Nhưng Vi Minh Hỉ đang sốt ruột vì vợ bệnh, cũng không giằng co với Hướng Thiếu Niên nữa, liền chạy lên lầu hai, gõ cửa văn phòng Hách Kiến Niên.
Hách Kiến Niên đóng cửa không ra, tâm trạng hết sức bực bội. Sự quật khởi của Bành Viễn Chinh ở thị trấn đã không thể ngăn chặn được nữa. Ông ta là Bí thư Đảng ủy, chợt trở thành vật bài trí, quyền lực sa sút, uy tín mất sạch, tương lai mờ mịt, đủ loại cảm xúc tiêu cực phức tạp quẩn quanh trong đầu Hách Kiến Niên.
- Ai? Vào đi!
Nghe có tiếng gõ cửa, Hách Kiến Niên bực mình nói.
- Bí thư Hách, xin lãnh đạo giúp cho, vợ tôi phát bệnh, tôi muốn nhờ thị trấn phái xe đưa đi bệnh viện.
Vi Minh Hỉ có việc cầu người, đương nhiên là phải hạ mình năn nỉ.
Nhưng Hách Kiến Niên đang bực bội, thấy Vi Minh Hỉ càng khó chịu, nhíu mày lạnh lùng nói:
- Hiện giờ thị trấn không có xe! Mấy lãnh đạo đều dùng xe đi công tác, không còn chiếc nào! Ông ra ngoài thị trấn mướn một chiếc mà đi!
Vi Minh Hỉ cắn răng nói:
- Bí thư Hách, tôi thấy trong sân còn mấy chiếc xe đang đậu, điều giúp tôi một chiếc đưa bà ấy đến bệnh viện, cả đi lẫn về chừng một tiếng đồng hồ!
- Đó không phải là xe của thị trấn, là xe của nơi khác đến thị trấn làm việc. Ông mau đi mướn xe đi!
Hách Kiến Niên tức giận phất tay.
Lửa giận chất chứa trong lòng Vi Minh Hỉ, không kìm nổi nữa, rốt cuộc bùng lên.
Ông ta đứng trong phòng làm việc của Hách Kiến Niên, giận dữ hét to:
- Hách Kiến Niên, mày đừng khinh người quá đáng! Lũ chúng bay là đồ khốn kiếp! Tao vừa mới lui, dùng chiếc xe một lát cũng không cho? Đồ chó má! Nếu không phải vì trong nhà có người bệnh, tao cần đến đây quỵ lụy van xin lũ khốn chúng mày sao?!
- Vi Minh Hỉ, mày mắng ai? Mày ồn ào cái gì? Xe của chính quyền thị trấn là tùy tiện muốn dùng thì dùng à?
Đột nhiên Hách Kiến Niên đập bàn, gào lên:
- Cút ngay!
- Mày bảo ai cút? Đây là nhà của mày sao?
Vi Minh Hỉ một bụng chất đầy oán hận, một khi đã bùng nổ, là không thể kìm chế được nữa. Ông ta tức giận xông tới, hất văng cái bàn làm việc của Hách Kiến Niên, rầm một tiếng, hồ sơ giấy tờ, báo chí và chén nước rơi xuống đất, phát ra âm thanh chát chúa.
Tiếng ồn ào trong văn phòng Hách Kiến Niên khiến rất nhiều cán bộ thị trấn, kể cả Lý Tân Hoa và Điền Minh cũng vội chạy đến.
Chử Lượng cau mày đi vào, giữ chặt Vi Minh Hỉ đang tức giận đến sùi bọt mép định lao vào đánh Hách Kiến Niên, lớn tiếng nói:
- Lão Vi, ông làm cái gì vậy? Như vậy là làm náo loạn chính phủ thị trấn, là sai lầm!
- Sai lầm cái con mẹ gì! Bố đây về hưu rồi, còn sợ sai lầm cái cóc khô! Hách Kiến Niên, mày là đồ mắt chó coi khinh người, còn các người cũng không tốt lành gì, chỉ là đồ chó săn! Tao nói cho chúng bay biết, hôm nay không phái xe, tao sẽ không để yên đâu!
Vi Minh Hỉ vùng mạnh thoát khỏi Chử Lượng, tiếp tục chửi ầm lên, thuận miệng chửi luôn bọn Chử Lượng không chút nể nang.
Hách Kiến Niên tức giận đến nỗi khóe miệng run rẩy, hét lớn:
- Báo cảnh sát! Gọi người của đồn công an đi!
Lúc này Vi Minh Hỉ bất chấp tất cả, một cước đá văng cái ấm nước bên cạnh, mắng:
- Hù dọa ai? Đồn công an ư? Tao đang muốn vào đồn công an đây!
Tới đây, bắt tao đi! Bắt đi! Hách Kiến Niên, Chử Lượng, nếu bọn bay không bắt tao, bọn bay là đồ chó đẻ!
Vi Minh Hỉ dù sao cũng là cựu lãnh đạo của thị trấn, Chử Lượng cũng không thể gọi công an đến bắt. Cho dù bắt, cũng phải thả ra, mà vì chuyện này làm ầm ĩ lên, khiến dư luận xôn xao, ảnh hưởng rất nhiều đến uy tín của chính quyền thị trấn.
Nhưng Vi Minh Hỉ náo loạn với Hách Kiến Niên như vậy, còn mắng rất nhiều cán bộ ở đây, như đám Hướng Thiếu Niên, đương nhiên họ không phái xe cho ông ta. Cho dù có người thông cảm với Vi Minh Hỉ, cũng không dám đứng ra nói gì.
Cuối cùng, Điền Minh đành phải kéo Vi Minh Hỉ ra khỏi tòa nhà chính quyền thị trấn, khuyên giải và an ủi.
- Chủ tịch Vi, xin bớt giận, tức giận vì loại chuyện như thế này là không đáng.
- Tiểu Điền, cậu nói xem, tôi sai ở chỗ nào? Bà nhà tôi có bệnh, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tôi lại đến đây xin phái xe sao? Đừng nói tôi là một người vừa mới về hưu, cho dù là một người dân bình thường, trong nhà gặp việc khó, tìm đến chính quyền xin hỗ trợ, cũng không thể đối xử như vậy! Khinh người quá đáng!
Lão Vi tôi công tác cả đời ở thị trấn Vân Thủy, có bao giờ tôi làm phiền tổ chức việc gì chưa? Có khi nào tôi lợi dụng phương tiện của thị trấn chưa? Giờ tôi chỉ muốn dùng xe đưa bà ấy đi bệnh viện, cũng không được! Ông trời, ông mở to mắt ra đi, đánh chết lũ súc sinh đó đi!
Vi Minh Hỉ kích động, hai tay run rẩy, không kìm nổi gào lên đầy thống khổ.
Điền Minh nhướng mày, thầm nghĩ, ông cứ mắng loạn lên như vậy, đắc tội với mọi người, cuối cùng chịu thiệt cũng chính là ông. Hiện giờ người ta không phái xe cho ông, cũng vì lúc trước ông đắc tội với người ta đấy thôi!
- Chủ tịch Vi, tôi giúp ông tìm chiếc xe, trước tiên phải đưa vợ ông đi bệnh viện đã, chuyện đó quan trọng hơn. Ông đừng nóng giận nữa.
Nói xong, Điền Minh liền chạy tới cửa hàng tạp hóa đối diện, gọi điện cho Phó chủ tịch thị trấn Cổ Lượng đang ở chỗ tập đoàn Huệ Phong, nói sơ lược tình hình, nhờ Cổ Lượng mượn một chiếc xe của tập đoàn Huệ Phong.
Cổ Lượng hơi do dự một chút, nhưng vẫn nói với người của tập đoàn Huệ Phong, mượn xe cho Vi Minh Hỉ.
***
Bành Viễn Chinh vừa định vào trụ sở của tập đoàn Tin Kiệt, Cổ Lượng nhắn vào máy nhắn tin của hắn, nói là có việc gấp, bảo hắn nhanh gọi lại.
Bành Viễn Chinh lo lắng, nghĩ là công trình cải tạo phố buôn bán xảy ra vấn đề, không dám chậm trễ, lập tức lấy điện thoại di động gọi lại.
- Chủ tịch thị trấn Bành, tôi là Cổ Lượng đây.
- Ừ, lão Cổ, có chuyện gì vậy? Có phải bên đó xảy ra vấn đề gì?
- Không, nhưng ở thị trấn có chuyện.
Cổ Lượng thở dài:
- Vợ Vi Minh Hỉ bị bệnh, ông ta chạy đến thị trấn mượn xe, Hách Kiến Niên không đồng ý phái xe cho ông ta, ông ta liền gây gổ kịch liệt với Hách Kiến Niên, còn xô ngã cả bàn.
- Vi Minh Hỉ cũng là lãnh đạo thị trấn, vừa về hưu chưa được mấy tháng, người nhà có bệnh mượn chiếc xe thì có gì, sao ngay cả chút ân tình như vậy mà cũng không làm được? Vô nghĩa!
- Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy, sau đó tôi nói với Tập đoàn Huệ Phong, mượn cho Vi Minh Hỉ một chiếc xe, giờ này chắc đang trên đường tới bệnh viện.
- Ừ, tốt lắm. Lão Cổ, chuyện này anh làm rất đúng. Tốt xấu gì Vi Minh Hỉ cũng từng là lãnh đạo thị trấn, ngay cả chút chuyện đó cũng không nể mặt, người ta sẽ nói cán bộ thị trấn chúng ta đều là động vật máu lạnh!
Bành Viễn Chinh ngừng một chút, lại nói:
- Lão Cổ, anh đang bận nhiều việc, không cần dính dáng đến chuyện này.
Nói xong, Bành Viễn Chinh liền cúp máy.
Hắn hết sức tức giận, càng thêm chán ghét Hách Kiến Niên.
Ngẫm nghĩ một chút, Bành Viễn Chinh liền gọi điện thoại cho phòng Đảng chính.
Người nhận điện thoại là Điền Minh.
- Ai vậy? Tôi là Bành Viễn Chinh đây!
- A, lãnh đạo, Điền Minh đây ạ!
- Điền Minh, Hướng Thiếu Niên có ở đó không?
Nghe giọng nói lạnh lùng và trầm thấp của Bành Viễn Chinh trong điện thoại, Điền Minh đoán hắn đã biết chuyện của Vi Minh Hỉ, và đang bất mãn. Điền Minh liếc nhìn Hướng Thiếu Niên đang lầm lì ngồi cách đó không xa, khẽ đáp:
- Dạ, có.
- Cậu bảo anh ta nghe điện thoại.
Hướng Thiếu Niên cảm thấy hôm nay đúng là tai bay vạ gió, tự dưng lại bị Vi Minh Hỉ mắng chửi. Y cảm thấy mình giải quyết việc chung không có gì sai, Hách Kiến Niên không phái xe, đó là chuyện của lãnh đạo, có quan hệ gì tới y đâu?
- Chủ nhiệm Hướng, Chủ tịch thị trấn Bành muốn nói chuyện với anh.
Điền Minh cầm ống nghe, quay lại nhìn Hướng Thiếu Niên gọi to.
Hướng Thiếu Niên vẻ mặt lầm lì, bước tới nghe điện thoại:
- Chủ tịch thị trấn Bành.
- Hướng Thiếu Niên, Chủ tịch Vi là cựu lãnh đạo thị trấn, người nhà ông ấy bị bệnh, cần dùng xe, anh điều một chiếc xe đến bệnh viện, cho hai nữ nhân viên cùng đi, xem ông ấy có cần hỗ trợ gì không.
Bành Viễn Chinh nói một cách kiên quyết.
Hướng Thiếu Niên ấp úng:
- Chủ tịch thị trấn Bành…Bí thư Hách nói không điều xe cho ông ta, hơn nữa, ông ta vừa làm ầm ĩ cả buổi ở đây, ảnh hưởng rất không tốt!
- Hách Kiến Niên bảo anh làm gì thì anh cũng làm ư? Bảo anh nhảy lầu anh có nhảy không? Hướng Thiếu Niên, tôi không lặp lại lần thứ hai, đây là mệnh lệnh lập tức chấp hành! Nếu anh không làm, cái chức Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính, anh cũng không cần làm nữa!
Bành Viễn Chinh quát to trong điện thoại, hắn không kìm chế nổi nữa, nổi cơn lôi đình.
- Chủ tịch thị trấn Bành, sao lãnh đạo lại nói như vậy? Tôi không làm gì sai, lãnh đạo không ký, tôi làm sao điều xe được?
Hướng Thiếu Niên vừa bị Vi Minh Hỉ mắng chửi, còn đang ấm ức, giờ lại bị Bành Viễn Chinh quát mắng, cảm thấy nhục nhã, liền phản bác lại.
- Hướng Thiếu Niên, lúc anh dùng xe công, đã từng xin chữ ký lãnh đạo bao giờ chưa? Tôi phải nói sao anh mới hiểu được đây? Thôi được, tôi không cần nói với anh nữa. Điền Minh!
Bành Viễn Chinh hét lớn, khiến micro của điện thoại kêu ong ong.
Đầu kia điện thoại, Điền Minh nghe thấy, vội cầm lấy điện thoại, nhỏ giọng nói:
- Lãnh đạo, tôi nghe.
- Điền Minh, cậu và Lý Tân Hoa mang một chiếc xe chạy tới bệnh viện, xem Vi Minh Hỉ có gì cần hỗ trợ, lập tức gọi điện thoại cho tôi!
Bành Viễn Chinh nói xong, liền cúp điện thoại.
Vì tức giận, mặt hắn hơi đỏ lên. Hắn hiếm khi nổi giận đến mức đó, cũng không phải chỉ vì bênh vực kẻ yếu là Vi Minh Hỉ, mà còn vì cảm thấy không khí trong cơ quan thị trấn rất không ổn, cần phải chỉnh đốn đúng lúc. Như chuyện hôm nay chẳng hạn, thật ra Hướng Thiếu Niên là cán bộ trung tầng, hoàn toàn có thể tự xử lý, cựu lãnh đạo cần dùng xe, trong nhà có bệnh nhân cần hỗ trợ, điều ngay một chiếc xe đi, có phải mọi chuyện đều êm xuôi? Thế mà không giải quyết, phải đưa đến chỗ Hách Kiến Niên, để xảy ra chuyện đụng độ gay gắt như vậy mới hài lòng!
Về mặt nào đó mà xét, căn nguyên bùng nổ mâu thuẫn bắt đầu từ Hướng Thiếu Niên, chứ không phải do Hách Kiến Niên.
Đồng thời, hắn cũng từ chuyện nhỏ mà xảy ra xung đột này, phát hiện ảnh hưởng thâm căn cố đế của Hách Kiến Niên ở thị trấn. Mặc dù đối với bộ máy lãnh đạo, Bành Viễn Chinh hoàn toàn chiếm ưu thế và thế chủ động, Hách Kiến Niên rất khó lật người được thế cờ; nhưng, đối với các cán bộ bình thường của thị trấn, Hách Kiến Niên vẫn có uy tín rất lớn.