Thời gian trôi qua, bà Qúy đã điều trị nửa năm, Thư Thư ở bên bà từ lúc đó. Nay bà thật sự bình phục, trí nhớ rất tốt. Bà đang theo học khóa cắt may cao cấp, bởi ngày tháng trong viện bà đã được dạy cơ bản khá kỹ. Thư ở nhà bác sĩ Thiện, vừa chăm sóc mẹ, vừa học thêm vi tính. Chiều nay có người khách lạ đến tìm cô, Thư ra cổng để xem ai tìm đến cô, bởi bạn bè trong khóa không ít người thích kết bạn với mình.
Chiếc mũ trên đầu và cặp kính đen che chắn khiến Thư khó nhận, thêm chiếc áo manteau cổ cao, càng khó cho Thư hơn. Ngần ngừ thật lâu, cô hỏi:
- Ông là ai vậy? Tìm tôi có chuyện gì, xin cho biết được chứ.
- Cô không mời tôi vào nhà được sao?
Người ấy cất giọng khàn khàn, hướng về cô. Thư lắc đầu:
- Không thể tùy tiện mời anh vào nhà được, bì nó không phải của riêng tôi. Xin lỗi, ông có thể vào đề ngay được chưa. Tôi bận lắm đó.
- Tôi không đáng cho cô tiếp chuyện thì đúng hơn. Nhưng tôi đến đây với thành ý, chẳng lẽ cô không dành cho tôi chút lịch sự nào sao?
Thư Thư ngắm ông, cười nhẹ:
- Lịch sự tôi sẽ cho khi nào biết ông là ai, có quan hệ gì với tôi. Từ đó tôi mới có sự quyết định chứ. Tôi không thích tiếp người lạ, xin ông hiểu cho và tôn trọng tự do của tôi nhá.
Ông khẽ cười rồi nói, vẻ quan trọng trên khuôn mặt của ông.
- Tôi muốn báo cho cô biết về Huy, người đã một thời yêu cô đấy.
Ông để mắt nằm yên trên khuôn mặt cô, dù cô quay đi tránh né.
- Huy rất yêu cô, dù đã kết hôn với Nhã Chi sau sự hiểu lầm về cô kéo dài.
- Ông đừng nói nữa. Tôi không muốn nghe ai nhắc đến tên của hắn.
- Không muốn ai nhắc đến Quốc Huy, nhưng có đêm nào cô không nhớ đến ông ta? Có phải cô không muốn ai biết điều thầm kín ấy, đúng không?
- Bộ Ông trong lòng tôi sao rành quá vậy?
- Có lẽ tôi cảm nhận được điều đó qua ánh mắt và khuôn mặt ở cô có sự thay đổi khi tôi nhắc đến tên của Huy.
- Ông đến đây để nhận xét phản ứng của tôi để về báo cáo với ông chủ sao mà nhiều chuyện quá vậy. Ông đến gặp tôi có chuyện gì nói.
Ông khách cười gằn hỏi:
- Cô nôn nao muốn biết tại sao ông ấy đang hấp hối hay là cô muốn tiễn tôi, để không ai có cơ hội nhắc đến người cô yêu quý nữa.
Thư nhăn mày nhìn ông, gằn hỏi:
- Huy đang hấp hối à? Tại sao vậy? Có thật không?
- Cô sợ không gặp ông ta, hay cô có ý bảo rằng chưa chết là muộn?
- Sao ông nhiều chuyện quá vậy? Huy sao rồi, nói tôi nghe đi.
Ông quay lưng, lạnh nhạt bảo:
- Ông ta muốn gặp cô lần cuối. Giờ cô muốn đi thì lên xe.
- Còn vợ Ông ta đâu? - Cô ngập ngừng hỏi.
- Từ lúc cô sang đây, ông ấy đợi cho tâm tư Nhã Chi lắng dịu, bởi mẹ cô ta trắng tay, không được ba của cô tha thứ, nên bà tá túc bên Nhã Chi. Ông Huy biết Nhã Chi xấu hổ về mẹ mình không ít. Tuy không trách cứ mẹ, nhưng cô lo lắng sợ Huy từ hôn.
- Làm gì mà từ hôn? Không phải anh ta biết mẹ Nhã Chi tính tình xảo trá, đầy thủ đoạn từ đầu hay sao? Đã yêu Nhã Chi rồi nghĩ về cô ấy thôi, còn bà ấy thế nào mặc kệ đi, tính làm gì?
- Nhưng anh ta đâu có yêu Nhã Chi, người anh ta yêu là cô, là cô, mãi mãi là thế. Buồn thay, cô đâu có hiểu. Anh ta sở dĩ đính hôn với cô ấy tại vì hiểu lầm cô, ghen tức quá sinh ra quẫn trí, cưới Nhã Chi là để trả thù cô cho hả dạ. Ai ngờ người mà anh ta thấy đi bên chàng trai ấy không phải là cô mà là chị Tâm, khi Huy biết thì tất cả đã muộn rồi.
- Hồ đồ, nông nổi, bạc nghĩa thì phải chịu hập quả thôi, còn than thở gì. Ai thèm nghe. Ai mượn ông phân bua vậy?
Ông khách cười cười, giọng ông khe khẽ vang bên tai cô:
- Huy rất yêu cô, trong trái tim và cả cuộc đời mình, Huy chỉ yêu mỗi một Thư Thư mà thôi. Vì thế, Huy dứt khoát với Nhã Chi, sau ngày tháng ngắn ngủi ấy. Vả lại, họ chưa cưới nhau, chuyện chia tay đâu có gì rắc rối. Hơn nữa, Huy bỏ tiền mua căn nhà nhỏ cho cô ta rồi.
- Mua nhà? Sao không tặng cho mẹ con họ ngôi nhà đó như dự tính à?
- Làm gì có. Huy giữ tất cả để chờ cô về hạnh phúc bên nhau, nếu anh ta còn sống sau cơn bệnh kéo dài này.
- Bệnh gì? Bệnh tìm bởi yêu quá nhiều người cùng một lúc chứ gì. Vậy thì có chết cũng đáng thôi. - Cô cười nửa môi.
- Vậy cô có chịu gặp anh ta lần cuối cùng không thì nói.
- Hắn sắp chết thật ư? - Cô nhìn ông gặng hỏi.
- Muốn biết thì đi. Không thích, hay còn oán hận thì ngồi đó chơi đi.
Ông quay lại xe, đặt hai tay lên tay lái định cho xe chạy. Thư Thư bước lại đặt tay lên khung cửa nhỏ, ánh mắt vẻ khẩn trương:
- Ông này! Nói thật đi. Quốc Huy bệnh thật chứ?
- Tôi không biết. Còn yêu anh ta sao cô không đến gặp anh ta mà hỏi.
Cô đập tay lên khung cửa, vẻ giận dỗi:
- Yêu thì tôi vẫn không có gì thay đổi, nhưng tôi ghét.
- Ghét thì ghét. Nhưng lòng Huy vẫn yêu cô như xưa, vì cô mà đau khổ. Anh ta sang đây tìm cô bao nhiêu ngày tháng vất vả, cô không thấy Huy yêu cô quý cô thế nào sao? Chuyện đã qua, cô bỏ đi. Giờ cô cho anh ta cơ hội làm lại từ đầu đi, giận hờn mãi có ích gì. Cả hai cùng đau khổ cùng nhớ nhung nhau, cô vui sao?
- Ông biết gì mà nói. Tôi chưa trù hắn "thân bại danh liệt" là may lắm rồi. Còn nhớ hắn hả, nhớ để oán hận thì có.
Nhìn cô giận dỗi, tức tối, ông cười như cầu hòa thay Huy vậy:
- Còn oán hận là tình yêu trong lòng cô vẫn còn đấy mà, cô quên sao.
- Vậy ông về đi. Từ đây, đừng tìm tôi nữa. Còn gã đa tình ấy có chết, cho chết luôn đi và bảo rằng. Thư Thư vui vẻ tiễn hắn đó.
- Cô không muốn gặp người mình yêu thì đừng đứng cửa sổ khóc mỗi đêm nữa. Cô gái à! Tình cảm dành cho anh ta thế nào, tưởng ai không biết sao?
- Vậy sao? Ông định khích bác để tôi đến đó chứ gì?
- Đâu cần phải tốn hơn vì cô nhiều như vậy. Bổn phận của tôi là thông báo thay Huy, bởi vì gã không đủ sức đến đây, dù những ngày qua, từng đêm hắn đã đứng đây ngắm cô qua khung cửa ấy.
- Gã đến đây à? - Thư ngạc nhiên kêu lên.
- Thư Thư tính qua cứng rắn, cố chấp. Trong khi Huy luôn yêu thương cô, tại sao cô lại hành hạ mình và Huy cho thỏa mãn tự ái chứ. Để giờ gã mệt mỏi vì sức khỏe suy dần... sắp chết rồi, cô còn ngang bướng nữa.
- Sắp chết thật ư?
- Ở đó mà kêu đi. Tôi về. Chừng hắn chết đừng có hối hận, nhớ đó.
Nói rồi, ông đề máy xe, bất cần Thư thế nào. Tiếng máy xe nổ giòn kéo cô về thực tế, Thư chạy theo, kêu gọi rối rít. Ông khách cho xe dừng lại với nụ cười. Thư ngồi vào xe với vẻ nôn nóng, hỏi hết câu này đến câu khác. Nhưng gã tài xế lặng lẽ lái đi, không hề đáp lại câu nào.
Thư Thư nghe tức giận trong lòng. Cô ghét nhất là nụ cười nửa môi của gã, nhưng ránh chịu đựng để gã đưa cô đến gặp, xem tình trạnh của Huy ra sao. Nếu không vì lẽ đó, hắn sẽ biết tay cô. Đi được một đoạn, gã tài xế rẽ xe vào ngõ vắng và ngừng lại. Thư nhìn quanh chẳng thấy nhà nào, chỉ thấy hàng cây rợp lác vàng trước mặt. Cô giận dỗi hỏi:
- Sao lại ngừng ở đây? Bộ giở chứng hả?
Cô lắc tay, kéo gã sang một bên để giành lấy tay lái. Bất ngờ hai người ngã vào nhau, và gã đã ôm trọn cô vào lòng. Thư kêu lên hốt hoảng. Trong khi gã vừa cười cười, vừa đưa tay gỡ kính đen và chiếc nón phủ kín vầng trán thông minh, cho cô ngỡ ngàng khi khuôn mặt quen thuộc của Huy áp vào má cô.
- Là anh hả? Buông ra, mở cửa mau!
Chàng trai ấy biết làm gì khi muốn giữ cô trong vòng tay ấm áp của mình mãi mãi. Nụ hôn thật nồng ấm cho cô nhớ lại thuở yêu nhau ngày ấy. Thời gian chầm chậm trôi qua. Huy bắt gặp ánh mắt dỗi hờn của cô ngước nhìn anh. Huy cụng trán vào trán cô, cười bảo:
- Không làm thế, sao hiểu được lòng em dành cho anh thế nào chứ. Thư Thư à! Chuyện đã qua, đừng giận anh nhá. Từ đây, anh luôn ở bên em. Chúng ta sẽ làm từ đầu há?
- Em ghét anh. - Cô phụng phịu liếc anh.
Huy nựng má cô, cười:
- Anh thật hạnh phúc khi được em thương yêu trọn vẹn như thế. Giờ lòng anh thôi lo âu nữa. Chứ như trước đây, ôi, nặng nề không chịu được. May là em không chấp nhận lời cầu hôn của Paul, nếu không, chắc anh đau khổ lắm.
- Chứ không phải anh đang hấp hối đó sao? Xạo chưa từng thấy.
- Không ngụy trang, em đuổi anh đi làm sao. Nhờ vậy, anh mới có được em nè. Thư Thư à! Mình cưới nhau há.
- Làm vợ bé anh hả? Không dám đâu. Rồi anh bỏ vợ lớn cho ai?
Huy xiết tay cô vào lòng, cười cười:
- Lớn bé gì đều là Thư Thư hết. Quốc Huy từ đây nguyện là nô tài của em mà, không dám sai lời.
Cô cười, nhún ai hỏi:
- Nếu em đã là vợ của Paul rồi thì sao?
- Thì anh tới luôn chứ sao?
Huy áp môi lên mắt, lên môi Thư. Nụ hôn thắm thiết sau bao ngày nhung nhớ. Từ đây, họ như chim liền cánh, như cây liền cành, không có gì chia cách được tình yêu của họ lần nữa.
Trên cao, ánh trăng phủ một màu vàng nhạt, tạo khung cảnh nên thơ cho đôi tình nhân trong phút giây hội ngộ thêm nồng ấm.
HẾT
Chiếc mũ trên đầu và cặp kính đen che chắn khiến Thư khó nhận, thêm chiếc áo manteau cổ cao, càng khó cho Thư hơn. Ngần ngừ thật lâu, cô hỏi:
- Ông là ai vậy? Tìm tôi có chuyện gì, xin cho biết được chứ.
- Cô không mời tôi vào nhà được sao?
Người ấy cất giọng khàn khàn, hướng về cô. Thư lắc đầu:
- Không thể tùy tiện mời anh vào nhà được, bì nó không phải của riêng tôi. Xin lỗi, ông có thể vào đề ngay được chưa. Tôi bận lắm đó.
- Tôi không đáng cho cô tiếp chuyện thì đúng hơn. Nhưng tôi đến đây với thành ý, chẳng lẽ cô không dành cho tôi chút lịch sự nào sao?
Thư Thư ngắm ông, cười nhẹ:
- Lịch sự tôi sẽ cho khi nào biết ông là ai, có quan hệ gì với tôi. Từ đó tôi mới có sự quyết định chứ. Tôi không thích tiếp người lạ, xin ông hiểu cho và tôn trọng tự do của tôi nhá.
Ông khẽ cười rồi nói, vẻ quan trọng trên khuôn mặt của ông.
- Tôi muốn báo cho cô biết về Huy, người đã một thời yêu cô đấy.
Ông để mắt nằm yên trên khuôn mặt cô, dù cô quay đi tránh né.
- Huy rất yêu cô, dù đã kết hôn với Nhã Chi sau sự hiểu lầm về cô kéo dài.
- Ông đừng nói nữa. Tôi không muốn nghe ai nhắc đến tên của hắn.
- Không muốn ai nhắc đến Quốc Huy, nhưng có đêm nào cô không nhớ đến ông ta? Có phải cô không muốn ai biết điều thầm kín ấy, đúng không?
- Bộ Ông trong lòng tôi sao rành quá vậy?
- Có lẽ tôi cảm nhận được điều đó qua ánh mắt và khuôn mặt ở cô có sự thay đổi khi tôi nhắc đến tên của Huy.
- Ông đến đây để nhận xét phản ứng của tôi để về báo cáo với ông chủ sao mà nhiều chuyện quá vậy. Ông đến gặp tôi có chuyện gì nói.
Ông khách cười gằn hỏi:
- Cô nôn nao muốn biết tại sao ông ấy đang hấp hối hay là cô muốn tiễn tôi, để không ai có cơ hội nhắc đến người cô yêu quý nữa.
Thư nhăn mày nhìn ông, gằn hỏi:
- Huy đang hấp hối à? Tại sao vậy? Có thật không?
- Cô sợ không gặp ông ta, hay cô có ý bảo rằng chưa chết là muộn?
- Sao ông nhiều chuyện quá vậy? Huy sao rồi, nói tôi nghe đi.
Ông quay lưng, lạnh nhạt bảo:
- Ông ta muốn gặp cô lần cuối. Giờ cô muốn đi thì lên xe.
- Còn vợ Ông ta đâu? - Cô ngập ngừng hỏi.
- Từ lúc cô sang đây, ông ấy đợi cho tâm tư Nhã Chi lắng dịu, bởi mẹ cô ta trắng tay, không được ba của cô tha thứ, nên bà tá túc bên Nhã Chi. Ông Huy biết Nhã Chi xấu hổ về mẹ mình không ít. Tuy không trách cứ mẹ, nhưng cô lo lắng sợ Huy từ hôn.
- Làm gì mà từ hôn? Không phải anh ta biết mẹ Nhã Chi tính tình xảo trá, đầy thủ đoạn từ đầu hay sao? Đã yêu Nhã Chi rồi nghĩ về cô ấy thôi, còn bà ấy thế nào mặc kệ đi, tính làm gì?
- Nhưng anh ta đâu có yêu Nhã Chi, người anh ta yêu là cô, là cô, mãi mãi là thế. Buồn thay, cô đâu có hiểu. Anh ta sở dĩ đính hôn với cô ấy tại vì hiểu lầm cô, ghen tức quá sinh ra quẫn trí, cưới Nhã Chi là để trả thù cô cho hả dạ. Ai ngờ người mà anh ta thấy đi bên chàng trai ấy không phải là cô mà là chị Tâm, khi Huy biết thì tất cả đã muộn rồi.
- Hồ đồ, nông nổi, bạc nghĩa thì phải chịu hập quả thôi, còn than thở gì. Ai thèm nghe. Ai mượn ông phân bua vậy?
Ông khách cười cười, giọng ông khe khẽ vang bên tai cô:
- Huy rất yêu cô, trong trái tim và cả cuộc đời mình, Huy chỉ yêu mỗi một Thư Thư mà thôi. Vì thế, Huy dứt khoát với Nhã Chi, sau ngày tháng ngắn ngủi ấy. Vả lại, họ chưa cưới nhau, chuyện chia tay đâu có gì rắc rối. Hơn nữa, Huy bỏ tiền mua căn nhà nhỏ cho cô ta rồi.
- Mua nhà? Sao không tặng cho mẹ con họ ngôi nhà đó như dự tính à?
- Làm gì có. Huy giữ tất cả để chờ cô về hạnh phúc bên nhau, nếu anh ta còn sống sau cơn bệnh kéo dài này.
- Bệnh gì? Bệnh tìm bởi yêu quá nhiều người cùng một lúc chứ gì. Vậy thì có chết cũng đáng thôi. - Cô cười nửa môi.
- Vậy cô có chịu gặp anh ta lần cuối cùng không thì nói.
- Hắn sắp chết thật ư? - Cô nhìn ông gặng hỏi.
- Muốn biết thì đi. Không thích, hay còn oán hận thì ngồi đó chơi đi.
Ông quay lại xe, đặt hai tay lên tay lái định cho xe chạy. Thư Thư bước lại đặt tay lên khung cửa nhỏ, ánh mắt vẻ khẩn trương:
- Ông này! Nói thật đi. Quốc Huy bệnh thật chứ?
- Tôi không biết. Còn yêu anh ta sao cô không đến gặp anh ta mà hỏi.
Cô đập tay lên khung cửa, vẻ giận dỗi:
- Yêu thì tôi vẫn không có gì thay đổi, nhưng tôi ghét.
- Ghét thì ghét. Nhưng lòng Huy vẫn yêu cô như xưa, vì cô mà đau khổ. Anh ta sang đây tìm cô bao nhiêu ngày tháng vất vả, cô không thấy Huy yêu cô quý cô thế nào sao? Chuyện đã qua, cô bỏ đi. Giờ cô cho anh ta cơ hội làm lại từ đầu đi, giận hờn mãi có ích gì. Cả hai cùng đau khổ cùng nhớ nhung nhau, cô vui sao?
- Ông biết gì mà nói. Tôi chưa trù hắn "thân bại danh liệt" là may lắm rồi. Còn nhớ hắn hả, nhớ để oán hận thì có.
Nhìn cô giận dỗi, tức tối, ông cười như cầu hòa thay Huy vậy:
- Còn oán hận là tình yêu trong lòng cô vẫn còn đấy mà, cô quên sao.
- Vậy ông về đi. Từ đây, đừng tìm tôi nữa. Còn gã đa tình ấy có chết, cho chết luôn đi và bảo rằng. Thư Thư vui vẻ tiễn hắn đó.
- Cô không muốn gặp người mình yêu thì đừng đứng cửa sổ khóc mỗi đêm nữa. Cô gái à! Tình cảm dành cho anh ta thế nào, tưởng ai không biết sao?
- Vậy sao? Ông định khích bác để tôi đến đó chứ gì?
- Đâu cần phải tốn hơn vì cô nhiều như vậy. Bổn phận của tôi là thông báo thay Huy, bởi vì gã không đủ sức đến đây, dù những ngày qua, từng đêm hắn đã đứng đây ngắm cô qua khung cửa ấy.
- Gã đến đây à? - Thư ngạc nhiên kêu lên.
- Thư Thư tính qua cứng rắn, cố chấp. Trong khi Huy luôn yêu thương cô, tại sao cô lại hành hạ mình và Huy cho thỏa mãn tự ái chứ. Để giờ gã mệt mỏi vì sức khỏe suy dần... sắp chết rồi, cô còn ngang bướng nữa.
- Sắp chết thật ư?
- Ở đó mà kêu đi. Tôi về. Chừng hắn chết đừng có hối hận, nhớ đó.
Nói rồi, ông đề máy xe, bất cần Thư thế nào. Tiếng máy xe nổ giòn kéo cô về thực tế, Thư chạy theo, kêu gọi rối rít. Ông khách cho xe dừng lại với nụ cười. Thư ngồi vào xe với vẻ nôn nóng, hỏi hết câu này đến câu khác. Nhưng gã tài xế lặng lẽ lái đi, không hề đáp lại câu nào.
Thư Thư nghe tức giận trong lòng. Cô ghét nhất là nụ cười nửa môi của gã, nhưng ránh chịu đựng để gã đưa cô đến gặp, xem tình trạnh của Huy ra sao. Nếu không vì lẽ đó, hắn sẽ biết tay cô. Đi được một đoạn, gã tài xế rẽ xe vào ngõ vắng và ngừng lại. Thư nhìn quanh chẳng thấy nhà nào, chỉ thấy hàng cây rợp lác vàng trước mặt. Cô giận dỗi hỏi:
- Sao lại ngừng ở đây? Bộ giở chứng hả?
Cô lắc tay, kéo gã sang một bên để giành lấy tay lái. Bất ngờ hai người ngã vào nhau, và gã đã ôm trọn cô vào lòng. Thư kêu lên hốt hoảng. Trong khi gã vừa cười cười, vừa đưa tay gỡ kính đen và chiếc nón phủ kín vầng trán thông minh, cho cô ngỡ ngàng khi khuôn mặt quen thuộc của Huy áp vào má cô.
- Là anh hả? Buông ra, mở cửa mau!
Chàng trai ấy biết làm gì khi muốn giữ cô trong vòng tay ấm áp của mình mãi mãi. Nụ hôn thật nồng ấm cho cô nhớ lại thuở yêu nhau ngày ấy. Thời gian chầm chậm trôi qua. Huy bắt gặp ánh mắt dỗi hờn của cô ngước nhìn anh. Huy cụng trán vào trán cô, cười bảo:
- Không làm thế, sao hiểu được lòng em dành cho anh thế nào chứ. Thư Thư à! Chuyện đã qua, đừng giận anh nhá. Từ đây, anh luôn ở bên em. Chúng ta sẽ làm từ đầu há?
- Em ghét anh. - Cô phụng phịu liếc anh.
Huy nựng má cô, cười:
- Anh thật hạnh phúc khi được em thương yêu trọn vẹn như thế. Giờ lòng anh thôi lo âu nữa. Chứ như trước đây, ôi, nặng nề không chịu được. May là em không chấp nhận lời cầu hôn của Paul, nếu không, chắc anh đau khổ lắm.
- Chứ không phải anh đang hấp hối đó sao? Xạo chưa từng thấy.
- Không ngụy trang, em đuổi anh đi làm sao. Nhờ vậy, anh mới có được em nè. Thư Thư à! Mình cưới nhau há.
- Làm vợ bé anh hả? Không dám đâu. Rồi anh bỏ vợ lớn cho ai?
Huy xiết tay cô vào lòng, cười cười:
- Lớn bé gì đều là Thư Thư hết. Quốc Huy từ đây nguyện là nô tài của em mà, không dám sai lời.
Cô cười, nhún ai hỏi:
- Nếu em đã là vợ của Paul rồi thì sao?
- Thì anh tới luôn chứ sao?
Huy áp môi lên mắt, lên môi Thư. Nụ hôn thắm thiết sau bao ngày nhung nhớ. Từ đây, họ như chim liền cánh, như cây liền cành, không có gì chia cách được tình yêu của họ lần nữa.
Trên cao, ánh trăng phủ một màu vàng nhạt, tạo khung cảnh nên thơ cho đôi tình nhân trong phút giây hội ngộ thêm nồng ấm.
HẾT