Trần Ngôn Hề đã an bài như vậy, Cao Ý Tuyên đột nhiên cảm giác mất mặt vô cùng, mặt đỏ lên, đứng dậy phẫn nộ rời đi.
Tạ Tiểu Dung cũng có chút buồn bực. Lãnh đạo đây là đem cô và Cao Ý Tuyên đuổi ra khỏi nhà, không cho bon họ tiếp khách.
Lúc này, Tạ Tiểu Dung đã có chút hối hận, cảm thấy chính mình không nên đi cùng với Cao Ý Tuyên. Kết quả cùng với Cao Ý Tuyên đối kháng lại Bành Viễn Chinh, rồi lại bị đón đầu thống kích.
Cao Ý Tuyên và Tạ Tiểu Dung một trước một sau bước đi trên hành lang, thì đụng phải Khang Đống và Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham. Nguồn truyện:
Cao Ý Tuyên miễn cưỡng cười nói:
- Bí thư Đông Phương.
- Bí thư Đông Phương, ngài đã đến.
Tạ Tiểu Dung chủ động tiếp đón.
Đông Phương Nham mỉm cười, dừng bước hỏi:
- Tiểu Cao, Tiểu Tạ, các người phải đi sao? Sao không ở lại tiếp khách?
Cao Ý Tuyên khóe miệng nhếch lên, không có gì chống đỡ. Y không thể nói, Trưởng ban thư ký Trần Ngôn Hề bảo bọn họ ra ngoài bởi vì chỗ ngồi không đủ.
Ngược lại Tạ Tiểu Dung dù sao cũng là công tác nhiều năm, giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt. Biết không thể vì vậy mà lộ ra cảm xúc bất mãn. Nếu không, một khi rơi vào lỗ tai Trần Ngôn Hề, thì cô sẽ chịu đựng không nổi. Đừng nhìn Cao Ý Tuyên là con cháu cán bộ ở tỉnh, nhưng đừng quên Trần Ngôn Hề là lãnh đạo trực tiếp. Mà cha của Cao Ý Tuyên là Cao Tắng Sinh cũng đã lui ra.
- Bí thư Đông Phương, Trưởng ban thư ký Trần bảo chúng tôi đi chuẩn bị một chút cho buổi phỏng vấn chiều nay.
Nghe xong lời nói của Tạ Tiểu Dung, Đông Phương Nham ồ lên một tiếng rồi tiếp tục bước đi.
Khang Đống vẻ mặt tươi cười, gắt gao đi theo.
Đến cửa phòng, Đông Phương Nham liền hơi dừng bước chân. Khang Đống khẩn trương tiến lên, mở cửa phòng, cười vang nói:
- Các vị, Bí thư Đông Phương đã đến.
Trần Ngôn Hề và Trịnh Thiện Sơn cùng với Phùng Khang Niên và ba phóng viên cùng nhau đứng dậy. Đông Phương Nham mỉm cười, tiến lên bắt tay với từng người.
Vì buổi chiều phải phỏng vấn nên bốn phóng viên không có uống rượu. Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham tự mình tham dự, đối với bốn người Phùng Khang Niên mà nói thì đã là sự đãi ngộ vô cùng quý. Bởi vậy có thể thấy được, Thành ủy Tân An đối với phỏng vấn lần này rất coi trọng.
Bữa tiệc này kỳ thật chỉ là lối mòn và lễ tiết. Đông Phương Nham ngồi nói chuyện, sau đó mượn cớ rời khỏi. Không bao lâu sau, Trần Ngôn Hề và Trịnh Thiện Sơn cũng lần lượt rời đi.
Kế tiếp, Khang Đống và Bành Viễn Chinh đại diện cho Tân An kết nối với Phùng Khang Niên, vừa ăn cơm vừa xác định phương hướng phỏng vấn chiều nay. Đám người Phùng Khang Niên lần này đến Tân An, vốn là quan hệ thúc đẩy, cũng không có chủ đề và phương hướng phỏng vấn trọng điểm. Trên cơ bản là dựa theo yêu cầu của thành phố Tân An mà làm. Cho nên, kết nối một chút, Phùng Khang Niên dựa theo ý định của hội nghị thường vụ Thành ủy Tân An tiến hành phỏng vấn đưa tin.
Buổi chiều phải đưa ra được dung mạo đặc sắc và có tính tiêu biểu của thành phố Tân An, sau đó là đưa ra được trọng điểm thành phố công nghiệp Tân An đã cải cách phát triển như thế nào, trở thành một thành phố bừng bừng sức sống, trở thành một trung tâm triển vọng của tỉnh Giang Bắc, thậm chí là cả toàn bộ khu công nghiệp và thương mại hậu cần của bắc trung bộ.
Cửa khách sạn Tân An.
Lý Tuyết Yến ở thị trấn chặt chẽ chú ý đến động tĩnh của thành phố. Nghe nói phóng viên CCTV đến, lãnh đạo Thành ủy mở tiệc ở khách sạn Tân An, chiều nay sẽ triển khai phỏng vấn. Cô liền cấp tốc lái xe đến chờ sẵn ở đại sảnh khách sạn.
Lý Tuyết Yến đang lo lắng thì thấy thư ký của Bí thư Thành ủy Tịch Quân đang bước ra khỏi thang máy, liền mỉm cười nói:
- Thư ký Tịch, anh đây là….
Tịch Quân đã từng cùng với Lý Tuyết Yến giao tiếp qua vài lần, nhìn thấy Lý Tuyết Yến thì không khỏi kinh ngạc nói:
- Bí thư Lý thị trấn Vân Thủy? Sao cô lại đến đây?
- Haha, tôi đến tìm bạn. Thư ký Tịch đang giúp lãnh đạo tham dự hoạt động à?
- Ừ, phóng viên CCTV đến thành phố phỏng vấn. Bí thư Đông Phương đích thân đến chủ trì bữa tiệc. Lãnh đạo ở trên lầu ăn cơm, tôi xuống dưới này chờ. Lát nữa Bí thư Đông Phương còn phải đi họp ở tỉnh.
Tịch Quân cười:
- Cô đang bận, tôi xin phép về lại Thành ủy, chuẩn bị tài liệu cho buổi họp chiều nay.
Tịch Quân vừa đi, Lý Tuyết Yến còn chưa kịp xoay người, chỉ thấy Tạ Tiểu Dung và Cao Ý Tuyên sắc mặt khó coi bước ra khỏi thang máy.
Lý Tuyết Yến hưng phấn nói:
- Cao Ý Tuyên, chị dâu, phóng viên CCTV đến chưa? Mọi người đãi họ ăn cơm nhất định phải nghĩ biện pháp giúp chúng tôi hoạt động, tranh thủ đến thị trấn chúng tôi một chuyến.
Tạ Tiểu Dung có chút bất đắc dĩ khoát tay, cũng không nói gì.
Cao Ý Tuyên xấu hổ, nhẹ nhàng nói:
- Tuyết Yến, đợi lát nữa rồi nói sau, lãnh đạo thành phố đang tiếp đãi họ dùng cơm. Anh sẽ nghĩ biện pháp kết nối với họ mà.
Nói xong, Cao Ý Tuyên quay đầu bước đi. Y không còn thể diện lưu lại chỗ này. Còn về phần Lý Tuyết Yến mất hứng hay không, y cũng không quan tâm nữa.
Lý Tuyết Yến hơi sửng sốt. Cô thật không ngờ Cao Ý Tuyên lại trả lời như vậy.
Hơn nữa, xem ra, Tạ Tiểu Dung và Cao Ý Tuyên dường như không có tư cách tiếp đãi phóng viên CCTV ăn cơm. Như vậy…Lý Tuyết Yến nhíu mày.
Tạ Tiểu Dung nhẹ nhàng thở dài, bước về phía trước vài bước, lại không kìm nổi trở lại, nhỏ giọng bên tai Lý Tuyết Yến:
- Tuyết Yến, nếu em thật muốn làm thì phải đi tìm Bành Viễn Chinh. Phóng viên CCTV là do cậu ấy mời đến. Hiện tại, cậu ấy đang ở trên lầu tiếp đãi phóng viên. Em hãy đi gọi điện thoại cho cậu ấy, xem có thể nghĩ ra biện pháp gì hay không.
Lý Tuyết Yến đầu tiên là ngẩn ra, chợt xấu hổ. Cô tuyệt đối không ngờ, Cao Ý Tuyên lại lừa gạt cô.
Trong nháy mắt, chút hảo cảm còn lại trong cô đối với Cao Ý Tuyên đã trở thành hư ảo, thay vào đó là sự căm hận.
Nhưng Lý Tuyết Yến vẫn không tỏ ra tức giận. Cao Ý Tuyên đối nhân xử thế, phẩm chất như thế nào cô đã sớm hiểu rõ trong lòng. Hiện giờ chỉ lộ nguyên hình thôi. Trái lại, cô còn có chút vui sướng. Nếu là do Bành Viễn Chinh vận tác, với quan hệ bạn bè tốt đẹp giữa hai người, nói không chừng Bành Viễn Chinh có thể giúp cô.
Trong bữa tiệc, Bành Viễn Chinh nghe tiếng điện thoại vang lên.
Phùng Khang Niên ngẩng đầu cười:
- Trưởng phòng Bành, xin cứ tự nhiên.
Phùng Khanh Niên là phụng mệnh mà đến, tiếp nhận chỉ thị của lãnh đạo cao tầng. Bành Viễn Chinh có thể giao tiếp với cao tầng CCTV, hiển nhiên là rất có lai lịch. Tuy Phùng Khang Niên không quen biết Bành Viễn Chinh, nhưng thái độ nhiệt tình là nhân tố mấu chốt. Y có thể không quan tâm đến lãnh đạo thành phố Tân An, nhưng cũng không dám đắc tội với chàng thanh niên có quan hệ với lãnh đạo đài. Trong mắt y, mặt mũi Bành Viễn Chinh còn lớn hơn so với Phó trưởng ban Khang gì đó.
Bành Viễn Chinh bước ra cửa, đến lầu một của khách sạn để gọi điện thì thấy Lý Tuyết Yến chờ sẵn ở cửa thang máy, không khỏi ngạc nhiên nói:
- Tuyết Yến, sao lại là cô? Cô chờ tôi một chút, tôi đi gọi điện thoại.
Lý Tuyết Yến cười hì hì:
- Không cần đâu, điện thoại là do tôi gọi đến.
- Cô? Tìm tôi có việc à?
- Là như thế này….!
Lý Tuyết Yến nói ngắn gọn ý định của mình cho Bành Viễn Chinh nghe.
- Viễn Chinh, hãy giúp tôi một lần. Ngày sau Trưởng phòng Bành có chỉ bảo gì, thị trấn Vân Thủy chúng tôi, cao thấp chính quyền Đảng ủy có vượt lửa qua sông cũng không chối từ.
Bành Viễn Chinh nhíu mày. Ý tưởng của Lý Tuyết Yến nhìn qua có chút kỳ lạ. Hắn mời CCTV đến đây là vì muốn tuyên truyền cho hình ảnh thành phố Tân An. Loại tin tức này đưa tin không quá dài, nhiều lắm là ba đến năm phút đồng hồ. Trong thời gian có hạn như vậy, đột nhiên xen vào hình ảnh của một thị trấn, dường như có vẻ chẳng ra cái gì.
Hơn nữa, cần tuyên truyền cái gì thì cũng cần phải có lãnh đạo Thành ủy đánh nhịp gật đầu. Không phải muốn gì cũng có thể làm.
Thấy Bành Viễn Chinh có chút khó xử, Lý Tuyết Yến cảm thấy thất vọng. Cô biết Bành Viễn Chinh không phải là Cao Ý Tuyên. Có thể làm thì làm, còn không thể thì không làm.
Cô thở dài nói:
- Viễn Chinh, chúng tôi kỳ thật không phải là muốn làm náo động. Chỉ có điều cơ sở làm chuyện gì cũng quá khó khăn. Hiện giờ có cơ hội tốt như vậy, chúng tôi muốn tận lực tranh thủ. Anh xem, nếu có thể giúp đỡ thì giúp đỡ, còn không thì tôi cũng không trách anh.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm, ngẩng đầu nhìn Lý Tuyết Yến:
- Tuyết Yến, ý nghĩa tuyên truyền là do lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy đánh nhịp. Việc này chẳng có cách nào sửa đổi. Lúc này đây, sự tình liên quan đến đại cục phát triển của thành phố, có vài thứ chúng ta không phải muốn là có thể làm. Như vậy đi, cô cứ về nhà trước, để tôi xem tình huống. Có gì sẽ điện thoại cho cô.
- Được rồi, cảm ơn! Anh đang vội, đừng để các phóng viên chờ lâu.
Lý Tuyết Yến có chút thất vọng, xoay người rời đi.
Tuy rằng Bành Viễn Chinh không có trực tiếp mở miệng từ chối, nhưng loại lời nói dịu dàng xin miễn như thế này thì cũng có thể chứng minh được vấn đề.
Lý Tuyết Yến buồn bực trở về nhà. Nhưng cô vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng.
Tạ Tiểu Dung cũng buồn bực trở về nhà. Buổi chiều nay cô trên cơ bản cũng chẳng có việc gì. Phỏng vấn là do Bành Viễn Chinh phối hợp, Phó chủ nhiệm ban Tin tức như cô cũng mất đi nơi dụng võ. Có muốn chen vào cũng không lọt. Có ở lại cũng khó coi, chi bằng về nhà nghỉ ngơi.
Hai người một trước một sau bước vào cửa, Lạc Thiên Niên có chút kỳ quái buông tờ báo trong tay, trầm giọng nói:
- Tuyết Yến, sự việc sao rồi?
Lý Tuyết Yến mệt mỏi lắc đầu, ngồi xuống ghế sofa, cầm chặt điện thoại.
- Như thế nào, Tiểu Cao không phải đồng ý rồi sao?
Lạc Thiên Niên kỳ thật cũng rất quan tâm đến công tác của thành phố liền ngồi xuống bên cạnh, nhỏ giọng hỏi.
Lý Tuyết Yến nghe cha nhắc đến Cao Ý Tuyên, liền không kìm nổi than thở một câu:
- Ba, anh ta có thể làm được gì. Một tên công tử ăn chơi trác táng, cái gì cũng không biết làm. Đồ mặt dầy!
- Phóng viên CCTV đến thành phố phỏng vấn, rõ ràng là do Trưởng phòng Bành ở phòng Tin tức Ban tuyên giáo vận tác. Anh ta chẳng biết tốt xấu đem công lao của người khác đổ lên người mình. Thật chưa thấy loại người vô liêm sỉ như vậy.
Lạc Thiên Niên nhíu mày:
- Không thể nào? Con trai Cao Tắng Sinh không đến mức không có tiền đồ như vậy?