Buổi sáng hôm sau!
Thư ký phòng chính Đảng Lý Tân Hoa cầm bản điều chỉnh phân công công tác của bộ máy lãnh đạo thị trấn Vân Thủy tìm Hách Kiến Niên ký tên.
Phân công công tác của bộ máy thành viên, đơn giản là Bành Viễn Chinh đến nhận chức thì tiếp nhận lại công tác trước kia của Nghiêm Khang mà thôi. Nói sau, hắn là Chủ tịch thị trấn, chủ trì công tác toàn diện của UBND thị trấn, là chức trách pháp định, ai cũng không thay thế được.
Đây là Hách Kiến Niên trong cuộc họp ngày hôm qua đã đồng ý miệng.
Lý Tân Hoa gõ cửa phòng Hách Kiến Niên, nhìn Hách Kiến Niên có chút bỡ ngỡ.
Hiện tại Hách Kiến Niên không còn như trước, uy thế lẫm lẫm, giá trị rất lớn. Cán bộ bình thường của thị trấn rất ít khi gặp ông. Khi gặp thì cũng không biết nói gì.
- Bí thư Hách, Phó bí thư Lý bảo tôi mang bản điều chỉnh phương án phân công công tác của bộ máy lãnh đạo đến cho ngài, mời ngài xét duyệt một chút. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Lý Tân Hoa kính cẩn đưa văn kiện qua.
Kiến Niên cũng không ngẩng đầu lên, bắt đầu mở văn kiện ra xem.
Từ đầu đến cuối nhìn qua một lần, ông đột nhiên cầm lấy cây bút sửa sửa, xóa xóa cả nửa ngày, sau đó giao lại văn kiện cho Lý Tân Hoa, trầm giọng nói:
- Dựa theo ý kiến sửa chữa này mà đưa bài cho nhà in.
Lý Tân Hoa khẩn trương vâng lệnh, mang theo tập văn kiện rời khỏi văn phòng của Hách Kiến Niên, rồi giao trở lại cho Lý Tuyết Yến.
Lý Tuyết Yến tiếp nhận, nhíu mày nói:
- Bí thư Hách đã sửa lại?
Lý Tân Hoa cười khổ:
- Đúng vậy, Phó bí thư Lý, Bí thư Hách điều chỉnh vài chỗ. Tôi nhìn thấy hình như là ông ấy điều chỉnh công tác của Chủ tịch thị trấn Bành.
Lý Tuyết Yến cúi đầu nhìn lại, thấy nguyên công tác quản lý xí nghiệp kinh tế là do Chủ tịch thị trấn quản lý nay chuyển cho Ủy viên Đảng ủy, Phó chủ tịch thị trấn Chử Lượng. Còn công tác làm cho người ta đau đầu, dễ dàng gánh trách nhiệm nhất là công tác an toàn lại đổ lên đầu Bành Viễn Chinh.
Chủ tịch thị trấn chủ trì công tác hành chính. Công tác xí nghiệp kinh tế của thị trấn Vân Thủy luôn luôn do Chủ tịch thị trấn quản lý. Hách Kiến Niên như thế nào lại đem công tác có tính thực chất nhất giao cho Phó chủ tịch thị trấn Chử Lượng, trái với quy chế một cách nghiêm trọng. Mà công tác an toàn thì trước giờ luôn do Phó chủ tịch thị trấn quản lý, nay lại do Chủ tịch thị trấn đảm nhiệm thì quá là vô lý.
Về phần Lý Tuyết Yến, cô được phân công quản lý tổ chức, tuyên truyền, mặt trận tổ quốc, vũ trang nhân dân, chính trị pháp luật, văn phòng chính Đảng, thông tin đối ngoại, tổng hợp tình hình xã hội trị an, tinh thần văn minh, đoàn Đảng, công tác của hội liên hiệp phụ nữ, hiệp trợ Hách Kiến Niên trong công tác quản lý cán bộ, công tác nhân sự. Nhưng Hách Kiến Niên một bút vung lên, liền đem công tác quản lý tổ chức tuyên truyền và xã hội giao cho Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Quý Kiến Quốc
Lý Tuyết Yến trong lòng cảm thấy rất phẫn nộ, nhưng không biểu hiện ra ngoài. Cô phất tay nói:
- Cô cứ về trước, chờ tôi và Chủ tịch Bành nghiên cứu lại rồi hạ văn kiện xuống cũng không vội.
Khi Lý Tân Hoa đi rồi, Lý Tuyết Yến lại cầm văn kiện đến phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, đặt lên trên bàn hắn, giận dữ nói:
- Hách Kiến Niên thật sự là điên rồi. Càng lúc càng điên cuồng. Ông ấy bộ muốn viết gì thì viết sao?
- Công tác ở xí nghiệp lại giao cho Chử Lượng, rồi đem công tác an toàn giao lại cho anh. Ông ta đúng là quá đáng.
Bành Viễn Chinh thở ra một hơi, nhìn xuống, sau đó cười khổ nói:
- Tuyết Yến, xem ra cô là do tôi liên lụy rồi.
Lý Tuyết Yến sắc mặt đỏ lên, căm tức nói:
- Hơi quá đáng, không phải muốn làm gì thì làm chứ. Cho dù là nhân vật số một cũng không thể xằng bậy. Viễn Chinh, anh nghĩ chúng ta có nên nói chuyện với ông ta không? Tối thiểu thì công tác an toàn anh không thể tiếp nhận. Bằng không từ giờ đến cuối năm, anh cả ngày sẽ làm đội viên cứu hỏa đấy. Công tác bình yên trong một năm nhưng nếu để xảy ra sự cố an toàn thì toàn bộ đều đổ sông đổ biển.
Lý Tuyết Yến nói không phải là sai. Thị trấn Vân Thủy có hơn mười xí nghiệp có quy mô, còn có rất nhiều xí nghiệp gia đình khác. Người làm công có đến mấy chục người. Không chỉ có nông dân trong vùng làm công mà còn có người ngoài. Một số lượng lao động lớn như vậy, hàng năm xảy ra hai ba sự cố thương vong là không thể tránh được.
Chỉ cần xảy ra an toàn sự cố, thì lãnh đạo phân công quản lý sẽ phải gánh trách nhiệm. Tai nạn do thiếu trách nhiệm, nếu xuất hiện tình hình nghiêm trọng thì sẽ bị chịu xử phạt miễn chức.
Cho nên, công tác an toàn luôn là một công tác mà ai cũng sợ. Nhưng nói chung, công tác này thường phải do Ủy viên Đảng ủy kiêm Phó chủ tịch thị trấn phân công quản lý. Mười mấy năm qua đều là như vậy. Công tác an toàn ban đầu là do Chử Lượng quản lý.
Hách Kiến Niên đem một gánh nặng cấp cho Chủ tịch thị trấn mới tới. Điều này bất kể như thế nào cũng không thể nói nổi. Bởi vậy có thể thấy, ông ta vẫn muốn đánh phủ đầu Bành Viễn Chinh.
Ông ta không phải là có thù oán gì với Bành Viễn Chinh, mà là lo lắng Bành Viễn Chinh sẽ trở thành Nghiêm Khang thứ hai. Mà ông ta thấy Bành Viễn Chinh quan hệ với Lý Tuyết Yến khá thân thiết. Nếu để Bành Viễn Chinh và Lý Tuyết Yến liên hợp lại, nếu làm không tốt thì thật là nguy hiểm.
Lý Tuyết Yến là con gái của Lạc Thiên Niên nên ông vẫn có chút kiêng kỵ. Lúc trước, ông ta trọng dụng Lý Tuyết Yến là bởi vì Lý Tuyết Yến nói gì nghe nấy, đồng thời cũng coi trọng gia thế của cô. Hiện tại xem ra, Lý Tuyết Yến đã hoàn toàn đảo về phía Bành Viễn Chinh, nên ông không thể không cảnh giác.
Còn có một chi tiết quan trọng mà Hách Kiến Niên nhìn ra được, Bành Viễn Chinh không phải là một kẻ dễ sai khiến. Nếu ông ta muốn Bành Viễn Chinh trở thành một con rối thì tuyệt không có khả năng này.
Đây vừa giống như một sự chèn ép, đồng thời cũng là một thăm dò.
- Không cần phải nói chuyện với ông ta.
Bành Viễn Chinh đưa tay đặt văn kiện xuống bàn, thản nhiên cười:
- Chúng ta nói chuyện với ông ta, nếu làm náo loạn, lan truyền ra ảnh hưởng không tốt.
- Trước gác lại đi, không cần điều chỉnh, văn kiện không cần phát. Tôi trước cứ điều tra nghiên cứu một tháng. Sau một tháng rồi hãy nói.
- Nếu Hách Kiến Niên cứ thúc giục, thì cô cứ nói rằng, trước chờ tôi quen thuộc với tình hình thị trấn rồi sẽ triển khai công tác. Nếu ông ta cứ thúc giục mãi thì phân công điều chỉnh bộ máy thành viên cần phải dựa theo trình tự trong cuộc họp Đảng ủy nghiên cứu quyết định. Sự việc lớn như vậy cần phải thận trọng.
Bành Viễn Chinh đôi mắt lóe ra ánh sáng. Nếu Hách Kiến Niên đã gây sự, thực sự muốn biến hắn trở thành một quả hồng mềm nhũn, thì hắn cũng sẽ cứng rắn cho mà xem.
- Tôi nghĩ sẽ không lâu đâu.
Bành Viễn Chinh nói.
- Chỉ có điều tôi cảm thấy rất kỳ lạ. Tôi vừa mới đến nhậm chức, biểu hiện của ông ta dường như có chút quá khích.
- Lẽ ra ông ta là Ủy viên thường vụ quận ủy, kiêm Bí thư Đảng ủy thị trấn, hẳn là phải có phong độ của lãnh đạo mới đúng. Tự dưng lại cư xử với tôi như vậy thì cũng có chút kỳ quái.
Lý Tuyết Yến khẽ thở dài, buồn bã nói:
- Tôi đoán, chắc ông ta đã bị Nghiêm Khang làm ra như vậy. Gió thổi cỏ lay, nên cảm thấy khẩn trương. Hơn nữa, anh còn trẻ, lại từ Thành ủy xuống, lại có bối cảnh. Ông ta hẳn lo lắng anh sẽ chiếm vị trí của ông ta.
- Đừng nhìn ông ta là Ủy viên thường vụ quận ủy, nhưng để ông ta kiêm nhiệm luôn chức vụ này, chức tỏ là Quận ủy rất coi trọng công tác của thị trấn Vân Thủy, chứ không đơn thuần là đề bạt ông ta. Tôi nghe Ban tổ chức cán bộ quận ủy nói, về sau nhân vật số một kiêm nhiệm luôn Ủy viên thường vụ quận ủy phải cố định.
- Quan trọng hơn…
Lý Tuyết Yến do dự một chút, hạ giọng nói:
- Xí nghiệp ở đây nhiều, kinh tế mạnh, có quyền lực thì sẽ có nước luộc. Đây chính là một khối thịt béo bở nên Hách Kiến Niên không muốn rời khỏi thị trấn Vân Thủy đến làm một Ủy viên thường vụ quận ủy khô cằn.
- Haha!
Bành Viễn Chinh thản nhiên cười:
- Trước cứ như vậy. Tuyết Yến, hai ngày nữa tôi sẽ xuống tham quan. Công tác thị trấn có gì thì chờ chiều tôi trở về rồi nói sau.
- Để Tiểu Vương hoặc Tiểu Lý đi cùng với anh?
Lý Tuyết Yến gật đầu.
- Bảo Lý Tân Hoa đi cùng tôi. Chiều nay tôi muốn đi dạo qua các xí nghiệp lớn.
Bành Viễn Chinh khẽ mỉm cười:
- Còn nữa, tối thứ năm tôi có việc riêng cần đến thủ đô, thứ bảy mới trở về. Có chuyện gì cô giúp tôi xử lý nhé.
Mọi người nói quan mới đốt lên ba đống lửa, nhưng ai cũng không nghĩ tới Bành Viễn Chinh lại không thèm đốt đống lửa nào, ngược lại còn rất khiêm tốn đi tham quan, điều tra nghiên cứu liên tiếp, vài ngày cũng không lộ diện.
Buổi sáng thứ năm, Chử Lượng kính cẩn gõ cửa phòng Hách Kiến Niên, cười nói:
- Bí thư Hách có việc tìm tôi?
- Đến đây ngồi đi, đồng chí Kiến Niên.
- Gần đây tôi đảm nhận công tác của quận, nên công tác ở đây đã làm phiền mọi người.
Chử Lượng khẩn trương nói:
- Bí thư Hách bận việc, dù sao công tác của thị trấn, chúng tôi có thể điện thoại hỏi xin chỉ thị của ngài hoặc báo cáo lại. Hiện tại, hầu như liên lạc qua điện thoại rất phổ biến. Ngài có thể dùng điện thoại để chỉ thị, cũng giống nhau thôi, không nhất định lúc nào cũng có mặt ở thị trấn.
Hách Kiến Niên hài lòng, nói thêm vài câu về công tác thị trấn với Chử Lượng, rồi đột nhiên chuyển đề tài:
- Đồng chí Viễn Chinh sau khi đến nhậm chức, không có tổ chức cuộc họp với các đồng chí à?
Chử Lượng ánh mắt hiện lên một tia sáng, cười nói:
- Bí thư Hách, thưa không. Gần đây không thấy Chủ tịch Bành ở thị trấn, nghe nói là xuống dưới điều tra nghiên cứu. Nói là muốn điều tra nghiên cứu một tháng, trước quen thuộc tình huống thị trấn đã.
- Đi xuống? Mấy ngày nay đều đi xuống?
Hách Kiến Niên ồ lên một tiếng, thản nhiên nói:
- Chủ tịch Viễn Chinh quả nhiên là rất có ý thức công tác. Làm cái gì cũng không quên điều tra nghiên cứu trước. Được rồi, cứ để cậu tìm hiểu tình huống. Cậu ấy vừa tới, hẳn là chưa đầy năm rưỡi sẽ không chịu nổi gánh nặng của thị trấn đâu. Đồng chí Chử Lượng, cậu là đồng chí lão thành ở đây, nên phải gánh trách nhiệm đấy.
Hách Kiến Niên rõ ràng ám chỉ, Chử Lượng nghe sao không hiểu chứ. Y công tác ở thị trấn bảy tám năm nay, luận kinh nghiệm, lý lịch coi như là đồng chí lão thành. Nhưng lúc trước lại xuất hiện một Lý Tuyết Yến, Phó bí thư kiêm Phó chủ tịch thị trấn, xếp hạng trước y. Hiện tại lại tới thêm một Bành Viễn Chinh. Cứ như vậy thì ông ta chẳng có ngày ngóc đầu lên được.
Nhưng không nghĩ đến cơ hội đột nhiên đến. Gần đây Hách Kiến Niên đột nhiên ám chỉ, bày ra bộ dạng bảo y chuẩn bị tư thế tiếp nhận chức vụ của Bành Viễn Chinh.
Chử Lượng đương nhiên là việc nhân đức không nhường ai. Y xem ra, Hách Kiến Niên ở thị trấn thâm căn cố đế, đồng thời lại là Ủy viên thường vụ quận ủy. Cho dù Bành Viễn Chinh có lai lịch, lại là cán bộ hậu bị được lãnh đạo thành phố coi trọng thì cũng không đấu lại Hách Kiến Niên.
Nếu Hách Kiến Niên thật sự muốn đấu với Bành Viễn Chinh thì y cũng vui vẻ mà hưởng thành quả này.