Tân An, thị trấn Vân Thủy.
Trịnh Anh Nam một mình lái chiếc xe Mercedes Benz màu đen của mình vào trong cơ quan thị trấn. Cô nhẹ nhàng bước xuống xe, bước đến chào hỏi một cán bộ phía trước:
- Đồng chí, cho hỏi Chủ tịch thị trấn Bành của anh có ở đây hay không?
Thời đại này, phụ nữ có thể lái được xe khẳng định không phải phụ nữ gia đình bình thường. Vị cán bộ thị trấn liếc nhìn Trịnh Anh Nam, cười nói:
- Bí thư Bành đang ở đây. Xin hỏi cô là…?
- Tôi từ tập đoàn dệt Phong Thái, tới tìm Chủ tịch thị trấn Bành. Ồ hiện tại là Bí thư Bành rồi à?
Trịnh Anh Nam kinh ngạc nói.
- Ừ, quận ủy ngày hôm qua đã đến bổ nhiệm. Chủ tịch thị trấn Bành đã được bổ nhiệm là Bí thư Đảng ủy thị trấn.
Vị cán bộ cười, giương tay chỉ vào ký túc xá:
- Cô lên tìm Bí thư Bành đi.
Trịnh Anh Nam mỉm cười, trong lòng cảm thấy có chút bất ngờ. Chị họ mình đến tỉnh thăng quan, không nghĩ tới, Bành Viễn Chinh cũng vào lúc này mà thăng quan. Tuy rằng Bí thư Đảng ủy thị trấn cùng cấp với Chủ tịch thị trấn, nhưng người ngoài xem ra, từ Chủ tịch thị trấn đến Bí thư Đảng ủy cũng là một sự lên chức.
Trịnh Anh Nam đến trước cửa phòng Bành Viễn Chinh, vừa muốn gõ cửa thì nghe được bên trong có tiếng nói chuyện thì đứng một bên chờ.
Giờ phút này, trong phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, Phó bí thư Đảng ủy thị trấn, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Chử Lượng và Đồn trưởng đồn công an Phó Thái Hà đang báo cáo công tác.
Chử Lượng được phân công quản lý Đảng và quần chúng. Tuy rằng vụ án đề cập đến vị hôn thê của Bành Viễn Chinh, nhưng lại phát sinh trong nội hạt thị trấn Vân Thủy. Phó Thái Hà cảm giác có chút không chính xác nên tìm Chử Lượng thương lượng. Chử Lượng cũng không dám hạ quyết đoán, liền lôi Phó Thái Hà đến tìm Bành Viễn Chinh.
- Bí thư Bành, dựa theo quy định của pháp luật, hành vi của Trương Thu Cúc là ác liệt, tình tiết nghiêm trọng, đủ tiêu chuẩn để cân nhắc mức hình phạt. Về phần An Gia Ung, tình tiết thì nhỏ, chỉ tạm giam hành chính, phạt tiền một ngàn.
Phó Thái Hà kính cẩn cười nói:
- Xử lý như vậy, không biết Bí thư Bành có ý kiến gì hay không? Nếu lãnh đạo không có ý kiến thì chúng tôi sẽ báo cáo và chuyển giao cho quận xử lý.
Chử Lượng cũng cười nói:
- Tôi thấy, người nhà họ An ỷ vào có mấy đồng tiền dơ bẩn thì ở thành phố kiêu ngạo, ương ngạnh. Lần này, mẹ con bọn họ đến thị trấn chúng ta gây rối, quyết không thể tha.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm một lát, ngẩng đầu thản nhiên nói:
- Đồn trưởng Phó, mọi người cứ dựa theo quy định của pháp luật và trình tự phá án, không cần suy xét đến nhân tố của tôi. Tôi là người nhà đương sự, không nên can dự vào.
- Cứ theo nếp mà xử lý, không cần vì ai mà xử lý nhẹ tay. Chế độ pháp luật là thước đo, là trọng tài. Mọi người cứ theo nếp mà làm, tôi sẽ không phát biểu bất luận một ý kiến nào.
Bành Viễn Chinh phất tay trầm giọng nói:
- Đương nhiên, là người nhà của bị hại, chúng tôi mãnh liệt yêu cầu cơ quan công an xử lý nghiêm túc.
Phó Thái Hà và Chử Lượng liếc mắt nhìn nhau rồi đứng dậy chào tạm biệt.
Hai người đi ra, nhìn thấy Trịnh Anh Nam, thì liếc mắt nhìn cô một cái, không nói gì mà rời đi. Trịnh Anh Nam thấy không còn người nữa thì lúc này mới gõ cửa, bước vào trong nói:
- Bí thư Bành, xin chúc mừng. Nghe nói anh được thăng quan nên tôi đến chúc mừng.
- Trịnh tổng? Chúc mừng cái gì chứ? Bí thư cũng vậy, Chủ tịch cũng vậy. Vẫn những công việc như xưa thôi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Bành Viễn Chinh đứng dậy, cười nói:
- Trịnh tổng đã đến, cũng không gọi điện thoại trước, Khách quý đến cửa, tôi là chủ nhà cũng nên nghênh đón chứ. Nếu không thì thật là thất lễ.
- Bí thư Bành, tôi trở về thương lượng với ba tôi. Ý của ba tôi là cho dù là Bí thư Bành không hỗ trợ chúng tôi, mặc kệ chúng tôi có thể vận tác đưa ra thị trường hay không thì đều phải kiên định ủng hộ kinh tế địa phương. Dù sao, khu Tân An cũng là cái nôi của dệt Phong Thái. Nếu không có sự ủng hộ của chính phủ và mọi người ở đây thì xí nghiệp chúng tôi nửa bước cũng không đi được.
Trịnh Anh Nam thái độ sảng khoái khiến Bành Viễn Chinh giật mình kinh hãi. Hắn vốn nghĩ đến cha con họ Trịnh khẳng định sẽ suy nghĩ rất lâu. Thậm chí còn không ngừng cò kè mặc cả với mình. Kết quả có thể có nhưng quá trình sẽ rất gian nan. Nhưng không nghĩ đến Trịnh Anh Nam hôm nay lại tìm đến cửa đưa ra lời hứa hẹn.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm một chút, cười nói:
- Cám ơn dệt Phong Thái đã ủng hộ công tác của thị trấn và cá nhân tôi. Trịnh tổng, nghĩa cử vô tư của mọi người đối với thị trấn chúng tôi mà nói là như mưa kịp thời. Gần đây, những nhà máy dệt nhỏ ở thị trấn chúng tôi càng ngày càng không tốt. Tôi nhiều đêm không có giấc ngủ ngon. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, có dệt Phong Thái giúp đỡ, tim tôi có thể ổn định lại.
- Bí thư Bành trước đừng cao hứng. Chúng tôi còn có mấy điều kiện.
Trịnh Anh Nam cười:
- Thứ nhất, tài chính chúng tôi có hạn, không có khả năng thu mua một lần, chỉ có thể luân phiên tiến hành. Hơn nữa còn phải xem tình hình thực tế của thị trấn.
Bành Viễn Chinh cười ha hả:
- Không thành vấn đề, đây là chuyện tự nhiên. Tôi cũng nghĩ đến việc luân phiên tiến hành, một bước mà đi hết là không có khả năng.
- Thứ hai, nếu việc thu mua thuận lợi thì chúng tôi sẽ xây dựng một nơi sản xuất mới ở thị trấn Vân Thủy. Thậm chí tương lai cũng không bài trừ việc đem tổng công ty dời về đây. Bởi vậy chúng tôi yêu cầu thị trấn, quận phải cho chúng tôi chính sách đãi ngộ và giảm miễn thuế.
Bành Viễn Chinh ánh mắt sáng ngời. Nếu dệt Phong Thái thu mua thành công, dời tổng công ty về thị trấn Vân Thủy thì chỉ cần một xí nghiệp dệt Phong Thái thôi cũng đủ để giá trị tổng sản lượng công nghiệp và thu nhập tài chính của thị trấn Vân Thủy tăng lên.
- Tôi đã sớm nói qua, thị trấn chúng ta sẽ cung cấp những phương tiện phục vụ thuận lợi nhất, đồng thời phối hợp với thành phố và quận đưa ra những chính sách ưu đãi tốt nhất. Xin Trịnh tổng cứ yên tâm, cá nhân tôi mà nói sẽ đem hết toàn lực ra mà làm. Đương nhiên, nhất định phải trong phạm vi chính sách cho phép.
Bành Viễn Chinh thật tình nói.
- Thứ ba, chúng tôi thu mua lại nhưng cũng không thể tiêu hóa hết nhiều công nhân như vậy. Điều này xin lãnh đạo thị trấn có tư tưởng chuẩn bị.
Trịnh Anh Nam kết thúc lời nói của mình, sau đó mỉm cười nhìn Bành Viễn Chinh.
Cô nói đều là tình hình thực tế. Ba điều kiện này cũng không tính là hà khắc. Bành Viễn Chinh ngẫm nghĩ một chút. Kỳ thật hắn trong lòng cũng rất rõ ràng, muốn cho dệt Phong Thái tiêu hóa hết số công nhân nhiều như vậy khẳng định là không có khả năng.
- Vâng, thị trấn chúng tôi sẽ tận lực mà làm. Nhưng hy vọng dệt Phong Thái cũng có thể ra sức an bài bộ phận công nhân.
Bành Viễn Chinh gật đầu.
Trịnh Anh Nam mỉm cười:
- Đương nhiên, chúng tôi mua lại nhiều nhà máy như vậy cũng không phải để làm đồ chơi, cũng phải cần công nhân làm việc. Được rồi, thái độ của ba tôi tôi đã chuyển đạt xong. Không biết sự việc công ty chúng tôi đưa ra thị trường, Bí thư Bành có chắc chắn một lời không?
Bành Viễn Chinh trầm ngâm một chút:
- Hơi có chút khó khăn, nhưng tôi sẽ cố hết sức. Hiện tại là cuối năm có lẽ sẽ không dễ làm. Sau tết âm lịch, tôi sẽ tranh thủ giúp mọi người vận tác. Tháng một là mừng năm mới, và cuối tháng ba sẽ có kết quả.
Kỳ thật thì Bành Viễn Chinh nắm chắc chỉ trong tháng hai là có kết quả. Nhưng hắn là một người trầm ổn, nói bất luận điều gì cũng phải chừa đường sống cho mình.
Nhưng điều này cũng đủ làm cho Trịnh Anh Nam hưng phấn không ngừng. Dệt Phong Thái đưa ra thị trường đã bị giữ lại một năm ở thủ đô, trên cơ bản xem như là bị ngâm. Nếu có thể cải tử hồi sinh, không cần nói đến hai tháng, cho dù là nửa năm cô cũng hoan hô nhảy nhót rồi.
- Cám ơn, thật sự cảm ơn.
Trịnh Anh Nam nét mặt hưng phấn không gì tả nổi, đứng dậy bắt tay với Bành Viễn Chinh, thiếu chút nữa là không kìm nổi hôn lên mặt hắn rồi.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, tiễn Trịnh Anh Nam xuống lầu. Sau khi nhìn thấy Trịnh Anh Nam lên xe, vừa muốn lên lầu thì đã thấy có hai chiếc xe tiến vào cổng cơ quan. Đi đầu là một chiếc xe việt dã màu lục, sau đó là một chiếc xe Hồng Kỳ màu đen.
Hai chiếc xe dừng lại. Bành Viễn Chinh nhíu mày. Hắn đột nhiên cảm giác cổng cơ quan rộng mở như vậy, xe bên ngoài tùy ý chạy vào bên trong mà không có quy định gì cả, tất yếu phải thiết lập một phòng thường trực và cảnh vệ. Hắn nghĩ như vậy, đang muốn xoay người lê lầu thì nhìn thấy bóng dáng quen thuộc từ trên xe việt dã nhảy xuống. Đúng là ông chủ nhỏ An Gia Bình của tập đoàn An Lập.
Đối với An Gia Bình hắn không có ấn tượng quá sâu. Nhưng trước đây do có gặp qua mấy lần nên có thể nhận ra.
Mà vào lúc này, An Gia Bình đến cơ quan chính quyền khẳng định là có liên quan đến mẹ con Trương Thu Cúc và An Gia Ung. Bành Viễn Chinh nụ cười trên mặt lập tức tắt hẳn, lại không để ý An Gia Bình, tiếp tục chậm rãi lên lầu.
- Chủ tịch thị trấn Tiểu Bành.
An Gia Bình miễn cưỡng cười, cao giọng gọi.
Bành Viễn Chinh bước chân cũng không dừng lại.
Người của tập đoàn An Lập từ một chiếc xe khách nhảy xuống, vừa muốn chạy tới ngăn Bành Viễn Chinh, nhưng lại bị ánh mắt của An Gia Bình ra hiệu dừng lại. Y hôm nay đến tìm Bành Viễn Chinh ngả bài, tự nhiên là chuẩn bị tiên lễ hậu binh.
Bành Viễn Chinh đi đến cửa phòng chính Đảng, hướng Lý Tân Hoa bên trong vẫy tay nói:
- Tân Hoa, cô ra đây một chút.
Lý Tân Hoa lên tiếng trả lời, cười nói:
- Lãnh đạo, anh tìm tôi.
- Ừ, Tân Hoa, cô xem, về sau cơ quan chính quyền thị trấn chúng ta không thể tùy tiện để cho người không phận sự và xe cộ tự tiện ra vào. Chúng ta nơi này là một bậc Đảng ủy chính quyền chứ không phải cái chợ. Ai muốn tới thì tới, muốn đi là đi sao được?
Bành Viễn Chinh phất tay:
- Hãy nghĩ biện pháp lập ngay trạm canh cổng. Cô bắt tay vào làm chuyện này đi.
Lý Tân Hoa ngẩn ra, rồi nhìn lướt ra ngoài, thấy trong sân có hai chiếc xe đậu lại, trên lầu lại đi tới vài người xa lạ liền khẩn trương đáp ứng, rồi quay đầu ra hiệu Điền Minh ngăn đám người này lại.
Bành Viễn Chinh gật đầu, bước trở về văn phòng của mình.
Ba người Điền Minh ngăn chặn ngay chỗ cầu thang, thấy có một người mặc áo màu đen, đeo kính râm đang chậm rãi lên lầu, đi theo đằng sau là hai người thì nhíu mày hỏi:
- Các người là người nơi nào? Nơi này là cơ quan chính quyền thị trấn, người không phận sự miễn vào.
An Gia Bình tháo kính xuống, liếc mắt nhìn Điền Minh, nhẹ nhàng nói:
- Tôi họ An, là Phó chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn An Lập. Tôi hôm nay đến tìm Chủ tịch thị trấn Bành của các người có việc.
Điền Minh là người thông minh. Ngăn những người này lại chính là Bành Viễn Chinh không muốn gặp họ. Hơn nữa, người này tự xưng là họ An, người của tập đoàn An Lập, khẳng định là vì mẹ ccon Trương Thu Cúc ở đồn công an mà đến.