Trước khi xe ngựa của nàng rời đi, Trịnh Du vẫn không dám đứng dậy. Người nước Chu vây xung quanh nàng ta xem náo nhiệt nhiều vậy, mà Tề Chu thù hận nhiều năm, giết qua giết lại, đối với người Chu, khó được thấy một Quận vương phi nước Tề quỳ gối trước mặt mình, nên tiếng cười vang, tiếng nghị luận, tiếng chửi rủa quả thật không dứt bên tai, nếu không phải bận tâm nàng ta là phụ nhân, chỉ sợ đã có người phun nước bọt vào nàng ta rồi.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Trịnh Du chịu khổ như thế!
Không cách nào kiềm chế, nên nàng ta bụm mặt khóc.
Vũ Văn Nguyệt đã sớm đi đến xe tò mò nhìn Trịnh Du đang khóc, đột nhiên nói: "Quận Vương phi này thật đáng thương, Cao Trường Cung không thèm quan tâm đến nàng ta gì cả. Hì hì."
Đã từng thích Cao Trường Cung, muốn gả cho Cao Trường Cung, nên Vũ Văn Nguyệt cũng thấy ngứa mắt với Trịnh Du, nhìn thấy nàng ta nhếch nhác khóc rống, không khỏi rất sảng khoái.
Tỳ nữ bên cạnh Vũ Văn Nguyệt cũng đưa đầu nhìn, tỳ nữ này hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, xuất thân từ gia đình đàng hoàng, học thức phong phú, từng là nữ quan, bởi vì lão luyện, nên mới được phái đến bên cạnh Vũ Văn Nguyệt hầu hạ. Trong thời gian Vũ Văn Nguyệt và Trịnh Du ở chung thì nàng ta cũng đã hiểu rõ gần hết mọi chuyện.
Lập tức, nàng ta gật đầu một cái, nói một cách đầy ý vị sâu xa: "Nữ nhân không thể khư khư cố chấp, gả cho một phu quân không để ý và không che chở cho mình, nhục nhã và khổ sở chỉ có thể tự nuốt."
Dừng một lát, tỳ nữ này tiếp tục nói: "Nói thật, Lan Lăng vương phi này thật hẹp hòi, chắc là năm đó Lý phi làm cơ thiếp của Lan Lăng Vương thì nàng ta nhất định nhục nhã nàng ấy không ít, hiện tại Lý phi gả vào hoàng gia. Được thế, trả thù lại cũng là bình thường. Nàng ta làm sao lại không nghĩ ra đây? Một thân một mình đến nước địch, lại còn muốn trả thù, còn muốn giẫm Lý phi dưới chân như quá phứ mới vui vẻ à."
Lắc đầu một cái, tỳ nữ này nói: "Không thức thời vụ, không biết tiến lùi, ngu ngốc."
Thấy Vũ Văn Nguyệt bên cạnh như có điều suy nghĩ. Tỳ nữ này vui mừng trong bụng, tiếp tục nói: "Mặc kệ chỗ nào, đều coi trọng tôn ti nhất. Trên dưới sâm nghiêm không thể nghịch, nhưng vào hoàng gia, những gông xiềng kia liền có thể lấy hết xuống. Nữ nhân của hoàng đế chỉ chia thành hai loại được sủng và không được sủng, dù là hoàng hậu, gặp phải tần phi được cưng chiều, cũng không thể đối đầu ngay mặt, phải cẩn thận làm việc. Điểm này khác với trong phủ của các quý tộc ở Tề Chu chúng ta."
Vũ Văn Nguyệt gật đầu một cái.
Tỳ nữ đó lại nói: "Nô nghe người ta nói, bệ hạ thật sự cưng chiều Lý phi, có một lần ngài ấy nói với cận thị, trước kia thường hay lo lắng nhưng từ khi nàng ấy tới, mới biết được sự vui vẻ trong thế gian."
Vũ Văn Nguyệt nghe đến đó, không khỏi trừng lớn mắt, ngạc nhiên nói: "Vũ Văn Ung thật nói như vậy?" diien~đaàn~leê~quyý~đoôn
"Thật nói như vậy." Tỳ nữ nói: "Nếu không, ngài cho rằng vì sao đại trủng tể coi trọng Lý phi nương nương đó như thế?"
Vũ Văn Nguyệt trầm mặc.
Một bên kia. Xe trâu của Trương Khởi rốt cuộc không thấy được.
Thấy thế, Trịnh Du vội vàng đứng lên, một hồi lâu rốt cuộc mới vọt ra khỏi đám người không ngừng giễu cợt và còn đưa tay sàm sỡ nàng ta.
Thiên tân vạn khổ trở lại phủ sứ giả, gương mặt nàng ta trang điểm tỉ mỉ đã nhoe nhoét. Tóc cũng tán loạn, xiêm áo càng thêm nhăn nhúm, phía trên đầy dấu tay.
Khi nàng ta xuất hiện bên ngoài phủ sứ giả thì người gác cổng nhất thời không nhận ra, bèn tiến lên cản Trịnh Du lại.
Một người trong đó đang chuẩn bị xua đuổi thì một người khác mắt tinh, rốt cuộc nhận ra trang phục và gương mặt quen thuộc của Trịnh Du, hắn lập tức vội vã ra hiệu cho đồng bạn bằng mắt, vừa cáo lỗi vừa vội vàng lui ra.
Việc này dường như thêm dầu vào lửa, Trịnh Du không chịu được nữa, vừa xông trở về phòng của mình, liền nằm ở trên giường khóc lớn.
Nàng ta khóc đến thở không ra hơi, khiến các tỳ nữ bên cạnh nhìn nhau, vừa sợ hãi vừa lo lắng.
Qua một hồi lâu, Trịnh Du mới thút thít dừng khóc. Nàng ta lau nước mắt, nức nở nói: "Chúng ta đi."
Chúng tỳ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, một hồi lâu mới có một tỳ nữ cẩn thận hỏi "Vương phi, đi nơi nào?"
"Về nhà, trở về nước Tề."
Tỳ nữ đó càng nói chuyện cẩn thận hơn: "Nhưng, đoàn người không đi, chúng ta không thể quay về." Đây không phải Tấn Dương đến Nghiệp thành, từ Trường An đến Nghiệp thành, ngàn dặm xa xôi, không đi theo đại đội ngũ, hậu quả không dám tưởng tượng.
Trịnh Du tỉnh táo lại.
Nàng ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, mở đôi mắt đỏ bừng, qua một hồi, nước mắt nàng ta lại chảy xuống.
Lúc này, nàng ta vô cùng hối hận, ban đầu không nên sợ Cao Trường Cung phát hiện, phải nên hạ nặng tay!
Rõ ràng, nàng ta vô cùng hiểu Cao Trường Cung, sự hiểu biết đó, thậm chí thắng bản thân Cao Trường Cung, thắng cả Trương thị A Khởi.
Người kia từ nhỏ lớn lên ở hoàng cung, bởi vì mẫu thân đã từng được sủng ái, sau lại vô sỉ bỏ trốn, nên thân phận của hắn trở nên hết sức khó xử. Hắn bị đặt ở một góc tầm thường trong hoàng cung, mặc cho Phương lão chăm sóc hắn, hoàn toàn tự sinh tự diệt.
Nhưng cả đám nô tỳ trong cung quen nâng cao đạp thấp, cũng không dám quá mức khi dễ hắn.
Bởi vì, nương của hắn dù sao từng rất được sủng ái, họ không biết bệ hạ vốn nắng mưa thất thường dễ vui dễ giận của họ, khi nào sẽ lại nhớ đến nhi tử do nữ nhân mình thích nhất sinh ra. Sau đó, đột nhiên muốn thanh toán những người từng vô lễ với nhi tử của ông ta.
Vì vậy, Cao Trường Cung từ nhỏ đến lớn, luôn sống trong những ngày tháng không bị ai khi dễ, nhưng cũng không ai để ý đến hắn.
Hắn mặc dù thông minh bất phàm, được Phương lão chỉ dẫn chút ít, và dựa vào một số sách liền tinh thông văn võ, nhưng về thế thái nhân tình thì hắn chỉ nhận biết được những chuyện như trong hoàng cung
Hắn luôn nghĩ rằng, nữ nhân sinh tồn trong các thế gia lớn, giống với nữ nhân sinh tồn trong cung, khác nhau là được sủng ái hoặc không được sủng, được sủng ái có thể lên trời, phi tử được sủng ái có thể chống lại hoàng hậu, còn không được sủng thì chính là người mất mẫu thân giống hắn.
Bởi vì hiểu rõ, nàng ta tự tin nàng ta có thể nắm giữ Cao Trường Cung, sau khi sống chung với hắn, nàng ta sẽ có những ngày tháng nàng ta mong muốn.
Nhưng nàng ta tính tới tính lui lại không tính được, sẽ bởi vì một Trương Khởi mà xuất hiện biến hóa lớn như vậy.
Khi Trịnh Du cắn răng nghiến lợi, hối hận không thôi thì Trương Khởi đã trở về trong hoàng cung.
Xa xa. Vũ Văn Ung liền thấy được Trương Khởi mang trâm gỗ mặc quần vải nhẹ nhàng đi lại.
Nhìn nàng, hắn ta giương môi cười một tiếng, nói: "Chỉ bắt người ta quỳ thôi sao? A Khởi nhân từ nương tay như vậy là không thể được!"
d/đlqđ' Về sau trong cung này, còn có thể có nữ nhân khác vào, gặp phải chuyện như vậy cũng chỉ bắt người ta quỳ một cái, cả tát cũng không có, sẽ làm những nô tỳ kia lấn đến trên đầu.
Cảm thấy sự khuyên can trong lời nói của Vũ Văn Ung. Trương Khởi mím môi cười một tiếng, nàng mở to mắt, "Bệ hạ thật là tin tức linh thông."
Vũ Văn Ung cũng cười một tiếng. Hắn ta vươn tay ra với Trương Khởi.
Trương Khởi do dự một hồi, từ từ tiến lên một bước, đưa tay đặt trong lòng bàn tay của hắn.
Nắm tay nhỏ mềm mại của Trương Khởi. Vũ Văn Ung vừa đi về phía bàn cờ bên cạnh, vừa nói: "Không chỉ là trẫm, có lẽ quần thần đều biết. Nói không chừng ngày mai sẽ có thần tử can gián, muốn tạm giữ Lan Lăng vương phi đó."
Hắn ta ngồi vào trên giường, mới chậm rãi buông tay Trương Khởi ra, ngẩng đầu nhìn nàng cười nói: "Như thế nào? Ở bên cạnh trẫm so với ngày xưa ở Tề có khác không?"
Hắn ta tuy cười, nhưng ánh mắt lại sắc bén!
Hắn ta đang chờ Trương Khởi trả lời.
Trong lòng Trương Khởi lộp cộp. Lo lắng thầm nghĩ: hắn ta càng ngày càng nghiêm túc, hiện tại còn ngây thơ muốn so sánh với Cao Trường Cung.
Rũ mắt, Trương Khởi cười thản nhiên, nhẹ nhàng trả lời: "Nếu hậu cung của bệ hạ chỉ có A Khởi, cuộc sống sẽ rất tự tại." Nàng đảo con ngươi một vòng. Hì hì nói: "Đáng tiếc bệ hạ là thiên tử, không thiếu nhất chính là nữ nhân."
Nàng nói thật nhẹ nhàng dí dỏm, nụ cười cũng xinh đẹp rực rỡ, nhưng Vũ Văn Ung vẫn bất động, hắn ta ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào nàng. Một lát sau, mới cười như không cười hỏi "Như thế này à?"
Trương Khởi bị hắn nhìn mà không dám nhìn thẳng, cúi đầu dịu dàng lên tiếng: "Đúng vậy."
Vũ Văn Ung hiển nhiên không muốn thả nàng, hắn ta vẫn còn nhìn chằm chằm nàng, nhìn chòng chọc một hồi, hắn ta đột nhiên nói nói: "Cao Trường Cung đã như thế, nàng cũng đã rời xa hắn. . . . Cần gì vẫn thủ tiết cho hắn?"
Trương Khởi sợ hết hồn, nàng vội vã sẳng giọng: "Ta mới không thủ tiết cho hắn!"
"Hả? Sao A Khởi lại lo sợ sự thân cận của trẫm như thế?"
Thấy Trương Khởi rốt cuộc trắng mặt không biết trả lời như thế nào, Vũ Văn Ung nhẹ nhếc miệng, hai mắt sắc bén lại vẫn nhìn chằm chằm vào nàng không thả!
Đang lúc ấy một loạt tiếng bước chân truyền đến.
Không bao lâu, một thái giám đi tới, bẩm vớ Vũ Văn Ung: "Bệ hạ, biên quan cấp báo! Đột Quyết đến biên giới!"
Vũ Văn Ung nhanh chóng ngẩng đầu lên.
Hắn ta liền đúng lên, trầm giọng hỏi: "Kẻ xâm lấn có bao nhiêu?"
"Hai mươi bảy bộ lạc! Chừng mười vạn quân mã!"
Hai mươi bảy bộ lạc, mười vạn quân mã? Vậy là bộ lạc lớn.
Sắc mặt của Vũ Văn Ung trong nháy mắt trầm xuống. Những người Đột Quyết đến từ thảo nguyên, bọn họ hàng năm sinh trưởng trên lưng ngựa, lại hung dữ không sợ chết, một người bình thường có thể bằng mấy chục người ở Tề Chu.
Mười vạn người Đột Quyết phạm bên, đây là đại chiến gần đây ít có.
Cau mày, Vũ Văn Ung vừa bảo cung tỳ thay đồ, vừa khẩn cấp hỏi: "Đại trủng tể đâu?"
"Đã thông tri đại trủng tể."
Mới nói đến đây, Vũ Văn Ung đã nhìn thấy đoàn người Vũ Văn Hộ sải bước đi tới nơi này.
Xa xa thấy Vũ Văn Ung, Vũ Văn Hộ đã lớn tiếng nói: "Bệ hạ, chuyện này không phải chuyện đùa, ta đã phái sứ giả cầu viện nước Tề!"
Tề Chu mặc dù hàng năm tranh đấu, nhưng lại nhất trí đối đầu Đột Quyết, cũng vì cả hai gần nhau phải bênh vực nhau. Gặp gỡ Đột Quyết xâm chiếm, bình thường đều giúp nhau một tay.
Nghe lời Vũ Văn Hộ nói, Vũ Văn Ung gật đầu một cái, hỏi ông ta: "Không biết tình huống tướng sĩ biên cảnh như thế nào?"
Nói lời này thì, trong giọng của Vũ Văn Ung có lo lắng, so với bất luận kẻ nào hắn đều biết, Vũ Văn Hộ kể từ lúc đầu đánh thắng mấy thắng trận, thì liền trở nên bảo thủ trong việc cầm quyền đánh giặc, không nghe người ta nói, bởi thế đánh trận nào cũng bại.
Hắn ta không tin, bị ông ta thống trị, mà các tướng sĩ không xảy ra sự cố.
Quả nhiên, nghe Vũ Văn Ung hỏi thăm, Vũ Văn Hộ sững sờ, tỏ vẻ không hiểu rõ lắm.
Thống soái tam quân lại không biết quân tình biên cảnh!
Khi Vũ Văn Ung đang rất không vui trong lòng thì Binh bộ thượng thư tiến đến phía trước, cúi đầu nói ra: "Trong bảy thành, tướng sĩ quân ta tổng cộng có ba trăm ngàn người trú đóng, binh khí. . . . . ."
Không đợi ông ta nói xong, Vũ Văn Ung đã trầm giọng nói: "Ba trăm ngàn người?"
Chỉ ba trăm ngàn người, dù cho người Đột Quyết nhét kẽ răng đều có chưa đủ!
Thấy Binh bộ thượng thư nghẹn lại, trong lòng Vũ Văn Ung lộp cộp, chỉ sợ không chỉ không đủ người, binh khí lương thảo cũng rất là thiếu?
Nghĩ tới đây, hắn ta đè xuống lửa giận sôi trào, ngẩng đầu lên nói với Vũ Văn Hộ: "Đại trủng tể, chuyện khẩn cấp, vị hoàng đế này như trẫm cũng không thể ngồi không ở trong cung, ngươi phát lệnh xuống, nói trẫm muốn ngự giá thân chinh!"
Mệnh lệnh này vừa ra, chúng thần đi theo sau lưng Vũ Văn Hộ, liền ríu ra ríu rít nghị luận.
Vũ Văn Hộ hơi do dự một lát sau, cũng không thương nghị với chúng thần, mà gật đầu nói: "Liền nghe bệ hạ."
Trương Khởi đứng ở một bên, nhìn Vũ Văn Ung thương nghị với mọi người một lát sau, liền bị cả đám đưa đến đại điện thương nghị.
Nàng xoay người đi, mới vừa tắm rửa thay quần áo, liền nghe được một thái giám bẩm: "Lý phi nương nương. Bệ hạ nói, sẽ mang nương nương cùng xuất chinh, xin nương nương thu thập một chút."
Cái gì? Mang nàng cùng xuất chinh? Trương Khởi mở to mắt, đứng bật dậy.
Nàng còn nghĩ, thừa cơ hội này chạy ra nước Chu, trở lại Trần đấy.