả là con chọn Thư đâu có gì quá đáng. Mong mẹ nghĩ lại mà thông cảm cho tình yêu của con và Thư Thư.
Anh lặng lẽ rời khỏi nhà trước ánh mắt buồn bã của mẹ mình. Quốc Huy cho xe lang thang trên phố bởi chán nản thái độ của mẹ. Bất chợt, anh gặp Thư khoác tay cùng người đàn ông cao ráo đang vui vẻ từ siêu thị bước ra. Huy vỗ đầu như gọi bộ nhớ và sự tỉnh táo trở về với mình để xem có phải Thư Thư của anh không?
Dù vậy, Huy vẫn theo chân hai người. Họ vẫn tay trong tay, vui vẻ đi vào hẻm của khu phố khá khang trang. Thật lâu, họ mới ra và theo hướng Biên Hoà cho xe thẳng tới.
Trái tim se thắt, màu mắt bối rối đưa anh đến tìm Thư tại phòng do bác sĩ Thiện cho Thư trọ suốt thời gian điều trị. Chờ thật lâu, Thư mới trở về với bộ đồ đơn giản của một cô giáo. Thấy Huy nhìn mình, Thư bước đến nắm tay anh, vui vẻ hỏi.
- Nói thứ bảy mới đến thăm em, sao giờ lại có mặt rồi?
Huy ngắm cô v ới sự giận dỗi, hoài nghi trong lòng, anh lạnh giọng:
- Em vừa đi đâu về đó?
Huy liếc cô rồi quay đi, gương mặt lạnh lùng. Thư đặt ly nước trước mặt anh, đầu nghiêng gần anh.
- Ê! Tự nhiên đổi vui thành giận, có gì nói đi sẽ nhẹ nhàng hơn. Uống chút nước mát đi, cho lòng giận hạ xuống, tâm tư giải bày sẽ ổn thôi.
- Đủ rồi. Anh hỏi em. Có khi nào Thư Thư đem tình cảm của anh và em thả theo gió bay đi không? Thư có đem trái tim của mình trao cho chàng trai không phải là Quốc Huy hay không? Đừng có giấu, nếu điều đó là sự thật.
Thư chỉ vào người, ngồi trước mặt Huy, gằn giọng hỏi:
- Anh nghĩ gì khi hỏi em câu ấy chứ. Nghi ngờ em hay có chứng cứ?
- Đừng hỏi, vì em chỉ có quyền giải thích những gì anh hỏi mà thôi. Anh ghét nhất là sự lừa dối.
- Anh nghe đây. Em chưa bao giờ lừa dối anh bất cứ khía cạnh n ào, không những anh mà là tất cả mọi người ở quanh em. Tình cho anh, em chưa được gì ngoài ánh mắt thương yêu anh cho. Thì tại sao em nói dối chứ?
- Em thật sự chưa trao tình yêu cho ai à?
- Dĩ nhiên rồi. Ngoài anh, em đâu có yêu, hứa hẹn với ai, thật mà.
- Nói không thẹn với lòng, với trời đất?
- Làm gì thẹn? Nếu không yêu anh, em có quyền chia tay một cách đường hoàng, bởi vì chúng ta chưa có giao ước, ba mẹ anh không chấp nhận anh. Nhưng em chưa bao giờ yêu ai ngoài anh. Tại sao anh có ý nghĩ như vậy?
- Thật sao? - Huy đập mạnh tay lên bàn.
- Không tin, đó là quyền của anh mà. Nếu còn yêu em, chúng ta sẽ tiếp tục sẻ chia, nương tựa tâm hồn. Ngược lại, anh muốn cưới Nhã Chi theo lời dạy bảo của cha mẹ, cũng không cần gieo tiếng oán cho em như thế.
- Em chưa từng cặp tay ai trên phố, về nhà, vào khách sạn suốt ngày nay thật ư?
- Anh nói gì vậy? Anh thấy sao không chạm mặt, để giờ dò hỏi cho mệt hơi.
- Đừng nói nữa. Bây giờ anh mới biết em sao rồi, trả lại xấp ảnh kỷ niệm cho em nè. Để đem về ngắm ảnh cho đỡ nhớ người.
Huy quăng một xấp ảnh cho Thư có dịp ngắm lại mình. Trước khi rời nơi ấy, Huy dằn từng lời:
- Từ phút này, chúng ta xem như chưa hề quen. Tình cảm của nah, em đã đem tặng cho người đàn ông đó thì đừng tìm anh nữa, nhớ đó.
Thư dang hai tay chặn cửa, hỏi lại:
- Anh nói thật chứ?
- Chưa bao giờ nói khác lòng mình trong những lúc quan trọng này. Lần trước anh có đến thăm em không đúng ngày đã hẹn, anh chứng kiến cảnh Paul ôm em xoay tron`, gã choàng vai âu yếm, má kề má, môi kề môi, thân thiết hơn anh rất nhiều. Trong khi anh yêu em thật sự, nhưng chưa bao giờ anh hôn em. Đúng không? Anh chưa là chồng, cũng chưa được cha mẹ đồng ý, nên anh trân trọng em là vậy.
- Anh tưởng em từng trao cho kẻ lạ sự thân thiết đó?
- Không cho ông Tây con đó thật sao? Vậy vào khách sạn làm gì?
Thư chạy ra cửa nhìn dáo dác như sợ Ông Thiện nghe. Huy cười nhẹ liếc cô bảo:
- Ông ấy sẽ mừng khi biết em và con trai họ gần nhau, thắm thiết âu yếm hơn anh, có gì phải ngại. Đâu có gì dấu được người ta chớ.
Cô đập lên ngực Huy thật mạnh, ngước cao mắt nhìn anh:
- Ai nói với anh rằng em vào khách sạn? Choàng vai chụp ảnh là có, chứ mấy tấm ảnh trời đất này Thư không bao giờ chấp nhận. Còn anh có yêu Thư hay không, tự anh biết. Về mà cưới vợ cho thoa? lòng đi, đừng có vẻ bùa để người ta đeo cho lấp tiếng xấu của mình.
- Vậy sao? Em có tốt không mà sợ người ta bôi bác. Hình ảnh anh có thể tha thứ cho em rằng ai đó ghét bỏ ghép này nọ. Còn mắt anh thấy làm sao thằng Huy này quên được, dối mình cho được chứ, em nói đi. Từ đây đường ai nấy đi.
- Con đường anh có Nhã Chi đi cùng chớ gì? Hay lắm. Làm bác sĩ mà diễn trò y như nghệ sĩ chuyên nghiệp. Quốc Huy! Anh thương em nên hồ đồ vì ghen tức, em có thể tha thứ cho anh. Ngược lại gieo tiếng ác cho em thì đừng có hòng à.
- Em đóng kịch còn hay hơn anh đó. Vừa nể, vừ sợ bởi vì anh được quen và yêu một người con gái hai lòng như em vậy.
Thư thư tức giận, đẩy Huy rời khỏi căn phòng vừ chứng kiến sự chia xa của hai người. Huy quay lại cười nhẹ:
- Anh có thể cưới vợ đường hoàng, chỉ tội cho em phải vào khách sạn với người ta một cách âm thầm. Làm vợ như vậy em thích lắm sao.
Thư trân người nhìn anh. Rồi khi người thương cô lặng lẽ quay đi, thật lâu, Thư mới trở lại với thực tế. Những tấm hình quái ác đó lần lượt qua mắt cộ Thư chán nản thương mình hơn bao giờ hết. Tình yêu của Quốc Huy là nguồn sống sự động viên rất lớn ở cộ Nếu không có Huy, cô không bao giờ nghĩ đến chuyện điều trị cho mẹ mình. Có Huy cô mới biết thế nào là cảm giác yêu thương nồn ấm. Ôi Huy đem đến cho cô vạn điều hạnh phúc, rồi cũng chính anh phá vở tâm hồn và trái tim cô không nương taỵ Anh đi ra khỏi chốn này, cũng như rời xa đời cô vậy. Chỉ còn lại trong lòng cô một sự trống rổng, đáng sợ bởi chính cái rổng của nó.
Nước mắt đau khổ vì sự từ chối của mẹ Huy chưa chìm lắng trong tâm tư Thư, giờ Huy thật sự xa cô, còn gì buồn hơn nữa. Thư thả mình lên nệm tha hồ cho ý nghĩ mình đi hoang, chỉ có thế mới vơi đau khổ khi trở về với thực tại.
- Thư Thư em sao vậy?
Thư đưa tay lên lau vội những giòng lệ loang rộng ấy. Trước mắt cô là Tâm Tâm chị của Thự Tóc cắt ngắn trong bộ đồ tây thời trang, trông chị thật đẹp, trẻ trung, hợp với dáng mảnh mai của chị. Thư cười trố mắt:
- Là chị hả? Sao lại biết mẹ Ở đây mà tìm đến vậy?
Tâm Tâm sà lại gần em gái, nắm tay Thư Thư xúc động kể lể:
- Được thư của em an ủi, khuyết khích chị bớt đi phần nào buồn khổ cho số phận mình. Chị cố níu kéo ở lại, hy vọng hạnh phúc sẽ tái tao lại, vợ chồnh hoà thuận, gia đình không rạn vỡ.
- Nhưng sao rồi? Anh ấy và cha mẹ bên nhà không thương chị sao?
- Có lẽ vậy. Mỗi lần bị hà hiếp, ức chế quá đáng, chị đứng ra phân bua đòi lại sự công bình cho mình, thì cha mẹ anh em bên ấy cho rằng chị bị điên trong thời kỳ bắt đầu. Chị càng tức bực, họ càng cho rằng chị sắp nổi điên và sẽ đi theo dấu chân của mẹ.
Thư gật gù như hiểu được nỗi buồn đó của chị mình:
- Em hiểu sự uất ức của chị mà. Rồi sau đó?
- Phải chi cha mẹ chồng khó mà chông mình hiểu và thương vợ thì cũng nên hy sinh một đời còn lại.
- Anh ấy thế nào đồng tình với cha mẹ à?
- chữ hiếu làm đầu, chữ tình dễ tìm là quan niệm của anh ấy. Đã vậy, chị còn ở lại làm gì nửa?
Tâm tâm lặng lẽ lau nước mắt.
-Chị lặng lẽ ra đi, bị mang tiếng, nội nghe sẽ buồn, còn la rầy chị là khác. Chị về gặp nội chưa?
Tâm cắn môi buồn bả gật đầu:
- Khi gia đình bên ấy vì chuyện của chị mà ì xèo, chị gọi điện cho nội, kể Lại không sót chi tiết nào. Nên lúc anh ấy sang thưa nội về chuyện ấy, bà đồng ý nhận chị về. Vợ Chồng có tình thì lưu luyến, còn không tình cảm như bao năm nay, dứt khoát càng sớm càng tốt, chứ ở lại có ít gì.
- Sao em không hay gì hết vậy?
- Nội sợ em buồn, bởi vì chị và em đều bị từ chối vì người mẹ điên dại ấy.
- Đâu có gì thật tế là vậy mà. Vả lại em mới yêu chia tay đâu có bị Tổn thương bằng chị. Vậy anh chị thôi nhau bao lâu rồI, sao giờ mới lên đây thăm mẹ.
Tâm Tâm vén tóc qua vành tai, lau nước mắt nói nhỏ:
- Gần sáu tháng rồi.
- Trời đất! gần sáu tháng rồi?
- Chị viết cho em lá thư ấy là lúc chị ra đi đó.
- Ảnh có tìm chị không?
- Có chứ. Nhưng chị không chấp nhận sự trở về.
- Sao vậy? Người ta biết lỗi chị cũng nên cho anh ấy một cơ hội chứ.
Tâm trề môi lắc đầu vẻ chán nản:
- Một ngàn cơ hội anh ta cũng không thay đổi, bởi sự nhu nhược đã luân lưu trong huyết mạch rồi. Xét sâu xa bởi thời gian sống bên nhau quá dài, nên khi chị dứt khoát, tình cảm là con số không tồn tại. Như vậy ông chồng hiếu từ ấy mới có dịp nhìn lại mình.
- Giờ chị làm gì? Sống ở đâu?
- Chị đang là nhân viên của một công ty xuất khẩu Tân Thuận và ở trong ấy luôn. Hết việc, ngủ hay ra ngoài đi công chuyện cho nội.
- Ủa, nội có việc gì ở thành phố? sao không giao cho ba mình.
Nếch môi, cô thở dài nhăn mũi bảo:
- Có những việc đàn bà làm được mà đàn ông thì không thành công, đâu thể nói đến cha mà con gái không có khả năng. Có khi là trái lại nữa là khác à.
- Sao chị xem thường ba mình quá vậy? Ba nghe được sẽ buồn đó.
- Nếu ba là người đàn ông có bản lĩnh, chị em mình đâu có khổ như ngày naỵ Tưởng gặp người cha thế ấy, thì chồng mình sẽ khác đi, không ngờ vẫn thế. Bởi vậy người ta nói, hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều thôi.
- Việc đã vậy rồi trách ba làm gì. Nội nhờ chị làm gì vậy? Có thể nói không?
Tâm tâm có vẻ ngượng ngập giọng cô nhỏ đi:
- Thư thư à vì công việc nội giao chị chưa thực hiện được nên chưa tiện báo cho em biết. Xin lỗi nha.
- Đâu có gì, nội giao cho chị là tin tưởng chị giử kín chuyện là đều tốt rồi.
- Có một điều chị muốn nói với em là bà nội của mình đã thương chúng ta hơn xưa, không còn ghét bỏ như ngày ấy nửa. Ai làm khổ mình thì cũng có ngay hồi tâm thôi, sau cơn mưa trời lại sáng mà.
Thư bước lại gần cửa sổ nhìn phượng hồng trên cành buồn bả:
- Có những chuyện sau khi hồi tâm thì lở làng cả rồi, muốn trở lại bước đầu cũng đâu có được.
- Nếu có thành tâm thì khoảng cách nào mà không san bằng được, tội lỗi hay sự sai lầm nào mà không có thể bỏ qua, nếu họ chịu sửa sai. Đằng này họ lại tưởng chuyện của mình giăng bẩy không ai biết. Trái lại họ còn ung dung tự tại, tiến tới tiến mãi để rồi phải nhận lấy hậu quả thôi.
- Họ chưa nhận hậu quả đau thương thì ta đã đau khổ, tan nát cõi lòng rồi. Bỏ đi, mỗi người có một số phận, trốn tránh cũng không được.
Tâm Tâm nhìn em mình hỏi:
- Huy và em có chuyện à?
- Ờ không, tụi em vẫn vui vẻ bình thường. Tại tính anh hay ghen, nên thấy hình em chụp với Paul, ảnh giận em mới về đó.
- Ừ đàn ông là vậy đó. Lúc nào cũng muốn mình là của riêng họ.
- Trong khi đó, họ có quyền giao du với bất cứ cô gái đẹp nào bên ngoài, đúng không? Phụ nữ, chỉ biết mỗi một ông chồng mà thôi.
Thấy Tâm Tâm với nét căng thẳng Thư cười:
- Bỏ đi. Chị thăm mẹ, thấy mẹ ra sao?
- Rất tiến bộ, có thể tháng sau hết hẳn đó. Mẹ thấy chị nét xúc động có lệ chịu rơi rồi. Hy vọng sẽ tốt hơn.
- Em cũng tin vậy. Chị thấy mẹ mình đẹp không?
- Bây giờ mới thấy mẹ có nét. Ngày đó tóc bù xù đâu có chải, da thì hôi thối bùn đất, giờ sạch sẽ trắng hẳn ra. Nếu mình sửa soạn và trang phục hợp với vóc dáng của mẹ chắc đẹp lắm.
Thư thư gật gù, mắt mơ màng như tưởng l.ai khuôn mặt bà.
- Đẹp hơn bà ta là đủ rội Có một ngày em sẽ cho bà ta hiểu thế nào là đau khổ, như ngày nào bà đã gây ra cho mẹ mình vậy.
- Rồi tạo hoá sẽ cho bà ta nhận hậu quả đau thương mà. Tích đức thì tồn đức, tích hoa. thì làm sao nhận vinh hoa phú quý mãi được. Tất cá đều có cái gía của nó. Em lo gì. Chị mong em được hạnh phúc hơn chị.
Giọng Tâm trầm ấm ánh mắt thương yêu giành cho em minh. Thư gật nhẹ trước khi họ chia tay nhau.
Chẳng biết sao những tấm ảnh xem là "tình tứ " ấy lại đến tay ba mẹ Huy. Đêm ấy, Huybuồn lắm. Không phải vì hình ảnh Thư ngả đầu sang vai Paul, hay nghiêng mặt hôn, ôm cổ, choàng vai người con gái anh yêu quý, mà là những lời phê phán của mẹ đã chạm đến lòng tự trọng, tự ái trong anh. Đồng thời, bà treo ảnh của Nhã Chi, ngay phòng khách lẫn phòng của riêng Huy.
- M ẹ à! Con biết mẹ không thích Thư Thư và muốn con cưới Nhã Chi. Nhưng con yêu Thư thật sự, mẹ ạ. Yêu một người, cưới một người, khổ lắm.
- Vậy con bé ấy có đồng tình, đồng tâm nghĩ đến con không?
- Dĩ nhiên rồi. Nếu không biết con là bác sĩ, chắc tình cảm của con và Thư Thư đẹp hơn nhiều. Từ ngày biết con là gả xe ôm g iả, Thư giận con vì cho con là giả dối. Từ đó tránh mặt, con tìm biết bao ngày. Đến khi biết Nhã Chi được ba mẹ chọn, Thư Thư đau khổ mới lộ tình cảm dành cho con. Thư Thư tự ái, tự trọng không nhỏ.
- Nhưng gia tài này, ông bác sĩ tài giỏi này khiến cô có thể bỏ đi tính khí đó, để cùng bà mẹ điên ấy sống suốt đời bên con. Huy à! Con tỉnh lại và suy xét về Thư Thư của con một cách trung thực đi.
- Từ lâu, tụi con yêu và hiểu nhau lắm, mẹ à. Đừng chia xa tội nghiệp. Con xin mẹ. Thư đã khổ nhiều rồi, nếu con gây chuyện tan vỡ nữa, sợ Thư không chịu nổi. Cô ấy còn lo cho người mẹ đang điều trị trên ấy.
- Con sợ Thư Thư và bà mẹ điên đó buồn. Còn bà mẹ này thì mặc kệ phải không? Nuôi con bao năm qua, giờ con lớn khôn đi lo cho người ta. Càng nghĩ về thân phận bị bỏ quên, mẹ càng buồn cho mình hơn.
Huy cuối thấp, xoa tay lại, phân bua:
- Mẹ à! Cho con xin lỗi. Không phải con xem trọng mẹ của Thư, mà là bà ấy sống trong hoàn cảnh đáng thương, tất cả thiếu thốn lại bị điên dại, không biết mình là ai nữa. Thư Thư phải lo cho cuộc sống của mình và cả gia đình. Nếu xét Nhã Chi và Thư, quả là con chọn Thư đâu có gì quá đáng. Mong mẹ nghĩ lại mà thông cảm cho tình yêu của con và Thư Thư.
Anh lặng lẽ rời khỏi nhà trước ánh mắt buồn bã của mẹ mình. Quốc Huy cho xe lang thang trên phố bởi chán nản thái độ của mẹ. Bất chợt, anh gặp Thư khoác tay cùng người đàn ông cao ráo đang vui vẻ từ siêu thị bước ra. Huy vỗ đầu như gọi bộ nhớ và sự tỉnh táo trở về với mình để xem có phải Thư Thư của anh không?
Dù vậy, Huy vẫn theo chân hai người. Họ vẫn tay trong tay, vui vẻ đi vào hẻm của khu phố khá khang trang. Thật lâu, họ mới ra và theo hướng Biên Hoà cho xe thẳng tới.
Trái tim se thắt, màu mắt bối rối đưa anh đến tìm Thư tại phòng do bác sĩ Thiện cho Thư trọ suốt thời gian điều trị. Chờ thật lâu, Thư mới trở về với bộ đồ đơn giản của một cô giáo. Thấy Huy nhìn mình, Thư bước đến nắm tay anh, vui vẻ hỏi.
- Nói thứ bảy mới đến thăm em, sao giờ lại có mặt rồi?
Huy ngắm cô v ới sự giận dỗi, hoài nghi trong lòng, anh lạnh giọng:
- Em vừa đi đâu về đó?
Huy liếc cô rồi quay đi, gương mặt lạnh lùng. Thư đặt ly nước trước mặt anh, đầu nghiêng gần anh.
- Ê! Tự nhiên đổi vui thành giận, có gì nói đi sẽ nhẹ nhàng hơn. Uống chút nước mát đi, cho lòng giận hạ xuống, tâm tư giải bày sẽ ổn thôi.
- Đủ rồi. Anh hỏi em. Có khi nào Thư Thư đem tình cảm của anh và em thả theo gió bay đi không? Thư có đem trái tim của mình trao cho chàng trai không phải là Quốc Huy hay không? Đừng có giấu, nếu điều đó là sự thật.
Thư chỉ vào người, ngồi trước mặt Huy, gằn giọng hỏi:
- Anh nghĩ gì khi hỏi em câu ấy chứ. Nghi ngờ em hay có chứng cứ?
- Đừng hỏi, vì em chỉ có quyền giải thích những gì anh hỏi mà thôi. Anh ghét nhất là sự lừa dối.
- Anh nghe đây. Em chưa bao giờ lừa dối anh bất cứ khía cạnh n ào, không những anh mà là tất cả mọi người ở quanh em. Tình cho anh, em chưa được gì ngoài ánh mắt thương yêu anh cho. Thì tại sao em nói dối chứ?
- Em thật sự chưa trao tình yêu cho ai à?
- Dĩ nhiên rồi. Ngoài anh, em đâu có yêu, hứa hẹn với ai, thật mà.
- Nói không thẹn với lòng, với trời đất?
- Làm gì thẹn? Nếu không yêu anh, em có quyền chia tay một cách đường hoàng, bởi vì chúng ta chưa có giao ước, ba mẹ anh không chấp nhận anh. Nhưng em chưa bao giờ yêu ai ngoài anh. Tại sao anh có ý nghĩ như vậy?
- Thật sao? - Huy đập mạnh tay lên bàn.
- Không tin, đó là quyền của anh mà. Nếu còn yêu em, chúng ta sẽ tiếp tục sẻ chia, nương tựa tâm hồn. Ngược lại, anh muốn cưới Nhã Chi theo lời dạy bảo của cha mẹ, cũng không cần gieo tiếng oán cho em như thế.
- Em chưa từng cặp tay ai trên phố, về nhà, vào khách sạn suốt ngày nay thật ư?
- Anh nói gì vậy? Anh thấy sao không chạm mặt, để giờ dò hỏi cho mệt hơi.
- Đừng nói nữa. Bây giờ anh mới biết em sao rồi, trả lại xấp ảnh kỷ niệm cho em nè. Để đem về ngắm ảnh cho đỡ nhớ người.
Huy quăng một xấp ảnh cho Thư có dịp ngắm lại mình. Trước khi rời nơi ấy, Huy dằn từng lời:
- Từ phút này, chúng ta xem như chưa hề quen. Tình cảm của nah, em đã đem tặng cho người đàn ông đó thì đừng tìm anh nữa, nhớ đó.
Thư dang hai tay chặn cửa, hỏi lại:
- Anh nói thật chứ?
- Chưa bao giờ nói khác lòng mình trong những lúc quan trọng này. Lần trước anh có đến thăm em không đúng ngày đã hẹn, anh chứng kiến cảnh Paul ôm em xoay tron`, gã choàng vai âu yếm, má kề má, môi kề môi, thân thiết hơn anh rất nhiều. Trong khi anh yêu em thật sự, nhưng chưa bao giờ anh hôn em. Đúng không? Anh chưa là chồng, cũng chưa được cha mẹ đồng ý, nên anh trân trọng em là vậy.
- Anh tưởng em từng trao cho kẻ lạ sự thân thiết đó?
- Không cho ông Tây con đó thật sao? Vậy vào khách sạn làm gì?
Thư chạy ra cửa nhìn dáo dác như sợ Ông Thiện nghe. Huy cười nhẹ liếc cô bảo:
- Ông ấy sẽ mừng khi biết em và con trai họ gần nhau, thắm thiết âu yếm hơn anh, có gì phải ngại. Đâu có gì dấu được người ta chớ.
Cô đập lên ngực Huy thật mạnh, ngước cao mắt nhìn anh:
- Ai nói với anh rằng em vào khách sạn? Choàng vai chụp ảnh là có, chứ mấy tấm ảnh trời đất này Thư không bao giờ chấp nhận. Còn anh có yêu Thư hay không, tự anh biết. Về mà cưới vợ cho thoa? lòng đi, đừng có vẻ bùa để người ta đeo cho lấp tiếng xấu của mình.
- Vậy sao? Em có tốt không mà sợ người ta bôi bác. Hình ảnh anh có thể tha thứ cho em rằng ai đó ghét bỏ ghép này nọ. Còn mắt anh thấy làm sao thằng Huy này quên được, dối mình cho được chứ, em nói đi. Từ đây đường ai nấy đi.
- Con đường anh có Nhã Chi đi cùng chớ gì? Hay lắm. Làm bác sĩ mà diễn trò y như nghệ sĩ chuyên nghiệp. Quốc Huy! Anh thương em nên hồ đồ vì ghen tức, em có thể tha thứ cho anh. Ngược lại gieo tiếng ác cho em thì đừng có hòng à.
- Em đóng kịch còn hay hơn anh đó. Vừa nể, vừ sợ bởi vì anh được quen và yêu một người con gái hai lòng như em vậy.
Thư thư tức giận, đẩy Huy rời khỏi căn phòng vừ chứng kiến sự chia xa của hai người. Huy quay lại cười nhẹ:
- Anh có thể cưới vợ đường hoàng, chỉ tội cho em phải vào khách sạn với người ta một cách âm thầm. Làm vợ như vậy em thích lắm sao.
Thư trân người nhìn anh. Rồi khi người thương cô lặng lẽ quay đi, thật lâu, Thư mới trở lại với thực tế. Những tấm hình quái ác đó lần lượt qua mắt cộ Thư chán nản thương mình hơn bao giờ hết. Tình yêu của Quốc Huy là nguồn sống sự động viên rất lớn ở cộ Nếu không có Huy, cô không bao giờ nghĩ đến chuyện điều trị cho mẹ mình. Có Huy cô mới biết thế nào là cảm giác yêu thương nồn ấm. Ôi Huy đem đến cho cô vạn điều hạnh phúc, rồi cũng chính anh phá vở tâm hồn và trái tim cô không nương taỵ Anh đi ra khỏi chốn này, cũng như rời xa đời cô vậy. Chỉ còn lại trong lòng cô một sự trống rổng, đáng sợ bởi chính cái rổng của nó.
Nước mắt đau khổ vì sự từ chối của mẹ Huy chưa chìm lắng trong tâm tư Thư, giờ Huy thật sự xa cô, còn gì buồn hơn nữa. Thư thả mình lên nệm tha hồ cho ý nghĩ mình đi hoang, chỉ có thế mới vơi đau khổ khi trở về với thực tại.
- Thư Thư em sao vậy?
Thư đưa tay lên lau vội những giòng lệ loang rộng ấy. Trước mắt cô là Tâm Tâm chị của Thự Tóc cắt ngắn trong bộ đồ tây thời trang, trông chị thật đẹp, trẻ trung, hợp với dáng mảnh mai của chị. Thư cười trố mắt:
- Là chị hả? Sao lại biết mẹ Ở đây mà tìm đến vậy?
Tâm Tâm sà lại gần em gái, nắm tay Thư Thư xúc động kể lể:
- Được thư của em an ủi, khuyết khích chị bớt đi phần nào buồn khổ cho số phận mình. Chị cố níu kéo ở lại, hy vọng hạnh phúc sẽ tái tao lại, vợ chồnh hoà thuận, gia đình không rạn vỡ.
- Nhưng sao rồi? Anh ấy và cha mẹ bên nhà không thương chị sao?
- Có lẽ vậy. Mỗi lần bị hà hiếp, ức chế quá đáng, chị đứng ra phân bua đòi lại sự công bình cho mình, thì cha mẹ anh em bên ấy cho rằng chị bị điên trong thời kỳ bắt đầu. Chị càng tức bực, họ càng cho rằng chị sắp nổi điên và sẽ đi theo dấu chân của mẹ.
Thư gật gù như hiểu được nỗi buồn đó của chị mình:
- Em hiểu sự uất ức của chị mà. Rồi sau đó?
- Phải chi cha mẹ chồng khó mà chông mình hiểu và thương vợ thì cũng nên hy sinh một đời còn lại.
- Anh ấy thế nào đồng tình với cha mẹ à?
- chữ hiếu làm đầu, chữ tình dễ tìm là quan niệm của anh ấy. Đã vậy, chị còn ở lại làm gì nửa?
Tâm tâm lặng lẽ lau nước mắt.
-Chị lặng lẽ ra đi, bị mang tiếng, nội nghe sẽ buồn, còn la rầy chị là khác. Chị về gặp nội chưa?
Tâm cắn môi buồn bả gật đầu:
- Khi gia đình bên ấy vì chuyện của chị mà ì xèo, chị gọi điện cho nội, kể Lại không sót chi tiết nào. Nên lúc anh ấy sang thưa nội về chuyện ấy, bà đồng ý nhận chị về. Vợ Chồng có tình thì lưu luyến, còn không tình cảm như bao năm nay, dứt khoát càng sớm càng tốt, chứ ở lại có ít gì.
- Sao em không hay gì hết vậy?
- Nội sợ em buồn, bởi vì chị và em đều bị từ chối vì người mẹ điên dại ấy.
- Đâu có gì thật tế là vậy mà. Vả lại em mới yêu chia tay đâu có bị Tổn thương bằng chị. Vậy anh chị thôi nhau bao lâu rồI, sao giờ mới lên đây thăm mẹ.
Tâm Tâm vén tóc qua vành tai, lau nước mắt nói nhỏ:
- Gần sáu tháng rồi.
- Trời đất! gần sáu tháng rồi?
- Chị viết cho em lá thư ấy là lúc chị ra đi đó.
- Ảnh có tìm chị không?
- Có chứ. Nhưng chị không chấp nhận sự trở về.
- Sao vậy? Người ta biết lỗi chị cũng nên cho anh ấy một cơ hội chứ.
Tâm trề môi lắc đầu vẻ chán nản:
- Một ngàn cơ hội anh ta cũng không thay đổi, bởi sự nhu nhược đã luân lưu trong huyết mạch rồi. Xét sâu xa bởi thời gian sống bên nhau quá dài, nên khi chị dứt khoát, tình cảm là con số không tồn tại. Như vậy ông chồng hiếu từ ấy mới có dịp nhìn lại mình.
- Giờ chị làm gì? Sống ở đâu?
- Chị đang là nhân viên của một công ty xuất khẩu Tân Thuận và ở trong ấy luôn. Hết việc, ngủ hay ra ngoài đi công chuyện cho nội.
- Ủa, nội có việc gì ở thành phố? sao không giao cho ba mình.
Nếch môi, cô thở dài nhăn mũi bảo:
- Có những việc đàn bà làm được mà đàn ông thì không thành công, đâu thể nói đến cha mà con gái không có khả năng. Có khi là trái lại nữa là khác à.
- Sao chị xem thường ba mình quá vậy? Ba nghe được sẽ buồn đó.
- Nếu ba là người đàn ông có bản lĩnh, chị em mình đâu có khổ như ngày naỵ Tưởng gặp người cha thế ấy, thì chồng mình sẽ khác đi, không ngờ vẫn thế. Bởi vậy người ta nói, hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều thôi.
- Việc đã vậy rồi trách ba làm gì. Nội nhờ chị làm gì vậy? Có thể nói không?
Tâm tâm có vẻ ngượng ngập giọng cô nhỏ đi:
- Thư thư à vì công việc nội giao chị chưa thực hiện được nên chưa tiện báo cho em biết. Xin lỗi nha.
- Đâu có gì, nội giao cho chị là tin tưởng chị giử kín chuyện là đều tốt rồi.
- Có một điều chị muốn nói với em là bà nội của mình đã thương chúng ta hơn xưa, không còn ghét bỏ như ngày ấy nửa. Ai làm khổ mình thì cũng có ngay hồi tâm thôi, sau cơn mưa trời lại sáng mà.
Thư bước lại gần cửa sổ nhìn phượng hồng trên cành buồn bả:
- Có những chuyện sau khi hồi tâm thì lở làng cả rồi, muốn trở lại bước đầu cũng đâu có được.
- Nếu có thành tâm thì khoảng cách nào mà không san bằng được, tội lỗi hay sự sai lầm nào mà không có thể bỏ qua, nếu họ chịu sửa sai. Đằng này họ lại tưởng chuyện của mình giăng bẩy không ai biết. Trái lại họ còn ung dung tự tại, tiến tới tiến mãi để rồi phải nhận lấy hậu quả thôi.
- Họ chưa nhận hậu quả đau thương thì ta đã đau khổ, tan nát cõi lòng rồi. Bỏ đi, mỗi người có một số phận, trốn tránh cũng không được.
Tâm Tâm nhìn em mình hỏi:
- Huy và em có chuyện à?
- Ờ không, tụi em vẫn vui vẻ bình thường. Tại tính anh hay ghen, nên thấy hình em chụp với Paul, ảnh giận em mới về đó.
- Ừ đàn ông là vậy đó. Lúc nào cũng muốn mình là của riêng họ.
- Trong khi đó, họ có quyền giao du với bất cứ cô gái đẹp nào bên ngoài, đúng không? Phụ nữ, chỉ biết mỗi một ông chồng mà thôi.
Thấy Tâm Tâm với nét căng thẳng Thư cười:
- Bỏ đi. Chị thăm mẹ, thấy mẹ ra sao?
- Rất tiến bộ, có thể tháng sau hết hẳn đó. Mẹ thấy chị nét xúc động có lệ chịu rơi rồi. Hy vọng sẽ tốt hơn.
- Em cũng tin vậy. Chị thấy mẹ mình đẹp không?
- Bây giờ mới thấy mẹ có nét. Ngày đó tóc bù xù đâu có chải, da thì hôi thối bùn đất, giờ sạch sẽ trắng hẳn ra. Nếu mình sửa soạn và trang phục hợp với vóc dáng của mẹ chắc đẹp lắm.
Thư thư gật gù, mắt mơ màng như tưởng l.ai khuôn mặt bà.
- Đẹp hơn bà ta là đủ rội Có một ngày em sẽ cho bà ta hiểu thế nào là đau khổ, như ngày nào bà đã gây ra cho mẹ mình vậy.
- Rồi tạo hoá sẽ cho bà ta nhận hậu quả đau thương mà. Tích đức thì tồn đức, tích hoa. thì làm sao nhận vinh hoa phú quý mãi được. Tất cá đều có cái gía của nó. Em lo gì. Chị mong em được hạnh phúc hơn chị.
Giọng Tâm trầm ấm ánh mắt thương yêu giành cho em minh. Thư gật nhẹ trước khi họ chia tay nhau.