Ngay trước mặt Lạc Thiên Niên, Lý Tuyết Yến giáp mặt hướng hắn thỉnh cầu chiếu cố, Cao Ý Tuyên sắc mặt đỏ lên, cảm thấy tiến thoái lưỡng nan. Không đồng ý thì sẽ khiến cho ấn tượng tốt mà nãy giờ mình gầy công tạo dưng tan thành bọt nước, trái lại còn có thể khiến cho Lạc Thiên Niên sinh ra chán ghét. Còn nếu đồng ý thì chính mình lại không có bản lĩnh. Người khác không biết sự việc đích thật như thế nào, nhưng y làm sao mà không biết chứ.
Phóng viên CCTV vốn là do Bành Viễn Chinh mời đến.
Y có chút khó xử nhìn Tạ Tiểu Dung. Tạ Tiểu Dung làm như không hiểu, xoay qua chỗ khác.
Những gì cô giao kèo với Cao Ý Tuyên, cô trước mắt đã làm được. Mời y đến nhà làm khách, giới thiệu cho cha chồng Lạc Thiên Niên, còn không tiếc trước mặt Lạc Thiên Niên ca ngợi y. Như thế đủ rồi, coi như là đền đáp lại ân tình giải vây của Cao Ý Tuyên.
Còn về phần sau, Tạ Tiểu Dung trong lòng kỳ thật không cho là đúng.
Cho dù Lạc Thiên Niên hiểu lầm, nhưng Cao Ý Tuyên cũng nên chủ động làm sáng tỏ, không thể mặt dày mày dạn nhận công lao của người khác. "Nếu cậu đã "phùng má giả làm người mập" thì cậu tự mình giải quyết đi". Tạ Tiểu Dung xem ra, mình đã không vạch trần chân tướng đã là nể mặt y lắm rồi.
- Tiểu Yến à, CCTV đến phỏng vấn, còn có chút vấn đề chưa định ra cụ thể. Hơn nữa, em cũng biết, một cuộc phỏng vấn lớn như vậy, sự tình liên quan đến đại cục của toàn thành phố, phỏng vấn những gì phải được lãnh đạo chủ chốt Thành ủy đánh nhịp, anh…
Cao Ý Tuyên miễn cưỡng cười, giải thích. Nhưng trên thực tế, đây là một sự từ chối.
Nhưng Lý Tuyết Yến có được cơ hội thì như thế nào lại buông tay, liền kiên trì nói:
- Nói thì nói như vậy nhưng vẫn sẽ có biện pháp. Anh hãy nghĩ ra biện pháp giúp tôi. Tối thiểu, an bài phóng viên CCTV đến thị trấn chúng tôi tham quan một vòng cũng được mà. Xem xây dựng cơ sở và phát triển, chụp lấy cuộc sống của dân chúng. So với việc ở thành phố chụp lấy nhà cao tầng, phỏng vấn cán bộ lãnh đạo thì còn có ý nghĩa hơn.
Lý Tuyết Yến không buông tha, Cao Ý Tuyên trong lòng khó chịu. Y cảm thấy ấp úng. Lý Tuyết Yến có chút mất hứng, nhíu mày nói:
- Chúng ta là bạn học cũ, không nghĩ tới có việc nhỏ như vậy mà anh cũng không giúp. Hơn nữa, các anh là đồng chí ở cơ quan, hẳn là nên ủng hộ cho thị trấn chúng tôi phát triển chứ.
Nói đến điều này, Cao Ý Tuyên biết nếu mình không "thoái mái" một chút, khẳng định sẽ làm cho Lý Tuyết Yến thẹn quá hóa giận. Y hôm nay bước vào Lạc gia, xem như là một khởi đầu tốt. Xem ra Lạc Thiên Niên đã hiểu được tâm tư của y đối với con gái ông. Nếu bởi vì vậy mà "kiếm củi ba năm thiêu một giờ", y cảm thấy không cam lòng.
Suy nghĩ như thế, y liền cắn răng đồng ý. Dù sao, y cũng tham gia vào công tác tuyên truyền. Lúc phóng viên CCTV đến, y cũng phải ra mặt tiếp đãi. Đến lúc đó có cơ hội kết nối với phóng viên CCTV một chút. Nếu thật sự làm không được, thì y cũng có cớ để nói với Lý Tuyết Yến.
- Được rồi, anh sẽ tận lực nghĩ biện pháp. Nhưng anh không nắm chắc tuyệt đối, em cũng đừng ôm hy vọng quá lớn.
Lý Tuyết Yến nghe Cao Ý Tuyên đồng ý, lúc này mới cao hứng đứng dậy giúp mẹ nấu cơm. Cô hôm nay đồng ý lưu Cao Ý Tuyên ở nhà ăn cơm, xem như là phá lệ một lần.
Ngày 11 tháng 3, trước buổi lễ một ngày, buổi sáng 10h.
Cao Ý Tuyên và Tạ Tiểu Dung mang xe chạy đến nhà ga để đón đoàn phóng viên bốn người của đài CCTV đến Tân An vào lúc 10h30.
Nhưng ở nhà ga đợi đến 11h10" cũng không thấy đâu. Cao Ý Tuyên giơ cao một tấm bảng đứng ngay tại cổng đón mà cũng không thấy phóng viên CCTV đâu cả. Hai người bất đắc dĩ, phẫn nộ trực tiếp đến khách sạn Tân An, báo cáo lại với Khang Đồng.
Khang Đồng chấn động. Phóng viên CCTV chưa tới sao? Điều này sao có thể? Bành Viễn Chinh đã nói chắc như đinh đóng cột là sáng nay họ sẽ đến.
Lãnh đạo Thành ủy rất coi trọng chuyện này. Bí thư Đông Phương tự mình ra chỉ thị, yêu cầu hôm nay ở khách sạn Tân An mở tiệc tẩy trần cho phóng viên CCTV. Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban thư ký Trần Ngôn Hề, và Ủy viên thường vụ thành ủy, Trưởng ban Tuyên giáo Trịnh Thiện Sơn hai người cùng ra mặt cùng tiếp đón.
Bữa tiệc đã được chuẩn bị xong. Lãnh đạo cũng đã đến khách sạn Tân An, đột nhiên giữa chừng nói phóng viên CCTV chưa đến, sao có thể được?
- Các người đang làm gì vậy?
Khang Đống giận tím mặt:
- Trưởng ban thư ký Trần và Trưởng ban Trịnh đều ở khách sạn chờ. Các người không đón được người, khiến tôi nói như thế nào với lãnh đạo đây?
- Phó trưởng ban Khang, chúng tôi cũng không biết vì sao nữa. Nhưng phóng viên CCTV quả thật là chưa có đến. Dù sao chuyện này ngay từ đầu cũng đều do Bành Viễn Chinh ra mặt. Làm không tốt là do hắn xử lý không chắc, trung gian lại xuất hiện đường rẽ.
Cao Ý Tuyên căm tức nói:
- Lãnh đạo, tôi đã nói rồi, đài CCTV không dễ dàng mời đến. Chuyện này tôi đã sớm dè chừng rồi.
Khang Đống nhíu mày:
- Đồng chí Viễn Chinh đâu? Khẩn trương bảo cậu ta nghe điện thoại, bảo đến đây ngay lập tức.
Hôm nay, vốn hẳn nên để Bành Viễn Chinh ra mặt đi đón phóng viên CCTV, nhưng Cao Ý Tuyên và Tạ Tiểu Dung lại đề cử mình đi. Khang Đống ngẫm nghĩ một chút, ai đi đón cũng không sao, nên đồng ý. Còn về phần Bành Viễn Chinh, buổi sáng đến khách sạn Tân An nói vài câu với Khang Đống rồi sau đó không biết tung tích. Khang Đống bận tiếp đãi hai vị lãnh đạo nên cũng không để ý Bành Viễn Chinh đi đâu.
Tạ Tiểu Dung không dám chậm trễ, khẩn trương đi gọi điện thoại cho Bành Viễn Chinh. Liên tiếp bốn, năm lần đều không có hồi âm.
Tạ Tiểu Dung trong lòng nóng như lửa đốt, chỉ có thể báo cáo lại với Khang Đống. Khang Đống sắc mặt rất khó xem. Nếu phóng viên CCTV chưa tới, hoặc trung gian lại xảy ra vấn đề, thì lần này trách nhiệm sẽ lớn lắm. Hai vị Ủy viên thường vụ thành ủy chờ hơn một giờ không quan trọng, nhưng hy vọng tha thiết được phóng viên CCTV phỏng vấn đưa tin đều trôi sông đổ biển. Ai cũng không gánh vác nổi trách nhiệm này.
Trong khi đám người Khang Đống sốt ruột chờ đợi ở khách sạn Tân An, thì bốn phóng viên CCTV kỳ thật đã đến thành phố. Bọn họ không có ngồi xe lửa, mà được Hoàng Đại Long đích thân phái hai chiếc xe đến đón, suốt đêm từ thủ đô đưa các phóng viên về lại thành phố. 8h sáng là đến thành phố rồi.
Hoàng Đại Long nghe nói Bành Viễn Chinh liên hệ phóng viên CCTV đến phỏng vấn, thì liền năn nỉ Bành Viễn Chinh dàn xếp, để các phóng viên CCTV đến xí nghiệp Tín Kiệt tham quan một chuyến, chụp vài tấm ảnh, làm phim chuyên đề, có cơ hội quảng bá xí nghiệp. Xí nghiệp Tín Kiệt vận tác đưa ra thị trường, nếu có thể được CCTV tuyên truyền thì khẳng định là có lợi thật lớn.
Hoàng Đại Long đối với Bành Viễn Chinh luôn cố ý giao hảo, đối nhân xử thế lại khá hào sảng. Bành Viễn Chinh ngẫm nghĩ một chút, liền đồng ý. Hắn không phải là người nhỏ mọn, ở chuyện này có thể giúp Hoàng Đại Long một phen.
Vì thế, Bành Viễn Chinh trước liên hệ với tổ đưa tin của CCTV, đối phương liền đồng ý. Dù sao cũng là đến Tân An, thuận đường giúp xí nghiệp lớn tuyên truyền một chút cũng không tính là cái gì. Hơn nữa còn có thể kiếm thêm thu nhập.
Sau khi liên hệ xong, buổi sáng hôm qua, Hoàng Đại Long liền cho người lái xe đến thủ đô. Ở thủ đô lại bày một bữa tiệc chiêu đãi lãnh đạo bộ môn CCTV và tổ đưa tin bốn người, tặng mấy món quà. Buổi tối, lại lái ô tô đưa phóng viên về thẳng Tân An.
Buổi sáng đến thành phố, trực tiếp đến xí nghiệp Tín Kiệt và những xí nghiệp cấp dưới để tham quan. Đương nhiên, hành động rất khiêm tốn. Trải qua hai ngày tiếp xúc, Hoàng Đại Long và bốn phóng viên đã rất thân thiết, xưng huynh gọi đệ.
Dựa theo phương án tuyên truyền xí nghiệp Tín Kiệt đưa ra, phóng viên CCTV liền quay một ít hình ảnh, đáp ứng với Hoàng Đại Long sau khi trở về sẽ lập tức biên tập lại, tranh thủ phát sóng trong tiết mục "Xí nghiệp nhìn xa" trước cuối tháng. Bốn phóng viên này đã chiếm được lợi lớn từ Hoàng Đại Long, lại cảm thấy Hoàng Đại Long là người rất hào sảng, nên cũng thật tâm giúp y làm thành chuyện này.
11h sáng, Hoàng Đại Long trong phòng làm việc của mình, đưa cho bốn phóng viên mỗi người một bao thuốc lá đắt tiền, rồi sau đó mới tủm tỉm gọi cho Bành Viễn Chinh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Bốn anh bạn CCTV đều ở chỗ tôi. Anh có muốn đến gặp mặt hay không, chúng ta giữa trưa cùng đi ăn một bữa cơm?
Hoàng Đại Long cười ha hả.
- Ăn cái rắm đấy! Tôi mời người ta đến làm chuyện đại sự, cho anh gặp họ là nể mặt anh lắm rồi. Anh đừng bày trò nữa, khẩn trương đưa bọn họ đến khách sạn Tân An, tôi đang chờ.
Bành Viễn Chinh tức giận nói mấy câu liền cúp điện thoại.
Thấy Bành Viễn Chinh mất hứng, Hoàng Đại Long cũng không dám trì hoãn. Y nét mắt tươi cười:
- Chủ nhiệm Phùng, các anh, chính sự của thành phố đang chờ các anh. Sau khi xong việc, nhất định phải nể mặt mà chấp nhận lời mời của tôi đi uống rượu ca hát nhé.
- Nếu Hoàng tổng có lòng thì chúng tôi cũng không khách khí. Cứ như vậy đi, sau khi xong việc, anh mời khách.
11h40", Bành Viễn Chinh và bốn phóng viên nói cười vác máy quay phim và các dụng cụ phỏng vấn bước vào đại sảnh khách sạn Tân An. Ba người Khang Đống nhìn thấy Bành Viễn Chinh thì cùng nhau chạy đến.
Cao Ý Tuyên sắc mặt âm trầm, cả giận nói:
- Trưởng phòng Bành, rốt cuộc anh đang làm cái trò quỷ gì vậy? Tôi và Chủ nhiệm Tạ đến nhà ga để đón nhưng chẳng thấy ai.
Tạ Tiểu Dung thì nhìn bốn phóng viên, ánh mắt lóe ra.
Bành Viễn Chinh không thèm để mắt đến Cao Ý Tuyên, trực tiếp hướng Khang Đống cười nói:
- Phó trưởng ban Khang, đây là Chủ nhiệm Phùng của đài CCTV, phóng viên Dương, phóng viên Trương và phóng viên Tông. Chủ nhiệm Phùng, đây là Phó trưởng ban ban Tin tức Thành ủy của chúng tôi. Còn vị này là Phó chủ nhiệm ban Tin tức Tạ.
Phó chủ nhiệm ban Tin tức của đài CCTV Phùng Khang Niên mang đội đến Tân An. Anh ta liền bắt tay Khang Đống:
- Xin chào, Phó trưởng ban Khang, thật ngại quá. Chúng tôi đột nhiên có chút việc ở tỉnh nên đã xuống xe lửa. Xong việc chúng tôi liền gọi cho Trưởng phòng Bành. Trưởng phòng Bành đã tìm xe đến đón chúng tôi nên đến chậm một chút, bắt mọi người phải chờ lâu.
Khang Đống thở phào một cái, nét mặt tươi cười bắt tay Phùng Khang Niên. Sau đó lại nhiệt tình bắt tay với ba phóng viên còn lại. Y tuy rằng là cán bộ lãnh đạo cấp chính huyện, nhưng đối với các phóng viên CCTV cũng không dám có chút chậm trễ. Không cần nói là có việc cầu người, cho dù là không có, thì đối mặt với phóng viên đài truyền hình CCTV lớn nhất cả nước, y cũng không dám đắc tội.
Sự có mặt của các phóng viên đã mang đến cho thành phố Tân An một bầu không khí trong lành.
Phóng viên CCTV đến là tốt rồi. Mặc kệ trên đường họ có việc gì, Khang Đống có muốn nhúng tay cũng không được nhiều như vậy.
- Có thể đến là tốt rồi. Các phóng viên đi đường vất vả, tôi xin đại diện Thành ủy và UBND thành phố hoan nghênh các vị. Đồng chí Viễn Chinh, hãy mời các phóng viên lên lầu. Trưởng ban thư ký Trần và Trưởng ban Tuyên giáo Trịnh đang chờ. Hôm nay lãnh đạo mở tiệc tẩy trần cho các vị phóng viên.
Khang Đống cười thật tươi.
Phùng Khang Niên mỉm cười. Bọn họ hàng năm xuống cơ sở, thường xuyên được các chính quyền địa phương tiếp đãi nhiệt tình. Cho nên cũng cảm thấy bình thường.
- Lãnh đạo thành phố Tân An thật sự là quá khách khí. Chúng tôi lúc này đến đây là do nhiệm vụ. Đây là công tác của chúng tôi. Phó trưởng ban Khang, Trưởng phòng Bành, mọi người là quá khách sáo rồi.
Phùng Khang Niên khách sáo vài câu, sau đó lại sóng vai cùng với Bành Viễn Chinh, nói nói cười cười bước đến cửa thang máy.
Thằng ngốc cũng có thể nhìn ra, Phùng Khang Niên và các phóng viên CCTV khác đã có quan hệ chặt chẽ với Bành Viễn Chinh. Mà từ đầu đến giờ, Bành Viễn Chinh cũng không giới thiệu các phóng viên cho Cao Ý Tuyên, trực tiếp gạt y sang một bên.
Cao Ý Tuyên sắc mặt đỏ ửng, khóe miệng giật giật.
Nhìn thấy Bành Viễn Chinh, Khang Đống, còn có Tạ Tiểu Dung cùng với bốn phóng viên bước vào thang máy, y mới tỉnh mộng, bước chân nặng nề bước đến cửa thang máy.
Trần Ngôn Hề và Trịnh Thiện Sơn đã chờ sẵn ở cửa thang máy, lại một phen bắt tay nhiệt tình.
Sau khi bước vào phòng, phân định chủ khách xong, thư ký Đông Phương Nham là Tịch Quân vội vàng chạy đến, nhỏ giọng bên tay Khang Đống. Khang Đống biến sắc, vội vàng đi tới trước mặt Trần Ngôn Hề, nhẹ nhàng nói:
- Lãnh đạo, Bí thư Đông Phương muốn đích thân đến tham dự bữa tiệc. Ngài đang ở dưới lầu, để tôi đi xuống nghênh đón lãnh đạo.
Trần Ngôn Hề ngẩn ra, bà thật không ngờ Đông Phương Nham cũng đến tham dự.
- Chủ nhiệm Phùng, các vị, Bí thư Đông Phương của chúng tôi đích thân đến chủ trì bữa tiệc tẩy trần cho mọi người.
Trần Ngôn Hề hướng Phùng Khang Niên cười nói. Phùng Khang Niên kinh ngạc:
- Các lãnh đạo thành phố Tân An thật sự là quá khách khí. Điều này chúng tôi làm sao đảm đương nổi.
Khi nói chuyện, Trần Ngôn Hề ngẫm nghĩ một chút rồi đứng dậy rời chỗ ngồi. Nếu Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham đã đến, vị trí chủ tọa này không đến phiên bà ngồi. Bà trong bộ máy xếp hạng thì đứng trước Trịnh Thiện Sơn, hưng đứng sau Đông Phương Nham.
Cứ như vậy thì chỗ ngồi đã đủ, không nhét thêm ai cả.
Bành Viễn Chinh mỉm cười đứng dậy:
- Trưởng ban thư ký Trần, Trưởng ban Trịnh, để tôi đi chuẩn bị buổi phỏng vấn chiều nay.
Trần Ngôn Hề lắc đầu:
- Đừng, đồng chí Viễn Chinh, cậu hãy ở lại tiếp đãi Chủ nhiệm Phùng. Tiểu Cao, Tiểu Tạ, hai người đi chuẩn bị đi.