Đám người Trương Khởi vừa đi ra khỏi tửu lâu liền thấy một đoàn nhân mã hùng dũng chạy tới. Xa xa nhìn thấy Trương Khởi, một thái giám liền kêu lên: "Lan Lăng Vương phi, mời người qua đây!"
Lại là đoàn người Hồ hoàng hậu cố ý chạy tới. Trương Khởi vội vàng đáp một tiếng, nàng mới vừa đi tới ngoài xe ngựa, liền bị Hồ hoàng hậu vươn tay vén rèm lên nói: "A Khởi, đi lên nói chuyện".
Trong xe ngựa, trừ Hồ hoàng hậu, còn có bốn phụ nhân khác, trong đó lại có một người là Trịnh Du.
Thấy Trương Khởi liếc về phía Trịnh Du, Hồ hoàng hậu cười khổ nói: "Bọn họ đều là những người thông tuệ hơn người. Bổn cung gọi các nàng ấy đến cũng là vì có chuyện muốn thương lượng". Câu này có lẽ muốn giải thích với Trương Khởi chăng.
Trương Khởi hiểu, nàng ừm một tiếng, rồi uyển chuyển ngồi xuống bên cạnh.
Hồ hoàng hậu rất thích nhìn phong thái trấn định tự nhiên này của Trương Khởi, chuyển ánh mắt sang nàng, vội vàng nói: "Người Chu phái thuyết khách tới, bọn họ yêu cầu Cao Kỳ dâng thành Lạc Dương".
Nói tới đây, Hồ hoàng hậu dừng một lúc mới lại nói: "Mới vừa rồi có người đề nghị với Bổn cung, nói chúng ta cũng có thể phái sứ giả tới yêu cầu người Chu để cho phụ nữ và trẻ con chúng ta được phép ra khỏi thành. Dù sao những người như chúng ta ở lại chỗ này cũng vô ích, nếu quân Chu thả người còn có thể chiếm được danh tiếng tốt!".
Nói tới chỗ này, âm thanh của Hồ hoàng hậu cũng mềm mại hơn hẳn: "Cái đó, bọn họ nói, A Khởi ngươi thông tuệ hơn người, có tài ăn nói, lại giỏi tranh cãi, hơn nữa còn có giao tình với Hoàng đế cùng Đại trủng tể nước Chu, nên để ngươi đi có lẽ là thích hợp nhất!".
Cái gì?
Trương Khởi hoảng sợ ngẩng đầu.
Nàng không dám tin nhìn Hồ hoàng hậu, dưới ánh mắt thẳng thắn của nàng, Hồ hoàng hậu có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh nàng ta liền mày cau lại, làm như không hài lòng khi Trương Khởi nhìn mình chằm chằm như thế. Hồ hoàng hậu lườm nàng một cái, trầm mặt nói: "A Khởi không muốn vì bản cung phân lao sao?".
Giọng nói lạnh lẽo, lại còn mang theo hơi hướng trở mặt.
Trương Khởi thực sự không dám tin.
Thế gian này, một mỹ nhân như nàng có thể làm thuyết khách được sao? Đây chẳng phải là đem thịt dâng lên tận miệng người Chu hay sao chứ?
Hơn nữa, biết rõ Cao Trường Cung xem nàng như trân bảo, mà còn muốn làm như vậy, Hồ hoàng hậu ắt hẳn sẽ không sợ làm rét lạnh lòng của các tướng sĩ?
Lại nhìn vào gương mặt diễm lệ của Hồ hoàng hậu, Trương Khởi đột nhiên thấy hơi chán ghét . Mấy ngày trước Hồ hoàng hậu còn đối với mình cảm động đến rơi nước mắt, còn trương ra vẻ hận không thể thưởng cho nàng mọi vinh hoa phú quý, chỉ một cái chớp mắt một cái lại trở mặt vô tình được ngay!
Nếu không phải Trương Khởi đang ở thế yếu, chỉ sợ lúc này liền trực tiếp trở mặt với nàng ta. Nàng hít sâu một hơi, nuốt vào dịch vị đang cuồn cuộn trong dạ dày, đảo mắt nhìn về phía chúng nữ bên cạnh. Khi chạm đến ánh mắt của nàng đám người kia lập tức đều quay đầu tránh đi.
Thấy Trương Khởi không lập tức đồng ý ngay, Hồ hoàng hậu không nhịn được nói tiếp: "Trương thị, ngươi vẫn chưa trả lời Bổn cung đấy."
Trương Khởi nhàn nhạt hỏi: "Hoàng hậu nương nương muốn làm người Chu tha các người trở về Tấn Dương?"
"Đúng vậy!", Hồ hoàng hậu thấy giọng nói của nàng đã dãn ra, vừa cười vừa đáp: "Tuy nhiên A Khởi ngươi cũng nằm trong số đó, đến lúc đấy chúng ta sẽ cùng nhau trở về". Nàng ta nói bằng giọng điệu như đang ban cho nàng ơn huệ lớn như trời không bằng.
Trương Khởi mỉm cười đáp: "Không biết chủ ý này là do ai nghĩ ra?"
Một tiếng ho khan vừa vang lên, Hồ hoàng hậu đã thuận miệng trả lời: "Là A Du, Bổn cung cảm thấy A Du nói cũng rất có lý!".
Lại là Trịnh Du!
Trương Khởi quay đầu, nàng ngưng mắt nhìn Trịnh Du thật sâu, cười nói: "Đúng vậy, lời này của A Du cũng có đạo lý". Phản chiếu trong mắt nàng là hình ảnh Trịnh Du đang cười lạnh, không kiêng kị mà nhìn thẳng vào mình, tỏ vẻ như tiếng ho khan mới vừa rồi không phải xuất phát từ chỗ nàng ta vậy.
Hồ hoàng hậu mừng rỡ, nói: "A Khởi, ngươi đồng ý?"
Trương Khởi không trả lời, chỉ hỏi lại: "Nương nương cảm thấy người Chu sẽ đáp ứng yêu cầu này sao?".
Hồ hoàng hậu nghe thấy giọng điệu này của nàng liền mất hứng đáp: "A Khởi không muốn đi? Bổn cung cảm thấy, nếu đổi lại thành người khác, có lẽ sẽ vô dụng, A Khởi, nếu ngươi đi, nói không chừng người Chu sẽ đồng ý!".
Trương Khởi lần nữa hít sâu một hơi, kìm nén lửa giận mới từ từ nói: "Trận chiến này nếu như người Chu đắc thắng, thu hoạch lớn nhất chính là cái gì? Một, là lấy được hùng thành Lạc Dương, đô hộ nước Tề. Hai, chiếm được Nương nương và một nhóm lớn quý phụ!". Nàng nhìn thẳng vào Hồ hoàng hậu, cắt đứt lời bà ta muốn nói: "Nương nương là nhất quốc chi mẫu, đồng hành cùng nương nương là những quý phụ quý nữ, không phải thế gia mệnh phụ, thì chính là chính thê quyền quý. Nếu đoạt được những người này, chẳng phải có thể quét hết uy phong của người nước Tề chúng ta hay sao? Nương nương cho là, dưới tình huống này, bọn người Chu lại vì một phụ nhân vô tri như ta mà buông tha chỗ tốt như thế?"
Trịnh Du ở một bên liền cười lạnh một tiếng, đang muốn cắt đứt nàng lại bị Trương Khởi thao thao bất tuyệt nói: "Lúc trước phe ta đưa mẫu thân Vũ Văn Hộ chẳng phải hắn đã từng cảm động đến rơi nước mắt, thề sẽ hòa hảo với nước Tề. Nhưng nương nương người xem, lời này mới vừa nói không bao lâu, hắn lại tới tiến công nước ta rồi. Lời người Chu nói, căn bản không thể tin."
"Thứ ba, nương nương đã từng nghĩ tới, nếu như mà ta đi khuyên người Chu không thành, ngược lại còn bị bọn họ ăn tươi nuốt sống, Trường Cung sẽ làm gì? Từ cổ tới kim, A Khởi còn chưa từng bao giờ nghe qua, một mỹ nhân còn có thể đi làm thuyết khách đấy! Chỉ sợ người đưa ra chủ ý này, chỉ muốn trắng trợn đưa A Khởi cho người Chu mà thôi?".
Trương Khởi thao thao bất tuyệt tới đây, Hồ hoàng hậu không nhịn được nữa, nàng ta trầm mặt quát lên: "Những thứ này Bổn cung mặc kệ hết thảy, Trương thị, Bổn cung hiện tại ra lệnh cho ngươi......."
Không đợi nàng ta nói xong, Trương Khởi đột nhiên kêu lên: "Nương nương!". Cắt đứt lời của Hồ hoàng hậu, nàng lạnh mặt nói: "Nương nương có ý định gì, có lẽ nên thương nghị với Lạc Dương Vương trước rồi hãy quyết định. Đừng để trúng phải độc kế của ngu phụ".
Không khách khí nói trắng ra, Trương Khởi trầm giọng ra lệnh: "Dừng xe, dừng xe ——"
Xe ngựa hoảng hốt dừng lại, Trương Khởi vén rèm xe lên, rồi trèo xuống xe ngựa. Thấy nàng cùng đám người Thành Sử chuẩn bị rời đi, Hồ hoàng hậu bỗng dưng vén rèm xe lên, bén nhọn quát: "Trương thị, ngươi thực vô lễ!"
Trương Khởi không quay đầu lại cũng không có trả lời, nàng thật nhanh trèo lên xe ngựa của mình.
Không bao lâu, đám người Thành Sử vây đến, nhỏ giọng hỏi: "Vương phi, đã xảy ra chuyện gì sao?".
Trương Khởi thở ra một hơi, nói lại việc vừa rồi lần nữa.
Lời của nàng vừa rơi xuống, mặt của đám người Thành Sử liền đỏ lên. Một tên hộ vệ liền cả giận nói: "Quả nhiên, thật quá ngu xuẩn!". Biết rõ người Chu sẽ không đồng ý, lại còn muốn dâng Vương phi lên, mà Hồ hoàng hậu cư nhiên cũng đồng ý? Quả thật là quá ngu xuẩn mà!
Mặt Thành Sử trầm xuống, hắn xuất thân từ con cháu thế gia, nên cũng hiểu rõ đám chủ mẫu ngu xuẩn lại vô cùng ích kỷ này. Mỗi khi một gia tộc xuất hiện loại người như vậy thì gia tộc kia cũng cách bại vong không còn xa nữa. Nghĩ đến đây Thành Sử đột nhiên có chút mất hứng.
Không chỉ riêng Thành Sử, mà trong đêm nay, cả hai trăm hộ vệ, ai cũng đều mang gương mặt lạnh lùng, đối với quốc gia mình đã từng nghĩ tới muốn phụng sự liều mạng cả đời có chút tuyệt vọng.
Ngày đó, sau khi Hồ hoàng hậu nổi giận đùng đùng rời đi, liền đến tìm Lạc Dương Vương Cao Kì, muốn hắn cùng với chính mình áp bức Trương Khởi đi sứ sang đại bản doanh của quân Chu.
Lạc Dương Vương cả kinh. Hắn không hiểu làm sao Hồ hoàng hậu lại động lòng với kế sách này được chứ? Rõ ràng là không thể nào thành công, hơn nữa còn là mang Lan Lăng Vương phi đẩy vào trong miệng hùm mà. Hắn lập tức gạt bỏ, cuối cùng phẩy tay áo bỏ đi, mới ngăn được nháo kịch hoang đường này.
Lại mấy ngày nữa trôi qua.
Tình thế Lạc Dương càng ngày càng nguy cấp, ngay cả bóng dáng viện binh phía ngoài cũng chẳng nhìn thấy đâu, mà quân lính trong thành lại bị trúng tên chết gần ngàn người. Nếu còn tiếp tục kéo dài, vũ khí cung nỏ mũi tên thiếu hụt trầm trọng, mà lương thực mặc dù còn có thể chống đỡ một thời gian, lại tụt xuống thảm hại theo từng ngày từng giờ, các cửa hàng lớn bắt đầu đóng cửa tiếc không nỡ bán, mà người Lạc Dương không chiếm được lương thực, bắt đầu náo động.
Tuy nhiên Lạc Dương Vương Cao Kì cũng là một người nắm quyền có tính kiên quyết, sau khi ra lệnh chém giết mấy Phú Hộ, cuối cùng cũng đè được cơn náo loạn kia xuống.
Có điều theo thế cục càng ngày càng khẩn trương, lương thảo binh khí càng ngày càng thiếu thốn, binh lính thủ thành ngày càng mệt mỏi, dần dần, tạo nên bầu không khí đè nén làm cho người ta hít thở không thông, lan ra khắp thành Lạc Dương.
"Vương phi!". Tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, Thành Sử trầm giọng nói: "Hồ hoàng hậu phái người tới mời!".
Trương Khởi ở bên trong quả quyết nói: "Hồi bẩm người tới, nói rằng ta không đi."
"Vâng."
Không bao lâu, lại có tiếng bước chân truyền đến, Thành Sử lại nói: "Vương phi, xe ngựa của Trịnh thị A Du đang ở bên ngoài, nàng ta nói phụng lệnh hoàng hậu, cho dù có phải áp giải cũng phải mang Vương phi đi!". Lần này hắn nhắc tới Trịnh Du đã không còn chút tình cảm thương hại nào, cũng không có sự tôn kính lúc trước, không có thở dài, mà nếu có cũng chỉ là chán ghét.
Giọng Trương Khởi trầm xuống, lạnh lùng nói: "Nếu nàng ta không đi, các ngươi liền đuổi ra khỏi đây!"
"Vâng."
Thành Sử vừa mới quay người, Trương Khởi liền kêu lên: "Chậm đã. Ngươi chuyển cáo tới Trịnh Du, nếu như nàng ta vẫn không biết điều tiến lùi như thế, vậy thì đừng trách ta sai người rạch mặt của nàng ta, khiến cho nàng ta cả đời này không thể trở mình được nữa!"
"Vâng."
Thành Sử đi không bao lâu, Trương Khởi lại gọi một hộ vệ khác tới, căn dặn: "Ngươi nghĩ biện pháp thu mua hoặc an bài một số người ở bên cạnh Trịnh Du, ta muốn biết nàng ta đã làm những chuyện gì!". Không có đạo lý nào không đề phòng cướp bóc giữa ban ngày cả. Trịnh Du nếu chưa từ bỏ ý định, vậy thì lần này, nàng nhất định sẽ để cho nàng ta không còn cơ hội chuyển mình được nữa!
"Vâng."
Bên ngoài tửu lâu, Trịnh Du đang đắc ý đứng ở bên cạnh xe ngựa, thấy đám người Thành Sử đi ra, nàng ta vừa ưu nhã lại ngạo mạn nói: "Thế nào, Trương thị còn không nguyện ý ra ngoài?".
Thành Sử không để ý đến lời này, hắn đi tới trước mặt Trịnh Du, rồi bất chợt duỗi tay ra gìm chặt cánh tay của nàng ta.
Trịnh Du cả kinh, thét to: "Họ Thành kia, ngươi muốn làm gì?"
"Làm gì?", Thành Sử lạnh giọng nói: "Phụng lệnh Vương phi, trước tiên liền đuổi chi phụ ác độc mau cút khỏi đây!". Vừa dứt tiếng, hắn đã túm lấy tay Trịnh Du lôi đi, chỉ hai ba bước liền ném nàng ta vào trong xe ngựa.
"Rầm" tiếng va chạm vào sàn xe vang lên, Thành Sử vỗ vỗ bụi trên tay áo, rút trường kiếm ra khỏi vỏ, lạnh lùng chỉ vào tên ngự phu, trầm trầm quát lên: "Chở tiện phụ này, cút ——" âm thanh như sấm, đám người Trịnh Du mang tới không tự chủ lui về sau.
Tên ngự phu bị hắn dọa sợ lên run cầm cập, vội vàng lên tiếng: "Vâng, vâng!".
Hắn mới vừa đánh xe đi, liền nghe được Trịnh Du ở bên trong khàn giọng kêu lên: "Họ Thành khá lắm, ngươi cũng thật to gan!", nói đến đây, nàng ta liền quát tên ngự phu: "Không cho đi ——".
Tên kia ngẩn ngơ, đang không biết nên làm như thế nào cho phải thì lại nghe được giọng nói lạnh lẽo của Thành Sử truyền đến: "Trịnh thị, Vương phi nhà ta nói rồi, nếu như ngươi lại tiếp tục làm ra chuyện ngu xuẩn, không biết điều tiến lùi như vậy nữa, thì chúng ta liền không khách mà rạch mặt của ngươi ra!". Bởi vì chán ghét cùng tức giận, nên ánh mắt của Thành Sử khi nhìn về phía Trịnh Du bên trong màn xe không khác nào như nhìn người chết.
Đối mặt với ánh mắt đó của hắn, Trịnh Du cố nén cảm giác run sợ. Mà lúc này, xe ngựa đã chạy đi như bay, tên ngự phu vội vàng giục ngựa chở nàng ta hoảng hốt chạy trối chết.
Đám người Trương Khởi vừa đi ra khỏi tửu lâu liền thấy một đoàn nhân mã hùng dũng chạy tới. Xa xa nhìn thấy Trương Khởi, một thái giám liền kêu lên: "Lan Lăng Vương phi, mời người qua đây!"
Lại là đoàn người Hồ hoàng hậu cố ý chạy tới. Trương Khởi vội vàng đáp một tiếng, nàng mới vừa đi tới ngoài xe ngựa, liền bị Hồ hoàng hậu vươn tay vén rèm lên nói: "A Khởi, đi lên nói chuyện".
Trong xe ngựa, trừ Hồ hoàng hậu, còn có bốn phụ nhân khác, trong đó lại có một người là Trịnh Du.
Thấy Trương Khởi liếc về phía Trịnh Du, Hồ hoàng hậu cười khổ nói: "Bọn họ đều là những người thông tuệ hơn người. Bổn cung gọi các nàng ấy đến cũng là vì có chuyện muốn thương lượng". Câu này có lẽ muốn giải thích với Trương Khởi chăng.
Trương Khởi hiểu, nàng ừm một tiếng, rồi uyển chuyển ngồi xuống bên cạnh.
Hồ hoàng hậu rất thích nhìn phong thái trấn định tự nhiên này của Trương Khởi, chuyển ánh mắt sang nàng, vội vàng nói: "Người Chu phái thuyết khách tới, bọn họ yêu cầu Cao Kỳ dâng thành Lạc Dương".
Nói tới đây, Hồ hoàng hậu dừng một lúc mới lại nói: "Mới vừa rồi có người đề nghị với Bổn cung, nói chúng ta cũng có thể phái sứ giả tới yêu cầu người Chu để cho phụ nữ và trẻ con chúng ta được phép ra khỏi thành. Dù sao những người như chúng ta ở lại chỗ này cũng vô ích, nếu quân Chu thả người còn có thể chiếm được danh tiếng tốt!".
Nói tới chỗ này, âm thanh của Hồ hoàng hậu cũng mềm mại hơn hẳn: "Cái đó, bọn họ nói, A Khởi ngươi thông tuệ hơn người, có tài ăn nói, lại giỏi tranh cãi, hơn nữa còn có giao tình với Hoàng đế cùng Đại trủng tể nước Chu, nên để ngươi đi có lẽ là thích hợp nhất!".
Cái gì?
Trương Khởi hoảng sợ ngẩng đầu.
Nàng không dám tin nhìn Hồ hoàng hậu, dưới ánh mắt thẳng thắn của nàng, Hồ hoàng hậu có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh nàng ta liền mày cau lại, làm như không hài lòng khi Trương Khởi nhìn mình chằm chằm như thế. Hồ hoàng hậu lườm nàng một cái, trầm mặt nói: "A Khởi không muốn vì bản cung phân lao sao?".
Giọng nói lạnh lẽo, lại còn mang theo hơi hướng trở mặt.
Trương Khởi thực sự không dám tin.
Thế gian này, một mỹ nhân như nàng có thể làm thuyết khách được sao? Đây chẳng phải là đem thịt dâng lên tận miệng người Chu hay sao chứ?
Hơn nữa, biết rõ Cao Trường Cung xem nàng như trân bảo, mà còn muốn làm như vậy, Hồ hoàng hậu ắt hẳn sẽ không sợ làm rét lạnh lòng của các tướng sĩ?
Lại nhìn vào gương mặt diễm lệ của Hồ hoàng hậu, Trương Khởi đột nhiên thấy hơi chán ghét . Mấy ngày trước Hồ hoàng hậu còn đối với mình cảm động đến rơi nước mắt, còn trương ra vẻ hận không thể thưởng cho nàng mọi vinh hoa phú quý, chỉ một cái chớp mắt một cái lại trở mặt vô tình được ngay!
Nếu không phải Trương Khởi đang ở thế yếu, chỉ sợ lúc này liền trực tiếp trở mặt với nàng ta. Nàng hít sâu một hơi, nuốt vào dịch vị đang cuồn cuộn trong dạ dày, đảo mắt nhìn về phía chúng nữ bên cạnh. Khi chạm đến ánh mắt của nàng đám người kia lập tức đều quay đầu tránh đi.
Thấy Trương Khởi không lập tức đồng ý ngay, Hồ hoàng hậu không nhịn được nói tiếp: "Trương thị, ngươi vẫn chưa trả lời Bổn cung đấy."
Trương Khởi nhàn nhạt hỏi: "Hoàng hậu nương nương muốn làm người Chu tha các người trở về Tấn Dương?"
"Đúng vậy!", Hồ hoàng hậu thấy giọng nói của nàng đã dãn ra, vừa cười vừa đáp: "Tuy nhiên A Khởi ngươi cũng nằm trong số đó, đến lúc đấy chúng ta sẽ cùng nhau trở về". Nàng ta nói bằng giọng điệu như đang ban cho nàng ơn huệ lớn như trời không bằng.
Trương Khởi mỉm cười đáp: "Không biết chủ ý này là do ai nghĩ ra?"
Một tiếng ho khan vừa vang lên, Hồ hoàng hậu đã thuận miệng trả lời: "Là A Du, Bổn cung cảm thấy A Du nói cũng rất có lý!".
Lại là Trịnh Du!
Trương Khởi quay đầu, nàng ngưng mắt nhìn Trịnh Du thật sâu, cười nói: "Đúng vậy, lời này của A Du cũng có đạo lý". Phản chiếu trong mắt nàng là hình ảnh Trịnh Du đang cười lạnh, không kiêng kị mà nhìn thẳng vào mình, tỏ vẻ như tiếng ho khan mới vừa rồi không phải xuất phát từ chỗ nàng ta vậy.
Hồ hoàng hậu mừng rỡ, nói: "A Khởi, ngươi đồng ý?"
Trương Khởi không trả lời, chỉ hỏi lại: "Nương nương cảm thấy người Chu sẽ đáp ứng yêu cầu này sao?".
Hồ hoàng hậu nghe thấy giọng điệu này của nàng liền mất hứng đáp: "A Khởi không muốn đi? Bổn cung cảm thấy, nếu đổi lại thành người khác, có lẽ sẽ vô dụng, A Khởi, nếu ngươi đi, nói không chừng người Chu sẽ đồng ý!".
Trương Khởi lần nữa hít sâu một hơi, kìm nén lửa giận mới từ từ nói: "Trận chiến này nếu như người Chu đắc thắng, thu hoạch lớn nhất chính là cái gì? Một, là lấy được hùng thành Lạc Dương, đô hộ nước Tề. Hai, chiếm được Nương nương và một nhóm lớn quý phụ!". Nàng nhìn thẳng vào Hồ hoàng hậu, cắt đứt lời bà ta muốn nói: "Nương nương là nhất quốc chi mẫu, đồng hành cùng nương nương là những quý phụ quý nữ, không phải thế gia mệnh phụ, thì chính là chính thê quyền quý. Nếu đoạt được những người này, chẳng phải có thể quét hết uy phong của người nước Tề chúng ta hay sao? Nương nương cho là, dưới tình huống này, bọn người Chu lại vì một phụ nhân vô tri như ta mà buông tha chỗ tốt như thế?"
Trịnh Du ở một bên liền cười lạnh một tiếng, đang muốn cắt đứt nàng lại bị Trương Khởi thao thao bất tuyệt nói: "Lúc trước phe ta đưa mẫu thân Vũ Văn Hộ chẳng phải hắn đã từng cảm động đến rơi nước mắt, thề sẽ hòa hảo với nước Tề. Nhưng nương nương người xem, lời này mới vừa nói không bao lâu, hắn lại tới tiến công nước ta rồi. Lời người Chu nói, căn bản không thể tin."
"Thứ ba, nương nương đã từng nghĩ tới, nếu như mà ta đi khuyên người Chu không thành, ngược lại còn bị bọn họ ăn tươi nuốt sống, Trường Cung sẽ làm gì? Từ cổ tới kim, A Khởi còn chưa từng bao giờ nghe qua, một mỹ nhân còn có thể đi làm thuyết khách đấy! Chỉ sợ người đưa ra chủ ý này, chỉ muốn trắng trợn đưa A Khởi cho người Chu mà thôi?".
Trương Khởi thao thao bất tuyệt tới đây, Hồ hoàng hậu không nhịn được nữa, nàng ta trầm mặt quát lên: "Những thứ này Bổn cung mặc kệ hết thảy, Trương thị, Bổn cung hiện tại ra lệnh cho ngươi......."
Không đợi nàng ta nói xong, Trương Khởi đột nhiên kêu lên: "Nương nương!". Cắt đứt lời của Hồ hoàng hậu, nàng lạnh mặt nói: "Nương nương có ý định gì, có lẽ nên thương nghị với Lạc Dương Vương trước rồi hãy quyết định. Đừng để trúng phải độc kế của ngu phụ".
Không khách khí nói trắng ra, Trương Khởi trầm giọng ra lệnh: "Dừng xe, dừng xe ——"
Xe ngựa hoảng hốt dừng lại, Trương Khởi vén rèm xe lên, rồi trèo xuống xe ngựa. Thấy nàng cùng đám người Thành Sử chuẩn bị rời đi, Hồ hoàng hậu bỗng dưng vén rèm xe lên, bén nhọn quát: "Trương thị, ngươi thực vô lễ!"
Trương Khởi không quay đầu lại cũng không có trả lời, nàng thật nhanh trèo lên xe ngựa của mình.
Không bao lâu, đám người Thành Sử vây đến, nhỏ giọng hỏi: "Vương phi, đã xảy ra chuyện gì sao?".
Trương Khởi thở ra một hơi, nói lại việc vừa rồi lần nữa.
Lời của nàng vừa rơi xuống, mặt của đám người Thành Sử liền đỏ lên. Một tên hộ vệ liền cả giận nói: "Quả nhiên, thật quá ngu xuẩn!". Biết rõ người Chu sẽ không đồng ý, lại còn muốn dâng Vương phi lên, mà Hồ hoàng hậu cư nhiên cũng đồng ý? Quả thật là quá ngu xuẩn mà!
Mặt Thành Sử trầm xuống, hắn xuất thân từ con cháu thế gia, nên cũng hiểu rõ đám chủ mẫu ngu xuẩn lại vô cùng ích kỷ này. Mỗi khi một gia tộc xuất hiện loại người như vậy thì gia tộc kia cũng cách bại vong không còn xa nữa. Nghĩ đến đây Thành Sử đột nhiên có chút mất hứng.
Không chỉ riêng Thành Sử, mà trong đêm nay, cả hai trăm hộ vệ, ai cũng đều mang gương mặt lạnh lùng, đối với quốc gia mình đã từng nghĩ tới muốn phụng sự liều mạng cả đời có chút tuyệt vọng.
Ngày đó, sau khi Hồ hoàng hậu nổi giận đùng đùng rời đi, liền đến tìm Lạc Dương Vương Cao Kì, muốn hắn cùng với chính mình áp bức Trương Khởi đi sứ sang đại bản doanh của quân Chu.
Lạc Dương Vương cả kinh. Hắn không hiểu làm sao Hồ hoàng hậu lại động lòng với kế sách này được chứ? Rõ ràng là không thể nào thành công, hơn nữa còn là mang Lan Lăng Vương phi đẩy vào trong miệng hùm mà. Hắn lập tức gạt bỏ, cuối cùng phẩy tay áo bỏ đi, mới ngăn được nháo kịch hoang đường này.
Lại mấy ngày nữa trôi qua.
Tình thế Lạc Dương càng ngày càng nguy cấp, ngay cả bóng dáng viện binh phía ngoài cũng chẳng nhìn thấy đâu, mà quân lính trong thành lại bị trúng tên chết gần ngàn người. Nếu còn tiếp tục kéo dài, vũ khí cung nỏ mũi tên thiếu hụt trầm trọng, mà lương thực mặc dù còn có thể chống đỡ một thời gian, lại tụt xuống thảm hại theo từng ngày từng giờ, các cửa hàng lớn bắt đầu đóng cửa tiếc không nỡ bán, mà người Lạc Dương không chiếm được lương thực, bắt đầu náo động.
Tuy nhiên Lạc Dương Vương Cao Kì cũng là một người nắm quyền có tính kiên quyết, sau khi ra lệnh chém giết mấy Phú Hộ, cuối cùng cũng đè được cơn náo loạn kia xuống.
Có điều theo thế cục càng ngày càng khẩn trương, lương thảo binh khí càng ngày càng thiếu thốn, binh lính thủ thành ngày càng mệt mỏi, dần dần, tạo nên bầu không khí đè nén làm cho người ta hít thở không thông, lan ra khắp thành Lạc Dương.
"Vương phi!". Tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, Thành Sử trầm giọng nói: "Hồ hoàng hậu phái người tới mời!".
Trương Khởi ở bên trong quả quyết nói: "Hồi bẩm người tới, nói rằng ta không đi."
"Vâng."
Không bao lâu, lại có tiếng bước chân truyền đến, Thành Sử lại nói: "Vương phi, xe ngựa của Trịnh thị A Du đang ở bên ngoài, nàng ta nói phụng lệnh hoàng hậu, cho dù có phải áp giải cũng phải mang Vương phi đi!". Lần này hắn nhắc tới Trịnh Du đã không còn chút tình cảm thương hại nào, cũng không có sự tôn kính lúc trước, không có thở dài, mà nếu có cũng chỉ là chán ghét.
Giọng Trương Khởi trầm xuống, lạnh lùng nói: "Nếu nàng ta không đi, các ngươi liền đuổi ra khỏi đây!"
"Vâng."
Thành Sử vừa mới quay người, Trương Khởi liền kêu lên: "Chậm đã. Ngươi chuyển cáo tới Trịnh Du, nếu như nàng ta vẫn không biết điều tiến lùi như thế, vậy thì đừng trách ta sai người rạch mặt của nàng ta, khiến cho nàng ta cả đời này không thể trở mình được nữa!"
"Vâng."
Thành Sử đi không bao lâu, Trương Khởi lại gọi một hộ vệ khác tới, căn dặn: "Ngươi nghĩ biện pháp thu mua hoặc an bài một số người ở bên cạnh Trịnh Du, ta muốn biết nàng ta đã làm những chuyện gì!". Không có đạo lý nào không đề phòng cướp bóc giữa ban ngày cả. Trịnh Du nếu chưa từ bỏ ý định, vậy thì lần này, nàng nhất định sẽ để cho nàng ta không còn cơ hội chuyển mình được nữa!
"Vâng."
Bên ngoài tửu lâu, Trịnh Du đang đắc ý đứng ở bên cạnh xe ngựa, thấy đám người Thành Sử đi ra, nàng ta vừa ưu nhã lại ngạo mạn nói: "Thế nào, Trương thị còn không nguyện ý ra ngoài?".
Thành Sử không để ý đến lời này, hắn đi tới trước mặt Trịnh Du, rồi bất chợt duỗi tay ra gìm chặt cánh tay của nàng ta.
Trịnh Du cả kinh, thét to: "Họ Thành kia, ngươi muốn làm gì?"
"Làm gì?", Thành Sử lạnh giọng nói: "Phụng lệnh Vương phi, trước tiên liền đuổi chi phụ ác độc mau cút khỏi đây!". Vừa dứt tiếng, hắn đã túm lấy tay Trịnh Du lôi đi, chỉ hai ba bước liền ném nàng ta vào trong xe ngựa.
"Rầm" tiếng va chạm vào sàn xe vang lên, Thành Sử vỗ vỗ bụi trên tay áo, rút trường kiếm ra khỏi vỏ, lạnh lùng chỉ vào tên ngự phu, trầm trầm quát lên: "Chở tiện phụ này, cút ——" âm thanh như sấm, đám người Trịnh Du mang tới không tự chủ lui về sau.
Tên ngự phu bị hắn dọa sợ lên run cầm cập, vội vàng lên tiếng: "Vâng, vâng!".
Hắn mới vừa đánh xe đi, liền nghe được Trịnh Du ở bên trong khàn giọng kêu lên: "Họ Thành khá lắm, ngươi cũng thật to gan!", nói đến đây, nàng ta liền quát tên ngự phu: "Không cho đi ——".
Tên kia ngẩn ngơ, đang không biết nên làm như thế nào cho phải thì lại nghe được giọng nói lạnh lẽo của Thành Sử truyền đến: "Trịnh thị, Vương phi nhà ta nói rồi, nếu như ngươi lại tiếp tục làm ra chuyện ngu xuẩn, không biết điều tiến lùi như vậy nữa, thì chúng ta liền không khách mà rạch mặt của ngươi ra!". Bởi vì chán ghét cùng tức giận, nên ánh mắt của Thành Sử khi nhìn về phía Trịnh Du bên trong màn xe không khác nào như nhìn người chết.
Đối mặt với ánh mắt đó của hắn, Trịnh Du cố nén cảm giác run sợ. Mà lúc này, xe ngựa đã chạy đi như bay, tên ngự phu vội vàng giục ngựa chở nàng ta hoảng hốt chạy trối chết.