- Bành…Huấn luyện viên Bành? Là anh à? Anh đang ở đâu vậy?
Phùng Thiến Như có chút bất ngờ.
- Là như thế này, Phùng muội, thật sự là ngại quá. Chiều hôm nay lại có một người tìm đến tôi, nói là do giáo sư Phùng giới thiệu, ngả giá muốn mua lại món đồ của tôi. Tôi cảm thấy giá của bà ta đưa ra rất thích hợp, nên chuẩn bị bán. Ngày mai tôi sẽ không đến đâu. Thành thật xin lỗi.
Bành Viễn Chinh nói rất nhanh, căn bản không cho Phùng Thiến Như thời gian trả lời. Sau đó lập tức cúp điện thoại.
- Này, này, anh nói cho rõ chứ, là ai mua vậy? Này, anh đừng cúp….
Phùng Thiến Như sốt ruột hô to lên nhưng trong điện thoại đã truyền đến tiếng tít tít.
Bành Viễn Chinh nói chuyện điện thoại xong, lượn qua một vòng, tìm một quán cơm, tùy ý ăn một chút gì đó, sau đó mới chậm rãi quay về khách sạn.
Hắn gọi điện thoại cho Phùng Thiến Như, không phải là không có mục đích, lại càng không phải bỏ dỡ giữa chừng, chặt đứt kế hoạch tìm người thân, mà là lấy lui vì tiến, tìm tòi trước khi hành động.
Hắn biết rõ rằng, người gọi là "giáo sư Phùng" chính là con cả Phùng Bá Đào của Phùng gia. Biết rõ hắn trong tay có miếng ngọc bội và mảnh giấy viết tay của Phùng lão hiện tại chỉ có người của Phùng gia. Bởi vậy, người phụ nữ trung niên tự xưng là "người do giáo sư Phùng giới thiệu" Trương Lam, rất có khả năng là gia quyến của Phùng gia.
Trương Lam vì sao phải làm như vậy, đó là hành vi cá nhân hay là hành vi gia tộc? Bành Viễn Chinh cảm thấy không rõ. Nhưng hắn có thể thông qua Phùng Thiến Như đem tin tức này truyền về Phùng gia, thử một chút động tĩnh của Phùng gia, hóa bị động thành chủ động, tiêu trừ một số chướng ngại vô hình, hóa giải những phiêu lưu không đáng có.
Sự tình trọng đại, cách đối nhân xử thế ở hai kiếp, biết rõ tình đời ấm lạnh, do đó hắn không thể không cẩn thận.
Bành Viễn Chinh một cuộc điện thoại đã khiến cho Phùng gia đại loạn.
Vợ chồng Phùng lão rất coi trọng buổi sáng gặp mặt ngày mai. Bởi vì gặp mặt Bành Viễn Chinh ở tòa nhà Đại Hồng không thích hợp. Trước khi chưa xác minh được thân phận của Bành Viễn Chinh, Phùng lão sẽ không để cho Bành Viễn Chinh bước chân vào Đại Hồng Môn được.
Cuộc gặp mặt được an bài ở nhà Phùng Bá Đào. Vợ chồng Phùng lão buổi chiều hôm nay đơn giản gọn nhẹ, chạy đến nhà con trai lớn, bỏ qua tất cả công việc để đến gặp Bành Viễn Chinh.
Phùng Bá Đào đang nói chuyện với cha mẹ trong phòng khách thì Phùng Thiến Như sắc mặt khó coi từ trong phòng ngủ đi ra, nhỏ giọng bên tai cha mình vài câu.
Phùng Bá Đào sắc mặt biến đổi, cau mày lại.
Phùng lão quét mắt nhìn Phùng Bá Đào, thản nhiên nói:
- Bá Đào, đã xảy ra chuyện gì? Thôi, Thiến Như, con nói cho ông nội biết, chuyện gì đã xảy ra vậy?
Phùng Thiến Như kính cẩn ngồi bên cạnh Phùng lão trên sofa, nhẹ nhàng nói:
- Ông nội, vừa rồi Bành Viễn Chinh gọi điện thoại cho con, nói là có người tìm đến anh ta, bỏ ra hơn một trăm ngàn mua lại món đồ trong tay anh ta, còn nói là do ba giới thiệu.
- Ông nội, Bành Viễn Chinh nói ngày mai anh ta sẽ không đến. Anh ta chuẩn bị đem món đồ bán cho người đó.
Phùng Thiến Như lời nói có chút ấp úng. Nhưng Phùng lão là người khôn khéo, lập tức liền hiểu ra trong đó có uẩn khúc. Sắc mặt của ông trầm xuống, đột nhiên vỗ bàn thật mạnh.
Phùng Thiến Như hoảng sợ, khẩn trương đứng dậy.
Phùng Bá Đào cũng đứng dậy, cười nói:
- Ba, xin ba bớt nóng giận.
Phùng lão thở ra một cái, cố nén cơn lửa giận, hạ giọng nói:
- Mau đi gọi vợ chồng Bá Lâm đến đây cho ba. Để bọn chúng tự mình nói ra.
Sự tình đã rõ ràng. Phùng Bá Đào sẽ không làm chuyện này. Người ở Phùng gia có thể làm ra chuyện đó cũng chỉ có vợ chồng Phùng Bá Lâm.
Vợ chồng Phùng Bá Lâm và Trương Lam chật vật chạy đến nhà anh cả, bị Phùng lão mắng cho một trận. Trương Lam ngồi ở phòng khách, sắc mặt đỏ lên, cúi đầu không dám nói cái gì. Bà hôm nay đã là lợn lành thành lợn què. Chẳng những không được việc mà còn khiến cho Bành Viễn Chinh lật ngược tình thế. Khi bà từ ngân hàng chạy đến thì Bành Viễn Chinh đã sớm không thấy tung tích rồi.
Ngay trước mặt ông cụ và cả nhà anh cả, Phùng Bá Lâm không thể không kiên trì giúp vợ giải thích, nhưng rốt cuộc cũng vô dụng, căn bản không thể vuốt cơn giận của Phùng lão.
Phùng lão vừa tức giận, lại vừa đau lòng.
Ông ấy ở trong chiến tranh làm thất lạc đứa con trai của mình, tìm kiếm hơn mười năm không có kết quả, hiện giờ thật vất vả lắm mới có một chút manh mối. Chỉ cần chứng thực vật chứng, trải qua giám định khoa học, ông có thể tìm thấy cốt nhục còn thất lạc ở nhân gian của mình. Mặc dù con trai không còn nữa, nhưng dù sao cũng còn một đứa cháu.
Mặc dù bây giờ ông nắm giữ quyền bính trong tay, nhưng dù sao ông cũng vẫn là một ông già, một người rất coi trọng cốt nhục huyết mạch của mình, không khác gì những ông già khác.
Nhưng trong lúc ông đang vui mừng và chờ mong nhận lại đứa cháu thì lại xảy ra chuyện như vầy. Ông xem ra, đây cũng gần như là một hình thức cốt nhục tương tàn.
Nhưng Phùng lão chung quy cũng không phải là ông già bình thường. Giờ phút này, ông suy xét không chỉ là tìm lại được người thân mà còn phải khiến cho toàn bộ gia tộc họ Phùng hòa thuận, yên ổn. Ông là lãnh đạo trung tâm của nước cộng hòa, không thể không giữ gìn hình tượng cá nhân và gia tộc.
Chuyện này không thể tiếp tục truy cứu, bởi vì cứ truy cứu thì không có bất luận một ý nghĩa nào. Hiện tại quan trọng là phải khẩn trương tìm lại đứa nhỏ đó, tránh cho những sự việc không đáng xảy ra.
- Mẹ Viễn Hoa, hiện tại đứa nhỏ đó đi đâu rồi? Con hãy đem sự việc kể lại tỉ mỉ cho ba nghe.
Phùng lão áp chế cơn giận, nhẹ nhàng hỏi.
Trương Lam xấu hổ, cúi đầu kính cẩn nói:
- Ba, con thật không biết cậu ấy đi đâu. Khi con trở về thì không thấy tăm hơi của nó. Sau đó con có hỏi bạn học của cậu ấy, cũng không biết cậu ấy ở đâu.
Phùng lão nghe xong, không kìm nổi hừ lạnh một tiếng.
Trương Lam khẩn trương im miệng, không dám nhiều lời.
Phùng Bá Lâm há miệng thở dốc, trong lòng thầm mắng vợ mình đúng là ngu xuẩn. Có làm chuyện gì thì cũng biết lau dọn cho sạch sẽ. Chẳng những bị tên tiểu tử kia đùa giỡn một phen mà còn bị ông cụ nắm đầu.
Không chỉ có Phùng Bá Lâm trong lòng âm thầm mắng Trương Lam mà đứa con trai Viễn Hoa ở nhà cũng âm thầm oán giận mẹ y. Nếu Phùng Viễn Hoa làm việc này, khẳng định sẽ không tự mình ra mặt, lại càng không nói ra thật tên họ. Có thể Trương Lam cũng thật không ngờ, Bành Viễn Chinh vốn là lúc này chuẩn bị mà đến. Ngoài mặt xem ra hắn đứng ngoài sáng, Phùng gia đứng trong tối quan sát hắn. Nhưng trên thực tế, hắn mới đứng trong tối quan sát Phùng gia ngoài ánh sáng.
Cho nên, Trương Lam mới bị Bành Viễn Chinh lừa gạt.
- Bá Đào, hãy nghĩ biện pháp tìm lại đứa nhỏ đó, trực tiếp mang đến gặp ba. Ngày mai, ba chờ con ở đây.
Phùng lão đột nhiên đứng dậy, phẩy tay bỏ đi, trực tiếp bước vào phòng ngủ. Bà cụ Phùng thở dài, hung hăng trừng mắt nhìn vợ chồng Phùng Bá Đào, rồi đi theo chồng.
Bà cụ Phùng vừa vào cửa, thấy Phùng lão đang ngồi trên ghế sofa suy nghĩ không nói, liền cười khuyên nhủ:
- Lão Phùng à, ông cũng đừng nóng giận nữa. Lòng bàn tay mu bàn tay cũng đều là thịt, đều là con của mình, còn so đo làm gì. Vợ chồng Bá Lâm có chút không biết suy nghĩ, ông cũng không phải không biết. Thôi đi, chỉ cần tìm lại được đứa nhỏ, chúng ta nhận lại nó, thì mọi việc đều không có gì.
Phùng lão đột nhiên mỉm cười:
- Thục Trân à, đứa nhỏ này tâm cơ không nhỏ đâu. Rất có óc tư duy, tôi nghĩ không đơn giản như vậy. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Bà cụ Phùng ngẩn ra:
- Như vậy là như thế nào?
Phùng lão lắc đầu:
- Gặp đứa nhỏ rồi hãy nói sau. Thục Trân, lát nữa bà nói với Thiến Như, bảo nó ngày mai ở nhà chờ điện thoại, đứa bé đó chỉ sợ sẽ gọi điện thoại đến đấy.