Khổng Tường Quân dù sao cũng là cáo mượn oai hùm. Nói chuyện tự nhiên cũng không e dè, thái độ lại khá ngạo mạn, khiến Bành Viễn Chinh rất phản cảm.
Kỳ thật thì Khổng Tường Quân cũng không phải là cố ý. Chỉ có điều y gần đây đường làm quan rộng mở. Khắp nơi được người ta thổi phồi xu nịnh, sớm đã có điểm mơ màng.
Y tự nhận mình là người hoàn hảo, cũng không hơn không kém đem ý tứ của Tô Vũ Hoàn biểu đạt ra. Về phần Bành Viễn Chinh tiếp nhận hay không, y căn bản cũng không suy xét.
Chỉ thị của lãnh đạo nhất định phải quán triệt chứng thực. Hơn nữa lại là lãnh đạo chủ chốt của UBND quận.
Bành Viễn Chinh liếc mắt nhìn Lỗ Tường Quân, thản nhiên cười nói:
- Chánh văn phòng Lỗ có điều không biết. Tôi lần này là đẩy mạnh chỉnh đốn xí nghiệp dệt, cũng không còn cách nào xử lý. Các xí nghiệp trong thị trấn từ năm ngoái hiệu quả và lợi ích đã tuột dốc. Đến hiện tại không còn tiếp tục được nữa. Khất nợ tiền lương công nhân, tiền hàng vật liệu. Nếu cứ miễn cưỡng như vậy thì thua lỗ sẽ càng lớn.
- Có một ông chủ nhà máy dệt len, bởi vì kinh doanh thua lỗ, không thể trả nợ nên mang cả gia đình bỏ trốn. Chuyện này tôi đã hướng quận và phòng Công an quận làm báo cáo.
- Rất nhiều công nhân nhà máy dệt đến thị trấn khiếu oan, yêu cầu xí nghiệp trả tiền lương. Một ít những cửa hàng cung ứng nguyên liệu cũng tìm đến. Trong bối cảnh như thế này, nếu thị trấn không nhúng tay vào, tương lai nháo ra chuyện lớn thì sẽ không xong.
- Cho nên, tôi lúc này khiến xí nghiệp tự cứu. Có điều kiện đổi mặt hàng sản xuất thì thị trấn sẽ tiến hành trợ giúp đổi mặt hàng. Nếu thật sự không có điều kiện thì đành phá sản, quyết đoán ngưng hẳn thua lỗ. Đồng thời tôi cũng đã cùng với tập đoàn dệt Phong Thái đạt thành nhận thức chung. Dệt Phong Thái có thể thu mua một bộ phận nhà máy trong thị trấn, thông qua tài sản chỉnh hợp, ưu hóa sản lượng để cứu sống những xí nghiệp nhỏ.
- Tôi cũng không thể trơ mắt nhìn hai mươi tám xí nghiệp một đám phá sản. Tôi càng không thể trơ mắt nhìn nhiều công nhân bị nợ tiền lương, thất nghiệp không có công việc để làm. Nếu bọn họ đến quận, đến thành phố khiếu oan thì tôi nghĩ Chủ tịch quận Tô lại càng mất hứng.
- Cho nên, tôi cũng là có chút bấc đắc dĩ. Trước mắt hạng mục công việc đang đẩy ra, khó khăn tương đối lớn, nhưng tôi vẫn muốn kiên trì làm xong.
Bành Viễn Chinh nói xong, nhìn Khổng Tường Quân cười rồi chính mình châm một điếu thuốc.
Khổng Tường Quân nhíu mày:
- Bí thư Bành, khó xử của thị trấn tôi có thể lý giải. Nhưng Chủ tịch quận Tô đã chỉ thị, vẫn không thể bỏ qua. Tôi hy vọng Bí thư Bành thật sự suy xét, có một số việc nên kéo dài một chút.
- Nếu kéo dài thì gây ra sự kiện ngàn vạn công nhân khiếu oan. Ai sẽ chịu trách nhiệm? Quận hay là thị trấn?
Bành Viễn Chinh trầm giọng hỏi.
Khổng Tường Quân thấy mình đã nói như vậy mà Bành Viễn Chinh vẫn cứ như kim đâm không lọt, không khỏi có chút căm tức, lông mày nhíu lại, âm thanh lạnh lùng:
- Cho dù phải làm thì cũng phải hướng lãnh đạo quận báo cáo chứ? Đề cập đến nhiều xí nghiệp thị trấn như vậy, rút dây động rừng, sao có thể nói động thủ là động thủ được?
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Chánh văn phòng Khổng, tôi đã báo cáo với Bí thư Tần. Bí thư Tần trong quá trình đến thị sát, tôi đã giáp mặt báo cáo. Bí thư Tần rất ủng hộ công tác của chúng tôi. Bí thư đã chỉ thị, thị trấn Vân Thủy thoát khỏi khốn cảnh không phải là một vấn đề nhỏ. Nhất định phải nắm chặt và đưa ra hiệu quả.
Bành Viễn Chinh lời này là nửa thật nửa giả. Tần Phượng căn bản không có đến thị trấn điều tra, nhưng Bành Viễn Chinh đã ở trong điện thoại báo cáo chuyện này với Tần Phượng. Mà Tần Phượng cũng ủng hộ cách làm của hắn. Ngẫm lại, lấy tác phong trầm ổn, lão luyện của Bành Viễn Chinh, nếu như không có Tần Phượng cho phép, hắn sẽ không tự tiện hạ thủ như vậy.
Hơn nữa, hắn còn trông cậy Tần Phượng giúp hắn kháng trụ lại áp lực đến từ Tô Vũ Hoàn.
Cáo mượn oai hùm sao? Bành Viễn Chinh trong lòng cười lạnh. Muốn chơi bố mày à, con còn non lắm con ơi!
- Bí thư Tần đã biết chuyện này?
Khổng Tường Quân vẻ mặt cứng ngắc, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên:
- Xem ra, tôi chuyến này là trắng tay rồi. Chủ tịch quận Tô chỉ thị, Bí thư Bành căn bản cũng không chuẩn bị. Tốt, nếu Bí thư Tần đã gật đầu, tôi chẳng còn gì để nói. Tôi sẽ trở về báo cáo với Chủ tịch quận Tô.
Khổng Tường Quân bỗng nhiên đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, thầm nghĩ muốn đùa giỡn bố mày sao? Còn thực cho mình là một đại nhân vật? Muốn lấy Tô Vũ Hoàn ra hù mình à?
- Haha, tôi đang muốn báo cáo với Chủ tịch quận Tô. Nếu Chánh văn phòng Khổng muốn nói thì tôi đây cũng không làm điều thừa.
Bành Viễn Chinh thanh âm trở nên lạnh lùng, hơi có ý châm biếm.
Khổng Tường Quân đột nhiên quay đầu, dừng lại nhìn Bành Viễn Chinh, hạ giọng nói:
- Bí thư Bành, vị Chủ tịch quận Tô này của chúng ta không phải là lãnh đạo bình thường. Tôi nghĩ cậu so với tôi còn rõ ràng hơn. Chủ tịch quận Tô rất coi trọng cậu, thường xuyên nói với tôi, Bành Viễn Chinh thị trấn Vân Thủy năng lực làm việc rất mạnh. Tôi nghĩ tốt nhất là cậu nên hiểu rõ ràng, không cần nhất thời đầu óc mơ hồ mà làm chuyện hồ đồ.
- Nếu ngay trước mặt Chủ tịch quận Tô thì tôi cũng nói như vậy. Nếu không, mời Chánh văn phòng Tô chỉ cho tôi biết mình nên làm như thế nào? Nhiều công nhân bị nợ tiền lương, nhiều xí nghiệp sắp phá sản, thị trấn chẳng lẽ lại ngồi yên không quan tâm đến?
- Tôi có thể nói rõ cho Chánh văn phòng Khổng được biết, tôi làm không được. Không cần nói khu kinh tế mới Vân Thủy chỉ là một tư tưởng, cho dù là có đi vào vận tác, chỉ cần thị trấn Vân Thủy chính quyền đảng ủy tồn tại một ngày thì ban lãnh đạo chúng tôi vẫn sẽ thực hiện trách nhiệm của mình.
Khổng Tường Quân bị Bành Viễn Chinh nói cho một câu nghẹn cả họng. Y oán hận dậm chân bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng của Khổng Tường Quân, sắc mặt Bành Viễn Chinh cũng âm trầm xuống.
Khổng Tường Quân trong mắt hắn chỉ là một tiểu nhân vật. Tiểu nhân đắc chí chẳng có gì hay để nói. Nhưng Tô Vũ Hoàn là Chủ tịch quận, lại không biết điều kiện tiên quyết ở cơ sở, liền ra quyết sách chặn đầu. Thật sự là làm cho người ta thất vọng.
Bởi vậy có thể thấy được, người này cố nhiên năng lực làm việc mạnh, nhưng cao cao tại thượng, bảo thủ, cứ tự cho mình là đúng. Y hoàn toàn rập khuôn theo những kinh nghiệm và hình thức công tác ở địa phương khác, mà thiếu đi điều tra nghiên cứu cơ bản. Đồng thời nóng lòng làm ra chiến tích.
Khổng Tường Quân trở về, đương nhiên là thêm mắm thêm muối báo cáo với Tô Vũ Hoàn. Tô Vũ Hoàn trong lòng rất căm tức, nhưng trước mặt Khổng Tường Quân lại không thể biểu hiện rõ ràng.
Thái độ của y khiến Khổng Tường Quân có chút thất vọng. Y vốn nghĩ đến Tô Vũ Hoàn sẽ rất tức giận, gọi Bành Viễn Chinh đến răn dạy. Nhưng kết quả lại không phải như vậy.
Khổng Tường Quân đi rồi, Tô Vũ Hoàn sắc mặt âm trầm như nước. Con ngươi của y phát ra ánh sáng hung ác, nhìn chằm chằm vào cuốn lịch để bàn, trong tay nắm chặt cây bút máy, bẻ gãy thành hai đoạn.
Y bỗng nhiên đứng dậy, chắp tay sau lưng rời khỏi văn phòng, hướng văn phong Tần Phượng đi đến.
Tần Phượng đang cùng với Phó bí thư Quận ủy Lệnh Tường bàn chuyện công tác, thấy Tô Vũ Hoàn bước vào thì cười một tiếng:
- Chủ tịch quận Tô đến rồi à? Mời ngồi.
Lệnh Tường đứng dậy bắt tay Tô Vũ Hoàn:
- Bí thư Tần, tôi ngày mai sẽ đến nói chuyện với cô tiếp.
- Ừ, chuyện đó anh hãy tận lực suy xét một chút và hoàn thành nó.
Tần Phượng gật đầu rồi quay sang nói với Tô Vũ Hoàn:
- Tìm tôi có việc à? Tôi cũng đang tính tìm anh đây.
- Hả, Bí thư Tần có việc sao?
Tô Vũ Hoàn mỉm cười ngồi xuống, bắt chéo chân.
- Là như thế này, anh vừa mới đến nên chưa hiểu rõ hết tình huống. Thị trấn Vân Thủy đa phần là các xí nghiệp. Nhà máy dệt nhỏ chiếm một phần ba. Hai năm qua, tình hình dệt may trong nước không được tốt. Hiệu quả và lợi ích của những xưởng dệt nhỏ bị tụt dốc. Nửa năm gần đây hầu như là thua lỗ.
- Năm ngoái, Bành Viễn Chinh đã đề xuất với tôi, sẽ chỉnh đốn lại những nhà máy dệt nhỏ trong thị trấn. Nên ngừng lại thì ngừng lại. Nên đổi mặt hàng sản xuất thì đổi. Đồng thời khiến những xí nghiệp lớn có thực lực tiến hành thu mua, thôn tính. Như vậy thì mới có con đường sống. Thị trấn Vân Thủy đã cùng với tập đoàn dệt Phong Thái đã đạt thành hiệp nghị hợp tác bước đầu.
- Tôi cảm thấy ý nghĩ này cũng không tệ lắm. Xí nghiệp đã đến mức này rồi thì không chỉ là đề cập đến vấn đề của xí nghiệp đó, đề cập đến ổn định xã hội, phát triển kinh tế, và lao động vào nghề, mà còn ảnh hưởng đến chính quyền chúng ta.
- Hiện tại, chuyện này không xử lý không được. Những nhà máy dệt nhỏ này đã trường kỳ nợ lương công nhân và tiền nguyên liệu. Nếu cứ như vậy thì vô cùng nguy hiểm.
Tần Phượng nói đến đây thì hơi dừng lại một chút, liếc mắt nhìn Tô Vũ Hoàn.
Tô Vũ Hoàn thần sắc không thay đổi, tựa hồ như đối với những lời Tần Phượng nói sớm đã có chuẩn bị, thản nhiên nói:
- Bí thư Tần, ngành dệt trong nước rất kém cỏi, không cần nói đến những xưởng nhỏ, mà ngay cả xưởng quốc doanh cũng phải đóng cửa. Theo tôi được biết, ở thành phố đã có ba nhà máy quốc hữu phải đóng cửa. Dưới tình huống như vậy, dệt Phong Thái còn lo chưa xong, như thế nào lại có năng lực thu mua những xưởng nhỏ. Đây không phải là truyện nghìn lẻ một đêm sao?
- Nếu dệt Phong Thái đồng ý hợp tác, chứng tỏ xí nghiệp đó vẫn còn có năng lực.
Tần Phượng thản nhiên cười.
Tô Vũ Hoàn im lặng, một lát sau, khẽ cười nói:
- Bí thư Tần, tôi còn cho rằng, trước tiên nên hoãn lại một chút. Hiện tại, ở quận việc cấp bách chính là xây dựng khu kinh tế mới Vân Thủy. Đồng thời bảo đảm cho khu kinh tế mới vận tác vững vàng. Khi khu kinh tế mới xây xong, có thể tập trung lực lượng giải quyết vấn đề. Đồng thời còn có thể hưởng thụ một số chính sách ưu đãi của thành phố.
Tần Phượng mỉm cười, nhìn Tô Vũ Hoàn, nhẹ nhàng nói:
- Chủ tịch quận Tô, có một số việc khả năng anh còn chưa biết. Tôi mới từ thành phố họp về. Lãnh đạo chủ chốt của thành phố truyền đạt chỉ thị tinh thần của Tỉnh ủy. Từ hiện tại bắt đầu cho đến tháng sáu, ở tỉnh phải tận dụng trong ba tháng, tiến hành quy hoạch lại những dự án xây dựng khu kinh tế mới. Nên chỉnh hợp thì chỉnh hợp, nên hủy bỏ thì hủy bỏ.
- Xét thấy, Thành ủy quyết định tạm dừng những hạng mục xây dựng khu kinh tế mới trong năm nay. Hạng mục khu kính tế mới Vân Thủy hẳn là không thể làm.
Tô Vũ Hoàn sắc mặt đột biến, bỗng nhiên đứng dậy, nói:
- Bí thư Tần, có chuyện này sao?
- Văn kiện của tỉnh phỏng chừng cuối tháng này sẽ xuống.
Tần Phượng phất tay nói:
- Tôi đây chính là muốn nói chuyện này với anh.