- Khốn kiếp, chẳng hiểu ra làm sao cả.
Hách Kiến Niên phẫn nộ gào lên. Ông ta ngàn vạn lần không ngờ, Bành Viễn Chinh đã vì một Vi Minh Hỉ đã về hưu, một người từ đầu đến cuối chẳng quan trọng gì đối với thị trấn lại trở mặt với mình.
Ngay cả đám người Chử Lượng cũng không thể tin nổi. Muốn nói Bành Viễn Chinh vì tranh quyền mà chống lại Hách Kiến Niên thì còn có lý do, nhưng vì một Vi Minh Hỉ thì đáng sao?
Bởi vậy còn đắc tội với Ngô Minh Quánh, Thi Bình và Khuông Nhã Lam thì càng không đáng.
Lý Tuyết Yến đôi mắt lóe lên ánh sáng khác thường.
Biểu hiện của Bành Viễn Chinh theo như cô thấy là có chút kích động. Nhưng loại kích động của người trẻ tuổi này khiến cô nhận thấy Bành Viễn Chinh quả quyết là giấu thủ đoạn đằng sau. Đồng thời đó cũng là tinh thần trọng nghĩa và tâm huyết thật sự của một người đàn ông.
Người trong quan trường, cán bộ lãnh đạo không thể không có tâm huyết. Nếu không sẽ vì lợi ích mà bỏ qua chính nghĩa lương tri.
Sai! Một sai lầm lớn
Cảm giác khó chịu nhất chính là ba người Ngô Minh Quánh.
Theo lý thuyết, là người mới thì hẳn phải hòa hợp với người cũ. Cho dù là bình thường có chút mâu thuẫn, thì với một đồng chí lão thành sắp về hưu cũng không thể không nể mặt vài phần.
Nhưng Hách Kiến Niên lại không nghĩ như thế.
Chỉ có đám người Chử Lượng là hiểu Hách Kiến Niên. Hách Kiến Niên nhìn qua thì tưởng như tốt bụng. Nhưng kỳ thật thì trong lòng lại hay ghi thù. Vi Minh Hỉ ngày đó hay chống đối ông, và là người thứ nhất đầu nhập vào Bành Viễn Chinh. Điều này trực tiếp chọc giận Hách Kiến Niên, khiến ông ta hận thấu xương.
Muốn nói ngày thường, Vi Minh Hỉ không mặn không nhạt, nhiều lắm là khiến Hách Kiến Niên sinh ra phản cảm. Nhưng sự phản bội trực tiếp khiến Hách Kiến Niên không thể chịu nổi, đến bây giờ vẫn còn canh cánh trong lòng.
Ông ta cũng không phải là không muốn đưa tiễn Vi Minh Hỉ. Cán bộ lão thành về hưu, nên đưa hay là muốn đưa thì cũng đều là quy tắc trong quan trường. Ngay cả Hách Kiến Niên cũng không thể không tuân thủ quy cũ. Chỉ có điều ông ta không muốn tham gia, và cũng không thích tham gia. Ông ta chuẩn bị ngày mai hoặc ngày mốt sẽ bảo Bành Viễn Chinh ra mặt đưa tiễn là được rồi.
Nhưng không ngờ, "điểm cẩn thận suy nghĩ" ấy của ông ta lại trực tiếp châm mồi lửa vào tâm huyết của Bành Viễn Chinh.
Lý Tuyết Yến im lặng bỏ đi, sau đó là Quý Kiến Quốc và Cổ Lượng.
Chử Lượng xoa tay, miễn cưỡng cười:
- Bí thư Hách, ngài đừng nóng giận. Không đáng phải tức giận với cái hạng người này.
Hách Kiến Niên cười lạnh lùng:
- Đồng chí Chử Lượng, trời thì phải mưa, lớn thì phải lập gia đình, ai cũng không ngăn cản được. Cứ theo ý của cậu ta đi. Cậu hãy sắp xếp một bữa cơm ở Cát Tường. Tôi thật ra muốn nhìn thấy, thiếu hắn ta trời có sụp xuống không?
Vì đưa tiễn Vi Minh Hỉ, Chủ tịch thị trấn Bành và Bí thư Hách vỗ bàn tức giận nhau. Tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp cơ quan. Rất nhiều cán bộ có chút trợn mắt há hốc mồm. Ai cũng không thể tưởng tượng được, Bành Viễn Chinh không ngờ lại vì Vi Minh Hỉ, một đồng chí lão thành về hưu mà trở mặt với Hách Kiến Niên.
- Chủ tịch thị trấn Bành thật ra là người tốt. Đáng tiếc vì Vi Minh Hỉ mà trở mặt với Bí thư Hách. Thật không đáng.
- Cũng khó cho Chủ tịch thị trấn Bành. Một lãnh đạo trượng nghĩa và có tâm huyết như vậy thật sự là không thấy nhiều lắm.
Lý Tân Hoa cùng với Điền Minh vội vàng xuống lầu, bên tai truyền đến tiếng khe khẽ thảo luận của một số cán bộ, sắc mặt đều có chút phức tạp. Trong mặt hai người, Bành Viễn Chinh tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng không phải là người dễ kích động. Tuyệt đối không có sự kích động giống như người trẻ tuổi bình thường. Nhưng hôm nay lại vì sao?
Ngũ Phúc lầu.
Tại một căn phòng, Bành Viễn Chinh và Vi Minh Hỉ ngồi cùng một chỗ. Trên bàn bày đầy thức ăn. Không bao lâu sau, Lý Tân Hoa và Điền Minh cũng đã đến, im lặng ngồi xuống. Ngẫm nghĩ một chút, Điền Minh lại đứng dậy rót rượu cho Bành Viễn Chinh và Vi Minh Hỉ.
- Lão Vi, hôm nay, tôi, đồng chí Tân Hoa, đồng chí Điền Minh với ngài cùng nhau ăn một bữa cơm. Đợi đến ngày mai hoặc ngày mốt, bộ máy lãnh đạo thị trấn và cán bộ bộ môn sẽ cùng tiễn đưa ngài. Chúng ta hôm nay coi như là người nhà, cùng uống với nhau một ly.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, nâng ly mời Vi Minh Hỉ.
Vi Minh Hỉ sắc mặt đỏ lên, run run giơ ly rượu uống một hơi cạn sạch. Sau đó đặt ly rượu xuống, thảm thiết khóc lên.
- Chủ tịch thị trấn Bành, tình nghĩa của cậu như vậy, lão Vi tôi xin ghi nhớ trong lòng. Lão Vi tôi ở thị trấn Vân Thủy hơn hai mươi năm, nay khi đến lúc về hưu thì chỉ có một mình Chủ tịch thị trấn Bành là còn nhớ đến tôi.
Vi Minh Hỉ lau nước mắt, đứng dậy không ngờ khom lưng cúi người trước Bành Viễn Chinh, nước mắt lại tuôn rơi.
- Lão Vi, ngài làm gì vậy? Điền Minh, mau đỡ Chủ tịch Vi dậy.
Bành Viễn Chinh thở dài.
Kỳ thật thì Vi Minh Hỉ cũng không phải là thèm miếng ăn. Nhưng hôm nay, bộ máy Hách Kiến Niên tổ chức hoan nghênh người mới, nhưng lại độc nhất không cho ông tham gia. Điều này chính là một sự sỉ nhục. Nói là hôm nào, nhưng hôm nay Vi Minh Hỉ phải rời khỏi chính quyền thị trấn Vân Thủy, ông còn có thể trở về sao? Không thể.
Vi Minh Hỉ biết Bành Viễn Chinh vì ông mà trở mặt với Hách Kiến Niên, nên trong lòng không chỉ có mỗi cảm động mà nhiều loại cảm xúc đan xen một chỗ. Cuối cùng không khống chế được, ngay trước mặt Điền Minh và Lý Tân Hoa khóc thành tiếng.
- Cám ơn Chủ tịch thị trấn Bành, ơn đức của cậu tôi không cảm tạ hết được. Ngày sau lão Vi tôi nhất định sẽ đền đáp. Cũng xin cảm ơn Tiểu Lý và Tiểu Minh, cảm ơn hai người có thể mạo hiểm đến đây đưa tiễn tôi. Khi lão Vi tôi còn tại vị thì cũng chẳng giúp được các người. Nơi này chỉ có một câu: Hãy cố gắng đi theo Chủ tịch thị trấn Bành, tương lai sẽ không bị thiệt.
- Lão Vi tôi nhìn người cho tới giờ không sai. Mau, tôi và các người cùng cạn ly.
Vi Minh Hỉ cảm xúc dần dần khống chế, bắt đầu nâng ly uống rượu với Lý Tân Hoa và Điền Minh.
Nói thật, hôm nay Điền Minh và Lý Tân Hoa có thể đến đây để đưa tiễn chủ yếu là vì Bành Viễn Chinh. Nếu đơn thuần là vì Vi Minh Hỉ thì chắc bọn họ đã từ chối rồi. Chân chính khiến bọn họ hôm nay đến đây là vì tâm huyết của Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh đều không thể vì một người không có lợi ích gì như Vi Minh Hỉ mà "tức sùi bọt mép", huống chi là cấp dưới như bọn họ. Lúc này, Lý Tân Hoa và Điền Minh bắt đầu tin tưởng lời Lý Tuyết Yến đã nói với bọn họ. Bành Viễn Chinh là một lãnh đạo có thể kiên định đi theo tới cùng.
Tức là rất khoan dung nhưng lại rất nghiêm khắc. Đối nhân xử thế trượng nghĩa nhưng làm việc lại có thủ đoạn lôi đình.
Bốn người uống vào vài ly rượu thì cửa phòng bị đẩy ra. Lý Tuyết Yến đi đầu, Quý Kiến Quốc, Cổ Lượng đi theo sau. Bọn họ ở bữa tiệc Hách Kiến Niên tổ chức mời người mới, uống vài ba ly rượu rồi nương theo lý do đi vào nhà vệ sinh mà chuồn mất.
Bọn họ sở dĩ tham gia bữa tiệc, không phải là sợ Hách Kiến Niên trả đũa. Bọn họ là quân chủ lực của Bành Viễn Chinh, Bành Viễn Chinh đã công khai khai chiến với Hách Kiến Niên, bọn họ còn e dè cái gì?
Nếu bằng mặt mà không bằng lòng, chi bằng xé rách nó luôn.
Nhưng bọn họ là nể mặt Ngô Minh Quách, Thi Bình và Khuông Nhã Lam ba lãnh đạo vừa mới đến thị trấn. Đồng thời, chỉ cần ba bọn họ đến trình diện thì coi như là đại diện cho Bành Viễn Chinh.
Lý Tuyết Yến mỉm cười:
- Chủ tịch thị trấn Bành, lão Vi, chúng tôi cũng đến tham gia náo nhiệt.
- Đúng vậy, lão Vi, nhiều năm trôi qua thật nhanh. Ngài cũng phải về hưu. Ai, chúng ta đều đã già rồi.
Quý Kiến Quốc mỉm cười.
Cổ Lượng tuy rằng không nói cái gì, nhưng cũng tìm vị trí ngồi xuống.
Tuy rằng biết rõ ba người Lý Tuyết Yến vì nể mặt Bành Viễn Chinh mới đến, chứ cũng không phải coi trọng tình cảm đồng nghiệp với nhau. Nhưng Vi Minh Hỉ vẫn có chút cảm động, đôi mắt lại đỏ lên, run run bắt tay đứng dậy nói lời cảm ơn không ngừng:
- Cảm ơn Phó bí thư Lý, cám ơn lão Quý, cảm ơn Phó chủ tịch Cổ. Cảm ơn, cảm ơn.
Vi Minh Hỉ lúc này uống rượu say mèm, đầu lưỡi cũng tê dại. Bành Viễn Chinh và những người khác cũng uống nhiều một chút. Tuy rằng không đến mức say lúy túy, nhưng cũng đều có bảy tám phần cảm giác say.
Mà bên Hách Kiến Niên thì không khí cũng rất nặng nề. Mặc kệ Hách Kiến Niên nói như thế nào, cũng không quan tâm đến đám người Chử Lượng, Ngô Minh Quánh đều kiên trì nói tửu lượng của mình có hạn, một ly rượu trắng cũng không thèm uống.
Đàn ông như y mà còn không uống thì Khuông Nhã Lam và Thi Bình hai nữ đồng chí càng không cần phải nói. Các cô uống một chút rượu vang đỏ, rồi sau đó dừng lại.
Hách Kiến Niên trong lòng cảm thấy không vui, cũng liền uống liên tiếp mấy ly.
Sau khi tan tiệc, đoàn người bước vào cơ quan thị trấn. Bành Viễn Chinh, Lý Tuyết Yến, Cổ Lượng và Quý Kiến Quốc bốn người cũng chậm rãi đi đến. Còn về phần Vi Minh Hỉ thì sớm đã được Lý Tân Hoa và Điền Minh đưa về nhà.
Hách Kiến Niên quay đầu lại nhìn bốn người Bành Viễn Chinh, con ngươi lóe ra sự hung ác. Ông ta giương tay chỉ vào Bành Viễn Chinh, vừa muốn nương theo cảm giác say mà mắng Bành Viễn Chinh. Chử Lượng cảm thấy tình thế không ổn, khẩn trương cùng với Hoàng Hà mỗi người một bên, không để Hách Kiến Niên nói gì liền đưa ông ta vào trong văn phòng nằm nghỉ.
Có mâu thuẫn thì mâu thuẫn, muốn trở mặt thì trở mặt. Nhưng đây đều là bộ máy lãnh đạo. Nếu Hách Kiến Niên ở trong sân trước mặt mọi người đánh mất thần thái, thì uy tín của Bí thư Đảng ủy thị trấn chỉ sợ cũng tan thành mây khói thôi.
Ngô Minh Quánh, Thi Bình âm thầm liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương đọc được sự bất đắc dĩ và xấu hổ.
Hai người vừa mới được đề bạt lên cán bộ cấp Phó phòng. Bọn họ căn bản không nghĩ đến chính mình đến thị trấn nhậm chức lại khiến cho Bí thư Đảng ủy và Chủ tịch thị trấn đấu nhau kịch liệt như vậy, khiến cho cõi lòng tràn đầy nhiệt tình và mãn nguyện đều giống như bị giội một gáo nước lạnh vào đầu.
Hai người trong lòng hiểu rất rõ, ba người mới đến đều là "ngoại lai", trước mắt đang đứng trước vấn đề chọn thành hàng. Nếu không chọn lựa một nơi để gia nhập, tương lai chỉ sợ là khó làm việc. Cái gọi là khai triển công tác chỉ là lời nói suông.
Haiz! Thi Bình khe khẽ thở dài, hạ giọng nói:
- Lão Ngô, cho dù là cái hố lửa, thì cũng chỉ có thể nhảy xuống. Bành Viễn Chinh tuổi trẻ mạnh mẽ, cứng rắn, năng lực rất mạnh, nghe nói cũng có chút bối cảnh. Quan trọng hơn, anh ta lại là người của Chủ tịch quận Cố, chúng ta không còn sự lựa chọn.
Ngô Minh Quánh nhìn Khuông Nhã Lam đang đi đằng trước, nhỏ giọng nói:
- Hách Kiến Niên tuy rằng là Ủy viên thường vụ quận ủy, nhưng chỉ là làm nền, chẳng có cái thực chức. Tôi xem, Bành Viễn Chinh sớm muộn gì cũng tiếp nhận vị trí của ông ta, giống như Chủ tịch quận Cố sớm muộn gì cũng trở thành Bí thư Quận ủy.
Lúc này, đám người Bành Viễn Chinh đi đến.
Ngô Minh Quánh quyết định thật nhanh, xoay người hướng Bành Viễn Chinh cười nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành.