Câu lạc bộ trang hoàng cực kỳ tinh xảo, rất có phong cách lãng mạn cổ điển phương tây. Ở chính giữa còn có một cái đài phun nước nho nhỏ.
Vũ khúc đã chậm rãi chuyển sang nhanh. Nhóm thế gia tử bên cạnh đều dừng khiêu vũ, ánh mắt cực kỳ hâm một hoặc kinh ngạc nhìn Bành Viễn Chinh và Hầu Khinh Trần đang khiêu vũ bên trong.
Bành Viễn Chinh ôm chặt lấy vòng eo của Hầu Khinh Trần, đem cô vòng qua vòng lại. Vũ bộ ngày càng nhanh, mà hô hấp của cô bởi vì thể lực tiêu hao quá độ mà trở nên dồn dập. Trên trán đầm đìa mồ hôi nhưng lại tỏ ra không biết mệt.
Bọn họ trong tai, trong mắt chỉ có vận luật và âm phù. Mà không nhìn thấy sự tồn tại của mọi người. Trong nháy máy, Hầu Khinh Trần có một loại cảm giác giao hòa cùng thiên địa. Cô cảm thấy cánh tay của chành thanh niên này thật dịu dàng và hữu lực. Mà thân hình của cô cùng với cả tâm linh đều không ngừng xoay tròn trong cánh tay của hắn.
Cho đến khi âm nhạc đột nhiên ngừng lại. Bành Viễn Chinh khẽ mỉm cười, buông lỏng thắt lưng của Hầu Khinh Trần. Mà lúc này Hầu Khinh Trần mới như bừng tỉnh mộng, nét mặt bay bổng phong tình. Cô mỉm cười, nắm tay Bành Viễn Chinh rời khỏi sàn nhảy.
Hầu Khinh Trần ánh mắt xinh đẹp xẹt qua gương mặt cương nghị của Bành Viễn Chinh, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác khác thường. Hôm nay một phen khiêu vũ, đã làm cho cô cảm thấy trong lòng như có một tia sáng rọi vào. Gương mặt quyến rũ lại càng thêm dịu dàng.
Hầu Niệm Ba hưng phấn vỗ tay. Phùng Thiến Như lại không nghĩ tới Bành Viễn Chinh có thể khiêu vũ tốt như vậy. Vũ bộ nhẹ nhàng linh động, phải nói là đạt tới cảnh giới nhất định.
Đây là Bành Viễn Chinh kiếp trước còn làm nhân viên văn phòng đã trường kỳ làm bạn nhảy với lãnh đạo cơ quan. Lúc này, khiêu vũ trở nên rất thịnh hành trong các cơ quan chính đảng thành phố Tân An, cơ quan nào cũng tổ chức vũ hội. Mà lãnh đạo phân công quản lý lại đặc biệt thích cái này. Vì để làm bạn nhảy cho lãnh đạo, hắn đã cố ý đi học. Tuy nhiên, sau này hắn lại ít khi khiêu vũ. Chỉ lúc còn làm ở Ban tuyên giáo, thì chỉ có tham dự một lần.
- Bành học trưởng, không nghĩ tới anh chẳng những biết đánh Thái cực quyền mà khiêu vũ cũng giỏi như vậy.
Hầu Niệm Ba cười hì hì, lao đến, vươn tay ra:
- Mau, mau khiêu vũ cùng bổn tiểu thư.
Bành Viễn Chinh hơi có chút do dự.
Hầu Niệm Ba bĩu môi, quay đầu nhìn Phùng Thiến Như nói:
- Thiến Như, xem ra cần cô phê chuẩn rồi. Bằng không thì người ta không dám nhảy với tôi.
Phùng Thiến Như cười mắng một tiếng:
- Con bé chết tiệt kia, chỉ giỏi đoán mò. Anh Viễn Chinh, nếu anh không cảm thấy phiền thì nhảy một bài với Niệm Ba đi.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, giơ tay, cất cao giọng nói:
- Âm nhạc nổi lên, nốt số bốn.
Tiếng nhạc du dương nổi lên, còn Bành Viễn Chinh thì bộ vũ mềm nhẹ. Chỉ có điều động tác của Hầu Niệm Ba không lưu loát, thân mình cứng ngắc. Thế nên Bành Viễn Chinh ôm eo cô cảm giác rất là cố hết sức.
Thật vất vả mới nhảy xong một bài, Bành Viễn Chinh trên trán rịn mồ hôi. Hắn buông tay Hầu Niệm Ba ra thì thấy một cô gái khác cũng cười đi tới thì khẩn trương bước ra khỏi sàn nhảy. Cô bé kia sắc mặt cứng đờ, lúng túng trở về, trong miệng không biết than thở điều gì.
Hầu Niệm Ba vẫn chưa thỏa mãn, lại ôm Phùng Thiến Như ra nhảy tiếp. Còn Bành Viễn Chinh thì im lặng ngồi một chỗ, ôn hòa nhìn hai cô khiêu vũ. Một bàn tay trắng muốt nhô ra, Hầu Khinh Trần trong tay cầm một cái khăn tay, đưa qua cười nói:
- Lau mồ hôi đi. Xem cậu đổ đầy mồ hôi rồi đấy.
Bành Viễn Chinh mặc dù muốn cự tuyệt nhưng thấy thái độ đối phương tha thiết như vậy thì liền do dự một chút rồi nhận lấy. Nhưng sau khi lau xong mồ hôi, chưa kịp trả lại thì lại nghe Hầu Khinh Trần cười nói:
- Tặng cho cậu đấy.
- Cám ơn!
Bành Viễn Chinh nhẹ giọng nói.
Ai! Hầu Khinh Trần ngồi xuống bên cạnh Bành Viễn Chinh. Một mùi thơm đập vào mũi hắn, hắn theo bản năng mà ngừng hô hấp. Bởi vì hắn bị viêm mũi dị ứng, ngửi mùi nào có tính kích thích thì sẽ bị hắt hơi.
Bành Viễn Chinh lấy tay xoa mũi, hóa giải trạng thái không thoải mái.
Hầu Khinh Trần không có chút ý đến động tác nhỏ này của hắn, tựa lưng vào ghế, cười nói:
- Không nói chuyện với bọn họ sao?
Hầu Khinh Trần chỉ tay vào mấy người Trang Nghiêm đang đứng uống rượu vang, bộ ngực đầy đặn hơi có một tia gợn sóng. Cô quay đầu nhìn Bành Viễn Chinh, khe rãnh trắng như tuyết có thể nhìn thấy được.
Hầu Khinh Trần nói:
- Cậu nếu muốn dung nhập vào cái vòng nhỏ hẹp này thì nhất định phải cúi người một chút, thông qua cố gắng của mình mà trừ khử bài xích của bọn họ. Nếu không, ngay cả cậu có là người của Phùng gia cũng rất có được đám công tử bột này chấp nhận.
- Haha, chẳng có gì để nói cả.
Bành Viễn Chinh tùy ý nói.
Hầu Khinh Trần khẽ mỉm cười:
- Viễn Chinh à, cậu hãy học cách tiếp xúc với đám người đó. Bởi vì sau này mọi người còn phải thường xuyên qua lại. Cậu nói có đúng không?
- Tôi thời gian ở lại thủ đô rất ít.
Bành Viễn Chinh khẽ lắc đầu.
Hầu Khinh Trần ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Như thế nào, Viễn Chinh cậu không ở thủ đô? Vậy cậu ở đâu?
- Tôi làm Bí thư Đảng ủy cho một thị trấn. Lúc này đến thủ đô là đưa Thiến Như về ăn tết. Bình thường tôi một năm cũng không đến thủ đô mấy lần.
Lời nói của Bành Viễn Chinh khiến Hầu Khinh Trần cảm thấy kinh ngạc. Phùng gia là thân phận như thế nào, cô làm sao mà không biết. Phùng gia nếu nhận đứa cháu này, sao lại để hắn tiếp tục ở lại cơ sở? Điều này…
Hầu Khinh Trần ánh mắt chuyển động, hỏi dò:
- Viễn Chinh cậu hóa ra đã trở thành lãnh đạo. Bí thư Đảng ủy thị trấn, quyền lực rất lớn.
- Chỉ là một thị trấn thôi, cơ sở cỡ trung, có thể có quyền lực gì.
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng cười:
- Cán bộ thủ đô cấp sở khắp nơi đều có. Tôi chỉ là một cán bộ cấp phòng nho nhỏ, được tính cái gì?
Hầu Khinh Trần cười nói:
- Ở dưới rất khó khăn à? Vì sao lại không trở về thủ đô? Tìm một công việc ở cơ quan thuộc Các bộ và Ủy ban trung ương quốc gia, lăn lộn cấp huyện cục. Rèn luyện hai năm thì nhanh hơn so với ở dưới chứ.
Trong nhận thức của Hầu Khinh Trần, những người theo kinh thương không nói, nhưng những người theo chính trị bên cạnh cô đều rất thành công. Đều là cấp bậc cấp huyện cục trở lên, trao quyền cho cấp dưới, tạm giữ chức ba năm rồi lại trở lại thủ đô, vút thẳng lên trời.
Cô xem ra, giống như Bành Viễn Chinh ở trong quan trường lăn lộn thì quá khó khăn.
- Tôi chỉ là thằng nhà quê, không quen cuộc sống công tử bột. Sống an nhàn sung sướng, đối với tôi chính là một sự dày vò.
Bành Viễn Chinh nửa đùa nửa thật nói.
Hầu Khinh Trần khẽ cau mày, nhẹ nhàng cười nói:
- Ông nội Phùng lão không đồng ý cho cậu trở lại thủ đô sao?
- Không, chẳng qua là mình không muốn.
Bành Viễn Chinh quả quyết trả lời. Thấy Phùng Thiến Như và Hầu Niệm Ba đã kết thúc khiêu vũ thì liền đứng dậy tiếp đón, không muốn tiếp tục nói chuyện này với Hầu Khinh Trần.
Vũ hội và tiệc rượu qua đi, chỉ còn lại ăn uống. Chỉ có điều Bành Viễn Chinh cảm thấy mệt mỏi. Phùng Thiến Như thấy hắn như vậy, liền lặng lẽ cùng Bành Viễn Chinh chào hỏi Hầu Khinh Trần rồi ra về.
Hầu Khinh Trần tiễn hai người rời khỏi câu lạc bộ, nhìn hai người lái xe đi, ánh mắt lóe ra.
Hầu Niệm Ba cười hì hì, đột nhiên từ phía sau ló đầu ra:
- Chị, có vui không? Bành Viễn Chinh này không tồi nha. Thiến Như coi như là ổn rồi.
- Đúng vậy, người này không tệ. Thành thục, điềm đạm, chắc chắn, có nội hàm.
Hầu Khinh Trần cười, đột nhiên lại có chút ảm đạm:
- Đi thôi, chúng ta trở lại tiếp khách.
Hầu Niệm Ba biết chị mình là vì Phùng Thiến Như hạnh phúc rồi liên tưởng đến tình cảm mất mát của mình nên đâm ra chán nản thì cũng không dám nói gì, lặng yên cùng Hầu Khinh Trần quay trở vào.
Hôn phu của Hầu Khinh Trần là Quý Phi Dương và cô yêu nhau đã mấy năm. Quý Phi Dương xuất thân gia đình cán bộ bình thường. Hai người có thể đến được với nhau, có thể thấy Hầu Khinh Trần đã bỏ ra biết bao nhiêu tình cảm và tâm huyết. Nhưng tình cảm mấy năm lại không bằng sức hấp dẫn của bên kia đại dương.
Hầu Khinh Trần rất rõ ràng. Quý Phi Dương nói đến nước Mỹ học tập nghiên cứu chỉ là một sự ngụy trang. Hắn chân chính là muốn cái thẻ xanh của nước Mỹ. Cô cũng biết, chỉ cần y ra nước ngoài, không bao lâu sau sẽ kết hôn với con gái của một thương nhân nước Mỹ.
Bởi vậy, y lựa chọn xuất ngoại, đối với hai người mà nói, kỳ thật chính là chia tay.
Hầu Khinh Trần không giữ lại. Tuy rằng đau lòng tuyệt vọng, nhưng vẫn cho Quý Phi Dương ra đi. Hầu gia trong nước tuy cũng là hào môn thế gia, nhưng so với cuộc sống ở nước Mỹ thì vẫn chẳng đáng vào đâu.
Hầu Khinh Trần lúc này mới ý thức được, tình yêu mà mình luôn kiên trì và tin tưởng, kỳ thật chỉ là một sự lừa gạt.
Điều này làm cho Hầu Khinh Trần như muốn ngã xuống. Cũng may cô tâm tính kiên cường, không giống như các cô gái khác khi thất tình thường tìm đến cái chết.
Trên xe!
Phùng Thiến Như vừa lái xe, vừa cười nói:
- Anh Viễn Chinh, không nghĩ tới anh lại khiêu vũ giỏi đến như vậy?Anh học với ai thế?
- Vô sư tự thông!
Bành Viễn Chinh cười hắc hắc.
Phùng Thiến Như sẵng giọng:
- Tự biên tự diễn! Hừ, xem anh khiêu vũ điêu luyện như vậy, có phải hay không khi ở Tân An cả ngày đều đến phòng khiêu vũ? Không biết ôm bao nhiêu thắt lưng của thiếu nữ rồi mới có bộ vũ quen thuộc như vậy?
Bành Viễn Chinh đổ mồ hôi hột, kêu oan nói:
- Thiến Như, thật là oan uổng cho anh. Anh không bao giờ đến những nơi đó. Ngoại trừ xã giao.
- Sai rồi, sai rồi. Cho dù có xã giao, cũng không cơ bản là phải khiêu vũ.
Phùng Thiến Như cười hì hì, suy nghĩ thật nhanh rồi lại nói:
- Em thấy Hầu Khinh Trần nói chuyện với anh khá nhiệt tình đấy. Chị ấy nói gì với anh?