Vẻ mặt bình tĩnh, Bành Viễn Chinh đi về phía phòng làm việc của Cung Hàn Lâm.
Trên hành lang, các cán bộ cơ quan đi ngược lại, dừng bước nhìn hắn chào hỏi, nhường đường.
Bành Viễn Chinh có một phong cách hết sức rõ ràng, được truyền tụng trong cơ quan Ủy ban nhân dân huyện. Đối với nhân viên bình thường trong cơ quan hắn hết sức khách khí và tôn trọng, không chút làm cao, nhưng đối với cán bộ lãnh đạo thì nghiêm khắc, đầy vẻ uy nghiêm.
Điều đó tạo nên một cảnh tượng hơi khác thường: trước mặt Bành Viễn Chinh, nhân viên bình thường tỏ ra thoải mái, ngược lại những cán bộ có cấp bậc thì lại rất thận trọng. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Thư ký của Cung Hàn Lâm đi ra, thấy Bành Viễn Chinh, kính cẩn cười, chào:
- Chủ tịch huyện Bành!
- Chủ tịch huyện Cung có ở đó không?
Bành Viễn Chinh gật đầu cười với y.
- Dạ có.
Viên thư ký cười, tránh đường.
Bành Viễn Chinh đi tới, nhẹ nhàng gõ cửa, nhưng bên trong không động tĩnh.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, lại gõ cửa mạnh hơn một chút.
Lúc này, bên trong vọng ra giọng nói có phần ngưng trọng của Cung Hàn Lâm:
- Vào đi.
Bành Viễn Chinh đẩy cửa vào, thấy Vi Minh Hiên và Mã Thiên Quân đang ngồi trong phòng làm việc của Cung Hàn Lâm. Hai người không ngờ là Bành Viễn Chinh, lúng túng đứng dậy, nhẹ nhàng đồng thanh chào:
- Chủ tịch huyện Bành!
Bành Viễn Chinh lạnh nhạt nhìn lướt qua hai người một cái, mặc dù vẻ mặt không thay đổi, nhưng vẻ khinh miệt trong mắt hắn, khiến hai người Mã Thiên Quân và Vi Minh Hiên càng cảm thấy bất an và lo lắng.
Hai người tới chỗ Cung Hàn Lâm, là để "mật báo", nhân tiện hỏi thăm tin tức. Buổi sáng Vi Minh Hiên đi cùng Bành Viễn Chinh đến đàm phán thành công với Mạnh Kiến Tây, tới đây, còn chưa kịp dò hỏi Cung Hàn Lâm về việc đề cử làm Phó chủ tịch huyện của mình còn phải đợi bao lâu, Bành Viễn Chinh đã tới.
Người đứng đầu các ngành trực thuộc trong huyện đến chỗ Chủ tịch huyện báo cáo là rất bình thường. Nhưng hai người thuộc ngành mà Bành Viễn Chinh phân quản, họ qua mặt Bành Viễn Chinh, tới gặp Cung Hàn Lâm, là điều không hợp quy tắc quan trường, huống chi họ vốn có tật giật mình.
Thật ra Cung Hàn Lâm cũng không nói thật với hai người về việc thành phố bác đề cử của mình.
- Đồng chí Viễn Chinh, có việc à?
Cung Hàn Lâm lạnh nhạt hỏi.
Bành Viễn Chinh bước tới, không nhìn Mã Thiên Quân và Vi Minh Hiên, mỉm cười ngồi trên ghế salon, cao giọng nói:
- Chủ tịch huyện Cung, tôi có chuyện muốn báo cáo.
Mã Thiên Quân và Vi Minh Hiên nghe vậy vội nói:
- Hai vị lãnh đạo nói chuyện, chúng tôi vể trước.
Hai người không dám dừng lại, vội vã đi ngay. Bành Viễn Chinh nhìn theo bóng hai người, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh lùng.
Trên quan trường, việc lựa chọn đứng về một phía nào đó, là rất bình thường, Mã Thiên Quân, Vi Minh Hiên và Tiền Học Đường chọn đứng về phía Cung Hàn Lâm, là không có vấn đề gì, Bành Viễn Chinh cũng không hẹp hòi đến mức vì vậy mà khó chịu với họ; nhưng vấn đề mấu chốt ở chỗ, bọn họ ở sau lưng hắn chạy lăng quăng, không lo tròn bổn phận cần thiết của một cán bộ trung tầng, lại còn "mật báo", đây là điều Bành Viễn Chinh không thể chấp nhận.
Như Vi Minh Hiên, hồi sáng còn theo hắn làm việc, xế chiều đã chạy ngay tới chỗ Cung Hàn Lâm "kể lể", bản thân việc này là không ngay thẳng.
Cung Hàn Lâm ồ một tiếng:
- Cậu cứ nói.
- Chủ tịch huyện Cung, hoạt động truy quét tội phạm, tiêu diệt xã hội đen, bây giờ căn bản đã kết thúc. Tôi nghĩ, hay là chúng ta tổ chức một đại hội tuyên dương, để khen thưởng các đơn vị và cá nhân đã đóng góp vào sự thành công của hoạt động.
Bành Viễn Chinh cười, đưa ra quan điểm của mình.
Cung Hàn Lâm trầm ngâm một lát, rồi gật đầu nói:
- Cũng được, chuyện này là cậu phụ trách, cậu phối hợp với văn phòng Ủy ban nhân dân huyện và Cục công an huyện tổ chức đi.
Cung Hàn Lâm không có lý do để phản đối. Tiến hành khen thưởng sau một hoạt động chấn chỉnh, là lệ thường trong quan trường., ở chuyện này, Cung Hàn Lâm không có cách nào, cũng không cần thiết phản đối Bành Viễn Chinh. Làm như vậy, lộ ra vẻ ông ta quá quá kém, mặc dù ông ta cho rằng, chuyện này rốt cuộc cũng chỉ tô son điểm phấn trên mặt Bành Viễn Chinh.
Thấy Cung Hàn Lâm đồng ý, Bành Viễn Chinh cũng không nói lời thừa với Cung Hàn Lâm, đứng dậy cáo từ rời đi. Hắn vừa đi đến cửa, đột nhiên nghe Cung Hàn Lâm hỏi:
- Đồng chí Viễn Chinh, tôi lên thành phố họp, nghe nói Thành ủy đã điều ba Phó chủ tịch huyện mới cho huyện chúng ta, cụ thể là ai, cậu biết chứ?
Bành Viễn Chinh dừng bước, quay đầu lại cười nói:
- Đã định rồi à? Tôi không rõ lắm, Chủ tịch huyện Cung, không phải là huyện đã đề cử ba người Mã Thiên Quân rồi sao?
Cung Hàn Lâm nghe vậy, trong lòng rất khó chịu. Ông ta miễn cưỡng cười:
- Ồ, tin tức của cậu nhạy bén, tôi nghĩ cậu đã biết tin rồi. Người tôi đề cử, có thể Thành ủy khảo sát, cảm thấy không thật thích hợp, nghe nói là lần này Thành ủy điều phối một cách thống nhất, không chỉ thay đổi một mình huyện chúng ta.
- Ồ, tôi không chú ý chuyện này. Hai ngày nay, tôi bận lo chuyện phối hợp với tổng công ty khí than, hôm nay mới giải quyết ổn thỏa được, đơn vị thi công đã thi công trở lại, mức bồi thường bổ sung, họ hứa hẹn một tháng sau sẽ giao đủ cho nông dân.
Bành Viễn Chinh cười:
- Thành viên bộ máy chúng ta quả thật còn thiếu, tôi mong các đồng chí mới tới sớm, tránh cho mấy người chúng ta bận bù đầu!
Khóe miệng Cung Hàn Lâm hơi nhếch lên, gật đầu:
- Cũng đúng, có lẽ cũng nhanh thôi, chúng ta chờ thêm mấy ngày nữa. Bây giờ công tác rất nhiều, có thể ổn định, làm tốt công việc thường ngày là được.
- Vâng, đồng chí bận rộn, tôi đi về trước.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, rời phòng làm việc của Cung Hàn Lâm. Cung Hàn Lâm nhìn theo bóng lưng của hắn, cau mày, sắc mặt càng lúc càng trở nên khó coi.
…
Bành Viễn Chinh trở lại phòng làm việc, gọi Vương Hạo tới, nói ý định tổ chức đại hội tuyên dương với y, bảo y liên lạc với Tạ Huy, hai phía hợp tác, tranh thủ cuối tuần tiến hành đại hội. Thật ra thì tổ chức đại hội là chuyện nhỏ, xác định danh sách đơn vị và cá nhân được khen ngợi mới quan trọng, chuyện này cần Bành Viễn Chinh và Cung Hàn Lâm cùng gật đầu đồng ý mới được.
Vương Hạo vừa nhận lệnh đi lo công việc, Phó chủ tịch huyện Nghiêm Hoa liền gõ cửa.
Ở trong huyện, quan hệ giữa Bành Viễn Chinh và Nghiêm Hoa coi như khá tốt, bởi vì Tả Kiến, chồng của Nghiêm Hoa là do Bành Viễn Chinh giới thiệu đến tập đoàn Tin Kiệt làm Phó tổng, hai người cũng thỉnh thoảng lui tới. Vì chuyện đó, Nghiêm Hoa luôn đứng về phía Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh cười, đứng dậy đón:
- Chị Nghiêm, mời ngồi. Chị uống trà hay uống cà phê? Chỗ của tôi có cà phê nguyên chất nhập từ Mỹ, mùi vị rất ngon, chị nếm thử nhé?
Nghiêm Hoa lắc đầu, nhẹ nhàng nói, giọng hơi khàn khàn;
- Cám ơn, không cần phải phiền hà như vậy, tôi cũng không khát.
Bành Viễn Chinh nhìn cô, thấy vẻ mặt cô có phần tiều tụy, vành mắt lại sưng đỏ, như vừa mới khóc, bèn cười hỏi:
- Sao vậy? Chị Nghiêm, thân thể không được khỏe hả?
Nghiêm Hoa sâu kín thở dài, nhìn Bành Viễn Chinh một lúc, rồi nhẹ nhàng nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, tôi có thể làm phiền cậu một chuyện được không?
Bành Viễn Chinh ngẩn ra:
- Chị Nghiêm, chị nói đi, đừng có khách khí như vậy.
- Cậu có thể giúp tôi hỏi Hoàng tổng của tập đoàn Tin Kiệt…
Mặt Nghiêm Hoa đỏ lên, ngập ngừng hồi lâu mới hạ giọng nói:
- Hỏi giúp tôi, có phải Tả Kiến theo một phụ nữ ở công ty…
Bành Viễn Chinh kinh hãi, mà Nghiêm Hoa thì bối rối cúi đầu.
- Chị Nghiêm, hay đó chỉ là lời đồn? Anh Tả không phải là người như thế, tôi cảm thấy không có khả năng…
Bành Viễn Chinh an ủi Nghiêm Hoa.
Vẻ mặt ảm đạm, Nghiêm Hoa lắc đầu, lấy trong ví ra hai tấm hình nhăn nhúm, đưa cho Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh nhìn lướt qua, thấy Tả Kiến ôm một cô gái xinh đẹp chụp ảnh chung, bối cảnh dường như ở trước một tòa cao ốc Hồng Kông.
Bành Viễn Chinh liên tục xoa xoa tay, an ủi Nghiêm Hoa mấy câu, rồi cũng không biết nên nói thế nào.
Nghiêm Hoa cắn chặt môi:
- Trong lúc tình cờ, tôi phát hiện hai tấm ảnh này trong túi ông ấy. Cô gái này hẳn là người của công ty đưa ra thị trường của tập đoàn Tin Kiệt… Cậu giúp tôi hỏi thăm, tôi nghĩ…
Nghiêm Hoa nói tới đây, xấu hổ và giận dữ tựa đầu trên ghế salon nghẹn ngào, đôi vai run lên.
Từ lúc Tả Kiến vào tập đoàn Tin Kiệt làm việc, bắt đầu đi sớm về trễ, thậm chí mấy ngày không về nhà. Lúc đầu Nghiêm Hoa còn tưởng là công việc bận rộn, về sau, cô có cảm giác, Tả Kiến đã bắt đầu thay đổi.
Trường hợp của Tả Kiến đưa thân vào vòng xa hoa trụy lạc, cũng không có gì lạ. Điều này một lần nữa chứng minh một chân lý không thể tranh cãi: Đàn ông có tiền thì hư hỏng, đàn bà thì hư hỏng vì tiền.
Bành Viễn Chinh do dự một chút, đi qua vỗ nhẹ bả vai Nghiêm Hoa, nhẹ nhàng nói an ủi:
- Chị Nghiêm, chị đừng vội đau khổ, trước hết chúng ta tìm hiểu rõ ràng chuyện gi xảy ra rồi hãy nói! Như vậy đi, tôi giúp chị nói chuyện với Tả Kiến một chút, xem anh ấy…
Nghiêm Hoa nghẹn ngào ngẩng khuôn mặt đẫm lệ lên, nhìn Bành Viễn Chinh nói:
- Chuyện gì xảy ra, tôi rõ ràng nhất… Thật ra thì ly hôn cũng xong, nhưng dù gì tôi cũng là lãnh đạo huyện, sao lại phải thua kém loại người này?
Bành Viễn Chinh không biết phải trả lời sao, không thể làm gì khác hơn là cười trừ.
Nghiêm Hoa khóc một lát, tâm trạng dần dần bình tĩnh lại, bỗng nhiên cô đứng dậy, định rời đi, nhưng không ngờ bởi vì đứng lên quá đột ngột, hoặc cũng vì gần đây tâm lực quá mệt mỏi, sức khỏe suy kiệt, trước mắt một trận đầu váng mắt hoa, thân hình lảo đảo một cái, liền ngã xuống.
Bành Viễn Chinh sợ hết hồn, theo phản xạ đỡ lấy Nghiêm Hoa.
Cả thân thể Nghiêm Hoa ngã vào lòng Bành Viễn Chinh, đột nhiên cô ôm chặt lấy hắn, tựa vào vai hắn khóc nức lên. Tuy nhiên, tựa như cô vẫn còn giữ được lý trí mạnh mẽ của một phụ nữ kiên cường trên quan trường, tiếng khóc vô cùng kìm nén, như tiếng gào thét lặng lẽ phát ra từ sâu trong nội tâm.
Bành Viễn Chinh lúng túng giang hai tay ra, thân hình cứng đờ ngay tại chỗ.