Sáng hôm sau, đoàn người Hách Kiến Niên rốt cuộc đã trở về. 9 giờ sáng, xe lửa đến nơi. Hách Kiến Niên ở nhà ga gọi điện về yêu cầu Ủy ban nhân dân thị trấn phái xe đón.
Lý Tuyết Yến phái hai chiếc xe lớn và chiếc xe công của Hách Kiến Niên đi đón.
Năm ngoái, Hách Kiến Niên và đoàn người trở về, lãnh đạo và các cán bộ thị trấn ra trước cửa cơ quan nghênh đón, còn có biểu ngữ với hàng chữ đỏ thẫm "Hoan nghênh Bí thư Hách đi khảo sát thắng lợi trở về". Nhưng lần này, thì không, trước cửa cơ quan không một bóng người.
Hoan nghênh, cần tổ chức, nếu lãnh đạo thị trấn không tổ chức, cán bộ bình thường đương nhiên không chủ động.
Hơn nữa, chuyện chào đón này, tự nó là rất vô nghĩa. Các người dùng công quỹ đi du lịch, chúng tôi ở nhà làm thay công việc, bụng đầy oán khí, còn muốn chúng tôi giả vờ tươi cười đi đón?
Thật ra trước đó Cổ Lượng có nhắc khéo Bành Viễn Chinh, rằng Bí thư Hách sắp trở về, có nên phái vài người tiếp đón, đãi tiệc trưa.
Nhưng Bành Viễn Chinh gạt đi.
Hắn nói:
-Bọn họ ra ngoài khảo sát, nhân dân thị trấn cũng không biết rõ, không cần phải làm mọi người chú ý, khiêm tốn một chút thì hơn. Thị trấn nhiều công tác như vậy, không cần làm ảnh hưởng mọi người làm việc.
Lý Tuyết Yến không nói gì, Cổ Lượng thấy vậy cũng không dám nói gì nữa.
... Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Đoàn người về đến nơi, Hách Kiến Niên liếc mắt, thấy trước cửa cơ quan trống rỗng, không ai đón tiếp.
Sắc mặt Hách Kiến Niên trở nên rất khó coi. Vấn đề không phải là có nghênh đón hay không, mà quan trọng là, ông ta là Ủy viên thường vụ Quận ủy, Bí thư Đảng ủy thị trấn, thái độ thờ ơ như thế này, tương đương với một loại khiêu khích vô hình.
Xe vào sân cơ quan, lái xe cố ý ấn còi vang vang, nhưng vẫn không ai đi ra.
Vẻ mặt bình tĩnh, Hách Kiến Niên xuống xe, các lãnh đạo khác cũng lần lượt bước xuống.
Đứng lúc đó, Vương Tân Diễm xuống lầu, dường như định đi ra ngoài. Thấy đám người Hách Kiến Niên, liền dừng lại, cười nói:
-Bí thư Hách, các lãnh đạo đã về?
Hách Kiến Niên gật đầu.
Chử Lượng phía sau ông ta nhíu mày nói:
-Tiểu Vương, người của Ủy ban đâu hết rồi? Chủ tịch thị trấn Bành và Bí thư Lý không ở văn phòng sao?
-Ồ, là như thế này. Bí thư Lý đi kiểm tra công tác phát lương ở các xí nghiệp, Chủ tịch Cổ đến tập đoàn Huệ Phong nghiên cứu, Chủ tịch Bành đi họp trên quận.
Vương Tân Diễm nhẹ nhàng nói.
-Đều đi cả? Đều không ở văn phòng?
Chử Lượng ngẩn ra, lại lạnh lùng nói:
-Họ không biết hôm nay Bí thư Hách và chúng tôi trở về sao? Kiểm tra công tác cái gì!
Vương Tân Diễm im lặng không nói. Cô thầm nghĩ: chuyện của các lãnh đạo, làm sao tôi biết? Muốn biết thì đi tìm họ mà hỏi đi!
Chử Lượng còn muốn nói nữa, Hách Kiến Niên phất tay:
-Tiểu Vương, cô thông báo cho Chủ tịch thị trấn Bành, Bí thư Lý và Cổ Lượng, trưa nay về tham dự cuộc họp, tôi có việc cần sắp xếp.
-Dạ được, Bí thư Hách, để tôi đi gọi điện thoại.
Vẻ mặt Hách Kiến Niên âm trầm, ông ta đi nhanh lên lầu vào phòng làm việc của mình, thấy nơi đây vừa được quét dọn, sự phẫn nộ trong lòng dịu đi một chút.
Điền Minh mỉm cười, từ đầu hàng lang chạy tới, gõ cửa nói:
-Bí thư Hách, lãnh đạo đã trở về?
-Điền Minh?
Hách Kiến Niên thấy Điền Minh cầm khăn lau ướt sũng trong tay, nhíu mày nói:
-Cậu không ở phòng văn hóa làm việc, chạy qua cơ quan làm gì?
Điền Minh giật mình, nhẹ nhàng nói:
-Bí thư Hách, Chủ tịch thị trấn Bành điều tôi đến công tác tạm thời ở phòng Đảng chính. Hôm nay Chủ tịch thị trấn Bành đi lên quận họp. Trước khi đi, Chủ tịch Bành nói các đồng chí khác đều bận, bảo tôi dọn dẹp vệ sinh văn phòng cho Bí thư Hách.
Hách Kiến Niên biến sắc.
Điền Minh được điều đến phòng Đảng chính? Xem ra là làm việc bên cạnh Bành Viễn Chinh…Hừ, tên Bành Viễn Chinh này, rốt cuộc muốn làm cái gì? Hắn điên rồi sao?
Điền Minh chỉ là một cán bộ quá nhỏ nhoi, không đáng nhắc đến. Nhưng vấn đề mấu chốt ở chỗ, Điền Minh là người bị ông ta bỏ rơi, đem "nhét" vào phòng văn hóa, Bành Viễn Chinh không xin phép ông ta, tự tiện điều Điền Minh đến phòng Đảng chính, đây không phải là muốn tát vào mặt ông ta sao?
Hơn nữa, hắn thừa dịp ông ta không ở thị trấn, còn muốn thành lập thêm cơ cấu.
Nghĩ ngợi, Hách Kiến Niên bực bội phất tay, dập cửa đánh rầm một tiếng.
Điền Minh thở phào, lặng lẽ vào phòng vệ sinh cất giẻ lau, sau đó trở lại phòng Đảng chính.
Một lúc sau, Chử Lượng tới gõ cửa văn phòng Hách Kiến Niên.
Một lúc lâu sau, Hách Kiến Niên mới nói một cách bực bội:
-Vào đi!
Chử Lượng đẩy cửa đi vào, cười nói:
-Bí thư Hách.
-Ngồi đi.
Hách Kiến Niên liếc nhìn Chử Lượng:
-Mấy người Bành Viễn Chinh, Lý Tuyết Yến và Cổ Lượng có quay về không?
-Cổ Lượng đã quay lại, Lý Tuyết Yến thì chưa. Còn Chủ tịch thị trấn Bành, nghe nói họp trên quận, trưa nay không về được.
Chử Lượng đáp.
Hách Kiến Niên giận dữ, đột nhiên vỗ bàn:
-Họp cái gì chứ? Ở quận có hội nghị sao tôi không biết? Lập tức gọi điện thoại cho hắn, bảo hắn trở về! Không, Lý Tuyết Yến về, cậu bảo cô ta đến chỗ tôi!
Sự tức tối của Hách Kiến Niên đã lên tới cực điểm, đến mức sắp bùng nổ. Chử Lượng thấy ông ta như vậy, cũng không dám đứng lâu, y vốn chỉ muốn thông báo cho Hách Kiến Niên biết tình hình thôi.
Chử Lượng vừa bước chân ra khỏi văn phòng của Hách Kiến Niên, sau lưng chợt nghe trong văn phòng vang lên tiếng gầm gừ phẫn nộ...
...
Bành Viễn Chinh thật sự là đang họp trên quận. Sáng hôm nay quận triệu tập hội nghị về công tác kinh tế, ngoài lãnh đạo quận, các lãnh đạo ban ngành và Chủ tịch xã, thị trấn, người phụ trách xí nghiệp đều có mặt.
Chủ tịch quận Cố Kế Minh, trước kia là Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại, rất am hiểu về công tác kinh tế. Đầu năm y nhận chức, liền đưa ra công trình "5321", nghĩa là bao gồm năm phương diện, đẩy mạnh ba lĩnh vực công nghiệp, thương nghiệp và dịch vụ, hình thành hai điểm sáng, xây dựng một quận phát triển mạnh mẽ về kinh tế, giàu có và sung túc.
Hội nghị lần này chủ yếu là tổng kết nửa năm thực hiện công trình 5321. Bởi vì đây là công tác chủ đạo do chính Cổ Khải Minh đề xuất, cho nên ông ta rất coi trọng.
Lúc Ủy ban nhân dân thị trấn gọi điện cho Bành Viễn Chinh, Cố Khải Minh còn đang nói chuyện. Ông nói dài và có hệ thống, có nhiều ý nghĩ mới mẻ. Có nhiều người ngồi nghe gà gật, nhưng Bành Viễn Chinh cảm thấy rất thú vị.
Nhan lúc vào phòng vệ sinh, Bành Viễn Chinh điện thoại về thị trấn, nói hắn đang họp, không về được.
Cuộc họp kéo dài. Nghe nói Chủ tịch quận Cố đã chỉ thị cho nhân viên đặt cơm hộp, chuẩn bị ăn cơm ngay tại hội trường rồi họp tiếp.
…
Thị trấn Vân Thủy.
Hách Kiến Niên vẻ mặt âm trầm, lấy lại bình tĩnh, nhấc điện thoại gọi cho Trưởng ban Tổ chức cán bộ Quận ủy Tôn. Nói chuyện xong, vẻ mặt ông ta mới dịu xuống.
Hách Kiến Niên biết tình thế đã tới hồi ác liệt. Tình hình thị trấn Vân Thủy không thể "dàn xếp" cũng không thể để kéo dài. Bành Viễn Chinh mới đến được mấy tháng, nếu qua một năm, năm rưỡi, quyền lực sẽ hoàn toàn nằm trong tay hắn.
Ông ta đã trao đổi với Trưởng ban tổ chức cán bộ Tôn, sẽ nhân lúc Vi Minh Hỉ về hưu, tiến hành điều chỉnh bộ máy Đảng chính thị trấn Vân Thủy. Ông a không thể động đến Bành Viễn Chinh, nhưng có thể động đến mấy cấp phó, hoàn toàn cô lập Bành Viễn Chinh.
Trên thực tế, Vi Minh Hỉ lui, nếu Quý Kiến Quốc và Cổ Lượng bị "điều chỉnh", thậm chí chuyển đi, Bành Viễn Chinh gần như trở thành cô đơn, chỉ còn một mình Lý Tuyết Yến ủng hộ.
Chử Lượng lại gõ cửa, bước vào:
-Bí thư Hách, đã giữa trưa, chúng ta đến nhà ăn ăm cơm đi, Lý Tuyết Yến đã trở lại.
Hách Kiến Niên gật đầu, bỗng nhiên đứng dậy trầm giọng nói:
-Đi! Cơm vẫn phải ăn thôi! Chủ tịch thị trấn Bành có về không?
Chử Lượng lắc đầu.
-Mặc kệ hắn. Chúng ta ăn cơm trước. Tôi muốn xem hắn sĩ diện với tôi cho tới lúc nào?
Hách Kiến Niên phẩy tay bỏ đi.
Ánh mắt Chử Lượng lóe lên, do dự một chút rồi cũng đi theo. Chử Lượng cảm giác mấy ngày nay bọn họ rời khỏi thị trấn, quyền lực trong tay Bành Viễn Chinh mạnh lên rất nhiều, Hách Kiến Niên đã lờ mờ có dấu hiệu mất đi sự kiểm soát tình hình.