Lan Lăng Vương nghe vậy cười lạnh nói: "Ai dám động đến ta A Khởi, ta sẽ cùng hắn thề không lưỡng toàn." Quay đầu, hắn hỏi **: "Ta để cho ngươi thả ra những tin tức kia, phản ứng như thế nào?"
** cung kính trả lời: "Lúc chúng ta tới Kiến Khang thì phố lớn ngõ nhỏ Kiến Khang đều nói Quận Vương vì Trương cơ, không ngại cùng cả Chu quốc đối địch sao? Nghiệp thành và Tấn Dương đều giống như nhau, thậm chí còn hiểu rõ hơn, người nghị luận nhiều hơn."
Lan Lăng Vương ừ một tiếng.
Thấy hắn trầm mặc, ** nhỏ giọng hỏi: "Vương phi nơi đó, thật sự bằng lòng hòa ly sao?"
Vừa nói ra lời này, mày Lan Lăng Vương chau lại thành ngọn núi. Một lát sau, hắn lắc đầu nói: "Có lẽ không dễ dàng như vậy."
"Vì sao?"
"Thành Hiệu úy không phải đã nói rồi sao? Tâm tư của phụ nhân rất khác với trượng phu. Họ càng không muốn buông bỏ khúc mắc, lại càng cố chấp hơn. Trịnh Du với A khởi oán hận đã sâu, ta sợ nàng vì không cho A Khởi được tiện nghi, sẽ kéo dài hôn sự. Nói đến hòa ly, là kế sách gạt ta trở về nước thôi."
Chuyện này, ** không có chỗ để chen miệng, hắn trầm mặc.
Qua một lúc sau, Lan Lăng Vương cười lạnh nói: "Hiện tại không nhịn được là Trịnh Du, là bệ hạ. Vả lại kéo dài thêm thời gian, một ngày nào đó, bọn họ sẽ phải nhượng bộ."
Nói tới chỗ này, giọng nói của hắn chậm lại: "Ngươi viết thư đi, nói rằng, ta với A Khởi đã đến Kiến Khang, A Khởi vẫn có khúc mắc với ta. Ngươi thay ta tạ lỗi với bệ hạ, nói là, đến bây giờ, Cao Trường Cung ta đã hiểu rõ, có thể không có vị trí Quận Vương, cũng có thể không có binh quyền soái vị, chỉ có phụ nhân này, ta không quên, không bỏ được. Kính xin bệ hạ chớ trách tội, đợi ta giải trừ khúc mắc với nàng. Sau khi sinh con cùng nàng, sẽ xem xét chuyện về nước."
"Vâng."
Trịnh Du nhận được thư tín từ bồ câu của Lan Lăng Vương thì đã vào tháng tư.
Tháng tư hoa cỏ tươi tốt, chính là lúc phong cảnh nhân gian đẹp nhất.
Cũng không biết Cao Trạm nghĩ thế nào, lúc hắn nhận được thư tín từ bồ câu của Lan Lăng Vương. Sau khi xem xong tờ giấy kia thì ra lệnh cho người đưa tờ giấy đến phủ Lan Lăng vương, trong tay Trịnh Du.
Lúc này Trịnh Du đang đứng ở trong sân, đờ đẫn nhìn cây cối càng ngày càng tươi tốt . Ở bên ngoài tường viện, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng cười vui của nam nữ trẻ tuổi. Không cần nhìn, nàng cũng biết, những người đó đang tay nắm tay, dạo chơi bên bờ sông, trên núi mùa xuân.
Thế gian này, khắp nơi đều là một mảnh ấm áp ngọt ngào, chỉ có cái nhà này. Bị gốc cây đa trăm năm ngăn trở che đậy, lộ ra một luồng khí âm hàn .
Sau khi nhìn thoáng qua tờ giấy kia, nàng từng chút từng chút xé nó thành mảnh nhỏ. Nàng xé rất nhỏ, rất nhỏ, cho đến khi tờ giấy trắng giống như bông tuyết, gió vừa thổi nhẹ, liền bay khắp bốn phía, lúc này mới dừng tay.
Lòng của nàng đã thành kén, bên trong âm u lạnh lẽo, ánh mặt trời cũng không chiếu vào được. Bên ngoài rõ ràng là cảnh xuân tươi đẹp, rõ ràng bên ngoài là từng trận nói cười, nhưng những thứ kia cách nàng quá xa, quá xa, xa đến mức nàng không thể tưởng tượng được, xa đến mức nàng không có cách gì quay đầu, không cách nào hiểu, thật ra thì nàng chỉ cần buông tha một vài thứ, là có thể nhận được loại hạnh phúc ao ước này.
Chỉ là khắp nơi trong đầu nàng, một lần lại một lần xuất hiện một hàng chữ: "Đợi ta cùng nàng sinh con sẽ về nước."
Sinh con sao? Bất giác, trước mắt Trịnh Du xuất hiện một vài hình ảnh: Cao Trường Cung cùng Trương Khởi tay nắm tay, một lớn một nhỏ, hai người xinh đẹp khiến người đỏ mắt, đứa con trai xinh đẹp nước mắt lưng tròng khắp nơi đuổi theo phía sau bọn họ, trong miệng gọi: "Phụ vương, mẫu phi, đợi hài nhi với."
Làm sao có thể? Tại sao có thể? Trịnh Du cười lạnh một tiếng, vụt xoay người trở về phòng.
Đúng lúc ấy thì, một người làm vội vàng đi tới, thấy Trịnh Du, hắn cúi đầu bẩm: "Bẩm vương phi, Hòa thượng thư tới."
Vừa nhắc tới Hòa thượng thư, mặt Trịnh Du lập tức liền biến sắc, nàng trầm giọng nói: "Ta là một phụ nhân đơn độc ở nhà, liên quan gì đến Thượng Thư phía trên, tại sao lại liên tiếp viếng thăm? Nói cho hắn biết, ta không có ở đây."
Gần như là giọng nói của nàng vừa dứt, giọng nói trong trẻo mang theo một loại ngọt ngào cùng tiếng cười vui của Hòa Sĩ Khai vang lên: "Vương phi cần gì phải cự người ngoài ngàn dặm? Tiểu tử Cao Trường Cung kia không nhớ nàng, Nghiệp thành này còn có trượng phu khác nguyện ý gần gũi với vương phi." Vừa dứt tiếng, một người hán tử bốn mươi tuổi mặt tròn, dáng dấp trông trơn bóng rõ ràng vọt vào.
Hán tử kia chính là Hòa Sĩ Khai, cận thần được tin tưởng nhất bên cạnh Cao Trạm. Vừa nhìn thấy Hòa Sĩ Khai trưng ra đôi mắt hí cười cười, vẻ mặt có vẻ cực kỳ ân cần, sắc mặt Trịnh Du lúc xanh lúc trắng. Kể từ hôm đó, sau khi bị Cao Trạm đùa giỡn, cái tên Hòa Sĩ Khai liền xuất hiện. Mỗi lần hắn đều đem phủ Lan Lăng vương trở thành phủ đệ của mình, thoải mái đi vào, đối với nàng hết sức trêu ghẹo, khinh nhục.
Trịnh Du không phải là không có phản kháng, nàng đã từng lệnh cho người làm trong phủ đuổi hắn ra ngoài, cũng nói với phụ thân và Tộc trưởng, nhưng mà, người làm nào đuổi Hòa Sĩ Khai đi, ngày thứ hai liền bị tiện nhân cắt đứt chân để ngoài cửa lớn, mà phụ thân và Tộc trưởng lại còn là nói nàng nhẫn nại, nói cái gì chiếm tiện nghi của Hòa thượng thư hắn, Trịnh Du không cần phải tức giận như vậy.
Hiện tại, Hòa Sĩ Khai này lại tới. Hắn nhìn thấy Trịnh Du nghiêm mặt nhìn mình chằm chằm, không thuận theo đến gần mình, vừa quát lớn nhóm người hầu tiến lên, vừa tiện tay cầm cây chổi làm kiếm ngăn ở trước người của nàng.
Cái bộ dáng này của Trịnh Du, khiến Hòa Sĩ Khai liên tiếp thở dài, hắn liếc nhìn nhóm người hầu căn bản không dám tiến lên, lắc đầu thở dài nói: "Cần gì chứ, cần gì chứ? Ta nói vương phi nương nương, chuyện nam nữ nói một cách thẳng thừng, cũng chính là chuyện như vậy. Nói thật, phụ nhân các người cũng có thể từ trong đạt được niềm vui. Cần gì phải cự người ngoài ngàn dặm như vậy?" Hắn chậc chậc hai tiếng, lại nói: "Hơn nữa, tiểu tử Cao Trường Cung kia vứt bỏ ngươi không quan tâm, ngươi cần gì phải thủ tiết vì hắn?"
Hòa Sĩ Khai vừa nói, vừa từ từ đến gần Trịnh Du giống như mèo vờn chuột. Trịnh Du từng bước từng bước lùi về phía sau, lùi đến lúc không thể lùi về phía sau nữa, nàng không nhịn được âm thanh kêu lên: "Hòa Sĩ Khai, ngươi đừng ép ta! Nói cho ngươi biết, chờ Cao Trường Cung trở về, hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi, hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Vừa nói ra lời này, Hòa Sĩ Khai cất tiếng cười to, trong tiếng cười lớn của hắn, Trịnh Du ngừng thét chói tai, trong giây lát nước mắt nàng ngập vành mắt: Cao Trường Cung trở lại, cho dù chuyện này ở trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không để ý tới, tim của hắn, tinh lực của hắn, tất cả đều ở trên người con tiện nhân kia, hắn sao có thể nhìn thấy khó khăn của mình, cô tịch của mình? Hắn luôn thương tiếc phụ nhân kia, luôn yêu thương nàng, hắn không hề nghĩ tới, ở nơi hắn không nhìn thấy, mình cũng sẽ bị người lăng nhục, bản thân mình cũng đáng thương như vậy?"
Chuyện này không thể nghĩ, vừa nghĩ lòng của nàng đau như bị kim châm, làm nàng không ngăn nổi nước mắt của mình. Rốt cuộc, Trịnh Du lùi đến khi chống lại bức tường, cuối cùng để cây chổi xuống, che mặt ở trong tay áo lớn tiếng khóc .
Hòa Sĩ Khai thấy nàng khóc thì vui mừng, gật gù đắc ý thở dài nói: "Rõ ràng là trò đùa tao nhã, sao như vậy đã khóc? Mất hứng, hôm nay quá mất hứng." Vừa nhớ tới mất hứng, Hòa Sĩ Khai vừa lung lay lúc lắc đi trở về. Hắn vừa ra khỏi viện, mười người làm hắn mang đến đây, như một tổ ong ùa lên vây quanh hắn.
Một người thiếu niên được tin tưởng tiến đến, nhỏ giọng nói: "Thượng Thư đại nhân, vậy chúng ta đi chỗ nào?"
"Đi chỗ nào?" Hòa Sĩ Khai hì hì cười một tiếng, nhỏ giọng nói: "Đương nhiên là đến hoàng cung gặp Hoàng hậu nương nương, nàng vẫn chờ ta nói chuyện xưa của Trịnh Du đấy."
Bất kể là ở Nghiệp thành hay là Tấn Dương, bên ngoài Trịnh Du tỏ rõ gia thế khắp mọi mặt, là trung tâm của quý nữ. Nàng khiến đám người Hồ hoàng hậu và Hòa Sĩ Khai, còn có Hoàng đế Cao Trạm cảm thấy hứng thú, chỉ là Cao Trường Cung vứt bỏ nàng, nàng lại không quan tâm, cái loại si tình đó ngoan cố đến cố chấp. Tất cả quý nữ, trước khi cưới mấy người còn trong sạch, vốn không có mấy người bị trượng phu ném sang một bên, lạnh nhạt một năm, còn tuân theo trượng phu không muốn rời bỏ, chỉ có một Trịnh Du.
Ở Bắc Tề này lễ nghi đã bị hủy hoại, trinh tiết cùng tín nghĩa đều là chuyện cười và là điểm tâm nơi trà dư tửu hậu, Trịnh Du nàng, trong lúc vô hình đã thành chuyện cười của một số người. Hơn nữa, quá khứ khi còn là nữ lang thì Trịnh Du bất hòa với Hồ hoàng hậu, hơn nữa bởi vì chuyện của Trương Khởi, từng tính kế Hồ hoàng hậu. Vì vậy, khi Hồ hoàng hậu nắm đại quyền, sau đó từng ngày Trịnh Du sống không dễ dàng.
—— Cao Trạm hoang đường, mà theo hắn hoang đường tùy hứng càng nhiều, văn võ bá quan, thế gia trăm năm, toàn bộ không sánh bằng cây đao trong tay đại quân kia. Nói cách khác, bên ngoài trừ một vài võ tướng hắn còn có điều kiêng kỵ, đối với những khác người, Cao Trạm cùng Hồ hoàng hậu không gì kiêng kỵ gì nữa.
Trịnh Du bi thương khóc thút thít một lúc, thấy Hòa Sĩ Khai cuối cùng đã đi, nàng lau nước mắt, nức nở nói: "Chuẩn bị một chút, ta muốn gặp Thu công chúa."
Một tỳ nữ đến gần, nhỏ giọng nói: "Vương phi đã quên? Lần trước sau chuyện Hòa Sĩ Khai, Thu công chúa đi tìm bệ hạ, sau đó bị bệ hạ giam lại, bảo là muốn gả nàng đến Đột Quyết. Vương phi hiện tại đi tìm nàng, chỉ sợ không gặp được."
Tỳ nữ nhắc nhở, Trịnh Du lúc này mới nhớ lại, hình như là có chuyện như thế. Nàng cắn cắn môi, nhất thời cũng nghĩ không ra, muốn phá giải cục diện trước mắt còn có thể tìm ai?
Yên lặng chảy lệ một lúc, Trịnh Du đột nhiên nói: "Chuẩn bị giấy bút, ta muốn viết thư cho Trường Cung, ta muốn nói cho hắn biết những chuyện này. Ta biết, chỉ có lời của hắn bệ hạ mới nghe, mới có thể kiêng kỵ." Nói tới chỗ này, nàng như nhớ tới cái gì, cặp mắt sáng rực, vừa vội vàng đi về phía thư phòng, vừa nghẹn ngào nói: "Ta thật sự đần, thực ngốc. . . . . . Ta mạnh mẽ chống đỡ cái gì? Chuyện này ta nên sớm nói cho hắn biết, đã sớm phải nói." Nàng tin tưởng, Cao Trường Cung bảo vệ nàng từ nhỏ đến lớn, lần này cũng sẽ ra tay. Nàng tin tưởng, biết nàng bị làm khó, sau khi biết nàng cho hắn gánh vác mọi thứ, hắn sẽ mềm lòng, sẽ càng yêu thương nàng hơn.
Con tiện nhân kia tại sao lại được Cao Trường Cung đối đãi một cách toàn tâm toàn ý? Không phải nàng càng giả bộ đáng thương, càng giả bộ bên ngoài kiên cường bất khuất, trên thực tế cũng không phải là bộ dáng yếu ớt sao?
Lan Lăng Vương nhận được thư tín từ bồ câu của Trịnh Du thì hắn và Trương Khởi đã dừng lại ở thành Kiến Khang gần một tháng. Mà vào lúc này, hắn đang cùng ** đám người đang ra roi giục ngựa, từ một thành nhỏ bên ngoài thành Kiến Khang vội vã chạy về Kiến Khang. Thời gian này, hắn thu thập không ít tin tức về thành Kiến Khang và các thành trì lớn, mục đích chính là muốn tìm một nơi trong tưởng tượng của Trương Khởi, nơi phồn hoa yên bình lại không bị chiến loạn ảnh hưởng. Đó là giấc mơ của nàng, hắn dự định sau khi tìm được, mua một chút đất đai cùng trang viện ở trong thành trước, nhân tiện sắp xếp một ít nhân thủ, làm chỗ lui về.
Lúc này, một tên hộ vệ từ trong thành vội vã đuổi theo, chạm mặt gặp gỡ, hắn thi lễ một cái, liền đưa tờ giấy trắng tới tay Lan Lăng Vương.
Lan Lăng Vương nghe vậy cười lạnh nói: "Ai dám động đến ta A Khởi, ta sẽ cùng hắn thề không lưỡng toàn." Quay đầu, hắn hỏi : "Ta để cho ngươi thả ra những tin tức kia, phản ứng như thế nào?"
cung kính trả lời: "Lúc chúng ta tới Kiến Khang thì phố lớn ngõ nhỏ Kiến Khang đều nói Quận Vương vì Trương cơ, không ngại cùng cả Chu quốc đối địch sao? Nghiệp thành và Tấn Dương đều giống như nhau, thậm chí còn hiểu rõ hơn, người nghị luận nhiều hơn."
Lan Lăng Vương ừ một tiếng.
Thấy hắn trầm mặc, nhỏ giọng hỏi: "Vương phi nơi đó, thật sự bằng lòng hòa ly sao?"
Vừa nói ra lời này, mày Lan Lăng Vương chau lại thành ngọn núi. Một lát sau, hắn lắc đầu nói: "Có lẽ không dễ dàng như vậy."
"Vì sao?"
"Thành Hiệu úy không phải đã nói rồi sao? Tâm tư của phụ nhân rất khác với trượng phu. Họ càng không muốn buông bỏ khúc mắc, lại càng cố chấp hơn. Trịnh Du với A khởi oán hận đã sâu, ta sợ nàng vì không cho A Khởi được tiện nghi, sẽ kéo dài hôn sự. Nói đến hòa ly, là kế sách gạt ta trở về nước thôi."
Chuyện này, không có chỗ để chen miệng, hắn trầm mặc.
Qua một lúc sau, Lan Lăng Vương cười lạnh nói: "Hiện tại không nhịn được là Trịnh Du, là bệ hạ. Vả lại kéo dài thêm thời gian, một ngày nào đó, bọn họ sẽ phải nhượng bộ."
Nói tới chỗ này, giọng nói của hắn chậm lại: "Ngươi viết thư đi, nói rằng, ta với A Khởi đã đến Kiến Khang, A Khởi vẫn có khúc mắc với ta. Ngươi thay ta tạ lỗi với bệ hạ, nói là, đến bây giờ, Cao Trường Cung ta đã hiểu rõ, có thể không có vị trí Quận Vương, cũng có thể không có binh quyền soái vị, chỉ có phụ nhân này, ta không quên, không bỏ được. Kính xin bệ hạ chớ trách tội, đợi ta giải trừ khúc mắc với nàng. Sau khi sinh con cùng nàng, sẽ xem xét chuyện về nước."
"Vâng."
Trịnh Du nhận được thư tín từ bồ câu của Lan Lăng Vương thì đã vào tháng tư.
Tháng tư hoa cỏ tươi tốt, chính là lúc phong cảnh nhân gian đẹp nhất.
Cũng không biết Cao Trạm nghĩ thế nào, lúc hắn nhận được thư tín từ bồ câu của Lan Lăng Vương. Sau khi xem xong tờ giấy kia thì ra lệnh cho người đưa tờ giấy đến phủ Lan Lăng vương, trong tay Trịnh Du.
Lúc này Trịnh Du đang đứng ở trong sân, đờ đẫn nhìn cây cối càng ngày càng tươi tốt . Ở bên ngoài tường viện, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng cười vui của nam nữ trẻ tuổi. Không cần nhìn, nàng cũng biết, những người đó đang tay nắm tay, dạo chơi bên bờ sông, trên núi mùa xuân.
Thế gian này, khắp nơi đều là một mảnh ấm áp ngọt ngào, chỉ có cái nhà này. Bị gốc cây đa trăm năm ngăn trở che đậy, lộ ra một luồng khí âm hàn .
Sau khi nhìn thoáng qua tờ giấy kia, nàng từng chút từng chút xé nó thành mảnh nhỏ. Nàng xé rất nhỏ, rất nhỏ, cho đến khi tờ giấy trắng giống như bông tuyết, gió vừa thổi nhẹ, liền bay khắp bốn phía, lúc này mới dừng tay.
Lòng của nàng đã thành kén, bên trong âm u lạnh lẽo, ánh mặt trời cũng không chiếu vào được. Bên ngoài rõ ràng là cảnh xuân tươi đẹp, rõ ràng bên ngoài là từng trận nói cười, nhưng những thứ kia cách nàng quá xa, quá xa, xa đến mức nàng không thể tưởng tượng được, xa đến mức nàng không có cách gì quay đầu, không cách nào hiểu, thật ra thì nàng chỉ cần buông tha một vài thứ, là có thể nhận được loại hạnh phúc ao ước này.
Chỉ là khắp nơi trong đầu nàng, một lần lại một lần xuất hiện một hàng chữ: "Đợi ta cùng nàng sinh con sẽ về nước."
Sinh con sao? Bất giác, trước mắt Trịnh Du xuất hiện một vài hình ảnh: Cao Trường Cung cùng Trương Khởi tay nắm tay, một lớn một nhỏ, hai người xinh đẹp khiến người đỏ mắt, đứa con trai xinh đẹp nước mắt lưng tròng khắp nơi đuổi theo phía sau bọn họ, trong miệng gọi: "Phụ vương, mẫu phi, đợi hài nhi với."
Làm sao có thể? Tại sao có thể? Trịnh Du cười lạnh một tiếng, vụt xoay người trở về phòng.
Đúng lúc ấy thì, một người làm vội vàng đi tới, thấy Trịnh Du, hắn cúi đầu bẩm: "Bẩm vương phi, Hòa thượng thư tới."
Vừa nhắc tới Hòa thượng thư, mặt Trịnh Du lập tức liền biến sắc, nàng trầm giọng nói: "Ta là một phụ nhân đơn độc ở nhà, liên quan gì đến Thượng Thư phía trên, tại sao lại liên tiếp viếng thăm? Nói cho hắn biết, ta không có ở đây."
Gần như là giọng nói của nàng vừa dứt, giọng nói trong trẻo mang theo một loại ngọt ngào cùng tiếng cười vui của Hòa Sĩ Khai vang lên: "Vương phi cần gì phải cự người ngoài ngàn dặm? Tiểu tử Cao Trường Cung kia không nhớ nàng, Nghiệp thành này còn có trượng phu khác nguyện ý gần gũi với vương phi." Vừa dứt tiếng, một người hán tử bốn mươi tuổi mặt tròn, dáng dấp trông trơn bóng rõ ràng vọt vào.
Hán tử kia chính là Hòa Sĩ Khai, cận thần được tin tưởng nhất bên cạnh Cao Trạm. Vừa nhìn thấy Hòa Sĩ Khai trưng ra đôi mắt hí cười cười, vẻ mặt có vẻ cực kỳ ân cần, sắc mặt Trịnh Du lúc xanh lúc trắng. Kể từ hôm đó, sau khi bị Cao Trạm đùa giỡn, cái tên Hòa Sĩ Khai liền xuất hiện. Mỗi lần hắn đều đem phủ Lan Lăng vương trở thành phủ đệ của mình, thoải mái đi vào, đối với nàng hết sức trêu ghẹo, khinh nhục.
Trịnh Du không phải là không có phản kháng, nàng đã từng lệnh cho người làm trong phủ đuổi hắn ra ngoài, cũng nói với phụ thân và Tộc trưởng, nhưng mà, người làm nào đuổi Hòa Sĩ Khai đi, ngày thứ hai liền bị tiện nhân cắt đứt chân để ngoài cửa lớn, mà phụ thân và Tộc trưởng lại còn là nói nàng nhẫn nại, nói cái gì chiếm tiện nghi của Hòa thượng thư hắn, Trịnh Du không cần phải tức giận như vậy.
Hiện tại, Hòa Sĩ Khai này lại tới. Hắn nhìn thấy Trịnh Du nghiêm mặt nhìn mình chằm chằm, không thuận theo đến gần mình, vừa quát lớn nhóm người hầu tiến lên, vừa tiện tay cầm cây chổi làm kiếm ngăn ở trước người của nàng.
Cái bộ dáng này của Trịnh Du, khiến Hòa Sĩ Khai liên tiếp thở dài, hắn liếc nhìn nhóm người hầu căn bản không dám tiến lên, lắc đầu thở dài nói: "Cần gì chứ, cần gì chứ? Ta nói vương phi nương nương, chuyện nam nữ nói một cách thẳng thừng, cũng chính là chuyện như vậy. Nói thật, phụ nhân các người cũng có thể từ trong đạt được niềm vui. Cần gì phải cự người ngoài ngàn dặm như vậy?" Hắn chậc chậc hai tiếng, lại nói: "Hơn nữa, tiểu tử Cao Trường Cung kia vứt bỏ ngươi không quan tâm, ngươi cần gì phải thủ tiết vì hắn?"
Hòa Sĩ Khai vừa nói, vừa từ từ đến gần Trịnh Du giống như mèo vờn chuột. Trịnh Du từng bước từng bước lùi về phía sau, lùi đến lúc không thể lùi về phía sau nữa, nàng không nhịn được âm thanh kêu lên: "Hòa Sĩ Khai, ngươi đừng ép ta! Nói cho ngươi biết, chờ Cao Trường Cung trở về, hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi, hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Vừa nói ra lời này, Hòa Sĩ Khai cất tiếng cười to, trong tiếng cười lớn của hắn, Trịnh Du ngừng thét chói tai, trong giây lát nước mắt nàng ngập vành mắt: Cao Trường Cung trở lại, cho dù chuyện này ở trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không để ý tới, tim của hắn, tinh lực của hắn, tất cả đều ở trên người con tiện nhân kia, hắn sao có thể nhìn thấy khó khăn của mình, cô tịch của mình? Hắn luôn thương tiếc phụ nhân kia, luôn yêu thương nàng, hắn không hề nghĩ tới, ở nơi hắn không nhìn thấy, mình cũng sẽ bị người lăng nhục, bản thân mình cũng đáng thương như vậy?"
Chuyện này không thể nghĩ, vừa nghĩ lòng của nàng đau như bị kim châm, làm nàng không ngăn nổi nước mắt của mình. Rốt cuộc, Trịnh Du lùi đến khi chống lại bức tường, cuối cùng để cây chổi xuống, che mặt ở trong tay áo lớn tiếng khóc .
Hòa Sĩ Khai thấy nàng khóc thì vui mừng, gật gù đắc ý thở dài nói: "Rõ ràng là trò đùa tao nhã, sao như vậy đã khóc? Mất hứng, hôm nay quá mất hứng." Vừa nhớ tới mất hứng, Hòa Sĩ Khai vừa lung lay lúc lắc đi trở về. Hắn vừa ra khỏi viện, mười người làm hắn mang đến đây, như một tổ ong ùa lên vây quanh hắn.
Một người thiếu niên được tin tưởng tiến đến, nhỏ giọng nói: "Thượng Thư đại nhân, vậy chúng ta đi chỗ nào?"
"Đi chỗ nào?" Hòa Sĩ Khai hì hì cười một tiếng, nhỏ giọng nói: "Đương nhiên là đến hoàng cung gặp Hoàng hậu nương nương, nàng vẫn chờ ta nói chuyện xưa của Trịnh Du đấy."
Bất kể là ở Nghiệp thành hay là Tấn Dương, bên ngoài Trịnh Du tỏ rõ gia thế khắp mọi mặt, là trung tâm của quý nữ. Nàng khiến đám người Hồ hoàng hậu và Hòa Sĩ Khai, còn có Hoàng đế Cao Trạm cảm thấy hứng thú, chỉ là Cao Trường Cung vứt bỏ nàng, nàng lại không quan tâm, cái loại si tình đó ngoan cố đến cố chấp. Tất cả quý nữ, trước khi cưới mấy người còn trong sạch, vốn không có mấy người bị trượng phu ném sang một bên, lạnh nhạt một năm, còn tuân theo trượng phu không muốn rời bỏ, chỉ có một Trịnh Du.
Ở Bắc Tề này lễ nghi đã bị hủy hoại, trinh tiết cùng tín nghĩa đều là chuyện cười và là điểm tâm nơi trà dư tửu hậu, Trịnh Du nàng, trong lúc vô hình đã thành chuyện cười của một số người. Hơn nữa, quá khứ khi còn là nữ lang thì Trịnh Du bất hòa với Hồ hoàng hậu, hơn nữa bởi vì chuyện của Trương Khởi, từng tính kế Hồ hoàng hậu. Vì vậy, khi Hồ hoàng hậu nắm đại quyền, sau đó từng ngày Trịnh Du sống không dễ dàng.
—— Cao Trạm hoang đường, mà theo hắn hoang đường tùy hứng càng nhiều, văn võ bá quan, thế gia trăm năm, toàn bộ không sánh bằng cây đao trong tay đại quân kia. Nói cách khác, bên ngoài trừ một vài võ tướng hắn còn có điều kiêng kỵ, đối với những khác người, Cao Trạm cùng Hồ hoàng hậu không gì kiêng kỵ gì nữa.
Trịnh Du bi thương khóc thút thít một lúc, thấy Hòa Sĩ Khai cuối cùng đã đi, nàng lau nước mắt, nức nở nói: "Chuẩn bị một chút, ta muốn gặp Thu công chúa."
Một tỳ nữ đến gần, nhỏ giọng nói: "Vương phi đã quên? Lần trước sau chuyện Hòa Sĩ Khai, Thu công chúa đi tìm bệ hạ, sau đó bị bệ hạ giam lại, bảo là muốn gả nàng đến Đột Quyết. Vương phi hiện tại đi tìm nàng, chỉ sợ không gặp được."
Tỳ nữ nhắc nhở, Trịnh Du lúc này mới nhớ lại, hình như là có chuyện như thế. Nàng cắn cắn môi, nhất thời cũng nghĩ không ra, muốn phá giải cục diện trước mắt còn có thể tìm ai?
Yên lặng chảy lệ một lúc, Trịnh Du đột nhiên nói: "Chuẩn bị giấy bút, ta muốn viết thư cho Trường Cung, ta muốn nói cho hắn biết những chuyện này. Ta biết, chỉ có lời của hắn bệ hạ mới nghe, mới có thể kiêng kỵ." Nói tới chỗ này, nàng như nhớ tới cái gì, cặp mắt sáng rực, vừa vội vàng đi về phía thư phòng, vừa nghẹn ngào nói: "Ta thật sự đần, thực ngốc. . . . . . Ta mạnh mẽ chống đỡ cái gì? Chuyện này ta nên sớm nói cho hắn biết, đã sớm phải nói." Nàng tin tưởng, Cao Trường Cung bảo vệ nàng từ nhỏ đến lớn, lần này cũng sẽ ra tay. Nàng tin tưởng, biết nàng bị làm khó, sau khi biết nàng cho hắn gánh vác mọi thứ, hắn sẽ mềm lòng, sẽ càng yêu thương nàng hơn.
Con tiện nhân kia tại sao lại được Cao Trường Cung đối đãi một cách toàn tâm toàn ý? Không phải nàng càng giả bộ đáng thương, càng giả bộ bên ngoài kiên cường bất khuất, trên thực tế cũng không phải là bộ dáng yếu ớt sao?
Lan Lăng Vương nhận được thư tín từ bồ câu của Trịnh Du thì hắn và Trương Khởi đã dừng lại ở thành Kiến Khang gần một tháng. Mà vào lúc này, hắn đang cùng đám người đang ra roi giục ngựa, từ một thành nhỏ bên ngoài thành Kiến Khang vội vã chạy về Kiến Khang. Thời gian này, hắn thu thập không ít tin tức về thành Kiến Khang và các thành trì lớn, mục đích chính là muốn tìm một nơi trong tưởng tượng của Trương Khởi, nơi phồn hoa yên bình lại không bị chiến loạn ảnh hưởng. Đó là giấc mơ của nàng, hắn dự định sau khi tìm được, mua một chút đất đai cùng trang viện ở trong thành trước, nhân tiện sắp xếp một ít nhân thủ, làm chỗ lui về.
Lúc này, một tên hộ vệ từ trong thành vội vã đuổi theo, chạm mặt gặp gỡ, hắn thi lễ một cái, liền đưa tờ giấy trắng tới tay Lan Lăng Vương.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lan Lăng Vương nghe vậy cười lạnh nói: "Ai dám động đến ta A Khởi, ta sẽ cùng hắn thề không lưỡng toàn." Quay đầu, hắn hỏi **: "Ta để cho ngươi thả ra những tin tức kia, phản ứng như thế nào?"
** cung kính trả lời: "Lúc chúng ta tới Kiến Khang thì phố lớn ngõ nhỏ Kiến Khang đều nói Quận Vương vì Trương cơ, không ngại cùng cả Chu quốc đối địch sao? Nghiệp thành và Tấn Dương đều giống như nhau, thậm chí còn hiểu rõ hơn, người nghị luận nhiều hơn."
Lan Lăng Vương ừ một tiếng.
Thấy hắn trầm mặc, ** nhỏ giọng hỏi: "Vương phi nơi đó, thật sự bằng lòng hòa ly sao?"
Vừa nói ra lời này, mày Lan Lăng Vương chau lại thành ngọn núi. Một lát sau, hắn lắc đầu nói: "Có lẽ không dễ dàng như vậy."
"Vì sao?"
"Thành Hiệu úy không phải đã nói rồi sao? Tâm tư của phụ nhân rất khác với trượng phu. Họ càng không muốn buông bỏ khúc mắc, lại càng cố chấp hơn. Trịnh Du với A khởi oán hận đã sâu, ta sợ nàng vì không cho A Khởi được tiện nghi, sẽ kéo dài hôn sự. Nói đến hòa ly, là kế sách gạt ta trở về nước thôi."
Chuyện này, ** không có chỗ để chen miệng, hắn trầm mặc.
Qua một lúc sau, Lan Lăng Vương cười lạnh nói: "Hiện tại không nhịn được là Trịnh Du, là bệ hạ. Vả lại kéo dài thêm thời gian, một ngày nào đó, bọn họ sẽ phải nhượng bộ."
Nói tới chỗ này, giọng nói của hắn chậm lại: "Ngươi viết thư đi, nói rằng, ta với A Khởi đã đến Kiến Khang, A Khởi vẫn có khúc mắc với ta. Ngươi thay ta tạ lỗi với bệ hạ, nói là, đến bây giờ, Cao Trường Cung ta đã hiểu rõ, có thể không có vị trí Quận Vương, cũng có thể không có binh quyền soái vị, chỉ có phụ nhân này, ta không quên, không bỏ được. Kính xin bệ hạ chớ trách tội, đợi ta giải trừ khúc mắc với nàng. Sau khi sinh con cùng nàng, sẽ xem xét chuyện về nước."
"Vâng."
Trịnh Du nhận được thư tín từ bồ câu của Lan Lăng Vương thì đã vào tháng tư.
Tháng tư hoa cỏ tươi tốt, chính là lúc phong cảnh nhân gian đẹp nhất.
Cũng không biết Cao Trạm nghĩ thế nào, lúc hắn nhận được thư tín từ bồ câu của Lan Lăng Vương. Sau khi xem xong tờ giấy kia thì ra lệnh cho người đưa tờ giấy đến phủ Lan Lăng vương, trong tay Trịnh Du.
Lúc này Trịnh Du đang đứng ở trong sân, đờ đẫn nhìn cây cối càng ngày càng tươi tốt . Ở bên ngoài tường viện, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng cười vui của nam nữ trẻ tuổi. Không cần nhìn, nàng cũng biết, những người đó đang tay nắm tay, dạo chơi bên bờ sông, trên núi mùa xuân.
Thế gian này, khắp nơi đều là một mảnh ấm áp ngọt ngào, chỉ có cái nhà này. Bị gốc cây đa trăm năm ngăn trở che đậy, lộ ra một luồng khí âm hàn .
Sau khi nhìn thoáng qua tờ giấy kia, nàng từng chút từng chút xé nó thành mảnh nhỏ. Nàng xé rất nhỏ, rất nhỏ, cho đến khi tờ giấy trắng giống như bông tuyết, gió vừa thổi nhẹ, liền bay khắp bốn phía, lúc này mới dừng tay.
Lòng của nàng đã thành kén, bên trong âm u lạnh lẽo, ánh mặt trời cũng không chiếu vào được. Bên ngoài rõ ràng là cảnh xuân tươi đẹp, rõ ràng bên ngoài là từng trận nói cười, nhưng những thứ kia cách nàng quá xa, quá xa, xa đến mức nàng không thể tưởng tượng được, xa đến mức nàng không có cách gì quay đầu, không cách nào hiểu, thật ra thì nàng chỉ cần buông tha một vài thứ, là có thể nhận được loại hạnh phúc ao ước này.
Chỉ là khắp nơi trong đầu nàng, một lần lại một lần xuất hiện một hàng chữ: "Đợi ta cùng nàng sinh con sẽ về nước."
Sinh con sao? Bất giác, trước mắt Trịnh Du xuất hiện một vài hình ảnh: Cao Trường Cung cùng Trương Khởi tay nắm tay, một lớn một nhỏ, hai người xinh đẹp khiến người đỏ mắt, đứa con trai xinh đẹp nước mắt lưng tròng khắp nơi đuổi theo phía sau bọn họ, trong miệng gọi: "Phụ vương, mẫu phi, đợi hài nhi với."
Làm sao có thể? Tại sao có thể? Trịnh Du cười lạnh một tiếng, vụt xoay người trở về phòng.
Đúng lúc ấy thì, một người làm vội vàng đi tới, thấy Trịnh Du, hắn cúi đầu bẩm: "Bẩm vương phi, Hòa thượng thư tới."
Vừa nhắc tới Hòa thượng thư, mặt Trịnh Du lập tức liền biến sắc, nàng trầm giọng nói: "Ta là một phụ nhân đơn độc ở nhà, liên quan gì đến Thượng Thư phía trên, tại sao lại liên tiếp viếng thăm? Nói cho hắn biết, ta không có ở đây."
Gần như là giọng nói của nàng vừa dứt, giọng nói trong trẻo mang theo một loại ngọt ngào cùng tiếng cười vui của Hòa Sĩ Khai vang lên: "Vương phi cần gì phải cự người ngoài ngàn dặm? Tiểu tử Cao Trường Cung kia không nhớ nàng, Nghiệp thành này còn có trượng phu khác nguyện ý gần gũi với vương phi." Vừa dứt tiếng, một người hán tử bốn mươi tuổi mặt tròn, dáng dấp trông trơn bóng rõ ràng vọt vào.
Hán tử kia chính là Hòa Sĩ Khai, cận thần được tin tưởng nhất bên cạnh Cao Trạm. Vừa nhìn thấy Hòa Sĩ Khai trưng ra đôi mắt hí cười cười, vẻ mặt có vẻ cực kỳ ân cần, sắc mặt Trịnh Du lúc xanh lúc trắng. Kể từ hôm đó, sau khi bị Cao Trạm đùa giỡn, cái tên Hòa Sĩ Khai liền xuất hiện. Mỗi lần hắn đều đem phủ Lan Lăng vương trở thành phủ đệ của mình, thoải mái đi vào, đối với nàng hết sức trêu ghẹo, khinh nhục.
Trịnh Du không phải là không có phản kháng, nàng đã từng lệnh cho người làm trong phủ đuổi hắn ra ngoài, cũng nói với phụ thân và Tộc trưởng, nhưng mà, người làm nào đuổi Hòa Sĩ Khai đi, ngày thứ hai liền bị tiện nhân cắt đứt chân để ngoài cửa lớn, mà phụ thân và Tộc trưởng lại còn là nói nàng nhẫn nại, nói cái gì chiếm tiện nghi của Hòa thượng thư hắn, Trịnh Du không cần phải tức giận như vậy.
Hiện tại, Hòa Sĩ Khai này lại tới. Hắn nhìn thấy Trịnh Du nghiêm mặt nhìn mình chằm chằm, không thuận theo đến gần mình, vừa quát lớn nhóm người hầu tiến lên, vừa tiện tay cầm cây chổi làm kiếm ngăn ở trước người của nàng.
Cái bộ dáng này của Trịnh Du, khiến Hòa Sĩ Khai liên tiếp thở dài, hắn liếc nhìn nhóm người hầu căn bản không dám tiến lên, lắc đầu thở dài nói: "Cần gì chứ, cần gì chứ? Ta nói vương phi nương nương, chuyện nam nữ nói một cách thẳng thừng, cũng chính là chuyện như vậy. Nói thật, phụ nhân các người cũng có thể từ trong đạt được niềm vui. Cần gì phải cự người ngoài ngàn dặm như vậy?" Hắn chậc chậc hai tiếng, lại nói: "Hơn nữa, tiểu tử Cao Trường Cung kia vứt bỏ ngươi không quan tâm, ngươi cần gì phải thủ tiết vì hắn?"
Hòa Sĩ Khai vừa nói, vừa từ từ đến gần Trịnh Du giống như mèo vờn chuột. Trịnh Du từng bước từng bước lùi về phía sau, lùi đến lúc không thể lùi về phía sau nữa, nàng không nhịn được âm thanh kêu lên: "Hòa Sĩ Khai, ngươi đừng ép ta! Nói cho ngươi biết, chờ Cao Trường Cung trở về, hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi, hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Vừa nói ra lời này, Hòa Sĩ Khai cất tiếng cười to, trong tiếng cười lớn của hắn, Trịnh Du ngừng thét chói tai, trong giây lát nước mắt nàng ngập vành mắt: Cao Trường Cung trở lại, cho dù chuyện này ở trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không để ý tới, tim của hắn, tinh lực của hắn, tất cả đều ở trên người con tiện nhân kia, hắn sao có thể nhìn thấy khó khăn của mình, cô tịch của mình? Hắn luôn thương tiếc phụ nhân kia, luôn yêu thương nàng, hắn không hề nghĩ tới, ở nơi hắn không nhìn thấy, mình cũng sẽ bị người lăng nhục, bản thân mình cũng đáng thương như vậy?"
Chuyện này không thể nghĩ, vừa nghĩ lòng của nàng đau như bị kim châm, làm nàng không ngăn nổi nước mắt của mình. Rốt cuộc, Trịnh Du lùi đến khi chống lại bức tường, cuối cùng để cây chổi xuống, che mặt ở trong tay áo lớn tiếng khóc .
Hòa Sĩ Khai thấy nàng khóc thì vui mừng, gật gù đắc ý thở dài nói: "Rõ ràng là trò đùa tao nhã, sao như vậy đã khóc? Mất hứng, hôm nay quá mất hứng." Vừa nhớ tới mất hứng, Hòa Sĩ Khai vừa lung lay lúc lắc đi trở về. Hắn vừa ra khỏi viện, mười người làm hắn mang đến đây, như một tổ ong ùa lên vây quanh hắn.
Một người thiếu niên được tin tưởng tiến đến, nhỏ giọng nói: "Thượng Thư đại nhân, vậy chúng ta đi chỗ nào?"
"Đi chỗ nào?" Hòa Sĩ Khai hì hì cười một tiếng, nhỏ giọng nói: "Đương nhiên là đến hoàng cung gặp Hoàng hậu nương nương, nàng vẫn chờ ta nói chuyện xưa của Trịnh Du đấy."
Bất kể là ở Nghiệp thành hay là Tấn Dương, bên ngoài Trịnh Du tỏ rõ gia thế khắp mọi mặt, là trung tâm của quý nữ. Nàng khiến đám người Hồ hoàng hậu và Hòa Sĩ Khai, còn có Hoàng đế Cao Trạm cảm thấy hứng thú, chỉ là Cao Trường Cung vứt bỏ nàng, nàng lại không quan tâm, cái loại si tình đó ngoan cố đến cố chấp. Tất cả quý nữ, trước khi cưới mấy người còn trong sạch, vốn không có mấy người bị trượng phu ném sang một bên, lạnh nhạt một năm, còn tuân theo trượng phu không muốn rời bỏ, chỉ có một Trịnh Du.
Ở Bắc Tề này lễ nghi đã bị hủy hoại, trinh tiết cùng tín nghĩa đều là chuyện cười và là điểm tâm nơi trà dư tửu hậu, Trịnh Du nàng, trong lúc vô hình đã thành chuyện cười của một số người. Hơn nữa, quá khứ khi còn là nữ lang thì Trịnh Du bất hòa với Hồ hoàng hậu, hơn nữa bởi vì chuyện của Trương Khởi, từng tính kế Hồ hoàng hậu. Vì vậy, khi Hồ hoàng hậu nắm đại quyền, sau đó từng ngày Trịnh Du sống không dễ dàng.
—— Cao Trạm hoang đường, mà theo hắn hoang đường tùy hứng càng nhiều, văn võ bá quan, thế gia trăm năm, toàn bộ không sánh bằng cây đao trong tay đại quân kia. Nói cách khác, bên ngoài trừ một vài võ tướng hắn còn có điều kiêng kỵ, đối với những khác người, Cao Trạm cùng Hồ hoàng hậu không gì kiêng kỵ gì nữa.
Trịnh Du bi thương khóc thút thít một lúc, thấy Hòa Sĩ Khai cuối cùng đã đi, nàng lau nước mắt, nức nở nói: "Chuẩn bị một chút, ta muốn gặp Thu công chúa."
Một tỳ nữ đến gần, nhỏ giọng nói: "Vương phi đã quên? Lần trước sau chuyện Hòa Sĩ Khai, Thu công chúa đi tìm bệ hạ, sau đó bị bệ hạ giam lại, bảo là muốn gả nàng đến Đột Quyết. Vương phi hiện tại đi tìm nàng, chỉ sợ không gặp được."
Tỳ nữ nhắc nhở, Trịnh Du lúc này mới nhớ lại, hình như là có chuyện như thế. Nàng cắn cắn môi, nhất thời cũng nghĩ không ra, muốn phá giải cục diện trước mắt còn có thể tìm ai?
Yên lặng chảy lệ một lúc, Trịnh Du đột nhiên nói: "Chuẩn bị giấy bút, ta muốn viết thư cho Trường Cung, ta muốn nói cho hắn biết những chuyện này. Ta biết, chỉ có lời của hắn bệ hạ mới nghe, mới có thể kiêng kỵ." Nói tới chỗ này, nàng như nhớ tới cái gì, cặp mắt sáng rực, vừa vội vàng đi về phía thư phòng, vừa nghẹn ngào nói: "Ta thật sự đần, thực ngốc. . . . . . Ta mạnh mẽ chống đỡ cái gì? Chuyện này ta nên sớm nói cho hắn biết, đã sớm phải nói." Nàng tin tưởng, Cao Trường Cung bảo vệ nàng từ nhỏ đến lớn, lần này cũng sẽ ra tay. Nàng tin tưởng, biết nàng bị làm khó, sau khi biết nàng cho hắn gánh vác mọi thứ, hắn sẽ mềm lòng, sẽ càng yêu thương nàng hơn.
Con tiện nhân kia tại sao lại được Cao Trường Cung đối đãi một cách toàn tâm toàn ý? Không phải nàng càng giả bộ đáng thương, càng giả bộ bên ngoài kiên cường bất khuất, trên thực tế cũng không phải là bộ dáng yếu ớt sao?
Lan Lăng Vương nhận được thư tín từ bồ câu của Trịnh Du thì hắn và Trương Khởi đã dừng lại ở thành Kiến Khang gần một tháng. Mà vào lúc này, hắn đang cùng ** đám người đang ra roi giục ngựa, từ một thành nhỏ bên ngoài thành Kiến Khang vội vã chạy về Kiến Khang. Thời gian này, hắn thu thập không ít tin tức về thành Kiến Khang và các thành trì lớn, mục đích chính là muốn tìm một nơi trong tưởng tượng của Trương Khởi, nơi phồn hoa yên bình lại không bị chiến loạn ảnh hưởng. Đó là giấc mơ của nàng, hắn dự định sau khi tìm được, mua một chút đất đai cùng trang viện ở trong thành trước, nhân tiện sắp xếp một ít nhân thủ, làm chỗ lui về.
Lúc này, một tên hộ vệ từ trong thành vội vã đuổi theo, chạm mặt gặp gỡ, hắn thi lễ một cái, liền đưa tờ giấy trắng tới tay Lan Lăng Vương.