Cao gia Tô Châu!
Giang hồ hắc bạch lưỡng đạo nếu nghe đến tên này! Ai ai cũng đều tỏ vẻ kinh nể, nhưng không phải bởi hiện tại chủ nhân Cao gia Cao Dật Hiên đang đương nhiệm Minh chủ võ lâm.
Mà là, mọi người đều biết Cao gia khó mà dây vào, thật sự là vượt xa cái mà giang hồ gọi là ‘phóng hỏa giết người’, ‘không chuyện ác nào không làm’.
Nhưng nói thế chứ hoàn toàn không phải huynh đệ Cao gia nào cũng là phóng hỏa giết người, không chuyện ác nào không làm ngược lại, năm huynh đệ Cao gia, mỗi người đều có võ công thâm sâu không lường, khuôn mặt tuấn mỹ phóng khoáng, cùng tính cách ‘không thù không báo’.
Điều kỳ quái chính là, làm chủ Cao gia chính là lão nhị Cao Dật Hiên.
Huynh đệ Cao gia đều có tư thế oai hùng tỏa sáng, ngọc thụ lâm phong, thế nhưng trong các huynh đệ thì Cao Dật Hiên cũng không phải là người anh tuấn phong lưu nhất, so với lão Đại Cao Dật Vân thì y không bì kịp, Cao Dật Vân mới là người anh tuấn kiệt xuất nhất, nam nhân ma mị nhất, nghe nói y chỉ cần cười một cái cũng đủ khiến trăm ngàn nữ nhân bũn rũn tay chân.
Huynh đệ Cao gia đều có võ công cao thâm không lường được, Cao Dật Hiên cũng không phải người có võ công cao nhất, người có võ công cao nhất cũng là lão đại Cao Dật Vân! Y có một cơ thể khác thường bách độc bất xâm, hơn nữa khả năng lĩnh hội rất cao, nên võ công của y cũng không có kẻ nào có thể sánh bằng.
Nhưng từ hơn mười năm trước, huynh đệ Cao gia mỗi người một hướng, làm chủ gia đình cũng không phải Cao Dật Vân, mà là Cao Dật Hiên.
Sở dĩ, ảnh hưởng nhất đến võ lâm, cũng không phải Cao Dật Vân, mà là Cao Dật Hiên.
Vì sao?
Mặc dù Cao Dật Hiên phi phàm không bằng Cao Dật Vân, cũng không có võ công cao cường, thế nhưng, có một tài năng mà không một huynh đệ Cao gia có thể đạt được.
Đó chính là khả năng buôn bán “nhật tiến đấu kim”.(không hiểu lắm từ này).
Bất luận võ công của ngươi cao cường như thế nào, cho dù ngươi là cao thủ võ lâm ra sao, hiện thực vô cùng tàn khốc, “Tần Quỳnh bán ngựa” đó chính là câu chuyện thê lương chỉ vì một chữ ‘tiền’ mà bức tử một đời anh hùng hảo hán.
Mà có tiền dễ làm nên chuyện, bao nhiêu người cầu danh cầu lợi, ngay cả cao thủ võ lâm cũng khuất phục dưới danh lợi. Có tiền cũng không phải chuyện xấu, nhất là ở trong tay Cao Dật Hiên, bất luận y là khai mở thiện duyên, hay là cứu nhân độ thế, bất quản y chi tiêu bao nhiêu vạn lượng, không có che dấu, tài sản nhà y vẫn là bất tận.
Giang hồ lưỡng đạo hắc bạch cũng không dám đắc tội Cao Dật Hiên, bọn họ cùng không muốn vì tiền mà để cho cuộc sống mình khốn đốn, bởi Cao Dật Hiên buôn bán phi thường thủ đoạn, như muốn bức chết một người, không cần giết chết hắn, có thể làm hắn tán gia bại sản lang thang đầu đường xó chợ, lâm vào cảnh ăn mày, vĩnh viễn không ngóc đầu lên nổi. Chuyện thế này còn thống khổ hơn cả chết, không ai muốn gặp cảnh ngộ này.
Sở dĩ lưỡng đạo hắc bạch cũng cho rằng Cao Dật Hiên khó đụng vào hơn cả tất cả ma đầu trên thế gian mà điều khiến người không thể tin nỗi là không có ai có thể tìm được điểm chí mạng của Cao Dật Hiên.
Cao Dật Hiên nói năng thận trọng, ánh mắt lạnh như băng sắc như dao, liếc một cái cũng đủ khiến cho người ta hồn bay phách lạc, mặc dù khi Cao Dật Hiên quản lý nhà cửa mới hơn mười tuổi, nhưng cũng đã là thương nhân Tô Châu cao minh thủ đoạn. Bởi ai mà thấy ánh mắt y, cũng biết Cao Dật Hiên cũng không phải dễ chọc hơn nữa y nói là làm, làm việc toàn thủ đoạn.
Qua hơn mười lăm năm, Cao Dật Hiên gần ba mươi tuổi, đã phú khả địch quốc (giàu nứt đổ vách), tư thế oai hùng sục sôi chẳng những là đứng đầu thương nhân, còn là minh chủ võ lâm. Thế nhưng không người nào dám cầu thân với y, cũng không có cô nương nào nghĩ sẽ gả cho y, cho dù diện mạo y cũng dễ coi, tài sản vạn triệu, chính là không có cô nương nào chịu nỗi cái liếc mắt lạnh như băng kia, hơn phân nữa là té xíu hoặc sợ điếng người. Cho nên lần lữa không thành thân, mà chính hắn cũng không muốn.
Y chính là kiếm bạc, gia sản nhà y như tích lũy vàng của tiên nhân, không có ai biết rốt cuộc buôn bán lời bao nhiêu bạc, lại có thu được bao nhiêu từ ruộng đất, mọi người chỉ biết, thắt lưng của Cao Dật Hiên quấn bạc triệu, có lẽ ngay cả quốc khố của hoàng đế cửu long chí tôn cũng không nhiều ngân lượng như y.
Vị thế Cao gia ở ngay nơi phồn vinh, bên ngoài rộng lớn họa khắc rồng phượng, hoàn toàn ‘mùi’ thương nhân, thế nhưng nội viện lại có ‘hương’ Nho học tao nhã.
Mà Cao Dật Hiên là người cực nghiêm, lại càng nghiêm khắc với chính mình hơn, y thường dậy lúc canh tư, hôm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Cao Dật Hiên ngồi dậy, sau khi sơ tẩy, mới từ từ ra khỏi phòng, mà chuyện đầu tiên hắn làm chính là tới thư phòng, mở lấy tờ giấy trong trác ra nhìn, cái thói quen này đã một năm. Từ khi thiếu niên kia tới Cao gia, mỗi ngày Cao Dật Hiên đều làm việc này trước tiên.
Chữ trên tờ giấy, viết méo mó vặn vẹo, đúng là một bài văn chương, nhưng văn vẻ không rõ, ý tứ không hiểu, thoạt nhìn tựa như người không biết chữ viết văn, cũng như tờ giấy lộn.
Nhưng Cao Dật Hiên cũng không có ném nó đi, ngược lại lại cầm bút phê chỉnh, y phê chỉnh xong mới nhìn tới quyển công văn, xem công văn xong trời đã sáng.
Sau bình minh! Cao Dật Hiên cầm bài văn chương xiên vẹo đã được phê chỉnh đi ra khỏi thư phòng.
Chỉ chốc lát sau, lại trở về căn phòng bên cạnh phòng y, y không gõ cửa mà đi thẳng vào trong, nam hài trên giường vẫn còn đang ngủ, y nhíu mày, chộp lấy bã vai nam hài, nhấc lên rồi thả xuống giường.
“Xem ta viết như thế nào, nếu không cả đời ngươi học như thế nào cũng sẽ không khá nổi!” Trên bút dính mực, Cao Dật Hiên vừa nói vừa viết trên tờ giấy trắng hai chữ Vệ Ưởng.
Vệ Ưởng lập tức giật lấy tờ giấy, giận dữ hét lên: “Ngươi ít xem thường người đi, ta không muốn viết, không phải không biết viết, ta không cần ngươi dạy, ngươi chỉ là heo, cút đi, cút ra ngoài cho ta!”
Cao Dật Hiên không để ý đến cơn tức giận của hắn, cứng rắn nắm chặt vai hắn, tựa hồ như cưỡng ép hắn viết, chân khí truyền vào cơ thể Vệ Ưởng, cũng có thể đủ khiến toàn thân đau nhức.
Vệ Ưởng cũng vô cùng kiên cường, hắn nhếch miệng, ngay cả tiếng kêu đau đớn cũng không có, con ngươi căm tức mở to nhìn Cao Dật Hiên, lại rống lên: “Không viết, ta cứ không viết, có bản lĩnh giết ta đi!”
Cao Dật Hiên truyền chân khí càng nhiều, người bình thường đã sớm đau đớn lăn lộn trên đất, thế nhưng Vệ Ưởng dù mồ hôi lạnh tuôn ra, cũng không xin tha mà giận dữ nhìn Cao Dật Hiên, đồng thời còn gào lên: “Ta không cần nhìn chữ của ngươi, chữ của ngươi khó coi chết đi được, ta không muốn nhìn chữ của ngươi, ngươi có bản linh thì giết ta đi!”
Cao Dật Hiên thấy hắn kiên cường như thế, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt cả người, vẫn ngoan cố không thay đổi, thoáng chốc, trong mắt y toát ra chút thương tiếc, rất nhanh, chút thương tiếc kia được thay bằng lạnh giá. “Nếu không ngươi viết cho ta xem?”
“Không được!”
Cao Dật Hiện truyền khí càng mạnh hơn, Vệ Ưởng cắn chặt môi, cắn đến bật cả máu, vẫn là không làm theo lời Cao Dật Hiên.
Thấy thế, Cao Dật Hiên không những không thu chân khí, mà ngược lại càng mãnh liệt hơn, toàn thân Vệ Ưởng run lên, tơ máu từ khóe miệng chảy xuống, toàn thân như muốn co giật, nhưng hắn vẫn ngoan cố không nghe Cao Dật Hiên.
Cao Dật Hiên biết nếu vẫn truyền chân khí, Vệ Ưởng sẽ bị thương, hắn lạnh nhạt nói: “Ngươi không viết cho ta xem, ta sẽ không dạy chiêu thuật tập kích của ta.”
Nghe Cao Dật Hiên nói vậy, Vệ Ưởng lập tức đứng dậy, đau đến xanh mặt, động tác nhanh nhẹn đánh về phía y. “Ngươi gạt ta, ngươi rõ ràng toàn dùng ‘Mạnh Tử’ nói suông gạt dạy chiêu thức cho ta.”
“Vậy ngươi thử viết tên của ngươi cho ta xem!”
“Ta chết cũng không viết cho ngươi xem!” Vệ Ưởng phi thường ngoan cố phản bác.
Cao Dật Hiên biết bạo lực không giải quyết được gì, y thu tay về, nói như đổi chác buôn bán: “Viết hai chữ Vệ Ưởng cho ta xem, ta sẽ dạy hơn một chiêu cho ngươi?”
Vẻ mặt bất tuân của Vệ Ưởng trừng mắt nhìn Cao Dật Hiên.
Cao Dật Hiên hừ lạnh một tiếng, cầm bút tới, viết trước mặt Vệ Ưởng, y viết rất chậm, biết rõ hai chữ này đối với một Vệ Ưởng không biết chữ mà nói phi thường rất khó khăn, cho nên y cố gắng viết rất chậm, còn viết những chữ chú giải nho nhỏ bên cạnh, nói cho hắn biết phải viết như thế nào.
Vệ Ưởng mặc dù nhiều lần chửi bậy không nhìn chữ Cao Dật Hiên, nhưng khi Cao Dật Hiên viết chữ, hắn trừng mắt lại nhìn, thấy hắn viết xong, hắn lập tức giả bộ thờ ơ không quan tâm.
Cao Dật Hiên buông bút xuống, đi ra khỏi phòng Vệ Ưởng rồi nói: “Đến đây đi, ta dạy cho ngươi như thế nào đánh lén ta, đến hậu viện đi!”
Vệ Ưởng đem tờ giấy Cao Dật Hiên viết tên mình, cẩn thận gấp lại! Dùng cái chặn giấy đè lên, tránh bị gió thổi đi, lại để cái vẻ khinh thường trên mặt mới đi ra khỏi phòng.
Tiếp đó, Vệ Ưởng cùng Cao Dật Hiên ở sân sau bắt đầu luyện tập chiêu thức, hắn liên tục bị Cao Dật Hiên đạp văng ra ngoài, bất quá hắn chỉ là không kêu đau, không la đau, một lòng muốn học võ công, như là chuyện giết chết Cao Dật Hiên hiện nay với hắn là quan trọng nhất nhưng việc kỳ quái chính là, Cao Dật Hiên cũng phi thường nhiệt tình dạy.
Hai người này có mối quan hệ khó hiểu như vậy, quả thất khiến người ta đại diêu kỳ đầu.
Tôi tớ không dám đi vào hậu viện, bởi Cao Dật Hiên không muốn loại người nhàn tạp quấy rầy, cho nên buổi sáng quét dọn ra, hết thảy tôi tớ không được đi vào.
Cho dù Vệ Ưởng với Cao Dật Hiên ở trong phòng khí thế hừng hực đánh nhau, tôi tớ có nghe tiếng rơi vỡ của đồ đạc cũng không ai đi vào.
Cho đến khi đến giờ ăn sáng, Cao Dật Hiên mới mang theo Vệ Ưởng bầm dập tới ăn điểm tâm.
Mà Vệ Ưởng đã vào Cao gia hơn một năm, bọn phó nhân mới đầu không biết phải gọi hắn thế nào, Cao Dật Hiên lạnh nhạt nói: “Tiểu tử này tên Vệ Ưởng, gọi là Vệ thiếu gia là được.”
Lúc ấy, tuổi trẻ hực lửa Vệ Ưởng rống to kêu gào, nói hắn không phải thiếu gia Cao gia, chết cũng không muốn cùng Cao gia có quan hệ, lại càng không muốn ăn cơm Cao gia. Bọn phó nhân không biết Cao Dật Hiên mang tên tiểu tử láo xược chửi bậy này ở nơi nào về, nhưng bọn họ lại nhìn ra y đối với Vệ thiếu gia này chăm sóc không hề tầm thường.
Tuy bình thường Cao Dật Hiên lạnh lùng châm biếm, Vệ Ưởng lớn tiếng chửi bậy, nhưng chí ít ở cùng Vệ Ưởng một chỗ, Cao Dật Hiên tựa khá giống ‘người‘, mà không giống một cái cột lạnh băng (biết đi), cho nên tôi tớ cũng yêu mến Vệ thiếu gia này.
Hôm nay, Cao Dật Hiên lại kéo một Vệ Ưởng bầm dập ra dùng điểm tâm.
Vệ Ưởng vừa ăn, vừa trợn mắt nhìn Cao Dật Hiên, giống như muốn đem y ra chặt làm trăm mảnh, sau đó thuận tiện gắp rau ăn.
Ngay từ đầu Cao Dật Hiên nghĩ hắn thích ăn rau, sau lại phát hiện là không phải, Vệ Ưởng là không muốn thiếu nợ ân tình của y, cho nên ‘tận sức’ ăn ít, ăn đồ không ngon.
Hiểu được chuyện này, Cao Dật Hiên lệnh cho đầu bếp, đưa tới đồ ăn phải tốt nhất, mà ngay cả trong rau phải trộn lẫn thịt, như vậy Vệ Ưởng mới sẽ không chỉ chọn ăn rau, không ăn thịt gà hay thịt bò.
Vệ Ưởng há lại dễ dàng chịu thua như vậy, hắn liền chỉ chọn rau mà ăn, thịt trộn trong rau, hắn liền vứt ra, hôm nay hắn lại làm như vậy.
Cao Dật Hiên không giận, nói: “Gắp cả thảy vào bát!”
“Ngươi ít quản ta đi!” Vệ Ưởng tức giận cãi lại
Cao Dật Hiên không để ý đến hắn, cầm lấy đĩa thịt gà, gắp một nửa đĩa cho hắn, “Ngươi xanh xao vàng vọt phải ăn cho ta, ta mới có thể đánh mạnh hơn một chút, giờ há miệng to ra mà ăn hết cho ta.”
“Ta không ăn.”
Vệ Ưởng quăng đũa xuống, đôi mắt hung dữ nhìn Cao Dật Hiên.
Cao Dật Hiên cũng buông bát xuống, đứng lên, khí thế uy lệ khiến người ta không lạnh mà run (như cầy sấy), nắm cổ áo hắn, quát: “Ăn cho ta, nghe không hả?”
“Không ăn, không ăn, một ngàn lần không ăn, một vạn lần không ăn!”
Tôi tớ của Cao gia đã sớm quen với cảnh này, mỗi buổi sáng đều như thế, thấy một năm, cũng cảm thấy quá sức bình thường, không có gì là đặc biệt.
Quắp cằm Vệ Ưởng, Cao Dật Hiên dùng sức bức hắn há miệng ra, ép buộc hắn ăn, nhìn vết cắn trên môi hắn khi ép hắn viết chữ.
Vết thương kia rách toạc ra, môi dưới ẩm ướt trắng mịn rách một mảng da trong suốt mong manh, môi dưới trắng mịn kia đầy co dãn, vết thương kia chứa đầy mị hoặc, hồng hồng mỹ lệ, thoạt nhìn vô cùng mê người.
Bỗng chốc, vẻ mặt lạnh như băng của Cao Dật Hiên cứng đơ, liền quay chỗ khác, y không tái cùng Vệ Ưởng to tiếng, không thể làm gì, nói: “Cao gia chỉ còn lại một mình ta ở nhà, nhiều như vậy ăn không hết, không được cho heo ăn hay sao?”
Vệ Ưởng nghe giọng điệu nhẹ nhàng như thế, mới miễn cưỡng ăn mấy miếng thịt, không hề to tiếng chửi.
Một lúc sau, thấy Vệ Ưởng một hơi ăn xong, Cao Dật Hiên mới đứng lên nói: “Qua thư phòng của ta, cùng đi với ta!”
Giang hồ hắc bạch lưỡng đạo nếu nghe đến tên này! Ai ai cũng đều tỏ vẻ kinh nể, nhưng không phải bởi hiện tại chủ nhân Cao gia Cao Dật Hiên đang đương nhiệm Minh chủ võ lâm.
Mà là, mọi người đều biết Cao gia khó mà dây vào, thật sự là vượt xa cái mà giang hồ gọi là ‘phóng hỏa giết người’, ‘không chuyện ác nào không làm’.
Nhưng nói thế chứ hoàn toàn không phải huynh đệ Cao gia nào cũng là phóng hỏa giết người, không chuyện ác nào không làm ngược lại, năm huynh đệ Cao gia, mỗi người đều có võ công thâm sâu không lường, khuôn mặt tuấn mỹ phóng khoáng, cùng tính cách ‘không thù không báo’.
Điều kỳ quái chính là, làm chủ Cao gia chính là lão nhị Cao Dật Hiên.
Huynh đệ Cao gia đều có tư thế oai hùng tỏa sáng, ngọc thụ lâm phong, thế nhưng trong các huynh đệ thì Cao Dật Hiên cũng không phải là người anh tuấn phong lưu nhất, so với lão Đại Cao Dật Vân thì y không bì kịp, Cao Dật Vân mới là người anh tuấn kiệt xuất nhất, nam nhân ma mị nhất, nghe nói y chỉ cần cười một cái cũng đủ khiến trăm ngàn nữ nhân bũn rũn tay chân.
Huynh đệ Cao gia đều có võ công cao thâm không lường được, Cao Dật Hiên cũng không phải người có võ công cao nhất, người có võ công cao nhất cũng là lão đại Cao Dật Vân! Y có một cơ thể khác thường bách độc bất xâm, hơn nữa khả năng lĩnh hội rất cao, nên võ công của y cũng không có kẻ nào có thể sánh bằng.
Nhưng từ hơn mười năm trước, huynh đệ Cao gia mỗi người một hướng, làm chủ gia đình cũng không phải Cao Dật Vân, mà là Cao Dật Hiên.
Sở dĩ, ảnh hưởng nhất đến võ lâm, cũng không phải Cao Dật Vân, mà là Cao Dật Hiên.
Vì sao?
Mặc dù Cao Dật Hiên phi phàm không bằng Cao Dật Vân, cũng không có võ công cao cường, thế nhưng, có một tài năng mà không một huynh đệ Cao gia có thể đạt được.
Đó chính là khả năng buôn bán “nhật tiến đấu kim”.(không hiểu lắm từ này).
Bất luận võ công của ngươi cao cường như thế nào, cho dù ngươi là cao thủ võ lâm ra sao, hiện thực vô cùng tàn khốc, “Tần Quỳnh bán ngựa” đó chính là câu chuyện thê lương chỉ vì một chữ ‘tiền’ mà bức tử một đời anh hùng hảo hán.
Mà có tiền dễ làm nên chuyện, bao nhiêu người cầu danh cầu lợi, ngay cả cao thủ võ lâm cũng khuất phục dưới danh lợi. Có tiền cũng không phải chuyện xấu, nhất là ở trong tay Cao Dật Hiên, bất luận y là khai mở thiện duyên, hay là cứu nhân độ thế, bất quản y chi tiêu bao nhiêu vạn lượng, không có che dấu, tài sản nhà y vẫn là bất tận.
Giang hồ lưỡng đạo hắc bạch cũng không dám đắc tội Cao Dật Hiên, bọn họ cùng không muốn vì tiền mà để cho cuộc sống mình khốn đốn, bởi Cao Dật Hiên buôn bán phi thường thủ đoạn, như muốn bức chết một người, không cần giết chết hắn, có thể làm hắn tán gia bại sản lang thang đầu đường xó chợ, lâm vào cảnh ăn mày, vĩnh viễn không ngóc đầu lên nổi. Chuyện thế này còn thống khổ hơn cả chết, không ai muốn gặp cảnh ngộ này.
Sở dĩ lưỡng đạo hắc bạch cũng cho rằng Cao Dật Hiên khó đụng vào hơn cả tất cả ma đầu trên thế gian mà điều khiến người không thể tin nỗi là không có ai có thể tìm được điểm chí mạng của Cao Dật Hiên.
Cao Dật Hiên nói năng thận trọng, ánh mắt lạnh như băng sắc như dao, liếc một cái cũng đủ khiến cho người ta hồn bay phách lạc, mặc dù khi Cao Dật Hiên quản lý nhà cửa mới hơn mười tuổi, nhưng cũng đã là thương nhân Tô Châu cao minh thủ đoạn. Bởi ai mà thấy ánh mắt y, cũng biết Cao Dật Hiên cũng không phải dễ chọc hơn nữa y nói là làm, làm việc toàn thủ đoạn.
Qua hơn mười lăm năm, Cao Dật Hiên gần ba mươi tuổi, đã phú khả địch quốc (giàu nứt đổ vách), tư thế oai hùng sục sôi chẳng những là đứng đầu thương nhân, còn là minh chủ võ lâm. Thế nhưng không người nào dám cầu thân với y, cũng không có cô nương nào nghĩ sẽ gả cho y, cho dù diện mạo y cũng dễ coi, tài sản vạn triệu, chính là không có cô nương nào chịu nỗi cái liếc mắt lạnh như băng kia, hơn phân nữa là té xíu hoặc sợ điếng người. Cho nên lần lữa không thành thân, mà chính hắn cũng không muốn.
Y chính là kiếm bạc, gia sản nhà y như tích lũy vàng của tiên nhân, không có ai biết rốt cuộc buôn bán lời bao nhiêu bạc, lại có thu được bao nhiêu từ ruộng đất, mọi người chỉ biết, thắt lưng của Cao Dật Hiên quấn bạc triệu, có lẽ ngay cả quốc khố của hoàng đế cửu long chí tôn cũng không nhiều ngân lượng như y.
Vị thế Cao gia ở ngay nơi phồn vinh, bên ngoài rộng lớn họa khắc rồng phượng, hoàn toàn ‘mùi’ thương nhân, thế nhưng nội viện lại có ‘hương’ Nho học tao nhã.
Mà Cao Dật Hiên là người cực nghiêm, lại càng nghiêm khắc với chính mình hơn, y thường dậy lúc canh tư, hôm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Cao Dật Hiên ngồi dậy, sau khi sơ tẩy, mới từ từ ra khỏi phòng, mà chuyện đầu tiên hắn làm chính là tới thư phòng, mở lấy tờ giấy trong trác ra nhìn, cái thói quen này đã một năm. Từ khi thiếu niên kia tới Cao gia, mỗi ngày Cao Dật Hiên đều làm việc này trước tiên.
Chữ trên tờ giấy, viết méo mó vặn vẹo, đúng là một bài văn chương, nhưng văn vẻ không rõ, ý tứ không hiểu, thoạt nhìn tựa như người không biết chữ viết văn, cũng như tờ giấy lộn.
Nhưng Cao Dật Hiên cũng không có ném nó đi, ngược lại lại cầm bút phê chỉnh, y phê chỉnh xong mới nhìn tới quyển công văn, xem công văn xong trời đã sáng.
Sau bình minh! Cao Dật Hiên cầm bài văn chương xiên vẹo đã được phê chỉnh đi ra khỏi thư phòng.
Chỉ chốc lát sau, lại trở về căn phòng bên cạnh phòng y, y không gõ cửa mà đi thẳng vào trong, nam hài trên giường vẫn còn đang ngủ, y nhíu mày, chộp lấy bã vai nam hài, nhấc lên rồi thả xuống giường.
“Xem ta viết như thế nào, nếu không cả đời ngươi học như thế nào cũng sẽ không khá nổi!” Trên bút dính mực, Cao Dật Hiên vừa nói vừa viết trên tờ giấy trắng hai chữ Vệ Ưởng.
Vệ Ưởng lập tức giật lấy tờ giấy, giận dữ hét lên: “Ngươi ít xem thường người đi, ta không muốn viết, không phải không biết viết, ta không cần ngươi dạy, ngươi chỉ là heo, cút đi, cút ra ngoài cho ta!”
Cao Dật Hiên không để ý đến cơn tức giận của hắn, cứng rắn nắm chặt vai hắn, tựa hồ như cưỡng ép hắn viết, chân khí truyền vào cơ thể Vệ Ưởng, cũng có thể đủ khiến toàn thân đau nhức.
Vệ Ưởng cũng vô cùng kiên cường, hắn nhếch miệng, ngay cả tiếng kêu đau đớn cũng không có, con ngươi căm tức mở to nhìn Cao Dật Hiên, lại rống lên: “Không viết, ta cứ không viết, có bản lĩnh giết ta đi!”
Cao Dật Hiên truyền chân khí càng nhiều, người bình thường đã sớm đau đớn lăn lộn trên đất, thế nhưng Vệ Ưởng dù mồ hôi lạnh tuôn ra, cũng không xin tha mà giận dữ nhìn Cao Dật Hiên, đồng thời còn gào lên: “Ta không cần nhìn chữ của ngươi, chữ của ngươi khó coi chết đi được, ta không muốn nhìn chữ của ngươi, ngươi có bản linh thì giết ta đi!”
Cao Dật Hiên thấy hắn kiên cường như thế, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt cả người, vẫn ngoan cố không thay đổi, thoáng chốc, trong mắt y toát ra chút thương tiếc, rất nhanh, chút thương tiếc kia được thay bằng lạnh giá. “Nếu không ngươi viết cho ta xem?”
“Không được!”
Cao Dật Hiện truyền khí càng mạnh hơn, Vệ Ưởng cắn chặt môi, cắn đến bật cả máu, vẫn là không làm theo lời Cao Dật Hiên.
Thấy thế, Cao Dật Hiên không những không thu chân khí, mà ngược lại càng mãnh liệt hơn, toàn thân Vệ Ưởng run lên, tơ máu từ khóe miệng chảy xuống, toàn thân như muốn co giật, nhưng hắn vẫn ngoan cố không nghe Cao Dật Hiên.
Cao Dật Hiên biết nếu vẫn truyền chân khí, Vệ Ưởng sẽ bị thương, hắn lạnh nhạt nói: “Ngươi không viết cho ta xem, ta sẽ không dạy chiêu thuật tập kích của ta.”
Nghe Cao Dật Hiên nói vậy, Vệ Ưởng lập tức đứng dậy, đau đến xanh mặt, động tác nhanh nhẹn đánh về phía y. “Ngươi gạt ta, ngươi rõ ràng toàn dùng ‘Mạnh Tử’ nói suông gạt dạy chiêu thức cho ta.”
“Vậy ngươi thử viết tên của ngươi cho ta xem!”
“Ta chết cũng không viết cho ngươi xem!” Vệ Ưởng phi thường ngoan cố phản bác.
Cao Dật Hiên biết bạo lực không giải quyết được gì, y thu tay về, nói như đổi chác buôn bán: “Viết hai chữ Vệ Ưởng cho ta xem, ta sẽ dạy hơn một chiêu cho ngươi?”
Vẻ mặt bất tuân của Vệ Ưởng trừng mắt nhìn Cao Dật Hiên.
Cao Dật Hiên hừ lạnh một tiếng, cầm bút tới, viết trước mặt Vệ Ưởng, y viết rất chậm, biết rõ hai chữ này đối với một Vệ Ưởng không biết chữ mà nói phi thường rất khó khăn, cho nên y cố gắng viết rất chậm, còn viết những chữ chú giải nho nhỏ bên cạnh, nói cho hắn biết phải viết như thế nào.
Vệ Ưởng mặc dù nhiều lần chửi bậy không nhìn chữ Cao Dật Hiên, nhưng khi Cao Dật Hiên viết chữ, hắn trừng mắt lại nhìn, thấy hắn viết xong, hắn lập tức giả bộ thờ ơ không quan tâm.
Cao Dật Hiên buông bút xuống, đi ra khỏi phòng Vệ Ưởng rồi nói: “Đến đây đi, ta dạy cho ngươi như thế nào đánh lén ta, đến hậu viện đi!”
Vệ Ưởng đem tờ giấy Cao Dật Hiên viết tên mình, cẩn thận gấp lại! Dùng cái chặn giấy đè lên, tránh bị gió thổi đi, lại để cái vẻ khinh thường trên mặt mới đi ra khỏi phòng.
Tiếp đó, Vệ Ưởng cùng Cao Dật Hiên ở sân sau bắt đầu luyện tập chiêu thức, hắn liên tục bị Cao Dật Hiên đạp văng ra ngoài, bất quá hắn chỉ là không kêu đau, không la đau, một lòng muốn học võ công, như là chuyện giết chết Cao Dật Hiên hiện nay với hắn là quan trọng nhất nhưng việc kỳ quái chính là, Cao Dật Hiên cũng phi thường nhiệt tình dạy.
Hai người này có mối quan hệ khó hiểu như vậy, quả thất khiến người ta đại diêu kỳ đầu.
Tôi tớ không dám đi vào hậu viện, bởi Cao Dật Hiên không muốn loại người nhàn tạp quấy rầy, cho nên buổi sáng quét dọn ra, hết thảy tôi tớ không được đi vào.
Cho dù Vệ Ưởng với Cao Dật Hiên ở trong phòng khí thế hừng hực đánh nhau, tôi tớ có nghe tiếng rơi vỡ của đồ đạc cũng không ai đi vào.
Cho đến khi đến giờ ăn sáng, Cao Dật Hiên mới mang theo Vệ Ưởng bầm dập tới ăn điểm tâm.
Mà Vệ Ưởng đã vào Cao gia hơn một năm, bọn phó nhân mới đầu không biết phải gọi hắn thế nào, Cao Dật Hiên lạnh nhạt nói: “Tiểu tử này tên Vệ Ưởng, gọi là Vệ thiếu gia là được.”
Lúc ấy, tuổi trẻ hực lửa Vệ Ưởng rống to kêu gào, nói hắn không phải thiếu gia Cao gia, chết cũng không muốn cùng Cao gia có quan hệ, lại càng không muốn ăn cơm Cao gia. Bọn phó nhân không biết Cao Dật Hiên mang tên tiểu tử láo xược chửi bậy này ở nơi nào về, nhưng bọn họ lại nhìn ra y đối với Vệ thiếu gia này chăm sóc không hề tầm thường.
Tuy bình thường Cao Dật Hiên lạnh lùng châm biếm, Vệ Ưởng lớn tiếng chửi bậy, nhưng chí ít ở cùng Vệ Ưởng một chỗ, Cao Dật Hiên tựa khá giống ‘người‘, mà không giống một cái cột lạnh băng (biết đi), cho nên tôi tớ cũng yêu mến Vệ thiếu gia này.
Hôm nay, Cao Dật Hiên lại kéo một Vệ Ưởng bầm dập ra dùng điểm tâm.
Vệ Ưởng vừa ăn, vừa trợn mắt nhìn Cao Dật Hiên, giống như muốn đem y ra chặt làm trăm mảnh, sau đó thuận tiện gắp rau ăn.
Ngay từ đầu Cao Dật Hiên nghĩ hắn thích ăn rau, sau lại phát hiện là không phải, Vệ Ưởng là không muốn thiếu nợ ân tình của y, cho nên ‘tận sức’ ăn ít, ăn đồ không ngon.
Hiểu được chuyện này, Cao Dật Hiên lệnh cho đầu bếp, đưa tới đồ ăn phải tốt nhất, mà ngay cả trong rau phải trộn lẫn thịt, như vậy Vệ Ưởng mới sẽ không chỉ chọn ăn rau, không ăn thịt gà hay thịt bò.
Vệ Ưởng há lại dễ dàng chịu thua như vậy, hắn liền chỉ chọn rau mà ăn, thịt trộn trong rau, hắn liền vứt ra, hôm nay hắn lại làm như vậy.
Cao Dật Hiên không giận, nói: “Gắp cả thảy vào bát!”
“Ngươi ít quản ta đi!” Vệ Ưởng tức giận cãi lại
Cao Dật Hiên không để ý đến hắn, cầm lấy đĩa thịt gà, gắp một nửa đĩa cho hắn, “Ngươi xanh xao vàng vọt phải ăn cho ta, ta mới có thể đánh mạnh hơn một chút, giờ há miệng to ra mà ăn hết cho ta.”
“Ta không ăn.”
Vệ Ưởng quăng đũa xuống, đôi mắt hung dữ nhìn Cao Dật Hiên.
Cao Dật Hiên cũng buông bát xuống, đứng lên, khí thế uy lệ khiến người ta không lạnh mà run (như cầy sấy), nắm cổ áo hắn, quát: “Ăn cho ta, nghe không hả?”
“Không ăn, không ăn, một ngàn lần không ăn, một vạn lần không ăn!”
Tôi tớ của Cao gia đã sớm quen với cảnh này, mỗi buổi sáng đều như thế, thấy một năm, cũng cảm thấy quá sức bình thường, không có gì là đặc biệt.
Quắp cằm Vệ Ưởng, Cao Dật Hiên dùng sức bức hắn há miệng ra, ép buộc hắn ăn, nhìn vết cắn trên môi hắn khi ép hắn viết chữ.
Vết thương kia rách toạc ra, môi dưới ẩm ướt trắng mịn rách một mảng da trong suốt mong manh, môi dưới trắng mịn kia đầy co dãn, vết thương kia chứa đầy mị hoặc, hồng hồng mỹ lệ, thoạt nhìn vô cùng mê người.
Bỗng chốc, vẻ mặt lạnh như băng của Cao Dật Hiên cứng đơ, liền quay chỗ khác, y không tái cùng Vệ Ưởng to tiếng, không thể làm gì, nói: “Cao gia chỉ còn lại một mình ta ở nhà, nhiều như vậy ăn không hết, không được cho heo ăn hay sao?”
Vệ Ưởng nghe giọng điệu nhẹ nhàng như thế, mới miễn cưỡng ăn mấy miếng thịt, không hề to tiếng chửi.
Một lúc sau, thấy Vệ Ưởng một hơi ăn xong, Cao Dật Hiên mới đứng lên nói: “Qua thư phòng của ta, cùng đi với ta!”