Khi Bành Viễn Chinh và Lý Tuyết Yến đến tỉnh thì đã là giữa trưa.
Xe của bọn họ đậu ở quảng trường đối diện UBND tỉnh. Lý Tuyết Yến cùng với Lãnh Lệ Lệ có hẹn gặp nhau ăn cơm vào lúc 12h trưa.
Sự việc xảy ra đột ngột, vì để giải quyết vấn đề, Bành Viễn Chinh quyết định tạm thời không gặp người của Sở xây dựng trước, mà tìm quan hệ khơi thông để tìm hiểu một chút tình huống, tránh cho khi giáp mặt lại đụng độ khiến cho chẳng còn đường sống.
Lý Tuyết Yến lo lắng đứng một bên, nhìn vào cánh cổng có bảo vệ đang canh gác uy nghiêm. Các cán bộ của UBND ra ra vào vào, nhưng chẳng nhìn thấy Lãnh Lệ Lệ đâu.
Bành Viễn Chinh thì nét mặt bình tĩnh đứng một bên, theo thói quen châm thuốc hút, mặt hơi nhăn lại, tự hỏi vấn đề. Hắn không phải là nghiện thuốc mà là thói quen khi phải suy ngẫm điều gì đó.
Thấy Lý Tuyết Yến ở một bên sốt ruột đi tới đi lui, Bành Viễn Chinh không kìm nổi mỉm cười:
- Tuyết Yến, cô đừng gấp, cũng phải chờ mọi người tan làm chứ. Bây giờ còn chưa đến giờ, hẳn là sẽ xuất hiện mau thôi.
Lý Tuyết Yến quay đầu lại nhìn Bành Viễn Chinh, thở dài nói:
- Viễn Chinh, theo lý thì không nên như vậy. Ông xã của Lệ Lệ là thư ký của lãnh đạo tỉnh, rất được lãnh đạo coi trọng. Hai mươi tám tuổi đã làm cán bộ cấp cục phó, tương lai tiền đồ vô lượng, như thế nào một việc nhỏ như thế lại làm không xong.
- Tình huống cụ thể thì chúng ta không rõ ràng lắm. Nhưng tôi cảm thấy hoặc là Âu Dương Húc Hoành không thật sự làm, hoặc là bên Sở xây dựng đã có đường rẽ nào đó.
Bành Viễn Chinh cười:
- Khi nào cô ấy ra thì hỏi tình hình sau.
- Không có đâu. Lệ Lệ tối hôm qua bảo rằng Âu Dương Húc Hoành đã gọi cho một trưởng phòng ở Sở Xây dựng. Gã Trưởng phòng kia quan hệ với ông xã Lệ Lệ rất tốt. Hạng mục của một thị trấn như chúng ta chẳng có gì là xử lý không ổn. Nếu muốn nói làm khó dễ, thì tôi nghĩ một cơ quan lớn ở tỉnh, lại đi làm khó dễ một thị trấn nhỏ như chúng ta.
Lý Tuyết Yến cau mày, vừa muốn nói gì thì đột nhiên phát hiện Lãnh Lệ Lệ đang đi ra, không khỏi vẫy tay hô to:
- Lệ Lệ, tôi ở chỗ này.
Lãnh Lệ Lệ mặc một bộ trang phục công sở màu xám, khoác áo choàng. Tướng mạo không nói là đẹp nhưng ngũ quan tinh xảo, khí chất tao nhã. Đồng thời dáng người cũng rất thướt tha.
Lãnh Lệ Lệ vẫy tay mỉm cười với Lý Tuyết Yến, duyên dáng băng qua đường cái.
Hai cô khi gặp mặt đều có chút hưng phấn, ôm chặt lấy nhau. Khi còn học đại học, tình cảm rất tốt. Hai năm qua không gặp, tất nhiên là thân thiết rồi.
Lý Tuyết Yến cười giới thiệu:
- Lệ Lệ, vị này là Chủ tịch thị trấn Bành của chúng tôi, Bành Viễn Chinh.
Lãnh Lệ Lệ mỉm cười nhìn Bành Viễn Chinh, đôi mắt hiện lên một tia sáng. Cô vươn tay ra:
- Xin chào Chủ tịch thị trấn Bành, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Tôi năm ngoái có đọc qua những bài báo viết về anh. Lãnh đạo trung ương đều tán thưởng thành phố Tân An xuất hiện một nhân tài.
- Trưởng phòng Lãnh đã quá khen, tôi làm gì mà là nhân tài chứ. Chủ tịch thị trấn chỉ là một hạng quan tép riu, sao so sánh với cán bộ Tỉnh ủy, UBND tỉnh chứ. Có xếp hàng cũng không đến phiên tôi. Haha.
Bành Viễn Chinh đùa, chưa nói tới chân thành, nhưng cũng đủ lễ phép.
Hắn lại bắt tay Lãnh Lệ Lệ hàn huyên vài câu. Thái độ không kiêu ngạo, không siểm nịnh khiến Lãnh Lệ Lệ ấn tượng sâu sắc.
- Trưởng phòng Lãnh, chúng tôi đến gấp quá, cũng không chuẩn bị gì. Tôi vừa rồi có nhìn thấy một quán cơm tây tên Mona Lisa, mời Trưởng phòng Lãnh và Trưởng phòng Âu Dương nể mặt đi dùng bữa với chúng tôi?
Lời nói của Bành Viễn Chinh khiến Lý Tuyết Yến ngẩn ra, thầm nghĩ không phải là đã thống nhất mời vợ chồng Lãnh Lệ Lệ ăn ở quán cơm phía sau, như thế nào lại đột nhiên đổi thành cơm Tây?
Lãnh Lệ Lệ cũng có chút bất ngờ, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu:
- Tôi và Tuyết Yến đã lâu không gặp, cơm trưa nhất định là phải ăn cùng nhau rồi. Nếu Chủ tịch thị trấn Bành mời khách, tôi đây cũng không khách khí nữa.
Lãnh Lệ Lệ lại nói:
- Chúng ta cứ đi trước, Âu Dương đến muộn một chút. Nếu lãnh đạo nghỉ ngơi thì anh ấy mới có thể đến được. Chúng ta cứ đi ăn trước, mặc kệ anh ấy.
Lãnh Lệ Lệ vừa nói vừa bước đến cổng cơ quan, gọi điện thoại cho Âu Dương Húc Hoành, thông báo địa điểm ăn cơm là quán cơm tây Mona Lisa phía đối diện cơ quan.
Lý Tuyết Yến quay đầu nhìn Bành Viễn Chinh, nhỏ giọng hỏi:
- Sao anh lại đột nhiên thay đổi chỗ ăn vậy?
- Tôi thấy bạn học của cô cũng là người rất có tư tưởng, rất linh động. Quán cơm Tây gần đây, vợ chồng cô ấy đi đến cũng tiện.
Bành Viễn Chinh mỉm cười.
- Cái gì là tư tưởng chứ? Cô ấy rất giản dị, không thích hoa hòe.
Lý Tuyết Yến bĩu môi:
- Anh chỉ giỏi đoán mò.
- Tuyết Yến, trước khác nay khác. Cô cũng đừng dùng ánh mắt thời còn đi học đại học để nhìn cô ấy. Tôi nhìn người không sai đâu. Những món cơm tây, cà phê khẳng định sẽ phù hợp với khẩu vị của cô ấy.
Bành Viễn Chinh thấy Lãnh Lệ Lệ đã quay lại thì liền ngừng lại không nói.
Ba người bước vào quán cơm Tây, lựa chọn một phòng yên tĩnh ở lầu hai. Căn phòng được trang hoàng theo chủ nghĩa cổ điển lãng mãn của phương Tây, cao nhã và cách điệu. Những người đến quán cơm Tây hiển nhiên là "hữu tình nhân" chiếm đa số. Đồng thời cũng là những người thuộc loại có tiền, nhân sĩ rảnh rỗi. Đủ thấy ông chủ của quán cơm này rất có phẩm vị.
Nến, rượu vang, thịt bò bít tết, cà phê, bàn ăn theo kiểu dáng Tây Âu khiến cho thực khách có cảm giác mình đang ở Châu Âu.
Thấy bộ dạng quen thuộc của Lãnh Lệ Lệ, Lý Tuyết Yến lúc này mới hiểu được, Bành Viễn Chinh quả nhiên là không có nhìn lầm. Lãnh Lệ Lệ nhất định là thường xuyên đến đây ăn cơm. Một cô gái nhanh mồm, nhanh miệng, đơn giản lúc xưa đã hoàn toàn lột xác, trở thành một phụ nữ có tư tưởng tư bản, ngày xưa không thể sánh bằng.
Lý Tuyết Yến trong lúc nhất thời, cảm giác Lãnh Lệ Lệ rất xa lạ. Mà trên thực tế, Lãnh Lệ Lệ hiện tại thích hay quan tâm gì đó, Lý Tuyết Yến gần như là không biết. Nhưng Bành Viễn Chinh lại cùng với Lãnh Lệ Lệ nói chuyện rất hợp nhau.
Lý Tuyết Yến ngồi một bên, có chút buồn bực nghe hai người nói chuyện say sưa. Có muốn chen vào cũng không chen được.
Cô tốt nghiệp đại học liền về công tác cho thị trấn, lại tận sức cho lĩnh vực quan trường. Ở phương diện giải trí thời thượng thì quả là tay gà mờ.
Bành Viễn Chinh và Lãnh Lệ Lệ càng nói chuyện càng hứng. Cuối cùng không ngờ lại chuyển sang đề tài tiếng Anh, một lĩnh vực mơ hồ xa xỉ. Từ rượu vang đến nước hoa, từ trang phục nữ sĩ cho đến cà vạt nam sĩ đều rất hợp cạ.
Lý Tuyết Yến âm thầm thở dài. Cô thật không ngờ Lãnh Lệ Lệ lại trở thành người như vậy. Càng thật không ngờ một người nhìn qua rất truyền thống và nghiêm túc như Bành Viễn Chinh, lại có tư tưởng tự nhiên, phóng khoáng, càng làm cho cô không thể tượng tượng được.
Bành Viễn Chinh và Lãnh Lệ Lệ nói chuyện hứng thú cho đến khi Âu Dương Húc Hoành đến thì mới ngưng đề tài. Kỳ thật, thì là nói chuyện tào lao, nhưng chính nhờ nó mà cảm giác xa lạ ban đầu hoàn toàn bị phá bỏ.
Âu Dương Húc Hoành dáng người không cao lắm, nhưng ngũ quan, khí độ trầm ổn, vừa thấy là biết cán bộ cơ quan. Y nở nụ cười, bắt tay với Bành Viễn Chinh và Lý Tuyết Yến.
- Đại danh của Chủ tịch thị trấn Bành ở cơ quan tỉnh cũng rất nổi tiếng. Năm ngoái, trong một lần hội nghị cán bộ cơ quan, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Đông Phương đã đề cập đến tên của Chủ tịch thị trấn Bành, nói Chủ tịch thị trấn trình độ lý luận rất cao.
Âu Dương Húc Hoành giọng nói rất ôn hòa. Loại giọng điệu này được tôi luyện sau nhiều năm phục vụ bên cạnh lãnh đạo.
- Trưởng phòng Âu Dương thật sự là quá khách khí rồi. Tôi nào có trình độ lý luận gì chứ.
Bành Viễn Chinh nhiệt tình bắt tay Âu Dương Húc Hoành, nói mấy câu kéo gần quan hệ với hai người.
Lý Tuyết Yến ngồi ở một bên, nhìn thấy tình hình thì hiểu rõ. Cho đến hiện tại, cô mới chính thức lĩnh giáo được trình độ nói chuyện làm việc của Bành Viễn Chinh. Đó không phải là tài ăn nói hoàn hảo mà là nói một cách rõ ràng, chẳng phải là thứ nịnh hót nhưng lại làm cho người ra rất dễ nghe.
Trình độ loại này đã đạt đến cảnh giới nhất định.
Lý Tuyết Yến tất nhiên là không biết, Bành Viễn Chinh trước mắt cô đã có hơn mười năm lịch duyệt của kiếp trước. Nếu hắn muốn che giấu thì tất cả những cạnh sắc đều không có một chút sơ hở nào.
Cho nên, Bành Viễn Chinh khi đi vệ sinh, vợ chồng Lãnh Lệ Lệ và Âu Dương Húc Hoành đã nhìn từ góc độ của mình mà có những đánh giá hoàn toàn khác về Bành Viễn Chinh.
- Tuyết Yến, người này rất có phong độ, có phẩm vị, biết kiềm chế. Tuyệt đối là cực phẩm trong cực phẩm. Cô gần quan được ban lộc, nhất định phải nắm bắt thật nhanh.
Lãnh Lệ Lệ hướng Lý Tuyết Yến giơ ngón tay cái lên, ánh mắt phát ra tia mờ ám.
Lý Tuyết Yến mặt đỏ lên, vừa muốn nói gì thì lại nghe Âu Dương Húc Hoành lên tiếng:
- Chủ tịch thị trấn Bành cách nói năng không tầm thường. Cảm giác không giống như một Chủ tịch thị trấn nói chuyện mà là Chủ tịch huyện.
- Chủ tịch thị trấn Bành, nói thật, chuyện của các người tôi lúc trước đã có gọi điện thoại, hẳn là không có vấn đề gì.
Âu Dương Húc Hoành trầm ngâm một chút, cười nói:
- Nhưng đột nhiên lại xảy ra chuyện. Sau khi tôi nghe Lệ Lệ nói, thì tìm hiểu một chút, hẳn là do Trưởng phòng phòng Xây dựng xã thị trấn bày ra. Tài liệu các người còn ở đó, chưa có dựa theo trình tự mà đi.
- Coi như tôi sơ sót.
Âu Dương Húc Hoành cười xin lỗi:
- Tôi đã quên một vấn đề mấu chốt. Người tôi tìm và người quản việc này giữa hai người có chút mâu thuẫn. Haha, cho nên liền xuất hiện biến cố.
- Tuy nhiên, đừng lo, chúng ta sẽ nghĩ ra biện pháp mà.
Âu Dương Húc Hoành nói đến đây thì liền không nói nữa.
Bành Viễn Chinh mỉm cười lắng nghe. Kỳ thật hắn trong lòng rất rõ ràng, mặc dù biết vấn đề nằm ở chỗ nào, nhưng với thân phận của Âu Dương Húc Hoành, hắn cũng sẽ không đi tìm người của Sở Xây dựng.
Muốn làm chuyện, chỉ có thể tìm Trưởng phòng phòng Xây dựng xã thị trấn, nhưng nếu tìm Trưởng phòng này, tất nhiên là sẽ đắc tội với người mình đã nhờ trước đó.
Theo góc độ của Âu Dương Húc Hoành, vì một hạng mục nhỏ như vậy mà đắc tội với một mối quan hệ thì thật không đáng.