「 Phần bí ẩn nhất của câu chuyện cổ tích bí ẩn của rừng sâu 」
Về lần đầu tiên của Sắt Pháp Nhĩ và Tái Tư, thật sự đúng là khiến cho Sắt Pháp Nhĩ trở tay không kịp.
Bởi vì Tái Tư hoàn toàn đem lễ thành nhân của mình thành hôn lễ của mình và Sắt Pháp Nhĩ. Ngay đêm đại lễ chấm dứt thì Tái Tư lập tức đem Sắt Pháp Nhĩ đang son sắt thề sẽ trung tâm với mình mà ăn sạch sẽ. May mà đêm hôm đó Sắt Pháp Nhĩ hơi say, đã vậy lại bị sự náo nhiệt của vũ hội làm cho hưng phấn nên không đau đớn mấy vì sự thô bạo của Tái Tư, càng không bị ám ảnh tâm lý gì hết. Nhưng mà ngày hôm sau khi tỉnh lại thì lập tức biến thành nguyên hình chui trở về viên đá hồng ngọc, thẹn thùng mất mấy ngày.
Tái Tư đợi suốt hai trăm năm mà chỉ cho ăn có một bữa thì đương nhiên là không đủ, thế là Tái Tư bèn ôm viên đá bảo bối vì xấu hổ tỏa ánh sáng màu đỏ rực rỡ khắp cả phòng mà tố khổ nỗi lòng, nào là hối hận bao nhiêu vì để mất trộm, nào là vất vả xuống núi đi tìm lại bảo bối, nào là một đường đi theo bảo vệ,…
Sắt Pháp Nhĩ cuối cùng cũng đỏ mặt mà xuất hiện, còn chưa kịp chớp mắt thì đã bị chủ nhân của mình hung hăng ôm lấy hưởng thụ một phen. Sau khi ăn no nê rồi thì Tái Tư thừa dịp Sắt Pháp Nhĩ đang mệt mỏi, vô sỉ dùng phép thuật niêm phong viên hồng ngọc lại, sau này nếu Sắt Pháp Nhĩ muốn về bản thể thì phải được sự cho phép của Tái Tư.
“Thời thời khắc khắc em đều phải ở trong tầm mắt của ta, trừ bên cạnh ta em không được phép đi đâu hết, biết chưa?”
“Vâng, chủ nhân, Sắt Pháp Nhĩ chỉ ở bên người chủ nhân.”
Tái Tư ôm chặt thân thể mềm dẻo xinh đẹp, lúc trước vì để nghênh đón Sắt Pháp Nhĩ trở về, Tái Tư đã lệnh cho bọn người hầu chuẩn bị đủ loại y phục cho Sắt Pháp Nhĩ. Nhưng không thể không thừa nhận chỉ có duy nhất bộ trường bào màu tường vi này là hợp nhất với Sắt Pháp Nhĩ.
Y phục màu đỏ rực rỡ, làn da trắng như tuyết, đôi chân thon dài đang run rẩy, tiếng thở dốc khàn khàn, nơi riêng tư hồng nhuận xinh xắn, bảo bối của mình, là sự kết tinh tuyệt mỹ nhất của trời đất qua bao nhiêu năm, cuối cùng cũng đã thuộc về mình.
Mỗi khi nghĩ đến đây, Tái Tư đều nhịn không được mà chảy nước miếng, ngay cả mấy cuộc họp hội đồng trưởng lão dài lê thê nhàm chán cũng có thể chịu đựng được.
Gia tộc hoàng gia tinh linh là kẻ thống trị toàn bộ rừng rậm trên khắp đại lục, các trưởng lão thường xuyên tổ chức các cuộc họp hội nghị, tất cả các thành viên của hoàng tộc đều phải tham gia, đây là thời gian duy nhất Tái Tư buộc phải tách ra khỏi bảo bối của mình.
Hai người không ở cùng nhau cũng không thể trở lại bản thể, Sắt Pháp Nhĩ bèn đi tìm một chỗ trốn mới.
Tòa tháp cao nhất Kinh Cức Thành cao vô cùng, có thể nhìn thấy toàn bộ khu rừng bóng tối và ánh sáng. Gia tộc hoàng gia tinh linh không chỉ có năng lực nhìn được trong bóng đêm cực tốt mà các giác quan toàn thân của họ, thần kinh, trực giác đều đạt tới trình độ mà yêu tinh bình thường không thể với tới. Bởi vậy họ có thể sinh hoạt rất tự nhiên bên trong khu rừng tối đen này, nhưng ngược lại nếu như họ giống như con người hoàn toàn bước ra dưới ánh mặt trời, tuy rằng những tiếng ồn ào cũng như ánh sáng mạnh không thể làm họ tổn thương nhưng cũng sẽ khiến cho họ khó chịu.
Ngay cả như vậy, Tái Tư vẫn theo chút cảm giác yếu ớt mà Sắt Pháp Nhĩ để lại đi đến thành trấn của con người để tìm Sắt Pháp Nhĩ. Tìm đến cả cửa hiệu may mà Sắt Pháp Nhĩ đi vào, còn hỏi thăm cả con chuột nhỏ từng được Sắt Pháp Nhĩ cho ăn. Để báo đáp chuột nhỏ, Tái Tư hỏi nó có muốn cùng mình quay về khu rừng ma thuật không, chuột nhỏ nghe vậy thì chỉ chớp chớp đôi mắt tròn từ chối. “Ta đã thầm mến Hôi Hôi ở sát vách lâu lắm rồi, ta không nỡ bỏ hắn đi!” Thế là Tái Tư bèn tặng cho nó một ngọn núi pho mát vàng óng để cổ vũ nó chạy sang nhà hàng xóm cầu hôn.
Sắt Pháp Nhĩ nhớ lại hành trình đi tìm mình mà Tái Tư đã kể thì vô cùng cảm động, tuy rằng Tái Tư cũng có nói. “Nhất định tên phản bội mang em đi lại còn làm mất em đã hại em trở nên ngốc nghếch như thế này. Chính vì vậy ta phải ôm em thật nhiều để cho em có thể giống ta được một chút!”
Đúng là một vị chủ nhân có tính chiếm hữu cực lớn lại còn xấu xa.
Nhưng Sắt Pháp Nhĩ vẫn vô cùng yêu thích vị chủ nhân này.
“Chủ nhân đúng là rất cần mình.”
“Hình như mình càng lúc càng thích chủ nhân!”
Ham muốn chiếm hữu cường liệt của Tái Tư ngược lại lại mang đến sự an tâm cho Sắt Pháp Nhĩ, Sắt Pháp Nhĩ ngồi ở một góc trên đỉnh tháp, không ngừng lẩm bẩm trò chuyện với hai cục bông trắng đen trong lòng.
Loài hoa ánh sáng sống quanh Kinh Cức Thành đã đến kỳ ra hoa, những đóa hoa cực lớn lại còn rất thơm ban ngày nở rộ, ban đêm thì khép lại, khi gió nổi lên thì rất nhiều phấn hoa sáng lấp lánh bay khắp nơi.
Sắt Pháp Nhĩ ngẩng đầu lên, một mùi hương thơm ngát cùng với phấn hoa lấp lánh đang bay đến, hai cục bông nhảy nhót trên đầu Sắt Pháp Nhĩ tắm mình trong phấn hoa.
“Đẹp quá đi.”
“Lại đến mùa xuân rồi.”
Sắt Pháp Nhĩ quay đầu, nhìn thấy Tái Tư đã kết thúc xong cuộc họp thường kỳ đang đi đến chỗ mình.
“Chủ nhân ~ anh đã về!”
“Có nhớ ta không?”
“Có!”
“Ha ha,” Tái Tư ôm lấy Sắt Pháp Nhĩ, cúi xuống thì thầm bên tai. “Em có biết mùa xuân thì nên làm gì không?”
Hai gò má của Sắt Pháp Nhĩ ửng đỏ, khẽ gật đầu.
“Ngoan quá ~”
Tái Tư cúi đầu hôn lên môi Sắt Pháp Nhĩ.
“Chúng ta về phòng nhé?!”
“Vâng, chủ nhân!”
Ở bên trong Kinh Cức Thành luôn bị bao phủ trong bóng tối, dường như không có phân rõ lắm ngày và đêm nên rất nhiều chuyện không cần thiết phải tuân theo thời gian.
Sắt Pháp Nhĩ hay xấu hổ đã thương lượng với Tái Tư, hy vọng khi họ thân thiết thì không có ai, đóng cửa lại, quanh phòng có một tầng kết giới để phòng hộ.
Tái Tư lập tức đồng ý.
Nhưng mà Sắt Pháp Nhĩ lại quên mất, trong rừng sâu, yêu tinh nào pháp thuật càng cao thì lại càng ham hư vinh.
Sắt Pháp Nhĩ là bảo bối quý giá nhất của Tái Tư, Tái Tư chỉ hận không thể đem ra khoe cho cả thế giới xem bộ dáng mê người tuyệt mĩ của bảo bối nhà mình, là bảo bối chỉ thuộc về một mình Tái Tư mà thôi.
Vì thế Tái Tư âm thầm sửa câu thành chú, kết giới được tạo thành không phải thu vào trong mà phóng ngược ra, tất cả yêu tinh có pháp lực đều có thể nhìn thấy bên trong.
Bảo bối nóng bỏng ngượng ngùng, cùng vô số ánh mắt hâm mộ từ bên ngoài.
Tái Tư hưng phấn đến mức đôi mắt híp lại thành hai đường kẻ, cười đến răng nanh đều lộ hết cả ra. Tái Tư hôn khắp toàn thân của Sắt Pháp Nhĩ, kích động hôn liếm cắn mút, răng nhọn cắt qua da thịt non mịn, mấy giọt máu rơi ra biến thành những viên kết tinh màu hồng sắc, chịu ảnh hưởng của năng lượng từ kết giới mà trôi bồng bềnh giữa không trung.
Bảo bối không nhịn được mà rên rỉ.
Tinh dịch từ phía sau huyệt từ từ chảy ra.
Sắt Pháp Nhĩ cực kỳ thẹn thùng trong lúc đang mê loạn vì cao trào cũng thầm may mắn vì thời khắc dâm loạn như thế này chỉ có hai người bọn họ.
Sắt Pháp Nhĩ hoàn toàn không biết là toàn bộ yêu tinh trong phạm vi trăm dặm đều đang dùng pháp thuật nhìn trộm.
Các yêu tinh bóng tối thì dùng bọt khí được tạo ra từ đầu ngón tay để xem.
Các tiên cá tụ tập bên hồ, dùng những gợn sóng để xem.
Các yêu tinh cây cao lớn thì dùng những cành cây trên thân để xem, mỗi một chiếc lá đều là một con mắt.
Sắt Pháp Nhĩ hoàn toàn không biết rằng trong thế giới yêu tinh khổng lồ, có yêu tinh dùng mật hoa làm thức ăn, có yêu tinh lại dùng cảm xúc để làm thức ăn, và cũng có yêu tinh dùng âm thanh để làm thức ăn.
Thú vui lớn nhất của Tái Tư đó chính là tranh thủ lúc Sắt Pháp Nhĩ ngủ say thì tóm lấy cục bông trắng, thú cưng của Sắt Pháp Nhĩ, ép nó phun hết những âm thanh mà ban ngày đã ăn được ra.
“Nếu anh ta không hung dữ như vậy thì mình cũng có hơi thích anh ta.”
“Sắt Pháp Nhĩ có chủ nhân!”
“Sắt Pháp Nhĩ chỉ ở bên chủ nhân!”
“Chủ nhân đúng là rất cần mình!”
“Hình như mình càng lúc càng thích chủ nhân!”
“Ư… Sắt Pháp Nhĩ yêu chủ nhân… vĩnh viễn không rời khỏi chủ nhân… ưm…”
Chỉ cần thích nghe phần nào nhất thì cứ ngắt cái đuôi của cục bông, thế là nó lại lặp lại.
Tiểu yêu tinh Sắt Pháp Nhĩ ngây thơ lại hay ngượng ngùng và chủ nhân hoàng tử tinh linh, ở trong lâu đài tại rừng sâu mà trải qua một cuộc sống vô cùng hạnh phúc.
Về lần đầu tiên của Sắt Pháp Nhĩ và Tái Tư, thật sự đúng là khiến cho Sắt Pháp Nhĩ trở tay không kịp.
Bởi vì Tái Tư hoàn toàn đem lễ thành nhân của mình thành hôn lễ của mình và Sắt Pháp Nhĩ. Ngay đêm đại lễ chấm dứt thì Tái Tư lập tức đem Sắt Pháp Nhĩ đang son sắt thề sẽ trung tâm với mình mà ăn sạch sẽ. May mà đêm hôm đó Sắt Pháp Nhĩ hơi say, đã vậy lại bị sự náo nhiệt của vũ hội làm cho hưng phấn nên không đau đớn mấy vì sự thô bạo của Tái Tư, càng không bị ám ảnh tâm lý gì hết. Nhưng mà ngày hôm sau khi tỉnh lại thì lập tức biến thành nguyên hình chui trở về viên đá hồng ngọc, thẹn thùng mất mấy ngày.
Tái Tư đợi suốt hai trăm năm mà chỉ cho ăn có một bữa thì đương nhiên là không đủ, thế là Tái Tư bèn ôm viên đá bảo bối vì xấu hổ tỏa ánh sáng màu đỏ rực rỡ khắp cả phòng mà tố khổ nỗi lòng, nào là hối hận bao nhiêu vì để mất trộm, nào là vất vả xuống núi đi tìm lại bảo bối, nào là một đường đi theo bảo vệ,…
Sắt Pháp Nhĩ cuối cùng cũng đỏ mặt mà xuất hiện, còn chưa kịp chớp mắt thì đã bị chủ nhân của mình hung hăng ôm lấy hưởng thụ một phen. Sau khi ăn no nê rồi thì Tái Tư thừa dịp Sắt Pháp Nhĩ đang mệt mỏi, vô sỉ dùng phép thuật niêm phong viên hồng ngọc lại, sau này nếu Sắt Pháp Nhĩ muốn về bản thể thì phải được sự cho phép của Tái Tư.
“Thời thời khắc khắc em đều phải ở trong tầm mắt của ta, trừ bên cạnh ta em không được phép đi đâu hết, biết chưa?”
“Vâng, chủ nhân, Sắt Pháp Nhĩ chỉ ở bên người chủ nhân.”
Tái Tư ôm chặt thân thể mềm dẻo xinh đẹp, lúc trước vì để nghênh đón Sắt Pháp Nhĩ trở về, Tái Tư đã lệnh cho bọn người hầu chuẩn bị đủ loại y phục cho Sắt Pháp Nhĩ. Nhưng không thể không thừa nhận chỉ có duy nhất bộ trường bào màu tường vi này là hợp nhất với Sắt Pháp Nhĩ.
Y phục màu đỏ rực rỡ, làn da trắng như tuyết, đôi chân thon dài đang run rẩy, tiếng thở dốc khàn khàn, nơi riêng tư hồng nhuận xinh xắn, bảo bối của mình, là sự kết tinh tuyệt mỹ nhất của trời đất qua bao nhiêu năm, cuối cùng cũng đã thuộc về mình.
Mỗi khi nghĩ đến đây, Tái Tư đều nhịn không được mà chảy nước miếng, ngay cả mấy cuộc họp hội đồng trưởng lão dài lê thê nhàm chán cũng có thể chịu đựng được.
Gia tộc hoàng gia tinh linh là kẻ thống trị toàn bộ rừng rậm trên khắp đại lục, các trưởng lão thường xuyên tổ chức các cuộc họp hội nghị, tất cả các thành viên của hoàng tộc đều phải tham gia, đây là thời gian duy nhất Tái Tư buộc phải tách ra khỏi bảo bối của mình.
Hai người không ở cùng nhau cũng không thể trở lại bản thể, Sắt Pháp Nhĩ bèn đi tìm một chỗ trốn mới.
Tòa tháp cao nhất Kinh Cức Thành cao vô cùng, có thể nhìn thấy toàn bộ khu rừng bóng tối và ánh sáng. Gia tộc hoàng gia tinh linh không chỉ có năng lực nhìn được trong bóng đêm cực tốt mà các giác quan toàn thân của họ, thần kinh, trực giác đều đạt tới trình độ mà yêu tinh bình thường không thể với tới. Bởi vậy họ có thể sinh hoạt rất tự nhiên bên trong khu rừng tối đen này, nhưng ngược lại nếu như họ giống như con người hoàn toàn bước ra dưới ánh mặt trời, tuy rằng những tiếng ồn ào cũng như ánh sáng mạnh không thể làm họ tổn thương nhưng cũng sẽ khiến cho họ khó chịu.
Ngay cả như vậy, Tái Tư vẫn theo chút cảm giác yếu ớt mà Sắt Pháp Nhĩ để lại đi đến thành trấn của con người để tìm Sắt Pháp Nhĩ. Tìm đến cả cửa hiệu may mà Sắt Pháp Nhĩ đi vào, còn hỏi thăm cả con chuột nhỏ từng được Sắt Pháp Nhĩ cho ăn. Để báo đáp chuột nhỏ, Tái Tư hỏi nó có muốn cùng mình quay về khu rừng ma thuật không, chuột nhỏ nghe vậy thì chỉ chớp chớp đôi mắt tròn từ chối. “Ta đã thầm mến Hôi Hôi ở sát vách lâu lắm rồi, ta không nỡ bỏ hắn đi!” Thế là Tái Tư bèn tặng cho nó một ngọn núi pho mát vàng óng để cổ vũ nó chạy sang nhà hàng xóm cầu hôn.
Sắt Pháp Nhĩ nhớ lại hành trình đi tìm mình mà Tái Tư đã kể thì vô cùng cảm động, tuy rằng Tái Tư cũng có nói. “Nhất định tên phản bội mang em đi lại còn làm mất em đã hại em trở nên ngốc nghếch như thế này. Chính vì vậy ta phải ôm em thật nhiều để cho em có thể giống ta được một chút!”
Đúng là một vị chủ nhân có tính chiếm hữu cực lớn lại còn xấu xa.
Nhưng Sắt Pháp Nhĩ vẫn vô cùng yêu thích vị chủ nhân này.
“Chủ nhân đúng là rất cần mình.”
“Hình như mình càng lúc càng thích chủ nhân!”
Ham muốn chiếm hữu cường liệt của Tái Tư ngược lại lại mang đến sự an tâm cho Sắt Pháp Nhĩ, Sắt Pháp Nhĩ ngồi ở một góc trên đỉnh tháp, không ngừng lẩm bẩm trò chuyện với hai cục bông trắng đen trong lòng.
Loài hoa ánh sáng sống quanh Kinh Cức Thành đã đến kỳ ra hoa, những đóa hoa cực lớn lại còn rất thơm ban ngày nở rộ, ban đêm thì khép lại, khi gió nổi lên thì rất nhiều phấn hoa sáng lấp lánh bay khắp nơi.
Sắt Pháp Nhĩ ngẩng đầu lên, một mùi hương thơm ngát cùng với phấn hoa lấp lánh đang bay đến, hai cục bông nhảy nhót trên đầu Sắt Pháp Nhĩ tắm mình trong phấn hoa.
“Đẹp quá đi.”
“Lại đến mùa xuân rồi.”
Sắt Pháp Nhĩ quay đầu, nhìn thấy Tái Tư đã kết thúc xong cuộc họp thường kỳ đang đi đến chỗ mình.
“Chủ nhân ~ anh đã về!”
“Có nhớ ta không?”
“Có!”
“Ha ha,” Tái Tư ôm lấy Sắt Pháp Nhĩ, cúi xuống thì thầm bên tai. “Em có biết mùa xuân thì nên làm gì không?”
Hai gò má của Sắt Pháp Nhĩ ửng đỏ, khẽ gật đầu.
“Ngoan quá ~”
Tái Tư cúi đầu hôn lên môi Sắt Pháp Nhĩ.
“Chúng ta về phòng nhé?!”
“Vâng, chủ nhân!”
Ở bên trong Kinh Cức Thành luôn bị bao phủ trong bóng tối, dường như không có phân rõ lắm ngày và đêm nên rất nhiều chuyện không cần thiết phải tuân theo thời gian.
Sắt Pháp Nhĩ hay xấu hổ đã thương lượng với Tái Tư, hy vọng khi họ thân thiết thì không có ai, đóng cửa lại, quanh phòng có một tầng kết giới để phòng hộ.
Tái Tư lập tức đồng ý.
Nhưng mà Sắt Pháp Nhĩ lại quên mất, trong rừng sâu, yêu tinh nào pháp thuật càng cao thì lại càng ham hư vinh.
Sắt Pháp Nhĩ là bảo bối quý giá nhất của Tái Tư, Tái Tư chỉ hận không thể đem ra khoe cho cả thế giới xem bộ dáng mê người tuyệt mĩ của bảo bối nhà mình, là bảo bối chỉ thuộc về một mình Tái Tư mà thôi.
Vì thế Tái Tư âm thầm sửa câu thành chú, kết giới được tạo thành không phải thu vào trong mà phóng ngược ra, tất cả yêu tinh có pháp lực đều có thể nhìn thấy bên trong.
Bảo bối nóng bỏng ngượng ngùng, cùng vô số ánh mắt hâm mộ từ bên ngoài.
Tái Tư hưng phấn đến mức đôi mắt híp lại thành hai đường kẻ, cười đến răng nanh đều lộ hết cả ra. Tái Tư hôn khắp toàn thân của Sắt Pháp Nhĩ, kích động hôn liếm cắn mút, răng nhọn cắt qua da thịt non mịn, mấy giọt máu rơi ra biến thành những viên kết tinh màu hồng sắc, chịu ảnh hưởng của năng lượng từ kết giới mà trôi bồng bềnh giữa không trung.
Bảo bối không nhịn được mà rên rỉ.
Tinh dịch từ phía sau huyệt từ từ chảy ra.
Sắt Pháp Nhĩ cực kỳ thẹn thùng trong lúc đang mê loạn vì cao trào cũng thầm may mắn vì thời khắc dâm loạn như thế này chỉ có hai người bọn họ.
Sắt Pháp Nhĩ hoàn toàn không biết là toàn bộ yêu tinh trong phạm vi trăm dặm đều đang dùng pháp thuật nhìn trộm.
Các yêu tinh bóng tối thì dùng bọt khí được tạo ra từ đầu ngón tay để xem.
Các tiên cá tụ tập bên hồ, dùng những gợn sóng để xem.
Các yêu tinh cây cao lớn thì dùng những cành cây trên thân để xem, mỗi một chiếc lá đều là một con mắt.
Sắt Pháp Nhĩ hoàn toàn không biết rằng trong thế giới yêu tinh khổng lồ, có yêu tinh dùng mật hoa làm thức ăn, có yêu tinh lại dùng cảm xúc để làm thức ăn, và cũng có yêu tinh dùng âm thanh để làm thức ăn.
Thú vui lớn nhất của Tái Tư đó chính là tranh thủ lúc Sắt Pháp Nhĩ ngủ say thì tóm lấy cục bông trắng, thú cưng của Sắt Pháp Nhĩ, ép nó phun hết những âm thanh mà ban ngày đã ăn được ra.
“Nếu anh ta không hung dữ như vậy thì mình cũng có hơi thích anh ta.”
“Sắt Pháp Nhĩ có chủ nhân!”
“Sắt Pháp Nhĩ chỉ ở bên chủ nhân!”
“Chủ nhân đúng là rất cần mình!”
“Hình như mình càng lúc càng thích chủ nhân!”
“Ư… Sắt Pháp Nhĩ yêu chủ nhân… vĩnh viễn không rời khỏi chủ nhân… ưm…”
Chỉ cần thích nghe phần nào nhất thì cứ ngắt cái đuôi của cục bông, thế là nó lại lặp lại.
Tiểu yêu tinh Sắt Pháp Nhĩ ngây thơ lại hay ngượng ngùng và chủ nhân hoàng tử tinh linh, ở trong lâu đài tại rừng sâu mà trải qua một cuộc sống vô cùng hạnh phúc.