Thấy Lan Lăng Vương hoảng hốt rời đi, ánh mắt Trương Khởi chợt lóe lên.
Không lâu sau, nàng nhẹ giọng ra lệnh: "Người đâu!".
"Vâng"
"Gọi đám người Thành Sử, Lý Tướng vào trong Thiên Điện".
"Vâng!".
Đảo mắt lại mấy tháng nữa trôi qua.
Thấy Cao Vĩ dần dần nắm chặt triều chính, các đại thần Tề quốc, bắt đầu tuyệt vọng với Hoàng đế vốn tưởng rằng mềm yếu dễ nghe lời này.
Một ngày kia, Cao Vĩ theo sở cầu của Nhũ mẫu, thế nhưng lại hạ lệnh, bắt đầu phong quan cho những nữ nhân trong hậu cung. Bắt đầu từ Nhũ mẫu của hắn, rồi đến các cung nữ.
Càng về sau, toàn bộ 500 cung nữ trong hoàng cung đều được Cao Vĩ làm quận quan, mỗi cung nữ ai cũng được ban cho một chiếc váy giá trị vạn Kim cùng chiếc bàn trang điểm có giá trị tương tự.
Vẫn chưa dừng lại ở đó, ngay cả trâu ngựa gà chó gì gì đó cũng được hắn phong quan, mà địa vị này lại còn sánh ngang với các vị đại thần. Ví dụ như con ngựa của hắn được phong làm Xích Bưu Nghi ngang hàng với Tiêu Dao quận quân, Lăng Tiêu quận quân. Đã vậy ngay cả gà chọi cũng được mở phủ, sắc phong thành Gà chọi quận quân.
Tiếp theo đó, Cao Vĩ bắt đầu thực hiện những công trình xây dựng rầm rộ, mười hai toà cung điện ở Tấn Dương, mà điêu khắc Đan Thanh lại khéo léo tuyệt vời, so Nghiệp Thành hoa lệ hơn nhiều. Những trân bảo trong nội cung thường thường là buổi sáng yêu thích không buông tay nhưng buổi tối liền coi như giày cũ, tùy ý ném vứt bỏ.
Hắn cũng cho đẽo hai tòa Đại Phật trên núi Tấn Dương, đám thợ thủ công hết ngày dài lại đêm thâu, làm việc miệt mài, buổi tối dùng dầu làm nhiên liệu đốt sáng, chỉ trong một đêm tiêu tốn hơn mấy vạn hộp dầu, khiến cho mười mấy dặm xung quanh đều được chiếu sáng như ban ngày.
Tề quốc liên tục bị đánh bại, thực lực vốn đã vốn đã tiêu hao lớn mà hiện tại Cao Vĩ còn làm ra những hành vi này, chẳng khác nào thêm dầu vào lửa. Trong khoảng thời gian ngắn, triều cương rối loạn, sức dân điêu tận, lao dịch phồn trọng, thực lực suy yếu cùng cực.
Mà Cao Vĩ căn bản không coi trọng những điều đó, hắn tự xưng là "Thiên tử vô sầu", suốt ngày gảy đàn tiêu dao, tự đàn tự xướng. Gần một ngàn thái giám, cung nữ trong nội cung đồng loạt hát đệm, cả hoàng cung ngập tràn tiếng hát, đắm mình trong cảnh Thái Bình Thịnh Thế.
Một ngày nọ, Lan Lăng Vương mím chặt cánh môi mỏng, chắp hai tay sau lưng nhìn về phương hướng hoàng cung.
Đằng sau hắn, truyền đến tiếng cười khanh khách của trẻ con. Nghe thấy tiếng cười này, hắn không khỏi nhoẻn miệng cười, nhưng rất nhanh lại đã nhíu mày.
Hắn cảm thấy thật buồn bã. Đây là cảm giác của một người có lòng giữ nước nhưng không vô lực vãn hồi vì thế cứ mãi sống trong trăn trở.
Một loạt tiếng bước chân vang lên, sau đó, Thành Sử cung kính bẩm báo: "Quận Vương, người tặng quà đều đã đi hết rồi!". Hắn lại nhỏ giọng thưa: "Quận Vương, mở rộng cửa phủ thu hối lộ chung quanh, có rất nhiều đại thần nhìn không quen mắt, nên đã rối rít dâng tấu lên cho Bệ hạ".
Lan Lăng Vương ngưng mắt, một hồi lâu hắn mới khàn khàn đáp: "Ta biết rồi!".
Sau một lát yên tĩnh, Thành Sử nhìn Lan Lăng Vương đang sầu lo trăm mối, cảm thấy thời cơ mà Trương Khởi nói lúc trước đã đến. Lập tức khàn giọng, chậm rãi nói: "Quận Vương muốn mượn việc tham ô này, để tránh sự nghi kỵ của Bệ hạ sao? Cần gì phải thế chứ? Hàng Châu cũng được, Kinh châu cũng được, kể cả hang sơn cùng cốc cũng đều có đất thanh tịnh. Vì sao ngài lại không muốn rời đi?"
Môi Lan Lăng Vương giật giật, lại không thốt nên lời.
Thành Sử lại nói: "Nửa năm này, Quận Vương luôn thắng trận. Nhưng mỗi lần thắng, tiền tài ngài nhận vào lại tăng thêm mấy lần. Thật ra thì Quận Vương so với ai cũng đều rõ ràng hơn, Tề quốc, đã không phải là nơi có thể an cư lâu dài!".
Hầu kết Lan Lăng Vương lại giật giật, cất giọng khàn khàn: "Ta biết."
"Còn nữa, Quận Vương ngài xem, bệ hạ, hắn lại cứ làm ra những chuyện điên đảo như thế, Tề quốc còn có thể thịnh vượng mãi sao? Quận Vương còn ở lại chỗ này, chỉ sợ quay đầu lại liền phải nộp mạng."
Dừng một chút, Thành Sử lại chậm rãi nói từng chữ từng câu: "Quận Vương, ngài xem Vương phi đi. Hết trận chiến này đến trận chiến khác vẫn luôn lấy nước mắt rửa mặt."
Lan Lăng Vương cũng nghe không nổi nữa, hắn quay lại, vọt ra khỏi cửa phủ.
Nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, Thành Sử vừa lui, liền nhẹ bước đi đến chỗ Lý tướng nói: "Phía sau liền đến phiên ngươi."
"Đã biết!"
Mấy ngày nay, khi Lan Lăng Vương trở lại, những thân vệ kia của hắn, còn có những hữu hảo trong triều, hoặc âm hoặc dương luôn lên tiếng khuyên can hắn.
Mấy ngày liên tiếp như thế hắn cũng thực phiền não. Có một ngày, hắn tức giận đằng đằng đẩy mọi người ra, trở lại tẩm phòng.
Hắn vừa bước vào, liền thấy Trương Khởi quỳ trên mặt đất, đưa hai tay lên bụm mặt, im lặng chảy nước mắt.
Bất tri bất giác, hai chân Lan Lăng Vương mềm nhũn, hắn từ từ khuỵu xuống đất, sau khi mặt đối mặt với Trương Khởi, hắn liền nghẹn ngào nói: "A Khởi, A Khởi. . . . . ." Nằm ở trên đất, nước mắt hắn rơi như mưa: "Đây là nhà của ta!".
Trương Khởi nghẹn ngào nói: "Trường Cung lúc còn nhỏ đã mất mẫu thân, A Khởi rất sợ, Ngai nhi cũng giống vậy, còn nhỏ liền mất đi phụ thân!". Nàng ngẩng đầu lên, nước mắt như trân châu từng giọt từng giọt rơi xuống: "Không chỉ có như thế, Trường Cung, không chỉ có Ngai nhi mất cha, A Khởi mất đi trượng phu, mà chỉ sợ rằng cả đời này, không biết thiếp sẽ còn rơi vào tay của mấy người nữa!"
Nàng vừa nói ra lời này, Lan Lăng Vương như bị trúng một kích nặng nề, rùng mình một cái, không biết tại sao tiếng cười lớn của Tô Uy lúc gần đi lại truyền vào trong đầu của hắn.
Hắn nặng nề nhắm hai mắt lại.
Lúc này, Trương Khởi nằm ở trên đất, nàng khóc không thành tiếng, nói: "Trường Cung mất đi như thế, A Khởi nào muốn sống nữa, nhưng còn có Ngai nhi ở đây, nếu như ngay cả người làm mẹ này cũng đi, thì thằng bé biết sống thế nào? Sống cũng không được mà chết cũng không xong, Trường Cung, A Khởi thật rất sợ!"
Lan Lăng Vương từ từ che mặt.
Trương Khởi vẫn còn nói tiếp: "Trường Cung, chàng lần lượt đánh thắng trận, nhưng muôn dân bách tính lại càng ngày càng khổ, mà người Chu lại càng ngày càng mạnh. Bệ hạ hao tài tốn của, một cung nữ trong cung của hắn ta, ăn mặc so với thiếp còn cao quý hơn. Mỗi lần gặp mặt, A Khởi còn phải hành lễ. . . . . ."
"Đừng nói nữa!"
Lan Lăng Vương trầm đục kêu lên: "A Khởi, van nàng, đừng nói nữa"
Hắn quay đầu, mắt không hề chớp nhìn vào nhi tử đang ngồi trên sàng tháp y y nha nha liều mạng kéo một sợi dây, nước mắt làm cho tầm mắt ctrở nên mơ hồ: "Van nàng, đừng nói nữa!".
Trương Khởi vẫn còn nằm ở trên đất, nàng liều mạng tiếp tục nức nở: "Nhi tử của chúng ta, giờ đã như hoa như ngọc như vậy, ngay cả Thái Thượng Hoàng nhìn cũng cảm thán cực kỳ. Cũng không biết thằng bé sau khi lớn lên, không có cha mẹ che chở, sẽ rơi vào bước đường nào?".
Lời này vừa dứt, Lan Lăng Vương chợt quát ra tiếng: "Đừng nói nữa!"
Hắn đứng bật dậy, quay đầu nghiến răng trừng mắt mà nhìn Trương Khởi, nhìn chằm chằm một lát, liền rũ mắt xuống nói: "Ta...ta sẽ bắt tay an bài chuyện rời đi!".
Một câu nói vừa rơi ra, Trương Khởi lập tức mừng như điên ngẩng đầu lên, mà ở một nơi cách đó không xa, đám người Thành Sử càng thêm vui vẻ ra mặt.
Lan Lăng Vương làm việc, từ trước đến giờ luôn mạnh mẽ vang dội, hắn đã quyết định rời đi, liền bắt tay bố trí ngay. Sau một lần rồi một lần ra trận, hơn một ngàn thân vệ đã bị "Tử vong", một ngày kia, hắn đang đến nhậm chức ở Ti Châu thì đột nhiên biến mất. Mà sau khi hắn biến mất, những thân vệ còn ở lại Nghiệp thành, Tấn Dương cũng lục tục trở về gia quyến.
Lúc Tề Chủ Cao Vĩ nhận được tin Lan Lăng Vương biến mất cũng là lúc hắn vừa lấy được một mỹ nhân tuyệt sắc, Phùng Tiểu Thương. Ôm mỹ nhân trong ngực, uống rượu ngâm thơ, nhìn các cung nữ ca múa, người được mệnh danh là "Thiên tử vô sầu" lúc nghe thấy tin đó của Lan Lăng Vương cũng chỉ nhàn nhạt "À" một tiếng, chứ không thèm nói đến tiếng thứ hai.
Tháng tư năm công nguyên 566, trong thành Hàng Châu phong cảnh đẹp như tranh vẽ, xuất hiện một đội thương lữ đường xa dừng chân trú lại. Đội thương lữ này sau khi tiến vào thành Hàng Châu liền hóa thân biến đổi trở thành một phú hào ở địa phương.
Có điều, cho dù nhiều người Hàng Châu có tò mò với đôi vợ chồng hào thương kia thế nào, cũng không thể nào nhìn được diện mạo thực của bọn họ .
Trong cảnh loạn thế đó, phong vũ biến ảo vô thường, mười mấy năm sau, Vũ Văn Ung nước Chu đã khuất núi, con hắn sau khi thượng vị lại trở thành một hôn quân hoang đường có thể sánh ngang với Tề quốc. Vị Chu chủ này đã lập ra sáu hoàng hậu, mà yêu thích nhất chính là cưỡng đoạt thê tử của đại thần.
Lại qua mấy năm, Tùy Văn Đế Dương Kiên thống nhất nam bắc, khoác hoàng bào, theo lệ tân hoàng cầu xin thịnh trị, từ đó thiên hạ cũng được sống trong thái bình thịnh vượng. Mà lúc này, tại thành Hàng Châu, một đôi phu thê ẩn cư với đời dưới thời đại loạn, sau khi thiên hạ đại hưng rốt cuộc cũng lộ ra diện mạo thật của mình. Đến đây, người đời mới biết, Lan Lăng Quận Vương bách chiến bách thắng của nước Tề ngày xưa cùng với tuyệt đại mỹ nhân Trương Khởi, những năm tháng qua đã đến ẩn cư ở Hàng Châu.
(Hoàn chính văn )
Thấy Lan Lăng Vương hoảng hốt rời đi, ánh mắt Trương Khởi chợt lóe lên.
Không lâu sau, nàng nhẹ giọng ra lệnh: "Người đâu!".
"Vâng"
"Gọi đám người Thành Sử, Lý Tướng vào trong Thiên Điện".
"Vâng!".
Đảo mắt lại mấy tháng nữa trôi qua.
Thấy Cao Vĩ dần dần nắm chặt triều chính, các đại thần Tề quốc, bắt đầu tuyệt vọng với Hoàng đế vốn tưởng rằng mềm yếu dễ nghe lời này.
Một ngày kia, Cao Vĩ theo sở cầu của Nhũ mẫu, thế nhưng lại hạ lệnh, bắt đầu phong quan cho những nữ nhân trong hậu cung. Bắt đầu từ Nhũ mẫu của hắn, rồi đến các cung nữ.
Càng về sau, toàn bộ cung nữ trong hoàng cung đều được Cao Vĩ làm quận quan, mỗi cung nữ ai cũng được ban cho một chiếc váy giá trị vạn Kim cùng chiếc bàn trang điểm có giá trị tương tự.
Vẫn chưa dừng lại ở đó, ngay cả trâu ngựa gà chó gì gì đó cũng được hắn phong quan, mà địa vị này lại còn sánh ngang với các vị đại thần. Ví dụ như con ngựa của hắn được phong làm Xích Bưu Nghi ngang hàng với Tiêu Dao quận quân, Lăng Tiêu quận quân. Đã vậy ngay cả gà chọi cũng được mở phủ, sắc phong thành Gà chọi quận quân.
Tiếp theo đó, Cao Vĩ bắt đầu thực hiện những công trình xây dựng rầm rộ, mười hai toà cung điện ở Tấn Dương, mà điêu khắc Đan Thanh lại khéo léo tuyệt vời, so Nghiệp Thành hoa lệ hơn nhiều. Những trân bảo trong nội cung thường thường là buổi sáng yêu thích không buông tay nhưng buổi tối liền coi như giày cũ, tùy ý ném vứt bỏ.
Hắn cũng cho đẽo hai tòa Đại Phật trên núi Tấn Dương, đám thợ thủ công hết ngày dài lại đêm thâu, làm việc miệt mài, buổi tối dùng dầu làm nhiên liệu đốt sáng, chỉ trong một đêm tiêu tốn hơn mấy vạn hộp dầu, khiến cho mười mấy dặm xung quanh đều được chiếu sáng như ban ngày.
Tề quốc liên tục bị đánh bại, thực lực vốn đã vốn đã tiêu hao lớn mà hiện tại Cao Vĩ còn làm ra những hành vi này, chẳng khác nào thêm dầu vào lửa. Trong khoảng thời gian ngắn, triều cương rối loạn, sức dân điêu tận, lao dịch phồn trọng, thực lực suy yếu cùng cực.
Mà Cao Vĩ căn bản không coi trọng những điều đó, hắn tự xưng là "Thiên tử vô sầu", suốt ngày gảy đàn tiêu dao, tự đàn tự xướng. Gần một ngàn thái giám, cung nữ trong nội cung đồng loạt hát đệm, cả hoàng cung ngập tràn tiếng hát, đắm mình trong cảnh Thái Bình Thịnh Thế.
Một ngày nọ, Lan Lăng Vương mím chặt cánh môi mỏng, chắp hai tay sau lưng nhìn về phương hướng hoàng cung.
Đằng sau hắn, truyền đến tiếng cười khanh khách của trẻ con. Nghe thấy tiếng cười này, hắn không khỏi nhoẻn miệng cười, nhưng rất nhanh lại đã nhíu mày.
Hắn cảm thấy thật buồn bã. Đây là cảm giác của một người có lòng giữ nước nhưng không vô lực vãn hồi vì thế cứ mãi sống trong trăn trở.
Một loạt tiếng bước chân vang lên, sau đó, Thành Sử cung kính bẩm báo: "Quận Vương, người tặng quà đều đã đi hết rồi!". Hắn lại nhỏ giọng thưa: "Quận Vương, mở rộng cửa phủ thu hối lộ chung quanh, có rất nhiều đại thần nhìn không quen mắt, nên đã rối rít dâng tấu lên cho Bệ hạ".
Lan Lăng Vương ngưng mắt, một hồi lâu hắn mới khàn khàn đáp: "Ta biết rồi!".
Sau một lát yên tĩnh, Thành Sử nhìn Lan Lăng Vương đang sầu lo trăm mối, cảm thấy thời cơ mà Trương Khởi nói lúc trước đã đến. Lập tức khàn giọng, chậm rãi nói: "Quận Vương muốn mượn việc tham ô này, để tránh sự nghi kỵ của Bệ hạ sao? Cần gì phải thế chứ? Hàng Châu cũng được, Kinh châu cũng được, kể cả hang sơn cùng cốc cũng đều có đất thanh tịnh. Vì sao ngài lại không muốn rời đi?"
Môi Lan Lăng Vương giật giật, lại không thốt nên lời.
Thành Sử lại nói: "Nửa năm này, Quận Vương luôn thắng trận. Nhưng mỗi lần thắng, tiền tài ngài nhận vào lại tăng thêm mấy lần. Thật ra thì Quận Vương so với ai cũng đều rõ ràng hơn, Tề quốc, đã không phải là nơi có thể an cư lâu dài!".
Hầu kết Lan Lăng Vương lại giật giật, cất giọng khàn khàn: "Ta biết."
"Còn nữa, Quận Vương ngài xem, bệ hạ, hắn lại cứ làm ra những chuyện điên đảo như thế, Tề quốc còn có thể thịnh vượng mãi sao? Quận Vương còn ở lại chỗ này, chỉ sợ quay đầu lại liền phải nộp mạng."
Dừng một chút, Thành Sử lại chậm rãi nói từng chữ từng câu: "Quận Vương, ngài xem Vương phi đi. Hết trận chiến này đến trận chiến khác vẫn luôn lấy nước mắt rửa mặt."
Lan Lăng Vương cũng nghe không nổi nữa, hắn quay lại, vọt ra khỏi cửa phủ.
Nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, Thành Sử vừa lui, liền nhẹ bước đi đến chỗ Lý tướng nói: "Phía sau liền đến phiên ngươi."
"Đã biết!"
Mấy ngày nay, khi Lan Lăng Vương trở lại, những thân vệ kia của hắn, còn có những hữu hảo trong triều, hoặc âm hoặc dương luôn lên tiếng khuyên can hắn.
Mấy ngày liên tiếp như thế hắn cũng thực phiền não. Có một ngày, hắn tức giận đằng đằng đẩy mọi người ra, trở lại tẩm phòng.
Hắn vừa bước vào, liền thấy Trương Khởi quỳ trên mặt đất, đưa hai tay lên bụm mặt, im lặng chảy nước mắt.
Bất tri bất giác, hai chân Lan Lăng Vương mềm nhũn, hắn từ từ khuỵu xuống đất, sau khi mặt đối mặt với Trương Khởi, hắn liền nghẹn ngào nói: "A Khởi, A Khởi. . . . . ." Nằm ở trên đất, nước mắt hắn rơi như mưa: "Đây là nhà của ta!".
Trương Khởi nghẹn ngào nói: "Trường Cung lúc còn nhỏ đã mất mẫu thân, A Khởi rất sợ, Ngai nhi cũng giống vậy, còn nhỏ liền mất đi phụ thân!". Nàng ngẩng đầu lên, nước mắt như trân châu từng giọt từng giọt rơi xuống: "Không chỉ có như thế, Trường Cung, không chỉ có Ngai nhi mất cha, A Khởi mất đi trượng phu, mà chỉ sợ rằng cả đời này, không biết thiếp sẽ còn rơi vào tay của mấy người nữa!"
Nàng vừa nói ra lời này, Lan Lăng Vương như bị trúng một kích nặng nề, rùng mình một cái, không biết tại sao tiếng cười lớn của Tô Uy lúc gần đi lại truyền vào trong đầu của hắn.
Hắn nặng nề nhắm hai mắt lại.
Lúc này, Trương Khởi nằm ở trên đất, nàng khóc không thành tiếng, nói: "Trường Cung mất đi như thế, A Khởi nào muốn sống nữa, nhưng còn có Ngai nhi ở đây, nếu như ngay cả người làm mẹ này cũng đi, thì thằng bé biết sống thế nào? Sống cũng không được mà chết cũng không xong, Trường Cung, A Khởi thật rất sợ!"
Lan Lăng Vương từ từ che mặt.
Trương Khởi vẫn còn nói tiếp: "Trường Cung, chàng lần lượt đánh thắng trận, nhưng muôn dân bách tính lại càng ngày càng khổ, mà người Chu lại càng ngày càng mạnh. Bệ hạ hao tài tốn của, một cung nữ trong cung của hắn ta, ăn mặc so với thiếp còn cao quý hơn. Mỗi lần gặp mặt, A Khởi còn phải hành lễ. . . . . ."
"Đừng nói nữa!"
Lan Lăng Vương trầm đục kêu lên: "A Khởi, van nàng, đừng nói nữa"
Hắn quay đầu, mắt không hề chớp nhìn vào nhi tử đang ngồi trên sàng tháp y y nha nha liều mạng kéo một sợi dây, nước mắt làm cho tầm mắt ctrở nên mơ hồ: "Van nàng, đừng nói nữa!".
Trương Khởi vẫn còn nằm ở trên đất, nàng liều mạng tiếp tục nức nở: "Nhi tử của chúng ta, giờ đã như hoa như ngọc như vậy, ngay cả Thái Thượng Hoàng nhìn cũng cảm thán cực kỳ. Cũng không biết thằng bé sau khi lớn lên, không có cha mẹ che chở, sẽ rơi vào bước đường nào?".
Lời này vừa dứt, Lan Lăng Vương chợt quát ra tiếng: "Đừng nói nữa!"
Hắn đứng bật dậy, quay đầu nghiến răng trừng mắt mà nhìn Trương Khởi, nhìn chằm chằm một lát, liền rũ mắt xuống nói: "Ta...ta sẽ bắt tay an bài chuyện rời đi!".
Một câu nói vừa rơi ra, Trương Khởi lập tức mừng như điên ngẩng đầu lên, mà ở một nơi cách đó không xa, đám người Thành Sử càng thêm vui vẻ ra mặt.
Lan Lăng Vương làm việc, từ trước đến giờ luôn mạnh mẽ vang dội, hắn đã quyết định rời đi, liền bắt tay bố trí ngay. Sau một lần rồi một lần ra trận, hơn một ngàn thân vệ đã bị "Tử vong", một ngày kia, hắn đang đến nhậm chức ở Ti Châu thì đột nhiên biến mất. Mà sau khi hắn biến mất, những thân vệ còn ở lại Nghiệp thành, Tấn Dương cũng lục tục trở về gia quyến.
Lúc Tề Chủ Cao Vĩ nhận được tin Lan Lăng Vương biến mất cũng là lúc hắn vừa lấy được một mỹ nhân tuyệt sắc, Phùng Tiểu Thương. Ôm mỹ nhân trong ngực, uống rượu ngâm thơ, nhìn các cung nữ ca múa, người được mệnh danh là "Thiên tử vô sầu" lúc nghe thấy tin đó của Lan Lăng Vương cũng chỉ nhàn nhạt "À" một tiếng, chứ không thèm nói đến tiếng thứ hai.
Tháng tư năm công nguyên , trong thành Hàng Châu phong cảnh đẹp như tranh vẽ, xuất hiện một đội thương lữ đường xa dừng chân trú lại. Đội thương lữ này sau khi tiến vào thành Hàng Châu liền hóa thân biến đổi trở thành một phú hào ở địa phương.
Có điều, cho dù nhiều người Hàng Châu có tò mò với đôi vợ chồng hào thương kia thế nào, cũng không thể nào nhìn được diện mạo thực của bọn họ .
Trong cảnh loạn thế đó, phong vũ biến ảo vô thường, mười mấy năm sau, Vũ Văn Ung nước Chu đã khuất núi, con hắn sau khi thượng vị lại trở thành một hôn quân hoang đường có thể sánh ngang với Tề quốc. Vị Chu chủ này đã lập ra sáu hoàng hậu, mà yêu thích nhất chính là cưỡng đoạt thê tử của đại thần.
Lại qua mấy năm, Tùy Văn Đế Dương Kiên thống nhất nam bắc, khoác hoàng bào, theo lệ tân hoàng cầu xin thịnh trị, từ đó thiên hạ cũng được sống trong thái bình thịnh vượng. Mà lúc này, tại thành Hàng Châu, một đôi phu thê ẩn cư với đời dưới thời đại loạn, sau khi thiên hạ đại hưng rốt cuộc cũng lộ ra diện mạo thật của mình. Đến đây, người đời mới biết, Lan Lăng Quận Vương bách chiến bách thắng của nước Tề ngày xưa cùng với tuyệt đại mỹ nhân Trương Khởi, những năm tháng qua đã đến ẩn cư ở Hàng Châu.
(Hoàn chính văn )