Từ phòng Cố Khải Minh đi ra, Bành Viễn Chinh ngay sau đó lại lên lầu.
Mạc Xuất Hải nhìn theo bóng dáng của Bành Viễn Chinh, rồi quay đầu vào văn phòng Cố Khải Minh.
- Như thế nào, cậu ta lên phòng Bí thư Tần à?
Cố Khải Minh dường như sớm có sự đoán trước, liền ngẩng đầu hỏi một câu.
Mạc Xuất Hải gật đầu nói:
- Chủ tịch quận Cố, kỳ thật thì chẳng sao cả. Tôi tin tưởng, Tiểu Bành là người thông minh. Cậu ấy sẽ có chủ kiến của mình.
- Cứ hy vọng là như thế.
Cố Khải Minh có chút mệt mỏi, phất tay, ra hiệu Mạc Xuất Hải có thể đi rồi.
Mạc Xuất Hải im lặng rời khỏi.
Nhìn theo bóng dáng của Mạc Xuất Hải, Cố Khải Minh sắc mặt âm trầm xuống dưới, lạnh lùng cười. Lúc này, y quả thực phải chửi chó má. "Tần Phượng cô sắp bị điều đến thành phố Trạch Lâm rồi còn gì? Còn cùng bố tranh đoạt gì sao? Đây không phải là vô nghĩa à?"
Y lại không biết, Tần Phượng nhắm là chính vị trí của một Phó chủ tịch thành phố Tân An chứ không phải thành phố Trạch Lâm.
Cô một đường đặc biệt đề bạt. Vị trí Bí thư Quận ủy cũng đã hoàn thành đầy đủ, chiến tích hiển hách. Lúc này đây đối với cô mà nói thì là một cơ hội duy nhất. Một khi bỏ qua cơ hội này, với cái tuổi ba lăm, cô sẽ không còn hy vọng lên chức nữa. Nếu muốn được đi cao hơn, đối với Tần Phượng mà nói, cơ hội này tất nhiên là quý báu.
Cô sẽ không dễ dàng buông tha cho nó.
Trước mắt, cô chỉ có năm phần nắm chắc. Còn năm phần còn lại là cần cô cố gắng tranh thủ làm công tác. Vị ở thành phố sắp sửa lui về tuyến hai khoảng cách chỉ còn mấy tháng, cô có thể tái thu hoạch thêm một chiến tích chói mắt nữa. Như vậy, lý lịch chính trị của cô sẽ đậm màu hơn, gia tăng lực thuyết phục. Ở tỉnh và thành phố đều đã suy xét.
Mà trước mắt, ở thành phố vẫn chưa có nữ Phó chủ tịch thành phố. Căn cứ vào yêu cầu chính sách của trung ương, chính quyền địa phương cần đề cao tỷ lệ nữ cán bộ lãnh đạo. Mà phóng nhãn ra toàn bộ thành phố, người điều kiện phù hợp không nhiều lắm. Cô chính là một trong những người thích hợp nhất.
Cô tìm Bành Viễn Chinh, tâm tính trên cơ bản là muốn cùng Cố Khải Minh phụ họa thêm. Chỉ có điều, cô so với Cố Khải Minh suy xét xa hơn. Phương thức cũng sẽ trực tiếp hơn.
Bành Viễn Chinh thảo luận trong phòng Cố Khải Minh, Tần Phượng trên lầu cũng nắm được tin tức. Cô trong lòng rất rõ ràng, nếu là người khác, cô có trăm phần trăm nắm chắc tranh thủ. Nhưng đối với cái loại cứng đầu cứng cổ như Bành Viễn Chinh, cô thật đúng là không có nắm chắc.
Nhưng cô cảm thấy chính mình vẫn còn có ưu thế. Cô dù sao cũng là Bí thư Quận ủy, là nhân vật số một ở quận. Muốn bắt tay vào hạng mục này khẳng định cũng phải coi trọng cô. Cố Khải Minh muốn đem hạng mục này khống chế trong phạm vi UBND quận, sao còn muốn cô đáp ứng hay ủng hộ chứ.
Khả năng người bình thường xem ra, bất kể là ai nắm bắt hạng mục này, Tần Phượng là Bí thư Quận ủy đều đã nằm ở vị trí đầu tiên. Mặt mũi như thế, thường quy như thế, nhưng dưới tình huống đặc biệt thì không nhất định là như thế. Công trình 5321 là do Cố Khải Minh đẩy mạnh, thuộc về UBND quận, chẳng liên quan gì đến quận ủy. Cho nên Tần Phượng cũng chẳng nhiệt tình gì.
Tần Phượng do bức thiết cần chiến tích, đã nghĩ đến việc nắm chặt vào trong tay, cần có hướng đi dẫn đường thích hợp cho mình.
Bành Viễn Chinh đi trên hành lang, liền đụng phải thư ký Tần Phượng Thẩm Ngọc Lan.
- Chủ tịch thị trấn Bành đã đến, Bí thư Tần chờ anh đã một tiếng.
Thẩm Ngọc Lan cười đầy thâm ý.
Bành Viễn Chinh xấu hổ cười. Một giờ này là khoảng thời gian hắn ở trong phòng của Cố Khải Minh. Xem ra, trước khi hắn đến gặp Cố Khải Minh thì Tần Phượng đã biết tin tức này. Mặt khác, hắn đến chỗ của Tần Phượng, Cố Khải Minh dưới lầu làm sao mà không biết?
- Bí thư Tần, tôi muốn báo cáo công tác với lãnh đạo.
Bành Viễn Chinh không nói gì với Thẩm Ngọc Lan, trực tiếp bước về phía văn phòng của Trần Phượng.
Khi gõ cửa, bên trong cũng chẳng có động tĩnh gì. Bành Viễn Chinh nhíu mày, lại nhẹ nhàng gõ thêm hai tiếng. Bên trong lúc này mới truyền đến thanh âm không nhanh không chậm của Tần Phượng:
- Mời vào!
Bành Viễn Chinh lấy lại bình tĩnh, đẩy cửa bước vào.
Khác với lần trước, lần này, quần áo của Tần Phượng rất thư nhàn. Một bộ đồ thể thao màu vàng nhạt, chân mang đôi giày thể thao màu trắng. Cả người nhìn qua rất thanh thịch, thiếu một chút hơi thở quan trường và quyền lực uy nghiêm.
Tần Phượng đang tưới nước cho bồn hoa phong lan, đầu cũng không quay lại, thản nhiên nói:
- Đồng chí Tiểu Bành, cậu cứ ngồi trước, tôi đang bận tưới hoa.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ vào trong phòng, khiến cho cả người cô như ánh lên một đạo hào quang. Dáng người Tần Phượng thon dài, đứng ở nơi đó chuyên chú vào công việc tưới hoa, động tác cẩn thận tỉ mỉ.
Bành Viễn Chinh không có ngồi xuống, mà lẳng lặng đứng chờ.
Thật lâu sau, Tần Phượng mới chậm rãi xoay người lại, buông cái bình tưới trong tay, liếc mắt nhìn Bành Viễn Chinh:
- Sao không ngồi đi? Ngồi đi.
- Cám ơn Bí thư Tần!
Bành Viễn Chinh lúc này mới ngồi xuống.
Tần Phượng bước ra phía sau bàn làm việc của mình ngồi xuống, sau đó hướng đến Bành Viễn Chinh, cũng không dây dưa dông dài, trực tiếp đi vào đề chính:
- Biết hôm nay tôi gọi cậu đến đây làm gì không?
- Không biết, xin lãnh đạo cứ ra chỉ thị.
Bành Viễn Chinh thái độ tất cung tất kính.
Xem hắn như vậy, Tần Phượng trong lòng không khỏi có chút xấu hổ. Vì sự không thoải mái của lần trước, Tần Phượng biết rằng, Bành Viễn Chinh lúc này cung kính tám phần chỉ là giả vờ.
- Tôi nghe nói qua một chút tình huống. Ngày hôm qua, khi đi cùng với Phó chủ tịch thành phố Tiêu đi khảo sát điều tra nghiên cứu, cũng thấy được một số vấn đề. Tôi ăn ngay nói thật, cậu là Chủ tịch thị trấn cùng với Bí thư Đảng ủy thị trấn Hách Kiến Niên dường như không hợp, đúng không?
Tần Phượng ánh mắt trở nên rất lợi hại.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, vừa muốn giải thích thì Tần Phượng lại khoát tay:
- Cậu không cần giải thích với tôi, mà tôi cũng không cần phải nghe giải thích. Hách Kiến Niên là ai, còn cậu là cán bộ có phong cách như thế nào, trong lòng tôi đều rất rõ ràng.
- Hách Kiến Niên ở thị trấn Vân Thủy đã nhiều năm nay, thành tích cũng như vấn đề tồn tại, lãnh đạo quận, bất kể là Chủ tịch quận Cố hay là tôi cũng như các lãnh đạo khu khác đều rất minh bạch. Còn đồng chí trẻ tuổi như cậy, tuổi trẻ khí thịnh, công tác nhiệt tình, ở quận cũng có đánh giá chính xác.
- Hiện tại, từ trung ương đến địa phương đều gia tăng cải cách mở cửa, đẩy mạnh kinh tế phát triển. Dưới bối cảnh như thế, người có tinh thần như cậu, năng lượng công tác mạnh thì còn cần có một sân khấu lớn hơn nữa.
- Ngày hôm qua, sau khi từ thị trấn Vân Thủy trở về, tôi có một suy xét. Vì để đảm bảo tính ổn định của công tác ở thị trấn Vân Thủy, vì để đảm bảo cho những cán bộ trẻ tuổi như cậu giỏi về quản lý kinh tế có được một sân khấu rộng lớn hơn, tôi muốn điều chỉnh công tác của đồng chí Hách Kiến Niên, và đang chuẩn bị hướng Thành ủy báo cáo.
Tần Phượng nói đến đây, hơi tạm dừng một chút, cấp cho Bành Viễn Chinh có thời gian để tiêu hóa.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, âm thầm cau mày.
Hắn thật không ngờ, Tần Phượng quanh co lòng vòng như vậy, còn lấy việc điều chỉnh công tác của Hách Kiến Niên để làm đầu đề cho mình. Không thể không nói, thủ đoạn của người đàn bà này thật sự quá lợi hại. Nếu Bành Viễn Chinh không phải là một người tái sinh, hiểu rõ tình đời trong quan trường, khẳng định sẽ bị cô ta chặt chẽ khống chế trong tay.
Nếu ở quận điều chỉnh Hách Kiến Niên thì thị trấn Vân Thủy sẽ do Bành Viễn Chinh định đoạt. Ai cũng hiểu được đạo lý này.
Nhưng Bành Viễn Chinh trong lòng lại cảm thấy không vui. Bởi vì hắn đến thị trấn nhậm chức Chủ tịch chưa đến nửa năm. Nếu lúc này Hách Kiến Niên đi rồi, vị trí Bí thư Đảng ủy thị trấn chỉ sợ cũng tạm thời không đến phiên hắn. Trừ phi….
Trừ phi ở quận tạm thời không bổ nhiệm Bí thư Đảng ủy thị trấn, khiến Bành Viễn Chinh lấy thân phận Chủ tịch thị trấn chủ trì công tác. Sau đó một năm rưỡi hai năm mới thuận lý thành chương tiếp nhận chức vụ.
Nếu Tần Phượng tiếp tục làm Bí thư quận ủy, Bành Viễn Chinh cũng sẽ tin tưởng cô ta an bài được. Nhưng vấn đề hiện tại là, Bành Viễn Chinh mới từ Tống Quả biết được tin tức Tần Phượng đang âm thầm tranh chức Phó chủ tịch thành phố. Dưới bối cảnh như vậy, Bành Viễn Chinh trong lòng rất rõ ràng, Tần Phượng hứa hẹn như vậy, trên cơ bản là ngân phiếu khống.
Cô nếu lên chức đi rồi, còn có thể quản lý được việc này sao?
Mà kế tiếp, mặc kệ ai làm Bí thư Quận ủy đều sẽ bổ nhiệm Bí thư Đảng ủy thị trấn. Bành Viễn Chinh vẫn chỉ là một Chủ tịch thị trấn.
Nếu Cố Khải Minh nói lời này, Bành Viễn Chinh có thể tin được mấy phần. Còn về Tần Phượng, haha, cũng chỉ là để nghe thôi.
Nghĩ đến đây, Bành Viễn Chinh thần sắc càng thêm bình tĩnh. Hắn mỉm cười, sống lưng thẳng tắp.
- Cám ơn Bí thư Tần đã chiếu cố. Xin lãnh đạo cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng công tác, không phụ lòng lãnh đạo quận ủy đã tín nhiệm tôi.
Tần Phượng nhướng mày, thầm nghĩ:"Tôi chiếu cố cậu cái rắm đấy. Lão nương ám chỉ trực tiếp như vậy, cậu còn giả bộ ngớ ngẩn để lừa lão nương à? Chẳng lẽ tên tiểu tử này quyết tâm đi cùng Cố Khải Minh?"
Suy nghĩ như thế, Tần Phượng sắc mặt liền chìm xuống. Cô ngưng giọng nói:
- Công tác gần đây của cậu rất có thành tích. Hạng mục cải tạo phố buôn bán thành công thực thi, cùng xí nghiệp Tín Kiệt hợp tác đẩy mạnh. Hạng mục này tôi sẽ đích thân quản lý. Nếu cậu có khó khăn gì thì có thể trực tiếp báo cáo với tôi.
Tần Phượng tăng cường giọng điệu "trực tiếp báo cáo với tôi", sau đó lại kẹp súng mang bổng nói:
- Quận ủy gần đây thành lập tổ công tác hạng mục dự án. Tôi tự mình đảm nhiệm chức tổ trưởng. Chủ tịch quận Cố đảm nhiệm chức Phó tổ trưởng. Tôi hy vọng cậu có thể lấy đại cục làm trọng, dưới sự lãnh đạo của quận ủy và UBND đẩy mạnh hạng mục này.
Bành Viễn Chinh trong lòng cười lạnh, nhưng ngoài miệng thì lại kính cẩn cười khổ:
- Bí thư Tần, hạng mục này kỳ thật còn chưa thành lập. Tôi chỉ là tiếp xúc với đối phương một lần, đơn giản nói ra ý đồ hợp tác. Khoảng cách chân chính hợp tác còn cách xa vạn dặm.
Bành Viễn Chinh hồn nhiên không để ý đến sắc mặt của Tần Phượng trở nên rất khó coi, lại nói thêm một câu:
- Bí thư Tần, một hạng mục đầu tư lớn như vậy, đối phương khẳng định là phải suy xét thận trọng. Theo tôi được biết, thị trấn chúng ta chỉ là một trong ba điểm mà xí nghiệp Tín Kiệt đang chú ý. Còn hai điểm khác là nằm ở khu huyện khác.
- Đương nhiên, xin lãnh đạo cứ yên tâm. Đối với cá nhân tôi mà nói, nhất định sẽ dốc hết toàn lực tranh thủ hạng mục này. Như vậy đi, tháng sau tôi sẽ bàn bạc lại với Hoàng Bách Thừa một lần. Nếu có cửa thì tôi lại đến báo cáo với Bí thư Tần.