Hắc Ảnh kéo quần của hắn lên, nói nhẹ nhàng: “Xoa dược rồi, xem ngày mai có đỡ hơn tí nào không.”
“Tạ ơn…Tạ ơn.” Tiêu Tiêu cơ hồ nói không ra lời, vừa rồi rên khẽ tuy làm cho hắn xấu hổ, nhưng còn không bằng cảm giác rung động đột nhiên dâng lên kia.
Hắc Ảnh nói: “Ta ra bên ngoài một chút, sẵn bảo tiểu nhị đến mang nước ấm cho ngươi.”
Tiêu Tiêu biết y vì tịnh thân cho hắn, hắn rì rầm: “Gia…”
“Không phải đã bảo ngươi gọi ta Hắc đại ca sao?”
Tiêu Tiêu biết bọn họ giả thành vợ chồng, không có một nương tử nào, lại gọi phu quân mình là gia, nhưng hắn chưa quen với cách gọi Hắc đại ca. Hắn nhát gan kêu: “Hắc đại ca! Ở chỗ này chúng ta dường như quái quái.”
Tiêu Tiêu dọc đường rất ít rất nói chuyện, đại khái hắn không biết nói gì với Hắc Ảnh, còn Hắc Ảnh vốn là người ít nói, cho nên hai người dọc đường nói với nhau đếm trên đầu ngón tay hiện giờ Tiêu Tiêu lại nói với y như thế, làm cho Hắc Ảnh phi thường kinh ngạc, y cẩn thận hỏi: “Vì sao lại quái quái?”
Tiêu Tiêu lắc lắc đầu. “Ta không biết, nhưng rất quái quái.”
“Là quan sai chú ý chúng ta sao?”
Tiêu Tiêu nghĩ nghĩ rồi nói: “Không phải, là người khác nhìn chúng ta.”
“Chúng ta là người ngoài, nơi này dân phong thuần lương, ít cho người ngoài, cho nên người ta hay nhìn chúng ta vài lần cũng không có cái gì kỳ quái cả.” “Không phải cảm giác này, ta nói là…nói là…” Tiêu Tiêu không nói được, nói nửa ngày cũng không được nguyên nhân.
Hắc Ảnh nghĩ hắn quá nhạy cảm, liền nói: “Ngươi nghỉ ngơi một chút, nếu có vấn đề gì, ta ra ngoài tìm người hỏi thăm chút, cũng sẽ có manh mối. Ngươi an tâm đi, ta lập tức sẽ trở lại.”
Y đã nói như vậy, Tiêu Tiêu cũng chỉ biết gật đầu. “Vậy gia, à không, Hắc đại ca, ngươi phải cẩn thận.”
Hắc Ảnh gật đầu rồi đi ra.
Tiểu nhị đưa nước ấm tới, Tiêu Tiêu tự mình lau người, rồi ngồi chốc lát, Hắc Ảnh mới trở về.
Tiêu Tiêu vội vàng xuống giường châm trà cho y, động tác quá nhanh, cơn đau phía sau truyền đến càng lớn, hắn đi còn không xong, lại té xuống giường.
Lúc hắn kêu lên thảm thiết, Hắc Ảnh đã nhanh tay lẹ mắt ba bước cũng chỉ hai bước tiến về trước ôm lấy hắn.
Cả tim Tiêu Tiêu kinh hoàng, hắn sợ tới mức sắc mặt tái xanh, Hắc Ảnh ôm chặt hắn trong lòng, hai tay của hắn run run ôm lấy vai của Hắc Ảnh, mặt dán vào ngực của Hắc Ảnh.
Ngực của Hắc Ảnh truyền đến tiếng tim đập bình ổn mạnh mẽ, Tiêu Tiêu ngửi được hơi thở nam tính trên người y, bỗng nhiên mặt đỏ tim đập, trái tim rung động cuồng loạn.
“Ngươi không sao chứ?” Hắc Ảnh nhỏ giọng nói.
Tiêu Tiêu đối với cảm giác của mình vừa sợ vừa hãi, hắn vội vàng cúi đầu, vội vả che dấu vẻ mặt đỏ ửng quá mức bình thường của chính mình, “Không… Không…sao, ta chỉ hoảng sợ.”
Mấy ngày này vì hậu thân đau đớn kịch liệt, ngay cả đi đường cũng không xong, đều là Hắc Ảnh ôm đi, cho nên hiện tại Hắc Ảnh cũng rất tự nhiên ôm hắn vào lòng, ngồi trên ghế, còn Tiêu Tiêu cũng dựa vào trên người y.
Trước kia nếu có nam nhân dựa gần hắn như vậy, hắn không sợ tới mức chết khiếp mới là lạ, nhưng hắn bị Hắc Ảnh ôm đều rất tự tại thoải mái đơn giản là hắn hiểu được Hắc Ảnh không có ác ý đối với hắn, cũng không thấy hắn đẹp.
“Uống chén trà cho đỡ sợ.”
Hắc Ảnh một tay ôm hắn, để ngừa hắn té, mặt khác một tay châm trà, đem chén trà đến bên môi hắn.
Tiêu Tiêu vốn là phải châm trà cho Hắc Ảnh uống, tại sao có thể để cho Hắc Ảnh châm trà cho hắn uống, hắn vội vả lắc đầu. “Ta tự mình làm, gia…”
“Không có vấn đề gì, uống xong đi.”
“Gia, ta…”
“Gọi ta là Hắc đại ca là được rồi.”
Chén trà tiến đến bên miệng của Tiêu Tiêu, cự tuyệt nữa cũng không tốt. Tiêu Tiêu mở miệng, nước chảy vào miệng Tiêu Tiêu nuốt vào, gương mặt vì thẹn thùng mà nhuốm chút đỏ ửng.
“Chậm thôi, đừng nghẹn.” Hắc Ảnh nhìn hắn uống nhanh, khuyên hắn uống từ từ.
Tiêu Tiêu uống xong, vì hồi báo Hắc Ảnh, vội vàng đưa tay lấy chén trà. “Ta cũng giúp ngươi châm trà, Hắc đại ca.” Tiêu Tiêu nắm được chén trà, vội vàng châm trà, sau đó tiến đến bên môi của Hắc Ảnh.
Hắc Ảnh thấy tay chân hắn luống cuống, biết hắn là thật tâm, cũng không nhẫn tâm phụ lòng hắn, mở miệng uống nước.
Nhìn bộ dáng Hắc Ảnh uống nước, bỗng nhiên tim của Tiêu Tiêu đập nhanh, tay hắn có chút phát run.
Hắn làm việc ở kỹ viện, đương nhiên cũng thấy qua cô nương của kỹ viện cũng châm trà cho khách nhân uống như vậy Hắc Ảnh đương nhiên không phải khách nhân thấy sắc mắt to này, nhưng hiện nay mình đang đang ngồi trên đùi của y, còn châm trà cho y uống, chung quy có chút cảm giác thân mật không nói nên lời.
Trái cổ của Hắc Ảnh trượt lên xuống, nước dính ướt bờ môi của y, khiến Tiêu Tiêu nhìn đến không rời mắt.
Chờ Hắc Ảnh uống xong, cầm tay của Tiêu Tiêu, đem chén trà cầm, nói nhỏ: “Ta uống đủ rồi, cám ơn ngươi.”
Tiêu Tiêu theo dõi giọt nước vương trên môi của y, tim của hắn nhảy kịch liệt, cố tình che dấu, để tránh bị Hắc Ảnh nhìn ra. Hắn đem đầu cúi thấp, nhìn y sam của Hắc Ảnh, nhỏ giọng nói: “Không cần phải khách khí.”
Hắc Ảnh thấy hắn cúi đầu xuống, nghĩ hắn mệt mỏi, “Ngươi mệt mỏi sao? Vậy nghỉ sớm đi.”
Tiêu Tiêu vội vả lắc đầu, đây là lần đầu tiên trong mấy ngày cùng Hắc Ảnh nói nhiều như thế, hắn thật sự cao hứng, sao có thể mệt chứ. “Không có, ta không mệt, tuyệt không mệt.”
Hắc Ảnh ôm hắn lên giường, “Mặc kệ có mệt hay không, vẫn là phải nghỉ sớm một chút, thân thể của ngươi chịu không nổi một chút mệt nhọc.” Tiêu Tiêu rất cảm kích, rồi lại không biết nói lời cảm thụ thế nào, chỉ có thể kéo ống tay áo của Hắc Ảnh, nhẹ giọng nói: “Hắc đại ca, ngươi đối với ta thật tốt, ta không biết phải báo đáp ngươi như thế nào.” Hắn vừa nói, vừa khóc.
Hắc Ảnh đem hắn ra kỳ thật bất đắc dĩ, chiếu cố thân thể hắn bởi đêm hôm đó thương tổn nghiêm trọng hắn, hai người tuy rằng mập hợp, phần lớn là vì Tiêu Tiêu chịu dược vật khống chế mà kích động quá mức, khiến cho Hắc Ảnh khó có thể tự giữ, cho nên sai cũng không ở Hắc Ảnh nhưng lúc này hắn nói cảm tạ chính mình, Hắc Ảnh ngược lại không biết muốn nói với hắn gì, chỉ có thể vuốt đầu của hắn, thản nhiên nói: “Đừng nghĩ nhiều, ngủ đi.”
Tiêu Tiêu nghe thấy y nói ôn nhu như thế, ngược lại càng thêm khó có thể khống chế mà khóc ra. “Hắc đại ca, thực xin lỗi, đều là ta hại ngươi, ngươi mới bị người ta truy nã.”
Hắc Ảnh chán ghét người khác khóc sướt mướt như vậy, lúc trước hắn vừa khóc, Hắc Ảnh đã cảm thấy phiền, hiện tại hắn vừa khóc, Hắc Ảnh bất đắc dĩ thành thật nói: “Ta ghét tiếng khóc của người khác.”
Vừa nghe Hắc Ảnh nói như vậy, Tiêu Tiêu vội vàng lau khô nước mắt, “Ta không khóc, Hắc đại ca, về sau ta không bao giờ khóc trước mặt ngươi nữa.”
“Vậy ngươi mau ngủ đi, ta cũng mệt mỏi, muốn ngủ.”
Nghe Hắc Ảnh nói y mệt, Tiêu Tiêu nhanh dời người vào bên trong, khoảng không dư ra một nửa cho Hắc Ảnh ngủ, Hắc Ảnh nằm xuống, Tiêu Tiêu còn nhìn trộm y, nhưng Hắc Ảnh cũng không có chú ý tới, bởi trong đầu hắn đang suy nghĩ cẩn thận, đợi đến lúc vết thương của hài tử này tốt, nên an trí thế nào cho hắn, sau đó nhanh chóng một mình xuống nam, hoàn thành nhiệm vụ của y, dù sao y không có nhiều thời gian chiếu cố hài tử này.
Sau hừng đông, Tiêu Tiêu đứng dậy, sau khi chải đầu, Hắc Ảnh cũng đi lên, Tiêu Tiêu vội vàng chào hỏi: “Hắc đại ca, chào.”
“Chào.” Hắc Ảnh xoa bóp mắt, “Hôm nay cảm giác thế nào?”
Tiêu Tiêu đỏ mặt, biết Hắc Ảnh hỏi chính là thương thế ở nơi kia của hắn: “Dường như tốt hơn nhiều.”
“Ngươi lại đây, ta sẽ giúp ngươi xoa dược.”
Mặt của Tiêu Tiêu càng đỏ hơn. Tuy rằng hắn e lệ, nhưng từ nhỏ hắn đã có thói quen bị kêu đến gọi đi, người khác vừa gọi hắn, hắn sẽ tự nhiên đi đến, cho nên hắn cũng không có cự tuyệt, ngượng ngùng đi đến bên giường.
Hắc Ảnh đưa hắn ôm lên giường, tự Tiêu Tiêu cởi bỏ dây lưng chính mình, Hắc Ảnh để hắn nằm sấp trên đùi mình, sau đó lộ ra đôi mông trắng noãn, ngón tay Hắc Ảnh dính chút thuốc mỡ duỗi ra bôi lên.
Đợi ngón tay của Hắc Ảnh rút ra, Tiêu Tiêu liền mặt đỏ tim đập chạy nhanh kéo quần.
Hắc Ảnh đang muốn nói cái gì với hắn, chợt nghe ngoài cửa huyên náo.
Hắc Ảnh đưa mắt nhìn xuống, sợ là quan sai đã tới. “Không biết chuyện gì xảy ra? Bên ngoài sao lại ồn ào như vậy?”
Tiêu Tiêu cũng biết thân phận bọn họ bị truy nã, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ phát sinh sự tình.
Hắc Ảnh giúp đỡ hắn đi đến ngoài cửa, ngoài cửa vây quanh không ít người. Tiêu Tiêu kinh sợ, không biết có phải thân phận của bọn họ bại lộ nhưng người vây quanh ở cạnh cửa, đều không có mặt y phục quan sai, hơn nữa cũng có vài người đứng tuổi. Hắn vì sợ người khác nhìn, liền nắm chặt y sam của Hắc Ảnh.
Hắc Ảnh ôm nhẹ hắn, “Đừng sợ, ta hỏi một chút xem là chuyện gì?”
Hắc Ảnh mang theo hắn, đi phía trước vài bước, “Xin hỏi các vị phụ lão có chuyện gì sao?”
Nhưng ánh mắt mọi người nhìn chăm chú cũng không phải Hắc Ảnh, mà là Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu vì ánh mắt của mọi người mà co rúm lại, run rẩy kịch liệt, cơ hồ muốn đem mặt vùi vào y sam của Hắc Ảnh.
“Thoạt nhìn chân tướng!”
“Đúng vậy, đúng vậy, ngày hôm qua nghe người ta, ta còn không tin mà!”
“Ngươi xem bộ dạng thiên kiều bá mị của nàng kia…”
Hắc Ảnh biết Tiêu Tiêu nhát gan, y ôm sát thân mình Tiêu Tiêu, làm cho hắn tương đối sẽ không sợ hãi. Y lại hỏi một lần: “Xin hỏi có chuyện gì không?”
Hắc Ảnh còn chưa hỏi xong, có một lão phụ nhân nhào tới, quỳ gối trước mặt Tiêu Tiêu, hét lớn: “Phu nhân, phu nhân —” Tiêu Tiêu bị hù chết, hắn hét lên một tiếng, cả người ôm lấy Hắc Ảnh.
Hắc Ảnh cũng giật mình ngây người nhìn lão phụ nhân.
Quái chính là không chỉ lão phụ nhân, mà ngay cả nha hoàn của lão phụ nhân ở phía sau cũng đều quỳ xuống.
Hắc Ảnh kinh dị nhìn một màn kỳ quái trước mắt, y hỏi Tiêu Tiêu nói: “Ngươi biết các nàng sao?”
Tiêu Tiêu mãnh lực lắc đầu, “Ta không biết, ngay cả gặp qua cũng chưa thấy.”
Hắc Ảnh nhìn các nàng đối Tiêu Tiêu dáng vẻ cung kính, không giống như là có ác ý. Y đối với những người này nói: “Không biết có phải các ngươi nhận nhầm người? Nương tử của ta cũng không biết các ngươi.”
Lão phụ nhân ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn Tiêu Tiêu, không khỏi ảm đạm. “Phu nhân đã sớm mất, huống hồ vị cô nương này còn quá trẻ, nếu phu nhân còn sống, cũng đã hơn ba mươi tuổi, không có khả năng ở tuổi này. Chỉ tiếc là vị cô nương, nếu nàng là nam, nhất định là thiếu gia của chúng ta.” Nàng vô cùng sầu não thì thào tự nói.
Hắc Ảnh nghe được ngẩn ra. Tiêu Tiêu đương nhiên là nam, chỉ bất quá bọn hắn là tình thế bắt buộc, để cho Tiêu Tiêu giả thành nữ nhân, hai người giả trang thành vợ chồng hiện tại y nghe lão phụ nhân này thì thào tự nói, lập tức biết được bên trong có nội tình. Y không khỏi hỏi: “Xin hỏi lời của ngươi vừa rồi là có ý gì?”
Lão phụ nhân đứng lên, hỏi: “Có thể đến Chu gia chúng ta một chuyến?”
Mặt lão phụ hướng phía Tiêu Tiêu, người nàng hỏi đương nhiên cũng là Tiêu Tiêu.
Nhưng Tiêu Tiêu không có chủ kiến, cũng chưa gặp ra tình cảnh này, hắn có chút do dự nhìn về phía Hắc Ảnh.
Hắc Ảnh biết chuyện này tất có huyền cơ, hơn nữa có thể có quan hệ cùng Tiêu Tiêu. Y lập tức gật đầu đáp ứng nói: “Hảo, thỉnh dẫn đường.”
Lão phụ nhân vui mừng lộ rõ trên mặt, không thể tưởng được đối phương nói tốt như vậy, vừa lập tức liền đồng ý, lại không hỏi nguyên do, nàng cảm động nói: “Đa tạ, mời.”
“Hắc đại ca?”
Tiêu Tiêu có chút sợ hãi, nhưng Hắc Ảnh thoáng lắc lắc đầu với hắn, tựa hồ ý bảo hắn không cần nhiều lời. Tiêu Tiêu hết thảy theo Hắc Ảnh, hắn ngoan ngoãn gật đầu, đi theo lão phụ nhân cùng đi.
Nơi bọn họ đi vào trường cột chạm trổ, từng cọng cây ngọn cỏ trong đình đều vô cùng đáng chú ý.
Thuở nhỏ Tiêu Tiêu đã là tiểu tư của người ta, chưa từng nhìn qua nhà cửa của người giàu. Hắn mở to hai mắt, như bị cảnh sắc trước mắt mê man hắn nhìn không chớp mắt, chỉ cảm thấy nơi này như hoàng cung trong miệng người ta.
Hắc Ảnh ở tại thủ phủ (người giàu nhất) Cao gia Tô Châu, nhà cửa so với nơi này càng thêm chú ý, y tự nhiên kiến thức rộng rãi, cũng không như Tiêu Tiêu thất thần, vẻ mặt vẫn bình thường.
Phu nhân đưa bọn họ vào đại sảnh, trong đại sảnh có một phu nhân đi tới đi lui, xem ra lòng như lửa đốt. Vừa thấy bọn họ tiến vào, nàng không nhìn Hắc Ảnh, mà nhìn Tiêu Tiêu. Nàng nhìn Tiêu Tiêu từ đầu tới đuôi, nhìn đến nổi Tiêu Tiêu trốn phía sau Hắc Ảnh, phu nhân kia mới phát hiện chính mình quá mức thất lễ, vội vàng nhẹ giọng nói: “Thật có lỗi, chỉ là bộ dạng ngươi thực quá giống, cho nên ta khó kìm lòng nổi nhìn một chút.”
Đối phương nói chuyện tiếng rất thanh thúy, nghe rất ôn hòa, hoàn toàn không có ác ý.
Tiêu Tiêu nhô đầu ra nhìn nàng, tuổi tác của đối phương làm cô của hắn cùng kém không nhiều. Hắn nhút nhát hỏi: “Ta giống ai?”
Phu nhân kia thở dài nói: “Rất giống đường tỷ đã chết của ta, chẳng qua ngươi trẻ tuổi hơn, đường tỷ của ta cũng nhút nhát như ngươi vậy.”
Hắc Ảnh thấy phu nhân kia không ngừng thở dài, đoán nàng phải là nữ chủ nhân nơi này, nhưng y vẫn dò hỏi: “Xin hỏi vị phu nhân này phải…”
Phu nhân nói: “Ta quên giới thiệu, ta là nữ chủ nhân nơi này. Xin hỏi ngươi họ gì?”
“Nguyên lai là phu nhân. Ta họ Hắc, vị này họ Tiêu.”
Chu phu nhân ưu sầu nói: “Thật ngại, mời các ngươi lại đây. Kỳ thật hôm nay mời các ngươi đến đây, là có chuyện khẩn. Chủ nhân nhà của ta, cũng chính là mệnh tướng công của ta một sớm một chiều, đại phu nói là tâm bệnh, tốn nhiều bạc cũng không chữa hết bệnh của hắn.”
“Bọn ta cũng không phải là đại phu, mời chúng ta tới cũng vô ích.” Hắc Ảnh nói chuyện thẳng thắn.
Chu phu nhân cũng biết y nói đúng, nhưng trong lòng luôn có mang hy vọng. Nàng ôn nhu nói: “Tâm bệnh vẫn cần tâm dược, vị tiểu nương tử này rất giống đường tỷ của ta, ta muốn thỉnh vị tiểu nương tử này đi gặp tướng công ta, chỉ cần nói chuyện với hắn, nói vậy bệnh tướng công của ta sẽ tốt hơn cho dù không tốt, cũng coi như sáng tỏ tâm sự của tướng công ta.”
Tiêu Tiêu căn bản nghe không hiểu nàng đang nói cái gì.
Chu phu nhân thấy hắn không hiểu, kể lại: “Ta nói như vậy nhất định làm cho các ngươi hồ đồ, ta nói lại lần nữa. Là như vậy, đường tỷ của ta hơn mười năm trước vào Chu gia, sinh ra đứa con mập mạp vốn trong nhà hết thảy thuận lợi, nhưng một năm kia Chu gia cùng người ta đi kiện, kiện thắng, nhưng con trai của nàng khi mang ra cửa, lại bị người cắp ôm đi.”
Tiêu Tiêu kinh ngạc nói: “Sao chuyện đáng thương lại phát sinh như vậy?”
Chu phu nhân lau lệ nói: “Đích xác đáng thương, đường tỷ ta vì đứa con trai này khóc đến chết đi sống lại, đi cầu thầy bói khắp nơi, cũng không có tin tức, hơn nữa thể chất nàng mảnh mai, chịu không nổi đả kích, không lâu sau bệnh rồi chết. Sau lại ta vào Chu gia, hầu hạ tướng công ta, nhưng tướng công ta vẫn vì chuyện này thương tâm khó chịu, nghĩ lúc trước nếu không kiện cáo, trong nhà không nháo như vậy chúng ta khổ sở vì vô chứng cớ chứng minh người kia làm, những năm gần đây cho người ra ngoài tìm hiểu, cũng tìm không ra bóng dáng đứa bé này.”
“Các người vẫn không tìm ra sao?” Hắc Ảnh hỏi.
Chu phu nhân gật đầu, “Không sai, chỉ có thể nghĩ đứa bé này đã chết. Mấy năm nay tướng công ta đau buồn không tệ như vậy, nhưng tháng này hắn mơ, mơ thấy đường tỷ của ta có chuyện như nói với hắn, nhưng chỉ rơi lệ lại không mở miệng. Tướng công ta cho rằng trách hắn kiện cáo làm mất đứa con, hắn liền bệnh, hơn nữa càng bệnh nặng hơn, hiện tại chỉ còn một chút sức lực.” Nàng nói tới đây liền khóc lên.
Tiêu Tiêu nghe nàng nói đau buồn, cũng nhịn nhịn không được rơi lệ.
Chu phu nhân nắm lấy tay của Tiêu Tiêu, khẩn cầu: “Vị tiểu nương tử này, vốn muốn ngươi cùng nam nhân xa lạ gặp nhau, ngươi nhất định cảm thấy vô cùng bối rối nhưng tuổi tướng công ta đủ làm cha ngươi, lại bệnh đến nghiêm trọng như thế, huống hồ tướng công của ngươi lại ở đây, tuyệt đối sẽ không có người nói ngươi lời ong tiếng ve. Tiểu nương tử, ta chỉ cầu ngươi xem như cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp, cứu tướng công ta đi!” Tiêu Tiêu không có ý kiến, hắn nhìn Hắc Ảnh. Hắc Ảnh gật đầu. “Ngươi đi xem chủ nhân nhà này, nói không chừng —” Nói không chừng hắn với ngươi có quan hệ. Câu nói sau cùng Hắc Ảnh cũng không nói ra, đơn giản là hết thảy còn đợi kiểm chứng.
Hắc Ảnh gật đầu, Tiêu Tiêu vì đồng tình, lại không có vấn đề. Hắn hỏi: “Ta đây đi vào phải nói với hắn cái gì? Ta không biết phải nói sao, Chu phu nhân.”
Chu phu nhân cao hứng bằng lòng hỗ trợ hắn, vội nói: “Ngươi cũng không cần nói gì, hiện tại hắn cũng không nhận biết ai, ngươi chỉ cần nói hắn ngươi là Thái Vân, ngươi nói ngươi không trách hắn, bảo hắn đừng nghĩ nhiều là được.”
“Chỉ cần nói những lời này là được rồi sao?”
Nàng gật đầu nói: “Đúng vậy! Tiểu nương tử, đa tạ ngươi, ta lập tức mang ngươi đi gặp tướng công ta.”
“Tạ ơn…Tạ ơn.” Tiêu Tiêu cơ hồ nói không ra lời, vừa rồi rên khẽ tuy làm cho hắn xấu hổ, nhưng còn không bằng cảm giác rung động đột nhiên dâng lên kia.
Hắc Ảnh nói: “Ta ra bên ngoài một chút, sẵn bảo tiểu nhị đến mang nước ấm cho ngươi.”
Tiêu Tiêu biết y vì tịnh thân cho hắn, hắn rì rầm: “Gia…”
“Không phải đã bảo ngươi gọi ta Hắc đại ca sao?”
Tiêu Tiêu biết bọn họ giả thành vợ chồng, không có một nương tử nào, lại gọi phu quân mình là gia, nhưng hắn chưa quen với cách gọi Hắc đại ca. Hắn nhát gan kêu: “Hắc đại ca! Ở chỗ này chúng ta dường như quái quái.”
Tiêu Tiêu dọc đường rất ít rất nói chuyện, đại khái hắn không biết nói gì với Hắc Ảnh, còn Hắc Ảnh vốn là người ít nói, cho nên hai người dọc đường nói với nhau đếm trên đầu ngón tay hiện giờ Tiêu Tiêu lại nói với y như thế, làm cho Hắc Ảnh phi thường kinh ngạc, y cẩn thận hỏi: “Vì sao lại quái quái?”
Tiêu Tiêu lắc lắc đầu. “Ta không biết, nhưng rất quái quái.”
“Là quan sai chú ý chúng ta sao?”
Tiêu Tiêu nghĩ nghĩ rồi nói: “Không phải, là người khác nhìn chúng ta.”
“Chúng ta là người ngoài, nơi này dân phong thuần lương, ít cho người ngoài, cho nên người ta hay nhìn chúng ta vài lần cũng không có cái gì kỳ quái cả.” “Không phải cảm giác này, ta nói là…nói là…” Tiêu Tiêu không nói được, nói nửa ngày cũng không được nguyên nhân.
Hắc Ảnh nghĩ hắn quá nhạy cảm, liền nói: “Ngươi nghỉ ngơi một chút, nếu có vấn đề gì, ta ra ngoài tìm người hỏi thăm chút, cũng sẽ có manh mối. Ngươi an tâm đi, ta lập tức sẽ trở lại.”
Y đã nói như vậy, Tiêu Tiêu cũng chỉ biết gật đầu. “Vậy gia, à không, Hắc đại ca, ngươi phải cẩn thận.”
Hắc Ảnh gật đầu rồi đi ra.
Tiểu nhị đưa nước ấm tới, Tiêu Tiêu tự mình lau người, rồi ngồi chốc lát, Hắc Ảnh mới trở về.
Tiêu Tiêu vội vàng xuống giường châm trà cho y, động tác quá nhanh, cơn đau phía sau truyền đến càng lớn, hắn đi còn không xong, lại té xuống giường.
Lúc hắn kêu lên thảm thiết, Hắc Ảnh đã nhanh tay lẹ mắt ba bước cũng chỉ hai bước tiến về trước ôm lấy hắn.
Cả tim Tiêu Tiêu kinh hoàng, hắn sợ tới mức sắc mặt tái xanh, Hắc Ảnh ôm chặt hắn trong lòng, hai tay của hắn run run ôm lấy vai của Hắc Ảnh, mặt dán vào ngực của Hắc Ảnh.
Ngực của Hắc Ảnh truyền đến tiếng tim đập bình ổn mạnh mẽ, Tiêu Tiêu ngửi được hơi thở nam tính trên người y, bỗng nhiên mặt đỏ tim đập, trái tim rung động cuồng loạn.
“Ngươi không sao chứ?” Hắc Ảnh nhỏ giọng nói.
Tiêu Tiêu đối với cảm giác của mình vừa sợ vừa hãi, hắn vội vàng cúi đầu, vội vả che dấu vẻ mặt đỏ ửng quá mức bình thường của chính mình, “Không… Không…sao, ta chỉ hoảng sợ.”
Mấy ngày này vì hậu thân đau đớn kịch liệt, ngay cả đi đường cũng không xong, đều là Hắc Ảnh ôm đi, cho nên hiện tại Hắc Ảnh cũng rất tự nhiên ôm hắn vào lòng, ngồi trên ghế, còn Tiêu Tiêu cũng dựa vào trên người y.
Trước kia nếu có nam nhân dựa gần hắn như vậy, hắn không sợ tới mức chết khiếp mới là lạ, nhưng hắn bị Hắc Ảnh ôm đều rất tự tại thoải mái đơn giản là hắn hiểu được Hắc Ảnh không có ác ý đối với hắn, cũng không thấy hắn đẹp.
“Uống chén trà cho đỡ sợ.”
Hắc Ảnh một tay ôm hắn, để ngừa hắn té, mặt khác một tay châm trà, đem chén trà đến bên môi hắn.
Tiêu Tiêu vốn là phải châm trà cho Hắc Ảnh uống, tại sao có thể để cho Hắc Ảnh châm trà cho hắn uống, hắn vội vả lắc đầu. “Ta tự mình làm, gia…”
“Không có vấn đề gì, uống xong đi.”
“Gia, ta…”
“Gọi ta là Hắc đại ca là được rồi.”
Chén trà tiến đến bên miệng của Tiêu Tiêu, cự tuyệt nữa cũng không tốt. Tiêu Tiêu mở miệng, nước chảy vào miệng Tiêu Tiêu nuốt vào, gương mặt vì thẹn thùng mà nhuốm chút đỏ ửng.
“Chậm thôi, đừng nghẹn.” Hắc Ảnh nhìn hắn uống nhanh, khuyên hắn uống từ từ.
Tiêu Tiêu uống xong, vì hồi báo Hắc Ảnh, vội vàng đưa tay lấy chén trà. “Ta cũng giúp ngươi châm trà, Hắc đại ca.” Tiêu Tiêu nắm được chén trà, vội vàng châm trà, sau đó tiến đến bên môi của Hắc Ảnh.
Hắc Ảnh thấy tay chân hắn luống cuống, biết hắn là thật tâm, cũng không nhẫn tâm phụ lòng hắn, mở miệng uống nước.
Nhìn bộ dáng Hắc Ảnh uống nước, bỗng nhiên tim của Tiêu Tiêu đập nhanh, tay hắn có chút phát run.
Hắn làm việc ở kỹ viện, đương nhiên cũng thấy qua cô nương của kỹ viện cũng châm trà cho khách nhân uống như vậy Hắc Ảnh đương nhiên không phải khách nhân thấy sắc mắt to này, nhưng hiện nay mình đang đang ngồi trên đùi của y, còn châm trà cho y uống, chung quy có chút cảm giác thân mật không nói nên lời.
Trái cổ của Hắc Ảnh trượt lên xuống, nước dính ướt bờ môi của y, khiến Tiêu Tiêu nhìn đến không rời mắt.
Chờ Hắc Ảnh uống xong, cầm tay của Tiêu Tiêu, đem chén trà cầm, nói nhỏ: “Ta uống đủ rồi, cám ơn ngươi.”
Tiêu Tiêu theo dõi giọt nước vương trên môi của y, tim của hắn nhảy kịch liệt, cố tình che dấu, để tránh bị Hắc Ảnh nhìn ra. Hắn đem đầu cúi thấp, nhìn y sam của Hắc Ảnh, nhỏ giọng nói: “Không cần phải khách khí.”
Hắc Ảnh thấy hắn cúi đầu xuống, nghĩ hắn mệt mỏi, “Ngươi mệt mỏi sao? Vậy nghỉ sớm đi.”
Tiêu Tiêu vội vả lắc đầu, đây là lần đầu tiên trong mấy ngày cùng Hắc Ảnh nói nhiều như thế, hắn thật sự cao hứng, sao có thể mệt chứ. “Không có, ta không mệt, tuyệt không mệt.”
Hắc Ảnh ôm hắn lên giường, “Mặc kệ có mệt hay không, vẫn là phải nghỉ sớm một chút, thân thể của ngươi chịu không nổi một chút mệt nhọc.” Tiêu Tiêu rất cảm kích, rồi lại không biết nói lời cảm thụ thế nào, chỉ có thể kéo ống tay áo của Hắc Ảnh, nhẹ giọng nói: “Hắc đại ca, ngươi đối với ta thật tốt, ta không biết phải báo đáp ngươi như thế nào.” Hắn vừa nói, vừa khóc.
Hắc Ảnh đem hắn ra kỳ thật bất đắc dĩ, chiếu cố thân thể hắn bởi đêm hôm đó thương tổn nghiêm trọng hắn, hai người tuy rằng mập hợp, phần lớn là vì Tiêu Tiêu chịu dược vật khống chế mà kích động quá mức, khiến cho Hắc Ảnh khó có thể tự giữ, cho nên sai cũng không ở Hắc Ảnh nhưng lúc này hắn nói cảm tạ chính mình, Hắc Ảnh ngược lại không biết muốn nói với hắn gì, chỉ có thể vuốt đầu của hắn, thản nhiên nói: “Đừng nghĩ nhiều, ngủ đi.”
Tiêu Tiêu nghe thấy y nói ôn nhu như thế, ngược lại càng thêm khó có thể khống chế mà khóc ra. “Hắc đại ca, thực xin lỗi, đều là ta hại ngươi, ngươi mới bị người ta truy nã.”
Hắc Ảnh chán ghét người khác khóc sướt mướt như vậy, lúc trước hắn vừa khóc, Hắc Ảnh đã cảm thấy phiền, hiện tại hắn vừa khóc, Hắc Ảnh bất đắc dĩ thành thật nói: “Ta ghét tiếng khóc của người khác.”
Vừa nghe Hắc Ảnh nói như vậy, Tiêu Tiêu vội vàng lau khô nước mắt, “Ta không khóc, Hắc đại ca, về sau ta không bao giờ khóc trước mặt ngươi nữa.”
“Vậy ngươi mau ngủ đi, ta cũng mệt mỏi, muốn ngủ.”
Nghe Hắc Ảnh nói y mệt, Tiêu Tiêu nhanh dời người vào bên trong, khoảng không dư ra một nửa cho Hắc Ảnh ngủ, Hắc Ảnh nằm xuống, Tiêu Tiêu còn nhìn trộm y, nhưng Hắc Ảnh cũng không có chú ý tới, bởi trong đầu hắn đang suy nghĩ cẩn thận, đợi đến lúc vết thương của hài tử này tốt, nên an trí thế nào cho hắn, sau đó nhanh chóng một mình xuống nam, hoàn thành nhiệm vụ của y, dù sao y không có nhiều thời gian chiếu cố hài tử này.
Sau hừng đông, Tiêu Tiêu đứng dậy, sau khi chải đầu, Hắc Ảnh cũng đi lên, Tiêu Tiêu vội vàng chào hỏi: “Hắc đại ca, chào.”
“Chào.” Hắc Ảnh xoa bóp mắt, “Hôm nay cảm giác thế nào?”
Tiêu Tiêu đỏ mặt, biết Hắc Ảnh hỏi chính là thương thế ở nơi kia của hắn: “Dường như tốt hơn nhiều.”
“Ngươi lại đây, ta sẽ giúp ngươi xoa dược.”
Mặt của Tiêu Tiêu càng đỏ hơn. Tuy rằng hắn e lệ, nhưng từ nhỏ hắn đã có thói quen bị kêu đến gọi đi, người khác vừa gọi hắn, hắn sẽ tự nhiên đi đến, cho nên hắn cũng không có cự tuyệt, ngượng ngùng đi đến bên giường.
Hắc Ảnh đưa hắn ôm lên giường, tự Tiêu Tiêu cởi bỏ dây lưng chính mình, Hắc Ảnh để hắn nằm sấp trên đùi mình, sau đó lộ ra đôi mông trắng noãn, ngón tay Hắc Ảnh dính chút thuốc mỡ duỗi ra bôi lên.
Đợi ngón tay của Hắc Ảnh rút ra, Tiêu Tiêu liền mặt đỏ tim đập chạy nhanh kéo quần.
Hắc Ảnh đang muốn nói cái gì với hắn, chợt nghe ngoài cửa huyên náo.
Hắc Ảnh đưa mắt nhìn xuống, sợ là quan sai đã tới. “Không biết chuyện gì xảy ra? Bên ngoài sao lại ồn ào như vậy?”
Tiêu Tiêu cũng biết thân phận bọn họ bị truy nã, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ phát sinh sự tình.
Hắc Ảnh giúp đỡ hắn đi đến ngoài cửa, ngoài cửa vây quanh không ít người. Tiêu Tiêu kinh sợ, không biết có phải thân phận của bọn họ bại lộ nhưng người vây quanh ở cạnh cửa, đều không có mặt y phục quan sai, hơn nữa cũng có vài người đứng tuổi. Hắn vì sợ người khác nhìn, liền nắm chặt y sam của Hắc Ảnh.
Hắc Ảnh ôm nhẹ hắn, “Đừng sợ, ta hỏi một chút xem là chuyện gì?”
Hắc Ảnh mang theo hắn, đi phía trước vài bước, “Xin hỏi các vị phụ lão có chuyện gì sao?”
Nhưng ánh mắt mọi người nhìn chăm chú cũng không phải Hắc Ảnh, mà là Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu vì ánh mắt của mọi người mà co rúm lại, run rẩy kịch liệt, cơ hồ muốn đem mặt vùi vào y sam của Hắc Ảnh.
“Thoạt nhìn chân tướng!”
“Đúng vậy, đúng vậy, ngày hôm qua nghe người ta, ta còn không tin mà!”
“Ngươi xem bộ dạng thiên kiều bá mị của nàng kia…”
Hắc Ảnh biết Tiêu Tiêu nhát gan, y ôm sát thân mình Tiêu Tiêu, làm cho hắn tương đối sẽ không sợ hãi. Y lại hỏi một lần: “Xin hỏi có chuyện gì không?”
Hắc Ảnh còn chưa hỏi xong, có một lão phụ nhân nhào tới, quỳ gối trước mặt Tiêu Tiêu, hét lớn: “Phu nhân, phu nhân —” Tiêu Tiêu bị hù chết, hắn hét lên một tiếng, cả người ôm lấy Hắc Ảnh.
Hắc Ảnh cũng giật mình ngây người nhìn lão phụ nhân.
Quái chính là không chỉ lão phụ nhân, mà ngay cả nha hoàn của lão phụ nhân ở phía sau cũng đều quỳ xuống.
Hắc Ảnh kinh dị nhìn một màn kỳ quái trước mắt, y hỏi Tiêu Tiêu nói: “Ngươi biết các nàng sao?”
Tiêu Tiêu mãnh lực lắc đầu, “Ta không biết, ngay cả gặp qua cũng chưa thấy.”
Hắc Ảnh nhìn các nàng đối Tiêu Tiêu dáng vẻ cung kính, không giống như là có ác ý. Y đối với những người này nói: “Không biết có phải các ngươi nhận nhầm người? Nương tử của ta cũng không biết các ngươi.”
Lão phụ nhân ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn Tiêu Tiêu, không khỏi ảm đạm. “Phu nhân đã sớm mất, huống hồ vị cô nương này còn quá trẻ, nếu phu nhân còn sống, cũng đã hơn ba mươi tuổi, không có khả năng ở tuổi này. Chỉ tiếc là vị cô nương, nếu nàng là nam, nhất định là thiếu gia của chúng ta.” Nàng vô cùng sầu não thì thào tự nói.
Hắc Ảnh nghe được ngẩn ra. Tiêu Tiêu đương nhiên là nam, chỉ bất quá bọn hắn là tình thế bắt buộc, để cho Tiêu Tiêu giả thành nữ nhân, hai người giả trang thành vợ chồng hiện tại y nghe lão phụ nhân này thì thào tự nói, lập tức biết được bên trong có nội tình. Y không khỏi hỏi: “Xin hỏi lời của ngươi vừa rồi là có ý gì?”
Lão phụ nhân đứng lên, hỏi: “Có thể đến Chu gia chúng ta một chuyến?”
Mặt lão phụ hướng phía Tiêu Tiêu, người nàng hỏi đương nhiên cũng là Tiêu Tiêu.
Nhưng Tiêu Tiêu không có chủ kiến, cũng chưa gặp ra tình cảnh này, hắn có chút do dự nhìn về phía Hắc Ảnh.
Hắc Ảnh biết chuyện này tất có huyền cơ, hơn nữa có thể có quan hệ cùng Tiêu Tiêu. Y lập tức gật đầu đáp ứng nói: “Hảo, thỉnh dẫn đường.”
Lão phụ nhân vui mừng lộ rõ trên mặt, không thể tưởng được đối phương nói tốt như vậy, vừa lập tức liền đồng ý, lại không hỏi nguyên do, nàng cảm động nói: “Đa tạ, mời.”
“Hắc đại ca?”
Tiêu Tiêu có chút sợ hãi, nhưng Hắc Ảnh thoáng lắc lắc đầu với hắn, tựa hồ ý bảo hắn không cần nhiều lời. Tiêu Tiêu hết thảy theo Hắc Ảnh, hắn ngoan ngoãn gật đầu, đi theo lão phụ nhân cùng đi.
Nơi bọn họ đi vào trường cột chạm trổ, từng cọng cây ngọn cỏ trong đình đều vô cùng đáng chú ý.
Thuở nhỏ Tiêu Tiêu đã là tiểu tư của người ta, chưa từng nhìn qua nhà cửa của người giàu. Hắn mở to hai mắt, như bị cảnh sắc trước mắt mê man hắn nhìn không chớp mắt, chỉ cảm thấy nơi này như hoàng cung trong miệng người ta.
Hắc Ảnh ở tại thủ phủ (người giàu nhất) Cao gia Tô Châu, nhà cửa so với nơi này càng thêm chú ý, y tự nhiên kiến thức rộng rãi, cũng không như Tiêu Tiêu thất thần, vẻ mặt vẫn bình thường.
Phu nhân đưa bọn họ vào đại sảnh, trong đại sảnh có một phu nhân đi tới đi lui, xem ra lòng như lửa đốt. Vừa thấy bọn họ tiến vào, nàng không nhìn Hắc Ảnh, mà nhìn Tiêu Tiêu. Nàng nhìn Tiêu Tiêu từ đầu tới đuôi, nhìn đến nổi Tiêu Tiêu trốn phía sau Hắc Ảnh, phu nhân kia mới phát hiện chính mình quá mức thất lễ, vội vàng nhẹ giọng nói: “Thật có lỗi, chỉ là bộ dạng ngươi thực quá giống, cho nên ta khó kìm lòng nổi nhìn một chút.”
Đối phương nói chuyện tiếng rất thanh thúy, nghe rất ôn hòa, hoàn toàn không có ác ý.
Tiêu Tiêu nhô đầu ra nhìn nàng, tuổi tác của đối phương làm cô của hắn cùng kém không nhiều. Hắn nhút nhát hỏi: “Ta giống ai?”
Phu nhân kia thở dài nói: “Rất giống đường tỷ đã chết của ta, chẳng qua ngươi trẻ tuổi hơn, đường tỷ của ta cũng nhút nhát như ngươi vậy.”
Hắc Ảnh thấy phu nhân kia không ngừng thở dài, đoán nàng phải là nữ chủ nhân nơi này, nhưng y vẫn dò hỏi: “Xin hỏi vị phu nhân này phải…”
Phu nhân nói: “Ta quên giới thiệu, ta là nữ chủ nhân nơi này. Xin hỏi ngươi họ gì?”
“Nguyên lai là phu nhân. Ta họ Hắc, vị này họ Tiêu.”
Chu phu nhân ưu sầu nói: “Thật ngại, mời các ngươi lại đây. Kỳ thật hôm nay mời các ngươi đến đây, là có chuyện khẩn. Chủ nhân nhà của ta, cũng chính là mệnh tướng công của ta một sớm một chiều, đại phu nói là tâm bệnh, tốn nhiều bạc cũng không chữa hết bệnh của hắn.”
“Bọn ta cũng không phải là đại phu, mời chúng ta tới cũng vô ích.” Hắc Ảnh nói chuyện thẳng thắn.
Chu phu nhân cũng biết y nói đúng, nhưng trong lòng luôn có mang hy vọng. Nàng ôn nhu nói: “Tâm bệnh vẫn cần tâm dược, vị tiểu nương tử này rất giống đường tỷ của ta, ta muốn thỉnh vị tiểu nương tử này đi gặp tướng công ta, chỉ cần nói chuyện với hắn, nói vậy bệnh tướng công của ta sẽ tốt hơn cho dù không tốt, cũng coi như sáng tỏ tâm sự của tướng công ta.”
Tiêu Tiêu căn bản nghe không hiểu nàng đang nói cái gì.
Chu phu nhân thấy hắn không hiểu, kể lại: “Ta nói như vậy nhất định làm cho các ngươi hồ đồ, ta nói lại lần nữa. Là như vậy, đường tỷ của ta hơn mười năm trước vào Chu gia, sinh ra đứa con mập mạp vốn trong nhà hết thảy thuận lợi, nhưng một năm kia Chu gia cùng người ta đi kiện, kiện thắng, nhưng con trai của nàng khi mang ra cửa, lại bị người cắp ôm đi.”
Tiêu Tiêu kinh ngạc nói: “Sao chuyện đáng thương lại phát sinh như vậy?”
Chu phu nhân lau lệ nói: “Đích xác đáng thương, đường tỷ ta vì đứa con trai này khóc đến chết đi sống lại, đi cầu thầy bói khắp nơi, cũng không có tin tức, hơn nữa thể chất nàng mảnh mai, chịu không nổi đả kích, không lâu sau bệnh rồi chết. Sau lại ta vào Chu gia, hầu hạ tướng công ta, nhưng tướng công ta vẫn vì chuyện này thương tâm khó chịu, nghĩ lúc trước nếu không kiện cáo, trong nhà không nháo như vậy chúng ta khổ sở vì vô chứng cớ chứng minh người kia làm, những năm gần đây cho người ra ngoài tìm hiểu, cũng tìm không ra bóng dáng đứa bé này.”
“Các người vẫn không tìm ra sao?” Hắc Ảnh hỏi.
Chu phu nhân gật đầu, “Không sai, chỉ có thể nghĩ đứa bé này đã chết. Mấy năm nay tướng công ta đau buồn không tệ như vậy, nhưng tháng này hắn mơ, mơ thấy đường tỷ của ta có chuyện như nói với hắn, nhưng chỉ rơi lệ lại không mở miệng. Tướng công ta cho rằng trách hắn kiện cáo làm mất đứa con, hắn liền bệnh, hơn nữa càng bệnh nặng hơn, hiện tại chỉ còn một chút sức lực.” Nàng nói tới đây liền khóc lên.
Tiêu Tiêu nghe nàng nói đau buồn, cũng nhịn nhịn không được rơi lệ.
Chu phu nhân nắm lấy tay của Tiêu Tiêu, khẩn cầu: “Vị tiểu nương tử này, vốn muốn ngươi cùng nam nhân xa lạ gặp nhau, ngươi nhất định cảm thấy vô cùng bối rối nhưng tuổi tướng công ta đủ làm cha ngươi, lại bệnh đến nghiêm trọng như thế, huống hồ tướng công của ngươi lại ở đây, tuyệt đối sẽ không có người nói ngươi lời ong tiếng ve. Tiểu nương tử, ta chỉ cầu ngươi xem như cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp, cứu tướng công ta đi!” Tiêu Tiêu không có ý kiến, hắn nhìn Hắc Ảnh. Hắc Ảnh gật đầu. “Ngươi đi xem chủ nhân nhà này, nói không chừng —” Nói không chừng hắn với ngươi có quan hệ. Câu nói sau cùng Hắc Ảnh cũng không nói ra, đơn giản là hết thảy còn đợi kiểm chứng.
Hắc Ảnh gật đầu, Tiêu Tiêu vì đồng tình, lại không có vấn đề. Hắn hỏi: “Ta đây đi vào phải nói với hắn cái gì? Ta không biết phải nói sao, Chu phu nhân.”
Chu phu nhân cao hứng bằng lòng hỗ trợ hắn, vội nói: “Ngươi cũng không cần nói gì, hiện tại hắn cũng không nhận biết ai, ngươi chỉ cần nói hắn ngươi là Thái Vân, ngươi nói ngươi không trách hắn, bảo hắn đừng nghĩ nhiều là được.”
“Chỉ cần nói những lời này là được rồi sao?”
Nàng gật đầu nói: “Đúng vậy! Tiểu nương tử, đa tạ ngươi, ta lập tức mang ngươi đi gặp tướng công ta.”