- Tôn trưởng đích tôn Phùng gia….?
Gói thuốc lá trên tay Hoàng Đại Long rơi xuống bàn làm việc, ánh mắt khiếp sợ, rồi lại chợt mừng như điên không gì sánh kịp.
Cháu rể của Phùng gia cũng đủ dọa người, nhưng không ngờ lại còn là cháu đích tôn của Phùng gia.
Hoàng Đại Long có nằm mơ cũng không ngờ có chuyện như vậy.
Thật lâu sau, trạng thái kích động của y mới từ từ bình phục trở lại. Y đột nhiên kinh ngạc nói:
- Tống Quả, nếu Viễn Chinh thật sự là trưởng tôn của Phùng gia, thì làm sao có thể cùng với Phùng Thiến Như…?
- Phùng Thiến Như chỉ là con gái nuôi của Chủ nhiệm Phùng. Tuy nhiên, đây là điều kiêng kị, anh tốt nhất là nên để trong lòng, vạn lần không được nói ra ngoài. Đại Long, tôi nói thật với anh, Viễn Chinh có thể đồng ý cho tôi đem chuyện của cậu ta nói cho anh biết chính là cậu ấy đã thật sự xem anh là bạn. Tôi hy vọng anh đừng làm cho cậu ấy thất vọng.
- Tống Quả, anh còn chưa hiểu rõ tôi đấy thôi. Được rồi, bí mật này tôi sẽ bảo vệ đến cùng, ngay cả ba tôi cũng không nói.
Hoàng Đại Long bỗng nhiên đứng dậy, vỗ ngực.
Tống Quả mỉm cười. Y dĩ nhiên là hiểu rõ Hoàng Đại Long. Tuy con người Hoàng Đại Long có chút lỗ mãng và cố tật của nhà giàu mới nổi, nhưng nói lời nào chắc lời nấy, rất có nghĩa khí và hứa hẹn, rất đáng để tín nhiệm.
- Không, anh nên nói với ba anh, nhưng vẫn phải giữ bí mật.
Tống Quả phất tay. Y biết Hoàng Bách Thừa là hạng người cáo già, loại chuyện như thế này, ông ta so với ai khác đều sẽ giữ bí mật kín hơn.
Hoàng Đại Long vẫn đứng ở một chỗ, do dự nói:
- Tôi có thể nói chuyện này cho ba tôi?
- Tuy nhiên, Tống Quả, có chút chuyện tôi cần phải nói trước. Tôi thừa nhận, tôi ngay từ đầu kết giao với Viễn Chinh là có mục đích. Cả với anh cũng vậy. Nhưng sau này chúng ta trở thành bạn với nhau. Tôi hiện tại kết giao với Viễn Chinh cũng không phải là vì thân phận của cậu ta. Cậu ta có bối cảnh tốt như vậy, tôi đương nhiên cảm thấy mừng cho cậu ấy. Nhưng tôi cũng không muốn giữa chúng ta trộn lẫn nhiều nhân tố lợi ích như vậy.
Hoàng Đại Long thái độ rất nghiêm túc.
Y rất ít khi thật sự nói nghiêm túc như vậy.
- Yên tâm đi, nếu Viễn Chinh không xem anh là bạn, thì cậu ấy sẽ không đồng ý cho tôi nói điều này với anh. Về phần ba của anh, Đại Long à, có một số việc anh cũng hiểu, không phải chúng ta có thể khống chế được.
Hoàng Bách Thừa đứng dậy, ôm cánh tay Hoàng Đại Long, run giọng nói:
- Đại Long, những gì con nói đều là thật?
Hoàng Đại Long im lặng gật đầu.
Hoàng Bách Thừa ngửa đầu bật cười ha hả. Thật lâu sau, ông mới dừng lại, chậm rãi nói với Hoàng Đại Long:
- Đại Long, con cùng với Bành Viễn Chinh kết giao bạn bè, đây chính là phúc khí của Hoàng gia chúng ta. Nhớ kỹ, Bành Viễn Chinh bối cảnh ngàn vạn lần không thể nói cho ai biết, bao gồm mẹ của con. Lát nữa ba sẽ dặn em của con.
- Hoàng gia chúng ta bước tiếp theo có thể vươn lên cao hơn thì còn phải xem ở con.
Hoàng Bách Thừa thở phào một cái:
- Ba lớn tuổi rồi, công ty này sớm muộn gì cũng giao cho con. Con hãy nắm chắc cơ hội.
- Tối nay con hãy tổ chức một bữa tiệc đón gió cho Phùng tiểu thư. Đại Long, đừng để chúng ta mất mặt. Bất kể tốn bao nhiêu tiền, cũng không thể chậm trễ người ta.
- Con hiểu rồi.
Hoàng Đại Long thở phào một cái:
- Con đã đặt sẵn một phòng tốt nhất ở khách sạn Tân An rồi.
- Con hãy khẩn trương đi. Nhớ kỹ lời của ba, phải biểu hiện sự tôn trọng của Hoàng gia chúng ta đối với cô ấy, nhưng cũng đừng hạ thấp mình quá. Đại Long, con bình thường càn quấy ba mặc kệ, nhưng hiện tại không thể để ba mất mặt.
Hoàng Bách Thừa luôn mãi dặn dò.
Hoàng Đại Long bất mãn nói:
- Ba, con không phải đứa trẻ, con biết nên làm thế nào.
Hoàng Đại Long vội vàng rời khỏi văn phòng của cha mình, khẩn trương đi an bài bữa tiếc tối. Ngoài miệng thì y nói rất thoải mái, nhưng kỳ thật trong lòng áp lực rất lớn. Bành Viễn Chinh chính là bạn của y, nhưng sau khi biết được thân phận thật sự của Bành Viễn Chinh thì có áp lực là điều không thể tránh khỏi.
Bành gia.
Phùng Thiến Như sau khi tắm xong, vừa sấy tóc vừa cười nói với Bành Viễn Chinh:
- Anh Viễn Chinh, khi em tới, cô bảo em nói với anh rằng thay cô đến Mạnh gia. Cô nghe nói chị họ của anh vừa mới kết hôn, bảo chúng ta đến tặng quà và tiền mừng.
Bành Viễn Chinh chợt nhíu mày:
- Sao mẹ vẫn còn lui tới với Mạnh gia nhỉ?
Phùng Thiến Như thở dài nhìn Bành Viễn Chinh dịu dàng nói:
- Anh Viễn Chinh, em biết anh trước kia chịu rất nhiều ủy khuất với Mạnh gia. Mạnh gia thật sự cũng rất quá đáng. Nhưng anh hãy ngẫm lại, dù sao cũng là ruột thịt của mẹ anh. Hôm trước mẹ anh có gọi điện thoại cho Mạnh gia, mợ anh nói rằng chị họ anh sắp kết hôn, nên cô liền ghi nhớ trong lòng.
Bành Viễn Chinh im lặng. Kỳ thật lâu như vậy, tâm tính của hắn cũng thay đổi, oán giận đối với Mạnh gia cũng không còn sâu như trước. Hơn nữa, hắn so với ai khác thì hiểu rất rõ tính nết của mẹ mình. Nếu người đó đã xin lỗi bà, bà tuyệt đối sẽ không để trong lòng. Bà đối với Mạnh gia cho tới bây giờ vẫn không hề ghi hận.
- Thôi đi, không nói chuyện này nữa.
Bành Viễn Chinh đứng dậy, lắc đầu, rồi đột nhiên từ phía sau ôm chầm lấy Phùng Thiến Như.
Phùng Thiến Như vừa mới tắm xong, chỉ mặc độc một chiếc áo ngủ, mà bên trong thì không mặc đồ lót. Bành Viễn Chinh ôm chặt cô như vậy, da thịt cọ sát, Phùng Thiến Như lập tức đỏ hồng hai má, thân hình run lên, phát ra tiếng kêu rất nhỏ:
- Anh Viễn Chinh, anh….
Bành Viễn Chinh lẳng lặng ôm lấy cô, nhưng không có tiến thêm một hành động nào.
Phùng Thiến Như thần kinh căng thẳng tạm thời thả lỏng.
Cô đã sớm chuẩn bị tinh thần giao thân xác này cho Bành Viễn Chinh. Nếu không, cô không thể nào ngàn dặm xa xôi từ thủ đô chạy đến đây gặp Bành Viễn Chinh. Chỉ có điều, cô là một cô gái rất truyền thông. Cô hy vọng có thể đem thân thể của mình giao cho người đàn ông mình yêu trong đêm tân hôn.
Nhưng tim của Phùng Thiến Như lại đập thình thịch lên. Bởi vì cô cảm giác bàn tay của Bành Viễn Chinh đang lần lên từ bờ hông mềm mại của cô, dần dần tiến lên chỗ cấm địa cao ngất.
Hô hấp của cô trở nên dồn dập. Gương mặt càng thêm đỏ ửng.
Cô hơi nhắm hai mắt lại, trong lòng vô cùng khẩn trương.
Bành Viễn Chinh hô hấp cũng trở nên dồn dập. Hắn là một người thanh niên huyết khí phương cương, đang có một thân hình tuyệt mỹ, không tỳ vết nằm trong vòng tay của hắn, thì hắn không kềm nổi mà có phản ứng.
Hắn biết nếu chính mình tiến tới, Phùng Thiến Như sẽ không cự tuyệt.
Hắn có chút kích động, bàn tay dừng lại ở bộ ngực Phùng Thiến Như, nhẹ nhàng vuốt ve. Phùng Thiến Như phát ra âm thanh rên rỉ cực nhỏ, mà điều này gần như là độc dược thúc đẩy hỏa dục của Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh rốt cuộc không khống chế được. Hắn một tay xoay người Phùng Thiến Như lại, cúi người xuống hôn thật nồng nhiệt. Không bao lâu sau, cả hai người đều thở hổn hển, lâm vào tình trạng ý loạn tình mê.
Nhưng Bành Viễn Chinh vẫn không tiến đến giai đoạn cuối cùng. Hắn có thể cảm giác được ẩn dấu đằng sau hỏa dục của Phùng Thiến Như là sự bất đắc dĩ và bất lực. Hắn trong lòng hiểu rõ, Phùng Thiến Như từ nhỏ gia giáo nghiêm khắc. Tuy rằng là cô gái hiện đại, nhưng quan niệm lại cực kỳ truyền thống. Cô có thể thân thiết với mình như vậy, xem như là đã quá lắm rồi.
Nếu tiến thêm một bước nữa, đương nhiên sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người. Nhưng Bành Viễn Chinh rất yêu Phùng Thiến Như, hắn không muốn cô lưu lại bất cứ một tiếc nuối nào trong lòng.
Phùng Thiến Như có chút cảm động, nhỏ giọng nói:
- Anh Viễn Chinh, anh chịu khó chờ Thiến Như đi. Dù sao cả đời này của em sẽ không bao giờ có người đàn ông thứ hai.
Bành Viễn Chinh lắc đầu, áp chế dục vọng của mình, dịu dàng nói:
- Thiến Như, anh không muốn em có bất cứ một sự tiếc nuối nào trong lòng. Anh hy vọng có thể đến đêm tân hôn mà hoàn toàn có được em.
- Đúng rồi, Thiến Như, về sau đừng gọi là cô nữa, mà gọi là mẹ nhé.
Bành Viễn Chinh nửa thật nửa đùa nói.
Phùng Thiến Như sắc mặt đỏ bừng, ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn Bành Viễn Chinh, cũng không lên tiếng.
- Đi thôi, dù sao buổi chiều cũng chẳng có việc gì, em cùng với anh đến Mạnh gia đưa quà tặng của thím cho họ.
Phùng Thiến Như lấy từ trong túi xách ra một sợi dây chuyền bằng vàng. Đây là quà mà Mạnh Lâm mua cho Mạnh Hiểu Quyên.
Mạnh Hiểu Quyên kết hôn, Mạnh gia đương nhiên là không có thể diện mời Bành Viễn Chinh tham dự hôn lễ. Mạnh Lâm trong một lần gọi điện thoại về, thì có nghe nói qua. Nhưng bởi vì bà chưa về, vì phải ở lại chăm sóc Phùng lão thái thái, liền mua một sợi dây chuyền, nhờ Phùng Thiến Như mang về, xem như là biểu đạt một chút tâm ý của người cô.
Bành Viễn Chinh lại cau mày. Hắn thật lòng không muốn đi.
Phùng Thiến Như tới gần, ôm chặt hắn, dịu dàng nói:
- Anh Viễn Chinh, hãy buông oán khí trong quá khứ đi. Tất cả đều đã trôi qua. Coi như là vì cô mà anh nên đi.
- Được rồi, Thiến Như, chúng ta đi một chuyến.
Bành Viễn Chinh trước mắt lại hiện lên gương mặt có chút tiều tụy của Mạnh Lâm, trong lòng thở dài.
Hai người ăn mặc chỉnh tề rồi leo lên xe.
Ở ngoài cửa của Mạnh gia, Bành Viễn Chinh chậm chạp không chịu tiến lên gõ cửa. Phùng Thiến Như cười khổ, liền chủ động tiến lên, ấn chuông cửa Mạnh gia.
- Ai vậy?
Bành Viễn Chinh nghe ra là thanh âm của Mạnh Hiểu Quyên.
Mạnh Hiểu Quyên tuy rằng đã kết hôn, nhưng bởi vì cô và chồng là An Gia Lượng tạm thời chưa có nhà ở, nên đành ở tạm tại lầu hai Mạnh gia.
Mạnh Hiểu Quyên mở cửa, liếc mắt một cái liền thấy một cô gái dung mạo tuyệt vời, tuổi so ra còn trẻ hơn mình thì ngẩn ra. Nhưng cô lập tức nhìn thấy Bành Viễn Chinh, thì mới xấu hổ cười nói:
- Em họ Viễn Chinh, em đến rồi à, mau mời vào.
- Vị này chính là….?
- Xin chào, chị là chị họ Hiểu Quyên? Em là Phùng Thiến Như.
Phùng Thiến Như tao nhã cười.
Mã Hiểu Yến vừa nghe nói là người của Phùng gia, trong lòng giật mình, khẩn trương quay đầu lại gọi to một tiếng:
- Mẹ, em họ Viễn Chinh đến đấy.
Mạnh Hiểu Quyên từ nơi mẹ mà biết được thân thế đích thật của Bành Viễn Chinh, càng hiểu cô gái xinh đẹp trước mặt này là công chúa của Phùng gia, và chính là vị hôn thê của em họ mình. Cô luôn mãi nói lời cảm ơn khi nhận quà tặng của Mạnh Lâm. Vốn định giữ Bành Viễn Chinh ở lại lâu hơn, nhưng hắn ngồi chưa đến mươi phút đã đứng dậy cáo từ.
Thái độ của Bành Viễn Chinh vẫn lãnh đạm như trước. Nhưng đối với Mạnh gia thì xem như đã là một sự tiến bộ lớn rồi.