- Mọi người, nên làm cái gì bây giờ?
Bành Viễn Chinh phất tay.
Chử Lượng nhíu mày, trầm giọng nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành, Hồ Tiến Học này thật sự là xấu xa mà. Lúc đấu thầu, anh ta đã cam đoan như thế nào với thị trấn? Hiện tại thì tốt rồi, công trình vừa mới khởi công được hai ngày, thì anh ta liền rút lui. Không được, tuyệt đối không thể nhân nhượng. Tài chính xuất hiện vấn đề, nhưng không đến mức chỉ sau hai ngày là ngưng?
- Anh ta khẳng định là muốn chơi thị trấn chúng ta. Chủ tịch thị trấn Bành, các đồng chí, tôi đề nghị nên áp dụng một số biện pháp cứng rắn với Hồ Tiến Học. Khi đấu thầu cũng là anh ta, hứa hẹn cũng là anh ta, hiện giờ đình công cũng là anh ta. Đây là một hạng mục lớn, như thế nào nói đình công là đình công?
Hồ Tiến Học bởi vì khá ngạo mạn, rất ít khi đem lãnh đạo thị trấn để vào mắt. Cho nên đa số cán bộ đều không thích y. Bởi vậy, lời của Chử Lượng rất nhanh được nhiều người tán thành. Quý Kiến Quốc cũng phụ họa:
- Chính là như vậy! Chủ tịch thị trấn Bành, Phó bí thư Chử nói rất đúng. Cái người Hồ Tiến Học này tôi cũng khá hiểu biết. Người này là luồn lách lỗ hổng chính sách mà làm giàu, rất am hiểu đường ngang ngõ tắt. Thị trấn không thể để cho anh ta dắt mũi được.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, thản nhiên nói:
- Con người của Hồ Tiến Học như thế nào thì tạm không nói tới. Theo tôi được biết, anh ta cũng không có nối dối. Những xí nghiệp như bọn họ, tài chính một khi đứt đoạn, thì hậu quả rất nghiêm trọng. Lỗ hổng này không phải mấy chục vạn, mấy trăm vạn là có thể lấp lại được. Vấn đề mấu chốt hiện tại, không chỉ có tập đoàn Huệ Phong gặp phải mà các xí nghiệp dệt khác của thị trấn cũng đều đang lâm vào tình trạng khó khăn.
Bành Viễn Chinh nói như vậy, đám người Chử Lượng liền im bặt.
- Các đồng chí, tôi không phải là nói thay cho Hồ Tiến Học, mà trên thực tế tôi rất căm tức.
Bành Viễn Chinh thở dài nói:
- Nhưng chúng ta nhất định phải đối mặt với sự thật. Căn cứ vào phán đoán của tôi, Hồ Tiến Học ít nhất trong nửa năm sẽ không có năng lực xây dựng hạng mục phố buôn bán này. Cho nên chúng ta nhất định phải nghĩ cách khác.
- Mà khả thi nhất chính là đổi một nhà đầu tư khác. Như vậy, để tôi lập tức liên lạc với hai doanh nghiệp khác, tranh thủ sự ủng hộ của đối phương, khiến một xí nghiệp có thực lực nhận lại hạng mục này từ tập đoàn Huệ Phong. Nếu thật sự không được thì tôi sẽ liên lạc với tập đoàn Tín Kiệt, để cho công ty bất động sản của họ tham gia vào. Bất kể như thế nào, hạng mục này không thể nửa đường chết non.
- Được, Chủ tịch thị trấn Bành, cậu cần chúng tôi làm gì, thì cứ việc nói thắng.
Chử Lượng nhìn Bành Viễn Chinh, lớn tiếng nói.
- Hôm nay tôi triệu tập mọi người mở cuộc họp khẩn cấp này, chủ yếu đề tài thảo luận không phải là cải tạo phố buôn bán, mà là sự sinh tồn của nền kinh tế toàn bộ thị trấn.
Bành Viễn Chinh lời vừa thốt ra, đám người Chử Lượng liền biến sắc, thầm nghĩ Chủ tịch thị trấn Bành nói có quá không? Chỉ có một tập đoàn Huệ Phong mà liên quan đến sinh tử của toàn bộ thị trấn?
- Hiện tại, trên thế giới đang lâm vào thời kỳ suy thoái. Đối với trong nước ảnh hưởng cũng rất lớn. Cạnh tranh tăng lên, nguyên vật liệu tăng lên, nhưng nhu cầu thị trường ngành dệt thế giới lại ảm đạm. Đây chính là mấu chốt khiến các xí nghiệp lâm vào khốn cảnh. Tôi nói như vậy, mọi người khả năng là không hiểu hết.
Bành Viễn Chinh ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh:
- Mọi người có thể suy nghĩ một chút, toàn bộ thị trấn chúng ta có tổng cộng 29 xí nghiệp lớn nhỏ, trên cơ bản đang gặp phải khó khăn như tập đoàn Huệ Phong. Nếu cứ như thế này, thì sẽ có xí nghiệp đóng cửa, ngừng kinh doanh. Mà không đến nửa năm, đại đa số xí nghiệp đều phá sản. Gần ba mươi doanh nghiệp đóng cửa, hơn ngàn lao động thất nghiệp. Đối với nền kinh tế thị trấn chúng ta sẽ làm một đòn nặng. Từ đó sẽ tạo thành ảnh hưởng tiêu cực như thế nào? Chúng ta là những lãnh đạo đang ngồi đây, như thế nào hướng lãnh đạo khu giải thích?
Quý Kiến Quốc khóe miệng co giật. Hắn quay đầu nhìn Chử Lượng bên cạnh mình, muốn nói gì lại thôi. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Lão Quý, anh có chuyện muốn nói thì cứ nói. Hiện tại chúng ta đang tiếp thu ý kiến. Ai cũng đừng nên che giấu làm gì. Nên nói thì cứ nói.
Bành Viễn Chinh trực tiếp nói với Quý Kiến Quốc.
Quý Kiến Quốc thở dài:
- Chủ tịch thị trấn Bành, lần trước chúng ta ra ngoài khảo sát, ở một số thành phố phía nam cũng xuất hiện tình trạng kinh doanh không tốt. Bọn họ đã bắt đầu giảm lượng sản xuất, thậm chí là ngừng sản xuất. Tôi đã từng nghĩ đến vấn đề này nhưng lúc ấy lại không coi trọng.
- Hiện tại muốn nghĩ cũng không muộn. Tôi hy vọng tất cả mọi người có thể nói chuyện một cách cởi mở, như thế nào có thể khiến ngành dệt của thị trấn Vân Thủy chúng ta vượt qua khó khăn.
Tất cả mọi người đều trầm mặc.
Chính phủ trợ giúp xí nghiệp giải quyết khó khăn đơn giản chính là tài chính và chính sách phối hợp. Nhưng hiện tại với loại cục diện này, rất hiển nhiên, tranh thủ ngân hàng cho vay là rất khó. Toàn bộ xí nghiệp dệt của tỉnh và thành phố đều gặp khó khăn. Phiêu lưu quá lớn, ngân hàng nào mạo hiểm cho vay chứ? Cho dù là có chính phủ đảm bảo thi cũng không dám.
- Chủ tịch thị trấn Bành, chúng ta có nên giúp đỡ xí nghiệp, tranh thủ ngân hàng cho vay. Nhưng tôi lại lo lắng đó chính là một cái nồi không đáy, quẳng vào đó biết bao nhiêu tiền cũng không đủ.
Hoàng Hà trầm ngâm một chút rồi nói.
Cổ Lượng cũng gật đầu phụ họa:
- Không sai, tranh thủ ngân hàng cho vay thì không phải là vấn đề quá lớn. Nhưng tài chính ngân hàng có hạn, chỉ có thể giải quyết nhất thời. Chỉ cần từ lâu dài mà xem, vẫn là trị phần ngọn không trị phần gốc. Chúng ta không thể thay đổi được xu thế kinh tế thế giới và thị trường trong nước. Một thị trấn như chúng ta không có bản lĩnh lớn như vậy.
- Chủ tịch thị trấn Bành, nếu đã như thế thì cũng chẳng còn cách nào. Chúng ta chỉ có thể đối mặt với sự thật. Nếu phá sản thì phá sản, nếu đóng cửa thì đóng cửa. Chúng ta là chính phủ, cũng chẳng phải công ty tài chính và đầu tư. Có những vấn đề về thị trường chúng ta căn bản không thể giải quyết.
Chử Lượng thở dài nói.
Bành Viễn Chin him lặng không nói. Nói thật, những lãnh đạo thị trấn lên tiếng khiến hắn có chút thất vọng.
Thật lâu sau, hắn châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, rồi chậm rãi nói:
- Các đồng chí, ngồi chờ chết thì không được. Nhiều xí nghiệp dệt phá sản đóng cửa như vậy, đối với thị trấn gây ra ảnh hưởng tiêu cực rất lớn. Quan trọng hơn, chúng ta đang ngồi đây ai cũng không gánh vác được trách nhiệm này.
- Tôi có suy xét như thế này, tuy chưa được thành thục cho lắm. Ta nghĩ quả thật thị trường như vậy, chúng ta cần phải quyết định thật nhanh, thuận theo khí hậu và tình thế của thị trường, tận khả năng giúp các xí nghiệp vượt qua khó khăn này.
- Xí nghiệp dệt của thị trấn xuất hiện vấn đề, ngoại trừ ảnh hưởng của thị trường thì bản thân cũng tồn tại nhiều vấn đề. Ví dụ như dây chuyền sản xuất khá mỏng, sản phẩm chỉ có một. Ví dụ như thiết bị xuống cấp, kỹ thuật lạc hậu. Từ nguyên liệu, hàng dệt bằng máy, in nhuộm và dây chuyền sản xuất quá ngắn. Hơn nữa kỹ thuật dệt và in nhuộm quá yếu. Đây chính là tai họa ngầm, cho dù hôm nay không bùng nổ thì ngày cũng sẽ bùng nổ.
- Xí nghiệp dệt chúng ta kỳ thực chỉ dừng lại ở mặt dệt vải. Rất nhiều ông chủ xí nghiệp khi đi công tác bên ngoài hoặc tham gia triển lãm sẽ đem sản phẩm mà mình nhìn trúng, rồi mang về bắt chước. Sản phẩm dệt của chúng ta ở đây gọi là phỏng chế. Mà loại phỏng chế này trực tiếp làm cho lực cạnh tranh giữa các xí nghiệp trở nên yếu ớt. Thị trường xuất hiện khó khăn thì xí nghiệp lập tức sẽ suy sụp.
Bành Viễn Chinh dụi tàn thuốc:
- Vấn đề này khi tôi đến thị trấn nhậm chức đã có điều tra nghiên cứu qua. Nhưng sau đó vì nhiều nguyên nhân nên gác lại. Hiện tại nhớ đến thật có chút hối hận.
- Cho nên, tôi cảm thấy chúng ta nên ứng đối với nguy cơ xí nghiệp dệt. Có thể áp dụng chiến lược ứng đối như sau: Xí nghiệp đổi mới mặt hàng sản xuất, thôn tính chỉnh hợp, sản nghiệp thăng cấp.
Bành Viễn Chinh chậm rãi đứng dậy nhìn mọi người:
- Có điều kiện và nguyện ý, chúng ta có thể trợ giúp xí nghiệp chuyển đổi mặt hàng sản xuất, tìm kiếm hạng mục khác, hạn chế tổn thất đến mức thấp nhất. Mà đối với những xí nghiệp dệt may nhỏ, chúng ta có thể đề nghị chỉnh hợp tài nguyên. Mọi người có thể tập trung ưu thế tài nguyên để chống lại thị trường phiêu lưu. Về phần sản nghiệp thăng cấp thì kỳ thật đó là một chiến lược vĩ mô, chỉ có thể làm mục tiêu quy hoạch trường kỳ.
- Được rồi, thời gian khẩn cấp, tôi cần lập tức hướng lãnh đạo khu báo cáo công tác. Mà các đồng chí cũng nên chia nhau hành động. Lão Cổ, lão Hoàng, mọi người hiệp trợ tôi đổi nhà đầu tư khai thác. Phó bí thư Chử, đồng chí Kiến Quốc, hai vị triệu tập các xí nghiệp dệt trong thị trấn tiến hành tọa đàm, lắng nghe ý kiến đầy đủ. Còn các đồng chí khác thì giữ vững cương vị, xử lý công tác hàng ngày của thị trấn.
Nói xong, Bành Viễn Chinh liền vội vàng bước ra khỏi phòng họp. Hắn không chút do dự, lập tức hướng Chủ tịch quận Cố Khải Minh làm báo cáo chuyên đề.
Báo cáo công tác là tất yếu và nhất định. Thừa dịp hiện tại vấn đề còn chưa bộc phát, hắn nắm chặt báo cáo trước, tranh thủ sự ủng hộ của quận. Nếu xí nghiệp phá sản trên diện rộng, công nhân thất nghiệp xuất hiện nhiều. Cấp trên truy cứu xuống, biến thành trách nhiệm lãnh đạo thì hắn gánh chịu không nổi.
Đây chính là một loại trí tuệ chính trị.
Bành Viễn Chinh đến quận, không tìm được Cố Khải Minh. Mạc Xuất Hải nói Cố Khải Minh đến trường đảng Tỉnh ủy học tập. Buổi sáng hôm nay vừa mới đi. Bành Viễn Chinh cảm thấy có chút kỳ quái. Bộ máy của quận đang trong thời điểm mấu chốt bị thành phố điều chỉnh, Cố Khải Minh như thế nào lại đi tham gia nghiên cứu chính trị tư tưởng nào đó?
Cố Khải Minh không ở đây, hắn do dự một chút liền quay đầu lên lầu ba, tìm Bí thư Quận ủy Tần Phượng.
Thẩm Ngọc Lan quay đầu lại nhìn thấy Bành Viễn Chinh, đứng dậy cười nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành, đến tìm Bí thư Tần?
- Đúng vậy, tôi có công việc quan trọng cần báo cáo Bí thư Tần.
Bành Viễn Chinh cười lớn.
- Chủ tịch thị trấn Bành, công tác chính phủ anh hẳn là nên tìm Chủ tịch quận Cố? Hai ngày nay sức khỏe Bí thư Tần không được tốt, vừa mới uống thuốc nghỉ ngơi xong. Anh có thể ngày mai lại đến?
Thẩm Ngọc Lan khóe miệng nhếch lên, hình như hơi có ý trào phúng.
Bành Viễn Chinh nhướng mày, thản nhiên nói:
- Chủ tịch quận Cố đến tỉnh học tập. Công tác này rất quan trọng, và rất khẩn cấp. Tôi nhất định phải giáp mặt báo cáo Bí thư Tần.
Nói xong, Bành Viễn Chinh tiến lên gõ cửa.
Thẩm Ngọc Lan một bước chắn trước mặt hắn, sẵng giọng nói:
- Anh sao lại như thế? Không phải nói với anh rồi sao? Bí thư Tần không được khỏe, ngày mai anh lại đến. Công tác khẩn cấp thì không phải một ngày là xong được.
Bành Viễn Chinh có chút căm tức nhưng lại không thể phát tác, chỉ phải kiên nhẫn giải thích nói:
- Phó chánh văn phòng Thẩm, thật sự là ngại quá. Chuyện này rất gấp, không thể đợi được.
Thẩm Ngọc Lan cau mày, vừa muốn nói gì thì đột nhiên cửa phòng Tần Phượng mở ra. Tần Phượng nét mặt tiều tụy hiện ra ở cửa, thản nhiên nói:
- Đồng chí Viễn Chinh tìm tôi có việc gì? Vào đi.
Bành Viễn Chinh không để ý đến Thẩm Ngọc Lan, xoay người bước vào văn phòng Tần Phượng, thuận tay đóng cửa lại.