Khúc Thanh vì tranh thủ thời gian tối đa đã tiêu một số bạc lớn để mua hai con khoái mã, lập tức cùng Quân Hoài Lân tức tốc ra đi, thẳng tiến Sơn Tây, sợ rằng để quá lâu cái tên biến thái Cao Dật Tĩnh kia sẽ đuổi theo.
Nhưng Quân Hoài Lân chỉ là một thư sinh văn nhược, tuy rằng phải cưỡi ngựa, nhưng khẩn cấp roi da thúc ngựa chạy đi, mãi đến trưa, xương cốt của hắn như rã ra thống khổ không chịu nổi.
Bọn họ vừa mới chạy một buổi sáng, Khúc Thanh liền nhìn thấy vẻ mặt Quân Hoài Lân thống khổ không chịu nổi, không khỏi có chút do dự. “Hiền đệ, tựa hồ đệ rất mệt mỏi, vậy đừng chạy nữa.”
“Không được, chúng ta tiếp tục đi, nếu để người kia biết đệ ở đây, chỉ sợ cả đời đệ không thoát khỏi hắn, đệ không muốn gặp hắn lần thứ ba.”
(Hừm, đến cuối xem sao, chả phải đời đời kiếp kiếp em đều theo ảnh sao, chả có thay đổi đâu, há há.)
Quân Hoài Lân tuy rằng văn nhược, nhưng hắn có một khí khái kiên định quật cường, Khúc Thanh thấy thế đành phải gật đầu, theo ý của hắn tiếp tục chạy.
Đến tối, bọn họ đi tới một thị trấn rất nhỏ, may mà còn có nơi tìm chỗ ngủ, nhưng đùi của Quân Hoài Lân, do chạy quá lâu trên đường không ngừng ma sát với yên ngựa mà làm rách da, mặc dù không có chảy máu, lại đỏ bừng ứ thanh, lúc này cảm thấy vô cùng khó chịu.
Khúc Thanh nhìn tình trạng nghiêm trọng của hắn, đề nghị hắn không bằng nghỉ ngơi lâu một chút mới đi tiếp, Quân Hoài Lân cũng không chịu.
“Không, ngày mai đệ lấy một số đồ dùng tuỳ thân mềm mềm đặt trên yên ngựa, như vậy có thể sẽ không đau. Tóm lại, đệ cùng với biểu muội sắp thành thân, tuyệt không để cho cái tên quái dị đó đi theo đệ. Nếu để hắn biết chỗ của đệ, để hắn đối với biểu muội có hành động gì không tốt, vậy không hay.”
Hiếm thấy, Quân Hoài Lân lại có phản ứng mãnh liệt như thế, cho thấy Quân Hoài Lân đối với việc thành thân với biểu muội rất là coi trọng. Khúc Thanh gần đây mới cùng Quân Hoài Lân kết bái, cũng chưa gặp qua biểu muội của hắn, bất quá có thể cùng chính mình người yêu thành thân, luôn là một chuyện tốt, cho nên hắn có thể hiểu giờ phút này Quân Hoài Lân trân trọng tâm tình của biểu muội.
“Được rồi, vậy đệ nhanh đi nghỉ ngơi, ngày mai canh năm phải đi, ta đi vào thành xem có chỗ nào bán thuốc mỡ hay không, đắp lên chân của đệ, sẽ không còn đau nữa.”
“Đa tạ đại ca!”
**
Khúc Thanh mua một lọ thuốc mỡ trở về, chẳng qua hiệu quả cũng không quá lớn. Ngày hôm sau chạy đến trưa, Quân Hoài Lân tuy rằng cứng rắn cắn răng nói hắn không có việc gì, nhưng Khúc Thanh nhìn ra được hắn đang kịch liệt chống đỡ. Hắn có ý tốt muốn Quân Hoài Lân không cần chạy nữa, ý chí Quân Hoài Lân lại càng thêm kiên định kiên trì tiếp tục chạy. Khúc Thanh không lay chuyển được hắn, đành phải tiếp tục, nhưng cách đi như vậy, ngay cả người tập võ như hắn còn chịu không nổi, huống chi là Quân Hoài Lân văn nhược, tất nhiên thống khổ còn lớn hơn nữa.
Đến tối, khi Quân Hoài Lân xuống ngựa mới có vấn đề, Khúc Thanh thấy trên yên của hắn có chút máu, biết hắn đã bị rách da, nhịn không được khuyên bảo hắn: “Không được, không thể chạy nữa, chúng ta nghỉ ngơi hai ngày, chờ vết thương của đệ lành lại.”
Quân Hoài Lân vẫn như cũ lắc đầu, “Không được, Khúc đại ca, trực giác của đệ cho thấy cái tên họ Cao kia đang ở rất gần. Lần này thấy hắn ở Tô Châu, đó là mối hoạ thiên đại của đệ, ánh mắt của hắn làm đệ không được thoải mái, đệ không thể tưởng tượng cảm giác của đệ thấy hắn luôn bên cạnh, đệ chỉ muốn cách hắn càng xa càng tốt.”
Khúc Thanh thử an ủi: “Được rồi, đến trưa ngày mai chúng ta xuất phát, ta đi xem ở thị trấn này có bán loại thuốc mỡ nào tốt hơn, mua về cho đệ thoa.”
Lần này Quân Hoài Lân mệt đến nỗi hai chữ đa tạ cũng nói không được, hắn được đặt ở trên giường, mệt đến nỗi ngay cả cơm chiều cũng không ăn mà ngủ say mê man.
* *
Quân Hoài Lân gặp ác mộng, hắn vặn vẹo thân thể, môi phát ra một tiếng kêu nhỏ, không khỏi toát mồ hôi lạnh. Phảng phất có người giúp hắn lau mồ hôi, hắn nhất thời tưởng ở nhà, là biểu muội giúp hắn lau, vì thế hắn nhẹ nhàng nói tạ ơn: “Đa tạ muội, biểu muội.”
Người giúp hắn lau mồ hôi ngẩn ra, lại không nói cái gì, vẫn tiếp tục giúp hắn lau mồ hôi.
Quân Hoài Lân vừa mới nói lời cảm tạ xong, chợt thấy trên đùi truyền đến một nhiệt thống cảm, lúc này mới sực nhớ là mình đang chạy, biểu muội sao có thể ở bên cạnh mình, vì thế hắn lập tức mở ra mắt, thấy rõ ràng là Cao Dật Tĩnh.
Hắn kinh hãi tới mức mặt trắng bệch, không nghĩ tới hắn đã chạy đi như vậy, Cao Dật Tĩnh còn có thể đuổi tới đây.
“Sao… sao ngươi ở trong đây?”
“Ta ở ngoài phòng, nghe thấy ngươi kêu to, tưởng ngươi gặp chuyện gì, cho nên mới vào phòng, mới biết ngươi gặp ác mộng.”
Người nam nhân này lại dùng vẻ mặt si tâm kia nhìn hắn, Quân Hoài Lân lại cảm thấy cái cảm giác không khó chịu lại xuất hiện lần nữa.
“Ngươi đi ra ngoài, có nghe thấy không? Đi ra ngoài!”
Cao Dật Tĩnh trầm mặc sau một lúc lâu. Toàn bộ trong phòng chỉ nghe thấy tiếng thở Quân Hoài Lân ghét cay ghét đắng cực điểm. Cao Dật Tĩnh đem cái khăn lau mồ hôi đặt trên bàn, từ trong lòng ngực lấy ra một cái hộp vuông nho nhỏ.
“Ta thấy trên yên ngựa của ngươi có máu, lường trước có thể ngươi bị rách da. Thuốc mỡ này dùng tốt lắm, chỉ cần ngươi xoa, ngày thứ hai chỗ bị rách da sẽ lên da non. Ta đặt trên bàn, ngươi mang theo đi, ta đi ra ngoài.”
Sau khi Cao Dật Tĩnh đi khỏi, Quân Hoài Lân quả thực sắp điên rồi. Người nam nhân này quả thực không bình thường tới cực điểm. Nghe giọng điệu của y, y không chỉ chạy theo mình, mà ngay cả buổi tối cũng không ngủ, đứng ở ngoài phòng theo dõi.
Quân Hoài Lân đem thuốc mỡ vứt ra ngoài cửa sổ, mà cái khăn Cao Dật Tĩnh dùng để lau mồ hôi cho hắn, y đã động vào thì hắn không động vào, lập tức chịu đựng đau đớn ở chân, tiến đến đập cửa phòng của Khúc Thanh.
Khúc Thanh còn buồn ngủ ra mở cửa, chỉ thấy Quân Hoài Lân sắc mặt vừa xanh vừa trắng, giống như vừa được quỷ, mà Quân Hoài Lân nhìn thấy hắn lập tức nói: “Đại ca, van cầu huynh, chúng ta nhanh chạy đi!”
Khúc Thanh nói: “Mặt đệ sao lại khó coi thế?”
“Cái tên nam nhân kia đuổi theo, hơn nữa còn vào trong phòng của ta.”
“Đệ nói là Cao Dật Tĩnh?!” Khúc Thanh không dám tin.
Quân Hoài Lân gật đầu, sắc mặt của hắn khó coi vô cùng.
“Hắn còn biết chân của ta bị rách da, đưa thuốc mỡ cho ta thoa nữa.”
“Sao lại có thể! Chúng ta đã chạy như vậy, sao hắn còn có thể đuổi theo được?”
Quân Hoài Lân quả thực muốn điên rồi. “Đệ cũng không hiểu được, nhưng hắn cứ đuổi theo, chúng ta lập tức đi thôi, đại ca.”
Khúc Thanh gật gật đầu.
“Được, lập tức đi, chân của đệ không sao chứ?”
“Cho dù chân của đệ có chặt đứt cũng không sao, tên nam nhân kia quả thực muốn bức điên đệ. Hắn vốn dĩ là người điên.”
Khúc Thanh lập tức đi dắt ngựa. Quân Hoài Lân chịu đựng đau đớn trên lưng ngựa, kỳ thật chân bị ma sát mà rách da, nhưng hắn bị thương tương đối nghiêm trọng. Mấy ngày chạy liên tục như vậy, xương cốt toàn thân như đứt lìa thành hai đoạn vô cùng khó chịu, nếu không phải cố gắng chống đỡ, chỉ sợ hôm qua hắn đã không thể đi được.
Đến ngày thứ ba, Quân Hoài Lân cơ hồ muốn hôn mê, suốt quãng đường cố nhịn đau đớn, nhưng là tới đêm thứ ba, bởi bọn họ mấy ngày chạy miệt mài, không tránh khỏi mệt mỏi không chịu nổi, ngay cả ngựa cũng như người đều mệt lã đến đứng còn không nổi. Quân Hoài Lân không cách nào chạy tiếp, đành phải ở lại thành trấn mới tới để mua ngựa mới. Lúc này tình trạng của Quân Hoài Lân còn thảm hại hơn, ngay cả đi hắn cũng còn thấy khó khăn.
Chân vừa bị ma sát làm rách da, đã trở thành thương tích, mà gân cốt toàn thân quá mức đau đớn, cũng làm cho hắn cơ hồ không thể chịu đựng được. Hiện tại ngay cả buổi tối hắn cũng không thể ngủ, bởi khi hắn ngủ hắn lo lắng cái tên họ Cao kia sẽ lẻn vào phòng của hắn…
Một người đã quá mức mệt mỏi, lại không thể an tâm ngủ, trên đời còn có tra tấn nào đau đớn hơn?
* *
Khúc Thanh thấy mới chạy ba ngày, Quân Hoài Lân đã trở nên tiều tụy như thế, vốn đã giống nữ tử dung mạo xinh đẹp, toàn bộ trên dưới gầy gò, hơn nữa sắc mặt vàng vọt. Khúc Thanh không khỏi tức giận thóa mạ Cao Dật Tĩnh, lại tra tấn nghĩa đệ của hắn ta nông nỗi này.
Mà Quân Hoài Lân như thế nào cũng không chịu ngủ, Khúc Thanh lo lắng chạy mệt mỏi như thế, nếu còn không ngủ, thân thể Quân Hoài Lân lấy sức đâu mà chống đỡ? Hắn đành phải nói: “Ta với ngươi cùng ngủ, nếu là có chuyện, ta cũng có thể chiếu ứng ngươi, lường trước có ta ở đây, Cao Dật Tĩnh muốn lẻn vào phòng cũng không dễ dàng.”
Lời của Khúc Thanh làm cho Quân Hoài Lân an tâm.
Buổi tối cùng Khúc Thanh ngủ, quả nhiên làm cho Quân Hoài Lân an tâm đi vào giấc ngủ. Nhưng vì khách *** không có thùng nước tiểu nên nửa đêm Khúc Thanh đi ra ngoài tiểu, lại mơ mơ màng màng trở về phòng ngủ của mình, còn Quân Hoài Lân vì đã an giấc say nồng, cũng không biết Khúc Thanh đã không còn ở bên cạnh.
Hắn cảm thấy giấc ngủ hết sức thoải mái, đang lúc nửa mê nửa tỉnh, dường như có người giúp hắn xoa bóp, khiến cho toàn thân hắn vốn dĩ đau nhức không dứt bây giờ lại thả lỏng xuống, Quân Hoài Lân thoải mái rên nhẹ một tiếng.
Người xoa bóp giúp hắn, tựa hồ vui mừng khi thấy hắn thả lỏng, còn giúp hắn gạt mớ tóc rối ở trên gò má, “Thả lỏng thoải mái một chút, cơ thể ngươi nơi này đặc biệt căng, lúc xoa ở chỗ này có chút đau.”
“Oa!”
Đây không phải là có chút đau, mà là vô cùng đau, Quân Hoài Lân kêu lớn lên. Cơ bắp trên cánh tay hắn vì nắm chặt dây cương mà cứng đơ, cho nên khi xoa bóp, loại thống cảm này vô cùng mãnh liệt.
Cao Dật Tĩnh trấn an hắn: “Không đau, thả lỏng thoải mái, thả lỏng thoải mái một chút nữa.”
Giọng điệu người này nói chuyện vô cùng ôn nhu yêu thương, làm cho người ta nghe xong thực thoải mái. Quân Hoài Lân thật sự quá mệt mỏi, không có khí lực mở to mắt, mà dưới giọng nói dịu dàng này nên hắn từ từ thả lỏng toàn thân, mà lực đạo đối phương cũng vừa đúng, làm cho toàn thân hắn hết sức thoải mái.
Đối phương xoay thân hắn lại, bắt đầu xoa bóp cơ bắp phía sau lưng, phía sau lưng đương nhiên cứng đờ, nên dưới sức xoa bóp, Quân Hoài Lân một mặt kêu lên đau đớn, một mặt lại phát ra tiếng rên nho nhỏ hết sức thoải mái.
Cao Dật Tĩnh thấy mình như đang ghẹo người thương yêu, không nén được mỉm cười.
Phía sau của hắn được xoa bóp càng ngày càng đi xuống, cuối cùng đã tới cái hông của hắn. Thắt lưng của hắn do cưỡi ngựa, quả thực tựa như muốn đứt làm đôi. Hiện giờ dưới bàn tay xảo diệu, khiến cho hắn cảm thấy hết sức thoải mái, hoàn toàn không biết vì xoa bóp, mà y phục của hắn đã bị cởi đến phần eo.
Mà lúc đối phương giúp hắn xoa bóp, vốn xoa bóp bình thường, nhưng hắn lỏa thể nửa người, lực đạo của đối phương vuốt ve làn da của hắn có chút thay đổi, có khi còn kèm theo một ít lực đạo như lông chim nhẹ nhàng âu yếm.
Thật sự là rất thư thái, sau khi bôn ba ba ngày, những lúc thoải mái này, cả người Quân Hoài Lân lại nằm sấp xuống giường, mặc dù đối phương giúp hắn vừa xoa vừa nắn.
“Ngươi thật đẹp, Lân.”
Ngay từ đầu, Quân Hoài Lân không có nghe rõ ràng đối phương nói cái gì, hắn thật sự rất thư thái, người khác nói cái gì không quan trọng. Nhưng nếu người kia ở trên môi hắn nói những lời này, hắn cũng có cảm giác hơi thở thơm mát của đối phương phả ra, cảm giác tê dại trên môi. Lúc này môi của hắn cảm giác được một trận ngứa, cái cảm giác trước đây chưa từng có.
Đối phương một tay ôm lưng hắn, mặt khác một tay ở phía sau lưng cùng trên mông, nhẹ nhàng xoa bóp, cũng có chút âu yếm, nhưng cảm giác này cũng không tệ, thậm chí có chút say lòng người.
“Lân, ngươi cực kỳ xinh đẹp!” Giọng nói ôn nhu yêu thương kia, bỗng nhiên chuyển thành khàn khàn, thêm vào khát vọng ***, khát cầu vô cùng nóng bỏng kia, nóng đến nỗi khiến người toàn thân phát run, hơn nữa nóng từ lòng bàn chân cho đến đỉnh đầu.
Hắn bị ôm một nữa lên, đối phương tựa như tỉ mỉ trên khuôn mặt của hắn, hơn nữa cảm giác vuốt ve ở sau lưng từ từ đi xuống. Mơn trớn đến cái mông của hắn, mà chính mình tất bị kìm ở trên y sam của đối phương, chất liệu y sam của đối phương lại là loại thượng hạng, cảm giác mềm mại vô cùng, vô cùng thư sướng.
Một xúc cảm nhẹ nhàng dán lên khóe môi của hắn, sau lại chút chút tăng thêm, từng nơi trên môi biến hóa phương hướng. Tay Quân Hoài Lân cầm lấy tay đối phương, hắn biết có nhiều nam nhân sẽ làm mộng xuân, hắn còn chưa từng có kinh nghiệm như vậy, nhưng là hiện tại hắn cảm thấy được cảm giác mộng xuân không tệ, như lại đầy chân thật.
Đối phương nâng hàm dưới của hắn, dùng lực nhẹ nhàng, tuy rằng không đến mức làm hắn đau, lại làm cho người hé miệng xuất phát từ bản năng. Hắn tự động hé miệng, đối phương trượt vào trong miệng của hắn. Hắn sửng sốt một chút, mới biết đó là đối phương đang hôn hắn. Cái hôn này, ban đầu còn có chút vị đạo thăm dò, nhưng do hắn cũng không có cự tuyệt, cho nên cái hôn liền tương đối trở nên mạnh bạo.
Hô hấp của Quân Hoài Lân trở nên dồn dập, hắn bị hôn đến mức choáng váng hoa mắt. Cảm giác hết sức thoải mái, vì thế hắn nắm chặt y sam đối phương. Chung quy cảm thấy được vị đạo cùng cách hôn của đối phương có chút quen thuộc, nhưng là kinh nghiệm của mình có hạn, nhưng lại nghĩ không ra từng bị vị nữ tử này hôn qua như vậy.
“Lân, Lân......” Đối phương vẫn kêu nhỏ tên của hắn, mỗi lần một to, cứ một lần hôn nhiệt liệt là một lần mang theo khát cầu, hơn nữa vô cùng mãnh liệt.
Đầu lưỡi lành lạnh của hắn với của đối phương dây dưa cùng một chỗ, mang theo một chút lo lắng. Hắn bị hôn đến toàn bộ thắt lưng cũng bị mất khí lực, thân thể trực tiếp hướng gần đến thân thể đối phương, hơn nữa thở gấp gáp hơn. Hạ thận của hắn có phản ứng, một trận khoái cảm lan tràn đến toàn thân, mộng xuân này chân thật đến khó mà tin được đây là ảo mộng.
Đối phương bắt đầu vuốt ve thượng thân của hắn. Cái vuốt ve mềm nhẹ kia, nhưng Quân Hoài Lân lại cảm thấy không đủ. Hắn cầm tay của đối phương, hướng tới hạ thân của chính mình mà xoa, lúc này hạ thân của hắn khao khát hết sức thống khổ muốn được thỏa mãn.
Đối phương do dự một chút, tựa hồ còn không hiểu được phải làm thế nào mới thỏa mãn dục vọng của một nam nhân, nhưng y thuận theo khát vọng của Quân Hoài Lân, cầm dục vọng non nớt của hắn.
Quân Hoài Lân cúi đầu kêu lên, đối phương tựa hồ cũng run lên. Bị thanh âm thoải mái du khoái của hắn làm ảnh hưởng, tiếng thở dốc càng sâu hơn. Quân Hoài Lân vốn dĩ thủ thân rất nghiêm, kinh nghiệm vốn là không nhiều lắm, hơn nữa hắn sắp thành thân, đêm động phòng cũng sắp gần, sao lại thủ thân tự khiết, vừa nghĩ tới chuyện nam nữ, cũng sẽ nhịn không được kích động không dứt, cho nên Cao Dật Tĩnh nhẹ nhàng âu yếm, làm cho hắn rốt cuộc chịu đựng không nổi cả thân thể run rẩy.
“Biểu muội, biểu muội......”
Sau khi Quân Hoài Lân phóng thích, thở hổn hển gọi người yêu, lúc này Cao Dật Tĩnh đột nhiên im lặng, y nhìn mái tóc tán loạn trên ngực của hắn. Quân Hoài Lân là một nam nhân hóa chân giới thực, cho nên tới lúc cao trào, người hắn kêu là tên của nữ nhân cũng không chút kỳ quái.
Y đặt Quân Hoài Lân nhẹ nhàng xuống giường, còn y thì thở phì phò, nhắm mắt lại, tựa hồ như cho mình đang ở trong mộng.
Cao Dật Tĩnh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của hắn, cảm thấy được trái tim càng ngày càng lạnh. Hắn biết linh hồn kia là cùng một người, nhưng sự thật đã không thể như nhau. Hắn không phải nữ nhân, cũng không có giống như kiếp trước, cuối cùng nhìn thấy y cũng không có cảm giác khác thường.
Y nhìn biểu cảm của hắn, ba phần sợ hãi và bảy phần là ghét cay ghét đắng, tiếp đó căm phẫn càng nhiều hơn.
Y nên bỏ cuộc không?
Không, y tuyệt đối không bỏ cuộc, bởi, nếu bỏ cuộc, y chỉ còn lại hai bàn tay trắng.
Y kéo chân của Quân Hoài Lân ra, da thịt bên trong đùi hắn bị ma sát mà rách toạc da, xuất hiện vết tích. Y cầm lọ thuốc mỡ mà hôm qua Quân Hoài Lân ném ra ngoài cửa sổ, quét chút thuốc mỡ lên tay rồi bôi lên, sau đó xoa bóp nữa người dưới cho hắn lần nữa, để ngày mai đi hắn sẽ không còn đau đớn nữa.
Mệt mỏi cộng với hoan du vừa nãy, Quân Hoài Lân tựa hồ đã chìm vào giấc ngủ. Cao Dật Tĩnh nhìn hắn ngủ say một lúc, mới vươn tay vuốt ve mặt của hắn.
“Ta yêu ngươi, Lân.”
* *
Buổi sáng, Quân Hoài Lân tỉnh lại, y phục vẫn chỉnh tề, hơn nữa đau nhức toàn thân đột nhiên biến mất. Mà ngay cả nơi rách da của hắn, miệng vết thương đã lên một lớp da non, không giống hai ba ngày trước khiến cho hắn đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng. Vả lại đêm qua hắn ngủ rất ngon, nhiều lắm thì được thỏa mãn cái mộng xuân.
Cho nên tâm tình hôm nay của hắn không tệ, mà ngay cả Khúc Thanh giải thích hôm qua mơ màng, chỉ nhớ tới chuyện ngủ ở phòng mình, Quân Hoài Lân một chút cũng không để ý.
“Đại ca, hôm qua đệ ngủ thật sự thoải mái, còn gặp mộng kỳ quái, đau đớn của hôm qua đã biến mất, ngay cả miệng vết thương trên đùi cũng tốt lắm.”
“Rốt cuộc đệ gặp mộng gì mà thần kỳ thế?!” Khúc Thanh nhìn tâm tình của Quân Hoài Lân rất tốt, không nhịn được mới hỏi.
Quân Hoài Lân ngược lại có chút ngượng ngùng, “Là mộng xuân.”
Khúc Thanh phá lên cười, vỗ mạnh vào vai của Quân Hoài Lân, “Nghĩa đệ, đệ cũng sắp thành hôn, khó trách mộng lão chui vào, đúng hay không?”
Mặt của Quân Hoài Lân nhất thời đỏ lên, Khúc Thanh trái lại còn trêu cợt hắn.
“Vốn dĩ ta còn tưởng rằng ngươi khó hiểu phong tình mà, hóa ra ngươi cũng gặp mộng xuân, xem ra ngươi thật sự rất yêu biểu muội của ngươi.”
“Đại ca, không giễu cợt đệ nữa, chúng ta còn phải mau mau chạy đi!”
Khúc Thanh gật đầu nói: “Đúng, vẫn phải chạy nhanh về nhà, cho đệ cùng biểu muội của đệ mau chóng thành thân, về sau đệ có thể mỗi ngày ôm biểu muội, không cần phải thấy mộng xuân.”
Quân Hoài Lân nở nụ cười có chút xấu hổ, nhưng tươi cười vô cùng sáng lạn, hiện ra tâm tình của hắn đích xác rất tốt.
Nhưng Quân Hoài Lân chỉ là một thư sinh văn nhược, tuy rằng phải cưỡi ngựa, nhưng khẩn cấp roi da thúc ngựa chạy đi, mãi đến trưa, xương cốt của hắn như rã ra thống khổ không chịu nổi.
Bọn họ vừa mới chạy một buổi sáng, Khúc Thanh liền nhìn thấy vẻ mặt Quân Hoài Lân thống khổ không chịu nổi, không khỏi có chút do dự. “Hiền đệ, tựa hồ đệ rất mệt mỏi, vậy đừng chạy nữa.”
“Không được, chúng ta tiếp tục đi, nếu để người kia biết đệ ở đây, chỉ sợ cả đời đệ không thoát khỏi hắn, đệ không muốn gặp hắn lần thứ ba.”
(Hừm, đến cuối xem sao, chả phải đời đời kiếp kiếp em đều theo ảnh sao, chả có thay đổi đâu, há há.)
Quân Hoài Lân tuy rằng văn nhược, nhưng hắn có một khí khái kiên định quật cường, Khúc Thanh thấy thế đành phải gật đầu, theo ý của hắn tiếp tục chạy.
Đến tối, bọn họ đi tới một thị trấn rất nhỏ, may mà còn có nơi tìm chỗ ngủ, nhưng đùi của Quân Hoài Lân, do chạy quá lâu trên đường không ngừng ma sát với yên ngựa mà làm rách da, mặc dù không có chảy máu, lại đỏ bừng ứ thanh, lúc này cảm thấy vô cùng khó chịu.
Khúc Thanh nhìn tình trạng nghiêm trọng của hắn, đề nghị hắn không bằng nghỉ ngơi lâu một chút mới đi tiếp, Quân Hoài Lân cũng không chịu.
“Không, ngày mai đệ lấy một số đồ dùng tuỳ thân mềm mềm đặt trên yên ngựa, như vậy có thể sẽ không đau. Tóm lại, đệ cùng với biểu muội sắp thành thân, tuyệt không để cho cái tên quái dị đó đi theo đệ. Nếu để hắn biết chỗ của đệ, để hắn đối với biểu muội có hành động gì không tốt, vậy không hay.”
Hiếm thấy, Quân Hoài Lân lại có phản ứng mãnh liệt như thế, cho thấy Quân Hoài Lân đối với việc thành thân với biểu muội rất là coi trọng. Khúc Thanh gần đây mới cùng Quân Hoài Lân kết bái, cũng chưa gặp qua biểu muội của hắn, bất quá có thể cùng chính mình người yêu thành thân, luôn là một chuyện tốt, cho nên hắn có thể hiểu giờ phút này Quân Hoài Lân trân trọng tâm tình của biểu muội.
“Được rồi, vậy đệ nhanh đi nghỉ ngơi, ngày mai canh năm phải đi, ta đi vào thành xem có chỗ nào bán thuốc mỡ hay không, đắp lên chân của đệ, sẽ không còn đau nữa.”
“Đa tạ đại ca!”
**
Khúc Thanh mua một lọ thuốc mỡ trở về, chẳng qua hiệu quả cũng không quá lớn. Ngày hôm sau chạy đến trưa, Quân Hoài Lân tuy rằng cứng rắn cắn răng nói hắn không có việc gì, nhưng Khúc Thanh nhìn ra được hắn đang kịch liệt chống đỡ. Hắn có ý tốt muốn Quân Hoài Lân không cần chạy nữa, ý chí Quân Hoài Lân lại càng thêm kiên định kiên trì tiếp tục chạy. Khúc Thanh không lay chuyển được hắn, đành phải tiếp tục, nhưng cách đi như vậy, ngay cả người tập võ như hắn còn chịu không nổi, huống chi là Quân Hoài Lân văn nhược, tất nhiên thống khổ còn lớn hơn nữa.
Đến tối, khi Quân Hoài Lân xuống ngựa mới có vấn đề, Khúc Thanh thấy trên yên của hắn có chút máu, biết hắn đã bị rách da, nhịn không được khuyên bảo hắn: “Không được, không thể chạy nữa, chúng ta nghỉ ngơi hai ngày, chờ vết thương của đệ lành lại.”
Quân Hoài Lân vẫn như cũ lắc đầu, “Không được, Khúc đại ca, trực giác của đệ cho thấy cái tên họ Cao kia đang ở rất gần. Lần này thấy hắn ở Tô Châu, đó là mối hoạ thiên đại của đệ, ánh mắt của hắn làm đệ không được thoải mái, đệ không thể tưởng tượng cảm giác của đệ thấy hắn luôn bên cạnh, đệ chỉ muốn cách hắn càng xa càng tốt.”
Khúc Thanh thử an ủi: “Được rồi, đến trưa ngày mai chúng ta xuất phát, ta đi xem ở thị trấn này có bán loại thuốc mỡ nào tốt hơn, mua về cho đệ thoa.”
Lần này Quân Hoài Lân mệt đến nỗi hai chữ đa tạ cũng nói không được, hắn được đặt ở trên giường, mệt đến nỗi ngay cả cơm chiều cũng không ăn mà ngủ say mê man.
* *
Quân Hoài Lân gặp ác mộng, hắn vặn vẹo thân thể, môi phát ra một tiếng kêu nhỏ, không khỏi toát mồ hôi lạnh. Phảng phất có người giúp hắn lau mồ hôi, hắn nhất thời tưởng ở nhà, là biểu muội giúp hắn lau, vì thế hắn nhẹ nhàng nói tạ ơn: “Đa tạ muội, biểu muội.”
Người giúp hắn lau mồ hôi ngẩn ra, lại không nói cái gì, vẫn tiếp tục giúp hắn lau mồ hôi.
Quân Hoài Lân vừa mới nói lời cảm tạ xong, chợt thấy trên đùi truyền đến một nhiệt thống cảm, lúc này mới sực nhớ là mình đang chạy, biểu muội sao có thể ở bên cạnh mình, vì thế hắn lập tức mở ra mắt, thấy rõ ràng là Cao Dật Tĩnh.
Hắn kinh hãi tới mức mặt trắng bệch, không nghĩ tới hắn đã chạy đi như vậy, Cao Dật Tĩnh còn có thể đuổi tới đây.
“Sao… sao ngươi ở trong đây?”
“Ta ở ngoài phòng, nghe thấy ngươi kêu to, tưởng ngươi gặp chuyện gì, cho nên mới vào phòng, mới biết ngươi gặp ác mộng.”
Người nam nhân này lại dùng vẻ mặt si tâm kia nhìn hắn, Quân Hoài Lân lại cảm thấy cái cảm giác không khó chịu lại xuất hiện lần nữa.
“Ngươi đi ra ngoài, có nghe thấy không? Đi ra ngoài!”
Cao Dật Tĩnh trầm mặc sau một lúc lâu. Toàn bộ trong phòng chỉ nghe thấy tiếng thở Quân Hoài Lân ghét cay ghét đắng cực điểm. Cao Dật Tĩnh đem cái khăn lau mồ hôi đặt trên bàn, từ trong lòng ngực lấy ra một cái hộp vuông nho nhỏ.
“Ta thấy trên yên ngựa của ngươi có máu, lường trước có thể ngươi bị rách da. Thuốc mỡ này dùng tốt lắm, chỉ cần ngươi xoa, ngày thứ hai chỗ bị rách da sẽ lên da non. Ta đặt trên bàn, ngươi mang theo đi, ta đi ra ngoài.”
Sau khi Cao Dật Tĩnh đi khỏi, Quân Hoài Lân quả thực sắp điên rồi. Người nam nhân này quả thực không bình thường tới cực điểm. Nghe giọng điệu của y, y không chỉ chạy theo mình, mà ngay cả buổi tối cũng không ngủ, đứng ở ngoài phòng theo dõi.
Quân Hoài Lân đem thuốc mỡ vứt ra ngoài cửa sổ, mà cái khăn Cao Dật Tĩnh dùng để lau mồ hôi cho hắn, y đã động vào thì hắn không động vào, lập tức chịu đựng đau đớn ở chân, tiến đến đập cửa phòng của Khúc Thanh.
Khúc Thanh còn buồn ngủ ra mở cửa, chỉ thấy Quân Hoài Lân sắc mặt vừa xanh vừa trắng, giống như vừa được quỷ, mà Quân Hoài Lân nhìn thấy hắn lập tức nói: “Đại ca, van cầu huynh, chúng ta nhanh chạy đi!”
Khúc Thanh nói: “Mặt đệ sao lại khó coi thế?”
“Cái tên nam nhân kia đuổi theo, hơn nữa còn vào trong phòng của ta.”
“Đệ nói là Cao Dật Tĩnh?!” Khúc Thanh không dám tin.
Quân Hoài Lân gật đầu, sắc mặt của hắn khó coi vô cùng.
“Hắn còn biết chân của ta bị rách da, đưa thuốc mỡ cho ta thoa nữa.”
“Sao lại có thể! Chúng ta đã chạy như vậy, sao hắn còn có thể đuổi theo được?”
Quân Hoài Lân quả thực muốn điên rồi. “Đệ cũng không hiểu được, nhưng hắn cứ đuổi theo, chúng ta lập tức đi thôi, đại ca.”
Khúc Thanh gật gật đầu.
“Được, lập tức đi, chân của đệ không sao chứ?”
“Cho dù chân của đệ có chặt đứt cũng không sao, tên nam nhân kia quả thực muốn bức điên đệ. Hắn vốn dĩ là người điên.”
Khúc Thanh lập tức đi dắt ngựa. Quân Hoài Lân chịu đựng đau đớn trên lưng ngựa, kỳ thật chân bị ma sát mà rách da, nhưng hắn bị thương tương đối nghiêm trọng. Mấy ngày chạy liên tục như vậy, xương cốt toàn thân như đứt lìa thành hai đoạn vô cùng khó chịu, nếu không phải cố gắng chống đỡ, chỉ sợ hôm qua hắn đã không thể đi được.
Đến ngày thứ ba, Quân Hoài Lân cơ hồ muốn hôn mê, suốt quãng đường cố nhịn đau đớn, nhưng là tới đêm thứ ba, bởi bọn họ mấy ngày chạy miệt mài, không tránh khỏi mệt mỏi không chịu nổi, ngay cả ngựa cũng như người đều mệt lã đến đứng còn không nổi. Quân Hoài Lân không cách nào chạy tiếp, đành phải ở lại thành trấn mới tới để mua ngựa mới. Lúc này tình trạng của Quân Hoài Lân còn thảm hại hơn, ngay cả đi hắn cũng còn thấy khó khăn.
Chân vừa bị ma sát làm rách da, đã trở thành thương tích, mà gân cốt toàn thân quá mức đau đớn, cũng làm cho hắn cơ hồ không thể chịu đựng được. Hiện tại ngay cả buổi tối hắn cũng không thể ngủ, bởi khi hắn ngủ hắn lo lắng cái tên họ Cao kia sẽ lẻn vào phòng của hắn…
Một người đã quá mức mệt mỏi, lại không thể an tâm ngủ, trên đời còn có tra tấn nào đau đớn hơn?
* *
Khúc Thanh thấy mới chạy ba ngày, Quân Hoài Lân đã trở nên tiều tụy như thế, vốn đã giống nữ tử dung mạo xinh đẹp, toàn bộ trên dưới gầy gò, hơn nữa sắc mặt vàng vọt. Khúc Thanh không khỏi tức giận thóa mạ Cao Dật Tĩnh, lại tra tấn nghĩa đệ của hắn ta nông nỗi này.
Mà Quân Hoài Lân như thế nào cũng không chịu ngủ, Khúc Thanh lo lắng chạy mệt mỏi như thế, nếu còn không ngủ, thân thể Quân Hoài Lân lấy sức đâu mà chống đỡ? Hắn đành phải nói: “Ta với ngươi cùng ngủ, nếu là có chuyện, ta cũng có thể chiếu ứng ngươi, lường trước có ta ở đây, Cao Dật Tĩnh muốn lẻn vào phòng cũng không dễ dàng.”
Lời của Khúc Thanh làm cho Quân Hoài Lân an tâm.
Buổi tối cùng Khúc Thanh ngủ, quả nhiên làm cho Quân Hoài Lân an tâm đi vào giấc ngủ. Nhưng vì khách *** không có thùng nước tiểu nên nửa đêm Khúc Thanh đi ra ngoài tiểu, lại mơ mơ màng màng trở về phòng ngủ của mình, còn Quân Hoài Lân vì đã an giấc say nồng, cũng không biết Khúc Thanh đã không còn ở bên cạnh.
Hắn cảm thấy giấc ngủ hết sức thoải mái, đang lúc nửa mê nửa tỉnh, dường như có người giúp hắn xoa bóp, khiến cho toàn thân hắn vốn dĩ đau nhức không dứt bây giờ lại thả lỏng xuống, Quân Hoài Lân thoải mái rên nhẹ một tiếng.
Người xoa bóp giúp hắn, tựa hồ vui mừng khi thấy hắn thả lỏng, còn giúp hắn gạt mớ tóc rối ở trên gò má, “Thả lỏng thoải mái một chút, cơ thể ngươi nơi này đặc biệt căng, lúc xoa ở chỗ này có chút đau.”
“Oa!”
Đây không phải là có chút đau, mà là vô cùng đau, Quân Hoài Lân kêu lớn lên. Cơ bắp trên cánh tay hắn vì nắm chặt dây cương mà cứng đơ, cho nên khi xoa bóp, loại thống cảm này vô cùng mãnh liệt.
Cao Dật Tĩnh trấn an hắn: “Không đau, thả lỏng thoải mái, thả lỏng thoải mái một chút nữa.”
Giọng điệu người này nói chuyện vô cùng ôn nhu yêu thương, làm cho người ta nghe xong thực thoải mái. Quân Hoài Lân thật sự quá mệt mỏi, không có khí lực mở to mắt, mà dưới giọng nói dịu dàng này nên hắn từ từ thả lỏng toàn thân, mà lực đạo đối phương cũng vừa đúng, làm cho toàn thân hắn hết sức thoải mái.
Đối phương xoay thân hắn lại, bắt đầu xoa bóp cơ bắp phía sau lưng, phía sau lưng đương nhiên cứng đờ, nên dưới sức xoa bóp, Quân Hoài Lân một mặt kêu lên đau đớn, một mặt lại phát ra tiếng rên nho nhỏ hết sức thoải mái.
Cao Dật Tĩnh thấy mình như đang ghẹo người thương yêu, không nén được mỉm cười.
Phía sau của hắn được xoa bóp càng ngày càng đi xuống, cuối cùng đã tới cái hông của hắn. Thắt lưng của hắn do cưỡi ngựa, quả thực tựa như muốn đứt làm đôi. Hiện giờ dưới bàn tay xảo diệu, khiến cho hắn cảm thấy hết sức thoải mái, hoàn toàn không biết vì xoa bóp, mà y phục của hắn đã bị cởi đến phần eo.
Mà lúc đối phương giúp hắn xoa bóp, vốn xoa bóp bình thường, nhưng hắn lỏa thể nửa người, lực đạo của đối phương vuốt ve làn da của hắn có chút thay đổi, có khi còn kèm theo một ít lực đạo như lông chim nhẹ nhàng âu yếm.
Thật sự là rất thư thái, sau khi bôn ba ba ngày, những lúc thoải mái này, cả người Quân Hoài Lân lại nằm sấp xuống giường, mặc dù đối phương giúp hắn vừa xoa vừa nắn.
“Ngươi thật đẹp, Lân.”
Ngay từ đầu, Quân Hoài Lân không có nghe rõ ràng đối phương nói cái gì, hắn thật sự rất thư thái, người khác nói cái gì không quan trọng. Nhưng nếu người kia ở trên môi hắn nói những lời này, hắn cũng có cảm giác hơi thở thơm mát của đối phương phả ra, cảm giác tê dại trên môi. Lúc này môi của hắn cảm giác được một trận ngứa, cái cảm giác trước đây chưa từng có.
Đối phương một tay ôm lưng hắn, mặt khác một tay ở phía sau lưng cùng trên mông, nhẹ nhàng xoa bóp, cũng có chút âu yếm, nhưng cảm giác này cũng không tệ, thậm chí có chút say lòng người.
“Lân, ngươi cực kỳ xinh đẹp!” Giọng nói ôn nhu yêu thương kia, bỗng nhiên chuyển thành khàn khàn, thêm vào khát vọng ***, khát cầu vô cùng nóng bỏng kia, nóng đến nỗi khiến người toàn thân phát run, hơn nữa nóng từ lòng bàn chân cho đến đỉnh đầu.
Hắn bị ôm một nữa lên, đối phương tựa như tỉ mỉ trên khuôn mặt của hắn, hơn nữa cảm giác vuốt ve ở sau lưng từ từ đi xuống. Mơn trớn đến cái mông của hắn, mà chính mình tất bị kìm ở trên y sam của đối phương, chất liệu y sam của đối phương lại là loại thượng hạng, cảm giác mềm mại vô cùng, vô cùng thư sướng.
Một xúc cảm nhẹ nhàng dán lên khóe môi của hắn, sau lại chút chút tăng thêm, từng nơi trên môi biến hóa phương hướng. Tay Quân Hoài Lân cầm lấy tay đối phương, hắn biết có nhiều nam nhân sẽ làm mộng xuân, hắn còn chưa từng có kinh nghiệm như vậy, nhưng là hiện tại hắn cảm thấy được cảm giác mộng xuân không tệ, như lại đầy chân thật.
Đối phương nâng hàm dưới của hắn, dùng lực nhẹ nhàng, tuy rằng không đến mức làm hắn đau, lại làm cho người hé miệng xuất phát từ bản năng. Hắn tự động hé miệng, đối phương trượt vào trong miệng của hắn. Hắn sửng sốt một chút, mới biết đó là đối phương đang hôn hắn. Cái hôn này, ban đầu còn có chút vị đạo thăm dò, nhưng do hắn cũng không có cự tuyệt, cho nên cái hôn liền tương đối trở nên mạnh bạo.
Hô hấp của Quân Hoài Lân trở nên dồn dập, hắn bị hôn đến mức choáng váng hoa mắt. Cảm giác hết sức thoải mái, vì thế hắn nắm chặt y sam đối phương. Chung quy cảm thấy được vị đạo cùng cách hôn của đối phương có chút quen thuộc, nhưng là kinh nghiệm của mình có hạn, nhưng lại nghĩ không ra từng bị vị nữ tử này hôn qua như vậy.
“Lân, Lân......” Đối phương vẫn kêu nhỏ tên của hắn, mỗi lần một to, cứ một lần hôn nhiệt liệt là một lần mang theo khát cầu, hơn nữa vô cùng mãnh liệt.
Đầu lưỡi lành lạnh của hắn với của đối phương dây dưa cùng một chỗ, mang theo một chút lo lắng. Hắn bị hôn đến toàn bộ thắt lưng cũng bị mất khí lực, thân thể trực tiếp hướng gần đến thân thể đối phương, hơn nữa thở gấp gáp hơn. Hạ thận của hắn có phản ứng, một trận khoái cảm lan tràn đến toàn thân, mộng xuân này chân thật đến khó mà tin được đây là ảo mộng.
Đối phương bắt đầu vuốt ve thượng thân của hắn. Cái vuốt ve mềm nhẹ kia, nhưng Quân Hoài Lân lại cảm thấy không đủ. Hắn cầm tay của đối phương, hướng tới hạ thân của chính mình mà xoa, lúc này hạ thân của hắn khao khát hết sức thống khổ muốn được thỏa mãn.
Đối phương do dự một chút, tựa hồ còn không hiểu được phải làm thế nào mới thỏa mãn dục vọng của một nam nhân, nhưng y thuận theo khát vọng của Quân Hoài Lân, cầm dục vọng non nớt của hắn.
Quân Hoài Lân cúi đầu kêu lên, đối phương tựa hồ cũng run lên. Bị thanh âm thoải mái du khoái của hắn làm ảnh hưởng, tiếng thở dốc càng sâu hơn. Quân Hoài Lân vốn dĩ thủ thân rất nghiêm, kinh nghiệm vốn là không nhiều lắm, hơn nữa hắn sắp thành thân, đêm động phòng cũng sắp gần, sao lại thủ thân tự khiết, vừa nghĩ tới chuyện nam nữ, cũng sẽ nhịn không được kích động không dứt, cho nên Cao Dật Tĩnh nhẹ nhàng âu yếm, làm cho hắn rốt cuộc chịu đựng không nổi cả thân thể run rẩy.
“Biểu muội, biểu muội......”
Sau khi Quân Hoài Lân phóng thích, thở hổn hển gọi người yêu, lúc này Cao Dật Tĩnh đột nhiên im lặng, y nhìn mái tóc tán loạn trên ngực của hắn. Quân Hoài Lân là một nam nhân hóa chân giới thực, cho nên tới lúc cao trào, người hắn kêu là tên của nữ nhân cũng không chút kỳ quái.
Y đặt Quân Hoài Lân nhẹ nhàng xuống giường, còn y thì thở phì phò, nhắm mắt lại, tựa hồ như cho mình đang ở trong mộng.
Cao Dật Tĩnh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của hắn, cảm thấy được trái tim càng ngày càng lạnh. Hắn biết linh hồn kia là cùng một người, nhưng sự thật đã không thể như nhau. Hắn không phải nữ nhân, cũng không có giống như kiếp trước, cuối cùng nhìn thấy y cũng không có cảm giác khác thường.
Y nhìn biểu cảm của hắn, ba phần sợ hãi và bảy phần là ghét cay ghét đắng, tiếp đó căm phẫn càng nhiều hơn.
Y nên bỏ cuộc không?
Không, y tuyệt đối không bỏ cuộc, bởi, nếu bỏ cuộc, y chỉ còn lại hai bàn tay trắng.
Y kéo chân của Quân Hoài Lân ra, da thịt bên trong đùi hắn bị ma sát mà rách toạc da, xuất hiện vết tích. Y cầm lọ thuốc mỡ mà hôm qua Quân Hoài Lân ném ra ngoài cửa sổ, quét chút thuốc mỡ lên tay rồi bôi lên, sau đó xoa bóp nữa người dưới cho hắn lần nữa, để ngày mai đi hắn sẽ không còn đau đớn nữa.
Mệt mỏi cộng với hoan du vừa nãy, Quân Hoài Lân tựa hồ đã chìm vào giấc ngủ. Cao Dật Tĩnh nhìn hắn ngủ say một lúc, mới vươn tay vuốt ve mặt của hắn.
“Ta yêu ngươi, Lân.”
* *
Buổi sáng, Quân Hoài Lân tỉnh lại, y phục vẫn chỉnh tề, hơn nữa đau nhức toàn thân đột nhiên biến mất. Mà ngay cả nơi rách da của hắn, miệng vết thương đã lên một lớp da non, không giống hai ba ngày trước khiến cho hắn đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng. Vả lại đêm qua hắn ngủ rất ngon, nhiều lắm thì được thỏa mãn cái mộng xuân.
Cho nên tâm tình hôm nay của hắn không tệ, mà ngay cả Khúc Thanh giải thích hôm qua mơ màng, chỉ nhớ tới chuyện ngủ ở phòng mình, Quân Hoài Lân một chút cũng không để ý.
“Đại ca, hôm qua đệ ngủ thật sự thoải mái, còn gặp mộng kỳ quái, đau đớn của hôm qua đã biến mất, ngay cả miệng vết thương trên đùi cũng tốt lắm.”
“Rốt cuộc đệ gặp mộng gì mà thần kỳ thế?!” Khúc Thanh nhìn tâm tình của Quân Hoài Lân rất tốt, không nhịn được mới hỏi.
Quân Hoài Lân ngược lại có chút ngượng ngùng, “Là mộng xuân.”
Khúc Thanh phá lên cười, vỗ mạnh vào vai của Quân Hoài Lân, “Nghĩa đệ, đệ cũng sắp thành hôn, khó trách mộng lão chui vào, đúng hay không?”
Mặt của Quân Hoài Lân nhất thời đỏ lên, Khúc Thanh trái lại còn trêu cợt hắn.
“Vốn dĩ ta còn tưởng rằng ngươi khó hiểu phong tình mà, hóa ra ngươi cũng gặp mộng xuân, xem ra ngươi thật sự rất yêu biểu muội của ngươi.”
“Đại ca, không giễu cợt đệ nữa, chúng ta còn phải mau mau chạy đi!”
Khúc Thanh gật đầu nói: “Đúng, vẫn phải chạy nhanh về nhà, cho đệ cùng biểu muội của đệ mau chóng thành thân, về sau đệ có thể mỗi ngày ôm biểu muội, không cần phải thấy mộng xuân.”
Quân Hoài Lân nở nụ cười có chút xấu hổ, nhưng tươi cười vô cùng sáng lạn, hiện ra tâm tình của hắn đích xác rất tốt.